Từ Tổng Tài Bạc Tỷ Thành Kẻ Ăn Chơi
Chương 389: ; Tàu hỏa da xanh

Từ Tổng Tài Bạc Tỷ Thành Kẻ Ăn Chơi

Chương 389: ; Tàu hỏa da xanh

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



**********

Lục Tam Phong gọi điện cho đoàn đội ở Đông Lưu kia, đơn giản hỏi hạn một chút, về tình hình cụ thể của khu vườn công nghiệp bọn họ cũng không hiểu rõ lắm, chỉ nói chuyện xong với lãnh đạo địa phương, trả lời một vài chuyện.

Còn về việc khu vườn công nghiệp này có khúc mắc gì sau đó thì sợ là người bình thường không thể nào dò la ra được.

Cúp điện thoại, Lục Tam Phong ngồi đó im lặng không nói, Trương Phương Tiên buồn bực nói: "Sao vậy?"

“Tôi đang suy nghĩ thiệt hơn!"

Điều Lục Tam Phong đang suy nghĩ lúc này là, nếu như có thể trực tiếp đưa ra những điều kiện này, vậy Đông Lưu tuyệt đối là chỗ tốt để đi, điều kiện kể từ bây giờ, đến thủ đô ngành chế tạo phát triển trong tương lại, cũng có lợi cho Điện tử Thủy Hoàn.

Lục Tam Phong cũng hiểu rõ, nếu đến Thành Minh thì giống nhà máy lớn chính quy, tuy rằng lương không cao nhưng chắc chắn sẽ trả tiền lương cho bạn, bây giờ cường độ chính sách của khu vực đồng bằng sông Châu Giang là giống như nhau.

Thành Minh là nơi đầu tiên thành công xuất hiện đầu mối, chỉ với những tài nguyên đó, những địa cấp thị này tất cả đều kéo người, kéo xí nghiệp đến vỡ cả đầu, thậm chí từng xuất hiện việc hứa hẹn những điều kiện vô cùng ưu đãi để lừa gạt xí nghiệp qua đó, sau khi hứa hẹn xong thì dời điều kiện lại, cuối cùng dứt khoát lật mặt bảo không cho nữa.

Lục Tam Phong cũng không hiểu rõ bây giờ Đông Lưu có xuất hiện tình trạng như vậy không, đắn đo một chút nói: “Tôi vẫn nên đi một chuyến vậy!" Lời bàn tán bên ngoài văn lộn xộn như cũ, có điều Điện tử Thủy Hoàn cũng không bị ảnh hưởng gì quá lớn, Chu Hoài Đông lại dẫn đội ngũ chạy đến Thành Đô, thị trường mở rộng đang ở trước mắt.

Những xí nghiệp khách tất nhiên là sẽ tiến hành một làn sóng phản đối ở khu vực, nhưng so với cuộc chiến sống chết vào mấy tháng trước thì có vẻ không đáng kể cho lắm, mục tiêu của xí nghiệp điện tử đã chuyển hướng về các sản phẩm điện tử gia dụng, từng nhóm từng nhóm sản phẩm đang được đưa ra thị trường, điên cuồng tấn công vào thị trường trống rỗng này. Khoảng một tuần lễ, cơ cấu trong cải cách đã được thành lập, các bộ ngành cũng đã bắt đầu vận chuyển, còn dư lại quản lý tầng giữa sắp xếp, có thể giao cho Trương Phượng Tiên đi làm.

Ngụy Nhiễm Đan dùng khoảng thời gian gần nửa tháng, cuối cùng cũng xem như hiểu rõ bộ phận hành chính làm chuyện gì, sau khi nhân viên trong bộ ngành dần dần hoàn thiện thì lập tức dẫn người đánh về phía sản phẩm điện tử gia dụng, đồng thời liên lạc với tổng giám đốc Liễu bên công ty nghiên cứu phát minh, theo tiến độ nghiên cứu phát minh sản phẩm, liên hệ bộ phận thị trường đi the điều tra thị trường.

Bộ phận hành chính là một bộ ngành tổng hợp, nhiệm vụ chủ yếu chính là tìm kiếm thị trường, điều động tài nguyên bên trong, quyết định xem tự mình nghiên cứu phát minh hay là đi thu mua, tiếp theo tiến hành điều phối tài nguyên công ty, tiếp theo là thành công hay thất bại.

Một bộ ngành nắm giữ quyền quyết định

Bây giờ Ngụy Nhiễm Đan mới hiểu rằng, Lục Tam Phong giao cho cô ta năm giữ một vị trí quan trọng đến nhường nào, tuy rằng Trương Phượng Tiên cũng đảm nhiệm chức tổng giám đốc trong bộ ngành này, nhưng cô ta cơ bản không thể nào nhúng tay vào.

Sau khi bộ phận hành chính bắt đầu hoạt động, rõ ràng Lục Tam Phong đã thoải mái hơn không ít.

Còn về bộ phận đầu tư, cũng là mấy chục người, hiện tại Điện tử Thủy Hoàn không có tiền bạc gì, thực sự không có gì để đầu tư, điều chủ yếu bọn họ phải làm là tính toán giá trị của xí nghiệp, cân đối về mặt này.

Chớp mắt đã qua một tuần lễ, Lục Tam Phong ngôi tại chỗ liếc nhìn một tờ báo, tiện tay để lên bàn nói:

“Những người này ấy, bọn họ làm cái gì thì nói cái đó có tương lại, trái lại mắng tôi là vô cùng lươn lẹo, tôi làm gì thì họ cũng nói tôi không được, tôi không làm thì họ nói cái thứ đồ chơi nay sắp có giá rồi."

"Thị trường không phải như vậy hay sao? Kêu gào hạ thấp đối thủ, nâng giá của mình lên, thị trường dư luận cũng chính là thị trường. Chu Hoài Đông nói.

“Đúng vậy, chúng ta bị người ta chửi nhiều rồi, không cãi lại, một vài xí nghiệp nhỏ rất khó chịu với chúng ta, hình tượng này vẫn khá là quan trọng."

“Điểm này tôi đồng ý, nói ví dụ như nước Mỹ, anh vừa nhắc đến đó thì lập tức nghĩ đến tự do, có vài lời nói mãi thì thật sự sẽ có người xem là thật.

"Không tự do sao?"

"Rất tự do, các cách chết khách nhau, tôi tìm được một vài người đồng hương, hay lắm, đều rửa chén bắt ở mấy cái quán ăn Trung Quốc đấy!"

Lục Tam Phong nhìn về phía mấy người quản lý cấp cao này, xua tay một cái nói: "Không bàn về chuyện này nữa, kêu các người đi lập một đội đến Sông Hương, danh sách nhân viên đã chuẩn bị xong chưa?" "Bảy người!" Trương Phượng Tiên rút một tờ giấy ra, đặt lên trên bản nói: "Có người bên mảng tài vụ, cũng có người hiểu rõ tài chính của công ta, chúng ta đến đó xem xét tình hình trước, xem thử xem có thể lấy được dự đoán gì mới hay không, sau đó làm tiếp.

Lục Tam Phong cầm danh sách lên nhìn một cái, gật đầu nói: “Cơ quan tài chính có thể đưa ra đánh giá còn nhiều mà, ý của tôi là, trực tiếp đánh giá 900 tỷ, cầm cái giá này chạy một vòng quanh các cơ quan tài chính, chào giá trên trời kêu trả tiền ngay tại chỗ, hiểu rõ chưa?"

“Tôi hiểu rồi!" Trương Phượng Tiên gật đầu nói

"Vé máy bay của tôi đã đặt xong Lục Tam Phong hỏi.

"À... Bên kia không có sân bay, chỉ có thể đến Ninh Giang, thế nhưng đối xe ở giữa đường rất vì thế chúng tôi đã trực tiếp mua vé xe lửa cho anh." Trương Phượng Tiên nhìn chăm chăm Lục Tam Phong nói: cảm thấy thế nào?"

Vé xe lửa?

đường, giường mềm, ngủ một giấc là đến Lục Tam Phong

lơ đễnh nói.

thì... Vé giường mềm bán hết rồi.

"Ghế cứng cũng được, tôi đã đi vài lần rồi, năm cũng được." Chu Hoài Đông đứng bên cạnh cũng nói giúp vào.

Trương Phương Tiên lộ ra vẻ mặt khó xử, nhìn chăm chăm Lục Tam Phong cười mãi.

“Ngồi ghế cứng hả?" Lục Tam Phong hơi khó tin nói: “Phải đi mất bao lâu?"

“Mười bốn tiếng

Tất cả mọi người ở đây đều im

lặng, tổng giám đốc Trương làm hay låm. "Cô nghĩ cái gì vậy?" Lục Tam Phong nhìn cô ta vô cùng cạn lời

"Hết vé máy bay rồi, với cả có muốn đổi vé xe cũng không được, tôi kêu bọn họ đến trạm xe lửa kiểm tra vẻ lại, cuối cùng bảo cáo lại chỉ có thể ngồi ghế cứng, nhân viên mua vé chỉ sợ bỏ qua không còn nữa nên vội vàng mua."

“Hẹn với lãnh đạo Đông Lưu lúc mấy giờ?" Lục Tam Phong hỏi.

“Ba giờ chiều này, chắc chắn sẽ đi tới, sau khi tàu hỏa đến thì đoàn đội bên kia sẽ đón anh, tôi sắp xếp xong xuôi hết cả rồi.

Lục Tam Phong vẫy vẫy tay, cũng rất bất đắc dĩ, gật gật đầu nói: "Được rồi, nhớ là bên chỗ Sông Hương có tin tức gì thì bảo liền cho tôi nhé, tổng giám đốc Chu cũng phải giữ liên lạc, báo cáo tình hình thị trường bất cứ lúc nào."

"Được!"

Mọi người đồng ý, Lục Tam

Phong cầm vé xe lửa liếc mắt nhìn thời gian.

Anh đã sắp quên mất bao lâu rồi mình chưa đi tàu hỏa da xanh, ký ức quá xa vời, có thể quay lại tận khoảng thời gian Lục Tam Phong mới tốt nghiệp ở kiếp trước.

Nhưng điều anh không ngờ rằng là, xa da xanh mấy chục năm sau anh đi hoàn toàn khách với cái bây giờ, xe da xanh mấy chục năm sau bây giờ đã là phiên bản nâng cấp xa xỉ.

Ngoài trạm xe lửa, một chiếc con Crown vô cùng bắt mắt, sau khi Lục Tam Phong xuống xe, dáng vẻ chói lóa của anh trong phút chốc hấp dẫn vô số ánh mắt.

“Người anh em, người anh em!

Lục Tam Phong vừa mới cầm vali hành lý của mình thì đằng sau đã có người kêu anh, quay đầu lại nhìn thấy một người đàn ông ốm tong teo, để tóc dài, trên người mặc một cái áo da, quần áo banh ra ngoài, bên trong gần đầy những loại sản phẩm điện tử.

"Muốn không? Điện thoại di động, máy bộ đàm, rất rẻ"

"Không muốn!" Lục Tam Phong xua xua tay.

"Chắc chắn dễ sử dụng, anh yên tâm, đây đều là đồ ăn trộm, anh yên tâm."

Lục Tam Phong kéo vali không thèm quay đầu lại xua tay tỏ vẻ mình không cần, mới vừa đi chưa được mấy thì một bà cô đi tới nháy mắt nói: “Tìm gái không?

Lục Tam Phong trực tiếp đi vòng qua bà ta bước về phía trước, trên dọc đường có mười mấy người tới hỏi anh, chỗ ở, xoa bóp, tìm gái, bản sản phẩm điện tử, linh ta linh tinh.

Lục Tam Phong cũng cảm nhận được, mình trong cả đám người nhìn giống như rất có tiền, cái này cũng lý do đám người này đến tìm mình.

Đi vào nhà ga, chỗ này có vẻ cũ nát, không ít ánh mắt tìm tòi nhìn về phía Lục Tam Phong, xe lửa, chắc chắn là chỗ vàng thau lẫn lộn, bây giờ đi xe lửa cũng không an toàn, bị ăn trộm, bị ăn cướp là chuyện thường ngày như cơm bữa.

Những người ở xung quanh cơ bản đều mặt mày vàng vọt, tóc tại cũng rồi bởi, mặc quần áo bị giặt nhiều lần đến bạc màu, ngôi trên mặt đất.

Trái lại Lục Tam Phong, kiểu tóc gọn gàng, da dẻ trắng nõn, quần áo sạch sẽ mới tinh, ánh mắt sáng quắc năng động, hoàn toàn không phù hợp với người xung quanh, không tới đây Lục Tam Phong cũng không biết mình lại đẹp trai.

Trong lòng Lục Tam Phong có hơi lo lắng, nhìn xung quanh một vòng, bên cạnh vang lên một giọng nói lanh lảnh: “Chỗ này có ai ngồi không?"

Quay đầu lại, Lục Tam Phong nhìn thấy một cô gái dáng vẻ cỡ khoảng hai mươi tuổi đầu, mặc một chiếc váy có họa tiết hoa li ti, thất hai cái bím tóc to bự, trên mặt tràn đầy vẻ ngây thơ.

"Không có l

Cô gái ngồi xuống, lặng lẽ liếc nhìn Lục Tam Phong, mặt ngượng

ngùng.

“Đến Đông Lưu, xe chạy rồi, kiểm vé đây, lấy hết vé ra đây!"

Một nhân viên soát vé cầm loa lớn hồ lên, hiện trường cũng không có hệ thống gì, tất cả mọi người đều cầm còi trong tay, có nhiều chỗ nghèo đến nỗi còi thổi cũng không có. Lục Tam Phong cầm vé đứng dậy

bo di.

"Anh cũng đến Đông Lưu à?"

"Đúng vậy!

"Anh đến đó làm gì? Đây là lần thứ hai tôi đi xa nhà, chị họ tôi ở Đông Lưu kiếm được rất nhiều tiền, kêu tôi cũng đến đó.

HỒ Ồ!" Lục Tam Phong cũng không quan tâm cho lắm, đối với chuyện của người khách anh chẳng buồn quan tâm, nhanh chân vội vàng chen chúc trong đám người qua lại.

Cô gái đi theo sau lưng anh, Lục Tam Phong đưa về trong tay mình cho nhân viên soát vé, người đang trước bước về phía trước, Lục Tam Phong chính mắt thấy một người đàn ông cầm một cái kẹp nhỏ dài trong tay trực tiếp lấy túi tiền của người đàn ông ở bên cạnh.

“Vẻ của anh, cầm vẻ của anh lên xe đi, toa số năm!!

Lục Tam Phong bị tiếng nói lớn chấn động làm sực tỉnh lại, cầm về hít sâu một hơi, âm thầm nghĩ trong lòng, chuyện này gọi là cái gì?

Ăn trộm khắp muôn nơi à?

Lên xe lửa, Lục Tam Phong mới phát hiện ra có gì đó khách so với xe trước đây mình ngồi, không có máy nước nóng, không có bồn rửa tay, chỉ có một phòng vệ sinh, hơn nữa ghế dựa cũng là ghế dựa cứng, toa xe cũng không làm chắc chắn, có nhiều chỗ thậm chí còn thấy được cả khe hở rộng cỡ một đầu ngón tay.

Còn về điều hòa không khí gì đó thì tuyệt đối đừng mơ.

Chỗ tốt của việc này là, mùi thối hỗn tạp trong buồng xe không nặng lắm, gắng gượng cũng chịu được, chỗ không hay đó là, buổi tối chắc chắn sẽ lạnh chết cóng mất

"Anh ngồi đây, tôi ngồi cạnh anh."

Cô gái theo tới.

Lục Tam Phong liếc mắt nhìn về thật sự là ngôi bên cạnh mình, gật đầu ngồi xuống, ngẩng đầu lên bằng nhiên phát hiện, người đàn ông móc vị tiền ở cổng soát vẻ đang ngồi yên ở chếch đối diện anh, ánh mắt đảo qua đảo lại trên người mình.

khi phát hiện Lục Tam Phong nhìn về phía gã thì gã xoay mặt nhìn sang chỗ khách

Mẹ kiếp, sao cứ cảm thấy như mình bị theo dõi vậy?

“Nhân viên phục vụ tàu, tôi muốn hỏi một chút, còn giường nằm không?" Lục Tam Phong hỏi nhân viên phục vụ tàu.

“Đã hết rồi, nếu có sẽ nói cho anh
Tác giả : skyhero
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại