Từ Tổng Tài Bạc Tỷ Thành Kẻ Ăn Chơi
Chương 165: Năm ngày
“Là tôi tiếp đãi không chu đáo, tổng giám đốc Lục vừa đến thì đã để anh gặp phải chuyện thế này, thật là ngại quá." Tô Ái Linh mỉm cười và khách sáo nói. “Không, không, được chăm sóc đặc biệt ở một nơi lớn như thế này khiến tôi cảm thấy vừa vui lại vừa lo
Hai bên khách sáo đi về phía trước, mọi người ở đó đều hướng mắt nhìn về phía họ, bọn họ đều không ngờ ông chủ lớn của tối nay lại trẻ đến như thế.
Từ Linh Đan lấy tay đỡ lấy Hàn Thiên Nguyệt nhìn theo bóng lưng của Lục Tam Phong dần khuất xa, khuôn mặt đầy vẻ không thể tin nỗi. “Không thể nào, sao có thể được chứ, tuyệt đối không thể nào"
Hàn Thiên Nguyệt không chịu tin nhưng những cơn đau nhói trên bụng đang nói cho cô ta biết, tất cả đều là sự thật, không ngờ đại gia bạc tỷ trong miệng của Kim Ngọc Anh lại là đại gia bạc tỷ thật sự.
Sự thật này đối với cô ta mà nói quá sức bất ngờ, khiến cô ta không cách nào chấp nhận được, đó là một đại gia bạc tỷ đấy, là người mà một sinh viên như cô ta không dám tưởng tượng ra.
Dù là nhà của Miêu Thiên Vũ thì chẳng qua cũng chỉ có tài sản chừng vài trăm triệu, thậm chí cô ta còn nghi ngờ Miêu Thiên Vũ còn nói dóc trong đó nữa. “Chị Nguyệt, hay là chúng ta về đi?" Từ Linh Đan nhỏ tiếng nói.
Hàn Thiên Nguyệt tự đứng vững, liên tục suy nghĩ trong đầu, cô ta nhanh chóng hồi tưởng lại một lượt tất cả những chuyện liên quan đến Lục Tam Phong trong mấy ngày nay, từ ánh mắt lúc mới gặp đến những chuyện vừa mới xảy ra lúc nãy.
Mỗi một cô gái đẹp đều có một điểm yếu chết người đó là cô ta luôn cho rằng người đàn ông nào cũng có ý với cô ta.
Hàn Thiên Nguyệt cảm thấy Lục Tam Phong có cảm tình với cô ta, chẳng qua là trước đó cô ta luôn chống đối với anh mà thôi, nếu như không phải có ý thì lúc nãy anh cũng sẽ không ngăn lại, đẩy cô ta ra ngoài, để không phải nhìn thấy cô ta thì sẽ không động lòng. “Mới mấy giờ mà đòi về? Đầu dễ dàng gì đến đây một chuyển. “Nhưng chẳng phải bụng chị đang đau sao? Có cần đến bệnh viện xem thử không?" Từ Linh Đan lo lắng nói. “Không sao, vết thương nhỏ thôi."
Tô Ái Linh giới thiệu vài người cho Lục Tam Phong quen biết, họ đều là tổng giám đốc của các công ty mậu dịch quốc tế, từ xuất khẩu quần áo, giày dép, mũ nón, túi xách đến nguyên vật liệu, người nào cũng mang trong mình khối tài sản lên đến trên cả trăm tỷ.
Nhưng những người này không bao giờ đứng ra nói bản thân là đại gia bạc tỷ, hơn nữa họ còn cố gắng để người khác không biết điều này. "Tổng giám đốc Lục, đây là những người bạn mà anh không thể nào tiếp xúc được khi ở miền bắc nhỉ? Làm ăn mà, phải kết giao bạn bè, bạn bè nhiều thì đường đi mới rộng." Tô Ái Linh lắc ly rượu vang đỏ rồi nhìn Diệp Phong cười tít mắt. “Thật sự rất cảm ơn tổng giám đốc Tô, hôm nay được quen biết đúng là duyên phận." Lục Tam Phong nâng ly rượu vang lên, cụng ly với tất cả mọi người rồi nói: “Sau này có chuyện gì thì có thể nói chuyện với nhau nhiều hơn.
Mọi người đều uống cạn ly, Lục Tam Phong đặt ly rượu xuống và nói: “Mọi người đều là người kiếm ngoại tệ, thật ra tôi cũng rất muốn vươn ra thế giới, không biết ở nước ngoài có yêu cầu gì về hàng thực phẩm đóng hộp không? “Tiêu chuẩn thực phẩm của họ rất cao, không vào được đầu, hơn nữa thuế cũng nặng nữa. “Đúng vậy đấy, anh không thể vào được đâu."
Lục Tam Phong khẽ gật đầu và nói: “Vậy thì gầy dựng chút quan hệ, đi đường tư vào." “Người ta là quốc gia thế nào chứ? Đó là chuyện không thể nào, hơn nữa, ngộ nhỡ không đạt tiêu chuẩn, người ta ăn vào có chuyện gì thì tiêu" “Đúng vậy, mấy thứ như thực phẩm tốt hơn hết vẫn nên cẩn thận. “Người ta đánh thuế cao để bảo vệ cho các doanh nghiệp trong nước, anh không vào được đầu. Hơn nữa, người ta có luật chống bán phá giá, có thể kiểm tra cho anh chết luôn." “Thực phẩm Phong Giai có thể phát triển lâu dài trong nước, tổng giám đốc Lục vẫn còn rất trẻ, con đường tương lại vẫn còn rất dài." Tô Ái Linh mỉm cười và nói: “Tổng giám đốc Lục đúng thật là người nôn nóng"
Lục Tam Phong cười lạnh lùng một tiếng, bắt chéo chân rồi nói: “Thì ra mọi người đều biết đối với một quốc gia mà nói thì thuế là một phương thức bảo vệ quan trọng để bảo vệ nền công nghiệp, tránh để các quốc gia khác dựa dẫm, thực hiện kỹ thuật công nghiệp, xây dựng nên chuỗi công nghiệp tự chủ. Nếu ví thuế quan như bờ kè thì các vị ngồi đây chính là những con sâu đấy!" “Anh nói chuyện kiểu gì thế hả? Anh mắng ai vậy chứ?" Một người tầm năm mươi tuổi, mặt chữ điền đập tay mạnh lên bàn, tức giận đùng đùng, thô lỗ hét lớn: "Chết tiệt, anh có tin là tôi cho người chém anh, vứt hàng trên tàu chở hàng trên biển của anh cho cá mập ăn không?"
Những người khác cũng nhìn Lục Tam Phong chăm chằm với vẻ mặt đầy tức giận, không khí ở buổi tiệc đột nhiên trở nên căng thẳng. Rất nhiều người đang rải rác ở phía xa cũng lập tức nhìn về phía bên này, sắc mặt của Tô Ái Linh cũng trở nên lạnh đi.
Lục Tam Phong nhìn mấy vị tổng giám đốc mặc vest đóng giày trông rất bảnh bao nhưng không ra gì đó rồi mỉm cười, sau đó nhìn sang người đàn ông đó và nói: “Vị tổng giám đốc này rất thông thạo quy trình đấy, làm tôi sợ đến nổi hết cả da gà, nếu như ông nói nghiêm túc thì ông cứ thử xem!" “Tính khí tổng giám đốc Tôn hơi nóng nảy, ông ấy nói đùa thôi, tổng giám đốc Lục rất có tiếng tăm ở phía bắc, đừng nên nói lung tung." Tô Ái Linh phất tay với ông ta, tỏ ý bảo ông ta hãy ngồi xuống. “Tốt hơn là chúng ta nên bàn chuyện tiền bạc đi!" “Bây giờ thứ tôi muốn bàn nhất là Wahaha, đây là chuyện quan trọng bậc nhất với tôi."Lục Tam Phong nhìn mọi người và nói: “Bây giờ tôi thật sự không có hứng thú gì với thị trường nước ngoài." “Uống rượu, uống rượu!" Tô Ái Linh rót cho Lục Tam Phong một ly rượu và nói: "Tổng giám đốc Lục, tôi đang giúp anh, tôi là một người phụ nữ yếu đuổi nên cũng không dễ dàng gì, thêm một người bạn thêm một con đường, thêm một kẻ địch thì thêm một bức tường cản trở, chắc anh cũng hiểu được đạo lý này nhỉ?"
Lục Tam Phong gật đầu, lên tiếng nói: “Tôi suy nghĩ thử, nói thật lòng, bây giờ ở công ty cũng không thể nghe tôi hoàn toàn, tôi đã phân cổ phiếu cho các cấp quản lý rồi." “Tổng giám đốc Lục, tôi cũng không vòng vo với anh nữa." Một người đeo mắt kính gọng vàng, trông hơi ẻo lả lên tiếng nói: “Nếu anh có thể hợp tác thì Wahaha cũng không phải chuyện to tát gì, nếu chúng tôi không có người bên trên thì cũng không thể làm ăn được như bây giờ.
Lục Tam Phong nghe xong câu nói đó thì mỉm cười rồi nói: “Bây giờ ra ngoài lăn lộn có ai mà không có người ở bên trên chứ?" “Chuyện này là đương nhiên, chúng ta khiêu vũ một lúc đi, mặc dù có suối nước nóng nhưng tôi cũng không đem theo đồ bơi, thôi thì khiêu vũ vậy" Tô Ái Linh đề nghị.
Mọi người ai nấy đều gật đầu đồng ý.
Âm nhạc vang lên, một vài cô gái đã đứng bên cạnh chờ đợi từ sớm, thứ họ chờ đợi chính là lúc này đây.
Lục Tam Phong không muốn tiếp xúc quá nhiều với Tô Ái Linh, một là vì anh thật sự không muốn dây dưa tình cảm trai gái với cô ta, hai là vì anh còn muốn ra tay từ chỗ Hàn Thiên Nguyệt, cục diện bây giờ chỉ có ba của Kim Ngọc Anh là có thể phá giải mà thôi.
Lục Tam Phong đứng dậy, đảo mắt nhìn xung quanh thì nhìn thấy hai người Hàn Thiên Nguyệt và Từ Linh Đan đang ngồi ở cách đó không xa. Hàn Thiên Nguyệt lập tức bắt được ánh mắt rực lửa của Lục Tam Phong, tim cô ta lập tức đập nhanh hơn, cô ta kiểm chứng tất cả những suy nghĩ của mình thông qua ánh mắt đó. “Tổng giám đốc Lục, anh nhảy cùng tôi nhé!" Tô Ái Linh bước qua và khẽ nói. “Tôi không biết nhảy cho lắm. “Không sao cả, tôi cũng không giỏi lắm, anh ôm tôi, tùy tiện nhảy một lúc." Tô Ái Linh nói xong thì kéo lấy tay Lục Tam Phong rồi đi về phía sàn nhảy.
Trên người cô ta có một mùi thơm khó diễn tả, nếu như nói Giang Hiểu Nghi là kiểu phụ nữ quý phái, vậy thì Tô Ái Linh lại là kiểu lả lợi trong quán rượu, không hợp đến với cô ta thường xuyên nhưng nếu là lần đầu tiên thì nhất định có thể kích thích thần kinh của bạn. “Anh đừng cứng đờ ra như thế, ôm lấy tôi, nhẹ nhàng lắc lư theo điệu nhạc." Tô Ái Linh cười tít mắt, ngẩng đầu lên nhìn Lục Tam Phong, mũi của cô ta vừa hay chạm đến cằm của anh.
Cái eo không phải quá thon thả nhưng lại có sức quyến rũ đặc biệt, cô ta đưa hai tay ôm lấy eo của Lục Tam Phong, ép sát người vào, nửa trên thì ép rất sát nhưng nửa dưới thì không ép sát được, có lẽ đây chính là thân hình đường cong hình chữ S. Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất
Lục Tam Phong có thể cảm nhận được váy dạ tiệc tối nay của cô ta được làm từ tơ thật.
Cả hội trường cùng khiêu vũ, ánh đèn chiếu xuống đủ màu sắc, Lục Tam Phong có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của cô gái trong vòng tay mình đang tăng lên, hơi thở thoát ra tử mũi của Tô Ái Linh rất nóng, cô ta khẽ nhón gót chân, vừa hay mỗi cô ta ngang bằng môi anh.
Lục Tam Phong có thể đoán ra được động tác tiếp theo đó của cô ta là gì, anh nghiêng nhẹ đầu qua. “Tối nay ở lại đi, giường trong phòng ở đây siêu to, siêu mềm, dù cho lăn lộn thế nào cũng sẽ không phát ra tiếng động." Tô Ái Linh tựa đầu lên vai anh, tay thì không an phận, mò mẫm lung tung.
Họ lắc lư một lúc thì đã đến chỗ tối, Lục Tam Phong cũng phát hiện ra đã sàn nhảy đã thưa người, Lục Tam Phong có thể cảm nhận được, nếu cứ để Tô Ái Linh tiếp tục dụ dỗ như thế thì anh sẽ không kiềm chế được.
Cái tay đang đặt trên hông từ từ dịch chuyển xuống, tiếp đó thì tấn công mà không hề do dự.
Mấy phút sau, Tô Ái Linh tựa lên vai của Lục Tam Phong, hai mắt đảo đưa, cô ta mím nhẹ môi, hai má đỏ ửng lên. Cô ta đưa tay ra ôm lấy cổ của Lục Tam Phong và nói: “Lên lầu đi. “Tôi đã kết hôn rồi, không hợp cho lắm, tốt hơn là bàn chuyện chính đi, đương nhiên, nếu tổng giám đốc Tô vẫn thấy chưa đủ thì tôi bằng lòng ra sức “Dùng tay của anh ra sức à? Keo kiệt quá rồi đấy." Mặt Tô Ái Linh đầy vẻ gợi tình, cô ta ôm lấy Lục Tam Phong và nói: “Nói thật lòng, tôi thật sự rất hài vòng về anh, tôi lớn hơn anh, anh cũng đã có vợ, tôi ấy à, cũng không cách nào có quan hệ rõ ràng gì với anh, anh cũng nhìn thấy tôi luôn dính liền với đám người đó rồi đấy, bọn họ đều là những tên không ra gì. “Vậy sao cô vẫn ở cùng với bọn họ?" “Tôi đã thương lượng rất lâu và đưa ra được phương án cuối cùng, anh có thể cho chúng tôi thuê nhà máy, chúng tôi ra mặt thuê người, toàn bộ rủi ro sẽ do chúng tôi chịu, mỗi năm trả cho anh một trăm bảy mươi tỷ đến một ba trăm rưỡi tỷ, thế nào hả?"
Lục Tam Phong hơi chau mày, nếu như thật sự như thế thì quá tốt rồi, anh có thể đồng ý, nhưng anh biết sẽ không có chuyện tốt từ trên trời rơi xuống bao giờ, đừng chỉ thấy bây giờ người phụ nữ này sà vào lòng anh như một năm bùn nhão.
Cô ta là người đẹp ác ma đấy, nói không chừng một giây sau cũng có thể lấy mạng người. “Tôi về thương lượng lại xem, sẽ trả lời cô sớm, không còn sớm nữa, tôi phải về rồi." “Tối nay ở lại đây đi, sợ tôi ăn thịt anh sao?" Tô Ái Linh nhích chân mày và nói: “Chiến đấu phân cao thấp với tôi, nếu tôi cầu xin anh thì điều kiện sẽ được mở rộng thêm lỗi tối vợ tôi đều sẽ gọi điện thoại cho tôi, cô ấy không yên tâm khi tôi ở bên ngoài.
Tô Ái Linh thấy hơi buồn, chỉ đành gật đầu và hỏi: “Mấy ngày nữa trả lời tôi?"
Lục Tam Phong đưa năm ngón tay ra, đặt lên ngực cô ta và nói: “Năm ngày, nhà máy của tôi quá lớn, không nằm được!" “Vậy thì đưa vào trong dùng sức nằm, ba ngày thế nào hả?" Tô Ái Linh gấp bớt hai ngón tay của Lục Tam Phong lại. “Thật sự cần năm ngày!
Tô Ái Linh suy nghĩ một lúc rồi gật đầu và nói: “Tôi để lại cho anh một thứ làm kỉ niệm nhé."
Cô ta nói xong thì cởi chiếc quần lót của mình qua khỏi cổ chân rồi nhét vào trong túi quần của Lục Tam Phong, sau đó chu môi, gửi cho anh một nụ hôn gió. “Năm ngày nhé!
Lục Tam Phong lại trịnh trọng đặt tay lên ngực cô ta tỏ vẻ rất coi trọng. Anh nói xong thì quay đầu bỏ đi, ánh đèn từ từ sáng lên lại, sàn nhảy vốn rất náo nhiệt đã không còn một ai, Từ Linh Đan và Hàn Thiên Nguyệt đứng nhìn anh từ một nơi gần đó, họ đã nhìn thấy hết những cảnh tượng lúc näy.
Lục Tam Phong nhìn sang Hàn Thiên Nguyệt và nhảy mắt, ngoắt ngón tay rồi đi về phía cửa. Hàn Thiên Nguyệt lập tức cười rạng rỡ, chạy theo sau.
Từ Linh Đan cảm thấy tối nay thế giới quan, nhân sinh quan và cả giá trị quan của mình đều như sụp đổ, những chuyện hoang đường, những chuyện đi ngược với đạo đức lại giống như chuyện trong cuộc sống thường ngày của bọn họ.
Hai bên khách sáo đi về phía trước, mọi người ở đó đều hướng mắt nhìn về phía họ, bọn họ đều không ngờ ông chủ lớn của tối nay lại trẻ đến như thế.
Từ Linh Đan lấy tay đỡ lấy Hàn Thiên Nguyệt nhìn theo bóng lưng của Lục Tam Phong dần khuất xa, khuôn mặt đầy vẻ không thể tin nỗi. “Không thể nào, sao có thể được chứ, tuyệt đối không thể nào"
Hàn Thiên Nguyệt không chịu tin nhưng những cơn đau nhói trên bụng đang nói cho cô ta biết, tất cả đều là sự thật, không ngờ đại gia bạc tỷ trong miệng của Kim Ngọc Anh lại là đại gia bạc tỷ thật sự.
Sự thật này đối với cô ta mà nói quá sức bất ngờ, khiến cô ta không cách nào chấp nhận được, đó là một đại gia bạc tỷ đấy, là người mà một sinh viên như cô ta không dám tưởng tượng ra.
Dù là nhà của Miêu Thiên Vũ thì chẳng qua cũng chỉ có tài sản chừng vài trăm triệu, thậm chí cô ta còn nghi ngờ Miêu Thiên Vũ còn nói dóc trong đó nữa. “Chị Nguyệt, hay là chúng ta về đi?" Từ Linh Đan nhỏ tiếng nói.
Hàn Thiên Nguyệt tự đứng vững, liên tục suy nghĩ trong đầu, cô ta nhanh chóng hồi tưởng lại một lượt tất cả những chuyện liên quan đến Lục Tam Phong trong mấy ngày nay, từ ánh mắt lúc mới gặp đến những chuyện vừa mới xảy ra lúc nãy.
Mỗi một cô gái đẹp đều có một điểm yếu chết người đó là cô ta luôn cho rằng người đàn ông nào cũng có ý với cô ta.
Hàn Thiên Nguyệt cảm thấy Lục Tam Phong có cảm tình với cô ta, chẳng qua là trước đó cô ta luôn chống đối với anh mà thôi, nếu như không phải có ý thì lúc nãy anh cũng sẽ không ngăn lại, đẩy cô ta ra ngoài, để không phải nhìn thấy cô ta thì sẽ không động lòng. “Mới mấy giờ mà đòi về? Đầu dễ dàng gì đến đây một chuyển. “Nhưng chẳng phải bụng chị đang đau sao? Có cần đến bệnh viện xem thử không?" Từ Linh Đan lo lắng nói. “Không sao, vết thương nhỏ thôi."
Tô Ái Linh giới thiệu vài người cho Lục Tam Phong quen biết, họ đều là tổng giám đốc của các công ty mậu dịch quốc tế, từ xuất khẩu quần áo, giày dép, mũ nón, túi xách đến nguyên vật liệu, người nào cũng mang trong mình khối tài sản lên đến trên cả trăm tỷ.
Nhưng những người này không bao giờ đứng ra nói bản thân là đại gia bạc tỷ, hơn nữa họ còn cố gắng để người khác không biết điều này. "Tổng giám đốc Lục, đây là những người bạn mà anh không thể nào tiếp xúc được khi ở miền bắc nhỉ? Làm ăn mà, phải kết giao bạn bè, bạn bè nhiều thì đường đi mới rộng." Tô Ái Linh lắc ly rượu vang đỏ rồi nhìn Diệp Phong cười tít mắt. “Thật sự rất cảm ơn tổng giám đốc Tô, hôm nay được quen biết đúng là duyên phận." Lục Tam Phong nâng ly rượu vang lên, cụng ly với tất cả mọi người rồi nói: “Sau này có chuyện gì thì có thể nói chuyện với nhau nhiều hơn.
Mọi người đều uống cạn ly, Lục Tam Phong đặt ly rượu xuống và nói: “Mọi người đều là người kiếm ngoại tệ, thật ra tôi cũng rất muốn vươn ra thế giới, không biết ở nước ngoài có yêu cầu gì về hàng thực phẩm đóng hộp không? “Tiêu chuẩn thực phẩm của họ rất cao, không vào được đầu, hơn nữa thuế cũng nặng nữa. “Đúng vậy đấy, anh không thể vào được đâu."
Lục Tam Phong khẽ gật đầu và nói: “Vậy thì gầy dựng chút quan hệ, đi đường tư vào." “Người ta là quốc gia thế nào chứ? Đó là chuyện không thể nào, hơn nữa, ngộ nhỡ không đạt tiêu chuẩn, người ta ăn vào có chuyện gì thì tiêu" “Đúng vậy, mấy thứ như thực phẩm tốt hơn hết vẫn nên cẩn thận. “Người ta đánh thuế cao để bảo vệ cho các doanh nghiệp trong nước, anh không vào được đầu. Hơn nữa, người ta có luật chống bán phá giá, có thể kiểm tra cho anh chết luôn." “Thực phẩm Phong Giai có thể phát triển lâu dài trong nước, tổng giám đốc Lục vẫn còn rất trẻ, con đường tương lại vẫn còn rất dài." Tô Ái Linh mỉm cười và nói: “Tổng giám đốc Lục đúng thật là người nôn nóng"
Lục Tam Phong cười lạnh lùng một tiếng, bắt chéo chân rồi nói: “Thì ra mọi người đều biết đối với một quốc gia mà nói thì thuế là một phương thức bảo vệ quan trọng để bảo vệ nền công nghiệp, tránh để các quốc gia khác dựa dẫm, thực hiện kỹ thuật công nghiệp, xây dựng nên chuỗi công nghiệp tự chủ. Nếu ví thuế quan như bờ kè thì các vị ngồi đây chính là những con sâu đấy!" “Anh nói chuyện kiểu gì thế hả? Anh mắng ai vậy chứ?" Một người tầm năm mươi tuổi, mặt chữ điền đập tay mạnh lên bàn, tức giận đùng đùng, thô lỗ hét lớn: "Chết tiệt, anh có tin là tôi cho người chém anh, vứt hàng trên tàu chở hàng trên biển của anh cho cá mập ăn không?"
Những người khác cũng nhìn Lục Tam Phong chăm chằm với vẻ mặt đầy tức giận, không khí ở buổi tiệc đột nhiên trở nên căng thẳng. Rất nhiều người đang rải rác ở phía xa cũng lập tức nhìn về phía bên này, sắc mặt của Tô Ái Linh cũng trở nên lạnh đi.
Lục Tam Phong nhìn mấy vị tổng giám đốc mặc vest đóng giày trông rất bảnh bao nhưng không ra gì đó rồi mỉm cười, sau đó nhìn sang người đàn ông đó và nói: “Vị tổng giám đốc này rất thông thạo quy trình đấy, làm tôi sợ đến nổi hết cả da gà, nếu như ông nói nghiêm túc thì ông cứ thử xem!" “Tính khí tổng giám đốc Tôn hơi nóng nảy, ông ấy nói đùa thôi, tổng giám đốc Lục rất có tiếng tăm ở phía bắc, đừng nên nói lung tung." Tô Ái Linh phất tay với ông ta, tỏ ý bảo ông ta hãy ngồi xuống. “Tốt hơn là chúng ta nên bàn chuyện tiền bạc đi!" “Bây giờ thứ tôi muốn bàn nhất là Wahaha, đây là chuyện quan trọng bậc nhất với tôi."Lục Tam Phong nhìn mọi người và nói: “Bây giờ tôi thật sự không có hứng thú gì với thị trường nước ngoài." “Uống rượu, uống rượu!" Tô Ái Linh rót cho Lục Tam Phong một ly rượu và nói: "Tổng giám đốc Lục, tôi đang giúp anh, tôi là một người phụ nữ yếu đuổi nên cũng không dễ dàng gì, thêm một người bạn thêm một con đường, thêm một kẻ địch thì thêm một bức tường cản trở, chắc anh cũng hiểu được đạo lý này nhỉ?"
Lục Tam Phong gật đầu, lên tiếng nói: “Tôi suy nghĩ thử, nói thật lòng, bây giờ ở công ty cũng không thể nghe tôi hoàn toàn, tôi đã phân cổ phiếu cho các cấp quản lý rồi." “Tổng giám đốc Lục, tôi cũng không vòng vo với anh nữa." Một người đeo mắt kính gọng vàng, trông hơi ẻo lả lên tiếng nói: “Nếu anh có thể hợp tác thì Wahaha cũng không phải chuyện to tát gì, nếu chúng tôi không có người bên trên thì cũng không thể làm ăn được như bây giờ.
Lục Tam Phong nghe xong câu nói đó thì mỉm cười rồi nói: “Bây giờ ra ngoài lăn lộn có ai mà không có người ở bên trên chứ?" “Chuyện này là đương nhiên, chúng ta khiêu vũ một lúc đi, mặc dù có suối nước nóng nhưng tôi cũng không đem theo đồ bơi, thôi thì khiêu vũ vậy" Tô Ái Linh đề nghị.
Mọi người ai nấy đều gật đầu đồng ý.
Âm nhạc vang lên, một vài cô gái đã đứng bên cạnh chờ đợi từ sớm, thứ họ chờ đợi chính là lúc này đây.
Lục Tam Phong không muốn tiếp xúc quá nhiều với Tô Ái Linh, một là vì anh thật sự không muốn dây dưa tình cảm trai gái với cô ta, hai là vì anh còn muốn ra tay từ chỗ Hàn Thiên Nguyệt, cục diện bây giờ chỉ có ba của Kim Ngọc Anh là có thể phá giải mà thôi.
Lục Tam Phong đứng dậy, đảo mắt nhìn xung quanh thì nhìn thấy hai người Hàn Thiên Nguyệt và Từ Linh Đan đang ngồi ở cách đó không xa. Hàn Thiên Nguyệt lập tức bắt được ánh mắt rực lửa của Lục Tam Phong, tim cô ta lập tức đập nhanh hơn, cô ta kiểm chứng tất cả những suy nghĩ của mình thông qua ánh mắt đó. “Tổng giám đốc Lục, anh nhảy cùng tôi nhé!" Tô Ái Linh bước qua và khẽ nói. “Tôi không biết nhảy cho lắm. “Không sao cả, tôi cũng không giỏi lắm, anh ôm tôi, tùy tiện nhảy một lúc." Tô Ái Linh nói xong thì kéo lấy tay Lục Tam Phong rồi đi về phía sàn nhảy.
Trên người cô ta có một mùi thơm khó diễn tả, nếu như nói Giang Hiểu Nghi là kiểu phụ nữ quý phái, vậy thì Tô Ái Linh lại là kiểu lả lợi trong quán rượu, không hợp đến với cô ta thường xuyên nhưng nếu là lần đầu tiên thì nhất định có thể kích thích thần kinh của bạn. “Anh đừng cứng đờ ra như thế, ôm lấy tôi, nhẹ nhàng lắc lư theo điệu nhạc." Tô Ái Linh cười tít mắt, ngẩng đầu lên nhìn Lục Tam Phong, mũi của cô ta vừa hay chạm đến cằm của anh.
Cái eo không phải quá thon thả nhưng lại có sức quyến rũ đặc biệt, cô ta đưa hai tay ôm lấy eo của Lục Tam Phong, ép sát người vào, nửa trên thì ép rất sát nhưng nửa dưới thì không ép sát được, có lẽ đây chính là thân hình đường cong hình chữ S. Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất
Lục Tam Phong có thể cảm nhận được váy dạ tiệc tối nay của cô ta được làm từ tơ thật.
Cả hội trường cùng khiêu vũ, ánh đèn chiếu xuống đủ màu sắc, Lục Tam Phong có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của cô gái trong vòng tay mình đang tăng lên, hơi thở thoát ra tử mũi của Tô Ái Linh rất nóng, cô ta khẽ nhón gót chân, vừa hay mỗi cô ta ngang bằng môi anh.
Lục Tam Phong có thể đoán ra được động tác tiếp theo đó của cô ta là gì, anh nghiêng nhẹ đầu qua. “Tối nay ở lại đi, giường trong phòng ở đây siêu to, siêu mềm, dù cho lăn lộn thế nào cũng sẽ không phát ra tiếng động." Tô Ái Linh tựa đầu lên vai anh, tay thì không an phận, mò mẫm lung tung.
Họ lắc lư một lúc thì đã đến chỗ tối, Lục Tam Phong cũng phát hiện ra đã sàn nhảy đã thưa người, Lục Tam Phong có thể cảm nhận được, nếu cứ để Tô Ái Linh tiếp tục dụ dỗ như thế thì anh sẽ không kiềm chế được.
Cái tay đang đặt trên hông từ từ dịch chuyển xuống, tiếp đó thì tấn công mà không hề do dự.
Mấy phút sau, Tô Ái Linh tựa lên vai của Lục Tam Phong, hai mắt đảo đưa, cô ta mím nhẹ môi, hai má đỏ ửng lên. Cô ta đưa tay ra ôm lấy cổ của Lục Tam Phong và nói: “Lên lầu đi. “Tôi đã kết hôn rồi, không hợp cho lắm, tốt hơn là bàn chuyện chính đi, đương nhiên, nếu tổng giám đốc Tô vẫn thấy chưa đủ thì tôi bằng lòng ra sức “Dùng tay của anh ra sức à? Keo kiệt quá rồi đấy." Mặt Tô Ái Linh đầy vẻ gợi tình, cô ta ôm lấy Lục Tam Phong và nói: “Nói thật lòng, tôi thật sự rất hài vòng về anh, tôi lớn hơn anh, anh cũng đã có vợ, tôi ấy à, cũng không cách nào có quan hệ rõ ràng gì với anh, anh cũng nhìn thấy tôi luôn dính liền với đám người đó rồi đấy, bọn họ đều là những tên không ra gì. “Vậy sao cô vẫn ở cùng với bọn họ?" “Tôi đã thương lượng rất lâu và đưa ra được phương án cuối cùng, anh có thể cho chúng tôi thuê nhà máy, chúng tôi ra mặt thuê người, toàn bộ rủi ro sẽ do chúng tôi chịu, mỗi năm trả cho anh một trăm bảy mươi tỷ đến một ba trăm rưỡi tỷ, thế nào hả?"
Lục Tam Phong hơi chau mày, nếu như thật sự như thế thì quá tốt rồi, anh có thể đồng ý, nhưng anh biết sẽ không có chuyện tốt từ trên trời rơi xuống bao giờ, đừng chỉ thấy bây giờ người phụ nữ này sà vào lòng anh như một năm bùn nhão.
Cô ta là người đẹp ác ma đấy, nói không chừng một giây sau cũng có thể lấy mạng người. “Tôi về thương lượng lại xem, sẽ trả lời cô sớm, không còn sớm nữa, tôi phải về rồi." “Tối nay ở lại đây đi, sợ tôi ăn thịt anh sao?" Tô Ái Linh nhích chân mày và nói: “Chiến đấu phân cao thấp với tôi, nếu tôi cầu xin anh thì điều kiện sẽ được mở rộng thêm lỗi tối vợ tôi đều sẽ gọi điện thoại cho tôi, cô ấy không yên tâm khi tôi ở bên ngoài.
Tô Ái Linh thấy hơi buồn, chỉ đành gật đầu và hỏi: “Mấy ngày nữa trả lời tôi?"
Lục Tam Phong đưa năm ngón tay ra, đặt lên ngực cô ta và nói: “Năm ngày, nhà máy của tôi quá lớn, không nằm được!" “Vậy thì đưa vào trong dùng sức nằm, ba ngày thế nào hả?" Tô Ái Linh gấp bớt hai ngón tay của Lục Tam Phong lại. “Thật sự cần năm ngày!
Tô Ái Linh suy nghĩ một lúc rồi gật đầu và nói: “Tôi để lại cho anh một thứ làm kỉ niệm nhé."
Cô ta nói xong thì cởi chiếc quần lót của mình qua khỏi cổ chân rồi nhét vào trong túi quần của Lục Tam Phong, sau đó chu môi, gửi cho anh một nụ hôn gió. “Năm ngày nhé!
Lục Tam Phong lại trịnh trọng đặt tay lên ngực cô ta tỏ vẻ rất coi trọng. Anh nói xong thì quay đầu bỏ đi, ánh đèn từ từ sáng lên lại, sàn nhảy vốn rất náo nhiệt đã không còn một ai, Từ Linh Đan và Hàn Thiên Nguyệt đứng nhìn anh từ một nơi gần đó, họ đã nhìn thấy hết những cảnh tượng lúc näy.
Lục Tam Phong nhìn sang Hàn Thiên Nguyệt và nhảy mắt, ngoắt ngón tay rồi đi về phía cửa. Hàn Thiên Nguyệt lập tức cười rạng rỡ, chạy theo sau.
Từ Linh Đan cảm thấy tối nay thế giới quan, nhân sinh quan và cả giá trị quan của mình đều như sụp đổ, những chuyện hoang đường, những chuyện đi ngược với đạo đức lại giống như chuyện trong cuộc sống thường ngày của bọn họ.
Tác giả :
skyhero