Tử Thời

Chương 56-1

Thời gian trôi qua gần hai năm trời không gặp, Tạ Gia Thụ vẫn lẳng lơ như vậy, thành phố C vào cuối mùa thu đã rất lạnh, cậu ta mặc một chiếc áo khoác ngoài màu nâu nhạt, cổ áo mở rộng để lộ ra chiếc áo len rộng mà mỏng. Chiếc cổ dài cùng xương quai xanh tao nhã lộ ra vừa thời thượng lại gợi cảm, nhưng nhìn cũng thật lạnh mà!

Phùng Nhất Nhất thì hoàn toàn trái ngược với Tạ Gia Thụ, mặc bộ quần áo lông vũ, đội mũ đeo khăn quàng cổ, vì kích động mà nắm chặt chiếc găng tay trong tay.

"Mình..." Phùng Nhất Nhất vừa mở miệng đã khóc nức nở, cũng rất hung hăng, "Mình đại diện cho hàng ngàn độc giả tới truy sát cậu, Tử Thời to gan!"

"... Hoan nghênh."

Từ sau khi Tử Thời nhận được điện thoại của họ thì đã đứng chờ ở cửa lớn từ sáng sớm, cuối cùng lúc này cũng đã nhìn thấy bạn tốt hai năm không gặp, lâu như vậy rồi, Tử Thời cũng cực kỳ vui sướng, hai cô gái tay nắm tay, mắt đảo quanh nhìn đối phương một lượt, cả hai nhất thời nói không ra lời, đều nước mắt lưng tròng.

Tạ Gia Thụ đứng ở phía sau bất chợt bị một cơn gió lạnh thổi qua làm cho rùng mình, không nói không rằng vội vàng kéo chặt áo khoác trên người, còn mái tóc quăn xinh đẹp kia lại bay bay trong gió.

Sau đó, cậu ta lại tiếp tục tiết mục: "Đã lâu không gặp nha, Gấu Nhỏ ~"

>>dieeeeenddanleequyddoon

Tạ Gia Thụ bày ra hành động tiêu chuẩn giống tình huống gặp lại trong phim thần tượng, hai mắt nữ chính quả thật cũng mông lung đẫm lệ...Hai mắt Tử Thời mông lung đẫm lệ, cô gật đầu,nhưng mà ánh mắt một chút cũng không dừng trên người Tạ Gia Thụ mà chăm chú nhìn vào người bạn tốt của mình!

Tạ Gia Thụ làm sao có thể chịu được cảnh bị đối xử như vậy? Cậu bất mãn lấy ngón tay chọc chọc vào Phùng Nhất Nhất, nói: "Tôi hơi lạnh, cô ra xe lấy cái khăn quàng cổ cho tôi."

Không chờ Phùng Nhất Nhất trả lời lại, Tử Thời đã thân thiết kéo tay cô: "Chúng ta mau vào nhà thôi! Vào nhà ấm hơn!"

Cái gì??? Lạnh phải là tôi mới đúng-- Tạ đại thiếu gia không chỉ không được chú ý mà còn bị bỏ lại một mình trong gió lạnh...

***

Quả thực nhiệt độ trong phòng ấm áp giống như mùa xuân, Tề Quang mặc một bộ quần áo sơ mi dài tay màu trắng, đang đứng đợi phía trong nghênh đón khách quý. Phùng Nhất Nhất vừa vào cửa hai mắt đã sáng lên... người anh nhỏ này sau hai năm càng thêm đẹp trai phong độ hơn!

Tề Quang đẹp trai phong độ duỗi tay về phía Phùng Nhất Nhất: "Đã lâu không gặp, hoan nghênh cô tới chơi!"

Đúng lúc ấy Tạ Gia Thụ vừa bước vào cửa, liền tiến lên một bước chen vào nắm lấy tay bạn tốt Tề Quang.

Tề Quang cười: "Tạ Gia Thụ, đã lâu không gặp!"

Cậu ta vẫn ngây thơ như vậy!

Tạ Gia Thụ vẫn luôn để ý đến việc chiều cao chênh lệch của cả hai, không muốn đứng chung một chỗ với Tề Quang, nói qua vài câu liền vội vàng đi vào trong phòng.

Phòng khách ở đây được trang trí vô cùng đẹp, cầu thang xoắn ốc bên cạnh cây đàn Piano màu trắng là phong cách ấm áp mà Thịnh Tề Quang thích, cây thông noel trong góc phòng được trang trí đầy màu sắc là phong cách của Tử Thời, Tạ Gia Thụ làm bộ liếc qua, vậy mà không có một chút ý muốn châm chọc lại cảm thấy được sự thoải mái ấm áp, vừa bước vào đã cảm thấy cả người được thả lỏng.

Cách Piano không xa là chiếc ghế salon trắng làm bằng da thật, vây quanh ba phần tư bể cá, nệm êm chiếm mộ phần lớn không gian, ở trên bày rất nhiều đồ chơi cho trẻ em, Tạ Gia Thụ liếc nhìn qua thì thấy một thứ đang động: Mặc chiếc váy bông màu xanh nhạt, trong tay đang cầm búp bê Barbie.

Sống?!

Tạ Gia Thụ đi qua, nghe được tiếng bước chân của anh, đứa nhỏ mặc áo màu xanh nhạt kia như có linh cảm chợt quay đầu lại, chỉ thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn giống hệt Thịnh Thừa Quang, lại không thấy nét đàn ông một chút nào, vừa xinh đjep lại đáng yêu, trên mái tóc xoăn của bé đính một chiếc kẹp tóc đồng màu với màu váy, thật đáng yêu! Anh nhìn đôi mắt đen tròn của bé vẫn đang dõi theo mình giống như đang nói: "Oa, anh này từ đâu tới đây? Nhìn rất đẹp trai nha!"

Tạ Gia Thụ bị cảm động, vừa nhìn đã yêu đứa bé dễ thương này rồi! Còn Tề Quang vừa đi tới đã cười nói với bé: "Gấu Nhỏ, chúng ta có khách đến, mau ra chào nào!"

Ngay sau đó bé gái xinh đẹp liền bỏ đồ chơi trong tay, khoanh tay vào chào Tạ đại thiếu gia.

Oh, bị hạ gục rồi!

Giờ phút này Tạ Gia Thụ thật sự muốn nhảy đến cướp lấy đứa bé rồi bỏ trốn!
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại