Tu Tiên Chi Phế Sài
Chương 25
Ở trong thế giới tu chân, bất kể là ai sẽ trong thế giới này, quy tắc sinh tồn nhược nhục cường thực của người gần như đều giống nhau. Bởi vì ở trên con đường tu hành bất cứ lúc nào cũng đi kèm với ngã xuống, vô số yêu ma quỷ quái vì thành tựu đại đạo, cũng sẽ dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Mặc dù ở trong thế giới này, dưới thiên đạo* [lẽ trời], có ràng buộc của nhân quả tuần hoàn và thệ ước tâm ma, vẫn như cũ có người vì một trọng bảo hoặc công pháp cực phẩm mà đánh đập tàn nhẫn, nếu thực lực không đủ, đánh không lại người khác, vậy thì hãm hại, ngu, lừa, gạt, trộm, thậm chí là lấy thân thể làm mồi, nhất thiết phải đạt được bảo vật muốn trong lòng, hay hoặc giả là công pháp nghịch thiên khiến bản thân đạt được đại đạo.
Lúc này ở dưới Vân Phong Đăng Thiên Giác của thành Vận, đã dần dần tụ tập mấy nghìn người, thần sắc trên mặt những người này đều mang hưng phấn hoặc tham lam, bọn họ nhìn lên vị trí tầng bốn Đăng Thiên Giác, nơi đó hiện giờ đã tụ tập mây đỏ, giống như toàn bộ linh khí của Đăng Thiên Giác đã bị nguyên nhân nào đó hấp dẫn đến nơi này, khiến người muốn bỏ qua cũng không thể.
"Ha ha! Đây rốt cuộc là vị tiểu hữu nào đang tiến giai? Lão phu ta sống nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên chính mắt thấy được dị tượng linh khí." Bỗng nhiên, một âm thanh mang theo rất nhiều ngạo khí ở xung quanh Đăng Thiên Giác vang lên, âm thanh vừa ra nhất thời khiến không ít người trở nên biến sắc, chẳng qua còn có một bộ phận người lúc nghe được giọng nói này, lộ ra dáng tươi cười nhìn có chút hả hề đối với người trong động phủ tầng bốn của Đăng Thiên Giác.
"Chậc, lại là lão cẩu* Đỗ Y một bụng ý nghĩ xấu kia mà, nếu như người đó không có hộ pháp, chỉ sợ phải gặp nạn." [Chó già:v] Biểu tình trên mặt Lục Lương Ngọc vốn còn đang vui vẻ vây xem lộ ra vài phần khó chịu, nhưng khó chịu thì khó chịu, hắn lại không có gì nêu lên ý nghĩ của người khác. Dù sao trên thế giới này chết nhanh nhất chính là người tốt, người kia và hắn không thân chẳng quen, hắn không đi bỏ đá xuống giếng cũng là thuần lương rồi.
"Ừ, Đỗ Y đúng là một con chó ghẻ đánh không chết lại ác tâm, tu giả Trúc Cơ trong Nhiên Nguyên giới chúng ta đoán chừng không mấy người từng lão đánh chủ ý. Chỉ là đệ tử trong Ngũ đại môn phái của chúng ta chỉ cần lạc đàn ở bên ngoài tiến giai, cũng sẽ bị lão để mắt tới, thực sự là phiền vô cùng phiền." Đứng ở bên cạnh Lục Lương Ngọc một nữ kiếm tu sắc mặt không tốt, hận hận nói, "Không phải là ỷ vào bản thân có một bảo khí của pháp bảo ẩn thân đào mệnh sao, thật muốn nhìn một chút dáng vẻ của lão khi bị người ta phá công pháp và pháp bảo! Lão ta ở lại trên thế giới này chính là một tai hoạ, cũng không biết lúc này lão có thể thành công hay không."
"Này, nếu như Đỗ Y bắt được dễ dàng như vậy, lão còn có thể sống đến giờ sao? Phải biết rằng ai lão cũng không sợ, làm chuyện giết người cướp của, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của không biết có bao nhiêu, phái Vân Tiêu còn đặc biệt tiến hành thiết kế bao vây tiêu trừ lão một lần rồi, kết quả không phải vẫn để lão chạy? Ta đã cho rằng, trong tay lão khẳng định còn có pháp bảo khác, nói cách khác không có khả năng như thế."
Sau khi Lục Lương Ngọc nói xong lời này đã quay đầu nhìn về phía bạn tốt Vô Ẩn của mình, "Ai, Vô Ẩn, ngươi không phải tu hành bốc toán sao? Ngươi cảm thấy lần này Đỗ lão cẩu có thể gặp tai ương hay không?"
Vô Ẩn nghe được câu hỏi của Lục Lương Ngọc sau đó sắc mặt hơi có chút kỳ dị, kỳ thực vừa rồi hắn đã tính qua đường chết của Đỗ Y, chẳng qua kết quả bốc ra khiến bản thân hắn cũng không quá tin tưởng, cho nên lúc này cũng không trả lời Lục Lương Ngọc, chỉ là nhẹ giọng nói một câu, "Động tĩnh to lớn như thế, người kia nếu như không có hộ pháp, ta mới thấy kỳ lạ."
Ngay lúc Lục Lương Ngọc còn muốn nói điều gì đó, bên kia Đỗ Y đã cưỡi một con hôi ưng* [chim ưng màu xám] màu xám tro đi tới bên ngoài tầng bốn Đăng Thiên Giác, mắt tam giác cũng mang theo tia sáng tham lam, ngay cả tay níu hôi ưng cũng kích động phát run.
"Vị tiểu hữu này, không nghĩ tới Nhiên Nguyên giới vẫn còn có tuấn kiệt như ngươi đây, trong lòng lão phu ta cảm thấy thật sự là khuây khoả, hy vọng có thể cùng tiểu hữu trao đổi một chút, tu vi của lão phu hôm nay đã là Ngưng Mạch Trung kỳ, đối với tu luyện vẫn có một ít tâm đắc, giống như tiểu hữu dẫn động thiên địa đây mới có thể khiến lão phu rất bội phục, không biết tiểu hữu có thể cùng lão phu đến tham khảo chút không?"
Lời nói của Đỗ Y rất êm tai, hành vi cũng rất vô sỉ, dù sao Phó Tu Vân đang ở then chốt của kỳ tiến giai, lúc này đừng nói mở miệng nói hay là tham khảo tâm đắc, sơ sơ một tinh lực chạy sẽ không khống chế được linh lực cùng thần thức đan điền trong cơ thể, khiến người ta toàn bộ tiến giai cũng phí công nhọc sức.
Nếu như lúc này không ai hộ pháp Phó Tu Vân, sẽ xảy ra chuyện gì, nghĩ cũng biết.
Người quản lý Đăng Thiên Giác đối với loại chuyện này cho tới bây giờ cũng là điểm đến đó thì ngừng, bọn họ có bày cấm chế cho động phủ, bọn họ cũng đã dùng hết trách nhiệm, nếu có người có thể phá vỡ cấm chế trả thù hoặc làm những chuyện khác, bọn họ có ngăn cản hay không, sẽ phải nhìn tâm tình của bản thân rồi. Vào lúc này, người quản lý Đăng Thiên Giác cũng muốn nhìn thử, người trong động phủ tầng bốn rốt cuộc là hạng người gì? Có phải kỳ tài có một không hai hay không? Hay là một đồ ngu giả câm vờ điếc? Bởi vì loại tâm tính đó, lúc này bên ngoài động phủ đương nhiên không ai ngăn cản Đỗ Y.
Đỗ Y đợi thật lâu cũng không đợi được người trong động phủ mở miệng đáp lời, mà lúc này bên ngoài động phủ mây đỏ cuồn cuộn giống như là bị quấy nhiễu, bắt đầu phân phân hợp hợp lại cũng không cách nào hình thành hình dạng mãnh thú hay là cỏ cây, chúng nó chỉ là tụ tập cùng một chỗ giống như hỏa diễm phân tán thiêu đốt, tựa hồ sau một khắc sẽ tiêu tán vô ẩn vô tung.
"Ai nha, tiểu hữu, ngươi thế nào đến giờ còn không đáp lời chứ? Ta thật sự muốn kết giao với ngươi, nếu ngươi không đáp lời ta thì coi như ngươi thầm chấp nhận đấy nhá? Tiểu hữu ngươi lúc này tất nhiên cũng thật vui mừng, ngươi không ra được, ta đây liền đi vào nha!"
Lúc này Đỗ Y cơ hồ là đã khẳng định trong động phủ không có người khác, nói cách khác người tiến giai này cũng đã bị gã quấy nhiễu tới linh lực bất ổn rồi, người hộ pháp như thế nào đi nữa cũng nên đi ra. Nhưng hiện giờ, thực sự là một chút động tĩnh cũng không có.
Ha ha! Đây thật là cơ duyên của Đỗ gia gia* [ông nội] ta! Lão từ vừa bắt đầu cũng đã cảm thụ được Phệ Linh Xà trong lòng mình rục rịch, thứ có thể làm cho Phệ Linh Xà của lão kích động như thế, tuyệt đối không phải bảo vật thông thường gì.
Tuy rằng Phệ Linh Xà cũng không như Sưu Bảo Thử có thể nhận thấy được đủ loại bảo vật xung quanh, nhưng đối với cảm giác của linh lực nó cũng rất nhạy cảm, cho nên nơi nào có linh lực nồng nặc xuất hiện, Phệ Linh Xà của lão sẽ hận không thể chạy tới bên đó, mà chính là dựa vào điểm này gã luôn có thể tìm được tu giả đang ở Trúc Cơ hoặc Ngưng Mạch.
Những người tu tiên này có đôi khi tự cho là tìm được một nơi bí ẩn an toàn thì không cần người khác tới hộ pháp, cho nên ở ngay từ mới bắt đầu Đỗ Y luôn luôn có thể thần không biết quỷ không hay phá hư người khác tiến giai, vì vậy lấy được bảo bối, cứ như vậy khiến lão trong một lần phá hoại chiếm được bảo khí "Linh Xà Ẩn" mà bọn họ rất ít có thể nhìn thấy ở Nhiên Nguyên giới, tiếp sức phối hợp Phệ Linh Xà của gã, có thể làm cho gã ở trong nháy mắt ẩn nấp vô hình đồng thời ngăn trở toàn bộ người tu vi Kim Đan!
Chỉ một thứ bảo bối này, cũng đủ để Đỗ Y ở cả Nhiên Nguyên giới đi tuỳ tiện, cho tới giờ lão cũng chưa từng bị thua, cho nên lúc này đây Đỗ Y như trước chắc hẳn phải cho rằng, lần này lão vẫn sẽ không thất thủ.
Ngươi xem, đến trên phần này cũng không có người đi ra hộ pháp, cũng không phải là lão thắng chắc rồi sao?
Đỗ Y đầy mặt đặc sắc mà bắt đầu bài trừ cấm chế, người xung quanh nhìn lão đã bắt đầu hành động, dần dần cũng có chút người thiếu kiên nhẫn chạy tới. Nếu lúc này không ai quản, dựa vào cái gì để bản thân Đỗ Y nhặt tiện nghi chứ? Nói không chừng đây là cơ duyên của bọn họ rồi sao? Dù sao bọn họ cũng không là người thứ nhất động thủ, cho dù ngày sau người này may mắn vượt qua một kiếp này, muốn tính sổ cũng không phải bọn họ, mà là Đỗ Y.
"Những người lòng tham không đấy này phải chết!" Lục Lương Ngọc thấy thế nhịn không được mắng một câu, hắn hiện giờ thật sự là có chút không nhịn được muốn đi lên, chẳng qua hắn vừa muốn động thủ đã bị Đại sư huynh nhà mình và bằng hữu kéo lại.
"Làm gì hả? Ta gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ không thể được sao?" Sắc mặt Lục Lương Ngọc rất xấu, "Lão bất tử Đỗ Y kia ta đã sớm nhìn lão ta không thuận mắt rồi, thuận tiện vì dân trừ hại đi!"
Đại sư huynh của Lục Lương Ngọc nghe được lời của hắn sau đó không nói nhiều lời, chỉ là nói, "Chớ có tự tìm chết."
Mà Vô Ẩn cũng thần sắc thận trọng gật đầu, "Ta nghĩ, người đang tiến giai này cũng không cần ngươi trợ giúp."
Lục Lương Ngọc trợn to mắt, "Vì sao? Hắn sắp tiến giai thành công sao?"
Vô Ẩn nhìn dáng vẻ ngu ngốc của người này thở dài, "Bởi vì có người sẽ giúp hắn."
Lòng rung động càng ngày càng mạnh khiến hắn cũng muốn chạy trốn, đồ ngu này còn muốn đi vào trong! Lúc hắn còn muốn nói gì đó Lục Lương Ngọc kinh hô một tiếng, "Cấm chế hình như bị phá một tầng rồi!"
Ngay lúc Lục Lương Ngọc mở miệng đồng thời, đại sư huynh Kim Phách của hắn chợt rút ra trường kiếm của mình, "Sát ý! Lui ra phía sau!"
Kim Phách vừa dứt lời, người ở xung quanh Đăng Thiến Giác đã thấy một thanh cự kiếm màu lửa đỏ mang theo sát ý vô cùng bén nhọn đột nhiên xuất hiện, cự kiếm kia mang theo ánh lửa thẳng cao mấy trượng* [trượng (đơn vị đo chiều dài, 1 trượng bằng 10 thước, 10 trượng bằng 1 dẫn)], ánh đỏ gần như toàn bộ Đăng Thiên Giác! Lúc người khác chờ Đỗ Y công kích cấm chế còn chưa kịp phản ứng, cự kiếm đã trực tiếp từ đỉnh đầu Đỗ Y xả thẳng xuống, nháy mắt đã xuyên qua, tựa như đem cả người lão từ đầu đến chân đâm xuyên qua!
Mãi đến khi cự kiếm kinh thiên biến mất không còn chút hình bóng, mọi người mới bị tiếng kêu gào liên tiếp không ngừng kéo về thần. Bọn họ nhìn sang nơi truyền ra âm thanh, nhất thời tóc gáy dựng ngược!
Chỉ thấy toàn bộ trên thân người đã một tầng lửa, mà bọn họ lại không chú ý đến hỏa diễm trên người mình, chỉ là bưng đầu của mình kêu gào thê lương, rất rõ ràng cho thấy thần thức bị thương nặng.
Đỗ Y cũng không ở trong nhóm người này, thân ảnh của lão đã biến mất không thấy. Ở lúc công kích kéo tới, lão đã muốn vận dụng bảo khí Linh Xà Ẩn, nhưng rốt cuộc chậm một bước, hiện giờ lão cho dù cũng đã ẩn thân ở một bên, nhưng mà thần thức bị thương là không thể nhanh chóng khôi phục. Đỗ Y cắn răng, nếu như tu vi lão không phải ở Ngưng Mạch Trung kỳ, giờ chỉ sợ thần thức của lão đã bị thương nặng cũng sẽ giống như những người đó ôm đầu gào thét, ngay cả ẩn giấu thân hình cũng không thể!
Đỗ Y nghĩ đến đây sắc mặt trở nên cực kỳ dữ tợn, lão rốt cuộc không cam lòng bản thân thất bại, căn cứ tâm tính bản thân không quá tốt cũng tuyệt đối không để người nọ tiến giai thành công, một bên ẩn nấp thân hình, một bên lớn tiếng uy hiếp:
"Được được được! Ngược lại lão phu đánh giá thấp giả dối của các ngươi! Chẳng qua nếu các ngươi không hữu hảo như thế, vậy cũng đừng trách lão phu mai sau cùng các ngươi đao kiếm tương hướng, sau này các ngươi mỗi một lần tiến giai cũng cho ta... Ờm?!"
Lục Lương Ngọc ở phía xa hít ngược một hơi khí lạnh, hắn thấy một thanh bảo kiếm kim thạch từ trong động phủ tầng bốn bay ra, trong nháy mắt xuyên thấu một chỗ, vốn cho là nơi đó chỉ có không khí mà thôi, nhưng chốc lát sau đó đã thấy Đỗ Y ở nơi đó che đan điền của mình, vẻ mặt không thể tin, sau đó một chữ cũng không kịp nói, trực tiếp ngã xuống!!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: klq, ngày mai không có bản thân tồn để đổi mới, thứ bảy buổi chiều 2 giờ chính thức nhập V, cảm tạ mọi người ủng hộ. Mong muốn đến lúc đó có thể nhìn thấy các bạn mạo phao, nhập V chương 1: đã nghẹn bá vương* nào. [bá vương là kẻ cực kỳ thô bạo, ngang ngược]
Thổ tào tiểu kịch trường:
Không ai hộ pháp.
Đỗ Y: Ha ha ha, nói đến giờ chưa từng thấy người xuất hiện, nhất định là không ai hộ pháp!
Lục Lương Ngọc: Ai, cấm chế cũng đã phá, khẳng định không ai hộ pháp rồi! Ta lên đi!
Lục Lương Ngọc được Vô Ẩn lôi trở lại.
Vô Ẩn: Có người hộ pháp.
Lục Lương Ngọc: Ta ít đọc sách ngươi đừng lừa ta! Có người hộ pháp vì sao hơn nửa ngày hắn cũng không nói lời nào!
Đỗ Y: Đúng đúng!
Dịch Nhiên:... Ta cho rằng trực tiếp động thủ mới là nguyên tắc đầu tiên.
Đại sư huynh Kim Phách gật đầu: Đồng đạo! [cùng lý tưởng]
#nhânvậtphảndiệnluônluônchếtbởinóinhiều #hàngloạt
———
Phệ Linh Xà: Phệ [cắn]
Sưu Bảo Thử: Sưu [tìm, lục soát], thử [chuột]
Lúc này ở dưới Vân Phong Đăng Thiên Giác của thành Vận, đã dần dần tụ tập mấy nghìn người, thần sắc trên mặt những người này đều mang hưng phấn hoặc tham lam, bọn họ nhìn lên vị trí tầng bốn Đăng Thiên Giác, nơi đó hiện giờ đã tụ tập mây đỏ, giống như toàn bộ linh khí của Đăng Thiên Giác đã bị nguyên nhân nào đó hấp dẫn đến nơi này, khiến người muốn bỏ qua cũng không thể.
"Ha ha! Đây rốt cuộc là vị tiểu hữu nào đang tiến giai? Lão phu ta sống nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên chính mắt thấy được dị tượng linh khí." Bỗng nhiên, một âm thanh mang theo rất nhiều ngạo khí ở xung quanh Đăng Thiên Giác vang lên, âm thanh vừa ra nhất thời khiến không ít người trở nên biến sắc, chẳng qua còn có một bộ phận người lúc nghe được giọng nói này, lộ ra dáng tươi cười nhìn có chút hả hề đối với người trong động phủ tầng bốn của Đăng Thiên Giác.
"Chậc, lại là lão cẩu* Đỗ Y một bụng ý nghĩ xấu kia mà, nếu như người đó không có hộ pháp, chỉ sợ phải gặp nạn." [Chó già:v] Biểu tình trên mặt Lục Lương Ngọc vốn còn đang vui vẻ vây xem lộ ra vài phần khó chịu, nhưng khó chịu thì khó chịu, hắn lại không có gì nêu lên ý nghĩ của người khác. Dù sao trên thế giới này chết nhanh nhất chính là người tốt, người kia và hắn không thân chẳng quen, hắn không đi bỏ đá xuống giếng cũng là thuần lương rồi.
"Ừ, Đỗ Y đúng là một con chó ghẻ đánh không chết lại ác tâm, tu giả Trúc Cơ trong Nhiên Nguyên giới chúng ta đoán chừng không mấy người từng lão đánh chủ ý. Chỉ là đệ tử trong Ngũ đại môn phái của chúng ta chỉ cần lạc đàn ở bên ngoài tiến giai, cũng sẽ bị lão để mắt tới, thực sự là phiền vô cùng phiền." Đứng ở bên cạnh Lục Lương Ngọc một nữ kiếm tu sắc mặt không tốt, hận hận nói, "Không phải là ỷ vào bản thân có một bảo khí của pháp bảo ẩn thân đào mệnh sao, thật muốn nhìn một chút dáng vẻ của lão khi bị người ta phá công pháp và pháp bảo! Lão ta ở lại trên thế giới này chính là một tai hoạ, cũng không biết lúc này lão có thể thành công hay không."
"Này, nếu như Đỗ Y bắt được dễ dàng như vậy, lão còn có thể sống đến giờ sao? Phải biết rằng ai lão cũng không sợ, làm chuyện giết người cướp của, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của không biết có bao nhiêu, phái Vân Tiêu còn đặc biệt tiến hành thiết kế bao vây tiêu trừ lão một lần rồi, kết quả không phải vẫn để lão chạy? Ta đã cho rằng, trong tay lão khẳng định còn có pháp bảo khác, nói cách khác không có khả năng như thế."
Sau khi Lục Lương Ngọc nói xong lời này đã quay đầu nhìn về phía bạn tốt Vô Ẩn của mình, "Ai, Vô Ẩn, ngươi không phải tu hành bốc toán sao? Ngươi cảm thấy lần này Đỗ lão cẩu có thể gặp tai ương hay không?"
Vô Ẩn nghe được câu hỏi của Lục Lương Ngọc sau đó sắc mặt hơi có chút kỳ dị, kỳ thực vừa rồi hắn đã tính qua đường chết của Đỗ Y, chẳng qua kết quả bốc ra khiến bản thân hắn cũng không quá tin tưởng, cho nên lúc này cũng không trả lời Lục Lương Ngọc, chỉ là nhẹ giọng nói một câu, "Động tĩnh to lớn như thế, người kia nếu như không có hộ pháp, ta mới thấy kỳ lạ."
Ngay lúc Lục Lương Ngọc còn muốn nói điều gì đó, bên kia Đỗ Y đã cưỡi một con hôi ưng* [chim ưng màu xám] màu xám tro đi tới bên ngoài tầng bốn Đăng Thiên Giác, mắt tam giác cũng mang theo tia sáng tham lam, ngay cả tay níu hôi ưng cũng kích động phát run.
"Vị tiểu hữu này, không nghĩ tới Nhiên Nguyên giới vẫn còn có tuấn kiệt như ngươi đây, trong lòng lão phu ta cảm thấy thật sự là khuây khoả, hy vọng có thể cùng tiểu hữu trao đổi một chút, tu vi của lão phu hôm nay đã là Ngưng Mạch Trung kỳ, đối với tu luyện vẫn có một ít tâm đắc, giống như tiểu hữu dẫn động thiên địa đây mới có thể khiến lão phu rất bội phục, không biết tiểu hữu có thể cùng lão phu đến tham khảo chút không?"
Lời nói của Đỗ Y rất êm tai, hành vi cũng rất vô sỉ, dù sao Phó Tu Vân đang ở then chốt của kỳ tiến giai, lúc này đừng nói mở miệng nói hay là tham khảo tâm đắc, sơ sơ một tinh lực chạy sẽ không khống chế được linh lực cùng thần thức đan điền trong cơ thể, khiến người ta toàn bộ tiến giai cũng phí công nhọc sức.
Nếu như lúc này không ai hộ pháp Phó Tu Vân, sẽ xảy ra chuyện gì, nghĩ cũng biết.
Người quản lý Đăng Thiên Giác đối với loại chuyện này cho tới bây giờ cũng là điểm đến đó thì ngừng, bọn họ có bày cấm chế cho động phủ, bọn họ cũng đã dùng hết trách nhiệm, nếu có người có thể phá vỡ cấm chế trả thù hoặc làm những chuyện khác, bọn họ có ngăn cản hay không, sẽ phải nhìn tâm tình của bản thân rồi. Vào lúc này, người quản lý Đăng Thiên Giác cũng muốn nhìn thử, người trong động phủ tầng bốn rốt cuộc là hạng người gì? Có phải kỳ tài có một không hai hay không? Hay là một đồ ngu giả câm vờ điếc? Bởi vì loại tâm tính đó, lúc này bên ngoài động phủ đương nhiên không ai ngăn cản Đỗ Y.
Đỗ Y đợi thật lâu cũng không đợi được người trong động phủ mở miệng đáp lời, mà lúc này bên ngoài động phủ mây đỏ cuồn cuộn giống như là bị quấy nhiễu, bắt đầu phân phân hợp hợp lại cũng không cách nào hình thành hình dạng mãnh thú hay là cỏ cây, chúng nó chỉ là tụ tập cùng một chỗ giống như hỏa diễm phân tán thiêu đốt, tựa hồ sau một khắc sẽ tiêu tán vô ẩn vô tung.
"Ai nha, tiểu hữu, ngươi thế nào đến giờ còn không đáp lời chứ? Ta thật sự muốn kết giao với ngươi, nếu ngươi không đáp lời ta thì coi như ngươi thầm chấp nhận đấy nhá? Tiểu hữu ngươi lúc này tất nhiên cũng thật vui mừng, ngươi không ra được, ta đây liền đi vào nha!"
Lúc này Đỗ Y cơ hồ là đã khẳng định trong động phủ không có người khác, nói cách khác người tiến giai này cũng đã bị gã quấy nhiễu tới linh lực bất ổn rồi, người hộ pháp như thế nào đi nữa cũng nên đi ra. Nhưng hiện giờ, thực sự là một chút động tĩnh cũng không có.
Ha ha! Đây thật là cơ duyên của Đỗ gia gia* [ông nội] ta! Lão từ vừa bắt đầu cũng đã cảm thụ được Phệ Linh Xà trong lòng mình rục rịch, thứ có thể làm cho Phệ Linh Xà của lão kích động như thế, tuyệt đối không phải bảo vật thông thường gì.
Tuy rằng Phệ Linh Xà cũng không như Sưu Bảo Thử có thể nhận thấy được đủ loại bảo vật xung quanh, nhưng đối với cảm giác của linh lực nó cũng rất nhạy cảm, cho nên nơi nào có linh lực nồng nặc xuất hiện, Phệ Linh Xà của lão sẽ hận không thể chạy tới bên đó, mà chính là dựa vào điểm này gã luôn có thể tìm được tu giả đang ở Trúc Cơ hoặc Ngưng Mạch.
Những người tu tiên này có đôi khi tự cho là tìm được một nơi bí ẩn an toàn thì không cần người khác tới hộ pháp, cho nên ở ngay từ mới bắt đầu Đỗ Y luôn luôn có thể thần không biết quỷ không hay phá hư người khác tiến giai, vì vậy lấy được bảo bối, cứ như vậy khiến lão trong một lần phá hoại chiếm được bảo khí "Linh Xà Ẩn" mà bọn họ rất ít có thể nhìn thấy ở Nhiên Nguyên giới, tiếp sức phối hợp Phệ Linh Xà của gã, có thể làm cho gã ở trong nháy mắt ẩn nấp vô hình đồng thời ngăn trở toàn bộ người tu vi Kim Đan!
Chỉ một thứ bảo bối này, cũng đủ để Đỗ Y ở cả Nhiên Nguyên giới đi tuỳ tiện, cho tới giờ lão cũng chưa từng bị thua, cho nên lúc này đây Đỗ Y như trước chắc hẳn phải cho rằng, lần này lão vẫn sẽ không thất thủ.
Ngươi xem, đến trên phần này cũng không có người đi ra hộ pháp, cũng không phải là lão thắng chắc rồi sao?
Đỗ Y đầy mặt đặc sắc mà bắt đầu bài trừ cấm chế, người xung quanh nhìn lão đã bắt đầu hành động, dần dần cũng có chút người thiếu kiên nhẫn chạy tới. Nếu lúc này không ai quản, dựa vào cái gì để bản thân Đỗ Y nhặt tiện nghi chứ? Nói không chừng đây là cơ duyên của bọn họ rồi sao? Dù sao bọn họ cũng không là người thứ nhất động thủ, cho dù ngày sau người này may mắn vượt qua một kiếp này, muốn tính sổ cũng không phải bọn họ, mà là Đỗ Y.
"Những người lòng tham không đấy này phải chết!" Lục Lương Ngọc thấy thế nhịn không được mắng một câu, hắn hiện giờ thật sự là có chút không nhịn được muốn đi lên, chẳng qua hắn vừa muốn động thủ đã bị Đại sư huynh nhà mình và bằng hữu kéo lại.
"Làm gì hả? Ta gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ không thể được sao?" Sắc mặt Lục Lương Ngọc rất xấu, "Lão bất tử Đỗ Y kia ta đã sớm nhìn lão ta không thuận mắt rồi, thuận tiện vì dân trừ hại đi!"
Đại sư huynh của Lục Lương Ngọc nghe được lời của hắn sau đó không nói nhiều lời, chỉ là nói, "Chớ có tự tìm chết."
Mà Vô Ẩn cũng thần sắc thận trọng gật đầu, "Ta nghĩ, người đang tiến giai này cũng không cần ngươi trợ giúp."
Lục Lương Ngọc trợn to mắt, "Vì sao? Hắn sắp tiến giai thành công sao?"
Vô Ẩn nhìn dáng vẻ ngu ngốc của người này thở dài, "Bởi vì có người sẽ giúp hắn."
Lòng rung động càng ngày càng mạnh khiến hắn cũng muốn chạy trốn, đồ ngu này còn muốn đi vào trong! Lúc hắn còn muốn nói gì đó Lục Lương Ngọc kinh hô một tiếng, "Cấm chế hình như bị phá một tầng rồi!"
Ngay lúc Lục Lương Ngọc mở miệng đồng thời, đại sư huynh Kim Phách của hắn chợt rút ra trường kiếm của mình, "Sát ý! Lui ra phía sau!"
Kim Phách vừa dứt lời, người ở xung quanh Đăng Thiến Giác đã thấy một thanh cự kiếm màu lửa đỏ mang theo sát ý vô cùng bén nhọn đột nhiên xuất hiện, cự kiếm kia mang theo ánh lửa thẳng cao mấy trượng* [trượng (đơn vị đo chiều dài, 1 trượng bằng 10 thước, 10 trượng bằng 1 dẫn)], ánh đỏ gần như toàn bộ Đăng Thiên Giác! Lúc người khác chờ Đỗ Y công kích cấm chế còn chưa kịp phản ứng, cự kiếm đã trực tiếp từ đỉnh đầu Đỗ Y xả thẳng xuống, nháy mắt đã xuyên qua, tựa như đem cả người lão từ đầu đến chân đâm xuyên qua!
Mãi đến khi cự kiếm kinh thiên biến mất không còn chút hình bóng, mọi người mới bị tiếng kêu gào liên tiếp không ngừng kéo về thần. Bọn họ nhìn sang nơi truyền ra âm thanh, nhất thời tóc gáy dựng ngược!
Chỉ thấy toàn bộ trên thân người đã một tầng lửa, mà bọn họ lại không chú ý đến hỏa diễm trên người mình, chỉ là bưng đầu của mình kêu gào thê lương, rất rõ ràng cho thấy thần thức bị thương nặng.
Đỗ Y cũng không ở trong nhóm người này, thân ảnh của lão đã biến mất không thấy. Ở lúc công kích kéo tới, lão đã muốn vận dụng bảo khí Linh Xà Ẩn, nhưng rốt cuộc chậm một bước, hiện giờ lão cho dù cũng đã ẩn thân ở một bên, nhưng mà thần thức bị thương là không thể nhanh chóng khôi phục. Đỗ Y cắn răng, nếu như tu vi lão không phải ở Ngưng Mạch Trung kỳ, giờ chỉ sợ thần thức của lão đã bị thương nặng cũng sẽ giống như những người đó ôm đầu gào thét, ngay cả ẩn giấu thân hình cũng không thể!
Đỗ Y nghĩ đến đây sắc mặt trở nên cực kỳ dữ tợn, lão rốt cuộc không cam lòng bản thân thất bại, căn cứ tâm tính bản thân không quá tốt cũng tuyệt đối không để người nọ tiến giai thành công, một bên ẩn nấp thân hình, một bên lớn tiếng uy hiếp:
"Được được được! Ngược lại lão phu đánh giá thấp giả dối của các ngươi! Chẳng qua nếu các ngươi không hữu hảo như thế, vậy cũng đừng trách lão phu mai sau cùng các ngươi đao kiếm tương hướng, sau này các ngươi mỗi một lần tiến giai cũng cho ta... Ờm?!"
Lục Lương Ngọc ở phía xa hít ngược một hơi khí lạnh, hắn thấy một thanh bảo kiếm kim thạch từ trong động phủ tầng bốn bay ra, trong nháy mắt xuyên thấu một chỗ, vốn cho là nơi đó chỉ có không khí mà thôi, nhưng chốc lát sau đó đã thấy Đỗ Y ở nơi đó che đan điền của mình, vẻ mặt không thể tin, sau đó một chữ cũng không kịp nói, trực tiếp ngã xuống!!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: klq, ngày mai không có bản thân tồn để đổi mới, thứ bảy buổi chiều 2 giờ chính thức nhập V, cảm tạ mọi người ủng hộ. Mong muốn đến lúc đó có thể nhìn thấy các bạn mạo phao, nhập V chương 1: đã nghẹn bá vương* nào. [bá vương là kẻ cực kỳ thô bạo, ngang ngược]
Thổ tào tiểu kịch trường:
Không ai hộ pháp.
Đỗ Y: Ha ha ha, nói đến giờ chưa từng thấy người xuất hiện, nhất định là không ai hộ pháp!
Lục Lương Ngọc: Ai, cấm chế cũng đã phá, khẳng định không ai hộ pháp rồi! Ta lên đi!
Lục Lương Ngọc được Vô Ẩn lôi trở lại.
Vô Ẩn: Có người hộ pháp.
Lục Lương Ngọc: Ta ít đọc sách ngươi đừng lừa ta! Có người hộ pháp vì sao hơn nửa ngày hắn cũng không nói lời nào!
Đỗ Y: Đúng đúng!
Dịch Nhiên:... Ta cho rằng trực tiếp động thủ mới là nguyên tắc đầu tiên.
Đại sư huynh Kim Phách gật đầu: Đồng đạo! [cùng lý tưởng]
#nhânvậtphảndiệnluônluônchếtbởinóinhiều #hàngloạt
———
Phệ Linh Xà: Phệ [cắn]
Sưu Bảo Thử: Sưu [tìm, lục soát], thử [chuột]
Tác giả :
Đả Cương Thi