Tư Thế Không Đúng, Nằm Xuống Ngủ Lại
Chương 43
“Chẳng qua tôi là một người hòa ái." Sắc mặt Mạnh Bạch trước ống kính chợt thay đổi, lại nở nụ cười ôn hòa “Tôi bỏ qua hiềm khích lúc trước, tha thứ mọi lỗi lầm của Lãnh Dạ Thương. Tôi tin tưởng lúc trước Lãnh Dạ Thương chỉ là mê muội, tôi hy vọng mọi người có thể tha thứ cho anh ta, mặc dù Lãnh Dạ Thương phạm vào sai lầm không thể tha thứ, nhưng bản tính lại lương thiện. Cho nên tôi nguyện ý để Lãnh Dạ Thương quay về Lãnh Thị làm việc."
“Tôi.....#$%......" Lãnh Dạ Thương không nhịn được bắt đầu nói tục ở trong lòng: mẹ kiếp, mày mới mê muội! Mẹ kiếp mà mà bản tính thiện lương! Mẹ kiếp mày mới phạm vào sai lầm không thể tha thứ!
Lãnh Dạ Thương hận chỉ có thể dùng móng tay cào tường, nhưng mà cuối cùng Lãnh Dạ Thương cũng bình tĩnh lại, Lãnh dạ Thương hít sâu một hơi yên lặng an ủi bản thân: không sao, mình không thể làm tổng giám đốc, quay về Lãnh Thị tối thiểu cũng có thể làm phó tổng giám đốc, dưới một người trên vạn người.....Cũng có thể miễn cưỡng chấp nhận, đến lúc đó lấy được sự tin tưởng của Mạnh Bạch, sau đó lấy lại, sâu đó trả lại những nỗi nhục mà mấy ngày nay anh ta phải chịu đựng! Suy nghĩ thôi liền đã thấy kích động, cuộc sống chính là không thể nào cứ thuận buồm xuôi gió!
Lãnh Dạ Thương nghĩ vô cùng giỏi, kế hoạch cũng không phải hoàn mỹ, anh ta nở nụ cười, mà ngay tại lúc này có một người ăn xin quần áo lam lũ đi ngang qua Lãnh Dạ Thương, Lãnh Dạ Thương thu nụ cười, nhìn bản thân không mảnh vải che thân, lại nhìn tên ăn xin kia, trong nháy mắt liền nảy ra ý hay, anh ta cúi đầu nhìn xung quanh một vòng, cầm một tảng đá đập vào đầu người ăn xin, đồng thời Lãnh Dạ Thương lột sạch quần áo của đối phương ra mặc lên người.
Mùi hôi thối khiến Lãnh Dạ Thương không chịu nổi, nhưng mà anh hùng luôn phải trải qua gian khó, ai bảo anh ta quá xuất sắc đẹp trai khiến người ta ghen tỵ? Mạnh Bạch cứ chờ đi! Tôi nhất định sẽ không để cậu dễ chịu! Lãnh Dạ Thương hừ lạnh một tiếng, sau đó khí thế oai phong hùng dũng đi về phía công ty của mình.
“Xin chờ một chút!" Cuối cùng cũng tới công ty, Lãnh Dạ Thương đang chuẩn bị đi vào, liền bị bảo vệ ngăn lại ở cửa, đối phương nhìn Lãnh Dạ Thương từ trên xuống dưới, ánh mắt thoáng qua khinh miệt: “Xin lỗi! Ăn xin không được vào bên trong."
Ăn xin không được vào bên trong?
Giống như nghe thấy chuyện buồn cười, Lãnh Dạ Thương cười hai tiếng, anh tự tay lột tóc giả ra, nở nụ cười tuấn tú mê người “Trợn to mắt chó của cậu lên xem một chút! Cậu có biết tôi là người thế nào không?" Lãnh Dạ Thương cảm giác bản thân chính là người trong truyền thuyết, mặc dù mặc đồ ăn xin cũng có thể toát ra mùi vị này, nhưng sự thật chứng minh Lãnh Dạ Thương quá ngây thơ rồi.
Đối phương nhìn Lãnh Dạ Thương một vòng, khuôn mặt tối sầm: “Cấm chỉ ăn xin đi vào trong!"
“Tôi!" Lãnh Dạ Thương chuẩn bị há miệng mắng to, nhưng vừa lúc đó bảo vệ không để ý tới Lãnh Dạ Thương nữa, chỉnh sửa quần áo, đứng thẳng, ánh mắt tràn đầy sùng bái nhìn về phía xa.
Lãnh Dạ Thương nhìn theo ánh mắt anh ta, chỉ thấy chiếc xe Rambo màu đen chậm rãi dừng trước cửa, Lãnh Dạ Thương nhìn kỹ cảm thấy chiếc xe này vô cùng quen thuộc, anh ta cẩn thận nhìn một chút, nhất thời tỉnh ngộ, không sai! Đây không phải là xe của anh ta sao? Nhưng......Nhưng tại sao lại ở trong tay Mạnh Bạch?
Vừa lúc đó cửa xe mở ra, đầu tiên là một đôi chân dài được bao quanh bởi quần tây, ngay sau đó là một người đàn ông đẹp trai từ trong xe bước xuống, trên mặt đối phương mang theo nụ cười như gió xuân, hai tròng mắt lấp lánh ý cười, một màn này khiến Lãnh Dạ Thương trợn trắng mắt.
Một lúc sau Lãnh Dạ Thương mới phản ứng được, trong lòng anh ta đã tuôn ra lửa giận, không biết là tức giận đối phương cướp xe của anh ta hay là tức giận Mạnh Bạch cướp đi hào quang thuộc về anh ta, Lãnh Dạ Thương vén tay áo không chút nghĩ ngợi xông tới: “Mạnh Bạch! Đồ tiện nhân này!"
[Choang! Tổng giám đốc mắng chửi người tự động hạ thấp nhân cách! Hệ thống thế giới khôi phục 0.8]
Đợi đã nào....! Trong đầu dường như hiện lên thứ kỳ quái?
Lãnh Dạ Thương hốt hoảng, nhưng động tác trên tay không dừng lại.
Lãnh Dạ Thương đột nhiên lao ra khiến mọi người bất ngờ, Mạnh Bạch cũng không phản ứng kịp, lập tức ngã nhào trên mặt đất, khuôn mặt tuấn tú bị Lãnh Dạ Thương đấm một cái. Trong nháy mắt Mạnh Bạch cảm giác hoa mắt.
“Phụt....."
Mạch Bạch phun máu mũi, cậu trừng to mắt nhìn Lãnh Dạ Thương, ánh mắt tràn đầy khó hiểu “Anh có tật xấu sao?"
“Mày mới có tật xấu!" Lãnh Dạ Thương mắng lại, hai mắt anh ta tràn đầy lửa giận, anh ta nắm chặt cổ áo Mạnh Bạch, gầm thét trên mặt cậu “Tiểu Thần đối với mày tốt như vậy, tao đối với mày tốt như vậy, nhưng thật không ngờ mày đối với tao như vậy! Mạnh Bạch, ông đây sẽ không bỏ qua cho mày......"
“Tôi......" Mạnh Bạch còn chưa kịp nói chuyện Lãnh Dạ đã bị bảo vệ kéo Thương ra, kéo bộ quần áo rách rưới trên người anh ta ra, lộ ra cơ thể có chút bẩn thỉu.
Lãnh Dạ Thương: “................."
Mạnh Bạch: “...................."
Mọi người: “......................"
Mắt mù sao!
Mạnh Bạch giật giật khóe miệng, vội vàng dời ánh mắt.
Những người khác nhìn Lãnh Dạ Thương lại nhìn Mạnh Bạch, kết hợp với Mạnh Bạch quần áo xốc xếch, mọi người liền hiểu, thì ra Lãnh Dạ Thương không có cam lòng, thật là một người đàn ông ngu xuẩn, nghĩ như vậy ánh mắt bọn họ nhìn Lãnh Dạ Thương càng thêm lạnh nhạt.
Bảo vệ nhìn không nổi, không nhịn được mở miệng nói: “Nhìn bộ dáng anh kìa, thật là cốc mà đòi ăn thịt thiên nga."
Mạnh Bạch nghe xong liền sửng sốt, con ngươi đảo lòng vòng, gượng ép nặn ra vài giọt nước mắt, đi tới vỗ vỗ bả vai Lãnh Dạ Thương “Tôi nói sao lại khổ thế chứ? Chân trời chỗ nào không có cỏ thơm, cần gì phải yêu mến đơn phương một đóa hoa là tôi; tôi biết dung mạo tôi rất đẹp, nhưng anh cũng không thể......" Mạnh Bạch khẽ thở dài một hơi, hướng về phía hai người kia phất phất tay “Nhìn bộ dáng thế này tôi không có cách nào để tổng giám đốc Lãnh ở lại, đưa tổng giám đốc đến Tây Nam đào than đá đi! Bên kia vừa lúc thiếu người!"
Mạnh Bạch thật là.......tốt bụng! Rất có tình thương! Quả thật giống như thiên sứ!
Nhìn lại Lãnh Dạ Thương.....thật là mất thể diện! Quá ngu ngốc!
Kết hợp như vậy, mấy bảo vệ đi tới cưỡng ép Lãnh Dạ Thương.
Lãnh Dạ Thương không cam tâm, anh ta ra sức giùng giằng “Mạnh Bạch tao cho mày biết, sớm muộn gì mày cũng sẽ gặp báo ứng! Tao sẽ không bỏ qua cho mày! Nhất định sẽ không bỏ qua cho mày! Hà Đông ba mươi năm, Hà Tây ba mươi năm! Mày cứ chờ đó......" Cuối cùng anh ta bị đẩy vào trong xe, mà tiếng rống giận dữ cũng dần dần biến mất.
Mạnh Bạch cười lạnh một tiếng, mặt cảm giác có chút không khỏe, Mạnh Bạch là một người thù dai, cậu đương nhiên nhớ hôn đó ở nhà họ Lãnh cậu bị Lãnh Dạ Thương đánh tơi tả rồi ném ra ngoài thế nào, hiện tại chẳng qua chỉ là trả thù một chút mà thôi.
Mạnh Bạch hừ lanh một tiếng, sửa sang lại quần áo đi vào công ty, cuối cùng dừng chân, tìm bảo vệ “Ngày mai tìm mấy người,đổi tên công ty thành Mạnh Thị, hiểu chưa?"
“Dạ, tôi hiểu rồi."
“Làm việc thôi." Mạnh Bạch gật đầu hài lòng, kéo cà vạt đi vào thang máy.
Dĩ nhiên Lãnh Dạ Thương không cam lòng: đường đường là tổng giám đốc mà phải đi đào than đá sao? Đùa gì thế?
Thái độ anh ta trở nên lạnh nhạt, Lãnh Dạ Thương nắm chặt tay thành nắm đấm, anh ta nhớ tới em trai người mà anh ta định cho đi Tây Nam Á bây giờ lại đang ngồi trong tù; nhớ lại Lăng Khả Nhi vốn là người phụ nữ của anh ta cuối cùng lại trở thành người phụ nữ của Mạnh Bạch, vì vậy anh ta bi phẫn!
Cuối cùng Lãnh Dạ Thương hít sâu một hơi: không sao! Xem như không có công ty cũng không sao, bây giờ anh ta là bang chủ Ám Ảnh! Ám Ảnh cũng không phải là ngồi không, vốn dĩ anh ta không muốn dùng đến thế lực đáng sợ kia, bây giờ nhìn lại không thể nương tay......Hai mắt Lãnh Dạ Thương thoáng qua tia sắc lạnh, ngón tay khẽ co rút nhanh......
Ha ha, Mạnh Bạch có công ty liền trở nên vô pháp vô thiên sao? Thật đúng là buồn cười! Bây giờ anh ta lập tức cho Mạnh Bạch cảm nhận sự đáng sợ của cuộc sống!
Lãnh Dạ Thương ngồi trên xe, nhìn xung quanh một vòng, thấy không có ai chú ý anh ta liền kéo cửa nhảy xuống, hậu quả là không chết lại rơi xuống cống nước thối, mùi hôi lập tức bao quanh Lãnh Dạ Thương.
Một lúc sau, Lãnh Dạ Thương khoan thai tỉnh lại, anh ta tốn sức giật giật ngón tay, trước mắt có chút mơ hồ, Lãnh Dạ Thương mở trừng hai mắt, vì vậy đối mặt với đôi mắt mông lung là mấy khuôn mặt quen thuộc. Lãnh Dạ Thương xoa đầu từ trên mặt đất ngồi dậy, truyền tới bên tai âm thanh chói tai, lúc này Lãnh Dạ Thương mới phát hiện ra mình ở trên xe lửa, Lãnh Dạ Thương nhìn xung quanh, vẻ mặt hết sức ngạc nhiên “Tại sao tôi lại ở đây?"
“Hu hu hu.....Đại ca!" Không nói thì không sao, vừa nói liền nhắc tới chuyện đau lòng, bọn họ ôm Lãnh Dạ Thương “Đại Ca, anh không chết thật là may!"
Lãnh Dạ Thương không hiểu: “Câm miệng! Nói cho tôi biết tại sao tôi lại ở trên xe lửa."
Một người trong nhóm thút tha thút thít nhìn Lãnh Dạ Thương: “Đại ca! Mạnh Bạch nhất định là một con quỷ, anh ta làm cho người ta giận sôi lên! Anh ta để chúng ta đi đào than đá!"
“Tôi không muốn đi đào than đá! Nghe nói ở đó đều là Gay!"
“Hu hu hu, đúng vậy, đại ca, tôi không muốn đi!"
Lãnh Dạ Thương bối rối, cứng ngắc tại chỗ không biết làm sao: rốt cuộc là chuyện gì xảy ra! Anh ta và băng đảng của anh ta phải đi đào than đá? Đùa gì thế?"
“Tôi.....#$%......" Lãnh Dạ Thương không nhịn được bắt đầu nói tục ở trong lòng: mẹ kiếp, mày mới mê muội! Mẹ kiếp mà mà bản tính thiện lương! Mẹ kiếp mày mới phạm vào sai lầm không thể tha thứ!
Lãnh Dạ Thương hận chỉ có thể dùng móng tay cào tường, nhưng mà cuối cùng Lãnh Dạ Thương cũng bình tĩnh lại, Lãnh dạ Thương hít sâu một hơi yên lặng an ủi bản thân: không sao, mình không thể làm tổng giám đốc, quay về Lãnh Thị tối thiểu cũng có thể làm phó tổng giám đốc, dưới một người trên vạn người.....Cũng có thể miễn cưỡng chấp nhận, đến lúc đó lấy được sự tin tưởng của Mạnh Bạch, sau đó lấy lại, sâu đó trả lại những nỗi nhục mà mấy ngày nay anh ta phải chịu đựng! Suy nghĩ thôi liền đã thấy kích động, cuộc sống chính là không thể nào cứ thuận buồm xuôi gió!
Lãnh Dạ Thương nghĩ vô cùng giỏi, kế hoạch cũng không phải hoàn mỹ, anh ta nở nụ cười, mà ngay tại lúc này có một người ăn xin quần áo lam lũ đi ngang qua Lãnh Dạ Thương, Lãnh Dạ Thương thu nụ cười, nhìn bản thân không mảnh vải che thân, lại nhìn tên ăn xin kia, trong nháy mắt liền nảy ra ý hay, anh ta cúi đầu nhìn xung quanh một vòng, cầm một tảng đá đập vào đầu người ăn xin, đồng thời Lãnh Dạ Thương lột sạch quần áo của đối phương ra mặc lên người.
Mùi hôi thối khiến Lãnh Dạ Thương không chịu nổi, nhưng mà anh hùng luôn phải trải qua gian khó, ai bảo anh ta quá xuất sắc đẹp trai khiến người ta ghen tỵ? Mạnh Bạch cứ chờ đi! Tôi nhất định sẽ không để cậu dễ chịu! Lãnh Dạ Thương hừ lạnh một tiếng, sau đó khí thế oai phong hùng dũng đi về phía công ty của mình.
“Xin chờ một chút!" Cuối cùng cũng tới công ty, Lãnh Dạ Thương đang chuẩn bị đi vào, liền bị bảo vệ ngăn lại ở cửa, đối phương nhìn Lãnh Dạ Thương từ trên xuống dưới, ánh mắt thoáng qua khinh miệt: “Xin lỗi! Ăn xin không được vào bên trong."
Ăn xin không được vào bên trong?
Giống như nghe thấy chuyện buồn cười, Lãnh Dạ Thương cười hai tiếng, anh tự tay lột tóc giả ra, nở nụ cười tuấn tú mê người “Trợn to mắt chó của cậu lên xem một chút! Cậu có biết tôi là người thế nào không?" Lãnh Dạ Thương cảm giác bản thân chính là người trong truyền thuyết, mặc dù mặc đồ ăn xin cũng có thể toát ra mùi vị này, nhưng sự thật chứng minh Lãnh Dạ Thương quá ngây thơ rồi.
Đối phương nhìn Lãnh Dạ Thương một vòng, khuôn mặt tối sầm: “Cấm chỉ ăn xin đi vào trong!"
“Tôi!" Lãnh Dạ Thương chuẩn bị há miệng mắng to, nhưng vừa lúc đó bảo vệ không để ý tới Lãnh Dạ Thương nữa, chỉnh sửa quần áo, đứng thẳng, ánh mắt tràn đầy sùng bái nhìn về phía xa.
Lãnh Dạ Thương nhìn theo ánh mắt anh ta, chỉ thấy chiếc xe Rambo màu đen chậm rãi dừng trước cửa, Lãnh Dạ Thương nhìn kỹ cảm thấy chiếc xe này vô cùng quen thuộc, anh ta cẩn thận nhìn một chút, nhất thời tỉnh ngộ, không sai! Đây không phải là xe của anh ta sao? Nhưng......Nhưng tại sao lại ở trong tay Mạnh Bạch?
Vừa lúc đó cửa xe mở ra, đầu tiên là một đôi chân dài được bao quanh bởi quần tây, ngay sau đó là một người đàn ông đẹp trai từ trong xe bước xuống, trên mặt đối phương mang theo nụ cười như gió xuân, hai tròng mắt lấp lánh ý cười, một màn này khiến Lãnh Dạ Thương trợn trắng mắt.
Một lúc sau Lãnh Dạ Thương mới phản ứng được, trong lòng anh ta đã tuôn ra lửa giận, không biết là tức giận đối phương cướp xe của anh ta hay là tức giận Mạnh Bạch cướp đi hào quang thuộc về anh ta, Lãnh Dạ Thương vén tay áo không chút nghĩ ngợi xông tới: “Mạnh Bạch! Đồ tiện nhân này!"
[Choang! Tổng giám đốc mắng chửi người tự động hạ thấp nhân cách! Hệ thống thế giới khôi phục 0.8]
Đợi đã nào....! Trong đầu dường như hiện lên thứ kỳ quái?
Lãnh Dạ Thương hốt hoảng, nhưng động tác trên tay không dừng lại.
Lãnh Dạ Thương đột nhiên lao ra khiến mọi người bất ngờ, Mạnh Bạch cũng không phản ứng kịp, lập tức ngã nhào trên mặt đất, khuôn mặt tuấn tú bị Lãnh Dạ Thương đấm một cái. Trong nháy mắt Mạnh Bạch cảm giác hoa mắt.
“Phụt....."
Mạch Bạch phun máu mũi, cậu trừng to mắt nhìn Lãnh Dạ Thương, ánh mắt tràn đầy khó hiểu “Anh có tật xấu sao?"
“Mày mới có tật xấu!" Lãnh Dạ Thương mắng lại, hai mắt anh ta tràn đầy lửa giận, anh ta nắm chặt cổ áo Mạnh Bạch, gầm thét trên mặt cậu “Tiểu Thần đối với mày tốt như vậy, tao đối với mày tốt như vậy, nhưng thật không ngờ mày đối với tao như vậy! Mạnh Bạch, ông đây sẽ không bỏ qua cho mày......"
“Tôi......" Mạnh Bạch còn chưa kịp nói chuyện Lãnh Dạ đã bị bảo vệ kéo Thương ra, kéo bộ quần áo rách rưới trên người anh ta ra, lộ ra cơ thể có chút bẩn thỉu.
Lãnh Dạ Thương: “................."
Mạnh Bạch: “...................."
Mọi người: “......................"
Mắt mù sao!
Mạnh Bạch giật giật khóe miệng, vội vàng dời ánh mắt.
Những người khác nhìn Lãnh Dạ Thương lại nhìn Mạnh Bạch, kết hợp với Mạnh Bạch quần áo xốc xếch, mọi người liền hiểu, thì ra Lãnh Dạ Thương không có cam lòng, thật là một người đàn ông ngu xuẩn, nghĩ như vậy ánh mắt bọn họ nhìn Lãnh Dạ Thương càng thêm lạnh nhạt.
Bảo vệ nhìn không nổi, không nhịn được mở miệng nói: “Nhìn bộ dáng anh kìa, thật là cốc mà đòi ăn thịt thiên nga."
Mạnh Bạch nghe xong liền sửng sốt, con ngươi đảo lòng vòng, gượng ép nặn ra vài giọt nước mắt, đi tới vỗ vỗ bả vai Lãnh Dạ Thương “Tôi nói sao lại khổ thế chứ? Chân trời chỗ nào không có cỏ thơm, cần gì phải yêu mến đơn phương một đóa hoa là tôi; tôi biết dung mạo tôi rất đẹp, nhưng anh cũng không thể......" Mạnh Bạch khẽ thở dài một hơi, hướng về phía hai người kia phất phất tay “Nhìn bộ dáng thế này tôi không có cách nào để tổng giám đốc Lãnh ở lại, đưa tổng giám đốc đến Tây Nam đào than đá đi! Bên kia vừa lúc thiếu người!"
Mạnh Bạch thật là.......tốt bụng! Rất có tình thương! Quả thật giống như thiên sứ!
Nhìn lại Lãnh Dạ Thương.....thật là mất thể diện! Quá ngu ngốc!
Kết hợp như vậy, mấy bảo vệ đi tới cưỡng ép Lãnh Dạ Thương.
Lãnh Dạ Thương không cam tâm, anh ta ra sức giùng giằng “Mạnh Bạch tao cho mày biết, sớm muộn gì mày cũng sẽ gặp báo ứng! Tao sẽ không bỏ qua cho mày! Nhất định sẽ không bỏ qua cho mày! Hà Đông ba mươi năm, Hà Tây ba mươi năm! Mày cứ chờ đó......" Cuối cùng anh ta bị đẩy vào trong xe, mà tiếng rống giận dữ cũng dần dần biến mất.
Mạnh Bạch cười lạnh một tiếng, mặt cảm giác có chút không khỏe, Mạnh Bạch là một người thù dai, cậu đương nhiên nhớ hôn đó ở nhà họ Lãnh cậu bị Lãnh Dạ Thương đánh tơi tả rồi ném ra ngoài thế nào, hiện tại chẳng qua chỉ là trả thù một chút mà thôi.
Mạnh Bạch hừ lanh một tiếng, sửa sang lại quần áo đi vào công ty, cuối cùng dừng chân, tìm bảo vệ “Ngày mai tìm mấy người,đổi tên công ty thành Mạnh Thị, hiểu chưa?"
“Dạ, tôi hiểu rồi."
“Làm việc thôi." Mạnh Bạch gật đầu hài lòng, kéo cà vạt đi vào thang máy.
Dĩ nhiên Lãnh Dạ Thương không cam lòng: đường đường là tổng giám đốc mà phải đi đào than đá sao? Đùa gì thế?
Thái độ anh ta trở nên lạnh nhạt, Lãnh Dạ Thương nắm chặt tay thành nắm đấm, anh ta nhớ tới em trai người mà anh ta định cho đi Tây Nam Á bây giờ lại đang ngồi trong tù; nhớ lại Lăng Khả Nhi vốn là người phụ nữ của anh ta cuối cùng lại trở thành người phụ nữ của Mạnh Bạch, vì vậy anh ta bi phẫn!
Cuối cùng Lãnh Dạ Thương hít sâu một hơi: không sao! Xem như không có công ty cũng không sao, bây giờ anh ta là bang chủ Ám Ảnh! Ám Ảnh cũng không phải là ngồi không, vốn dĩ anh ta không muốn dùng đến thế lực đáng sợ kia, bây giờ nhìn lại không thể nương tay......Hai mắt Lãnh Dạ Thương thoáng qua tia sắc lạnh, ngón tay khẽ co rút nhanh......
Ha ha, Mạnh Bạch có công ty liền trở nên vô pháp vô thiên sao? Thật đúng là buồn cười! Bây giờ anh ta lập tức cho Mạnh Bạch cảm nhận sự đáng sợ của cuộc sống!
Lãnh Dạ Thương ngồi trên xe, nhìn xung quanh một vòng, thấy không có ai chú ý anh ta liền kéo cửa nhảy xuống, hậu quả là không chết lại rơi xuống cống nước thối, mùi hôi lập tức bao quanh Lãnh Dạ Thương.
Một lúc sau, Lãnh Dạ Thương khoan thai tỉnh lại, anh ta tốn sức giật giật ngón tay, trước mắt có chút mơ hồ, Lãnh Dạ Thương mở trừng hai mắt, vì vậy đối mặt với đôi mắt mông lung là mấy khuôn mặt quen thuộc. Lãnh Dạ Thương xoa đầu từ trên mặt đất ngồi dậy, truyền tới bên tai âm thanh chói tai, lúc này Lãnh Dạ Thương mới phát hiện ra mình ở trên xe lửa, Lãnh Dạ Thương nhìn xung quanh, vẻ mặt hết sức ngạc nhiên “Tại sao tôi lại ở đây?"
“Hu hu hu.....Đại ca!" Không nói thì không sao, vừa nói liền nhắc tới chuyện đau lòng, bọn họ ôm Lãnh Dạ Thương “Đại Ca, anh không chết thật là may!"
Lãnh Dạ Thương không hiểu: “Câm miệng! Nói cho tôi biết tại sao tôi lại ở trên xe lửa."
Một người trong nhóm thút tha thút thít nhìn Lãnh Dạ Thương: “Đại ca! Mạnh Bạch nhất định là một con quỷ, anh ta làm cho người ta giận sôi lên! Anh ta để chúng ta đi đào than đá!"
“Tôi không muốn đi đào than đá! Nghe nói ở đó đều là Gay!"
“Hu hu hu, đúng vậy, đại ca, tôi không muốn đi!"
Lãnh Dạ Thương bối rối, cứng ngắc tại chỗ không biết làm sao: rốt cuộc là chuyện gì xảy ra! Anh ta và băng đảng của anh ta phải đi đào than đá? Đùa gì thế?"
Tác giả :
Cẩm Chanh