Từ Từ Suy Lý
Chương 18: Địa ngục tầng thứ nhất (4)
Từ Hoãn Hoãn nhận ra mình chưa hiểu hết được bản thân.... Cô lại có tật nói mơ khi ngủ.
Cảm thấy thật sự rất mất mặt, cô im lặng rụt đầu vào sau màn hình máy tính, cố gắng hạ thấp sự tồn tại của mình.
Phía bên đội hình sự đã tra ra thân phận và những tin tức liên quan đến nạn nhân.
Nạn nhân tên Phó Xuân Mai, 49 tuổi. Là công nhân xưởng dệt, sau khi xưởng dệt đóng cửa, bà ta thất nghiệp. Tuy nhiên, mấy năm trước tự mở công ty giúp việc gia đình, chồng chết đã tám năm, không có con, chỉ sống một mình.
Nếu không đến công ty, bà ta chỉ ở trong tiểu khu chơi mạt chược, không có hành động nào khác.
"Tôi đã tra hỏi bạn cùng chơi mạt chược với bà ta. Mọi người đều nói tính khí bà ta cũng được, khá hào phóng. Hình như cũng không có kẻ thù vì không nghe thấy bà ta nhắc qua, gần đây cũng không cãi vã với ai!"
"Hàng xóm bà ta cũng có ấn tượng khá tốt về bà ta. Có một người hàng xómtối hôm qua có gặp qua nạn nhân. Vào khoảng tám giờ, ông ta đi tản bộ về thì chạm mặt, không phát hiện điểm khác thường gì."
Cao Lâm khẽ gật đầu, hỏi tiếp: "Rạng sáng khoảng từ một đến hai giờ hàng xóm có nghe thấy tiếng động gì không?"
"Không có, mọi người ngủ say, không ai chú ý!"
Cao Lâm quay sang hỏi một cảnh viên khác: "Bên công ty dịch vụ gia đình của bà ta thì sao? Có khả năng kết oán với khách hàng không?"
"Không. Danh tiếng của bà ta trong giới cũng khá tốt, hầu như không có khách hàng nào trách cứ. Dù có khiếu nại cũng đã xử lý ổn thỏa, không làm lớn chuyện."
Những thông tin thu thập được khiến Cao Lâm thật sự đau đầu. Một người phụ nữ khoảng năm mươi tuổi, không có khả năng gây hại cho người khác; hơn nữa mục đích của hung thủ không phải của cải tiền bạc. Trong đầu anh ta nghĩ đến là một vụ giết người liên hoàn, tại sao hung thủ lại chọn nạn nhân? Hung thủ nhét một con búp bê vào bụng người chết là muốn biểu đạt điều gì?
Nhắc đến búp bê, Cao Lâm nhớ tới tấm ảnh kia: "Cô bé trong tấm ảnh đen trắng kia có tra ra được gì không?"
"Trong nhà nạn nhân không tìm ra được bức ảnh nào liên quan đến cô bé này."
Chu Tề Xương lắc đầu: "Em đã so sánh, không phải nạn nhân khi còn bé."
Dừng một chút, anh ta nói tiếp: "Còn nữa Đội trưởng, quan trọng chính là tấm ảnh đen trắng đã từng được xử lý qua. Trên thực tế không phải tấm ảnh chụp cách đây mấy chục năm. Ngày chụp đã bị che lại, em đã phát hiện ra, anh xem..."
Cao Lâm đến bên cạnh Chu Tề Xương, nhìn vào màn hình, góc trái quả nhiên có ngày tháng: "Ngày 8 tháng 7 năm 2005." Thời điểm này khiến Cao Lâm quá bất ngờ: "Là tấm ảnh mười hai năm trước?"
Tin này cũng làm Từ Hoãn Hoãn giật mình: "Mười hai năm trước?"
"Không sai!" Cao Lâm vuốt cằm, anh ta báo những manh mối bọn họ thu thập được cho cô: "Bé gái trong ảnh khoảng năm sáu tuổi, có thể năm nay đã mười bảy, mười tám tuổi. Đã điều tra nạn nhân không có liên hệ với người này. Hơn nữa, chúng tôi đã tra tìm lịch sử khám chữa bệnh của nạn nhân, bà ta không có khả năng sinh nở, vợ chồng cũng không nhận con nuôi."
Nắm trọng điểm, Từ Hoãn Hoãn lặp lại một câu: "Bà ta không có khả năng sinh nở?"
"Ừ!"
"Thì ra là như vậy!" Từ Hoãn Hoãn nheo mắt, "Vì vậy hung thủ mới nhét búp bê vào trong bụng của bà ta."
Cao Lâm nhíu mày: "Vì sao?"
Từ Hoãn Hoãn lên tiếng: "Muốn giễu cợt bà ta!"
*
Sau khi tan ca, Từ Hoãn Hoãn cầm laptop cùng Từ Tĩnh đi siêu thị. Đến lúc tính tiền cô nghe tiếng điện thoại di động của Từ Tĩnh vang lên, nhưng cô phát hiện anh chỉ lấy ra, liếc nhìn một cái rồi cất vào.
Từ Hoãn Hoãn chú ý sắc mặt của anh không tốt lắm. Cô chỉ nghĩ đơn giản có thể là nhân viên bán hàng hoặc điện thoại lừa đảo. Được một lúc, điện thoại lại reo. Lần này Từ Tĩnh không nhìn nhưng Từ Hoãn Hoãn có thể nhận ra anh càng ngày càng khó chịu.
Không muốn nghe à?
Tuy nhiên đây là việc cá nhân của Từ Tĩnh, Từ Hoãn Hoãn cũng không dám hỏi, chỉ im lặng đi theo Từ Tĩnh ra khỏi siêu thị.
Trong tình huống căng thẳng này, cô cũng không dám mở miệng bắt chuyện với Từ Tĩnh. Do vậy, trên đường Từ Hoãn Hoãn chỉ nghĩ đến vụ án, đi tới đi tới. Bất thình lình, đầu Từ Hoãn Hoãn va vào cái gì đó.
Cô ngẩng đầu, phát hiện đầu mình vừa đụng vào lưng Từ Tĩnh. Cô vừa tính mở miệng hỏi tại sao anh lại dừng lại, chợt nghe một giọng nữ sắc nhọn truyền tới.
"Từ Tĩnh, sao con không nhận điện thoại?"
Tình huống gì đây?!!! Không nghe điện nên đối phương trực tiếp tìm đến nhà.
Tầm nhìn hoàn toàn bị che chắn, Từ Hoãn Hoãn nhẹ nhàng ló đầu ra. Phía trước là một người phụ nữ trung niên, trang điểm khá kỹ, ăn mặc sang trọng.
Phát hiện không phải là bạn gái như cô nghĩ, Từ Hoãn Hoãn thở phào nhẹ nhõm.
---- Không đúng...không đúng, tại sao cô phải căng thẳng chứ?
Từ Hoãn Hoãn còn đang xoắn xuýt suy nghĩ, liền nghe Từ Tĩnh trả lời, thanh âm cực kỳ lạnh lùng: "Không lưu!"
Không lưu?
Từ Hoãn Hoãn lại tiếp tục phân tích: "Không lưu" có nghĩa là không lưu số điện thoại vào danh bạ. Hai từ ngắn gọn nhưng lực sát thương cực lớn.
Quả nhiên đối phương nổi giận đùng đùng: "Anh....!"
Tiếng giày cao gót vang lên càng lúc càng gần, Từ Hoãn Hoãn nghe bà ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Nhưng tôi là mẹ anh!"
Từ Hoãn Hoãn trợn tròn mắt, lấy tay bịt miệng. Bà ta là mẹ của Từ Tĩnh, vậy mà anh không nhận điện, thậm chí còn không lưu số của bà ta....
Ngay sau đó, Từ Hoãn Hoãn nghe bà ta lên tiếng, ngữ điệu đầy xem thường.
Đào Mẫn rút ra một tờ danh thiếp nói với Từ Tĩnh: "Tối mai sáu giờ, khách sạn Tử Kim. Đối phương là thiên kim của tập đoàn Tống Thị. Từ Tĩnh, anh nhất định phải có mặt!" Hoàn toàn là ra lệnh, không cho phép từ chối.
Ánh mắt Từ Tĩnh lạnh lùng: "Bà dựa vào cái gì?"
Đào Mẫn hất cằm, cao ngạo đáp: "Dựa vào việc tôi là mẹ anh, tôi sinh ra anh!"
"Bà đừng quên năm tôi năm tuổi chính tay bà đã ném tôi đi!" Tay Từ Tĩnh cuộn chặt thành quyền, ánh mắt lạnh lẽo nhìn người phụ nữ tự xưng là mẹ của anh.
Từ Hoãn Hoãn trông thấy bàn tay trắng bệch đang run lên vì cố kiềm chế cơn giận. Cô bỗng nhiên có cảm giác đau lòng, muốn tiến lên nắm lấy tay anh, nhưng không thể.
Ánh mắt Từ Tĩnh dọa Đào Mẫn kinh sợ, bà ta biết cứng rắn là không được, nên đành đổi lại bộ mặt tươi cười, thanh âm mềm nhũn: "A Tĩnh à, mẹ biết con còn trách mẹ. Khi ấy mẹ cũng hết cách. Chính vì thế mấy năm trước không phải mẹ quay về tìm con rồi ư?" Bà ta vừa nói vừa đưa tay ra, muốn nắm lấy tay Từ Tĩnh.
"Bởi vì bà phát hiện có thể lợi dụng được tôi, không phải sao?"
Bị đâm trúng tim đen, bàn tay đang lơ lững giữa không trung đành phải thu về.
Từ Hoãn Hoãn ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn bóng lưng thẳng tắp kia. Cô nhớ anh đã từng nói với cô: Bởi vì người sống đều nói láo!
Lúc này cô đã thật sự hiểu nguyên nhân câu nói này của anh. Bị chính mẹ ruột vứt bỏ, lừa dối, cho nên anh mới không tin ai, không muốn tiếp xúc với ai.
Tuy nhiên, Đào Mẫn không hề từ bỏ ý định, mở miệng thuyết phục: "Mẹ cũng chỉ muốn tốt cho con. Làm pháp y thì có tiền đồ gì chứ? Chỉ cần con cưới Tống..."
Từ Tĩnh dùng ánh mắt lạnh lùng cắt ngang lời bà ta: "Bà đi đi!"
Nói xong, Từ Tĩnh đi vòng qua người Đào Mẫn, không thèm đưa mắt nhìn lấy một lần.
Từ Hoãn Hoãn hoàn toàn lộ ra trước mặt Đào Mẫn nhưng bà ta không chú ý đến cô, bà ta kêu réo Từ Tĩnh, đuổi theo sau.
"Từ Tĩnh! Từ..."
"Dì ơi..."
Đúng lúc này, Đào Mẫn nghe được tiếng của cô gái trẻ. Bà ta xoay người, quay đầu nhìn, trước mặt là một cô gái nhỏ nhắn, trên tay cầm hai túi đồ.
Đào Mẫn đánh giá Từ Hoãn Hoãn một lượt, nghĩ thầm người phụ nữ đi theo sau Từ Tĩnh, cùng Từ Tĩnh về nhà... Như vậy....
Khuôn mặt bà ta lập tức lộ vẻ coi thường: "Ái chà! Chẳng trách không muốn đi! Mày và con tao ở chung?"
Phát hiện hiểu lầm quá lớn, Từ Hoãn Hoãn vội giải thích: "Không..."
Đương nhiên đối phương không cho cô cơ hội biện minh.
Đào Mẫn lộ ra vẻ mặt khinh khỉnh, gằn giọng: "Cũng không nhìn lại bản thân mình. Thứ con gái không ra gì. Chưa kết hôn đã ở nhà đàn ông, chẳng hiểu có biết xấu hổ hay không!" Bà ta tựa như muốn trút giận lên người Từ Hoãn Hoãn, hoặc cũng có thể muốn dằn mặt để cô mau mau rời xa Từ Tĩnh. Bà ta giơ cao tay, chuẩn bị giáng xuống mặt Từ Hoãn Hoãn.
Nhìn động tác của bà ta, Từ Hoãn Hoãn nhanh trí...
Ngồi xổm xuống.
Đào Mẫn vạn vạn không ngờ Từ Hoãn Hoãn có hành động này, tay vung xuống bị hụt, đã thế còn khiến cho bà ta lảo đảo.
Cổ tay của bà ta bị nắm chặt lấy.
Đào Mẫn ngẩng đầu nhìn, ánh mắt Từ Tĩnh như muốn giết chết bà ta. Bà ta bị dọa đến mức hai chân mềm nhũn, tay giãy dụa nhưng chưa thoát ra được. Một giây sau, giọng Từ Tĩnh vang lên bên tai: "Tôi cảnh cáo bà, đừng nghĩ có thể đụng vào cô ấy."
Từ Hoãn Hoãn đang ngồi xổm bị Từ Tĩnh lôi dậy, kéo thẳng vào trong thang máy.
Từ Hoãn Hoãn nhìn bàn tay của Từ Tĩnh nắm chặt tay mình, tựa như là mơ, bàn tay Từ Tĩnh thật ấm áp.
Ánh mắt Từ Tĩnh vẫn nhìn về phía trước, gương mặt không lộ ra bất kỳ cảm xúc, nhưng trong lòng anh đang tự trách. Anh không ngờ Đào Mẫn dám ra tay với Từ Hoãn Hoãn. Cũng may cái tát ấy chưa chạm đến Từ Hoãn Hoãn.
Thang máy từ từ di chuyển lên trên. Đúng lúc này, anh cảm nhận lòng bàn tay mình cào cào hai cái, cúi đầu nhìn mới ý thức mình vẫn nắm tay Từ Hoãn Hoãn.
Thanh âm dịu dàng của Từ Hoãn Hoãn vang lên: "Từ Tĩnh, anh ăn chocolate không?"
Đâylà lần đầu tiên anh nghe cô gọi tên anh.
Vì vậy, anh gật đầu: "Được!"
*
Về nhà mình, Từ Hoãn Hoãn ngồi trước bàn làm việc, nằm nhoài trên mặt bàn. Cô cảm giác mấy ngày gần đây thật sự phát sinh quá nhiều chuyện.... thật sự quá nhiều chuyện.
Cô nghiêng mặt nhìn bàn tay phải của mình, trên tay dường như vẫn còn lưu lại nhiệt độ của Từ Tĩnh, không ngờ một người lạnh lùng như anh lại có đôi tay ấm áp đến thế.
"Từ Tĩnh!" Cô thì thầm tên anh, gương mặt đột nhiên ửng hồng.
Cô lập tức ngẩng đầu, lắc lắc mấy cái. Mở máy vi tính. Một email mới được gửi đến.
"Lá thứ 83"
Tuy nhiên,nội dung email lần này chỉ có một từ tiếng Anh.
Revenge. (Trả thù)
Cảm thấy thật sự rất mất mặt, cô im lặng rụt đầu vào sau màn hình máy tính, cố gắng hạ thấp sự tồn tại của mình.
Phía bên đội hình sự đã tra ra thân phận và những tin tức liên quan đến nạn nhân.
Nạn nhân tên Phó Xuân Mai, 49 tuổi. Là công nhân xưởng dệt, sau khi xưởng dệt đóng cửa, bà ta thất nghiệp. Tuy nhiên, mấy năm trước tự mở công ty giúp việc gia đình, chồng chết đã tám năm, không có con, chỉ sống một mình.
Nếu không đến công ty, bà ta chỉ ở trong tiểu khu chơi mạt chược, không có hành động nào khác.
"Tôi đã tra hỏi bạn cùng chơi mạt chược với bà ta. Mọi người đều nói tính khí bà ta cũng được, khá hào phóng. Hình như cũng không có kẻ thù vì không nghe thấy bà ta nhắc qua, gần đây cũng không cãi vã với ai!"
"Hàng xóm bà ta cũng có ấn tượng khá tốt về bà ta. Có một người hàng xómtối hôm qua có gặp qua nạn nhân. Vào khoảng tám giờ, ông ta đi tản bộ về thì chạm mặt, không phát hiện điểm khác thường gì."
Cao Lâm khẽ gật đầu, hỏi tiếp: "Rạng sáng khoảng từ một đến hai giờ hàng xóm có nghe thấy tiếng động gì không?"
"Không có, mọi người ngủ say, không ai chú ý!"
Cao Lâm quay sang hỏi một cảnh viên khác: "Bên công ty dịch vụ gia đình của bà ta thì sao? Có khả năng kết oán với khách hàng không?"
"Không. Danh tiếng của bà ta trong giới cũng khá tốt, hầu như không có khách hàng nào trách cứ. Dù có khiếu nại cũng đã xử lý ổn thỏa, không làm lớn chuyện."
Những thông tin thu thập được khiến Cao Lâm thật sự đau đầu. Một người phụ nữ khoảng năm mươi tuổi, không có khả năng gây hại cho người khác; hơn nữa mục đích của hung thủ không phải của cải tiền bạc. Trong đầu anh ta nghĩ đến là một vụ giết người liên hoàn, tại sao hung thủ lại chọn nạn nhân? Hung thủ nhét một con búp bê vào bụng người chết là muốn biểu đạt điều gì?
Nhắc đến búp bê, Cao Lâm nhớ tới tấm ảnh kia: "Cô bé trong tấm ảnh đen trắng kia có tra ra được gì không?"
"Trong nhà nạn nhân không tìm ra được bức ảnh nào liên quan đến cô bé này."
Chu Tề Xương lắc đầu: "Em đã so sánh, không phải nạn nhân khi còn bé."
Dừng một chút, anh ta nói tiếp: "Còn nữa Đội trưởng, quan trọng chính là tấm ảnh đen trắng đã từng được xử lý qua. Trên thực tế không phải tấm ảnh chụp cách đây mấy chục năm. Ngày chụp đã bị che lại, em đã phát hiện ra, anh xem..."
Cao Lâm đến bên cạnh Chu Tề Xương, nhìn vào màn hình, góc trái quả nhiên có ngày tháng: "Ngày 8 tháng 7 năm 2005." Thời điểm này khiến Cao Lâm quá bất ngờ: "Là tấm ảnh mười hai năm trước?"
Tin này cũng làm Từ Hoãn Hoãn giật mình: "Mười hai năm trước?"
"Không sai!" Cao Lâm vuốt cằm, anh ta báo những manh mối bọn họ thu thập được cho cô: "Bé gái trong ảnh khoảng năm sáu tuổi, có thể năm nay đã mười bảy, mười tám tuổi. Đã điều tra nạn nhân không có liên hệ với người này. Hơn nữa, chúng tôi đã tra tìm lịch sử khám chữa bệnh của nạn nhân, bà ta không có khả năng sinh nở, vợ chồng cũng không nhận con nuôi."
Nắm trọng điểm, Từ Hoãn Hoãn lặp lại một câu: "Bà ta không có khả năng sinh nở?"
"Ừ!"
"Thì ra là như vậy!" Từ Hoãn Hoãn nheo mắt, "Vì vậy hung thủ mới nhét búp bê vào trong bụng của bà ta."
Cao Lâm nhíu mày: "Vì sao?"
Từ Hoãn Hoãn lên tiếng: "Muốn giễu cợt bà ta!"
*
Sau khi tan ca, Từ Hoãn Hoãn cầm laptop cùng Từ Tĩnh đi siêu thị. Đến lúc tính tiền cô nghe tiếng điện thoại di động của Từ Tĩnh vang lên, nhưng cô phát hiện anh chỉ lấy ra, liếc nhìn một cái rồi cất vào.
Từ Hoãn Hoãn chú ý sắc mặt của anh không tốt lắm. Cô chỉ nghĩ đơn giản có thể là nhân viên bán hàng hoặc điện thoại lừa đảo. Được một lúc, điện thoại lại reo. Lần này Từ Tĩnh không nhìn nhưng Từ Hoãn Hoãn có thể nhận ra anh càng ngày càng khó chịu.
Không muốn nghe à?
Tuy nhiên đây là việc cá nhân của Từ Tĩnh, Từ Hoãn Hoãn cũng không dám hỏi, chỉ im lặng đi theo Từ Tĩnh ra khỏi siêu thị.
Trong tình huống căng thẳng này, cô cũng không dám mở miệng bắt chuyện với Từ Tĩnh. Do vậy, trên đường Từ Hoãn Hoãn chỉ nghĩ đến vụ án, đi tới đi tới. Bất thình lình, đầu Từ Hoãn Hoãn va vào cái gì đó.
Cô ngẩng đầu, phát hiện đầu mình vừa đụng vào lưng Từ Tĩnh. Cô vừa tính mở miệng hỏi tại sao anh lại dừng lại, chợt nghe một giọng nữ sắc nhọn truyền tới.
"Từ Tĩnh, sao con không nhận điện thoại?"
Tình huống gì đây?!!! Không nghe điện nên đối phương trực tiếp tìm đến nhà.
Tầm nhìn hoàn toàn bị che chắn, Từ Hoãn Hoãn nhẹ nhàng ló đầu ra. Phía trước là một người phụ nữ trung niên, trang điểm khá kỹ, ăn mặc sang trọng.
Phát hiện không phải là bạn gái như cô nghĩ, Từ Hoãn Hoãn thở phào nhẹ nhõm.
---- Không đúng...không đúng, tại sao cô phải căng thẳng chứ?
Từ Hoãn Hoãn còn đang xoắn xuýt suy nghĩ, liền nghe Từ Tĩnh trả lời, thanh âm cực kỳ lạnh lùng: "Không lưu!"
Không lưu?
Từ Hoãn Hoãn lại tiếp tục phân tích: "Không lưu" có nghĩa là không lưu số điện thoại vào danh bạ. Hai từ ngắn gọn nhưng lực sát thương cực lớn.
Quả nhiên đối phương nổi giận đùng đùng: "Anh....!"
Tiếng giày cao gót vang lên càng lúc càng gần, Từ Hoãn Hoãn nghe bà ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Nhưng tôi là mẹ anh!"
Từ Hoãn Hoãn trợn tròn mắt, lấy tay bịt miệng. Bà ta là mẹ của Từ Tĩnh, vậy mà anh không nhận điện, thậm chí còn không lưu số của bà ta....
Ngay sau đó, Từ Hoãn Hoãn nghe bà ta lên tiếng, ngữ điệu đầy xem thường.
Đào Mẫn rút ra một tờ danh thiếp nói với Từ Tĩnh: "Tối mai sáu giờ, khách sạn Tử Kim. Đối phương là thiên kim của tập đoàn Tống Thị. Từ Tĩnh, anh nhất định phải có mặt!" Hoàn toàn là ra lệnh, không cho phép từ chối.
Ánh mắt Từ Tĩnh lạnh lùng: "Bà dựa vào cái gì?"
Đào Mẫn hất cằm, cao ngạo đáp: "Dựa vào việc tôi là mẹ anh, tôi sinh ra anh!"
"Bà đừng quên năm tôi năm tuổi chính tay bà đã ném tôi đi!" Tay Từ Tĩnh cuộn chặt thành quyền, ánh mắt lạnh lẽo nhìn người phụ nữ tự xưng là mẹ của anh.
Từ Hoãn Hoãn trông thấy bàn tay trắng bệch đang run lên vì cố kiềm chế cơn giận. Cô bỗng nhiên có cảm giác đau lòng, muốn tiến lên nắm lấy tay anh, nhưng không thể.
Ánh mắt Từ Tĩnh dọa Đào Mẫn kinh sợ, bà ta biết cứng rắn là không được, nên đành đổi lại bộ mặt tươi cười, thanh âm mềm nhũn: "A Tĩnh à, mẹ biết con còn trách mẹ. Khi ấy mẹ cũng hết cách. Chính vì thế mấy năm trước không phải mẹ quay về tìm con rồi ư?" Bà ta vừa nói vừa đưa tay ra, muốn nắm lấy tay Từ Tĩnh.
"Bởi vì bà phát hiện có thể lợi dụng được tôi, không phải sao?"
Bị đâm trúng tim đen, bàn tay đang lơ lững giữa không trung đành phải thu về.
Từ Hoãn Hoãn ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn bóng lưng thẳng tắp kia. Cô nhớ anh đã từng nói với cô: Bởi vì người sống đều nói láo!
Lúc này cô đã thật sự hiểu nguyên nhân câu nói này của anh. Bị chính mẹ ruột vứt bỏ, lừa dối, cho nên anh mới không tin ai, không muốn tiếp xúc với ai.
Tuy nhiên, Đào Mẫn không hề từ bỏ ý định, mở miệng thuyết phục: "Mẹ cũng chỉ muốn tốt cho con. Làm pháp y thì có tiền đồ gì chứ? Chỉ cần con cưới Tống..."
Từ Tĩnh dùng ánh mắt lạnh lùng cắt ngang lời bà ta: "Bà đi đi!"
Nói xong, Từ Tĩnh đi vòng qua người Đào Mẫn, không thèm đưa mắt nhìn lấy một lần.
Từ Hoãn Hoãn hoàn toàn lộ ra trước mặt Đào Mẫn nhưng bà ta không chú ý đến cô, bà ta kêu réo Từ Tĩnh, đuổi theo sau.
"Từ Tĩnh! Từ..."
"Dì ơi..."
Đúng lúc này, Đào Mẫn nghe được tiếng của cô gái trẻ. Bà ta xoay người, quay đầu nhìn, trước mặt là một cô gái nhỏ nhắn, trên tay cầm hai túi đồ.
Đào Mẫn đánh giá Từ Hoãn Hoãn một lượt, nghĩ thầm người phụ nữ đi theo sau Từ Tĩnh, cùng Từ Tĩnh về nhà... Như vậy....
Khuôn mặt bà ta lập tức lộ vẻ coi thường: "Ái chà! Chẳng trách không muốn đi! Mày và con tao ở chung?"
Phát hiện hiểu lầm quá lớn, Từ Hoãn Hoãn vội giải thích: "Không..."
Đương nhiên đối phương không cho cô cơ hội biện minh.
Đào Mẫn lộ ra vẻ mặt khinh khỉnh, gằn giọng: "Cũng không nhìn lại bản thân mình. Thứ con gái không ra gì. Chưa kết hôn đã ở nhà đàn ông, chẳng hiểu có biết xấu hổ hay không!" Bà ta tựa như muốn trút giận lên người Từ Hoãn Hoãn, hoặc cũng có thể muốn dằn mặt để cô mau mau rời xa Từ Tĩnh. Bà ta giơ cao tay, chuẩn bị giáng xuống mặt Từ Hoãn Hoãn.
Nhìn động tác của bà ta, Từ Hoãn Hoãn nhanh trí...
Ngồi xổm xuống.
Đào Mẫn vạn vạn không ngờ Từ Hoãn Hoãn có hành động này, tay vung xuống bị hụt, đã thế còn khiến cho bà ta lảo đảo.
Cổ tay của bà ta bị nắm chặt lấy.
Đào Mẫn ngẩng đầu nhìn, ánh mắt Từ Tĩnh như muốn giết chết bà ta. Bà ta bị dọa đến mức hai chân mềm nhũn, tay giãy dụa nhưng chưa thoát ra được. Một giây sau, giọng Từ Tĩnh vang lên bên tai: "Tôi cảnh cáo bà, đừng nghĩ có thể đụng vào cô ấy."
Từ Hoãn Hoãn đang ngồi xổm bị Từ Tĩnh lôi dậy, kéo thẳng vào trong thang máy.
Từ Hoãn Hoãn nhìn bàn tay của Từ Tĩnh nắm chặt tay mình, tựa như là mơ, bàn tay Từ Tĩnh thật ấm áp.
Ánh mắt Từ Tĩnh vẫn nhìn về phía trước, gương mặt không lộ ra bất kỳ cảm xúc, nhưng trong lòng anh đang tự trách. Anh không ngờ Đào Mẫn dám ra tay với Từ Hoãn Hoãn. Cũng may cái tát ấy chưa chạm đến Từ Hoãn Hoãn.
Thang máy từ từ di chuyển lên trên. Đúng lúc này, anh cảm nhận lòng bàn tay mình cào cào hai cái, cúi đầu nhìn mới ý thức mình vẫn nắm tay Từ Hoãn Hoãn.
Thanh âm dịu dàng của Từ Hoãn Hoãn vang lên: "Từ Tĩnh, anh ăn chocolate không?"
Đâylà lần đầu tiên anh nghe cô gọi tên anh.
Vì vậy, anh gật đầu: "Được!"
*
Về nhà mình, Từ Hoãn Hoãn ngồi trước bàn làm việc, nằm nhoài trên mặt bàn. Cô cảm giác mấy ngày gần đây thật sự phát sinh quá nhiều chuyện.... thật sự quá nhiều chuyện.
Cô nghiêng mặt nhìn bàn tay phải của mình, trên tay dường như vẫn còn lưu lại nhiệt độ của Từ Tĩnh, không ngờ một người lạnh lùng như anh lại có đôi tay ấm áp đến thế.
"Từ Tĩnh!" Cô thì thầm tên anh, gương mặt đột nhiên ửng hồng.
Cô lập tức ngẩng đầu, lắc lắc mấy cái. Mở máy vi tính. Một email mới được gửi đến.
"Lá thứ 83"
Tuy nhiên,nội dung email lần này chỉ có một từ tiếng Anh.
Revenge. (Trả thù)
Tác giả :
Dực Tô Thức Quỷ