Tú Tài Nương Tử
Chương 87: Tân tức phụ ở nhà chồng (hạ)
Minh nhi đi rồi, đến tận tận tháng sau mới trở về, buổi sáng Đan Khê thức dậy đi tới phòng bếp, quả nhiên thấy Trinh nương đã sớm làm việc trong bếp.
Ở Thẩm gia mấy ngày nàng đã quen thuộc thời gian nghỉ ngơi của Thẩm gia, sáng phải trước khi thư viện vào học mà làm xong điểm tâm, Thẩm Nghị cùng Cẩm nhi ăn xong còn phải đi thư viện, giữa trưa hai phụ tử không trở lại, cho nên bữa trưa bình thường có chút giản đơn, tùy ý làm hai món ăn, nấu chút mì là xong. Ăn xong cơm trưa, Trinh nương cùng Trân muội sẽ ngủ trưa một chút, buổi chiều sẽ làm chút việc nhà. Khi chạng vạng sẽ làm thêm chút đồ ăn cho bữa cơm chiều.
Sợ Đan Khê ăn không quen, thức ăn mấy ngày nay của nàng đều do Từ nương chuẩn bị, khi Minh nhi ở nhà, Trinh nương cố ý để đôi tiểu phu thê thân cận thêm, cho nên không để Đan Khê xuống bếp bao giờ. Hiện giờ Minh nhi đi rồi, Đan Khê cũng ngại nhìn Trinh nương một mình bận việc.
“Bà bà, con giúp ngài làm." Đan Khê đứng ở cửa bếp, cười nói.
Trinh nương nhìn nàng một thân xiêm y chỉnh tề mới tinh, cười cự tuyệt, “Không cần đâu, con đi nghỉ ngơi đi, phòng bếp nhiều khói lắm, cẩn thận lại khiến con ngạt, mau đi ra đi."
“KHông sao đâu, con giúp ngài làm." Đan Khê ngượng ngùng, nào có đạo lý bà bà nấu cơm, tức phụ đứng nhìn đâu. Nàng tiến lên muốn nhận lấy bát đồ ăn sáng trong tay Trinh nương, ai ngờ tay áo quá dài, không cẩn thận dính vào nước trong thức ăn, “ai nha" một tiếng, tay nhanh chóng rụt lại.
Trinh nương vội vàng rút khăn tay trong lòng ra muốn lau đi dầu mỡ dính trên ống tay áo nàng, Đan Khê theo phản xạ co tay lại, tay Trinh nương cứ vậy xấu hổ vươn giữa không trung. Đan Khê lúc này mới ý thức được mình vừa làm gì, mặt nghẹn đến đỏ bừng, thì thào nói, “Bà bà, con không… không cố ý…."
Trinh nương ngượng ngùng thu tay lại, ha ha cười hai tiếng, vội vàng khuyên, “Mau ra ngoài đi, quần áo này con cởi ra, lát nữa ta giúp con giặt, quần áo dính dầu mỡ rất khó giặt sạch…."
“Thiếu phu nhân!" Từ nương sợ hãi nhìn Đan Khê xuất hiện trong bếp, nàng vừa rồi bị đau bụng, đi nhà xí một chút, khi về đã không thấy Đan Khê đâu, quay trở ra mới thấy Đan Khê ở trong bếp cầm lấy ống tay áo, đang nói gì đó với Trinh nương.
Từ nương vừa đi đến gần thấy vậy, cẩn thận nâng tay Đan Khê, “Tay thiếu phu nhân bị bỏng?"
Đan Khê thu tay về, “Không có, tay áo dính vào tương thôi."
Từ nương nhăn nhíu mặt mày, “Xiêm y này nhưng là cẩm tốt nhất đó, sao đang yên đang lành lại dính vào tương. Thiếu phu nhân mau thay ra đi, nô tỳ đi giặt."
Trinh nương cũng lập tức nói, “Đúng vậy, con trước thay ra, để Từ nương giúp con giặt đi."
Trên mặt Từ nương có chút khó coi, thi lễ với Trinh nương, “Phu nhân, thiếu phu nhân từ nhỏ đã không phải tiến vào bếp, về sau thức ăn trong nhà, nô tỳ làm thì được rồi, ngài chỉ cần nói ngài muốn ăn gì, nô tỳ nhất định sẽ làm cho ngài. Về sau trong nhà có việc gì, ngài cũng có thể trực tiếp sai bảo nô tỷ, nô tỳ nhất định gắng hết sức làm thật tốt cho ngài."
Đan Khê lập tức quát, “Từ nương!" Nàng cẩn thận nhìn sắc mặt Trinh nương, lòng thầm nghĩ không tốt.
Trinh nương bị câu nói này làm nghẹn, nhất thời không biết làm gì cho phải, Đan Khê lập tức hành lễ, cẩn thận nói, “Bà bà, tức phụ xin phép về phòng trước thay quần áo, lát nữa sẽ quay lại hỗ trợ."
Trinh nương kéo kéo khóe miệng, gật gật đầu, “Con đi đi, lát nữa cứ tới ăn cơm thôi, ta sẽ làm xong rất nhanh."
Trở về phòng Đan Khê liền mất hứng, “Từ nương, ngươi vừa nói cái gì vậy? Bà bà đã sớm không để ta làm, tự ta làm việc không nên làm, ngươi nói như vậy, khiến ta về sao sao có thể sống chung với bà bà?"
Từ nương thật ủy khuất, “Thiếu phu nhân, ngài nhìn xem ngài từ khi gả vào đây đã thành dạng gì rồi? Mỗi sáng đều phải ăn cháo thay bữa sáng, khi chúng ta ở phủ quốc công, thứ đó đều chỉ dành cho bọn nha hoàn hạng ba ăn. Mỗi ngày cơm canh đều giản đơn đến độ nào rồi chứ? Tuy nói cũng có chút thức ăn mặn, nhưng cũng chỉ là thịt lợn làm ẩu, thế nào có thể so với cơm canh trong phủ quốc công?"
“Ngài hiện tại còn phải giúp làm điểm tâm, ngày sau còn phải giặt quần áo, may y phục, thiếu phu nhân a, ngài đây là tự đày đọa mình rồi! Ở trong cái phòng nhỏ như vậy, ăn mấy thứ thô ráp này kia, trong lòng nô tỳ rất đau a, nô tỳ thấy ngài trong nhung lụa mà lớn lên, sau khi lập gia đình xong sao lại thành ra như vậy chứ?"
Từ nương lão lệ tung hoành, Thẩm gia cái gì cũng tốt, nhưng quá đơn giản, đơn giản không bằng một gia đình hạ nhân trong phủ Tín quốc công, đây sao còn là đương triều nhất phẩm Thái phó sao? Nói đây là nhà tướng quân nhị phẩm, chỉ sợ không ai tin đi!
“Nếu phu nhân thấy, lòng nàng khẳng định khó chịu muốn chết!" Từ nương khóc càng thêm lớn.
Đan Khê không nhịn được cả giận, “Đây là nhà trượng phu ta…"
“Nếu đã chướng mắt nhà ta như vậy, trở về phủ quốc công nhà các ngươi đi!" Cửa phòng bị mở ra, đứng bên ngoài là Trân muội đang thở phì phì.
Đan Khê hoảng, vội đứng lên giải thích, “Tiểu cô, không phải như muội nghĩ…"
Trân muội lau nước mắt trên mặt, hai má phình to, “Mệt nương còn quan tâm tẩu, sợ tẩu nghĩ nhiều bảo muội tới gọi tẩu ra ngoài ăn cơm, tẩu căn bản không muốn đi ăn thức ăn của nha hoàn hạng ba kia đi! Nương thương tẩu như vậy, việc này không để tẩu làm việc kia cũng không để tẩu làm, quanh đây có tẩu tử nhà ai được hưởng phúc giống như tẩu hay không? Đại ca vừa mới đi, tẩu liền chướng mắt nhà muội? Chướng mắt nhà muội, tẩu sao còn gả qua đây làm gì? Thừa dịp còn sớm, mau mau quay về phủ quốc công nhà tẩu đi! Tránh ở trong này chịu tội!"
Đan Khê tiến lên giữ chặt tay Trân muội, bị Trân muội gạt mạnh ra, Đan Khê vội vàng nói, “Tiểu cô, không phải như muội nghĩ đâu, bà bà đối với tẩu tốt lắm, trong nhà cũng rất tốt, lòng ta rất cảm kích. Tiểu cô, tẩu không nghĩ như vậy, tuy rằng tẩu lớn lên trong cẩm y ngọc thực, nhưng tẩu cảm thấy cuộc sống hiện tại cũng rất không tồi, muội tin ta đi, tiểu cô."
Trân muội chỉ vào Từ nương lớn tiếng hỏi, “Nàng là ma ma của tẩu, nàng còn ghét bỏ nhà muội như vậy, còn đứng nói đến tẩu…"
“Thẩm Gia Trân, ngậm miệng!"
Trân muội quay đầu lại, thấy Trinh nương thấy ở cách đó không xa, không chút cảm xúc nào, Trân muội cảm thấy ủy khuất, mắt cũng nhanh hồng, “Nương…."
“Có ai nói chuyện với đại tẩu như con sao? Mau xin lỗi tẩu tử con đi!" Trinh nương lạnh lùng nói.
Trân muội cắn môi, không phục nói, “Từ nương nói sau lưng nhà ta như vậy, sao con còn phải xin lỗi!"
Trinh nương cả giận nói, “Từ nương là Từ nương, tẩu tử con là tẩu tử con, con là muội muội, có tư cách gì nói tẩu tử con?"
Đan Khê vội nói, “Bà bà, là còn không đúng, tiểu cô nói đúng, không cần xin lỗi."
Trinh nương liếc mắt nhìn Đan Khê một cái, quay đầu nói với Trân muội, “Xin lỗi tẩu tử con."
Nước mắt trên mặt Trân muội càng chảy nhiều, nàng gạt mạnh đi những giọt nước mắt trên mặt, “Con không muốn! Con muốn viết thư cho đại ca, bảo huynh ấy làm chủ cho con!" Trân muội khóc chạy đi.
“Thẩm Gia Trân! Con dám! Mau trở lại cho ta!" Trinh nương càng gọi, Trân muội chạy càng nhanh, quẹo vào góc tường đã không thấy người đâu.
Đan Khê lúc này thật nóng nảy, nếu để Minh nhi biết chuyện này, còn không biết sẽ nháo thành chuyện gì nữa. Trinh nương không gọi được Trân muội trở lại, quay đầu nói với Đan Khê, “Đồ ăn của các ngươi phần trong nồi, ta đi xem nàng."
Nói xong Trinh nương đưa mắt nhìn Từ nương, mới xoay người rời đi.
“Bà bà!" Đan Khê lập tức gọi.
Trinh nương quay đầu.
Đan Khê gấp đến mức nước mắt cũng rơi xuống, “Tương công, chàng…. Chàng…."
Trinh nương thở dài, “Chỉ là chuyện nhỏ, đâu cần để nó biết."
Trinh nương đi ra ngoài, Đan Khê hoang mang lo sợ quay vào phòng, Từ nương biết mình gây ra họa lớn rồi, Đan Khê vừa gả về đây vài ngày đã nháo ra chuyện này, nếu Trân muội thật sự nói với Minh nhi, sẽ không biết sẽ còn thành ra thế nào nữa.
Trân muội trực tiếp chạy tới nhà Hoa Đào, Thẩm Gia Ngọc đang mang đứa nhỏ tới thăm Hoa Đào, Trân muội vừa chạy vào nhà thì liền oa một tiếng khóc lớn.
Hoa Đào hỏi thật lâu mới biết được chuyện này, sau khi nghe xong cũng tức giận, “Cô nương nhà cao cửa rộng chính là nhiều chuyện như vậy, đến bà vú cũng không an phận."
Thẩm Gia Ngọc ôm đứa nhỏ vừa dỗ vừa khuyên, “Nương, nương không nghe Trân muội nói sao, đệ muội từ đầu tới cuống cũng không nói gì không tốt, là do bà vú kia ghét bỏ thôi."
Trân muội náo loạn muốn viết thư cho Minh nhi, cuối cùng vẫn được Thẩm Gia Ngọc khuyên, “Muội cũng không nghĩ thử xem, tính tình Minh nhi thế nào, biết chuyện này rồi trở về sẽ làm thế nào? Không nói tới tẩu tử muội chưa từng nói những lời này, mà cứ nghĩ thử đi, người ta đường đường là tiểu thư phủ Tín quốc công, trước khi gả đã từng chịu khổ bao giờ đâu? Giờ gả đên đây nhất thời chưa quen mà oán giận vài câu cũng la chuyện bình thường, muội đừng có chỉ nghe vài câu đã nói đây đều là lỗi của tẩu tử muội, là do bà vú kia làm ầm ĩ thôi."
Thẩm Gia Ngọc còn không quen giễu cợt, “Muội hiện tạ chưa đến lúc, chờ muội xuất giá, muội sẽ hiểu được trong lòng tẩu tử muội cảm thấy thế nào, nhà chồng cho dù có kém nhà mẹ đẻ, lén oán thầm vài câu cũng bình thường thôi, chỉ không khéo để muội nghe thấy."
trân muội đợi khi trong lòng thoải mái hơn mới về nhà, Trinh nương đang ngủ trưa trong phòng, nghe thấy nàng vào nhà xoay người qua nhìn một cái, rồi quay lưng đi, Trân muội lau miệng, đi đến ngồi bên giường.
“Nương…"
Trinh nương không để ý, Trân muội lại khẽ gọi một tiếng.
“Biết sai rồi?" Trinh nương thở dài.
Trân muội vò vò ngón tay, thật lâu sau mới dạ một tiếng.
Trinh nương ngồi dậy, thấm thía nói, “Biết sai rồi thì đi xin lỗi tẩu tử con đi, nữ hài tử đừng học người ta nói điêu ngoa, cứ động chút là cáo trạng, tẩu tử con không phải người xấu, là một đứa nhỏ rất trong sạch, con sau này lập gia đình, cũng phải thay người khác suy nghĩ, biết chưa?"
Trân muội cúi đầu xuống, khẽ dạ.
Chạng vạng, đến giờ làm cơm chiều, Đan Khê tới phòng bếp giúp Trinh nương thu dọn bát đũa, vài lần muốn nói lại thôi, Trinh nương nhìn nàng như vậy, bản thân cũng không thấy tự nhiên, ngừng luôn việc đang làm lại, “Con đừng để trong lòng việc Trân muội, nó cũng chỉ là tiểu hài tử chưa hiểu chuyện mà thôi."
Thấy bộ dáng Đan Khê như muốn nói gì đó, Trinh nương ngăn lại, “Khi nương gả đến Thẩm gia, bà bà đã sớm qua đời, nương cũng không biết bà bà của những nhà khác như thế nào, nhưng trong mắt nương, con cùng Trân muội đều như nhau, tình huống trong nhà giờ chỉ là tạm thời, ngày sau sẽ tốt hơn, các con muốn gì, nương đều cho các con."
Đan Khê gật gật đầu, muốn nói gì đó lại không nói lên lời, chỉ cảm thấy cổ họng có chút chua xót.
Buổi tối, khi Đan Khê trở về phòng, gặp Trân muội, Trân muội cúi đầu thật thấp, do dự một chút, vẫn đến gần, nhỏ giọng nói, “Tẩu tử, hôm nay là muội không đúng, tẩu đừng giận muội."
Lòng Đan Khê đột nhiên giống như có gì đó chạm vào, sau đó có thứ ấm áp lan tràn ra, nàng quay mặt qua nơi khác, lại rất nhanh quay lại, cười nói, “Tiểu cô, không sao đâu, tẩu không giận."
Trân muội cắn cắn môi dưới, “Tẩu tử, tẩu không giận thì tót rồi, muội sẽ không nói với đại ca, muội…. muội….."
Đan Khê kéo tay nàng, ôn nhu nói, “vốn do tẩu không đúng, muội không giận tẩu mới đúng."
Trân muội kéo miệng lộ ra một nụ cười nho nhỏ, “Tẩu tử, tẩu thật tốt." Nàng chân thành nói.
Tiễn bước Trân muội, Đan Khê vào phòng, Từ nương nghe lời bưng nước ấm đến, Đan Khê vẫn nhìn theo bóng nàng. Buổi tối lăn qua lăn lại thật lâu trên giường, Đan Khê đã đưa ra quyết định.
Qua vài ngày, Từ nương về phủ quốc công, Trinh nương thấy kỳ quái, Đan Khê cười giải thích, “Nữ nhi nuôi của Từ nương đến nói muốn thăm chút, nàng phải đi xem sao."
Từ nương thở dài, biết mình sẽ không bao giờ theo Đan Khê được nữa, trở lại phủ Tín quốc công, nàng kể lại sự việc từ đầu tới cuối, còn lấy ra bức thư do Đan Khê viết cho phu nhân Tín quốc công. Sau khi phu nhân Tín quốc công xem thư cong, lạnh lùng nói với Từ nương, “Quả nhiên không nên quá dễ dãi, còn dám thay chủ nhân nói chuyện, xem ra ta đã quá đề cao ngươi, khiến ngươi quên mất thân phận của mình, Trước đó vài ngày Trinh gia nói thôn trang Cam Túc thiếu mất một bà vú quản sự, ta thấy ngươi không tồi, vậy dọn dẹp một chút, mấy ngày nữa qua đó đi."
Mặt Từ nương nhất thời xám như tro tàn, ngã quỵ xuống trên mặt đất.
Ở Thẩm gia mấy ngày nàng đã quen thuộc thời gian nghỉ ngơi của Thẩm gia, sáng phải trước khi thư viện vào học mà làm xong điểm tâm, Thẩm Nghị cùng Cẩm nhi ăn xong còn phải đi thư viện, giữa trưa hai phụ tử không trở lại, cho nên bữa trưa bình thường có chút giản đơn, tùy ý làm hai món ăn, nấu chút mì là xong. Ăn xong cơm trưa, Trinh nương cùng Trân muội sẽ ngủ trưa một chút, buổi chiều sẽ làm chút việc nhà. Khi chạng vạng sẽ làm thêm chút đồ ăn cho bữa cơm chiều.
Sợ Đan Khê ăn không quen, thức ăn mấy ngày nay của nàng đều do Từ nương chuẩn bị, khi Minh nhi ở nhà, Trinh nương cố ý để đôi tiểu phu thê thân cận thêm, cho nên không để Đan Khê xuống bếp bao giờ. Hiện giờ Minh nhi đi rồi, Đan Khê cũng ngại nhìn Trinh nương một mình bận việc.
“Bà bà, con giúp ngài làm." Đan Khê đứng ở cửa bếp, cười nói.
Trinh nương nhìn nàng một thân xiêm y chỉnh tề mới tinh, cười cự tuyệt, “Không cần đâu, con đi nghỉ ngơi đi, phòng bếp nhiều khói lắm, cẩn thận lại khiến con ngạt, mau đi ra đi."
“KHông sao đâu, con giúp ngài làm." Đan Khê ngượng ngùng, nào có đạo lý bà bà nấu cơm, tức phụ đứng nhìn đâu. Nàng tiến lên muốn nhận lấy bát đồ ăn sáng trong tay Trinh nương, ai ngờ tay áo quá dài, không cẩn thận dính vào nước trong thức ăn, “ai nha" một tiếng, tay nhanh chóng rụt lại.
Trinh nương vội vàng rút khăn tay trong lòng ra muốn lau đi dầu mỡ dính trên ống tay áo nàng, Đan Khê theo phản xạ co tay lại, tay Trinh nương cứ vậy xấu hổ vươn giữa không trung. Đan Khê lúc này mới ý thức được mình vừa làm gì, mặt nghẹn đến đỏ bừng, thì thào nói, “Bà bà, con không… không cố ý…."
Trinh nương ngượng ngùng thu tay lại, ha ha cười hai tiếng, vội vàng khuyên, “Mau ra ngoài đi, quần áo này con cởi ra, lát nữa ta giúp con giặt, quần áo dính dầu mỡ rất khó giặt sạch…."
“Thiếu phu nhân!" Từ nương sợ hãi nhìn Đan Khê xuất hiện trong bếp, nàng vừa rồi bị đau bụng, đi nhà xí một chút, khi về đã không thấy Đan Khê đâu, quay trở ra mới thấy Đan Khê ở trong bếp cầm lấy ống tay áo, đang nói gì đó với Trinh nương.
Từ nương vừa đi đến gần thấy vậy, cẩn thận nâng tay Đan Khê, “Tay thiếu phu nhân bị bỏng?"
Đan Khê thu tay về, “Không có, tay áo dính vào tương thôi."
Từ nương nhăn nhíu mặt mày, “Xiêm y này nhưng là cẩm tốt nhất đó, sao đang yên đang lành lại dính vào tương. Thiếu phu nhân mau thay ra đi, nô tỳ đi giặt."
Trinh nương cũng lập tức nói, “Đúng vậy, con trước thay ra, để Từ nương giúp con giặt đi."
Trên mặt Từ nương có chút khó coi, thi lễ với Trinh nương, “Phu nhân, thiếu phu nhân từ nhỏ đã không phải tiến vào bếp, về sau thức ăn trong nhà, nô tỳ làm thì được rồi, ngài chỉ cần nói ngài muốn ăn gì, nô tỳ nhất định sẽ làm cho ngài. Về sau trong nhà có việc gì, ngài cũng có thể trực tiếp sai bảo nô tỷ, nô tỳ nhất định gắng hết sức làm thật tốt cho ngài."
Đan Khê lập tức quát, “Từ nương!" Nàng cẩn thận nhìn sắc mặt Trinh nương, lòng thầm nghĩ không tốt.
Trinh nương bị câu nói này làm nghẹn, nhất thời không biết làm gì cho phải, Đan Khê lập tức hành lễ, cẩn thận nói, “Bà bà, tức phụ xin phép về phòng trước thay quần áo, lát nữa sẽ quay lại hỗ trợ."
Trinh nương kéo kéo khóe miệng, gật gật đầu, “Con đi đi, lát nữa cứ tới ăn cơm thôi, ta sẽ làm xong rất nhanh."
Trở về phòng Đan Khê liền mất hứng, “Từ nương, ngươi vừa nói cái gì vậy? Bà bà đã sớm không để ta làm, tự ta làm việc không nên làm, ngươi nói như vậy, khiến ta về sao sao có thể sống chung với bà bà?"
Từ nương thật ủy khuất, “Thiếu phu nhân, ngài nhìn xem ngài từ khi gả vào đây đã thành dạng gì rồi? Mỗi sáng đều phải ăn cháo thay bữa sáng, khi chúng ta ở phủ quốc công, thứ đó đều chỉ dành cho bọn nha hoàn hạng ba ăn. Mỗi ngày cơm canh đều giản đơn đến độ nào rồi chứ? Tuy nói cũng có chút thức ăn mặn, nhưng cũng chỉ là thịt lợn làm ẩu, thế nào có thể so với cơm canh trong phủ quốc công?"
“Ngài hiện tại còn phải giúp làm điểm tâm, ngày sau còn phải giặt quần áo, may y phục, thiếu phu nhân a, ngài đây là tự đày đọa mình rồi! Ở trong cái phòng nhỏ như vậy, ăn mấy thứ thô ráp này kia, trong lòng nô tỳ rất đau a, nô tỳ thấy ngài trong nhung lụa mà lớn lên, sau khi lập gia đình xong sao lại thành ra như vậy chứ?"
Từ nương lão lệ tung hoành, Thẩm gia cái gì cũng tốt, nhưng quá đơn giản, đơn giản không bằng một gia đình hạ nhân trong phủ Tín quốc công, đây sao còn là đương triều nhất phẩm Thái phó sao? Nói đây là nhà tướng quân nhị phẩm, chỉ sợ không ai tin đi!
“Nếu phu nhân thấy, lòng nàng khẳng định khó chịu muốn chết!" Từ nương khóc càng thêm lớn.
Đan Khê không nhịn được cả giận, “Đây là nhà trượng phu ta…"
“Nếu đã chướng mắt nhà ta như vậy, trở về phủ quốc công nhà các ngươi đi!" Cửa phòng bị mở ra, đứng bên ngoài là Trân muội đang thở phì phì.
Đan Khê hoảng, vội đứng lên giải thích, “Tiểu cô, không phải như muội nghĩ…"
Trân muội lau nước mắt trên mặt, hai má phình to, “Mệt nương còn quan tâm tẩu, sợ tẩu nghĩ nhiều bảo muội tới gọi tẩu ra ngoài ăn cơm, tẩu căn bản không muốn đi ăn thức ăn của nha hoàn hạng ba kia đi! Nương thương tẩu như vậy, việc này không để tẩu làm việc kia cũng không để tẩu làm, quanh đây có tẩu tử nhà ai được hưởng phúc giống như tẩu hay không? Đại ca vừa mới đi, tẩu liền chướng mắt nhà muội? Chướng mắt nhà muội, tẩu sao còn gả qua đây làm gì? Thừa dịp còn sớm, mau mau quay về phủ quốc công nhà tẩu đi! Tránh ở trong này chịu tội!"
Đan Khê tiến lên giữ chặt tay Trân muội, bị Trân muội gạt mạnh ra, Đan Khê vội vàng nói, “Tiểu cô, không phải như muội nghĩ đâu, bà bà đối với tẩu tốt lắm, trong nhà cũng rất tốt, lòng ta rất cảm kích. Tiểu cô, tẩu không nghĩ như vậy, tuy rằng tẩu lớn lên trong cẩm y ngọc thực, nhưng tẩu cảm thấy cuộc sống hiện tại cũng rất không tồi, muội tin ta đi, tiểu cô."
Trân muội chỉ vào Từ nương lớn tiếng hỏi, “Nàng là ma ma của tẩu, nàng còn ghét bỏ nhà muội như vậy, còn đứng nói đến tẩu…"
“Thẩm Gia Trân, ngậm miệng!"
Trân muội quay đầu lại, thấy Trinh nương thấy ở cách đó không xa, không chút cảm xúc nào, Trân muội cảm thấy ủy khuất, mắt cũng nhanh hồng, “Nương…."
“Có ai nói chuyện với đại tẩu như con sao? Mau xin lỗi tẩu tử con đi!" Trinh nương lạnh lùng nói.
Trân muội cắn môi, không phục nói, “Từ nương nói sau lưng nhà ta như vậy, sao con còn phải xin lỗi!"
Trinh nương cả giận nói, “Từ nương là Từ nương, tẩu tử con là tẩu tử con, con là muội muội, có tư cách gì nói tẩu tử con?"
Đan Khê vội nói, “Bà bà, là còn không đúng, tiểu cô nói đúng, không cần xin lỗi."
Trinh nương liếc mắt nhìn Đan Khê một cái, quay đầu nói với Trân muội, “Xin lỗi tẩu tử con."
Nước mắt trên mặt Trân muội càng chảy nhiều, nàng gạt mạnh đi những giọt nước mắt trên mặt, “Con không muốn! Con muốn viết thư cho đại ca, bảo huynh ấy làm chủ cho con!" Trân muội khóc chạy đi.
“Thẩm Gia Trân! Con dám! Mau trở lại cho ta!" Trinh nương càng gọi, Trân muội chạy càng nhanh, quẹo vào góc tường đã không thấy người đâu.
Đan Khê lúc này thật nóng nảy, nếu để Minh nhi biết chuyện này, còn không biết sẽ nháo thành chuyện gì nữa. Trinh nương không gọi được Trân muội trở lại, quay đầu nói với Đan Khê, “Đồ ăn của các ngươi phần trong nồi, ta đi xem nàng."
Nói xong Trinh nương đưa mắt nhìn Từ nương, mới xoay người rời đi.
“Bà bà!" Đan Khê lập tức gọi.
Trinh nương quay đầu.
Đan Khê gấp đến mức nước mắt cũng rơi xuống, “Tương công, chàng…. Chàng…."
Trinh nương thở dài, “Chỉ là chuyện nhỏ, đâu cần để nó biết."
Trinh nương đi ra ngoài, Đan Khê hoang mang lo sợ quay vào phòng, Từ nương biết mình gây ra họa lớn rồi, Đan Khê vừa gả về đây vài ngày đã nháo ra chuyện này, nếu Trân muội thật sự nói với Minh nhi, sẽ không biết sẽ còn thành ra thế nào nữa.
Trân muội trực tiếp chạy tới nhà Hoa Đào, Thẩm Gia Ngọc đang mang đứa nhỏ tới thăm Hoa Đào, Trân muội vừa chạy vào nhà thì liền oa một tiếng khóc lớn.
Hoa Đào hỏi thật lâu mới biết được chuyện này, sau khi nghe xong cũng tức giận, “Cô nương nhà cao cửa rộng chính là nhiều chuyện như vậy, đến bà vú cũng không an phận."
Thẩm Gia Ngọc ôm đứa nhỏ vừa dỗ vừa khuyên, “Nương, nương không nghe Trân muội nói sao, đệ muội từ đầu tới cuống cũng không nói gì không tốt, là do bà vú kia ghét bỏ thôi."
Trân muội náo loạn muốn viết thư cho Minh nhi, cuối cùng vẫn được Thẩm Gia Ngọc khuyên, “Muội cũng không nghĩ thử xem, tính tình Minh nhi thế nào, biết chuyện này rồi trở về sẽ làm thế nào? Không nói tới tẩu tử muội chưa từng nói những lời này, mà cứ nghĩ thử đi, người ta đường đường là tiểu thư phủ Tín quốc công, trước khi gả đã từng chịu khổ bao giờ đâu? Giờ gả đên đây nhất thời chưa quen mà oán giận vài câu cũng la chuyện bình thường, muội đừng có chỉ nghe vài câu đã nói đây đều là lỗi của tẩu tử muội, là do bà vú kia làm ầm ĩ thôi."
Thẩm Gia Ngọc còn không quen giễu cợt, “Muội hiện tạ chưa đến lúc, chờ muội xuất giá, muội sẽ hiểu được trong lòng tẩu tử muội cảm thấy thế nào, nhà chồng cho dù có kém nhà mẹ đẻ, lén oán thầm vài câu cũng bình thường thôi, chỉ không khéo để muội nghe thấy."
trân muội đợi khi trong lòng thoải mái hơn mới về nhà, Trinh nương đang ngủ trưa trong phòng, nghe thấy nàng vào nhà xoay người qua nhìn một cái, rồi quay lưng đi, Trân muội lau miệng, đi đến ngồi bên giường.
“Nương…"
Trinh nương không để ý, Trân muội lại khẽ gọi một tiếng.
“Biết sai rồi?" Trinh nương thở dài.
Trân muội vò vò ngón tay, thật lâu sau mới dạ một tiếng.
Trinh nương ngồi dậy, thấm thía nói, “Biết sai rồi thì đi xin lỗi tẩu tử con đi, nữ hài tử đừng học người ta nói điêu ngoa, cứ động chút là cáo trạng, tẩu tử con không phải người xấu, là một đứa nhỏ rất trong sạch, con sau này lập gia đình, cũng phải thay người khác suy nghĩ, biết chưa?"
Trân muội cúi đầu xuống, khẽ dạ.
Chạng vạng, đến giờ làm cơm chiều, Đan Khê tới phòng bếp giúp Trinh nương thu dọn bát đũa, vài lần muốn nói lại thôi, Trinh nương nhìn nàng như vậy, bản thân cũng không thấy tự nhiên, ngừng luôn việc đang làm lại, “Con đừng để trong lòng việc Trân muội, nó cũng chỉ là tiểu hài tử chưa hiểu chuyện mà thôi."
Thấy bộ dáng Đan Khê như muốn nói gì đó, Trinh nương ngăn lại, “Khi nương gả đến Thẩm gia, bà bà đã sớm qua đời, nương cũng không biết bà bà của những nhà khác như thế nào, nhưng trong mắt nương, con cùng Trân muội đều như nhau, tình huống trong nhà giờ chỉ là tạm thời, ngày sau sẽ tốt hơn, các con muốn gì, nương đều cho các con."
Đan Khê gật gật đầu, muốn nói gì đó lại không nói lên lời, chỉ cảm thấy cổ họng có chút chua xót.
Buổi tối, khi Đan Khê trở về phòng, gặp Trân muội, Trân muội cúi đầu thật thấp, do dự một chút, vẫn đến gần, nhỏ giọng nói, “Tẩu tử, hôm nay là muội không đúng, tẩu đừng giận muội."
Lòng Đan Khê đột nhiên giống như có gì đó chạm vào, sau đó có thứ ấm áp lan tràn ra, nàng quay mặt qua nơi khác, lại rất nhanh quay lại, cười nói, “Tiểu cô, không sao đâu, tẩu không giận."
Trân muội cắn cắn môi dưới, “Tẩu tử, tẩu không giận thì tót rồi, muội sẽ không nói với đại ca, muội…. muội….."
Đan Khê kéo tay nàng, ôn nhu nói, “vốn do tẩu không đúng, muội không giận tẩu mới đúng."
Trân muội kéo miệng lộ ra một nụ cười nho nhỏ, “Tẩu tử, tẩu thật tốt." Nàng chân thành nói.
Tiễn bước Trân muội, Đan Khê vào phòng, Từ nương nghe lời bưng nước ấm đến, Đan Khê vẫn nhìn theo bóng nàng. Buổi tối lăn qua lăn lại thật lâu trên giường, Đan Khê đã đưa ra quyết định.
Qua vài ngày, Từ nương về phủ quốc công, Trinh nương thấy kỳ quái, Đan Khê cười giải thích, “Nữ nhi nuôi của Từ nương đến nói muốn thăm chút, nàng phải đi xem sao."
Từ nương thở dài, biết mình sẽ không bao giờ theo Đan Khê được nữa, trở lại phủ Tín quốc công, nàng kể lại sự việc từ đầu tới cuối, còn lấy ra bức thư do Đan Khê viết cho phu nhân Tín quốc công. Sau khi phu nhân Tín quốc công xem thư cong, lạnh lùng nói với Từ nương, “Quả nhiên không nên quá dễ dãi, còn dám thay chủ nhân nói chuyện, xem ra ta đã quá đề cao ngươi, khiến ngươi quên mất thân phận của mình, Trước đó vài ngày Trinh gia nói thôn trang Cam Túc thiếu mất một bà vú quản sự, ta thấy ngươi không tồi, vậy dọn dẹp một chút, mấy ngày nữa qua đó đi."
Mặt Từ nương nhất thời xám như tro tàn, ngã quỵ xuống trên mặt đất.
Tác giả :
Điền Tiểu Điền