Tu Tiên Nữ Xứng Khó Làm

Chương 13 Đã chỉnh sửa

Chương 13: Quan Môn.

Từ lúc bị Tử Dận bắt lên Lăng Tiêu Phong, Vũ Linh chưa từng đặt chân rời khỏi nơi này, kể cả bên ngoài ra thế nào Vũ Linh cũng không biết.

Năm tháng chuyên tâm tu luyện, ngoại trừ Tử Dận và Mộ Thần Hy, thì người tiếp xúc nhiều nhất có lẽ là đệ tử mang lên phát thưởng hàng tháng.

Thật ra Vũ Linh muốn xin phép xuống núi để đi đến Tàng Thư Viện, đối với thế giới này Vũ Linh chỉ biết thông qua tóm lược của tiểu thuyết, Vũ Linh muốn xem sách vở ghi chép ở đây để hiểu thêm về thế giới này một cách trực tiếp nhất.

Kiến thức của Vũ Linh quá eo hẹp, như thế gây bất lợi rất lớn cho Vũ Linh sau này, dù thế nào thì sau này Vũ Linh cũng phải ra ngoài lịch lãm, điều này không thể tránh khỏi.

Ngoài đến Tàng Thư Viện, Vũ Linh còn muốn chính thức dạo quanh Thiên Kiếm Tông một lần, dù sao đây cũng là nơi mà tương lai sau này Vũ Linh sẽ ở lại, đến sân nhà còn không rành thì biết nói gì cho phải đây?

Vũ Linh đã có ý định này từ lâu, nhưng do việc rèn luyện thân thể nên Vũ Linh chỉ có thể tạm bỏ qua một bên, giờ Vũ Linh đã tu luyện thành công, theo lí cũng phải xuống núi báo lại với tông môn.

Huống chi Vũ Linh đã gia nhập tông môn một khoảng thời gian dài, lại chưa lần nào làm nhiệm vụ của môn phái.

Vũ Linh biết là theo quy định của Thiên Kiếm Tông, dù là thân truyền đệ tử, thì một năm ít nhất cũng phải làm một lần nhiệm vụ, tính ra Vũ Linh cũng nên đi làm.

"Không thể"

Mộ Thần Hy lạnh tanh cự tuyệt, làm Vũ Linh kinh ngạc cho là mình nghe lầm, Vũ Linh nhanh chóng mở miệng giải thích, muốn cho Mộ Thần Hy hiểu rõ lý do của mình.

"Sư thúc, ta chỉ xuống núi báo danh mà thôi, dù sao ra cũng đã dẫn khí nhập thể thành công, với lại ta muốn đến Tàng Thư Viện để... "

"Không cần nói"

Mộ Thần Hy lạnh giọng cắt ngang, không cho Vũ Linh kịp nói gì, đã cự tuyệt lên tiếng.

"Chưa đến sáu tầng, không được rời núi"

Vũ Linh ngây người xem Mộ Thần Hy, phải đến luyện khí sáu tầng mới được rời núi, Mộ Thần Hy đang nói đùa đúng không?

Nếu là như thế, mười năm sau chưa chắc Vũ Linh đã có thể xuống núi, đừng quên Vũ Linh tu luyện cực hạn hoàn mỹ trúc cơ, việc tăng cấp chính là vô cùng chậm chạp.

Mười năm chính là không nói chơi.

"Này, Thần Hy làm như thế ta thấy thật không ổn cho lắm đâu, nha đầu này từ lúc vào Thiên Kiếm Tông tới nay còn chưa ra ngoài lần nào đi, nàng dù sao cũng còn nhỏ, làm như thế chẳng phải quá ép buộc sao?"

Hình Liệt Phong cũng cảm thấy không tốt, liền mở lời nói đỡ, nói xong liền nhận được ánh mắt cảm kích vô bờ của Vũ Linh.

"Nơi này chẳng có ai ngoài ngươi, nếu là ta bị vây ở đây nửa năm, chính ta còn không trụ nổi, chắc chắn sẽ phát bệnh lên mất"

Hình Liệt Phong nghĩ thôi đã thấy rùng mình, nhất là khi phải liên tục đối mặt với khối băng như Mộ Thần Hy, cho dù đó là biểu đệ của mình, Mộ Thần Hy cũng thấy ăn không tiêu.

"Nếu ta đoán không sai ngươi là muốn nàng đạt tới trạng thái hoàn mỹ của cực hạn trúc cơ đi, bắt nàng lên tới luyện khí sáu tầng cũng cần đến mười năm không ít, ngươi định bắt nàng trụ lại suốt mười năm không liên lạc bên ngoài sao?"

Ngay cả Tiêu Diễm cũng khó hiểu nói ra, trong đầu lại nghĩ nha đầu này rốt cuộc đã đắc tội gì với Mộ Thần Hy, mà lại khiến cho Mộ Thần Hy phải đưa ra điều kiện khắc khe như thế này?

Hình Liệt Phong gật đầu tán đồng, Vũ Linh cũng gật gù phụ họa, Hình Liệt Phong nói thêm.

"Đúng vậy, như thế là quá lâu, ngươi cũng biết là tu luyện chăm chỉ thì tốt, nhưng nếu quá ép buộc quá cũng gây ra tác dụng ngược, dù sao hãy nên cho Vũ Linh tiếp xúc với nhiều người, như thế mới là tốt cho nàng."

Mộ Thần Hy không phản ứng, đôi mắt phẳng lặng không chút gợn sóng nhìn Vũ Linh, lát sau mới nói.

"Ý ngươi thế nào?"

"..."

Đại gia, sao ngài lại chơi ném vấn đề về chỗ vô tội nhất rồi?

Hỏi vậy là muốn làm khó Vũ Linh đây mà, Vũ Linh thấy mình thật sự dữ dội oan uổng nha.

Mặc dù Vũ Linh muốn nói bản thân thật đồng tình với ý kiến của Tiêu Diễm và Hình Liệt Phong, nhưng bị ánh mắt của Mộ Thần Hy nhìn tới, trực giác mấy tháng gần đây Vũ Linh đã luyện ra được, nó đã nhắc nhở Vũ Linh rằng không thể vọng động.

Mộ Thần Hy tâm tư khó dò, nhưng cí một điều chắc chắn, một khi Mộ Thần Hy đã đưa ra ý định thì rất khó thay đổi, nếu có thay đổi thì xem như hắn bỏ qua không thèm để ý đến nữa.

Vũ Linh thầm buồn bực nhưng cũng không thấy khó chịu lắm, nếu không cho xuống núi thì đành chịu vậy, dù sao Vũ Linh có bị tông môn trách phạt vì không làm nhiệm vụ, Vũ Linh sẽ bắt Mộ Thần Hy đứng ra chịu trách nhiệm.

"Nếu sư thúc đã nói như thế, ta cũng không còn lý do xuống núi, vậy không làm phiền ngài và hai vị sư thúc, Vũ Linh xin phép được trở về tiếp tục tu luyện"

"Ừm"

Nghe Vũ Linh nói thế, Mộ Thần Hy mới thu hồi ánh mắt như cá chết kia, nhẹ gật đầu cho phép Vũ Linh trở về.

Vũ Linh xoay người dứt khoác rời đi, lòng thầm nghĩ về phòng phải ngủ thẳng một giấc rồi tính sau.

"Như vậy liền xong?"

Hình Liệt Phong khó tin nhìn Vũ Linh, vậy mà Vũ Linh lại thực sự chấp nhận yêu cầu vô lý đó của Mộ Thần Hy.

Lại quay qua bên Mộ Thần Hy, thấy đối phương dù không tỏ ra cảm giác gì, nhưng có vẻ thả lỏng hơn trước, ít nhất không khí xung quanh đã quay về nhiệt độ nên có.

Tiêu Diễm và Hình Liệt Phong nhìn nhau, lại nhìn gương mặt không chút biểu cảm của Mộ Thần Hy, quen nhau bao năm bọn họ cũng có thể hiểu rõ người này được mấy phần.

Nhưng thái độ của Mộ Thần Hy khi nãy, hai người đều không thể hiểu ra sao, bình thường Mộ Thần Hy tuy rằng nghiêm khắc, nhưng cũng đâu khắc khe đến tuyệt tình như thế?

Nhưng mà tại sao?

Thật là khó có thể hiểu nổi trong đầu Mộ Thần Hy đang nghĩ gì, Tiêu Diễm và Hình Liệt Phong đồng thời có ý nghĩ như vậy.

"Thần Hy, ngươi bắt Vũ Linh ở lại trên núi tới luyện khí sáu tầng là thật sao?"

Tiêu Diễm nhướng mày mở miệng hỏi thẳng.

"Ta cần nói dối?"

Mộ Thần Hy thản nhiên hỏi ngược, Tiêu Diễm và Hình Liệt Phong bốn nhìn lại, Mộ Thần Hy thật là không bao giờ nói đùa.

"Nhưng tại sao chứ? Ta thấy để Vũ Linh xuống núi cũng có vấn đề gì đâu, dù sao cũng không phải là rời khỏi tông môn"

Hình Liệt Phong ngồi xuống đối diện Mộ Thần Hy, vẫn tỏ ra không hiểu hỏi lại.

"Nói chính sự"

Mộ Thần Hy không trả lời, chỉ đột nhiên nói ra câu như thế.

"Thần Hy, ngươi..."

Hình Liệt Phong bị Tiêu Diễm cản lại, có thể thấy Mộ Thần Hy không muốn nói tiếp đề tài của Vũ Linh, nếu cứ tiếp tục thì cũng chẳng làm được gì.

Nói đến cứng đầu cố chấp, Mộ Thần Hy nói hai, chẳng ai dám tranh một, muốn khai thác tin tức gì từ miệng người này, thôi thì cứ xem như nói chuyện với gỗ mục đi.

Hình Liệt Phong thầm cảm thấy thật buồn bực, chuyện này đâu phải là chuyện linh tinh, nhưng ngẫm lại bọn họ cũng không phải là người được giao nhiệm vụ chỉ dạy cho Vũ Linh.

So với người dưng như bọn họ, ý kiến của Mộ Thần Hy mới thật sự đáng giá, ai kêu Mộ Thần Hy chính là sư thúc của Vũ Linh đây, bọn họ nói nhiều thêm cũng vô ích.

"Điều tra xong?"

Mộ Thần Hy rót thêm trà vào tách, lên tiếng hỏi.

Tiêu Diễm lướt qua ánh mắt tìm tòi ở Mộ Thần Hy, lại gật đầu trả lời.

"Đã điều tra được vài điều khá thú vị, kẻ lần trước ra tay chính là sát thủ đứng hàng thứ hai mươi sáu của Ma Ảnh Các biệt danh là Đao Hồn Quỷ, hắn cũng là một trong Nhị Thập Bát Quỷ nổi danh kia"

Lại khinh mạn bật cười, phe phẩy quạt cười cợt nói.

"Ta thật không nghĩ tới người đó lại vì ngươi mà ra tay lớn như vậy, còn không tiếc bỏ ra vạn năm Mị Huyết San Hô chỉ để làm ngươi bị thương"

"Chậc, đáng tiếc lần này hắn thất bại còn bị chúng ta nhận ra bộ mặt thật, hắn xem như trộm gà không thành còn mất nắm gạo."

Hình Liệt Phong mắt mang sát khí, vẻ ngoài hàm hậu trở nên sắt bén.

"Hừ, một tên hai mặt, uổng công mấy năm qua ta xem hắn như thân huynh đệ, đáng chết."

Mộ Thần Hy nghe xong cũng không có nhiều biểu lộ khác biệt, đến cả một chút thất vọng buồn bã khi bị phản bội cũng không có.

Từ đầu đến giờ Mộ Thần Hy chỉ đạm nhiên lắng nghe hai người nói, cứ như người vừa bị hại không phải là mình, Tiêu Diễm thấy thế liền cảm thấy buồn cười.

Tên kia mà thấy phản ứng hiện tại của Mộ Thần Hy, chắc là sẽ tức chết mất, còn gì đáng buồn hơn là người mình xem là đối thủ một mất một còn, lại còn chẳng thèm đặt mình vào mắt.

"Nếu ta không nhầm thì từ đầu ngươi đã biết trước kẻ ra tay là ai rồi, đúng chứ?"

"..."

Mộ Thần Hy không phủ nhận.

"Làm sao biết được? Nếu không phải ngươi cho chúng ta điều tra, ta còn không thể tin nổi hắn lại là người ra tay đâu."

Hình Liệt Phong khó tin lên tiếng, tên kia rất khéo léo, bằng không sao lừa được bọn họ đến bây giờ mới lộ ra một góc, không phải Mộ Thần Hy cùng Tiêu Diễm tinh ý, Hình Liệt Phong còn chẳng nhận ra nổi.

Tiêu Diễm híp mắt, hắn cũng muốn biết nhất là từ lúc nào Mộ Thần Hy liền nhận ra người kia phản bội bọn họ đây.

Cái tên kia, chính là rất giỏi che dấu, diễn kịch thì đến cả Tiêu Diễm cũng phải khâm phục, bằng không họ cũng chẳng phải đến bây giờ mới nhận ra.

"..."

Với vấn đề này Mộ Thần Hy tiếp tục lựa chọn trầm mặt, Tiêu Diễm cũng không hi vọng quá nhiều vào việc Mộ Thần Hy sẽ giải thích, vì thế Tiêu Diễm thông minh đổi đề tài.

"Sư phụ ngươi Tử Dận đạo quân thế nào rồi?"

"Bế quan, đánh vào đại thừa"

Mộ Thần Hy ngắn gọn trả lời.

Hình Liệt Phong nhìn sang Tiêu Diễm, thấy Tiêu Diễm cũng nhìn mình gật đầu, quả nhiên đây là tuyên bố với bên ngoài, thực tế thế nào họ còn không hiểu sao.

Nhưng giờ bọn hắn cũng không thể làm gì hơn, nếu hôm đó không có Tử Dận đạo quân mạo hiểm phá vỡ quy tắc ra tay giúp đỡ, có lẽ giờ này Mộ Thần Hy đã...

"Thần Hy, thương thế của ngươi vẫn chưa hồi phục, ngươi nên chuyên tâm tịnh dưỡng nhiều hơn"

Tiêu Diễm nhìn liền biết Mộ Thần Hy vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, liền nói.

"Nếu ngươi không thể truyền dạy nha đầu kia, ta và Phong Tử có thể giúp ngươi quản lí nàng, như thế ngươi cũng có thể yên tâm trị thương"

Tiêu Diễm lo lắng xem Mộ Thần Hy, lấy mắt của hắn thì tình trạng cảu Mộ Thần Hy, ít nhất cũng phải mất chừng hai ba năm mới xem như ổn định.

"Không cần, ta tự có chừng mực"

Ngay lập tức, Mộ Thần Hy dứt khoát từ chối.

Phản ứng này khiến cho Tiêu Diễm lẫn Hình Liệt Phong không khỏi kinh ngạc, Mộ Thần Hy vẫn thản nhiên như không, hoàn toàn không quan tâm đến sự kinh ngạc của hai người.

"Ngươi không tin tưởng chúng ta sao?"

Hình Liệt Phong cau mày buồn bực hỏi.

Mộ Thần Hy lắc đầu.

"Ta và Phong Tử tuy vẫn chưa thu nhận đệ tử bao giờ, nhưng chỉ dạy một tiểu nha đầu thì dư sức, chúng ta quen biết bao năm, ngươi còn chẳng hiểu rõ hơn ai hết sao?"

Lại cười đùa nói.

"Chẳng lẽ ngươi lo lắng bọn ta ức hiếp nha đầu đó?"

Mộ Thần Hy nâng mắt lên nhìn hai người.

"Trách nhiệm của ta, ta sẽ tự hoàn thành"

"Được rồi, tùy ngươi vậy. Nhưng tốt nhất là ngươi nên chú ý thương thế của mình nhiều hơn, dù sao nó cũng suýt lấy mạng của ngươi đấy"

"Ta biết"

Tiêu Diễm nhún vai, Hình Liệt Phong cũng không thể phản bác gì thêm.

Mộ Thần Hy đã nói như thế, bọn họ còn có thể nói gì thêm đây?

Tùy ý hắn vậy.

Bên này Vũ Linh sau khi về tới ngọc lâu, đã không vội vàng nhảy vào tu luyện, mà chỉ ngồi ngáp dài trên giường.

Vũ Linh thật không hiểu, bình thường Mộ Thần Hy người này tuy lạnh lùng nhưng cũng rất dễ câu thông, vậy tại sao hôm nay lại dở chứng phản đối yêu cầu hết sức bình thường này đây?

Rõ ràng chỉ là xin phép xuống núi một chút mà thôi, có phải là rời khỏi Thiên Kiếm Tông đâu, Vu Linh vẫn không iểu sao mà Mộ Thần Hy lại không cho.

Mộ Thần Hy thật định bắt Vũ Linh ở lại trên núi cho đến đạt tới luyện khí sáu tầng luôn sao?

Như thế thì thật là quá lâu rồi, đúng như Tiêu Diễm nói, muốn đạt tới luyện khí sáu tầng mất cũng gần mười năm.

Vũ Linh không ngại quanh quẩn ở một nơi lâu như thế, dù sao trước kia ở trong thức hải, nơi đó vắng lặng cô độc gấp trăm lần ở đây, mà Vũ Linh vẫn còn chịu được nữa là.

Nhưng ngại một chỗ là Vũ Linh sẽ ở suốt với Mộ Thần Hy, thời gian ngắn thì không sao, nhưng thời gian lâu, Vũ Linh chắc sẽ bị ức chế mất.

Bây giờ Vũ Linh rất muốn bổ sung thêm thật nhiều kiến thức, hơn nữa không lâu sau Mộc U Cốc bí cảnh sẽ mở ra, Vũ Linh cũng muốn tham gia vào đó.

Tuy đó là nơi diễn ra cốt truyện, Vũ Linh càng không muốn cướp cơ duyên của Lưu Thẩm Nhã, Vũ Linh chỉ muốn mở rộng tầm mắt hơn mà thôi, theo đó cũng sẽ rèn luyện kinh nghiệm thực chiến.

Nhưng giờ Mộ Thần Hy ra lệnh như vậy, Vũ Linh biết làm thế nào cho được, chỉ có thể buồn bực trở về, mọi kế hoạch sắp xếp từ trước đều hóa thành bọt nước

Nghĩ kỹ lại thì Mộ Thần Hy làm thế hẳn là có lý do, bản thân Vũ Linh giờ quá yếu ớt nhưng thân mang thượng phẩm biến dị băng linh căn, chính là đích ngắm của mọi người.

Nếu tùy ý xuất hiện trước mặt người khác sẽ gây ra chú ý, từ linh căn lẫn thân phận một trong hai thứ này đều khiến mọi người quan tâm.

Chưa kể trước kia Tử Hà có phần bất mãn Vũ Linh, tu vi của Vũ Linh quá yếu nếu sảy ra chuyện gì cũng khó chống cự, có lẽ đây là đang nghĩ tốt cho Vũ Linh.

Trời ạ, giờ Vũ Linh còn phải tự mình giải thích cho hành động của Mộ Thần Hy, nhìn xem, đây chính là ánh sáng lấp lánh của nam chủ.

Mặc kệ hắn làm gì nói gì, tất cả đều đúng, tất cả đều có dụng ý, chỉ cần thấu hiểu rồi làm theo lời hắn là được.

Phận làm nữ xứng, Vũ Linh cảm thấy mình đã thật tận chức, chỉ còn thiếu mỗi việc khóc ôm đùi cảm động tới chết đi sống lại thôi.

Chỉ là Vũ Linh vẫn phải nói với Mộ Thần Hy về việc mình muốn bổ sung thêm kiến thức cơ bản, như vậy chắc là sẽ được đi?

Không suy nghĩ gì nhiều, Vũ Linh tiếp tục công việc tu luyện nhàm chán kia, ngồi lên giường đệm, Vũ Linh như nhớ ra điều gì, từ túi trữ vật lấy ra một thứ đồ vật.

Là một cây mộc trâm.

Tối hôm qua khi vừa tu luyện được linh khí, Vũ Linh đã có thể sử dụng túi trữ vật, nên đã sắp xếp đồ đạc thường dùng của mình vào đó, vô tình thì nhìn thấy lại thứ này.

Đây chính là mộc trâm mà trước kia người tên Hoa Niệm Vũ đã đưa cho Vũ Linh, với người này Vũ

Tác giả : Tản Mạn
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại