Từ Tiểu Tam Biến Tiểu Thụ
Chương 40: Lời hứa
Quan hệ của Diệp Vĩ Gia với Lâm Phỉ Phỉ thực ra rất đơn giản, chính là có liên hệ đến Mộ Hàn, nên mối quan hệ này ngày càng phức tạp hơn.
Hôm đó, sau khi ban của cậu họp xong, Lâm Phỉ Phỉ đột nhiên nói với mọi người: “Một tháng trước, tôi xin nghỉ phép, trong khoảng thời gian làm việc này tôi rất vui, quen biết nhiều bạn bè, một thời gian nữa tôi sẽ xuất ngoại, cho nên tôi muốn trước khi xuất ngoại, mời mọi người ăn một bữa cơm, coi như là chia tay."
Chuyện này khiến cho tất cả mọi người đều giật mình, Lâm Phỉ Phỉ xinh đẹp như vậy, tính tình lại không tồi, rất được các đồng nghiệp hoan nghênh, sau khi cô nói xong những lời này, tất cả mọi người đều hỏi xem có chuyện gì mà đột nhiên lại muốn xuất ngoại.
Diệp Vĩ Gia không nghe bọn họ nói chuyện, trong đầu đều là câu nói muốn xuất ngoại kia của Lâm Phỉ Phỉ. Trong lòng cậu cũng hiểu được một chút, nguyên nhân Lâm Phỉ Phỉ rời khỏi đây là do cậu và Mộ Hàn. Nghĩ đến đây, Diệp Vĩ Gia lại cảm thấy rất áy náy.
Đêm đó Mộ Hàn cũng đến, mà Diệp Vĩ Gia trước đó cũng không cảm kích gì, cho nên khi nhìn thấy Mộ Hàn, không khỏi lắp bắp kinh hãi, sau lại nghĩ Mộ Hàn và Lâm Phỉ Phỉ hiện tại là quan hệ bạn bè, cô ấy mời y đến đây cũng không có gì là lạ.
Diệp Vĩ Gia cúi đầu, hạ thấp giọng hỏi Mộ Hàn: “Sao anh không nói cho em?"
Mộ Hàn nói: “Kỳ thật anh cũng không ngờ, nhưng mà nghĩ lại anh vẫn là người có lỗi với cô ấy, cô ấy sắp đi, cho nên anh mới đến."
Cao Nam cười nhẹ trước: “Cậu đừng có ăn dấm chua, sau này muốn gặp cũng không được đâu."
Diệp Vĩ Gia lườm anh, cúi đầu ăn gì đó.
“Tôi còn hi vọng cậu ấy ghen, như vậy mới chứng minh tình cảm của chúng tôi, anh mà có nhìn cậu ấy cũng không ghen đâu. Mà đúng ra, người ghen phải là tôi, tôi thấy hai người họ làm chung một ban, mỗi ngày đều gặp mặt, có thể tình cũ không rủ cũng đến không, anh cũng biết trước kia cậu ấy thích Lâm Phỉ Phỉ nhiều thế nào mà." – Mộ Hàn than nhẹ, lắc đầu.
Hôm nay đi ăn, mọi người ngồi ở hai bàn, khi Mộ Hàn đang nói, thì Lâm Phỉ Phỉ đang kính rượu ở bàn bên kia, mọi người đang ầm ĩ, cho nên cô ấy chắc sẽ không nghe thấy mấy người nói chuyện.
Diệp Vĩ Gia đang uống canh, nghe thấy mấy lời oán hận của Mộ Hàn, liền bị sặc, một hồi lâu mới bình thường trở lại, đen mặt nhìn Mộ Hàn.
Cao Nam vỗ vai Diệp Vĩ Gia cười cười: “Cậu có thể biểu hiện một chút cho cậu ta nhìn."
Diệp Vĩ Gia cảm thấy Mộ Hàn vẫn lo lắng về quan hệ giữa hai người, giống như là cậu sẽ chạy trốn mất vậy, cho nên Mộ Hàn thích nghe cậu nói thích y, câu nói đó giống như là thuốc an thần vậy.
Diệp Vĩ Gia cười cười: “Có tâm là được rồi, không nhất định phải khoa trương."
Mộ Hàn mỉm cười, Diệp Vĩ Gia tránh ánh mắt của y, tiếp tục ăn, trong lòng có chút rối loạn.
Lâm Phỉ Phỉ uống rất nhiều, say như chết, không phân biệt được gì nữa, đứng cũng không vững, nhưng cô vẫn nhận ra Diệp Vĩ Gia với Mộ Hàn, cô cười hì hì chỉ tay vào hai người, trong mắt lộ ra một tia thanh tỉnh: “Hai người đưa tôi về đi."
Lần bọn họ vẫn còn đi tập huấn, Mộ Hàn hay đi cùng Lâm Phỉ Phỉ, cho nên đồng nghiệp đều biết quan hệ giữa hai người, sau lại cùng nhau ăn cơm, đi hát karaoke, hai người còn ngọt ngào thân mật hát tình ca, mọi người lại càng khẳng định quan hệ yêu đương của hai người, cho nên Lâm Phỉ Phỉ bảo Mộ Hàn đưa về, mọi người đương nhiên là không có dị nghị gì hết.
Tất cả về hết, còn lại Lâm Phỉ Phỉ, Mộ Hàn, Diệp Vĩ Gia, cùng Cao Nam. Lâm Phỉ Phỉ tựa vào người Mộ Hàn, Diệp Vĩ Gia cau mày, Cao Nam nhìn thấy khẽ cười, nói: “Một mình cô ấy về không an toàn lắm, hai người đưa cô ấy về nhé, tôi về trước."
Mộ Hàn một tay ôm Lâm Phỉ Phỉ, mùi nước hoa quanh quẩn bên chóp mũi không được tự nhiên, cố gắng cười với Cao Nam: “Được rồi, anh về đi, không lát nữa anh em lại đến đây mắng chửi người."
Cao Nam cười mắng: “Cậu có ý gì?! Anh một ngày hai bốn giờ đều ở cùng anh ấy, đi đâu cũng phải báo cáo nữa sao?"
Mộ Hàn nói: “Không phải anh ấy coi trọng anh sao?"
Cao Nam không nói nhiều, vỗ vai Diệp Vĩ Gia, nở một nụ cười đầy ẩn ý, rồi vẫy xe về nhà.
Diệp Vĩ Gia nhíu mày, còn tỏ thái độ chán ghét với Lâm Phỉ Phỉ, nghĩ không hiểu sao trước kia mình lại thích người thế này, sao hiện tại càng nhìn càng thấy ghét. Nhất là tay cô ta, còn ôm trên lưng Mộ Hàn, đầu còn dựa vào vai Mộ Hàn, cậu rất tức giận nhưng không thể làm gì.
“Em cứ nhìn vậy là sao?" – Mộ Hàn thở dài hỏi.
Diệp Vĩ Gia hừ nhẹ: “Nhìn thấy ghét!"
Thanh âm có chút nhỏ, Lâm Phỉ Phỉ uống rượu vào không biết vấn đang lầm bầm gì đó, Mộ Hàn vội xem cô, cũng không để ý lời nói của Diệp Vĩ Gia.
“Em vẫy xe đi, chúng ta đưa cô ấy về." – Mộ Hàn bảo cậu.
Diệp Vĩ Gia nghiến răng nghiến lợi, đưa cô ta về xong sẽ tính sổ với anh, liền tới đón xe, mở cửa sau, Mộ Hàn cẩn thận đỡ Lâm Phỉ Phỉ vào, cũng ngồi xuống cùng, Diệp Vĩ Gia ngồi ở ghế lái phụ.
Lâm Phỉ Phỉ uống khá nhiều, trong đầu bắt đầu hỗn loạn, cô chỉ nhớ rõ là Mộ Hàn ngồi bên cạnh mình, cô tựa vào ghế, thần sắc hoảng hốt, thanh âm khàn khàn, hùng hổ nói: “Sao anh có thể đùa giỡn với tôi như thế? Sao anh có thể lợi dụng tôi, anh cho rằng Lâm Phỉ Phỉ tôi là loại người như thế nào? Là loại có thể tùy ý đùa giỡn sao? Tôi còn tưởng anh là người tốt, còn tưởng tôi may mắn tìm được một người thật lòng yêu mình, vậy mà để cho tôi yêu anh rồi, anh mới nói là anh không yêu tôi, anh có biết là tôi đau khổ đến thế nào không?"
Cô nói một thôi một hồi, thanh âm có chút nghẹn ngào, như sắp khóc tới nơi, tuy là có chút mơ hồ trong lời nói, nhưng Mộ Hàn gần cô như vậy, đều nghe thấy hết. Khi y nói ra lời chia tay, cô rất bình tĩnh, y nghĩ hai người mới ở bên nhau không lâu, tình cảm của cô với hắn không sâu đậm, chia tay sẽ không làm cô thương tâm, hóa ra là chỉ mình y nghĩ vậy thôi.
Trong lòng Mộ Hàn có chút áy náy, trong nhất thời không biết phải an ủi nàng thế nào, đành im lặng
Cuối cùng thì Lâm Phỉ Phỉ cũng không nhịn được, cô khóc: “Anh nghĩ là tôi không nói ra nghĩa là tôi không khó chịu? Kỳ thật anh có biết tôi khổ sở thế nào không, chỉ là tôi chưa nói ra mà thôi, đương nhiên làm sao anh biết là tôi thống khổ thế nào chứ. Tôi vẫn luôn suy nghĩ, tôi đã sai ở đâu, tôi đã làm gì để anh phải làm thế."
Diệp Vĩ Gia nghe rõ từng lời, nắm chặt tay lại, trong lòng đau khổ, Lâm Phỉ Phỉ vẫn kiên cường như vậy, yêu nhau ba năm cậu hiểu rõ tính tình của cô, nhưng cậu chưa bao giờ nhìn thấy những biểu cảm thế này, cậu biết, Lâm Phỉ Phỉ rất thích Mộ Hàn.
Mộ Hàn ôn nhu an ủi: “Phỉ Phỉ, anh rất xin lỗi! Anh không biết em lại khổ như vậy, anh rất xin lỗi em, anh không dám xin em tha thứ cho anh, anh chỉ hi vọng sau này em sẽ tìm được một người thật lòng yêu em."
Lâm Phỉ Phỉ đau khổ ôm mặt, nước mắt trào lên, trong lòng tràn đầy chua xót, chia tay lâu như vậy, cô chưa từng để lộ ra sự yếu ớt trước mặt người khác, hiện tại nói hết ra, cảm xúc thống khổ như tan biến, thoải mái hơn rất nhiều, nhưng vẫn còn đau đớn.
Cô khóc, khóc đến khi dựa lưng vào ghế ngủ mới thôi, vệt nước mắt trên mặt vẫn còn chưa khô, Mộ Hàn đau lòng, nhẹ thở dài, miệng lẩm bẩm thực xin lỗi.
Hai người đưa Lâm Phỉ Phỉ về nhà xong, liền lái xe về, dọc đường đi cả hai đều im lặng, về đến nhà, lại trầm mặc hơn, Diệp Vĩ Gia đi tắm, Mộ Hàn vào phòng bếp, lấy cho mình một cốc nước, rồi ra ban công đứng. Bầu trời đen chỉ còn một mảnh trăng khuyết, bóng đêm tràn ngập, mê ly.
Mộ Hàn ghé đầu vào ghế dựa, hai tay nắm lấy nhau, nhìn về ngọn đèn mờ ảo phía xa.
Diệp Vĩ Gia vừa lau tóc, vừa đi đến ban công nói: “Anh sao vậy? Vẫn đang suy nghĩ chuyện của Lâm Phỉ Phỉ sao?"
Đi đên bên cạnh Mộ Hàn, học theo bộ dáng của y, nhìn về nơi xa, cảm thán: “Khó trách lúc trước tìm phòng ở, anh vừa thấy phòng này đã thích, đứng ở đây xem cảnh đêm thật đẹp."
Mộ Hàn than nhẹ: “Lâm Phỉ Phỉ nói cũng đúng, nếu không nói ra, người khác làm sao biết mình đau khổ thế nào, cái cảm giác này chỉ có mình mới cảm thấy rõ ràng nhất mà thôi."
Diệp Vĩ Gia ngây người, cúi đầu, nhìn thấy phòng lầu dưới có một giò hoa lan, phiến lá xanh biếc tô điểm thêm cho ba bông hoa, văn nhã tuấn tú, cậu trầm tĩnh nói: “Nếu nói sai, kỳ thực em cũng sai. Cô ấy không thể trách một mình anh được."
Mộ Hàn trầm mặc một lát, nhẹ giọng: “Tiểu Diệp Tử, đáp ứng anh, nếu về sau em làm chuyện gì có lỗi với anh nhất định phải nói với anh, nếu em gạt anh, không nói cho anh, anh nhất định sẽ không bỏ qua."
Diệp Vĩ Gia trong lòng giật mình, cố gắng che dấu cảm xúc bất an, cong miệng cười: “Sao anh lại nói thế? Em sao có thể làm chuyện gì có lỗi với anh được? Anh yên tâm, em sẽ không làm những chuyện như thế đâu."
Mộ Hàn kiên đinh, thần sắc nghiêm túc: “Anh nói là nếu, nếu như em làm chuyện gì có lỗi với anh, em nhất định phải nói cho anh."
Diệp Vĩ Gia bị khí thế này của y áp đảo, cậu ôm lấy Mộ Hàn, tựa vào vai y, kiên định nói: “Anh yên tâm, anh nói gì em cũng đáp ứng."
Hôm đó, sau khi ban của cậu họp xong, Lâm Phỉ Phỉ đột nhiên nói với mọi người: “Một tháng trước, tôi xin nghỉ phép, trong khoảng thời gian làm việc này tôi rất vui, quen biết nhiều bạn bè, một thời gian nữa tôi sẽ xuất ngoại, cho nên tôi muốn trước khi xuất ngoại, mời mọi người ăn một bữa cơm, coi như là chia tay."
Chuyện này khiến cho tất cả mọi người đều giật mình, Lâm Phỉ Phỉ xinh đẹp như vậy, tính tình lại không tồi, rất được các đồng nghiệp hoan nghênh, sau khi cô nói xong những lời này, tất cả mọi người đều hỏi xem có chuyện gì mà đột nhiên lại muốn xuất ngoại.
Diệp Vĩ Gia không nghe bọn họ nói chuyện, trong đầu đều là câu nói muốn xuất ngoại kia của Lâm Phỉ Phỉ. Trong lòng cậu cũng hiểu được một chút, nguyên nhân Lâm Phỉ Phỉ rời khỏi đây là do cậu và Mộ Hàn. Nghĩ đến đây, Diệp Vĩ Gia lại cảm thấy rất áy náy.
Đêm đó Mộ Hàn cũng đến, mà Diệp Vĩ Gia trước đó cũng không cảm kích gì, cho nên khi nhìn thấy Mộ Hàn, không khỏi lắp bắp kinh hãi, sau lại nghĩ Mộ Hàn và Lâm Phỉ Phỉ hiện tại là quan hệ bạn bè, cô ấy mời y đến đây cũng không có gì là lạ.
Diệp Vĩ Gia cúi đầu, hạ thấp giọng hỏi Mộ Hàn: “Sao anh không nói cho em?"
Mộ Hàn nói: “Kỳ thật anh cũng không ngờ, nhưng mà nghĩ lại anh vẫn là người có lỗi với cô ấy, cô ấy sắp đi, cho nên anh mới đến."
Cao Nam cười nhẹ trước: “Cậu đừng có ăn dấm chua, sau này muốn gặp cũng không được đâu."
Diệp Vĩ Gia lườm anh, cúi đầu ăn gì đó.
“Tôi còn hi vọng cậu ấy ghen, như vậy mới chứng minh tình cảm của chúng tôi, anh mà có nhìn cậu ấy cũng không ghen đâu. Mà đúng ra, người ghen phải là tôi, tôi thấy hai người họ làm chung một ban, mỗi ngày đều gặp mặt, có thể tình cũ không rủ cũng đến không, anh cũng biết trước kia cậu ấy thích Lâm Phỉ Phỉ nhiều thế nào mà." – Mộ Hàn than nhẹ, lắc đầu.
Hôm nay đi ăn, mọi người ngồi ở hai bàn, khi Mộ Hàn đang nói, thì Lâm Phỉ Phỉ đang kính rượu ở bàn bên kia, mọi người đang ầm ĩ, cho nên cô ấy chắc sẽ không nghe thấy mấy người nói chuyện.
Diệp Vĩ Gia đang uống canh, nghe thấy mấy lời oán hận của Mộ Hàn, liền bị sặc, một hồi lâu mới bình thường trở lại, đen mặt nhìn Mộ Hàn.
Cao Nam vỗ vai Diệp Vĩ Gia cười cười: “Cậu có thể biểu hiện một chút cho cậu ta nhìn."
Diệp Vĩ Gia cảm thấy Mộ Hàn vẫn lo lắng về quan hệ giữa hai người, giống như là cậu sẽ chạy trốn mất vậy, cho nên Mộ Hàn thích nghe cậu nói thích y, câu nói đó giống như là thuốc an thần vậy.
Diệp Vĩ Gia cười cười: “Có tâm là được rồi, không nhất định phải khoa trương."
Mộ Hàn mỉm cười, Diệp Vĩ Gia tránh ánh mắt của y, tiếp tục ăn, trong lòng có chút rối loạn.
Lâm Phỉ Phỉ uống rất nhiều, say như chết, không phân biệt được gì nữa, đứng cũng không vững, nhưng cô vẫn nhận ra Diệp Vĩ Gia với Mộ Hàn, cô cười hì hì chỉ tay vào hai người, trong mắt lộ ra một tia thanh tỉnh: “Hai người đưa tôi về đi."
Lần bọn họ vẫn còn đi tập huấn, Mộ Hàn hay đi cùng Lâm Phỉ Phỉ, cho nên đồng nghiệp đều biết quan hệ giữa hai người, sau lại cùng nhau ăn cơm, đi hát karaoke, hai người còn ngọt ngào thân mật hát tình ca, mọi người lại càng khẳng định quan hệ yêu đương của hai người, cho nên Lâm Phỉ Phỉ bảo Mộ Hàn đưa về, mọi người đương nhiên là không có dị nghị gì hết.
Tất cả về hết, còn lại Lâm Phỉ Phỉ, Mộ Hàn, Diệp Vĩ Gia, cùng Cao Nam. Lâm Phỉ Phỉ tựa vào người Mộ Hàn, Diệp Vĩ Gia cau mày, Cao Nam nhìn thấy khẽ cười, nói: “Một mình cô ấy về không an toàn lắm, hai người đưa cô ấy về nhé, tôi về trước."
Mộ Hàn một tay ôm Lâm Phỉ Phỉ, mùi nước hoa quanh quẩn bên chóp mũi không được tự nhiên, cố gắng cười với Cao Nam: “Được rồi, anh về đi, không lát nữa anh em lại đến đây mắng chửi người."
Cao Nam cười mắng: “Cậu có ý gì?! Anh một ngày hai bốn giờ đều ở cùng anh ấy, đi đâu cũng phải báo cáo nữa sao?"
Mộ Hàn nói: “Không phải anh ấy coi trọng anh sao?"
Cao Nam không nói nhiều, vỗ vai Diệp Vĩ Gia, nở một nụ cười đầy ẩn ý, rồi vẫy xe về nhà.
Diệp Vĩ Gia nhíu mày, còn tỏ thái độ chán ghét với Lâm Phỉ Phỉ, nghĩ không hiểu sao trước kia mình lại thích người thế này, sao hiện tại càng nhìn càng thấy ghét. Nhất là tay cô ta, còn ôm trên lưng Mộ Hàn, đầu còn dựa vào vai Mộ Hàn, cậu rất tức giận nhưng không thể làm gì.
“Em cứ nhìn vậy là sao?" – Mộ Hàn thở dài hỏi.
Diệp Vĩ Gia hừ nhẹ: “Nhìn thấy ghét!"
Thanh âm có chút nhỏ, Lâm Phỉ Phỉ uống rượu vào không biết vấn đang lầm bầm gì đó, Mộ Hàn vội xem cô, cũng không để ý lời nói của Diệp Vĩ Gia.
“Em vẫy xe đi, chúng ta đưa cô ấy về." – Mộ Hàn bảo cậu.
Diệp Vĩ Gia nghiến răng nghiến lợi, đưa cô ta về xong sẽ tính sổ với anh, liền tới đón xe, mở cửa sau, Mộ Hàn cẩn thận đỡ Lâm Phỉ Phỉ vào, cũng ngồi xuống cùng, Diệp Vĩ Gia ngồi ở ghế lái phụ.
Lâm Phỉ Phỉ uống khá nhiều, trong đầu bắt đầu hỗn loạn, cô chỉ nhớ rõ là Mộ Hàn ngồi bên cạnh mình, cô tựa vào ghế, thần sắc hoảng hốt, thanh âm khàn khàn, hùng hổ nói: “Sao anh có thể đùa giỡn với tôi như thế? Sao anh có thể lợi dụng tôi, anh cho rằng Lâm Phỉ Phỉ tôi là loại người như thế nào? Là loại có thể tùy ý đùa giỡn sao? Tôi còn tưởng anh là người tốt, còn tưởng tôi may mắn tìm được một người thật lòng yêu mình, vậy mà để cho tôi yêu anh rồi, anh mới nói là anh không yêu tôi, anh có biết là tôi đau khổ đến thế nào không?"
Cô nói một thôi một hồi, thanh âm có chút nghẹn ngào, như sắp khóc tới nơi, tuy là có chút mơ hồ trong lời nói, nhưng Mộ Hàn gần cô như vậy, đều nghe thấy hết. Khi y nói ra lời chia tay, cô rất bình tĩnh, y nghĩ hai người mới ở bên nhau không lâu, tình cảm của cô với hắn không sâu đậm, chia tay sẽ không làm cô thương tâm, hóa ra là chỉ mình y nghĩ vậy thôi.
Trong lòng Mộ Hàn có chút áy náy, trong nhất thời không biết phải an ủi nàng thế nào, đành im lặng
Cuối cùng thì Lâm Phỉ Phỉ cũng không nhịn được, cô khóc: “Anh nghĩ là tôi không nói ra nghĩa là tôi không khó chịu? Kỳ thật anh có biết tôi khổ sở thế nào không, chỉ là tôi chưa nói ra mà thôi, đương nhiên làm sao anh biết là tôi thống khổ thế nào chứ. Tôi vẫn luôn suy nghĩ, tôi đã sai ở đâu, tôi đã làm gì để anh phải làm thế."
Diệp Vĩ Gia nghe rõ từng lời, nắm chặt tay lại, trong lòng đau khổ, Lâm Phỉ Phỉ vẫn kiên cường như vậy, yêu nhau ba năm cậu hiểu rõ tính tình của cô, nhưng cậu chưa bao giờ nhìn thấy những biểu cảm thế này, cậu biết, Lâm Phỉ Phỉ rất thích Mộ Hàn.
Mộ Hàn ôn nhu an ủi: “Phỉ Phỉ, anh rất xin lỗi! Anh không biết em lại khổ như vậy, anh rất xin lỗi em, anh không dám xin em tha thứ cho anh, anh chỉ hi vọng sau này em sẽ tìm được một người thật lòng yêu em."
Lâm Phỉ Phỉ đau khổ ôm mặt, nước mắt trào lên, trong lòng tràn đầy chua xót, chia tay lâu như vậy, cô chưa từng để lộ ra sự yếu ớt trước mặt người khác, hiện tại nói hết ra, cảm xúc thống khổ như tan biến, thoải mái hơn rất nhiều, nhưng vẫn còn đau đớn.
Cô khóc, khóc đến khi dựa lưng vào ghế ngủ mới thôi, vệt nước mắt trên mặt vẫn còn chưa khô, Mộ Hàn đau lòng, nhẹ thở dài, miệng lẩm bẩm thực xin lỗi.
Hai người đưa Lâm Phỉ Phỉ về nhà xong, liền lái xe về, dọc đường đi cả hai đều im lặng, về đến nhà, lại trầm mặc hơn, Diệp Vĩ Gia đi tắm, Mộ Hàn vào phòng bếp, lấy cho mình một cốc nước, rồi ra ban công đứng. Bầu trời đen chỉ còn một mảnh trăng khuyết, bóng đêm tràn ngập, mê ly.
Mộ Hàn ghé đầu vào ghế dựa, hai tay nắm lấy nhau, nhìn về ngọn đèn mờ ảo phía xa.
Diệp Vĩ Gia vừa lau tóc, vừa đi đến ban công nói: “Anh sao vậy? Vẫn đang suy nghĩ chuyện của Lâm Phỉ Phỉ sao?"
Đi đên bên cạnh Mộ Hàn, học theo bộ dáng của y, nhìn về nơi xa, cảm thán: “Khó trách lúc trước tìm phòng ở, anh vừa thấy phòng này đã thích, đứng ở đây xem cảnh đêm thật đẹp."
Mộ Hàn than nhẹ: “Lâm Phỉ Phỉ nói cũng đúng, nếu không nói ra, người khác làm sao biết mình đau khổ thế nào, cái cảm giác này chỉ có mình mới cảm thấy rõ ràng nhất mà thôi."
Diệp Vĩ Gia ngây người, cúi đầu, nhìn thấy phòng lầu dưới có một giò hoa lan, phiến lá xanh biếc tô điểm thêm cho ba bông hoa, văn nhã tuấn tú, cậu trầm tĩnh nói: “Nếu nói sai, kỳ thực em cũng sai. Cô ấy không thể trách một mình anh được."
Mộ Hàn trầm mặc một lát, nhẹ giọng: “Tiểu Diệp Tử, đáp ứng anh, nếu về sau em làm chuyện gì có lỗi với anh nhất định phải nói với anh, nếu em gạt anh, không nói cho anh, anh nhất định sẽ không bỏ qua."
Diệp Vĩ Gia trong lòng giật mình, cố gắng che dấu cảm xúc bất an, cong miệng cười: “Sao anh lại nói thế? Em sao có thể làm chuyện gì có lỗi với anh được? Anh yên tâm, em sẽ không làm những chuyện như thế đâu."
Mộ Hàn kiên đinh, thần sắc nghiêm túc: “Anh nói là nếu, nếu như em làm chuyện gì có lỗi với anh, em nhất định phải nói cho anh."
Diệp Vĩ Gia bị khí thế này của y áp đảo, cậu ôm lấy Mộ Hàn, tựa vào vai y, kiên định nói: “Anh yên tâm, anh nói gì em cũng đáp ứng."
Tác giả :
Hàn Tiểu Diệp Vũ