Từ Thứ Nữ Đến Hoàng Hậu: Phi Tử Bất Thiện
Quyển 1 - Chương 160: Hạ thủ lưu tình
Edit: Phong Lin
Beta: Kim NC
“Nương nương…" Vãn Lương cảnh giác ngoái đầu lại nhìn thoáng qua bốn phía, lúc này, cửa phòng của ta đã được người đóng lại, bây giờ nàng mới quay đầu trở về, nhỏ giọng nói: “Nương nương, hôm nay lúc nô tì lấy lò sưởi trở lại, dường như nhìn thấy… Nhìn thấy có một thị vệ từ thạch động bước ra."
Ta cảm thấy chấn động toàn thân, nàng thấy sắc mặt của ta thay đổi, vội lùi nửa bước, quỳ xuống nói: “Nương nương thứ tội! Nô tì đã thấy điều không nên thấy!"
Quả nhiên là nàng đã nhìn thấy, thật ra ta cũng đã nghĩ đến, Cố Khanh Hằng vừa mới bước ra, ta đã nghe giọng của nàng truyền vào. Hẳn là khi đó, nàng chỉ cách ta có một chút, đã nhìn thấy rồi.
Vì thế, mới cố ý lớn tiếng gọi ta như vậy.
Ta cũng không gọi nàng dậy, chỉ nhỏ giọng hỏi: “Như vậy, ngươi cảm thấy y là người ở đâu?"
Nàng vẫn cúi thấp đầu, bàn tay đặt trên đầu gối khẽ nắm chặt lại, mở miệng nói: “Nô tì… Nô tì không biết."
Ta lại hỏi: “Ngươi nhìn thấy rõ rồi?"
Nàng bất động, chỉ đáp: “Chưa từng thấy rõ, chỉ nhìn thấy bóng lưng, là trang phục của Vũ lâm quân trong cung ạ."
Ta im lặng không nói, thật ra, không cần thấy rõ người trong thạch động đi ra là người ở đâu, chỉ cần là nam nhân, thân phận hậu phi của ta như vậy, cho dù có trăm cái miệng cũng không biện minh được. Người quỳ thẳng trên mặt đất, nếu nàng dám mở miệng nói nàng thấy Cố Khanh Hằng, như vậy….
A, ta nên tin nàng không?
Phương Hàm từng nói, nàng và Triêu Thần đã được dạy dỗ rất cẩn thận, ta có thể yên tâm mà dùng.
Thế nhưng, chuyện của ta và Cố Khanh Hằng, đã là một bất trắc, tai họa về sau vô cùng khó lường. Huống chi hôm nay, Hạ Hầu Tử Khâm bởi vì hiểu lầm ta, mới tức giận rời đi.
Mà, từ thạch động đi ra, chính là Cố Khanh Hằng. Nếu muốn điều tra, khẳng định là cũng không khó cho lắm. Ta cũng không quên, Cố Khanh Hằng đã bảo một cung nữ đến đây. Nếu như việc này bị Hạ Hầu Tử Khâm biết, cho dù hắn biết không nhiều, nhưng ta vẫn có lỗi với hắn.
Nếu đổi lại là ta, ta cũng sẽ hoài nghi đối phương có mưu đồ khác.
Nếu như hộp thuốc mỡ Thiên Lục tặng ta, và hộp thuốc mỡ mà Cố Khanh Hằng đã mang đến có liên quan, nếu như vậy, càng không thể cho Hạ Hầu Tử Khâm biết tình trạng của ta ở thời điểm đó, có liên quan đến Cố Khanh Hằng.
Ngón tay gõ nhẹ vào mép giường, ta nhìn xuống phía dưới, nhẹ giọng nói: “Vãn Lương, ngươi là một cô nương thông minh, chuyện hôm nay, ngươi đã nói với người khác chưa? Chẳng hạn như cô cô?"
“Nô tì chưa hề nói với bất kỳ ai." Nàng lắc đầu, từ đầu đến cuối không hề dám ngẩng đầu nhìn ta.
“Rất tốt." Ta gật đầu, lại nói: “Ngươi nhất định là hiểu rõ, là một cung nữ thì cả đời không được xuất cung, cho dù chết, thi thể cũng không được phép mang ra ngoài. Ngày mai, bản cung sẽ đến cầu xin Thái hậu ân chuẩn, thả ngươi rời khỏi cung."
Lời của ta vừa dứt, liền thấy thân thể của nàng run lên bần bật, trán nàng vội vàng chạm đất: “Nương nương, nô tì không muốn!"
Chăm chú nhìn người phía dưới, ta lại nghe nàng nói: “Nô tì trung thành hầu hạ nương nương, vì thế nô tì sẽ không xuất cung! Nương nương, nếu người không tin nô tì, nô tì nguyện lấy cái chết để chứng minh!"
Ta nhìn nàng, thở phào một cái.
Vừa rồi nếu nàng có nửa phần do dự, như vậy ta sẽ không hạ thủ lưu tình,
Thế nhưng vừa rồi nàng không muốn đi, muốn ở lại.
Ta nghĩ, lời của Phương Hàm, có lẽ là không sai.
Lạnh nhạt nói: “Đứng lên đi."
“Nương nương!" Nàng ngạc nhiên gọi ta, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn ta.
Ta cúi người đỡ nàng đứng dậy: “Ngươi đừng trách bản cung."
“Nương nương nói quá lời." Nàng mạnh mẽ dập đầu, mới đứng dậy nói: “Cô cô đã cho nô tì đi theo nương nương, đó là phúc khí của nô tì. Người cẩn thận trăm sự, chúng nô tì mới có tương lai."
Beta: Kim NC
“Nương nương…" Vãn Lương cảnh giác ngoái đầu lại nhìn thoáng qua bốn phía, lúc này, cửa phòng của ta đã được người đóng lại, bây giờ nàng mới quay đầu trở về, nhỏ giọng nói: “Nương nương, hôm nay lúc nô tì lấy lò sưởi trở lại, dường như nhìn thấy… Nhìn thấy có một thị vệ từ thạch động bước ra."
Ta cảm thấy chấn động toàn thân, nàng thấy sắc mặt của ta thay đổi, vội lùi nửa bước, quỳ xuống nói: “Nương nương thứ tội! Nô tì đã thấy điều không nên thấy!"
Quả nhiên là nàng đã nhìn thấy, thật ra ta cũng đã nghĩ đến, Cố Khanh Hằng vừa mới bước ra, ta đã nghe giọng của nàng truyền vào. Hẳn là khi đó, nàng chỉ cách ta có một chút, đã nhìn thấy rồi.
Vì thế, mới cố ý lớn tiếng gọi ta như vậy.
Ta cũng không gọi nàng dậy, chỉ nhỏ giọng hỏi: “Như vậy, ngươi cảm thấy y là người ở đâu?"
Nàng vẫn cúi thấp đầu, bàn tay đặt trên đầu gối khẽ nắm chặt lại, mở miệng nói: “Nô tì… Nô tì không biết."
Ta lại hỏi: “Ngươi nhìn thấy rõ rồi?"
Nàng bất động, chỉ đáp: “Chưa từng thấy rõ, chỉ nhìn thấy bóng lưng, là trang phục của Vũ lâm quân trong cung ạ."
Ta im lặng không nói, thật ra, không cần thấy rõ người trong thạch động đi ra là người ở đâu, chỉ cần là nam nhân, thân phận hậu phi của ta như vậy, cho dù có trăm cái miệng cũng không biện minh được. Người quỳ thẳng trên mặt đất, nếu nàng dám mở miệng nói nàng thấy Cố Khanh Hằng, như vậy….
A, ta nên tin nàng không?
Phương Hàm từng nói, nàng và Triêu Thần đã được dạy dỗ rất cẩn thận, ta có thể yên tâm mà dùng.
Thế nhưng, chuyện của ta và Cố Khanh Hằng, đã là một bất trắc, tai họa về sau vô cùng khó lường. Huống chi hôm nay, Hạ Hầu Tử Khâm bởi vì hiểu lầm ta, mới tức giận rời đi.
Mà, từ thạch động đi ra, chính là Cố Khanh Hằng. Nếu muốn điều tra, khẳng định là cũng không khó cho lắm. Ta cũng không quên, Cố Khanh Hằng đã bảo một cung nữ đến đây. Nếu như việc này bị Hạ Hầu Tử Khâm biết, cho dù hắn biết không nhiều, nhưng ta vẫn có lỗi với hắn.
Nếu đổi lại là ta, ta cũng sẽ hoài nghi đối phương có mưu đồ khác.
Nếu như hộp thuốc mỡ Thiên Lục tặng ta, và hộp thuốc mỡ mà Cố Khanh Hằng đã mang đến có liên quan, nếu như vậy, càng không thể cho Hạ Hầu Tử Khâm biết tình trạng của ta ở thời điểm đó, có liên quan đến Cố Khanh Hằng.
Ngón tay gõ nhẹ vào mép giường, ta nhìn xuống phía dưới, nhẹ giọng nói: “Vãn Lương, ngươi là một cô nương thông minh, chuyện hôm nay, ngươi đã nói với người khác chưa? Chẳng hạn như cô cô?"
“Nô tì chưa hề nói với bất kỳ ai." Nàng lắc đầu, từ đầu đến cuối không hề dám ngẩng đầu nhìn ta.
“Rất tốt." Ta gật đầu, lại nói: “Ngươi nhất định là hiểu rõ, là một cung nữ thì cả đời không được xuất cung, cho dù chết, thi thể cũng không được phép mang ra ngoài. Ngày mai, bản cung sẽ đến cầu xin Thái hậu ân chuẩn, thả ngươi rời khỏi cung."
Lời của ta vừa dứt, liền thấy thân thể của nàng run lên bần bật, trán nàng vội vàng chạm đất: “Nương nương, nô tì không muốn!"
Chăm chú nhìn người phía dưới, ta lại nghe nàng nói: “Nô tì trung thành hầu hạ nương nương, vì thế nô tì sẽ không xuất cung! Nương nương, nếu người không tin nô tì, nô tì nguyện lấy cái chết để chứng minh!"
Ta nhìn nàng, thở phào một cái.
Vừa rồi nếu nàng có nửa phần do dự, như vậy ta sẽ không hạ thủ lưu tình,
Thế nhưng vừa rồi nàng không muốn đi, muốn ở lại.
Ta nghĩ, lời của Phương Hàm, có lẽ là không sai.
Lạnh nhạt nói: “Đứng lên đi."
“Nương nương!" Nàng ngạc nhiên gọi ta, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn ta.
Ta cúi người đỡ nàng đứng dậy: “Ngươi đừng trách bản cung."
“Nương nương nói quá lời." Nàng mạnh mẽ dập đầu, mới đứng dậy nói: “Cô cô đã cho nô tì đi theo nương nương, đó là phúc khí của nô tì. Người cẩn thận trăm sự, chúng nô tì mới có tương lai."
Tác giả :
Hoại Phi Vãn Vãn