Từ Tiểu Tam Biến Tiểu Thụ
Chương 31: Tiêu tan
Có một số việc luôn xảy ra rất đúng lúc, những lời không muốn để người khác nghe thấy lại luôn bị nghe thấy. Hai người phía trước cũng rất dễ hiểu lầm, chỉ nói mấy câu, làm vài động tác, thậm chí căn bản không cần nói, chỉ cần nhìn vào mắt nhau thôi cũng có thể gây ra hiểu lầm.
Gió mùa đông mãnh liệt thổi, làm cho mặt đỏ hồng, mỗi hơi thở ra đều có thể thấy một luồng hơi nhỏ, trên đường người đi lại thưa thớt, giờ này chắc mọi người cũng an vị trong chăn ấm đệm êm rồi.
Cao Nam bước từ ‘Bóng đêm’ ra, chậm rãi. ‘Bóng đêm’ là nơi Mộ Phi hay đến đây là do Mộ Hàn nói cho hắn, một tháng qua, hắn có thói quen cứ sau khi tan tầm là đến đây ngồi, để xem có gặp được Mộ Phi hay không.
Sau khi về nước, vào làm việc ở Hoa Thụy, gặp lại Mộ Phi. Hắn vốn nghĩ là chỉ cần vài năm trôi qua, hắn có thể buông tay, không nghĩ là đoạn tình cảm kia đã mọc rễ trong tim hắn, dung hòa với máu hắn, cứ mỗi lần nhìn thấy Mộ Phi, hắn lại thấy tim đập nhanh hơn, một cảm giác khẩn trương cứ thế tràn ngập khắp cơ thể. Nguyên lai hắn vẫn không thể từ bỏ được, hắn vẫn còn thích Mộ Phi.
Hắn không biết sau Lễ Giáng sinh hôm ấy Mộ Phi có cảm nhận thế nào, có giống như hắn sáu năm về trước không, cả người như bị ném vào hầm băng, nước lạnh từ bốn phía thấm vào tứ chi, đau thương đến chết, có giống như hắn ngày nào cũng nhớ về gã hay không, có muốn đi tìm gã như hắn hay không?
Hắn đang đi, đột nhiên cảm thấy một lực mạnh mẽ kéo hắn lại, hắn kinh ngạc, trước mắt hắn là Mộ Phi đang thở hổn hển, vẻ mặt tức giận, cánh tay bị Mộ Phi nắm có chút đau, cười cười nhìn gã: “Sao cậu lại chạy ra đây? Cậu biết tôi tới tìm cậu?"
Mộ Phi tức giận hôn Cao Nam, nụ hôn cực kì bá đạo, như là cắn chứ không phải hôn, tham lam liếm mút, như muốn đem cả người Cao Nam ăn vào bụng, cho đến khi hơi thở hỗn loạn, mới chậm rãi buông Cao Nam ra, trên gương mặt là một chút ửng hồng, dưới đèn đường của đêm đông lại càng mê ly dụ hoặc hơn.
Cao Nam thở gấp.
Mộ Phi than nhẹ một tiếng. Mỗi khi đối mặt với Cao Nam gã luôn không thể khống chế được mình, không thể khống chế được cảm xúc, phẫn nộ, hận ý, rung động, tất cả các cảm xúc hỗn loạn, khiến gã suy nghĩ cũng hỗn loạn. Đêm đó là gã cố tình làm như thế, có một chút là trả thù, nhiều năm như thế, gã vẫn hận Cao Nam đùa bỡn mình rồi bỏ, sau đó đi mà không hề có tin tức gì, nhưng mà gã phát hiện, gã vẫn còn thích Cao Nam.
Mộ Phi chậm rãi bình tĩnh trở lại, thản nhiên nói: “Vừa rồi tôi nói chuyện với Tiểu Diệp Tử, cậu nghe được bao nhiêu?"
Hơi thở của Cao Nam cũng dần ổn định lại, hóa ra Mộ Phi đuổi theo hắn chỉ là muốn hỏi hắn câu này sao? Là sợ hắn nói cho Mộ Hàn sao? Cao Nam cười thầm, tự giễu mình, nhìn thẳng vào Mộ Phi, cười khẩy: “Nên nghe hay không nên nghe đều nghe được hết rồi, bất quá cậu yên tâm, tôi sẽ không nói với Mộ Hàn, Mộ Hàn thích Diệp Vĩ Gia như vậy tôi không muốn làm cậu ấy thương tâm."
Mộ Phi nhìn sắc mặt Cao Nam liền hiểu ý tứ trong lời nói của hắn là gì, lạnh lùng cười: “Cậu cũng quan tâm đến em trai tôi quá nhỉ, chẳng lẽ cậu thích nó sao?"
“Tôi có thích cậu ấy không cũng không liên quan đến anh. Chỉ là tôi không ngờ anh với Diệp Vĩ Gia lại có quan hệ như vậy. Tôi nghĩ anh cũng biết Mộ Hàn thực sự thích Diệp Vĩ Gia, nếu cậu ấy biết chuyện này, chắc chắn rất thương tâm, mà hai người sẽ đối mặt với cậu ấy thế nào?"
Mộ Phi không hiểu sao Cao Nam lại biết chuyện của Mộ Hàn, anh em họ ở chung gần tám năm trời, nhưng ngay từ đầu quan hệ đã không tốt, về sau mới cải thiện lên một chút, Mộ Hàn cũng không thường xuyên tâm sự với gã. Cho đến bây giờ, hắn cũng chưa từng đoán được Mộ Hàn nghĩ gì, gã thậm chí không biết Mộ Hàn cũng thích nam nhân, đến tận lúc Diệp Vĩ Gia nói gã mới biết.
Lúc ấy Mộ Phi mới nhớ, Mộ Hàn đã có lần hỏi gã, nếu chính mình thích một nam tử, chỉ yên lặng chú ý người ta ba năm, ba năm ấy, lại phát hiện ra tình cảm của mình càng ngày càng sâu đậm, nhưng mà người ta lại không biết mình là ai, vậy thì phải làm sao. Mộ Phi lúc ấy nói đùa, vậy đoạt bạn gái người ta là được, tự nhiên người ta sẽ có ấn tượng sâu sắc với mình, muốn không biết cũng khó. Mộ Hàn lúc đó còn cười bảo làm thế là thiếu đạo đức, may mắn là bằng hữu của nó làm theo cách khác. Hóa ra khi đó Mộ Hàn nói chính bản thân mình.
Mộ Phi thần sắc ảm đạm, ánh mắt ảm đạm, thậm chí còn tràn ngập ưu thương, gã thở dài nói: “Có một số việc không phải như cậu nghĩ. Nếu cậu không trở lại, tôi thực sự đã quên cậu rồi, sau đó tìm một người khác để yêu, đơn giản mà sống cả đời, chỉ là tại cậu, tại sao cậu lại trở về? Tại sao lại phá hỏng kế hoạch của tôi? Rõ ràng là tôi đã quyết định sẽ từ bỏ cậu, sáu năm, tôi đợi cậu sáu năm, tôi quá mệt mỏi để tiếp tục chờ đợi rồi, tại sao đúng lúc tôi có thể buông tay thì cậu lại về, giống như là một người đang trong bóng tối chợt thấy tia sáng cuối đường hầm vậy, không thể từ bỏ được nữa…"
Mộ Phi thong thả nói, thanh âm chất chứa đầy bi thương, có khi lại tràn đầy hận ý, có khi lại mang một tia vui sướng.
Thần sắc Cao Nam biến hóa theo từng lời Mộ Phi nói, kinh hãi nhìn gã, một tia vui sướng chậm rãi lan tỏa trong lòng, thanh âm hắn nhè nhẹ run rẩy, ánh mắt hàm chứa sự chờ mong: “Sáu năm qua, cậu luôn chờ tôi?"
Con ngươi Mộ Phi nháy mắt lạnh như băng, nở nụ cười tự giễu: “Sao, tức cười lắm phải không? Đúng vậy, tôi đợi cậu sáu năm, đợi đến khi tôi quyết định không cần cậu nữa. Sáu năm qua cậu có biết tôi nghĩ gì không, tôi nghĩ xem vì sao cậu lại đột nhiên rời đi, biến mất không một dấu vết, cũng không có một chút tin tức gì, rốt cuộc là tôi đã làm sai điều gì. Tôi đã nghĩ sáu năm rồi, thời gian có lẽ cũng đủ để cậu cho tôi một câu trả lời chứ?"
Hắn và Mộ Phi cùng nhau lớn lên, nhưng cũng có nhiều khi hắn không thể đoán được trong lòng Mộ Phi đang nghĩ gì. Ngày đó bọn họ đều còn rất trẻ, tình cảm cũng ngây thơ, chỉ biết một ngày mới phát hiện ra mình đã rung động rồi, thích một người, cảm giác này thật kì diệu. thường xuyên nghĩ về người ta, cho dù người ta ngồi ngay cạnh mà vẫn lén lút nhìn trộm, nhưng cảm tình này, một khi đã thổ lộ, bị cự tuyệt thì sẽ chịu đả kích rất lớn, rất nhiều người đã chọn trốn tránh. Như Cao Nam vậy, bị cự tuyệt, liền muốn chạy đến một nơi thật xa, nghĩ rằng thời gian có thể làm lành tất cả các vết thương, nhưng đôi khi, thời gian chỉ làm người ta càng nhớ sâu sắc thêm mà thôi.
Cao Nam nhẹ giọng nói: “Lúc ấy không phải cậu cự tuyệt tôi sao? Tôi chỉ muốn gặp cậu lần cuối để nói lời tạm biệt, cũng không có ý sẽ làm cậu tổn thương, thực xin lỗi. Sau khi bị cậu cự tuyệt, tôi không biết phải đối diện với cậu như thế nào, huống chi tôi còn nghe cậu nói với Chu Nghiêm là cậu đã có người trong lòng, cho nên tôi lựa chọn đi du học để tránh mặt cậu."
“Tôi cự tuyệt cậu lúc nào? Tôi nhớ rõ không có nói gì cự tuyệt cậu mà." – Mộ Phi nhìn thẳng vào hắn, trên mặt là vẻ tức giận, hồi tưởng lại tình cảnh hôm đó, gã một câu cũng không nói, còn có, cái lúc nghe thấy gã nói với Chu Nghiêm là đã có người trong lòng, sao không đến hỏi xem người gã thích là ai?
Cao Nam cười khổ: “Đúng vậy, cậu không nói gì hết, nhưng vẻ mặt thản nhiên lúc đó của cậu không chút thay đổi, thản nhiên nhìn tôi rồi bước đi, một câu cũng không nói, đây không phải là cự tuyệt sao?"
Mộ Phi cả giận nói: “Tôi muốn cự tuyệt cậu chẳng lẽ tôi không thể nói thẳng sao? Thời điểm đó chúng ta chỉ là học sinh cấp ba, cha mẹ tôi muốn tôi phải đỗ vào đại học C, nếu tôi không đỗ, họ sẽ bắt tôi đi du học, tôi nhớ rõ cậu đã từng nói không muốn đi du học, tôi đã quyết tâm phải đỗ đại học C, ở lại cùng cậu, cậu cũng biết thành tích của tôi không bằng cậu, tôi đương nhiên phải cố gắng, không dám để bị phân tâm, mới chịu đựng cái gì cũng chưa nói. Ngẫm lại mới thấy mình thật ngốc. Đỗ thì sao chứ, vẫn là một người trong nước một người ngoài nước."
Không phải gã không muốn nói, mà là sợ nói xong sẽ không khống chế được chính mình mà thôi.
Cao Nam kinh ngạc nhìn Mộ Phi, không nói nên lời, nguyên lai không phải Mộ Phi cự tuyệt mình, chính là dưới áp lực nhiều như thể, cậu ấy không thể nói gì được, cậu ấy chỉ là suy tính cho tương lai mà thôi. Nghĩ đến đây, trong lòng hắn không biết là loại tư vị gì nữa, sáu năm qua, hắn vẫn áy náy, giờ mới biết hắn đã làm tổn thương Mộ Phi rất nhiều.
“Thực xin lỗi." – Cao Nam thấp giọng nói xong, mặt áy náy.
Mộ Phi bình tĩnh không nói gì, ánh sáng của ngọn đèn đường làm cho khuôn mặt hắn có chút gì đó mê ly, mộng ảo, không biết từ khi nào thì tuyết đã rơi, những bông tuyết bay bay trong không khí, rơi xuống đất, đậu trên quần áo, đầu tóc hai người, thì ra hai người đã bỏ lỡ sáu năm, cái kết trong lòng lại mở ra, sáng tươi rực rỡ, tâm tình cũng tốt lên nhiều.
Cao Nam có chút khẩn trương mở miệng: “Kỳ thật là nhiều năm như vậy, tôi vẫn còn thích cậu, cậu có còn thích tôi không?"
Khóe miệng Mộ Phi cong lên, lộ ra một nụ cười sáng lạn mê người, đôi mắt sáng như hai vì sao, không nói lời nào, kéo Cao Nam vào một nụ hôn.
Thích, sao có thể không thích được! Thích đến tận xương tủy! Mộ Phi nghĩ trong lòng.
Bông tuyết trắng vẫn chậm rãi bay bay, đêm đông này, dường như ấm áp hơn rất nhiều.
Gió mùa đông mãnh liệt thổi, làm cho mặt đỏ hồng, mỗi hơi thở ra đều có thể thấy một luồng hơi nhỏ, trên đường người đi lại thưa thớt, giờ này chắc mọi người cũng an vị trong chăn ấm đệm êm rồi.
Cao Nam bước từ ‘Bóng đêm’ ra, chậm rãi. ‘Bóng đêm’ là nơi Mộ Phi hay đến đây là do Mộ Hàn nói cho hắn, một tháng qua, hắn có thói quen cứ sau khi tan tầm là đến đây ngồi, để xem có gặp được Mộ Phi hay không.
Sau khi về nước, vào làm việc ở Hoa Thụy, gặp lại Mộ Phi. Hắn vốn nghĩ là chỉ cần vài năm trôi qua, hắn có thể buông tay, không nghĩ là đoạn tình cảm kia đã mọc rễ trong tim hắn, dung hòa với máu hắn, cứ mỗi lần nhìn thấy Mộ Phi, hắn lại thấy tim đập nhanh hơn, một cảm giác khẩn trương cứ thế tràn ngập khắp cơ thể. Nguyên lai hắn vẫn không thể từ bỏ được, hắn vẫn còn thích Mộ Phi.
Hắn không biết sau Lễ Giáng sinh hôm ấy Mộ Phi có cảm nhận thế nào, có giống như hắn sáu năm về trước không, cả người như bị ném vào hầm băng, nước lạnh từ bốn phía thấm vào tứ chi, đau thương đến chết, có giống như hắn ngày nào cũng nhớ về gã hay không, có muốn đi tìm gã như hắn hay không?
Hắn đang đi, đột nhiên cảm thấy một lực mạnh mẽ kéo hắn lại, hắn kinh ngạc, trước mắt hắn là Mộ Phi đang thở hổn hển, vẻ mặt tức giận, cánh tay bị Mộ Phi nắm có chút đau, cười cười nhìn gã: “Sao cậu lại chạy ra đây? Cậu biết tôi tới tìm cậu?"
Mộ Phi tức giận hôn Cao Nam, nụ hôn cực kì bá đạo, như là cắn chứ không phải hôn, tham lam liếm mút, như muốn đem cả người Cao Nam ăn vào bụng, cho đến khi hơi thở hỗn loạn, mới chậm rãi buông Cao Nam ra, trên gương mặt là một chút ửng hồng, dưới đèn đường của đêm đông lại càng mê ly dụ hoặc hơn.
Cao Nam thở gấp.
Mộ Phi than nhẹ một tiếng. Mỗi khi đối mặt với Cao Nam gã luôn không thể khống chế được mình, không thể khống chế được cảm xúc, phẫn nộ, hận ý, rung động, tất cả các cảm xúc hỗn loạn, khiến gã suy nghĩ cũng hỗn loạn. Đêm đó là gã cố tình làm như thế, có một chút là trả thù, nhiều năm như thế, gã vẫn hận Cao Nam đùa bỡn mình rồi bỏ, sau đó đi mà không hề có tin tức gì, nhưng mà gã phát hiện, gã vẫn còn thích Cao Nam.
Mộ Phi chậm rãi bình tĩnh trở lại, thản nhiên nói: “Vừa rồi tôi nói chuyện với Tiểu Diệp Tử, cậu nghe được bao nhiêu?"
Hơi thở của Cao Nam cũng dần ổn định lại, hóa ra Mộ Phi đuổi theo hắn chỉ là muốn hỏi hắn câu này sao? Là sợ hắn nói cho Mộ Hàn sao? Cao Nam cười thầm, tự giễu mình, nhìn thẳng vào Mộ Phi, cười khẩy: “Nên nghe hay không nên nghe đều nghe được hết rồi, bất quá cậu yên tâm, tôi sẽ không nói với Mộ Hàn, Mộ Hàn thích Diệp Vĩ Gia như vậy tôi không muốn làm cậu ấy thương tâm."
Mộ Phi nhìn sắc mặt Cao Nam liền hiểu ý tứ trong lời nói của hắn là gì, lạnh lùng cười: “Cậu cũng quan tâm đến em trai tôi quá nhỉ, chẳng lẽ cậu thích nó sao?"
“Tôi có thích cậu ấy không cũng không liên quan đến anh. Chỉ là tôi không ngờ anh với Diệp Vĩ Gia lại có quan hệ như vậy. Tôi nghĩ anh cũng biết Mộ Hàn thực sự thích Diệp Vĩ Gia, nếu cậu ấy biết chuyện này, chắc chắn rất thương tâm, mà hai người sẽ đối mặt với cậu ấy thế nào?"
Mộ Phi không hiểu sao Cao Nam lại biết chuyện của Mộ Hàn, anh em họ ở chung gần tám năm trời, nhưng ngay từ đầu quan hệ đã không tốt, về sau mới cải thiện lên một chút, Mộ Hàn cũng không thường xuyên tâm sự với gã. Cho đến bây giờ, hắn cũng chưa từng đoán được Mộ Hàn nghĩ gì, gã thậm chí không biết Mộ Hàn cũng thích nam nhân, đến tận lúc Diệp Vĩ Gia nói gã mới biết.
Lúc ấy Mộ Phi mới nhớ, Mộ Hàn đã có lần hỏi gã, nếu chính mình thích một nam tử, chỉ yên lặng chú ý người ta ba năm, ba năm ấy, lại phát hiện ra tình cảm của mình càng ngày càng sâu đậm, nhưng mà người ta lại không biết mình là ai, vậy thì phải làm sao. Mộ Phi lúc ấy nói đùa, vậy đoạt bạn gái người ta là được, tự nhiên người ta sẽ có ấn tượng sâu sắc với mình, muốn không biết cũng khó. Mộ Hàn lúc đó còn cười bảo làm thế là thiếu đạo đức, may mắn là bằng hữu của nó làm theo cách khác. Hóa ra khi đó Mộ Hàn nói chính bản thân mình.
Mộ Phi thần sắc ảm đạm, ánh mắt ảm đạm, thậm chí còn tràn ngập ưu thương, gã thở dài nói: “Có một số việc không phải như cậu nghĩ. Nếu cậu không trở lại, tôi thực sự đã quên cậu rồi, sau đó tìm một người khác để yêu, đơn giản mà sống cả đời, chỉ là tại cậu, tại sao cậu lại trở về? Tại sao lại phá hỏng kế hoạch của tôi? Rõ ràng là tôi đã quyết định sẽ từ bỏ cậu, sáu năm, tôi đợi cậu sáu năm, tôi quá mệt mỏi để tiếp tục chờ đợi rồi, tại sao đúng lúc tôi có thể buông tay thì cậu lại về, giống như là một người đang trong bóng tối chợt thấy tia sáng cuối đường hầm vậy, không thể từ bỏ được nữa…"
Mộ Phi thong thả nói, thanh âm chất chứa đầy bi thương, có khi lại tràn đầy hận ý, có khi lại mang một tia vui sướng.
Thần sắc Cao Nam biến hóa theo từng lời Mộ Phi nói, kinh hãi nhìn gã, một tia vui sướng chậm rãi lan tỏa trong lòng, thanh âm hắn nhè nhẹ run rẩy, ánh mắt hàm chứa sự chờ mong: “Sáu năm qua, cậu luôn chờ tôi?"
Con ngươi Mộ Phi nháy mắt lạnh như băng, nở nụ cười tự giễu: “Sao, tức cười lắm phải không? Đúng vậy, tôi đợi cậu sáu năm, đợi đến khi tôi quyết định không cần cậu nữa. Sáu năm qua cậu có biết tôi nghĩ gì không, tôi nghĩ xem vì sao cậu lại đột nhiên rời đi, biến mất không một dấu vết, cũng không có một chút tin tức gì, rốt cuộc là tôi đã làm sai điều gì. Tôi đã nghĩ sáu năm rồi, thời gian có lẽ cũng đủ để cậu cho tôi một câu trả lời chứ?"
Hắn và Mộ Phi cùng nhau lớn lên, nhưng cũng có nhiều khi hắn không thể đoán được trong lòng Mộ Phi đang nghĩ gì. Ngày đó bọn họ đều còn rất trẻ, tình cảm cũng ngây thơ, chỉ biết một ngày mới phát hiện ra mình đã rung động rồi, thích một người, cảm giác này thật kì diệu. thường xuyên nghĩ về người ta, cho dù người ta ngồi ngay cạnh mà vẫn lén lút nhìn trộm, nhưng cảm tình này, một khi đã thổ lộ, bị cự tuyệt thì sẽ chịu đả kích rất lớn, rất nhiều người đã chọn trốn tránh. Như Cao Nam vậy, bị cự tuyệt, liền muốn chạy đến một nơi thật xa, nghĩ rằng thời gian có thể làm lành tất cả các vết thương, nhưng đôi khi, thời gian chỉ làm người ta càng nhớ sâu sắc thêm mà thôi.
Cao Nam nhẹ giọng nói: “Lúc ấy không phải cậu cự tuyệt tôi sao? Tôi chỉ muốn gặp cậu lần cuối để nói lời tạm biệt, cũng không có ý sẽ làm cậu tổn thương, thực xin lỗi. Sau khi bị cậu cự tuyệt, tôi không biết phải đối diện với cậu như thế nào, huống chi tôi còn nghe cậu nói với Chu Nghiêm là cậu đã có người trong lòng, cho nên tôi lựa chọn đi du học để tránh mặt cậu."
“Tôi cự tuyệt cậu lúc nào? Tôi nhớ rõ không có nói gì cự tuyệt cậu mà." – Mộ Phi nhìn thẳng vào hắn, trên mặt là vẻ tức giận, hồi tưởng lại tình cảnh hôm đó, gã một câu cũng không nói, còn có, cái lúc nghe thấy gã nói với Chu Nghiêm là đã có người trong lòng, sao không đến hỏi xem người gã thích là ai?
Cao Nam cười khổ: “Đúng vậy, cậu không nói gì hết, nhưng vẻ mặt thản nhiên lúc đó của cậu không chút thay đổi, thản nhiên nhìn tôi rồi bước đi, một câu cũng không nói, đây không phải là cự tuyệt sao?"
Mộ Phi cả giận nói: “Tôi muốn cự tuyệt cậu chẳng lẽ tôi không thể nói thẳng sao? Thời điểm đó chúng ta chỉ là học sinh cấp ba, cha mẹ tôi muốn tôi phải đỗ vào đại học C, nếu tôi không đỗ, họ sẽ bắt tôi đi du học, tôi nhớ rõ cậu đã từng nói không muốn đi du học, tôi đã quyết tâm phải đỗ đại học C, ở lại cùng cậu, cậu cũng biết thành tích của tôi không bằng cậu, tôi đương nhiên phải cố gắng, không dám để bị phân tâm, mới chịu đựng cái gì cũng chưa nói. Ngẫm lại mới thấy mình thật ngốc. Đỗ thì sao chứ, vẫn là một người trong nước một người ngoài nước."
Không phải gã không muốn nói, mà là sợ nói xong sẽ không khống chế được chính mình mà thôi.
Cao Nam kinh ngạc nhìn Mộ Phi, không nói nên lời, nguyên lai không phải Mộ Phi cự tuyệt mình, chính là dưới áp lực nhiều như thể, cậu ấy không thể nói gì được, cậu ấy chỉ là suy tính cho tương lai mà thôi. Nghĩ đến đây, trong lòng hắn không biết là loại tư vị gì nữa, sáu năm qua, hắn vẫn áy náy, giờ mới biết hắn đã làm tổn thương Mộ Phi rất nhiều.
“Thực xin lỗi." – Cao Nam thấp giọng nói xong, mặt áy náy.
Mộ Phi bình tĩnh không nói gì, ánh sáng của ngọn đèn đường làm cho khuôn mặt hắn có chút gì đó mê ly, mộng ảo, không biết từ khi nào thì tuyết đã rơi, những bông tuyết bay bay trong không khí, rơi xuống đất, đậu trên quần áo, đầu tóc hai người, thì ra hai người đã bỏ lỡ sáu năm, cái kết trong lòng lại mở ra, sáng tươi rực rỡ, tâm tình cũng tốt lên nhiều.
Cao Nam có chút khẩn trương mở miệng: “Kỳ thật là nhiều năm như vậy, tôi vẫn còn thích cậu, cậu có còn thích tôi không?"
Khóe miệng Mộ Phi cong lên, lộ ra một nụ cười sáng lạn mê người, đôi mắt sáng như hai vì sao, không nói lời nào, kéo Cao Nam vào một nụ hôn.
Thích, sao có thể không thích được! Thích đến tận xương tủy! Mộ Phi nghĩ trong lòng.
Bông tuyết trắng vẫn chậm rãi bay bay, đêm đông này, dường như ấm áp hơn rất nhiều.
Tác giả :
Hàn Tiểu Diệp Vũ