Tú Sắc - Thất Tú
Chương 52: Đoàn tụ
“Chờ, chờ một chút!" Diệp Lâm cũng không muốn giống như những cô nương mới nếm thử tình dục, nhưng đến lúc như thế này, khó tránh khỏi vẫn là có chút khó có thể thả lỏng, hơn nữa trên da thịt nơi Xavier kề sát trên người y truyền đến nhiệt độ kinh người làm y cảm thấy phía sau minh xao động khó nhịn.
Khế ước còn có tác dụng như vậy, Xavier càng động tình, loại xúc động này truyền sang cho y sẽ càng mãnh liệt, loại cảm giác này cũng đồng dạng sẽ truyền lại cho Xavier, vào thời điểm này, gần như là bọn họ chạm cùng một chỗ liền sẽ sinh ra một loại lực hấp dẫn làm Diệp Lâm kinh dị.
Tay Xavier đã đưa đến phía sau Diệp Lâm, một loại cảm giác mát lạnh làm Diệp Lâm hết hồn tràn ra ở nơi khó có thể mở miệng kia, “Cái gì vậy?!"
“Trơn ngươi muốn ——" Xavier cười khẽ, cắn lên vành tai Diệp Lâm một hơi, “Không phải sợ, Lâm."
Mặt Diệp Lâm đỏ lên, y rất muốn nói không phải là y sợ, mà là, một loại cảm xúc chính bản thân y cũng nói không rõ.
Thật ra từ đời trước đến đời này, cho tới bây giờ y cũng chưa từng nghĩ đến mình lại có thể thích nam nhân, hơn nữa bây giờ còn cùng với nam nhân làm loại chuyện này, không phải đơn giản là an ủi lẫn nhau, mà là muốn làm đến cuối cùng!
Khi ngón tay Xavier đưa vào, trên thực tế Diệp Lâm cảm thấy phía dưới của mình hẳn là nên mềm xuống mới đúng, nhưng bởi vì lúc này Xavier đang trong tình triều quá mức phấn khởi, thật sự làm cho Diệp Lâm cũng không thể giải thoát ra khỏi loại dục vọng này, “Ngươi —— ngươi chậm một chút!"
Xavier vẫn là có chút nóng vội, hắn thật sự là nhẫn nại đến cực hạn, nếu không phải vì trước mặt là người mà hắn coi là rất quan trọng, chỉ sợ đã sớm không khống chế được bản thân.
Sợi dây trong lòng Diệp Lâm vẫn cứ căng quá căng, bởi vì khóe mắt y thoáng nhìn qua dục vọng to dài cứng rắn của Xavier, y từng thấy thứ này, thậm chí còn liếm qua, một thứ lớn như vậy, làm sao có thể xuyên vào trong nơi đó chứ! Đừng nói đùa!
Vừa nghĩ như vậy Diệp Lâm liền có chút sợ hãi.
Váy đã bị xé hỏng ném ở bên cạnh, Diệp Lâm không mảnh vải che thân tựa trong ngực Xavier, thở hổn hển nói: “Ta dùng miệng cho ngươi trước —— a!" Hai chữ giải quyết còn chưa nói ra y liền trợn tròn mắt, thật sự không thể ngờ được Xavier sẽ cứ như vậy trực tiếp đâm vào!
Không biết có phải bởi vì loại bôi trơn không biết tên kia hay không, Diệp Lâm không chút chuẩn bị tâm lý chỉ cảm thấy một chút xé rách ma sát đau đớn, đa số vẫn là cảm giác căng lên khó chịu, nhưng bởi vì loại cảm giác đau đớn khó chịu này, y vẫn cứ hít ngược một hơi khí lạnh, một cây lớn như vậy đâm vào trong cơ thể, nghĩ như thế nào cũng đều thấy giáo hộiê người được không!
Xavier lúc này đã có chút không khống chế được bản thân, khuôn mặt ướt mồ hôi kia của Diệp Lâm, bả vai so với nam nhân bình thường mà nói tương đối mảnh khảnh, xương quai xanh duyên dáng cùng với mồ hôi tinh mịn chảy xuôi trên thân thể trắng nõn nhẵn nhụi, đều làm cho mạch máu của hắn sôi sục lên, rõ ràng cùng là nam nhân như mình, cho dù y có bề ngoài xinh đẹp hơn nữ nhân thật nhiều, thân thể vẫn không bất ngờ gì là một nam nhân, nhưng mà hắn mê luyến người này, hận không thể hôn mỗi tấc da thịt trên thân thể này.
Hơn nữa lúc này lửa nóng trong thân thể y gắt gao bao bọc hắn lại, gần như làm hắn điên cuồng!
“Thả lỏng một chút, Lâm." Mồ hôi của hắn rơi từng giọt từng giọt trên ngực Diệp Lâm, hắn từng nghiên cứu một chút các điều cần chú ý khi làm với nam nhân, biết lần đầu tiên làm thì phương pháp tốt nhất vẫn là đi vào từ phía sau lưng, nhưng Xavier không muốn, hắn muốn nhìn người trước mắt này, muốn nhìn khuôn mặt của y, muốn nhìn dáng vẻ y vì mình động tình.
Rất đẹp rất mê người, gần như làm hắn kém chút liền lên cao triều.
Diệp Lâm cảm thấy mồ hôi lạnh trên người mình chảy ra chi chít, nhưng dục vọng lại vẫn cứ đứng thẳng tắp, hiển nhiên Xavier lúc này phấn khởi làm y căn bản không thể bình tĩnh, nhưng cái loại cảm giác bị vật lạ xâm lấn quỷ dị này, y vẫn là không thể thản nhiên tiếp thu, gần như theo bản năng muốn lùi bước, “Xavier ——"
Xavier tạm thời không động, nhưng dục vọng của hắn lại ở trong cơ thể Diệp Lâm càng ngày càng thô to, Diệp Lâm đương nhiên cũng có cảm giác, mở to đôi mắt trừng hắn, Xavier đã tỉ mỉ mà hôn lên y: “Thả lỏng, Lâm, ta yêu ngươi…"
Hắn một lần lại một lần nói thương y, Diệp Lâm hít sâu, muốn thả lỏng thân thể giống như hắn nói.
“Ở bên trong ngươi thật chặt thật nóng…" Hơi thở nóng rực của Xavier phất qua hai má Diệp Lâm, Diệp Lâm chỉ cảm thấy mặt mình như bị lửa thiêu.
Cuối cùng Xavier giữ chặt thắt lưng nhỏ gầy của Diệp Lâm, bắt đầu động lên.
Diệp Lâm cũng không biết làm sao, có lẽ là bởi vì cảm xúc của Xavier ảnh hưởng, có lẽ là bởi vì kích thích xa lạ vào tuyến tiền liệt này, một loại khoái cảm khác từ xương sống tràn ra, làm tứ chi y như nhũn ra, thân thể nóng đến sắp bốc cháy, y nhịn không được lớn tiếng rên rỉ, nhất thời ngay cả tầm mắt cũng bắt đầu mơ hồ.
Động tác của Xavier ngày càng kịch liệt, va chạm cũng một lần mãnh liệt hơn một lần, làm Diệp Lâm căn bản không theo kịp tốc độ của hắn, chỉ có thể tựa vào ngực hắn đứt quãng nói: “… Chậm… chậm một chút…" Thanh âm vỡ vụn đến ngay cả bản thân y nghe xong cũng mặt đỏ tai hồng.
Nhờ chất lỏng hoa minh ngải bôi trơn, sau mấy lần ra vào hoàn toàn mở ra nơi ẩm nóng kia, Xavier bắt đầu rút ra cắm vào như mưa rền gió dữ, tiếng thân thể va chạm cùng với tiếng nước dâm mỹ vang lên không ngừng.
Diệp Lâm sắp bị hắn làm đến điên luôn, phải biết, Xavier thân là một tinh linh, kích thước căn bản không quá giống nhân loại, nhân loại bình thường ở thế giới này đều là kích cỡ người Âu Mĩ, mà Xavier so với bọn họ thì còn hơn một bậc, mỗi lần đẩy vào, Diệp Lâm đều có loại ảo giác phải bị hắn xỏ xuyên qua cơ thể, gần như toàn thân đều đang run rẩy, căn bản là không thể chịu đựng được, nhưng cùng với loại đau đớn này chính là khoái cảm khó có thể hình dung, gần như làm ngón chân y đều phải cuộn lên.
Mẹ kiếp, rõ ràng chỉ là muốn hỏi ý kiến hắn xem mình giả trang thành nữ nhân thế nào, làm sao ngay sau đó lại phát triển thành như thế này rồi?
Diệp Lâm bị Xavier làm cho đầu óc một mảnh lộn xộn cái gì cũng không thể nghĩ ngợi, chỉ có thể theo tần suất hắn va chạm mà kêu lên tiếng, mà bản thân y lại không biết dáng vẻ này có bao nhiêu làm người điên cuồng, ngay cả mồ hôi treo trên lông mi nhìn cũng là gợi cảm mê người như vậy.
Cũng không biết giằng co bao lâu, Diệp Lâm cùng Xavier gần như đồng thời đạt tới cao trào, y không biết, ngay cả loại chuyện này cũng bởi vì khế ước mà ảnh hưởng lẫn nhau.
Thở dốc, Diệp Lâm cảm giác sóng nhiệt tăng vọt trên người mình còn chưa rút xuống, Xavier ôm y, lại vẫn cứ không rút khỏi thân thể y.
“Ngươi! Mau đi ra!" Thời gian dài rên rỉ làm cổ họng y có chút khàn khàn.
Xavier hôn lên hai má ướt mồ hôi của Diệp Lâm, “Lâm, ta yêu ngươi."
Diệp Lâm xấu hổ buồn bực dùng khuỷu tay đập lên bả vai Xavier mấy cái, cuối cùng nơi hai người liên tiếp cũng tách ra, Diệp Lâm chỉ cảm thấy phía dưới nóng lên, hiển nhiên chất lỏng bị ngăn ở trong thân thể lập tức chảy ra, loại cảm giác sắc tình dâm mỹ này làm cho Diệp Lâm vừa xấu hổ lại khô nóng.
May mắn hiệu quả cách âm của căn phòng này không tệ, cũng sẽ không có người đi vào, nếu không Diệp Lâm khẳng định lại càng không bình tĩnh, kêu lớn tiếng như vậy và vân vân…Phòng này là Diệp Lâm đặc biệt thiết kế cho thân phận nữ trang tương lai, ở cửa có ma văn đặc biệt, người khác không dễ vào được, lại bố trí ma pháp trận cách âm triệt để, dùng để mật đàm vô cùng tốt, hơn nữa gần đây vì luyện tập dáng vẻ nữ tính hóa, y còn làm một tấm gương lớn cả người ở trong này.
“Xavier, tai ngươi kìa!"
Diệp Lâm kêu sợ hãi, y phát hiện Xavier bỗng nhiên khôi phục lại vành tai dài nhọn của tinh linh, nhịn không được sờ sờ, sau đó phát hiện đôi tai kia linh hoạt động động, “Làm sao có thể?"
Xavier cười khẽ, “Hẳn là vì Lâm ngươi làm ra rất hưng phấn nên mới khôi phục thành dáng vẻ tinh linh, hơn nữa, Lâm, chẳng lẽ ta chưa nói với ngươi, vành tai của tinh linh là không được động vào sao?"
“Vì sao?"
“Bởi vì đây là điểm mẫn cảm của hầu hết các tinh linh." Xavier dùng nụ hôn nóng như lửa để chứng minh cách nói này.
Diệp Lâm gian nan tránh đi nụ hôn của hắn, “… Chờ, chờ một chút!" Mẹ kiếp, không thể nào, người này vừa mới phát tiết xong lại có thể cứng luôn? Để trên bụng y không phải là cái thứ to lớn vừa mới làm cho y dục tiên dục tử kia sao!
“Lâm, đây là tự ngươi khiêu khích ta."
Khiêu khích em gái ngươi! Ta chỉ là sờ sờ vành tai một chút mà thôi, chỉ là chạm một chút, y thề luôn!
“Chờ một chút! Ta phát hiện một vấn đề lớn!"
“Ừ?"
“Dựa vào cái gì ngươi lại ở bên trên!"
Xavier nâng mi, bỗng nhiên xoay người một cái, Diệp Lâm kêu sợ hãi một tiếng, hai người cũng đã tráo đổi vị trí, “Thì ra ngươi thích như vậy sao, Lâm."
… Thích… như vậy… em gái ngươi!
Bởi vì vừa rồi phía sau đã được mở ra hoàn toàn, lúc Xavier giữ thắt lưng Diệp Lâm để cho y ngồi xuống, gần như không có bất cứ trở ngại khó khăn nào, Diệp Lâm nghe được một tiếng vang làm y xấu hổ, cùng với tiếng nước dâm loạn, toàn bộ dục vọng của Xavier đi vào thân thể y, đến một độ sâu chưa bao giờ đạt đến, y thiếu chút nữa không nhịn được mà hét lên, tê dại từ xương sống chạy lên làm cho toàn thân y mềm thành một bãi bùn.
Liếc mắt, lại vừa vặn nhìn thấy dáng vẻ của mình lúc này ở trong gương, hai gò má đỏ bừng, mị nhãn như tơ, mái tóc dài tối đen bị mồ hôi ướt đẫm lộn xộn dán lên thân thể tràn đầy dấu vết dâm mỹ, cái dáng vẻ bị làm đến thích này nhìn thế nào cũng không giống như có thể ở bên trên!
Mẹ, còn có chuyện càng bi ai hơn thế này sao, ngay cả bản thân y cũng cảm thấy cái bề ngoài ẻo lả này của mình thật sự không có một chút khí tràng của công, rõ ràng là một dụ thụ sắp bị làm khóc lên mà…
**
Quản gia tiên sinh đứng ở ngoài cửa do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn rời đi, bên trong cánh cửa rất yên tĩnh, hắn cũng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng mà từ sau khi Sal thiếu gia đi vào đêm qua thì không còn thấy đi ra nữa, quản gia tiên sinh cũng không quá lo lắng, bất luận là Lind thiếu gia hay Sal thiếu gia cũng đều không còn là trẻ con không hiểu chuyện nữa rồi, tuy rằng bọn họ còn có một chút tùy hứng, nhưng làm việc vẫn tương đối làm người yên tâm, đại khái có lẽ là do rất lâu không gặp nên có nhiều chuyện để nói?
Cho dù là như vậy thì cũng không thể không ăn cớm chứ…
Kết quả thẳng đến ngày hôm sau, cánh cửa kia mới mở ra, hai người đã ở bên trong tắm rửa lại ăn mặc chỉnh tề tất cả nhìn đều bình thường, chỉ là quản gia tiên sinh tận mắt nhìn thấy lúc Diệp Lâm bước ra khỏi phòng tắm chợt mềm chân suýt chút nữa thì ngã sấp xuống, may mà được Xavier đỡ.
Diệp Lâm cắn răng, “… Đáng ghét!"
Xavier thần thanh khí sảng, “Ancres" Hắn gọi tên quản gia, “Chuẩn bị cơm chiều cho ta và Lâm."
“Vâng, Sal thiếu gia." Quản gia đáp lời, “Đúng rồi, Bonas đại nhân cùng Anjie đại nhân đã về tới đô thành, hiện tại đang nghỉ ngơi ở phòng nghỉ."
“A, Auckland cùng Casimir trở lại?" Diệp Lâm kinh ngạc, vậy mà chỉ muộn hơn Xavier một ngày.
Đợi đến lúc sáu người tập hợp đủ cũng mới chỉ qua một tuần.
So với khoảng một năm trước, năm người bọn họ ít hoặc nhiều đều có chút biến hóa, nhưng thật ra Diệp Lâm cùng Xavier biến hóa nhỏ nhất, đây là đương nhiên, nếu bọn họ không nhờ vào hoa luân hồi mà nói, chỉ diện mạo mà nói là không hề thay đổi, nhất là Diệp Lâm, trên mặt Xavier tốt xấu còn tăng thêm một chút phong trần, Diệp Lâm lại gần như giống lúc trước như đúc.
Còn Auckland, so với dáng vẻ thiên về âm nhu ngày xưa kia, rèn luyện trong khoảng thời gian này làm cho hắn nhiều thêm vài phần anh khí, nhìn qua càng thêm tuấn mỹ mê người, Casimir lại cao lớn một chút nữa, nhìn qua càng thêm nhân cao mã đại, Garfield cũng cao thêm một đoạn, chỉ là nhìn vẫn rất gầy, hình thành đối lập rõ ràng với khuôn mặt trẻ con non nớt đáng yêu kia của hắn, ngược lại là Archie, thay đổi nhỏ hơn một chút, hắn vẫn luôn đi cùng Garfield, có lẽ là học được cái gì từ Garfield, đôi mắt so với lúc trước thì sáng sủa hơn rất nhiều.
“Ta cảm thấy đề nghị của Lind rất tốt." Auckland nói thẳng, “Quả thật rất khó tìm được một vị nữ tính mê người như vậy."
“Vậy không cần dùng." Xavier phản bác.
Garfield nhíu mày: “Chúng ta muốn tạo thanh danh, nếu kết quả là sân vườn vắng vẻ, chỉ sợ người khác đều sẽ cho rằng đây là trò chơi tiểu đánh tiểu nháo(1) do nhóm thiếu gia quý tộc bày ra, vì thành công, ý tưởng này của Auckland vẫn là rất tốt."
“Chỉ có nhà hàng cao cấp hạng nhất mới không làm cho người ta nghi ngờ các loại nhân vật kỳ lạ lui tới." Auckland nghiêm túc nói, “Sal, ngươi đang lo lắng cái gì? Lind không phải thiếu nữ không có kinh nghiệm, cậu ấy sẽ không ăn mệt."
Diệp Lâm gật đầu, “Auckland nói không sai."
Archie chớp chớp đôi mắt, “Lind, ta đói bụng."
Diệp Lâm: “…"
Xavier người này, vốn đã không rất quen có bằng hữu, lại càng không quen nghe theo ý kiến của người khác, nhưng Diệp Lâm là bạn lữ hắn nhận định, mấy người ở đây dù gì cũng là người miễn cưỡng có thể được hắn thừa nhận, trong chốc lát mọi người cùng nhau khuyên bảo, bao gồm bản thân Diệp Lâm cũng kiên trì, bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý phương án này.
“Để không bại lộ thân phận, ngươi phải cố gắng ít xuất hiện." Xavier vô cùng không tình nguyện nói.
Auckland: “…"
Casimir: “…"
Garfield: “…"
Archie: “Lind, ta đói bụng."
Mấy người ở đây đều biết quan hệ giữa Xavier và Diệp Lâm, nhịn không được đều dời tầm mắt đi, dùng độc chiếm dục tú ân ái cái gì, đáng hận nhất!
Diệp Lâm đứng dậy vươn vai, cười tủm tỉm nói: “Ta đi làm chút đồ ăn cho các ngươi."
Năm người còn lại thảo luận kế hoạch đầu tiên sau khi xây dựng xong nhà hàng, đợi đến khi tất cả quản sự, đầu bếp, thị giả vân vân đều đúng chỗ rồi, rất nhiều dự định mới chân chính đưa lên nhật trình.
“Đây là một số tư liệu ta đã chỉnh sửa qua." Garfield ném một tấm da dê lên bàn, “vùng lân cận đô thành có mười một thế lực ngầm lớn nhỏ, tạm thời có năm trong số đó động vào không tốt lắm, sau lưng hoặc ít hoặc nhiều có chút bóng dáng còn chưa làm rõ được, nhưng sáu cái còn lại không phải quá khó xử lý."
Bốn người Xavier lấy cuộn da dê qua xem, Casimir càng xem càng khiếp sợ, “… Đây là đô thành mà chúng ta ở nhiều năm như vậy?!"
Auckland cười nhạo, “Mặt ngoài càng ngăn nắp hòa bình, bên trong lại càng tàng ô nạp cấu(2), ngươi quá đại kinh tiểu quái(3)." Trên thực tế, ngay cả hắn, nhìn vào cũng có chút kinh sợ, đây là thế giới mà bọn họ – thân là quý tộc chưa bao giờ tiếp xúc qua, cái thế giới đen tối, lộn xộn, bẩn thỉu, đạo đức bại hoại, coi mạng người như cỏ rác kia.
“Ta đề nghị bắt tay vào làm từ cái này." Xavier bình tĩnh nói.
So với mấy người bọn họ, hắn cùng Diệp Lâm ngược lại đã thấy nhiều những thứ này, mấy năm lưu vong kia, dạng đen tối gì bọn họ chưa từng thấy qua?
Thậm chí, bọn họ vốn là dựa vào hắc ăn hắc mà sống.
Hiện giờ chẳng qua là trở lại nghề cũ, làm một đợt hắc ăn hắc càng lớn hơn mà thôi.
“Thu phục hai tổ chức Black Jack cùng Lam Huyết này không phải nhìn qua càng tốt chút sao, lớn hơn một chút so với Thích Chủy." Garfield đưa ra nghi vấn.
Xavier mỉm cười, “Chúng ta mới bắt đầu, cần chưa bao giờ là số người rất nhiều hoặc địa bàn đủ lớn, phải xem chính là kết cấu tổ chức cùng với chất lượng nhân vật, tổ chức gọi là Thích Chủy này quả thật nhỏ hơn Black Jack cùng Lam Huyết, nhưng mà kết cấu đẳng cấp của nó vô cùng rõ ràng nghiêm ngặt, thật ra sau khi tới tay lại dễ khống chế hơn Black Jack cùng Lam Huyết nhiều."
“Càng quan trọng hơn là, mấy thủ lĩnh của Thích Chủy này còn thật sự miễn cưỡng cũng coi là một nhân vật." Casimir giọng điệu ngưng trọng, tỉ mỉ xem cuộc đời của mấy người kia.
Auckland nhẹ nhàng gõ gõ bàn, “Casimir nói không sai, mấy người này sinh ra bình dân, bản thân không phải bí mật gì, rất dễ dàng có thể điều tra được tất cả cuộc đời, chính bởi vì như vậy, cũng đủ để tạo ra lực kinh sợ, dùng ‘là một nhân vật’ để hình dung hoàn toàn thỏa đáng."
Xavier híp mắt, “Có thể thu phục thì không nói, nếu thật sự không thể, vậy đều giết." Bởi vì vài vị thủ lĩnh này từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tình cảm không phải tầm thường, cho nên muốn giết chỉ có thể giết cả, để lại một người cũng là hậu hoạn vô cùng.
Giọng điệu lạnh lùng như vậy làm trong lòng quản gia đến dâng trà cho mấy người run lên.
Quả nhiên, đây chính là Sal thiếu gia hờ hững với sinh mệnh kia.
Thân là gia phó trung thành của nhà Anbridge đã nhiều thế hệ, sau khi hắn tin tưởng thân phận Diệp Lâm cùng Xavier, ở trong căn phòng này, người không có khả năng phản bội bọn họ nhất, chính là vị quản gia lớn tuổi này.
Thảo luận không tiến hành được bao lâu thì Diệp Lâm liền bưng đồ ăn đến, sau khi biệt thự này được cải tạo, y đặc biệt xây dựng một phòng bếp lớn có phong cách tương đối hiện đại, rộng rãi sạch sẽ, nguyên liệu nấu ăn đầy đủ.
Archie đang mệt mỏi buồn ngủ lập tức xông lên, hắn không có chút hứng thú nào với những thảo luận kia hết, nhưng mà, khi hắn đứng ở bên cạnh đồng bạn là chưa bao sẽ giờ do dự, sẽ không lùi về phía sau một bước, đây là Archie, Archie đơn giản thông suốt, chấp nhất kiên định đến kỳ lạ.
Sáu người ăn no nê, đang chuẩn bị tiếp tục thảo luận chuyện lúc trước, một chuyện xảy ra đánh gãy tâm tình tốt của Diệp Lâm.
Trong ngực lão quản gia truyền đến tiếng khóc nhỏ bé yếu ớt, bé gái bọc trong tã lót hơi thở thoi thóp, lại mở đôi mắt tím thủy nhuận đáng thương nhìn qua.
Mẹ kiếp, con, gái, nuôi, cái, gì, quả, nhiên, xuất, hiện!
Khóe môi Diệp Lâm lập tức rũ xuống.
(1) Tiểu đánh tiểu nháo: Thực hiện việc gì đó trong một quy mô rất nhỏ
(2) Tàng ô nạp cấu: Hình dung nơi người xấu/việc xấu tích tụ
(3) Đại kinh tiểu quái: Quá mức ngạc nhiên đối vs một chuyện gì đó
Khế ước còn có tác dụng như vậy, Xavier càng động tình, loại xúc động này truyền sang cho y sẽ càng mãnh liệt, loại cảm giác này cũng đồng dạng sẽ truyền lại cho Xavier, vào thời điểm này, gần như là bọn họ chạm cùng một chỗ liền sẽ sinh ra một loại lực hấp dẫn làm Diệp Lâm kinh dị.
Tay Xavier đã đưa đến phía sau Diệp Lâm, một loại cảm giác mát lạnh làm Diệp Lâm hết hồn tràn ra ở nơi khó có thể mở miệng kia, “Cái gì vậy?!"
“Trơn ngươi muốn ——" Xavier cười khẽ, cắn lên vành tai Diệp Lâm một hơi, “Không phải sợ, Lâm."
Mặt Diệp Lâm đỏ lên, y rất muốn nói không phải là y sợ, mà là, một loại cảm xúc chính bản thân y cũng nói không rõ.
Thật ra từ đời trước đến đời này, cho tới bây giờ y cũng chưa từng nghĩ đến mình lại có thể thích nam nhân, hơn nữa bây giờ còn cùng với nam nhân làm loại chuyện này, không phải đơn giản là an ủi lẫn nhau, mà là muốn làm đến cuối cùng!
Khi ngón tay Xavier đưa vào, trên thực tế Diệp Lâm cảm thấy phía dưới của mình hẳn là nên mềm xuống mới đúng, nhưng bởi vì lúc này Xavier đang trong tình triều quá mức phấn khởi, thật sự làm cho Diệp Lâm cũng không thể giải thoát ra khỏi loại dục vọng này, “Ngươi —— ngươi chậm một chút!"
Xavier vẫn là có chút nóng vội, hắn thật sự là nhẫn nại đến cực hạn, nếu không phải vì trước mặt là người mà hắn coi là rất quan trọng, chỉ sợ đã sớm không khống chế được bản thân.
Sợi dây trong lòng Diệp Lâm vẫn cứ căng quá căng, bởi vì khóe mắt y thoáng nhìn qua dục vọng to dài cứng rắn của Xavier, y từng thấy thứ này, thậm chí còn liếm qua, một thứ lớn như vậy, làm sao có thể xuyên vào trong nơi đó chứ! Đừng nói đùa!
Vừa nghĩ như vậy Diệp Lâm liền có chút sợ hãi.
Váy đã bị xé hỏng ném ở bên cạnh, Diệp Lâm không mảnh vải che thân tựa trong ngực Xavier, thở hổn hển nói: “Ta dùng miệng cho ngươi trước —— a!" Hai chữ giải quyết còn chưa nói ra y liền trợn tròn mắt, thật sự không thể ngờ được Xavier sẽ cứ như vậy trực tiếp đâm vào!
Không biết có phải bởi vì loại bôi trơn không biết tên kia hay không, Diệp Lâm không chút chuẩn bị tâm lý chỉ cảm thấy một chút xé rách ma sát đau đớn, đa số vẫn là cảm giác căng lên khó chịu, nhưng bởi vì loại cảm giác đau đớn khó chịu này, y vẫn cứ hít ngược một hơi khí lạnh, một cây lớn như vậy đâm vào trong cơ thể, nghĩ như thế nào cũng đều thấy giáo hộiê người được không!
Xavier lúc này đã có chút không khống chế được bản thân, khuôn mặt ướt mồ hôi kia của Diệp Lâm, bả vai so với nam nhân bình thường mà nói tương đối mảnh khảnh, xương quai xanh duyên dáng cùng với mồ hôi tinh mịn chảy xuôi trên thân thể trắng nõn nhẵn nhụi, đều làm cho mạch máu của hắn sôi sục lên, rõ ràng cùng là nam nhân như mình, cho dù y có bề ngoài xinh đẹp hơn nữ nhân thật nhiều, thân thể vẫn không bất ngờ gì là một nam nhân, nhưng mà hắn mê luyến người này, hận không thể hôn mỗi tấc da thịt trên thân thể này.
Hơn nữa lúc này lửa nóng trong thân thể y gắt gao bao bọc hắn lại, gần như làm hắn điên cuồng!
“Thả lỏng một chút, Lâm." Mồ hôi của hắn rơi từng giọt từng giọt trên ngực Diệp Lâm, hắn từng nghiên cứu một chút các điều cần chú ý khi làm với nam nhân, biết lần đầu tiên làm thì phương pháp tốt nhất vẫn là đi vào từ phía sau lưng, nhưng Xavier không muốn, hắn muốn nhìn người trước mắt này, muốn nhìn khuôn mặt của y, muốn nhìn dáng vẻ y vì mình động tình.
Rất đẹp rất mê người, gần như làm hắn kém chút liền lên cao triều.
Diệp Lâm cảm thấy mồ hôi lạnh trên người mình chảy ra chi chít, nhưng dục vọng lại vẫn cứ đứng thẳng tắp, hiển nhiên Xavier lúc này phấn khởi làm y căn bản không thể bình tĩnh, nhưng cái loại cảm giác bị vật lạ xâm lấn quỷ dị này, y vẫn là không thể thản nhiên tiếp thu, gần như theo bản năng muốn lùi bước, “Xavier ——"
Xavier tạm thời không động, nhưng dục vọng của hắn lại ở trong cơ thể Diệp Lâm càng ngày càng thô to, Diệp Lâm đương nhiên cũng có cảm giác, mở to đôi mắt trừng hắn, Xavier đã tỉ mỉ mà hôn lên y: “Thả lỏng, Lâm, ta yêu ngươi…"
Hắn một lần lại một lần nói thương y, Diệp Lâm hít sâu, muốn thả lỏng thân thể giống như hắn nói.
“Ở bên trong ngươi thật chặt thật nóng…" Hơi thở nóng rực của Xavier phất qua hai má Diệp Lâm, Diệp Lâm chỉ cảm thấy mặt mình như bị lửa thiêu.
Cuối cùng Xavier giữ chặt thắt lưng nhỏ gầy của Diệp Lâm, bắt đầu động lên.
Diệp Lâm cũng không biết làm sao, có lẽ là bởi vì cảm xúc của Xavier ảnh hưởng, có lẽ là bởi vì kích thích xa lạ vào tuyến tiền liệt này, một loại khoái cảm khác từ xương sống tràn ra, làm tứ chi y như nhũn ra, thân thể nóng đến sắp bốc cháy, y nhịn không được lớn tiếng rên rỉ, nhất thời ngay cả tầm mắt cũng bắt đầu mơ hồ.
Động tác của Xavier ngày càng kịch liệt, va chạm cũng một lần mãnh liệt hơn một lần, làm Diệp Lâm căn bản không theo kịp tốc độ của hắn, chỉ có thể tựa vào ngực hắn đứt quãng nói: “… Chậm… chậm một chút…" Thanh âm vỡ vụn đến ngay cả bản thân y nghe xong cũng mặt đỏ tai hồng.
Nhờ chất lỏng hoa minh ngải bôi trơn, sau mấy lần ra vào hoàn toàn mở ra nơi ẩm nóng kia, Xavier bắt đầu rút ra cắm vào như mưa rền gió dữ, tiếng thân thể va chạm cùng với tiếng nước dâm mỹ vang lên không ngừng.
Diệp Lâm sắp bị hắn làm đến điên luôn, phải biết, Xavier thân là một tinh linh, kích thước căn bản không quá giống nhân loại, nhân loại bình thường ở thế giới này đều là kích cỡ người Âu Mĩ, mà Xavier so với bọn họ thì còn hơn một bậc, mỗi lần đẩy vào, Diệp Lâm đều có loại ảo giác phải bị hắn xỏ xuyên qua cơ thể, gần như toàn thân đều đang run rẩy, căn bản là không thể chịu đựng được, nhưng cùng với loại đau đớn này chính là khoái cảm khó có thể hình dung, gần như làm ngón chân y đều phải cuộn lên.
Mẹ kiếp, rõ ràng chỉ là muốn hỏi ý kiến hắn xem mình giả trang thành nữ nhân thế nào, làm sao ngay sau đó lại phát triển thành như thế này rồi?
Diệp Lâm bị Xavier làm cho đầu óc một mảnh lộn xộn cái gì cũng không thể nghĩ ngợi, chỉ có thể theo tần suất hắn va chạm mà kêu lên tiếng, mà bản thân y lại không biết dáng vẻ này có bao nhiêu làm người điên cuồng, ngay cả mồ hôi treo trên lông mi nhìn cũng là gợi cảm mê người như vậy.
Cũng không biết giằng co bao lâu, Diệp Lâm cùng Xavier gần như đồng thời đạt tới cao trào, y không biết, ngay cả loại chuyện này cũng bởi vì khế ước mà ảnh hưởng lẫn nhau.
Thở dốc, Diệp Lâm cảm giác sóng nhiệt tăng vọt trên người mình còn chưa rút xuống, Xavier ôm y, lại vẫn cứ không rút khỏi thân thể y.
“Ngươi! Mau đi ra!" Thời gian dài rên rỉ làm cổ họng y có chút khàn khàn.
Xavier hôn lên hai má ướt mồ hôi của Diệp Lâm, “Lâm, ta yêu ngươi."
Diệp Lâm xấu hổ buồn bực dùng khuỷu tay đập lên bả vai Xavier mấy cái, cuối cùng nơi hai người liên tiếp cũng tách ra, Diệp Lâm chỉ cảm thấy phía dưới nóng lên, hiển nhiên chất lỏng bị ngăn ở trong thân thể lập tức chảy ra, loại cảm giác sắc tình dâm mỹ này làm cho Diệp Lâm vừa xấu hổ lại khô nóng.
May mắn hiệu quả cách âm của căn phòng này không tệ, cũng sẽ không có người đi vào, nếu không Diệp Lâm khẳng định lại càng không bình tĩnh, kêu lớn tiếng như vậy và vân vân…Phòng này là Diệp Lâm đặc biệt thiết kế cho thân phận nữ trang tương lai, ở cửa có ma văn đặc biệt, người khác không dễ vào được, lại bố trí ma pháp trận cách âm triệt để, dùng để mật đàm vô cùng tốt, hơn nữa gần đây vì luyện tập dáng vẻ nữ tính hóa, y còn làm một tấm gương lớn cả người ở trong này.
“Xavier, tai ngươi kìa!"
Diệp Lâm kêu sợ hãi, y phát hiện Xavier bỗng nhiên khôi phục lại vành tai dài nhọn của tinh linh, nhịn không được sờ sờ, sau đó phát hiện đôi tai kia linh hoạt động động, “Làm sao có thể?"
Xavier cười khẽ, “Hẳn là vì Lâm ngươi làm ra rất hưng phấn nên mới khôi phục thành dáng vẻ tinh linh, hơn nữa, Lâm, chẳng lẽ ta chưa nói với ngươi, vành tai của tinh linh là không được động vào sao?"
“Vì sao?"
“Bởi vì đây là điểm mẫn cảm của hầu hết các tinh linh." Xavier dùng nụ hôn nóng như lửa để chứng minh cách nói này.
Diệp Lâm gian nan tránh đi nụ hôn của hắn, “… Chờ, chờ một chút!" Mẹ kiếp, không thể nào, người này vừa mới phát tiết xong lại có thể cứng luôn? Để trên bụng y không phải là cái thứ to lớn vừa mới làm cho y dục tiên dục tử kia sao!
“Lâm, đây là tự ngươi khiêu khích ta."
Khiêu khích em gái ngươi! Ta chỉ là sờ sờ vành tai một chút mà thôi, chỉ là chạm một chút, y thề luôn!
“Chờ một chút! Ta phát hiện một vấn đề lớn!"
“Ừ?"
“Dựa vào cái gì ngươi lại ở bên trên!"
Xavier nâng mi, bỗng nhiên xoay người một cái, Diệp Lâm kêu sợ hãi một tiếng, hai người cũng đã tráo đổi vị trí, “Thì ra ngươi thích như vậy sao, Lâm."
… Thích… như vậy… em gái ngươi!
Bởi vì vừa rồi phía sau đã được mở ra hoàn toàn, lúc Xavier giữ thắt lưng Diệp Lâm để cho y ngồi xuống, gần như không có bất cứ trở ngại khó khăn nào, Diệp Lâm nghe được một tiếng vang làm y xấu hổ, cùng với tiếng nước dâm loạn, toàn bộ dục vọng của Xavier đi vào thân thể y, đến một độ sâu chưa bao giờ đạt đến, y thiếu chút nữa không nhịn được mà hét lên, tê dại từ xương sống chạy lên làm cho toàn thân y mềm thành một bãi bùn.
Liếc mắt, lại vừa vặn nhìn thấy dáng vẻ của mình lúc này ở trong gương, hai gò má đỏ bừng, mị nhãn như tơ, mái tóc dài tối đen bị mồ hôi ướt đẫm lộn xộn dán lên thân thể tràn đầy dấu vết dâm mỹ, cái dáng vẻ bị làm đến thích này nhìn thế nào cũng không giống như có thể ở bên trên!
Mẹ, còn có chuyện càng bi ai hơn thế này sao, ngay cả bản thân y cũng cảm thấy cái bề ngoài ẻo lả này của mình thật sự không có một chút khí tràng của công, rõ ràng là một dụ thụ sắp bị làm khóc lên mà…
**
Quản gia tiên sinh đứng ở ngoài cửa do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn rời đi, bên trong cánh cửa rất yên tĩnh, hắn cũng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng mà từ sau khi Sal thiếu gia đi vào đêm qua thì không còn thấy đi ra nữa, quản gia tiên sinh cũng không quá lo lắng, bất luận là Lind thiếu gia hay Sal thiếu gia cũng đều không còn là trẻ con không hiểu chuyện nữa rồi, tuy rằng bọn họ còn có một chút tùy hứng, nhưng làm việc vẫn tương đối làm người yên tâm, đại khái có lẽ là do rất lâu không gặp nên có nhiều chuyện để nói?
Cho dù là như vậy thì cũng không thể không ăn cớm chứ…
Kết quả thẳng đến ngày hôm sau, cánh cửa kia mới mở ra, hai người đã ở bên trong tắm rửa lại ăn mặc chỉnh tề tất cả nhìn đều bình thường, chỉ là quản gia tiên sinh tận mắt nhìn thấy lúc Diệp Lâm bước ra khỏi phòng tắm chợt mềm chân suýt chút nữa thì ngã sấp xuống, may mà được Xavier đỡ.
Diệp Lâm cắn răng, “… Đáng ghét!"
Xavier thần thanh khí sảng, “Ancres" Hắn gọi tên quản gia, “Chuẩn bị cơm chiều cho ta và Lâm."
“Vâng, Sal thiếu gia." Quản gia đáp lời, “Đúng rồi, Bonas đại nhân cùng Anjie đại nhân đã về tới đô thành, hiện tại đang nghỉ ngơi ở phòng nghỉ."
“A, Auckland cùng Casimir trở lại?" Diệp Lâm kinh ngạc, vậy mà chỉ muộn hơn Xavier một ngày.
Đợi đến lúc sáu người tập hợp đủ cũng mới chỉ qua một tuần.
So với khoảng một năm trước, năm người bọn họ ít hoặc nhiều đều có chút biến hóa, nhưng thật ra Diệp Lâm cùng Xavier biến hóa nhỏ nhất, đây là đương nhiên, nếu bọn họ không nhờ vào hoa luân hồi mà nói, chỉ diện mạo mà nói là không hề thay đổi, nhất là Diệp Lâm, trên mặt Xavier tốt xấu còn tăng thêm một chút phong trần, Diệp Lâm lại gần như giống lúc trước như đúc.
Còn Auckland, so với dáng vẻ thiên về âm nhu ngày xưa kia, rèn luyện trong khoảng thời gian này làm cho hắn nhiều thêm vài phần anh khí, nhìn qua càng thêm tuấn mỹ mê người, Casimir lại cao lớn một chút nữa, nhìn qua càng thêm nhân cao mã đại, Garfield cũng cao thêm một đoạn, chỉ là nhìn vẫn rất gầy, hình thành đối lập rõ ràng với khuôn mặt trẻ con non nớt đáng yêu kia của hắn, ngược lại là Archie, thay đổi nhỏ hơn một chút, hắn vẫn luôn đi cùng Garfield, có lẽ là học được cái gì từ Garfield, đôi mắt so với lúc trước thì sáng sủa hơn rất nhiều.
“Ta cảm thấy đề nghị của Lind rất tốt." Auckland nói thẳng, “Quả thật rất khó tìm được một vị nữ tính mê người như vậy."
“Vậy không cần dùng." Xavier phản bác.
Garfield nhíu mày: “Chúng ta muốn tạo thanh danh, nếu kết quả là sân vườn vắng vẻ, chỉ sợ người khác đều sẽ cho rằng đây là trò chơi tiểu đánh tiểu nháo(1) do nhóm thiếu gia quý tộc bày ra, vì thành công, ý tưởng này của Auckland vẫn là rất tốt."
“Chỉ có nhà hàng cao cấp hạng nhất mới không làm cho người ta nghi ngờ các loại nhân vật kỳ lạ lui tới." Auckland nghiêm túc nói, “Sal, ngươi đang lo lắng cái gì? Lind không phải thiếu nữ không có kinh nghiệm, cậu ấy sẽ không ăn mệt."
Diệp Lâm gật đầu, “Auckland nói không sai."
Archie chớp chớp đôi mắt, “Lind, ta đói bụng."
Diệp Lâm: “…"
Xavier người này, vốn đã không rất quen có bằng hữu, lại càng không quen nghe theo ý kiến của người khác, nhưng Diệp Lâm là bạn lữ hắn nhận định, mấy người ở đây dù gì cũng là người miễn cưỡng có thể được hắn thừa nhận, trong chốc lát mọi người cùng nhau khuyên bảo, bao gồm bản thân Diệp Lâm cũng kiên trì, bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý phương án này.
“Để không bại lộ thân phận, ngươi phải cố gắng ít xuất hiện." Xavier vô cùng không tình nguyện nói.
Auckland: “…"
Casimir: “…"
Garfield: “…"
Archie: “Lind, ta đói bụng."
Mấy người ở đây đều biết quan hệ giữa Xavier và Diệp Lâm, nhịn không được đều dời tầm mắt đi, dùng độc chiếm dục tú ân ái cái gì, đáng hận nhất!
Diệp Lâm đứng dậy vươn vai, cười tủm tỉm nói: “Ta đi làm chút đồ ăn cho các ngươi."
Năm người còn lại thảo luận kế hoạch đầu tiên sau khi xây dựng xong nhà hàng, đợi đến khi tất cả quản sự, đầu bếp, thị giả vân vân đều đúng chỗ rồi, rất nhiều dự định mới chân chính đưa lên nhật trình.
“Đây là một số tư liệu ta đã chỉnh sửa qua." Garfield ném một tấm da dê lên bàn, “vùng lân cận đô thành có mười một thế lực ngầm lớn nhỏ, tạm thời có năm trong số đó động vào không tốt lắm, sau lưng hoặc ít hoặc nhiều có chút bóng dáng còn chưa làm rõ được, nhưng sáu cái còn lại không phải quá khó xử lý."
Bốn người Xavier lấy cuộn da dê qua xem, Casimir càng xem càng khiếp sợ, “… Đây là đô thành mà chúng ta ở nhiều năm như vậy?!"
Auckland cười nhạo, “Mặt ngoài càng ngăn nắp hòa bình, bên trong lại càng tàng ô nạp cấu(2), ngươi quá đại kinh tiểu quái(3)." Trên thực tế, ngay cả hắn, nhìn vào cũng có chút kinh sợ, đây là thế giới mà bọn họ – thân là quý tộc chưa bao giờ tiếp xúc qua, cái thế giới đen tối, lộn xộn, bẩn thỉu, đạo đức bại hoại, coi mạng người như cỏ rác kia.
“Ta đề nghị bắt tay vào làm từ cái này." Xavier bình tĩnh nói.
So với mấy người bọn họ, hắn cùng Diệp Lâm ngược lại đã thấy nhiều những thứ này, mấy năm lưu vong kia, dạng đen tối gì bọn họ chưa từng thấy qua?
Thậm chí, bọn họ vốn là dựa vào hắc ăn hắc mà sống.
Hiện giờ chẳng qua là trở lại nghề cũ, làm một đợt hắc ăn hắc càng lớn hơn mà thôi.
“Thu phục hai tổ chức Black Jack cùng Lam Huyết này không phải nhìn qua càng tốt chút sao, lớn hơn một chút so với Thích Chủy." Garfield đưa ra nghi vấn.
Xavier mỉm cười, “Chúng ta mới bắt đầu, cần chưa bao giờ là số người rất nhiều hoặc địa bàn đủ lớn, phải xem chính là kết cấu tổ chức cùng với chất lượng nhân vật, tổ chức gọi là Thích Chủy này quả thật nhỏ hơn Black Jack cùng Lam Huyết, nhưng mà kết cấu đẳng cấp của nó vô cùng rõ ràng nghiêm ngặt, thật ra sau khi tới tay lại dễ khống chế hơn Black Jack cùng Lam Huyết nhiều."
“Càng quan trọng hơn là, mấy thủ lĩnh của Thích Chủy này còn thật sự miễn cưỡng cũng coi là một nhân vật." Casimir giọng điệu ngưng trọng, tỉ mỉ xem cuộc đời của mấy người kia.
Auckland nhẹ nhàng gõ gõ bàn, “Casimir nói không sai, mấy người này sinh ra bình dân, bản thân không phải bí mật gì, rất dễ dàng có thể điều tra được tất cả cuộc đời, chính bởi vì như vậy, cũng đủ để tạo ra lực kinh sợ, dùng ‘là một nhân vật’ để hình dung hoàn toàn thỏa đáng."
Xavier híp mắt, “Có thể thu phục thì không nói, nếu thật sự không thể, vậy đều giết." Bởi vì vài vị thủ lĩnh này từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tình cảm không phải tầm thường, cho nên muốn giết chỉ có thể giết cả, để lại một người cũng là hậu hoạn vô cùng.
Giọng điệu lạnh lùng như vậy làm trong lòng quản gia đến dâng trà cho mấy người run lên.
Quả nhiên, đây chính là Sal thiếu gia hờ hững với sinh mệnh kia.
Thân là gia phó trung thành của nhà Anbridge đã nhiều thế hệ, sau khi hắn tin tưởng thân phận Diệp Lâm cùng Xavier, ở trong căn phòng này, người không có khả năng phản bội bọn họ nhất, chính là vị quản gia lớn tuổi này.
Thảo luận không tiến hành được bao lâu thì Diệp Lâm liền bưng đồ ăn đến, sau khi biệt thự này được cải tạo, y đặc biệt xây dựng một phòng bếp lớn có phong cách tương đối hiện đại, rộng rãi sạch sẽ, nguyên liệu nấu ăn đầy đủ.
Archie đang mệt mỏi buồn ngủ lập tức xông lên, hắn không có chút hứng thú nào với những thảo luận kia hết, nhưng mà, khi hắn đứng ở bên cạnh đồng bạn là chưa bao sẽ giờ do dự, sẽ không lùi về phía sau một bước, đây là Archie, Archie đơn giản thông suốt, chấp nhất kiên định đến kỳ lạ.
Sáu người ăn no nê, đang chuẩn bị tiếp tục thảo luận chuyện lúc trước, một chuyện xảy ra đánh gãy tâm tình tốt của Diệp Lâm.
Trong ngực lão quản gia truyền đến tiếng khóc nhỏ bé yếu ớt, bé gái bọc trong tã lót hơi thở thoi thóp, lại mở đôi mắt tím thủy nhuận đáng thương nhìn qua.
Mẹ kiếp, con, gái, nuôi, cái, gì, quả, nhiên, xuất, hiện!
Khóe môi Diệp Lâm lập tức rũ xuống.
(1) Tiểu đánh tiểu nháo: Thực hiện việc gì đó trong một quy mô rất nhỏ
(2) Tàng ô nạp cấu: Hình dung nơi người xấu/việc xấu tích tụ
(3) Đại kinh tiểu quái: Quá mức ngạc nhiên đối vs một chuyện gì đó
Tác giả :
SISIMO