Tu Tiên Chi Tiên Ma Thể
Chương 112
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiên Ma Thể Sư Tôn Thiên
Tác giả: Nam Chi
Editor: Mạc Vô Thần
.:Chương 26:.
Quân Trì âm thầm quan sát thái độ ba người với Hạ Hoa Chương, phát hiện không ai tỏ vẻ nghi ngờ hắn nên chỉ đành kết luận Hạ Hoa Chương vẫn bình thường, chỉ tại mình suy diễn lung tung.
Cơ mà Hạ Hoa Chương đột nhiên xuất hiện phía sau hắn, còn cả động tác vỗ về chơi đùa hoa nữa, tạo cho Quân Trì cảm giác cực kì quái lạ.
Nhưng trong tay lại không có bằng chứng gì, Quân Trì chỉ đành buông tha việc này.
Quân Trì biết mình là đối tượng bị cô lập, trước ngày sinh nhật Khánh Hoành, mỗi ngày Lưu Vũ Bắc đều phải ra ngoài thám thính tình hình, ba người kia thì dạo phố mua một số đồ vật tông môn không có, để lại một mình Quân Trì ở khách điếm tu hành.
Cảnh Diệu thành là nơi giao thoa trọng yếu, lại có Cảnh Diệu hà mang theo linh khí Thủy nồng đậm, cho nên điều kiện sinh sống nơi đây rất tốt, rất phồn hoa.
Có điều Cảnh Diệu thành không phụ thuộc bất kì tông môn hay quốc gia nào, lực lượng tạp nham khiến việc quản lý tương đối phức tạp, rất nhiều đại tông môn mở một số điểm kinh doanh ở đây, âm thầm tạo ảnh hưởng.
Nhưng lực lượng lớn nhất phải kể đến tứ đại sơn trang.
Dân cư trong thành đông đúc, tu sĩ và phàm nhân rất nhiều, gây khó khăn cho việc kiểm soát, lực lượng trị an chắc chắn thấp hơn những thành trì phụ thuộc Đan Càn tiên tông, đây chính là lí do vì sao tên Liễu Minh Hoài chọn Cảnh Diệu thành làm nơi ẩn trốn.
Quân Trì bù đầu tu luyện mấy ngày, cũng nhờ mười tám Trọng Lâu và viên đá nhặt ở Cảnh Diệu hà, hơn nữa hắn còn mang pháp bảo linh khí có thể áp chế ma khí, cho nên rốt cuộc đã áp ma khí xuống tận đan điền trong một trình độ nhất định.
Lúc này thời gian đến ngày sinh nhật trang chủ chỉ còn vài ngày nữa, Quân Trì tranh thủ xuất môn, đi chung quanh kiến thức một phen.
Lúc tới sân thì tình cờ gặp Hạ Hoa Chương đang đi từ ngoài vào.
Hạ Hoa Chương thấy hắn liền chủ động chào hỏi, “Xuất quan rồi?"
Quân Trì nhờ ngăn chặn ma khí nên ôn hoà hơn rất nhiều, cười cười bảo, “Phải, tiền bối định về phòng sao?"
Hạ Hoa Chương thấy hắn cười ngược lại sửng sốt, “Ồ, ngươi cười kìa, lạ thật."
“?" Quân Trì cảm thấy khó hiểu, mình lạ chỗ nào.
Hạ Hoa Chương nhanh chóng giải thích, “Trước đây ngươi không hay cười, cứ nghiêm mặt nói chuyện với chúng ta, không ngờ hôm nay lại cười."
Quân Trì không biết trả lời thế nào, chỉ đành cười cười cho qua.
Hạ Hoa Chương hỏi, “Ngươi định đi đâu sao?"
Quân Trì chẳng ngờ đại nam nhân như Hạ Hoa Chương lại biết cách tám nhảm, trả lời, “Ra ngoài dạo thôi, xem nơi đây phồn hoa bậc nào."
Hạ Hoa Chương nói, “Vậy ta đi với ngươi, ta sinh ra ở Cảnh Diệu thành, rất quen thuộc đường lối."
Quân Trì chỉ muốn đi một mình, nhưng thấy Hạ Hoa Chương nhiệt tình như vậy lại không tiện từ chối, đành mời hắn theo.
Hai người ra ngoài khách điếm, quẹo vào một đường vắng vẻ sau đó mới ra đường cái đông đúc, Hạ Hoa Chương giới thiệu, “Muốn xem thứ tốt thì phải đến Thần Cơ lâu, bất quá khó mà mua được gì, nội vé vào cửa thôi đã tốn mười linh thạch thượng phẩm, trừ phi giàu có lắm mới mua nổi đồ vật bên trong, nghe đâu có người bán Tiên Khí nữa, chỉ không biết có phải sự thật không. Nếu là thật, một tông môn bình thường cũng khó mà mua nổi."
Quân Trì gật đầu, tỏ vẻ hứng thú với lời Hạ Hoa Chương, vì vậy Hạ Hoa Chương càng bừng bừng kể về những nơi khác, liệt kê hết tất cả địa phương nổi danh cho Quân Trì nghe một lần.
Nói xong, hắn đột nhiên sáp lại gần Quân Trì, Quân Trì đang định im lặng tránh đi, bỗng nghe hắn dùng thần thức nói, “Ở Cảnh Diệu thành còn có phòng đấu giá ngầm rất lớn, nghe đồn cái gì cũng có, thậm chí còn có pháp bảo của tu sĩ ma đạo nữa."
Thấy Quân Trì hơi hứng thú, hắn liền nói tiếp, “Muốn đi nhìn thử không?"
Quân Trì đáp, “Đang có ý này."
Hạ Hoa Chương dẫn Quân Trì tiến vào một nơi, nhỏ giọng nói, “Chúng ta tu vi thấp, không thể vào phòng cao cấp dành cho lão tổ Nguyên Anh kỳ trở lên, bất quá dù vậy vẫn có thể tiến vào nhìn thứ tốt. Tuy nhiên chỉ sợ nhìn mà không mua được, tốn rất nhiều linh thạch, khó mà giành với kẻ khác."
Quân Trì “Ừm" một tiếng, lại nói, hắn xem như kẻ có tiền, bởi vì tài phú của Quân Yến đều do hắn giữ. Không biết sao mỗi khi Quân Trì nhớ đến y, ma khí lại rục rịch muốn chiếm ưu thế, hắn phải ngay lập tức áp chế phần xao động này xuống.
Hai người đi không lâu thì đến một con đường nhỏ hẹp, hai bên đều là cửa hàng bình thường, người đi bộ không nhiều lắm, thẳng đến khi tới một chỗ tên Lưu Sa quán, Hạ Hoa Chương mới nghiêng đầu nói với hắn, “Liễu huynh đệ, lối này, đi theo ta."
Quân Trì đáp, bám theo sau.
Hai người vào trong cửa hàng, tiểu nhị lạnh nhạt liếc cả hai mấy lần, tựa hồ nhận ra bọn họ không giàu có gì, đến chiêu đãi chỉ tổ lãng phí sức lực.
Ấn tượng ban đầu của Quân Trì với Hạ Hoa Chương là một người kiêu ngạo tính cách cà lơ cà phất, nếu bị tiểu nhị coi thường khẳng định sẽ tức điên lên, không ngờ Hạ Hoa Chương chả tỏ vẻ gì, chỉ cầm ra hai mươi linh thạch thượng phẩm rồi nói với tiểu nhị, “Hai mui thuyền bạch tinh."
Hắn nói xong tiểu nhị mới thoáng lấy lại tinh thần, đánh giá hai người rồi lấy áo choàng đen đưa cho họ, trên vành mũ trùm có viền mấy chấm trắng nhỏ.
Quân Trì nhìn áo choáng, đoán được công dụng của nó là ngăn chặn thần thức ngoại giới.
Tiểu nhị nói, “Mui thuyền bạch tinh, phòng thứ nhất bên trái, sẽ có người dẫn các ngươi xuống."
Hạ Hoa Chương ứng rồi đưa kiện áo choàng cho Quân Trì, bản thân thì tự mặc lên, bảo Quân Trì mau bận vào đi.
Quân Trì học theo mặc áo trùm mũ lên, ngay sau đó một tầng sương mù bao vây họ khiến ngoại nhân không thể dò xét.
Hai người đi theo chỉ thị tiểu nhị, tiến vào phòng, quả thật có mấy cánh cửa, Quân Trì bám sát Hạ Hoa Chương tiến vào cánh cổng bên trái, Hạ Hoa Chương nhỏ giọng nói, “Đã lâu chưa tới, hi vọng chưa thay đổi gì."
Sau khi tiến vào, một tu sĩ đứng chờ ngay đó, hai người đưa thêm mấy khối linh thạch thượng phẩm, tu sĩ kia mới dẫn hai người xuống bậc thang, hết rẽ trái lại rẽ phải, đi một hồi lâu mới ra đại sảnh, đại sảnh có không ít người mặc đồ giống họ, đều là bạch tinh, phía trước là sàn đấu giá.
Hai người tới vừa kịp lúc, buổi đấu giá chuẩn bị bắt đầu.
Đồ đấu giá không mấy lạ lẫm, Quân Trì đều biết cả, mui thuyền bạch tinh đại biểu cho tu sĩ cấp thấp, cho nên mấy thứ bán trên đó không có gì đặc biệt tốt, đa phần là thứ các tu sĩ Trúc Cơ hay Hoá Nguyên kỳ đã qua sử dụng.
Nhưng đúng như lời Hạ Hoa Chương nói, cả đồ tà ma đạo cũng bán ở đây.
Diễn Võ đại thế giới phân biệt rõ tiên tu và ma tu, đối với chính ma đạo, tiên tu sẽ không can thiệp. Còn tà ma đạo thì khác, bất luận là ai đều có quyền tiêu diệt kẻ đó để đảm bảo trật tự thế giới.
Nhưng giờ sàn đấu giá ngầm dám công khai bán đồ tà ma đạo, thuyết minh Cảnh Diệu thành quả thật ngư long hỗn tạp, thế lực cài ở khắp nơi.
Hai người xem đấu giá xong, chả có gì để mua, vì vậy liền rời đi.
Ra ngoài rồi, Quân Trì không muốn đi với Hạ Hoa Chương nữa, bảo mình có việc riêng cần lo liệu.
Đã là việc riêng, Hạ Hoa Chương đương nhiên không tiện đòi theo, hai người đường ai nấy đi.
Quân Trì đi cách hai con phố, dùng thần thức xác định Hạ Hoa Chương đã đi xa, hắn lại đổi hướng trở về phòng đấu giá.
Lần này hắn dùng áo choàng che khuất gương mặt mình, trực tiếp phóng ra khí tức lão tổ Nguyên Anh.
Vừa mới đến gần Lưu Sa Quán, tiểu nhị đang ngồi lập tức bật dậy, ân cần vấn an Quân Trì, Quân Trì lên tiếng, “Bổn toạ có thứ muốn bán."
Lưu Sa Quán, chức nghiệp chiêu bài chính là nơi thu đồ gửi bán.
Tiểu nhị cúi người, “Thỉnh sang bên này."
Gian phòng phía sau có một vị quản sự Nguyên Anh sơ kỳ tiếp đãi Quân Trì, Quân Trì phóng xuất hơi thở cường đại khủng bố, nửa chính nửa tà, vị quản sự không dám chậm trễ hắn, lập tức nói, “Không biết lão tổ muốn gửi bán gì?"
Quân Trì lấy hai vật ra, một thứ là lông vũ, thứ còn lại là viên đá Hạ Hoa Chương cho hắn.
Quân Trì cứ luôn hoài nghi viên đá này, mặc dù hắn không cảm thấy nó có ác ý, nhưng mỗi khi hắn sử dụng nó để áp chế ma đan trong cơ thể, phát hiện một chuyện, vô luận hắn có sử dụng bao nhiêu lâu bao nhiêu lần đi chăng nữa, viên đá vẫn không tiêu tán linh quang, thật sự kỳ quái, sẵn tiện đang ở chỗ giám định, hắn quyết định mượn con mắt bọn họ xem sao.
Còn hai cọng lông kia, là hắn tự bứt khỏi người mình.
Lông vũ đựng trong hộp gỗ, còn viên đá thì do Quân Trì cầm.
Quản sự trước tiên nhìn lông vũ trong hộp, chỉ thấy nó dài khoảng ba tấc, đen thui, trên bề mặt lưu động quang mang, mỗi một góc lông tơ đều phát sáng, ẩn chứa lực lượng cường đại.
Quản sự duỗi tay cầm lông vũ, lông vũ lập tức biến lớn, dài hơn ba thước, kích cỡ tăng gấp mười lần, lưu quang bề mặt càng mạnh, hơi thở nóng rực tràn trề.
Quản sự cũng là người từng trải, sau một lúc cả kinh liền nhìn về phía Quân Trì, “Lão tổ, đây là?" Thực hiển nhiên, bề ngoài hỏi vậy nhưng lòng hắn đã có đáp án.
Quân Trì dùng thái độ ngạo nghễ nói, “Đúng như ngươi đoán."
Quản sự lại thả lông vũ trở về hộp đựng, khom người hành lễ, “Thỉnh lão tổ đợi một lát, tại hạ sẽ mời đại quản sự đến gặp ngài."
Quân Trì cố ý tỏ vẻ không kiên nhẫn, “Tốt nhất là mau chút."
Quản sự vội vàng truyền tin, cửa môn đang đóng lại bỗng dưng bị đẩy ra, một nam nhân râu dê gầy còm bước vào.
Quản sự nói với ông ta, “Đại quản sự, vị lão tổ này muốn gửi bán đồ, thỉnh ngài đến giám định."
Đại quản sự là tu sĩ Hoá Thần kỳ, hơn nữa không chút che dấu tu vi bản thân tạo thành uy áp cực đại, Quân Trì liếc nhìn ông ta, cư nhiên không chút kiêng kị.
Ông ta nhàn nhạt gật đầu rồi thả ánh mắt về phía cái hộp, giơ tay cầm lấy cọng lông vũ, trong mắt hiện lên vẻ khiếp sợ, nhìn Quân Trì nhiều thêm vài lần, nói, “Cái này… quả thật hiếm có. Ngươi xác định muốn bán?"
Quân Trì đáp, “Nếu không bán ta tới đây làm gì?"
Đại quản sự liền đáp, “Lông vũ Chu Tước trên thị trường rất ít, hai cọng này có vẻ đã bị ma khí xâm nhập nhiều năm, hơn nữa dù bị xâm nhập lực lượng vẫn nguyên vẹn không xói mòn, ngược lại dung hợp hoà quyện vào nhau, quả thật là thứ tốt để xua đuổi ma tu. Giá trị khẳng định rất cao."
Quân Trì nói, “Điều này bổn toạ tất nhiên biết. Bổn toạ đang cần linh thạch, các ngươi muốn trả bao nhiêu?"
Quản sự yêu thích hai cọng lông vũ không buông tay, liền đáp, “Nếu gửi bán ở chỗ chúng ta, chúng ta sẽ cầm nó đi đấu giá, chỉ lấy hai phần, còn nếu không thì cứ trực tiếp bán cho chúng ta, tự bàn định giá cả. Khách nhân muốn chọn loại nào?"
Quân Trì đáp, “Các ngươi định giá đi."
Đại quản sự nghĩ thầm có vẻ người này đang cần linh thạch gấp, bằng không đã chẳng suy nghĩ trực tiếp bán cho bọn họ, vì thế thử nói, “Năm nghìn linh thạch thượng phẩm, thế nào?"
Quân Trì không rõ lông vũ của mình đáng giá bao nhiêu, nhưng hắn cũng biết nó rất trân quý, nếu bán được mấy trăm linh thạch đã rất được rồi, ai ngờ người này vừa mở miệng là năm nghìn linh thạch, khiến hắn thiếu chút nữa đã thất thố, nhưng lời ra khỏi miệng vẫn tỏ vẻ lạnh lùng, “Năm nghìn? Quá ít. Ít nhất tám nghìn."
Đại quản sự cư nhiên thấy tám nghìn hơi nhiều, hai người trả giá một phen, quyết định ở mốc bảy nghìn năm trăm.
Quân Trì giao lông vũ cho đại quản sự, lại nhận bảy nghìn trăm trăm linh thạch đựng trong túi trữ vật.
Hắn không ngờ mình trở nên giàu có nhanh vậy, không khỏi nhớ đến Nhạc Ly, lỡ như ngày nào đó kẹt tiền quá có thể nhờ hắn hoá hình biểu diễn một phen, hay cùng lắm lấy mấy miếng vảy đem đi bán cũng kiếm được bộn tiền.
Đây là chỗ tốt của yêu tu sao.
Quân Trì cảm thấy thật 囧.
Bán lông mình xong, Quân Trì đưa viên đá cho đại quản sự xem, đại quản sự cầm lấy nghiêm túc nhìn một hồi, hơn nửa ngày vẫn chưa lên tiếng.
Quân Trì nghĩ chả lẽ thật sự là đá ở Cảnh Diệu hà, có khi nào ông ta cho rằng mình lấy vật thứ hai ra phải đáng giá hơn vật trước, nên mới cố tìm tòi không dám đưa ra đáp án?
Quân Trì đang định lên tiếng, bỗng nghe đại quản sự nói, “Không lẽ là Thiên Uẩn thạch?"
Quân Trì sửng sốt, đại quản sự làm việc ở đây, tu vi lại cao, nhất định gặp qua vô số bảo bối, nhưng lúc nói lời này lại mang một tia chần chờ, cả ông ta cũng không chắc chắn?
Quân Trì thật ra biết Thiên Uẩn thạch là gì, khi đó từng xem Bác Vật Chí ở chỗ Hoàn Vũ tiền bối, ghi chép vô số thiên thạch, một trong số đó chính là Thiên Uẩn thạch.
Thiên Uẩn thạch hình thành ở một nơi linh khí nồng đậm, hơn nữa tự có cơ duyên, từ thiên địa trống rỗng dựng dục ra, phần lớn vô sắc pha tạp một ít màu trắng, thứ này dựng dục phi thường chậm, đợi mười vạn năm chỉ đạt đến kích cỡ một quả trứng gà, người bình thường khó mà nhận ra chỗ kì lạ của nó.
Nhưng một khi được đặt ngang tầm thiên thạch, ắt hẳn phải có xuất thân cao thượng, hiển nhiên không đơn giản.
Linh khí bên trong nó còn nhiều hơn linh thạch cực phẩm, nhưng không bị đục lỗ như linh thạch cực phẩm, có thể dùng làm phụ gia chế luyện pháp bảo, cam đoan một trăm phần trăm luyện chế thành công.
Trừ tính năng này ra, vì nó được thiên địa dựng dục cho nên tâm tính ôn hoà, có thể dùng áp chế tâm ma nữa.
Đây là do sách ghi chép lại, còn công dụng thật sự ra sao, rất nhiều người vẫn chưa biết, họ đã không biết Quân Trì càng không biết.
Thiên Uẩn thạch là báu vật vô giá nên cả đại quản sự còn không dám xác định, thứ quý hiếm này ai dễ dàng lấy ra chứ?
Quân Trì giờ đã xác định nó chính là Thiên Uẩn thạch, hắn vươn tay đoạt Thiên Uẩn thạch trở về, lập tức nói, “Thứ này bổn toạ không bán."
Đại quản sự vội vàng ngăn, “Vị bằng hữu kia, ngươi muốn bán bao nhiêu, hay ngươi có thứ gì muốn đổi không?"
Quân Trì giờ đã đứng dậy, nói, “Cứ vậy đi."
Đại quản sự muốn ngăn cản Quân Trì nhưng hắn đã ra đến cửa, ông ta trao đổi ánh mắt với tiểu quản sự, chỉ sợ muốn phái người theo dõi Quân Trì.
Hoàn chương 112.
Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn mọi người đúng giờ xoát văn ~ người ta thật cảm động ó ~ ai nấy đều là thiên sứ cả ~
Về phần văn phong vì sao không giống trước kia, quyển này sẽ viết khôi hài phun tào hơn chút, nếu không tiếp tục như thế sẽ quá trầm trọng.
Thần: làm biếng beta quá, hiuhiu:<
Tiên Ma Thể Sư Tôn Thiên
Tác giả: Nam Chi
Editor: Mạc Vô Thần
.:Chương 26:.
Quân Trì âm thầm quan sát thái độ ba người với Hạ Hoa Chương, phát hiện không ai tỏ vẻ nghi ngờ hắn nên chỉ đành kết luận Hạ Hoa Chương vẫn bình thường, chỉ tại mình suy diễn lung tung.
Cơ mà Hạ Hoa Chương đột nhiên xuất hiện phía sau hắn, còn cả động tác vỗ về chơi đùa hoa nữa, tạo cho Quân Trì cảm giác cực kì quái lạ.
Nhưng trong tay lại không có bằng chứng gì, Quân Trì chỉ đành buông tha việc này.
Quân Trì biết mình là đối tượng bị cô lập, trước ngày sinh nhật Khánh Hoành, mỗi ngày Lưu Vũ Bắc đều phải ra ngoài thám thính tình hình, ba người kia thì dạo phố mua một số đồ vật tông môn không có, để lại một mình Quân Trì ở khách điếm tu hành.
Cảnh Diệu thành là nơi giao thoa trọng yếu, lại có Cảnh Diệu hà mang theo linh khí Thủy nồng đậm, cho nên điều kiện sinh sống nơi đây rất tốt, rất phồn hoa.
Có điều Cảnh Diệu thành không phụ thuộc bất kì tông môn hay quốc gia nào, lực lượng tạp nham khiến việc quản lý tương đối phức tạp, rất nhiều đại tông môn mở một số điểm kinh doanh ở đây, âm thầm tạo ảnh hưởng.
Nhưng lực lượng lớn nhất phải kể đến tứ đại sơn trang.
Dân cư trong thành đông đúc, tu sĩ và phàm nhân rất nhiều, gây khó khăn cho việc kiểm soát, lực lượng trị an chắc chắn thấp hơn những thành trì phụ thuộc Đan Càn tiên tông, đây chính là lí do vì sao tên Liễu Minh Hoài chọn Cảnh Diệu thành làm nơi ẩn trốn.
Quân Trì bù đầu tu luyện mấy ngày, cũng nhờ mười tám Trọng Lâu và viên đá nhặt ở Cảnh Diệu hà, hơn nữa hắn còn mang pháp bảo linh khí có thể áp chế ma khí, cho nên rốt cuộc đã áp ma khí xuống tận đan điền trong một trình độ nhất định.
Lúc này thời gian đến ngày sinh nhật trang chủ chỉ còn vài ngày nữa, Quân Trì tranh thủ xuất môn, đi chung quanh kiến thức một phen.
Lúc tới sân thì tình cờ gặp Hạ Hoa Chương đang đi từ ngoài vào.
Hạ Hoa Chương thấy hắn liền chủ động chào hỏi, “Xuất quan rồi?"
Quân Trì nhờ ngăn chặn ma khí nên ôn hoà hơn rất nhiều, cười cười bảo, “Phải, tiền bối định về phòng sao?"
Hạ Hoa Chương thấy hắn cười ngược lại sửng sốt, “Ồ, ngươi cười kìa, lạ thật."
“?" Quân Trì cảm thấy khó hiểu, mình lạ chỗ nào.
Hạ Hoa Chương nhanh chóng giải thích, “Trước đây ngươi không hay cười, cứ nghiêm mặt nói chuyện với chúng ta, không ngờ hôm nay lại cười."
Quân Trì không biết trả lời thế nào, chỉ đành cười cười cho qua.
Hạ Hoa Chương hỏi, “Ngươi định đi đâu sao?"
Quân Trì chẳng ngờ đại nam nhân như Hạ Hoa Chương lại biết cách tám nhảm, trả lời, “Ra ngoài dạo thôi, xem nơi đây phồn hoa bậc nào."
Hạ Hoa Chương nói, “Vậy ta đi với ngươi, ta sinh ra ở Cảnh Diệu thành, rất quen thuộc đường lối."
Quân Trì chỉ muốn đi một mình, nhưng thấy Hạ Hoa Chương nhiệt tình như vậy lại không tiện từ chối, đành mời hắn theo.
Hai người ra ngoài khách điếm, quẹo vào một đường vắng vẻ sau đó mới ra đường cái đông đúc, Hạ Hoa Chương giới thiệu, “Muốn xem thứ tốt thì phải đến Thần Cơ lâu, bất quá khó mà mua được gì, nội vé vào cửa thôi đã tốn mười linh thạch thượng phẩm, trừ phi giàu có lắm mới mua nổi đồ vật bên trong, nghe đâu có người bán Tiên Khí nữa, chỉ không biết có phải sự thật không. Nếu là thật, một tông môn bình thường cũng khó mà mua nổi."
Quân Trì gật đầu, tỏ vẻ hứng thú với lời Hạ Hoa Chương, vì vậy Hạ Hoa Chương càng bừng bừng kể về những nơi khác, liệt kê hết tất cả địa phương nổi danh cho Quân Trì nghe một lần.
Nói xong, hắn đột nhiên sáp lại gần Quân Trì, Quân Trì đang định im lặng tránh đi, bỗng nghe hắn dùng thần thức nói, “Ở Cảnh Diệu thành còn có phòng đấu giá ngầm rất lớn, nghe đồn cái gì cũng có, thậm chí còn có pháp bảo của tu sĩ ma đạo nữa."
Thấy Quân Trì hơi hứng thú, hắn liền nói tiếp, “Muốn đi nhìn thử không?"
Quân Trì đáp, “Đang có ý này."
Hạ Hoa Chương dẫn Quân Trì tiến vào một nơi, nhỏ giọng nói, “Chúng ta tu vi thấp, không thể vào phòng cao cấp dành cho lão tổ Nguyên Anh kỳ trở lên, bất quá dù vậy vẫn có thể tiến vào nhìn thứ tốt. Tuy nhiên chỉ sợ nhìn mà không mua được, tốn rất nhiều linh thạch, khó mà giành với kẻ khác."
Quân Trì “Ừm" một tiếng, lại nói, hắn xem như kẻ có tiền, bởi vì tài phú của Quân Yến đều do hắn giữ. Không biết sao mỗi khi Quân Trì nhớ đến y, ma khí lại rục rịch muốn chiếm ưu thế, hắn phải ngay lập tức áp chế phần xao động này xuống.
Hai người đi không lâu thì đến một con đường nhỏ hẹp, hai bên đều là cửa hàng bình thường, người đi bộ không nhiều lắm, thẳng đến khi tới một chỗ tên Lưu Sa quán, Hạ Hoa Chương mới nghiêng đầu nói với hắn, “Liễu huynh đệ, lối này, đi theo ta."
Quân Trì đáp, bám theo sau.
Hai người vào trong cửa hàng, tiểu nhị lạnh nhạt liếc cả hai mấy lần, tựa hồ nhận ra bọn họ không giàu có gì, đến chiêu đãi chỉ tổ lãng phí sức lực.
Ấn tượng ban đầu của Quân Trì với Hạ Hoa Chương là một người kiêu ngạo tính cách cà lơ cà phất, nếu bị tiểu nhị coi thường khẳng định sẽ tức điên lên, không ngờ Hạ Hoa Chương chả tỏ vẻ gì, chỉ cầm ra hai mươi linh thạch thượng phẩm rồi nói với tiểu nhị, “Hai mui thuyền bạch tinh."
Hắn nói xong tiểu nhị mới thoáng lấy lại tinh thần, đánh giá hai người rồi lấy áo choàng đen đưa cho họ, trên vành mũ trùm có viền mấy chấm trắng nhỏ.
Quân Trì nhìn áo choáng, đoán được công dụng của nó là ngăn chặn thần thức ngoại giới.
Tiểu nhị nói, “Mui thuyền bạch tinh, phòng thứ nhất bên trái, sẽ có người dẫn các ngươi xuống."
Hạ Hoa Chương ứng rồi đưa kiện áo choàng cho Quân Trì, bản thân thì tự mặc lên, bảo Quân Trì mau bận vào đi.
Quân Trì học theo mặc áo trùm mũ lên, ngay sau đó một tầng sương mù bao vây họ khiến ngoại nhân không thể dò xét.
Hai người đi theo chỉ thị tiểu nhị, tiến vào phòng, quả thật có mấy cánh cửa, Quân Trì bám sát Hạ Hoa Chương tiến vào cánh cổng bên trái, Hạ Hoa Chương nhỏ giọng nói, “Đã lâu chưa tới, hi vọng chưa thay đổi gì."
Sau khi tiến vào, một tu sĩ đứng chờ ngay đó, hai người đưa thêm mấy khối linh thạch thượng phẩm, tu sĩ kia mới dẫn hai người xuống bậc thang, hết rẽ trái lại rẽ phải, đi một hồi lâu mới ra đại sảnh, đại sảnh có không ít người mặc đồ giống họ, đều là bạch tinh, phía trước là sàn đấu giá.
Hai người tới vừa kịp lúc, buổi đấu giá chuẩn bị bắt đầu.
Đồ đấu giá không mấy lạ lẫm, Quân Trì đều biết cả, mui thuyền bạch tinh đại biểu cho tu sĩ cấp thấp, cho nên mấy thứ bán trên đó không có gì đặc biệt tốt, đa phần là thứ các tu sĩ Trúc Cơ hay Hoá Nguyên kỳ đã qua sử dụng.
Nhưng đúng như lời Hạ Hoa Chương nói, cả đồ tà ma đạo cũng bán ở đây.
Diễn Võ đại thế giới phân biệt rõ tiên tu và ma tu, đối với chính ma đạo, tiên tu sẽ không can thiệp. Còn tà ma đạo thì khác, bất luận là ai đều có quyền tiêu diệt kẻ đó để đảm bảo trật tự thế giới.
Nhưng giờ sàn đấu giá ngầm dám công khai bán đồ tà ma đạo, thuyết minh Cảnh Diệu thành quả thật ngư long hỗn tạp, thế lực cài ở khắp nơi.
Hai người xem đấu giá xong, chả có gì để mua, vì vậy liền rời đi.
Ra ngoài rồi, Quân Trì không muốn đi với Hạ Hoa Chương nữa, bảo mình có việc riêng cần lo liệu.
Đã là việc riêng, Hạ Hoa Chương đương nhiên không tiện đòi theo, hai người đường ai nấy đi.
Quân Trì đi cách hai con phố, dùng thần thức xác định Hạ Hoa Chương đã đi xa, hắn lại đổi hướng trở về phòng đấu giá.
Lần này hắn dùng áo choàng che khuất gương mặt mình, trực tiếp phóng ra khí tức lão tổ Nguyên Anh.
Vừa mới đến gần Lưu Sa Quán, tiểu nhị đang ngồi lập tức bật dậy, ân cần vấn an Quân Trì, Quân Trì lên tiếng, “Bổn toạ có thứ muốn bán."
Lưu Sa Quán, chức nghiệp chiêu bài chính là nơi thu đồ gửi bán.
Tiểu nhị cúi người, “Thỉnh sang bên này."
Gian phòng phía sau có một vị quản sự Nguyên Anh sơ kỳ tiếp đãi Quân Trì, Quân Trì phóng xuất hơi thở cường đại khủng bố, nửa chính nửa tà, vị quản sự không dám chậm trễ hắn, lập tức nói, “Không biết lão tổ muốn gửi bán gì?"
Quân Trì lấy hai vật ra, một thứ là lông vũ, thứ còn lại là viên đá Hạ Hoa Chương cho hắn.
Quân Trì cứ luôn hoài nghi viên đá này, mặc dù hắn không cảm thấy nó có ác ý, nhưng mỗi khi hắn sử dụng nó để áp chế ma đan trong cơ thể, phát hiện một chuyện, vô luận hắn có sử dụng bao nhiêu lâu bao nhiêu lần đi chăng nữa, viên đá vẫn không tiêu tán linh quang, thật sự kỳ quái, sẵn tiện đang ở chỗ giám định, hắn quyết định mượn con mắt bọn họ xem sao.
Còn hai cọng lông kia, là hắn tự bứt khỏi người mình.
Lông vũ đựng trong hộp gỗ, còn viên đá thì do Quân Trì cầm.
Quản sự trước tiên nhìn lông vũ trong hộp, chỉ thấy nó dài khoảng ba tấc, đen thui, trên bề mặt lưu động quang mang, mỗi một góc lông tơ đều phát sáng, ẩn chứa lực lượng cường đại.
Quản sự duỗi tay cầm lông vũ, lông vũ lập tức biến lớn, dài hơn ba thước, kích cỡ tăng gấp mười lần, lưu quang bề mặt càng mạnh, hơi thở nóng rực tràn trề.
Quản sự cũng là người từng trải, sau một lúc cả kinh liền nhìn về phía Quân Trì, “Lão tổ, đây là?" Thực hiển nhiên, bề ngoài hỏi vậy nhưng lòng hắn đã có đáp án.
Quân Trì dùng thái độ ngạo nghễ nói, “Đúng như ngươi đoán."
Quản sự lại thả lông vũ trở về hộp đựng, khom người hành lễ, “Thỉnh lão tổ đợi một lát, tại hạ sẽ mời đại quản sự đến gặp ngài."
Quân Trì cố ý tỏ vẻ không kiên nhẫn, “Tốt nhất là mau chút."
Quản sự vội vàng truyền tin, cửa môn đang đóng lại bỗng dưng bị đẩy ra, một nam nhân râu dê gầy còm bước vào.
Quản sự nói với ông ta, “Đại quản sự, vị lão tổ này muốn gửi bán đồ, thỉnh ngài đến giám định."
Đại quản sự là tu sĩ Hoá Thần kỳ, hơn nữa không chút che dấu tu vi bản thân tạo thành uy áp cực đại, Quân Trì liếc nhìn ông ta, cư nhiên không chút kiêng kị.
Ông ta nhàn nhạt gật đầu rồi thả ánh mắt về phía cái hộp, giơ tay cầm lấy cọng lông vũ, trong mắt hiện lên vẻ khiếp sợ, nhìn Quân Trì nhiều thêm vài lần, nói, “Cái này… quả thật hiếm có. Ngươi xác định muốn bán?"
Quân Trì đáp, “Nếu không bán ta tới đây làm gì?"
Đại quản sự liền đáp, “Lông vũ Chu Tước trên thị trường rất ít, hai cọng này có vẻ đã bị ma khí xâm nhập nhiều năm, hơn nữa dù bị xâm nhập lực lượng vẫn nguyên vẹn không xói mòn, ngược lại dung hợp hoà quyện vào nhau, quả thật là thứ tốt để xua đuổi ma tu. Giá trị khẳng định rất cao."
Quân Trì nói, “Điều này bổn toạ tất nhiên biết. Bổn toạ đang cần linh thạch, các ngươi muốn trả bao nhiêu?"
Quản sự yêu thích hai cọng lông vũ không buông tay, liền đáp, “Nếu gửi bán ở chỗ chúng ta, chúng ta sẽ cầm nó đi đấu giá, chỉ lấy hai phần, còn nếu không thì cứ trực tiếp bán cho chúng ta, tự bàn định giá cả. Khách nhân muốn chọn loại nào?"
Quân Trì đáp, “Các ngươi định giá đi."
Đại quản sự nghĩ thầm có vẻ người này đang cần linh thạch gấp, bằng không đã chẳng suy nghĩ trực tiếp bán cho bọn họ, vì thế thử nói, “Năm nghìn linh thạch thượng phẩm, thế nào?"
Quân Trì không rõ lông vũ của mình đáng giá bao nhiêu, nhưng hắn cũng biết nó rất trân quý, nếu bán được mấy trăm linh thạch đã rất được rồi, ai ngờ người này vừa mở miệng là năm nghìn linh thạch, khiến hắn thiếu chút nữa đã thất thố, nhưng lời ra khỏi miệng vẫn tỏ vẻ lạnh lùng, “Năm nghìn? Quá ít. Ít nhất tám nghìn."
Đại quản sự cư nhiên thấy tám nghìn hơi nhiều, hai người trả giá một phen, quyết định ở mốc bảy nghìn năm trăm.
Quân Trì giao lông vũ cho đại quản sự, lại nhận bảy nghìn trăm trăm linh thạch đựng trong túi trữ vật.
Hắn không ngờ mình trở nên giàu có nhanh vậy, không khỏi nhớ đến Nhạc Ly, lỡ như ngày nào đó kẹt tiền quá có thể nhờ hắn hoá hình biểu diễn một phen, hay cùng lắm lấy mấy miếng vảy đem đi bán cũng kiếm được bộn tiền.
Đây là chỗ tốt của yêu tu sao.
Quân Trì cảm thấy thật 囧.
Bán lông mình xong, Quân Trì đưa viên đá cho đại quản sự xem, đại quản sự cầm lấy nghiêm túc nhìn một hồi, hơn nửa ngày vẫn chưa lên tiếng.
Quân Trì nghĩ chả lẽ thật sự là đá ở Cảnh Diệu hà, có khi nào ông ta cho rằng mình lấy vật thứ hai ra phải đáng giá hơn vật trước, nên mới cố tìm tòi không dám đưa ra đáp án?
Quân Trì đang định lên tiếng, bỗng nghe đại quản sự nói, “Không lẽ là Thiên Uẩn thạch?"
Quân Trì sửng sốt, đại quản sự làm việc ở đây, tu vi lại cao, nhất định gặp qua vô số bảo bối, nhưng lúc nói lời này lại mang một tia chần chờ, cả ông ta cũng không chắc chắn?
Quân Trì thật ra biết Thiên Uẩn thạch là gì, khi đó từng xem Bác Vật Chí ở chỗ Hoàn Vũ tiền bối, ghi chép vô số thiên thạch, một trong số đó chính là Thiên Uẩn thạch.
Thiên Uẩn thạch hình thành ở một nơi linh khí nồng đậm, hơn nữa tự có cơ duyên, từ thiên địa trống rỗng dựng dục ra, phần lớn vô sắc pha tạp một ít màu trắng, thứ này dựng dục phi thường chậm, đợi mười vạn năm chỉ đạt đến kích cỡ một quả trứng gà, người bình thường khó mà nhận ra chỗ kì lạ của nó.
Nhưng một khi được đặt ngang tầm thiên thạch, ắt hẳn phải có xuất thân cao thượng, hiển nhiên không đơn giản.
Linh khí bên trong nó còn nhiều hơn linh thạch cực phẩm, nhưng không bị đục lỗ như linh thạch cực phẩm, có thể dùng làm phụ gia chế luyện pháp bảo, cam đoan một trăm phần trăm luyện chế thành công.
Trừ tính năng này ra, vì nó được thiên địa dựng dục cho nên tâm tính ôn hoà, có thể dùng áp chế tâm ma nữa.
Đây là do sách ghi chép lại, còn công dụng thật sự ra sao, rất nhiều người vẫn chưa biết, họ đã không biết Quân Trì càng không biết.
Thiên Uẩn thạch là báu vật vô giá nên cả đại quản sự còn không dám xác định, thứ quý hiếm này ai dễ dàng lấy ra chứ?
Quân Trì giờ đã xác định nó chính là Thiên Uẩn thạch, hắn vươn tay đoạt Thiên Uẩn thạch trở về, lập tức nói, “Thứ này bổn toạ không bán."
Đại quản sự vội vàng ngăn, “Vị bằng hữu kia, ngươi muốn bán bao nhiêu, hay ngươi có thứ gì muốn đổi không?"
Quân Trì giờ đã đứng dậy, nói, “Cứ vậy đi."
Đại quản sự muốn ngăn cản Quân Trì nhưng hắn đã ra đến cửa, ông ta trao đổi ánh mắt với tiểu quản sự, chỉ sợ muốn phái người theo dõi Quân Trì.
Hoàn chương 112.
Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn mọi người đúng giờ xoát văn ~ người ta thật cảm động ó ~ ai nấy đều là thiên sứ cả ~
Về phần văn phong vì sao không giống trước kia, quyển này sẽ viết khôi hài phun tào hơn chút, nếu không tiếp tục như thế sẽ quá trầm trọng.
Thần: làm biếng beta quá, hiuhiu:<
Tác giả :
Nam Chi