Tự Truyện Tâm Linh - Nghiệp Âm
Quyển 2 - Chương 7: Kiếp cô liêu

Tự Truyện Tâm Linh - Nghiệp Âm

Quyển 2 - Chương 7: Kiếp cô liêu

Thầy Hữu lúc đó hẳn là bất ngờ lắm, ngay cả bản thân của thầy cũng chẳng thể nào đoán ra được người nữ nhân đươngbất tỉnh trên nền đất lại chính là cô Trà. Hơn nữa, trông sắc mặt nhợt nhạt của cô Trà lúc này thì không thể loại trừ khả năng bản thân cô đang bị trúng phải độc ngải. Điều này tuy rằng đã được thầy Hữu đoán biết từ sớm, nhưng phải cho đến thời điểm này, khi mà mấy người chúng tôi cùng chứng kiến tận mắt dị tượngxảy ra đối với cô Trà, thì thầy Hữu mới dám khẳng định lại một lần nữa về những suy tính của mình trước đó. Đoạn thầy Hữu nói,

-Hai người ở lại đây đề phòng bất chắc, dù cho có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa thì cũng phải tri hô lên chứ không được phản kháng. Ta đi chuẩn bị đồ lễ rồi sẽ quay lại ngay, việc này không nên chần trừ, giải quyết càng sớm càng tốt. 

Thầy Hữu nói xong thì lập tức đi ngay, tôi cùng anh Đại trong lúc chờ đợi có nói qua một vài vấn đề xoay quanh âm phần của gia đình tôi. Theo như những gì mà anh Đại biết, âm phần của nhà tôi lúc này đang có sự can thiệp trực tiếp của người dương thế. Tuy hiện tại chưa thể biết rõ được đó là ai, nhưng anh Đại dám chắc rằng, hành động của người này không hề có chút thiện ý. Việc năm lần bảy lượt nhà tôi bị người âm quấy phá âu cũng là do một tay của người này sắp đặt. Mặc dù chính bản thân anh Đại cũng đã cố gắng để tìm ra tung tích của kẻ giật dây, nhưng kỳ thực, kẻ đó luôn biết cách ẩn mình và che mắt đi toàn bộ những người có khả năng linh ứng được về sự tồn tại của hắn, thậm chí kể cả là gia tiên nhà tôi.Đoạn kể đến đây thì anh Đại lạc giọng, lời nói bỗng chốc trở nên khàn đặc, phải khó khăn lắm tôi mới nghe ra được mấy câu, 

-Còn về Tử Thanh, ta thấy con người này lầm lì khó đoán, cậu tuyệt đối phải cẩn trọng trước lời nói cũng như hành động của anh ta.

Anh Đại nói đến đây thì cũng vừa hay lúc thầy Hữu xuất hiện. Ba người chúng tôi nhanh chóng thiết đặt đàn lễ theo sự hướng dẫn của thầy. Đoạn thầy Hữu chỉ tay vào túi đồở dưới chân mà nói, 

-Trong này ta có bện mấy hình nhân bằng rơm, sau khi lấy vôi bột rắc thành đường kín xung quanh ba người kia thì đặt mấy hình nộm đó lên phía trên đầu họ. Mỗi hình nộm cắm cho ta một cây nhang, làm ngay đi. 

Thầy Hữu nói rồi đưa cho anh Đại một tấm vải nhỏ, trên tấm vải có đính một đài âm dương đã xỉn màu. Đoạn thầy Hữu tiếp, 

-Cái này cất vào trong người, lát nữa sẽdùng đến. 

Căn dặn xong xuôi đâu đấy, thầy Hữu lập tức lùi lại phía sau để chuẩn bị hành lễ. Khi thấy tôi châm lửa đến cây nhang cuối cùng, thầy Hữu liền bắt quyết hô lớn,

-Ngũ hổ long thần, tiền hậu linh tiên, tam kỳ đồ tượng, lai lâm giáng lễ. 

Thầy Hữu đọc xong mấy câu chú ngữthì lập tức không gian vang lên tiếng cười khành khạch của nữ nhân. Cái thứ âm sắc ma mị ấy bủa vây lấy thần thức của con người, nó khiến cho sự bình ổn tâm lý vốn có trở nênhỗn độn. Đoạn anh Đại hô lớn, 

-Ở chỗ Tử Thanh 

Không gian bốn bề sau lời hô hoán của anh Đại thì tuyệt nhiên im bặt. Mọi thứ giường như đang dần chìm vào sự cô quạnh dưới ánh đèn điện mờ nhạt trong căn phòng. Đoạncó tiếng trẻ con ríu rít ở phía bên ngoài, tôi toan ra mở cửa thì anh Đại gàn lại, 

-Là hận vong, đừng manh động. 

Tôi cùng anh Đại lúc đó đứng chầu trực ở ngay bên cánh cửa. Tiếng trẻ con đổ về ngày một gần hơn.Nhiều lúc, tôi tưởng chừng như những âm thanh đó được bắt nguồn từ chính trong suy nghĩcủa mình.

-Cha ơi sao bỏ thân con,dặm trường vượt khổ con về với cha. Trăm năm vạn kiếp người ta, hằng hà sa số mới được đầu thai. Ai ơi nếu có con trời, chớ đem con bỏ kẻo đời lầm than.

Mấy câu hát tựa hồ như tiếng khóc lòng thật khiến cho con người ta phải cảm động.Kỳ thực, nếu như trong cuộc sống này không tồn tại những nghịch cảnh, thì liệu có mấy ai sẽhiểu hết đượcvề duyên nghiệp, nhân quả.

-Mở cửa chính 

Thầy Hữu quát lớn, tôi đặt tay lên cánh cửa toan hành sự thì chợt có cảm giác như ai đóở phía bên ngoài cũng đang đẩy cửa vào. Bấy giờ, khi cái màn đêm tĩnh mịch đang dần lộ ra trước mắt, tôi phải cố gắng lắm mới quan sát được cảnh vật xung quanh một cách chọn vẹn.Nhưng tuyệt nhiên, những thứ mà tôi thu về được dưới tầm mắt khi đóthì chỉ làsự cô liêu, quạnh vắng.

-Đại, có thấy nó không

Thầy Hữubấy giờ nghe giọng thì thực là đang hồi hộp lắm. Anh Đại cố đảo mắt thêm một lượt nữa rồi cũng quay sang thầy Hữu mà lắc đầu. Thoạt, có tiếng dép loẹt xoẹt ở phía trước dội về, âm thanh ấy không đều đặn mà lại đan xen lớn nhỏ bất nhất. Nếu không nhầm, đây là âm thanh bước chân của hai người chứ không phải một. Thầy Hữu giường như cũng đoán biết ra được điều này nên nói ngay,

-Thiện oán bất phân, chắc chắn có uẩn khúc, lập tức lùi lại

Hai người chúng tôi theo lời thầy Hữu mà bước về phía sau. Bất giác, bên ngoài nổi cơn cuồng phong đến mịt mùcả trời đất, sự dữ dằn của nó ập vào trong gian phòng khiến cho mấy người chúng tôi phải chao đảo. Thầy Hữu thấy thế thì lập tức bắt quyết hô lớn,

-Dã vĩ đồ tượng, dã vĩ phong. Tấu linh độ thỉnh, tấu thần long, thỉnh nhập.

Thiên tượng kỳ lạ sau câu quyết chú của thầy Hữu thì dừng hẳn. Duy chỉ còn lại là ngọn lửa xanh mờ nhạt trên mấy cây nhang đương cắm ở chỗ cô Trà và Tử Thanh là khiến cho con người ta phải cảm thấy thất kinh. Đoạn thầy Hữu hạ giọng, 

-Hận vong mang oán khí từ đâu đến, sao còn không xưng danh?

Lúc này, thân xác của Tử Thanh thoạt nhiên ngồi dậy, một tay chống xuống đất, một tay cầm lấy cây nhang trông có vẻ như thích thú lắm.

-Thiết lễ đàn tràng, bày trận giải oan, tài phép đến như vậy lẽ nào không thể thông linh đoán biết danh tính của ta hay sao?

Giọng nói này giống hệt với giọng nói trẻ con xuất hiện khi nãy, chẳng lẽ lại là cùng một người. Tôi tuy băn khoăn nhưng cũng chỉ biết để trong lòng, đại cục lúc này xem ra phải dựa hoàn toàn vào thầy Hữu.

-Thông chi tam giới là phép tiên thiên, đâu có thể tùy tiện mà sử dụng bừa bãi. Hơn nữa, một vong nhi đã lọt phải trận pháp như ngươi mà còn dám dương oai diễu võ thì dẫu ta có dùng đến phép tiên thiên đi chăng nữa thì cũng chưa chắc đã hù dọa nổi ngươi.

Vong nhi nghe thế thì đắc chí, 

-Ta bước qua cửu kiếp luôn hồi ở cõi súc sanh mới được đầu thai chuyển thế thành người. Trải qua gian truân cực khổ mà cuối cùng lại bị tước đi cơ hội để được sống, vậy thử hỏi, ta đâu còn điều gì để luyến tiếc mà phải sợ đạo phép của nhà người? 

Vong nhi ăn nói thực sắc xảo, chính thầy Hữu còn phải bất ngờ trước khả năng đối đáp của cậu ta. Đoạn thầy Hữu tiếp, 

-Nếu như không còn gì vương vấn ở kiếp này, sao còn cố ẩn nấp trong ngải chủ để hại người, lẽ nào ngươi có khúc mắc gì hay sao?

Vong nhi khóc ré lên, đúng là trẻ con, cảm xúc nhất thời của chúng thật khó lòng mà nắm bắt cho được. Vừa khóc, cậu ta vừa nói,

-Cha ta, ta còn chưa được nhìn mặt, mẹ ta thì bị yểm phép vào ngải hận, nội trong vòng hai năm sẽ hồn tiêu phách tán theo vật chủ.Ta có muốn đi cũng không được, buộc lòng phải ở lại đây để cầu cạnh sự giúp đỡ của người khác.

Thầy Hữu nắm được điểm yếu của vong nhi thì lời nói lập tức có thêm vài phần tự tin,

-Ta tài hèn sức mọn, tuy hiểu biết không đường tường tận về cậu, nhưng nay gặp nghịch cảnh, âu cũng không thể đứng nhìn. Nếu như cậu thực có lòng muốn cứu mẹ, chi bằng hãy kể cho ta biết về thân thế, đầu đuôi ngọn ngành câu chuyện của cậu, có như vậy thì ta mới đưa ra được một đối sách chu toàn.

Vong nhi nghe đến hai từ cứu giúp thì mủi lòng, cậu ta nhìn thẳng vào ánh mắt của thầy Hữu như muốn tìm được sự đồng cảm, 

-Mọi chuyện bắt đầu từ gần ba năm về trước, mẹ ta khi ấy đang làm thông dịch viên cho một nhóm sử gia người Trung Quốc.Năm đó mẹ ta cùng nhóm này đến Việt Nam để nghiên cứu một số đề tài lịch sử xoay quanh Trần triều và Tống quốc. Cũng chính từ đây, mối lương duyên giữa mẹ ta và cha tanở rộ, vì vốn biết rằng cha ta đã có gia đình riêng nên sau quãng thời gian hai người hương lửa mặn nồng thì cũng ân đoạn nghĩa tuyệt.Bẫng đi chừng nửa tháng, lúc này mẹ biết rằng mình đã có mang, tuy rằng nhiều lần mẹ đã tìm cách bắt nối với cha để báo tin nhưng lần nào cũngchỉ nhận lại được là sự thờ ơ, lạnh nhạt. Cha tanhất quyết không chịu và viện cớ sợ rằng sẽ mang điều tiếng vào thân. Nghĩ quẩn, mẹ ta uống thuốc tự vẫn ngay trên đường trở về Trung Quốc, vì chết do tự vẫn là phạm đại kị của luân hồi, mẹ con ta trở thành hận vong lang thang khắp các miền sơn cước ở phương Bắc. Lần nọ, cũng không rõ nguyên cớ là do đâu, mẹ con ta rơi vào trận thâu hồn của một trong số mấy người sử gia Trung Quốc từng cùng mẹ ta làm việc. Người này dẫn hồn hai mẹ con về để luyện hận ngải. Hắn lấy đông trùng hạ thảo để làm vật chủ, phàm là những người bình thường khi sử dụng loại cực phẩm này của hắn đều có thể bị trúng tà ngải.

Thầy Hữu nghe đến đây thì vẻ mặt tỏ rõ sự bất ngờ, đoạn ngắc ngứ nói, 

-Cậu nói vậy, lẽ nào, lẽ nào cha cậu chính là?

Bấy giờ, có tiếng nữ nhân từ phía cô Trà xen vào câu chuyện giữa thầy Hữu và vong nhi,

-Không sai, năm đó nếunhư không phải là do ta có sự nâng đỡ thì hắn khó lòng mà được hưởng vinh hoa phú quý. Ta chỉ không ngờ rằng, hắn lại là người tuyệt tình đến như vậy. Nay gặp sự này, âu cũng là cái nghiệp quả mà hắn gây nên. Tuy rằng bản thân hắn chưa phải chịu đựng gì nhiều, nhưng gia đình hắn, vợ con hắn, tất thẩy đều khó có thể qua được cửa ải này.

Còn tiếp....
Tác giả : sunflower12080810
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại