Tư Thế Không Đúng, Nằm Xuống Ngủ Lại
Chương 33: Nhân sinh chính là nhiều tai nạn
Đồng thời cảm thấy không tốt chính là Mạnh Bạch, gần đây cậu luôn có cảm giác lạ, cụ thể là cảm giác gì cũng không rõ lắm, nhưng mà chỉ cảm thấy không đúng lắm, ngay cả ánh mắt Lãnh Dạ Thương nhìn cậu cũng có chút kỳ quái.
Buổi tối phải tham gia bữa tiệc, cậu bị bắt mặc một bộ đồ tây màu đen, còn đeo một cái cà vạt màu đỏ sậm, nhìn mình trong gương Mạnh Bạch cảm thấy có chút xa lạ, anh sẽ lộ ra......vẻ mặt thâm trầm sao?
Không không không, đây không phải là tự hủy bản thân, mà là cảm thấy có chút kỳ quái mà thôi.
Bóng dáng thanh niên trong gương thon dài đẹp mắt, trải qua sự chăm chút càng thêm đẹp trai bức người, tóc tùy ý rũ trước mắt, hai mắt nhuộm khí lạnh, thậm chí có mùi vị lạnh lùng, Mạnh Bạch dùng sức trừng hai mắt, cảm giác mình nhìn lầm rồi, không phải vậy......Tại sao người bên trong gương lại đang cười?
Cái này quá kỳ quái.
Nhân cách bị đánh cắp sao?
“Cậu xong chưa? Anh trai muốn tôi cùng cậu đi ra ngoài." Lãnh Diệc Thần giống như một con thỏ trắng khiếp sợ nhìn Mạnh Bạch, Mạnh Bạch chống lại ánh mắt kia, trong lòng tự dưng cảm thấy phiền não, kiềm chế không kiên nhẫn khẽ gật đầu một cái, kéo kéo cà vạt đi về phía trước, Lãnh Diệc Thần mặc vest trắng, màu trắng càng làm tôn lên màu da tái nhợt của cậu, không biết sắc mặt kia nếu dính máu sẽ như thế nào?
Ý nghĩ như vậy đi ra ngoài, Mạnh Bạch luền chịu không được khẽ run lên.
Thật là quá đáng sợ!
Cậu nên sớm gặp Khả Nhi thì tốt hơn!
Bữa tiệc này nhất định sẽ không đơn giản, giữa xa hoa trụy lạc, các quan khách mặc quần áo đắt tiền trên mặt mang đủ các loại nụ cười, Lăng Khả Nhi đi theo sát bên người La Tử Thanh, không có động tác gì, đột nhiên tiếng chuông điện thoại của La Tử Thanh vang lên, là tin nhắn, cô ta xem một cái sau đó nhìn Lăng Khả Nhi đang ngây ngẩn người.
“Lát nữa con trai cậu sẽ tới."
“Gì?" Lăng Khả Nhi nghe không rõ.
La Tử Thanh không nhịn được lặp lại: “Tôi nói con trai cậu sẽ tới!"
Lăng Khả Nhi: “.............."
“Hoan nghênh mọi người tới tham gia bữa tiệc ngày hôm nay, đồng thời tôi cũng có một chuyện quan trọng muốn tuyên bố." Từ trước đến nay khuôn mặt Lãnh Dạ Thương lạnh lùng hiếm khi nào có nụ cười, anh ta mặc đồ tây màu đậm, cũng có vẻ dạng chó hình người, nếu như là lúc trước mọi người sẽ cho rằng anh ta đẹp trai, nhưng bây giờ ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người Mạnh Bạch, dĩ nhiên, bây giờ Lãnh Dạ Thương hoàn toàn chưa chú ý tới.
Mạnh Bạch cùng Lãnh Diệc Thần đứng chung một chỗ, lúc hai người còn chưa phản ứng kịp đã bị Lãnh Dạ Thương kéo lên sân khấu, Mạnh Bạch cùng Lãnh Diệc Thần trộm nhìn nhau.
Lãnh Dạ Thương nở nụ cười vui mừng, áo mũ chỉnh tề, lên tiếng: “Tôi giới thiệu với mọi người một chút, bên trái tôi tin tưởng ai cũng biết, đây là Lãnh Diệc Thần em trai tôi, bên phải.....càng thêm quan trọng."
Rất đẹp trai!
Nam thần!
“Em muốn sinh khỉ con cho anh!"
“A a a, em muốn sinh một đống khỉ con cho anh!"
Phía dưới có bao nhiêu cô gái rối rít: trên thế giới này sao lại có người hoàn mỹ như vậy, xem như Schwarzenegger cũng không có mùi vị đàn ông như vậy.
Hừ! Đám con gái này không biết rụt rè, Lãnh Dạ Thương nở nụ cười mê người “Xin mọi người bình tĩnh, dù sao hôm nay tôi cũng không phải nhân vật chính."
Kết quả......
Người ta căn bản không thèm liếc nhìn anh ta, ánh mắt của các cô gái đều tập trung vào trên người Mạnh Bạch, ngay cả các chàng trai bộ mặt cũng như lang như hổ, khóe miệng Lãnh Dạ Thương giật giật, cảm giác mình không nén được giận, thật là quá đáng! Không phải anh ta là t ổng giám đốc sao? Lúc này bọn họ nên nhìn chằm chằm vào anh ta mới đúng.
[Ding! Hệ thống thông báo, hiện tại thế giới khôi phục 10%, xin cố gắng]
[Ding! Nam thần Mạnh Bạch cùng hào quang chiếu sáng, lực sát thương Max!]
Tin tức kia là chuyệ ngì xảy ra? Chỉ là khôi phục trị giá có chút tăng.
Mặc dù Lăng Khả Nhi vui mừng trong lòng nhưng vẫn duy trì vẻ mặt bình tĩnh, nhưng vào lúc này một người áo đen đi tới, đem Hải Cách Lực Sĩ ném lên tay cô, Lăng Khả Nhi vội vàng đón lấy, đột nhiên phát hiện người ở thế giới này không có tình người, vì sao lúc nào cũng đem Hải Cách Lực Sĩ ném tới ném lui.
“Mẹ, rốt cuộc mẹ quan tâm con?" Hải Cách Lực Sĩ mở to mắt, lắc tay nhỏ bé vui vẻ nói.
Lăng Khả Nhi trừng hai mắt, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng: “Mẹ nói......Làm sao con biết suy nghĩ trong lòng mẹ?"
Im lặng một lát......Hải Cách Lực Sĩ bắt đầu khóc lớn: “Oa oa oa......Con là một đứa con nít, nghe không hiểu lời mẹ nói."
Lăng Kha Nhi: “......"
Lúc này Mạnh Bạch đứng trên sân khấu có chút nóng nảy, cậu cảm thấy Lãnh Dạ Thương sẽ đào hố chôn mình, Mạnh Bạch lòng như lửa đốt đột nhiên nhìn thấy một bóng người quen thuộc, ánh mắt cậu không khỏi sáng lên:
---Khả Nhi!
Hôm nay Khả Nhi mặc một chiếc váy viền tơ màu đen, không được, muốn phun máu mũi rồi, Mạnh Bạch cố gắng khống chế lỗ mũi đang nóng lên, một lúc sau cậu cảm thấy có gì đó không đúng: Làm sao cô lại ở chung một chỗ với La Tử Thanh?
Với đứa bé mà cô ôm trong lòng......
Vậy là cái quỷ gì!
Mạnh Bạch có thể dùng đôi mắt nhìn xuyên thấu nhìn rõ ràng thằng bé đó, mặc dù không lớn lắm nhưng lại không giống người bình thường, dùng một câu thuật ngữ để nói chính là: xương cốt thanh kỳ; kinh lạc toàn thông, thật là một nhân tài!
“Bây giờ, tôi sắp tuyên bố một việc quan trọng......"
Mạnh Bạch bất tri bất giác cảm giác Lãnh Dạ Thương sắp nói những lời vô cùng rợn người, trong lòng quýnh lên, cuống quýt muốn cắt đứt, ngay tại lúc cậu muốn mở miệng, ánh mắt chợt trở nên khác thường......
Con người trong suốt, tối tăm một mảnh, giống như đầm lầy màu đen sâu không thấy đáy......
Phong cách cũng trong nháy mắt thay đổi, nhìn lạnh thấu xương, không biết trên môi đã nở một đường cong từ lúc nào, lại làm cho lòng người lạnh lẽo.
Giống như hoàn toàn đổi thành một người khác.
Lãnh Dạ Thương cũng không phát hiện ra sự khác thường, có lẽ chỉ là trực giác, Lãnh Diệc Thần không tự chủ được rụt cổ một cái, mặt không biến sắc xê dịch sang bên kia một chút.
“Đó chính là Mạnh Bạch sắp đính hôn với tiểu Thần, trở thành tân nương của tiểu Thần!"
Sau khi Lãnh Dạ Thương tuyên bố tin tức xong, dưới khán đài đương nhiên sẽ xôn xao, có các cô gái với trái tim tan nát, hai mắt nhìn Lãnh Diệc Thần như gánh nặng, sắc bén đáng sợ.
Lúc này Lãnh Diệc Thần cũng không có tâm tình lo sợ những ánh mắt kia, cậu đã chú ý tới Lăng Khả Nhi ở dưới sân khấu, trong lòng nóng nảy, chỉ sợ Lăng Khả Nhi hiểu lầm, nhìn đi, ánh mắt của cô ấy đã khác thường, không không không.....không được như vậy, tại sao tình cảm của cậu lại gian nan như vậy? Tại sao vậy chứ?
Lãnh Diệc Thần nhìn Lãnh Dạ Thương đứng bên cạnh, vội vàng nói: “Anh trai, anh còn chưa hỏi ý kiến của em."
Cậu có chết cũng không muốn cưới Mạnh Bạch, hơn nữa đối phương lại là đàn ông.
Rõ ràng hai bên đã tương thâm tương ý còn cần phải hỏi ý kiến sao? Một tia nghi ngờ xẹt qua trong đầu Lãnh Dạ Thương, rất nhanh ánh mắt nhìn Lãnh Diệc Thần cùng Mạnh Bạch lại trở lại bình thường, cõ lẽ là muốn trưng cầu ý kiến hứa hẹn để an tâm, anh ta quả nhiên là quá nghiêm khắc, làm hại em trai không có cảm giác an toàn.
Lãnh Dạ Thương nhìn về phía Mạnh Bạch, ánh mắt có vài phần uy hiếp “Cậu nguyện ý kết hôn với tiểu Thần chứ? Trở thành em dâu của tôi?"
Lười biếng liếc mắt nhìn dưới khán đài một cái, nhìn vẻ mặt bọn họ đau lòng đến nỗi không muốn sống, Mạnh Bạch nhếch miệng lộ ra đường cong: ‘Dĩ nhiên......"
Lúc ánh mắt Lãnh Diệc Thần tràn đầy hy vọng, Mạnh Bạch chợt nở nụ cười: “Đồng ý."
Cái gì? Lãnh Diệc Thần bỗng tối sầm mặt, trong nháy mắt cảm giác bệnh tim của mình tái phát, cậu ôm ngực, khổ sở lui về phía sau mấy bước.
“A a a, đây không phải là sự thật!" Các cô gái ở dưới sân khấu thét lên, rối rít nhét giày cao gót cùng bánh ngọt ném lên người Lãnh Diệc Thần: “Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga?"
“Không bằng cầm thú, nam thần mà tôi mới vừa yêu liền bị cướp đi sao?"
“Không không không, nam thần đừng kết hôn với anh ta! Em cũng có thể cho anh tất cả!"
“Giết Lãnh Diệc Thần! Kiên quyết phản đối hôn lêc!"
“Nam thần là của chúng tôi!"
“Phản đối Lãnh Thị!"
“Phản đối Lãnh Dạ Thương; phản đối Lãnh Diệc Thần; ủng hộ nam thần Mạnh Bạch!"
Hỏng.
Thấy vậy Mạnh Bạch vội vàng che hai anh em họ Lãnh, nói là bảo vệ, thật ra thì cậu rất khéo léo khiến những thứ kia đập vào người bọn họ, hơn nữa thành công khiến cho hai anh em bọn họ trở thành mục tiêu của mọi người còn chiếm được sự thương yêu của bọn họ, thật là một công đôi việc.
“Mọi người tỉnh táo một chút, mặc dù tôi là bị ép......Nhưng mà tôi lại cảm thấy......" Mạnh Bạch vô tội nói, hơi dừng lại một lúc, để bọn họ tưởng tượng.
Mặc dù là bị ép, nhưng tôi cảm thấy sinh mạng tốt đẹp biết bao.
Nam thần anh rõ là.......
Quá cảm động!!
Những người ái mộ ở bên dưới hận anh em nhà họ Lãnh tới cực điểm.
“Mặc dù tài sản nhà chúng tôi chỉ có mười mấy tỷ, nhưng tôi muốn đối nghịch với nhà họ Lãnh, vì nam thân!"
“Mặc dù nhà chúng tôi có mười hòn đảo, nhưng tôi muốn đối nghịch với nhà họ Lãnh, vì cách mạng!"
“Mặc dù tôi chỉ là một công chúa nhỏ, nhưng tôi muốn đối nghịch với nhà họ Lãnh, vì tình yêu cùng hòa bình!"
Lãnh Dạ Thương không nghĩ rằng chuyện sẽ trở nên như thế này, anh ta cảm thấy có chỗ không đúng “Ầm!" Không biết ai lấy giày ném vào mặt Lãnh Dạ Thương, máu mũi lập tức giàn giụa, trong một đám hỗn loạn anh ta còn nhìn thấy một bóng dáng.......
“Lăng Khả Nhi!" Lãnh Dạ Thương cắn răng nghiến lợi nói, ánh mắt anh ta đầy ý hận: vừa gặp cô liền không có chuyện tốt, nhất định là cô bày kế, Lãnh Dạ Thương thề, nhất định phải róc xương lóc thịt cô!
Vì vậy, hai người yêu nhau lại oán hận nhau!
Buổi tối phải tham gia bữa tiệc, cậu bị bắt mặc một bộ đồ tây màu đen, còn đeo một cái cà vạt màu đỏ sậm, nhìn mình trong gương Mạnh Bạch cảm thấy có chút xa lạ, anh sẽ lộ ra......vẻ mặt thâm trầm sao?
Không không không, đây không phải là tự hủy bản thân, mà là cảm thấy có chút kỳ quái mà thôi.
Bóng dáng thanh niên trong gương thon dài đẹp mắt, trải qua sự chăm chút càng thêm đẹp trai bức người, tóc tùy ý rũ trước mắt, hai mắt nhuộm khí lạnh, thậm chí có mùi vị lạnh lùng, Mạnh Bạch dùng sức trừng hai mắt, cảm giác mình nhìn lầm rồi, không phải vậy......Tại sao người bên trong gương lại đang cười?
Cái này quá kỳ quái.
Nhân cách bị đánh cắp sao?
“Cậu xong chưa? Anh trai muốn tôi cùng cậu đi ra ngoài." Lãnh Diệc Thần giống như một con thỏ trắng khiếp sợ nhìn Mạnh Bạch, Mạnh Bạch chống lại ánh mắt kia, trong lòng tự dưng cảm thấy phiền não, kiềm chế không kiên nhẫn khẽ gật đầu một cái, kéo kéo cà vạt đi về phía trước, Lãnh Diệc Thần mặc vest trắng, màu trắng càng làm tôn lên màu da tái nhợt của cậu, không biết sắc mặt kia nếu dính máu sẽ như thế nào?
Ý nghĩ như vậy đi ra ngoài, Mạnh Bạch luền chịu không được khẽ run lên.
Thật là quá đáng sợ!
Cậu nên sớm gặp Khả Nhi thì tốt hơn!
Bữa tiệc này nhất định sẽ không đơn giản, giữa xa hoa trụy lạc, các quan khách mặc quần áo đắt tiền trên mặt mang đủ các loại nụ cười, Lăng Khả Nhi đi theo sát bên người La Tử Thanh, không có động tác gì, đột nhiên tiếng chuông điện thoại của La Tử Thanh vang lên, là tin nhắn, cô ta xem một cái sau đó nhìn Lăng Khả Nhi đang ngây ngẩn người.
“Lát nữa con trai cậu sẽ tới."
“Gì?" Lăng Khả Nhi nghe không rõ.
La Tử Thanh không nhịn được lặp lại: “Tôi nói con trai cậu sẽ tới!"
Lăng Khả Nhi: “.............."
“Hoan nghênh mọi người tới tham gia bữa tiệc ngày hôm nay, đồng thời tôi cũng có một chuyện quan trọng muốn tuyên bố." Từ trước đến nay khuôn mặt Lãnh Dạ Thương lạnh lùng hiếm khi nào có nụ cười, anh ta mặc đồ tây màu đậm, cũng có vẻ dạng chó hình người, nếu như là lúc trước mọi người sẽ cho rằng anh ta đẹp trai, nhưng bây giờ ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người Mạnh Bạch, dĩ nhiên, bây giờ Lãnh Dạ Thương hoàn toàn chưa chú ý tới.
Mạnh Bạch cùng Lãnh Diệc Thần đứng chung một chỗ, lúc hai người còn chưa phản ứng kịp đã bị Lãnh Dạ Thương kéo lên sân khấu, Mạnh Bạch cùng Lãnh Diệc Thần trộm nhìn nhau.
Lãnh Dạ Thương nở nụ cười vui mừng, áo mũ chỉnh tề, lên tiếng: “Tôi giới thiệu với mọi người một chút, bên trái tôi tin tưởng ai cũng biết, đây là Lãnh Diệc Thần em trai tôi, bên phải.....càng thêm quan trọng."
Rất đẹp trai!
Nam thần!
“Em muốn sinh khỉ con cho anh!"
“A a a, em muốn sinh một đống khỉ con cho anh!"
Phía dưới có bao nhiêu cô gái rối rít: trên thế giới này sao lại có người hoàn mỹ như vậy, xem như Schwarzenegger cũng không có mùi vị đàn ông như vậy.
Hừ! Đám con gái này không biết rụt rè, Lãnh Dạ Thương nở nụ cười mê người “Xin mọi người bình tĩnh, dù sao hôm nay tôi cũng không phải nhân vật chính."
Kết quả......
Người ta căn bản không thèm liếc nhìn anh ta, ánh mắt của các cô gái đều tập trung vào trên người Mạnh Bạch, ngay cả các chàng trai bộ mặt cũng như lang như hổ, khóe miệng Lãnh Dạ Thương giật giật, cảm giác mình không nén được giận, thật là quá đáng! Không phải anh ta là t ổng giám đốc sao? Lúc này bọn họ nên nhìn chằm chằm vào anh ta mới đúng.
[Ding! Hệ thống thông báo, hiện tại thế giới khôi phục 10%, xin cố gắng]
[Ding! Nam thần Mạnh Bạch cùng hào quang chiếu sáng, lực sát thương Max!]
Tin tức kia là chuyệ ngì xảy ra? Chỉ là khôi phục trị giá có chút tăng.
Mặc dù Lăng Khả Nhi vui mừng trong lòng nhưng vẫn duy trì vẻ mặt bình tĩnh, nhưng vào lúc này một người áo đen đi tới, đem Hải Cách Lực Sĩ ném lên tay cô, Lăng Khả Nhi vội vàng đón lấy, đột nhiên phát hiện người ở thế giới này không có tình người, vì sao lúc nào cũng đem Hải Cách Lực Sĩ ném tới ném lui.
“Mẹ, rốt cuộc mẹ quan tâm con?" Hải Cách Lực Sĩ mở to mắt, lắc tay nhỏ bé vui vẻ nói.
Lăng Khả Nhi trừng hai mắt, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng: “Mẹ nói......Làm sao con biết suy nghĩ trong lòng mẹ?"
Im lặng một lát......Hải Cách Lực Sĩ bắt đầu khóc lớn: “Oa oa oa......Con là một đứa con nít, nghe không hiểu lời mẹ nói."
Lăng Kha Nhi: “......"
Lúc này Mạnh Bạch đứng trên sân khấu có chút nóng nảy, cậu cảm thấy Lãnh Dạ Thương sẽ đào hố chôn mình, Mạnh Bạch lòng như lửa đốt đột nhiên nhìn thấy một bóng người quen thuộc, ánh mắt cậu không khỏi sáng lên:
---Khả Nhi!
Hôm nay Khả Nhi mặc một chiếc váy viền tơ màu đen, không được, muốn phun máu mũi rồi, Mạnh Bạch cố gắng khống chế lỗ mũi đang nóng lên, một lúc sau cậu cảm thấy có gì đó không đúng: Làm sao cô lại ở chung một chỗ với La Tử Thanh?
Với đứa bé mà cô ôm trong lòng......
Vậy là cái quỷ gì!
Mạnh Bạch có thể dùng đôi mắt nhìn xuyên thấu nhìn rõ ràng thằng bé đó, mặc dù không lớn lắm nhưng lại không giống người bình thường, dùng một câu thuật ngữ để nói chính là: xương cốt thanh kỳ; kinh lạc toàn thông, thật là một nhân tài!
“Bây giờ, tôi sắp tuyên bố một việc quan trọng......"
Mạnh Bạch bất tri bất giác cảm giác Lãnh Dạ Thương sắp nói những lời vô cùng rợn người, trong lòng quýnh lên, cuống quýt muốn cắt đứt, ngay tại lúc cậu muốn mở miệng, ánh mắt chợt trở nên khác thường......
Con người trong suốt, tối tăm một mảnh, giống như đầm lầy màu đen sâu không thấy đáy......
Phong cách cũng trong nháy mắt thay đổi, nhìn lạnh thấu xương, không biết trên môi đã nở một đường cong từ lúc nào, lại làm cho lòng người lạnh lẽo.
Giống như hoàn toàn đổi thành một người khác.
Lãnh Dạ Thương cũng không phát hiện ra sự khác thường, có lẽ chỉ là trực giác, Lãnh Diệc Thần không tự chủ được rụt cổ một cái, mặt không biến sắc xê dịch sang bên kia một chút.
“Đó chính là Mạnh Bạch sắp đính hôn với tiểu Thần, trở thành tân nương của tiểu Thần!"
Sau khi Lãnh Dạ Thương tuyên bố tin tức xong, dưới khán đài đương nhiên sẽ xôn xao, có các cô gái với trái tim tan nát, hai mắt nhìn Lãnh Diệc Thần như gánh nặng, sắc bén đáng sợ.
Lúc này Lãnh Diệc Thần cũng không có tâm tình lo sợ những ánh mắt kia, cậu đã chú ý tới Lăng Khả Nhi ở dưới sân khấu, trong lòng nóng nảy, chỉ sợ Lăng Khả Nhi hiểu lầm, nhìn đi, ánh mắt của cô ấy đã khác thường, không không không.....không được như vậy, tại sao tình cảm của cậu lại gian nan như vậy? Tại sao vậy chứ?
Lãnh Diệc Thần nhìn Lãnh Dạ Thương đứng bên cạnh, vội vàng nói: “Anh trai, anh còn chưa hỏi ý kiến của em."
Cậu có chết cũng không muốn cưới Mạnh Bạch, hơn nữa đối phương lại là đàn ông.
Rõ ràng hai bên đã tương thâm tương ý còn cần phải hỏi ý kiến sao? Một tia nghi ngờ xẹt qua trong đầu Lãnh Dạ Thương, rất nhanh ánh mắt nhìn Lãnh Diệc Thần cùng Mạnh Bạch lại trở lại bình thường, cõ lẽ là muốn trưng cầu ý kiến hứa hẹn để an tâm, anh ta quả nhiên là quá nghiêm khắc, làm hại em trai không có cảm giác an toàn.
Lãnh Dạ Thương nhìn về phía Mạnh Bạch, ánh mắt có vài phần uy hiếp “Cậu nguyện ý kết hôn với tiểu Thần chứ? Trở thành em dâu của tôi?"
Lười biếng liếc mắt nhìn dưới khán đài một cái, nhìn vẻ mặt bọn họ đau lòng đến nỗi không muốn sống, Mạnh Bạch nhếch miệng lộ ra đường cong: ‘Dĩ nhiên......"
Lúc ánh mắt Lãnh Diệc Thần tràn đầy hy vọng, Mạnh Bạch chợt nở nụ cười: “Đồng ý."
Cái gì? Lãnh Diệc Thần bỗng tối sầm mặt, trong nháy mắt cảm giác bệnh tim của mình tái phát, cậu ôm ngực, khổ sở lui về phía sau mấy bước.
“A a a, đây không phải là sự thật!" Các cô gái ở dưới sân khấu thét lên, rối rít nhét giày cao gót cùng bánh ngọt ném lên người Lãnh Diệc Thần: “Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga?"
“Không bằng cầm thú, nam thần mà tôi mới vừa yêu liền bị cướp đi sao?"
“Không không không, nam thần đừng kết hôn với anh ta! Em cũng có thể cho anh tất cả!"
“Giết Lãnh Diệc Thần! Kiên quyết phản đối hôn lêc!"
“Nam thần là của chúng tôi!"
“Phản đối Lãnh Thị!"
“Phản đối Lãnh Dạ Thương; phản đối Lãnh Diệc Thần; ủng hộ nam thần Mạnh Bạch!"
Hỏng.
Thấy vậy Mạnh Bạch vội vàng che hai anh em họ Lãnh, nói là bảo vệ, thật ra thì cậu rất khéo léo khiến những thứ kia đập vào người bọn họ, hơn nữa thành công khiến cho hai anh em bọn họ trở thành mục tiêu của mọi người còn chiếm được sự thương yêu của bọn họ, thật là một công đôi việc.
“Mọi người tỉnh táo một chút, mặc dù tôi là bị ép......Nhưng mà tôi lại cảm thấy......" Mạnh Bạch vô tội nói, hơi dừng lại một lúc, để bọn họ tưởng tượng.
Mặc dù là bị ép, nhưng tôi cảm thấy sinh mạng tốt đẹp biết bao.
Nam thần anh rõ là.......
Quá cảm động!!
Những người ái mộ ở bên dưới hận anh em nhà họ Lãnh tới cực điểm.
“Mặc dù tài sản nhà chúng tôi chỉ có mười mấy tỷ, nhưng tôi muốn đối nghịch với nhà họ Lãnh, vì nam thân!"
“Mặc dù nhà chúng tôi có mười hòn đảo, nhưng tôi muốn đối nghịch với nhà họ Lãnh, vì cách mạng!"
“Mặc dù tôi chỉ là một công chúa nhỏ, nhưng tôi muốn đối nghịch với nhà họ Lãnh, vì tình yêu cùng hòa bình!"
Lãnh Dạ Thương không nghĩ rằng chuyện sẽ trở nên như thế này, anh ta cảm thấy có chỗ không đúng “Ầm!" Không biết ai lấy giày ném vào mặt Lãnh Dạ Thương, máu mũi lập tức giàn giụa, trong một đám hỗn loạn anh ta còn nhìn thấy một bóng dáng.......
“Lăng Khả Nhi!" Lãnh Dạ Thương cắn răng nghiến lợi nói, ánh mắt anh ta đầy ý hận: vừa gặp cô liền không có chuyện tốt, nhất định là cô bày kế, Lãnh Dạ Thương thề, nhất định phải róc xương lóc thịt cô!
Vì vậy, hai người yêu nhau lại oán hận nhau!
Tác giả :
Cẩm Chanh