Tú Sắc - Thất Tú
Chương 46: Canh “ngon”, thật nóng

Tú Sắc - Thất Tú

Chương 46: Canh “ngon”, thật nóng

Ở rừng cây trong cơn mưa có vẻ càng thêm u ám, một luồng sáng trắng chói mắt hiện lên, cũng không phải ánh sáng do ma pháp phát ra, mà là đấu khí.

Casimir vẫn cảm thấy, trong tổ sáu người bọn họ, mình là người bình thường nhất, bình thường nghĩa là không hấp dẫn người chú ý, có lẽ, còn nghĩa là bình thường, nhưng hắn chưa từng có bất luận cảm xúc tự ti gì.

Đại khái bắt đầu từ khi sinh ra hắn đã quen biết Auckland, Auckland từ nhỏ chính là một thiên tài ma pháp, thiên phú hai hệ, độ mẫn cảm với ma pháp càng là cao đến kinh người, nhưng Casimir lại cũng không phải là một đứa bé tư chất hỏng bét.

Xuất thân quyết định con đường hắn sẽ đi, hơn nữa, cần cù bù thông minh, hắn cũng không vụng về, cũng là chăm chỉ thật sự. Có một đại ca quá mức ưu tú cho hắn nhìn lên, đuổi theo, sùng kính, trong lúc những đứa trẻ khác hưởng thụ tuổi thơ, Casimir lại đang rơi mồ hôi, chuyên cần không nghỉ.

Ngay từ đầu AMS, hắn dường như vẫn luôn là người ảm đạm nhất trong tiểu đội, mà đêm hôm nay, hắn mới chính thức sử dụng ra tất cả thực lực của mình liều mạng một trận, vì mình, cũng vì Auckland.

Chính bởi vì là xuất thân trong gia tộc thuộc đoàn kỵ sĩ riêng của hoàng thất, đấu khí cùng vũ kỹ Casimir học đều là loại hình to lớn dũng mãnh nhất.

“Keng!"

Tiếng vũ khí va chạm vang lên, sau đó “két két" một tiếng, đấu khí sáng ngời chiếu sáng khuôn mặt lãnh ngạnh quả cảm của Casimir cùng khuôn mặt kinh ngạc hoảng sợ của đối thủ.

Thanh kiếm lớn bọc đấu khí kia trực tiếp chém thanh kiếm trên tay đối thủ thành hai đoạn, khí thế trước nay chưa từng có kia gần như làm cho vị kia cảm thấy kiếm sĩ này sẽ trực tiếp chém mình thành hai đoạn, nhất thời mồ hôi lạnh toát đầy ra.

Hắn là thấy nhiều tử vong, nhưng cũng không đại biểu hắn không sợ chết.

Gaelry xin thề, lúc ấy thanh kiếm kia cách trán của hắn chỉ còn không đến một tấc Anh(1).

“Bụp" một tiếng, thanh kiếm chợt quét ngang đến mạnh mẽ vỗ vào trán hắn, Gaelry cảm thấy xương sọ của mình cũng phải bị gõ nát, sau đó liền trước mắt tối sầm, lập tức hôn mê bất tỉnh.

Người giúp đỡ đã đến, nhưng Casimir cao to đứng dưới bóng cây lại thật giống như một bức tượng ma thần, căn bản không e ngại bất luận kẻ địch nào đến, so với những người khác giỏi đánh lén, quang minh chính đại chiến đấu như vậy càng phù hợp phong cách của Casimir.

Hai người đến đây, có lẽ bọn họ cho rằng ba người xử lý Casimir là dư dả, nhưng lại thật không ngờ, lúc bọn họ đến, người đầu tiên đã ngã xuống dưới chân, trong tiếng mưa gió, cũng không biết còn sống hay đã chết.

“Đến đây đi!" Đấu khí trên kiếm của Casimir oánh bạch sáng rực, hung hăng đánh về phía một vị ma pháp sư, hiển nhiên trong những lúc như thế này, xử lý xong ma pháp sư trước mới là cử chỉ sáng suốt.

“Xoẹt" một tiếng, một vết máu xuất hiện trên cánh tay Casimir, trong hai người đến đây, một người là pháp sư, một người khác rõ ràng là đạo tặc.

Đạo tặc tuy rằng không thích hợp trận đấu như AMS, nhưng đối với ám sát mà nói, thật sự là rất có ưu thế, nhát đâm này vừa âm hiểm lại chuẩn xác, Casimir phản ứng không chậm, đưa tay nửa xoay người lại ngăn chặn chiêu này, lại vẫn bị hung hăng vạch một vết, càng phiền toái chính là, trên chủy thủ bôi độc.

May mà Casimir thân cường thể tráng gần như một á long, độc tố kia cũng không trí mạng, không phải vị đạo tặc kia không muốn bôi độc dược trí mạng, mà là hắn vừa mới thoát khỏi thân phận tử tù, thật sự là quá nghèo, cho dù là bản thân chế thuốc độc cũng không lập tức tìm được thuốc độc có tác dụng càng dữ dội hơn.

Trên chủy thủ bôi chính chỉ là loại thuốc làm tê liệt, nhưng cũng đủ làm ảnh hưởng Casimir hành động.

Một ma pháp sư trung cấp lại thêm một đạo tặc âm hiểm, Casimir lại không hề sợ hãi, đấu khí trên kiếm lớn ngược lại càng tăng thêm một chút, chiếu sáng một mảng không gian chung quanh.

“Vút!"

Gió mạnh cuồn cuộn nổi lên, sắc mặt nữ ma pháp sư diện mạo yêu diễm kia tái nhợt, gần như không chút nghĩ ngợi liền cho mình một thuật hành phong muốn dời đi.

Nhưng Casimir lúc này không chấp nhận cho nàng chạy trốn, pháp sư thân thể yếu ớt, sau khi lá chắn gió bị đập vỡ, một kích nhẹ nhàng đại khái cũng đủ làm nàng ngất xỉu, hắn mặc kệ đạo tặc ở phía sau hung hăng cắt ngang một nhát cùng vết thương máu tươi bắn tung tóe trên người, đánh nữ ma pháp sư kia ngã trên mặt đất trước.

Lúc này, thiếu niên đạo tặc nhỏ gầy đã sinh ra ý định lùi bước, chỉ bằng một mình hắn, căn bản là không thể đánh thắng được to con hung hãn trước mặt.

Tư liệu căn bản là không đúng a! Đây chỗ nào là một kiếm sĩ to con ngốc vụng không có bao nhiêu kinh nghiệm chiến đấu không có đẳng cấp chứ, tên này căn bản là chiến tướng giống như ma thần ấy được không!

Trên thực tế Casimir đã có chút mất sức, trên tư liệu có một điểm nói không sai, hắn quả thật không có bao nhiêu kinh nghiệm chiến đấu, chỉ là loại tình hình này kích thích hung dữ trong bản tính hắn, nhất thời nhìn qua thực sự càng thêm đáng sợ.

Vết thương nghiêm trọng nhất ở phía sau lưng vô cùng đau đớn, máu đỏ tươi bị nước mưa cọ rửa xuống, nhuộm đẫm một vũng nước nhỏ bên chân hắn thành màu đỏ, rõ ràng sắc mặt đã trắng bệch, ánh mắt hắn lại vẫn kiên định không sợ, nhìn qua hung hãn cực kỳ.

Thiếu niên đạo tặc chạy, hiểm hiểm tránh được một kích, sau đó cấp tốc gọi đồng bạn giúp đỡ.

“Keng!"

Chủy thủ bị thanh kiếm đánh bay ra ngoài, sắc mặt thiếu niên thay đổi cực nhanh, vội vàng chạy trốn về phía sau, Casimir hét lớn một tiếng, trực tiếp một kiếm đập vào trên bả vai thiếu niên, thiếu niên nhỏ gầy không kịp kêu một tiếng liền ngã quỵ xuống.

Sau đó Casimir cảm thấy chân mình cũng mềm nhũn, mất máu quá nhiều dù sao không phải chuyện dễ chịu gì, nhưng mà ý chí của hắn tốt xấu coi như không tồi, trước khi người giúp đỡ đối phương tới cong thắt lưng chui vào bụi cây, uống hết một chai nước thuốc trị liệu, lại cũng không có bao nhiêu tác dụng, vết thương sau lưng rất nghiêm trọng, trên thanh chủy thủ này không chỉ bôi thuốc mê, còn có thêm hiệu quả tách rời, miệng vết thương không dễ khép lại, Casimir cau mày, đang chuẩn bị cởi áo xé thành băng vải bọc vết thương một chút, băng bó đơn giản này đại ca đã dạy hắn, chỉ là vẫn chưa bao giờ sử dụng, rốt cuộc có chút luống cuống ngốc vụng.

Lại bỗng nhiên, dường như có một luồng sáng ấm áp bao phủ hắn.

Casimir ngạc nhiên, đây, mục sư?

Không đúng!

Hắn ngẩng đầu, nhìn thấy hư ảnh hoa rơi màu hồng nhạt chợt lóe rồi biến mất trên đỉnh đầu, sờ sờ phía sau lưng mình, miệng vết thương vậy mà lại đang dần dần khép lại!

“Khụ, Lind?" Hắn nhỏ giọng nói.

Diệp Lâm lại đã nhẹ nhàng trốn lên một thân cây khác.

Nếu không phải vết thương sau lưng đã khép lại, Casimir gần như cho rằng mình là gặp ảo giác!

Hắn mở to mắt, khó có thể tin nhìn trời, không biết vì cái gì lại nhớ tới dáng vẻ Diệp Lâm tay cầm kim thêu may vá thành thạo, sau đó, biểu tình liền lập tức trở nên vặn vẹo ——

Mẹ kiếp, tiểu tử này còn có cái gì là không biết! Này ngay cả bản lĩnh của mục sư cũng học được!

So với Casimir cùng Auckland, Xavier cùng Diệp Lâm coi như tương đối tự nhiên trong hoàn cảnh như vậy đương nhiên sẽ không cảm thấy phức tạp, nhưng cũng không có nghĩa Diệp Lâm thích thời tiết bết bát như vậy, cả người ướt đẫm quần áo đều dính vào trên người cái gì thật sự cực kỳ khó chịu, cố tình lúc này còn có người trăm phương ngàn kế muốn giết ngươi đến mức phải trốn trong bụi cây bụi cỏ chạy tới chạy lui, thật sự là làm người chán ghét.

A, chờ một chút, đó là Garfield?

Diệp Lâm đã sớm cắt trị liệu chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào, trong loại hoàn cảnh tăm tối như thế này, y ngược lại không sợ tiết lộ cái gì, Diệp Lâm đứng ở trên cây cao nhíu mày, y không rõ gia đình hoàn cảnh như thế nào mà lại nuôi dưỡng ra đứa trẻ giống như Garfield.

Phụ thân hắn từng là thủ phủ của đại lục, mẫu thân Garfield Diệp Lâm chưa từng thấy, chỉ nghe nói vị phu nhân kia có khuôn mặt xinh đẹp vô cùng xuất chúng, hắn có bảy muội muội, đều không phải cùng một mẫu thân. Phụ thân hắn là một người kỳ lạ, nhưng theo lý hoàn cảnh sinh hoạt của Garfield hẳn là sẽ không quá kém mới đúng, dù sao hắn là con trai độc nhất của vị kia không phải sao?

Hơn nữa, mẫu thân hắn được phân một nửa tài sản của thủ phủ tiên sinh, hiện tại có lẽ là quý phu nhân giàu có nhất trên đại lục.

Nhưng Garfield lại có loại tính cách vắt cổ chày ra nước của nặng hơn người này tạm thời không nói, sức lớn vô cùng còn có thể nói là trời sinh, nhưng mà chiến đấu vô cùng thành thạo cùng với bình tĩnh thong dong khi đối đãi với kẻ địch tuyệt đối không thể nói là thiên phú.

Garfield mười lăm tuổi, nhìn đã giống như một đạo tặc cùng thích khách trưởng thành, vừa nhìn đã biết trải qua huấn luyện gian khổ, không phải một sớm một chiều có thể luyện thành.

So sánh mà nói, Archie đi theo phía sau Garfield càng giống thiếu niên bình thường xuất thân từ gia đình quý tộc, tuy rằng chứng sợ gái kia làm tính cách hắn hoàn toàn không bình thường, nhưng mà gặp phải loại chuyện này, dáng vẻ Archie sắc mặt trắng bệch mím chặt môi đi theo phía sau Garfield mới là phù hợp logic nhất không phải sao?

Tuy rằng, cho dù rõ ràng nhìn ra được là đang sợ hãi, tốc độ hắn ngâm xướng ma pháp cũng không vì vậy mà giảm bớt, lúc tên ma pháp không tiếng động bay ra, độ chính xác cũng không kém hơn bình thường.

Được rồi, tuy rằng độ chính xác của tên ma pháp của Archie bình thường cũng chưa chắc có cao bao nhiêu…

Chẳng qua, vòng ma pháp bảo vệ của người này ngược lại dùng rất tốt, thậm chí là vòng bảo vệ trên người Garfield cũng chưa từng dừng.

“Không có chuyện gì chứ?" Tiếng Xavier vang lên.

Mưa có vẻ nhỏ đi một chút, cho dù thời tiết cũng không lạnh, nhưng cả người ướt đẫm như vậy lại bị gió thổi một trận, đều là lạnh thấu tim.

Còn chưa đến nửa giờ, mười hai người đi vòng quanh ở ngay trong rừng cây, thành quả chiến đấu của Xavier tốt nhất, một mình hắn liền xử lý năm, Casimir ba, Garfield cùng Archie đánh ngã hai, Auckland cũng là hai, Diệp Lâm cắt trị liệu, thành quả là không.

Chẳng qua, bí mật Diệp Lâm có thể trị liệu, ít nhất bại lộ giữa bọn họ.

Nhưng mọi người hiện tại đều không có tâm tình nói chuyện này, kéo toàn bộ mười hai người đến cùng một chỗ, Xavier dùng dây quấn quanh chắc chắn buộc bọn họ thành một quả cầu màu xanh lớn ném vào trong dòng suối trong rừng cây kia, sức nổi vừa vặn, không đến mức làm cho bọn họ chìm xuống, cứ trôi đi mãi mà nói hẳn là vừa vặn đến chỗ cửa biển thì sẽ gặp được thuyền lớn của tổ trọng tài, xem lộ trình dự định, ít cũng phải có ba bốn ngày mới có thể đến cửa biển.

Những người này vốn đều là tử tù, vài ngày không ăn gì không đói chết bọn họ được, dòng suối này bọn họ từng điều tra, không có bất cứ sinh vật nguy hiểm gì, trôi ở trong nước ít nhất sẽ không làm cho bọn họ mất nước mà chết, giữ được tính mạng vẫn là không thành vấn đề.

Giằng co hơn nửa đêm, đến khi bầu trời hơi tỏa sáng, lều trại dựng lên, mưa cũng dần dần ngừng, Diệp Lâm cùng Xavier đốt đống lửa, thay quần áo khô ráo, sau đó sắc mặt mọi người cũng khá hơn nhiều.

Nhưng Auckland cùng Archie bình thường rất ít chịu khổ như vậy cũng một chút không bất ngờ mà sinh bệnh, nhìn triệu chứng hẳn là cảm lạnh sau khi gặp mưa, dù sao trước ngày hôm nay, bọn họ căn bản còn là đóa hoa nuôi trong nhà kính a…

Loại thời điểm này bọn họ hiển nhiên không nuốt nổi bánh mì khô, không còn cách nào, Diệp Lâm chỉ đành khổ bức mà lôi một cái vạc từ trong không gian chứa vật ra, cùng Xavier vào trong rừng cây tìm chút đồ có thể ăn, may mà bọn họ có phong phú kinh nghiệm tìm đồ ăn trong rừng cây, Xavier thậm chí còn đánh được một con chim Hori có thể ăn.

Mùi hương mê người từ trong vạc truyền ra, Diệp Lâm lợi dụng nguyên liệu nấu ăn đơn giản nấu một nồi canh tiên hương nồng đậm, nhìn dáng vẻ y cầm thìa tỉ mỉ quấy, Casimir thật tâm tán thưởng: “Lind, ngươi thật hiền —— lợi hại!" Thiếu chút nữa liền nói thành hiền lành, khụ khụ khụ.

Có vẻ tất cả những gì nữ nhân giỏi Lind đều xuất sắc hơn các nàng a, tỷ như may vá tỷ như nấu ăn tỷ như khiêu vũ tỷ như diện mạo —— khụ…

Khóe miệng Diệp Lâm hơi cong lên, giống như biết hắn đang suy nghĩ cái gì vậy, hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái.

Xavier ném mấy trái cây nhỏ màu vàng vào trong vạc.

“Cái gì vậy?"

“Quả nam tô, có tác dụng lưu thông máu, có thể đổ mồ hôi, hiện tại không mang theo dược thảo khác, dùng cái này có thể giảm bớt triệu chứng bệnh của bọn họ." Xavier chậm rãi nói.

Casimir gật gật đầu, cảm thấy hình như mấy tên bên cạnh này càng ngày càng hung tàn, khó tránh khỏi thấy bản thân có chút vô dụng.

Mùi thức ăn ba ra xa, Diệp Lâm nếm thử hương vị một chút, phát hiện quả nam tô này còn giống như một loại hương liệu, canh này vẫn là vô cùng làm cho người muốn ăn.

May mà trong vòng tay chứa vật của Diệp Lâm còn giữ bát thìa và vân vân từ rất lâu trước kia y cùng Xavier dùng, tuy rằng qua vài năm, nhưng mấy thứ này có để lâu nữa cũng sẽ không hỏng mất, múc hai bát canh cùng hai miếng bánh bao lúa mạch đưa cho Casimir cùng Garfield, “Đi cho Auckland cùng Archie ăn trước đi."

“Được."

Tuy rằng sinh bệnh sẽ dẫn đến kém ăn, nhưng bát canh thơm ngào ngạt nóng hầm hập này Auckland cùng Archie vẫn uống không ít, ngay cả mảnh bánh mì ngâm trong canh nếm cũng rất ngon, sáu người vù vù ăn sạch sẽ cả một nồi nước, Casimir hận không thể cũng liếm luôn cả đáy nồi.

Đáy lòng Diệp Lâm vẫn là có chút cảm giác thành tựu, đời trước y biết nấu cơm, tuy rằng tay nghề chỉ có thể nói thường thường, đến đời này, có một diện mạo nương pháo như vậy, y đã muốn cố gắng tránh đi bất cứ khả năng nào làm cho mình nhìn qua càng nữ tính hóa, cho dù trên thực tế y cực kỳ giỏi may vá, cũng giống như gặp may mắn khi luyện kim, trong việc nấu ăn y cũng có thiên phú không gì sánh kịp.

Nhưng bản thân Diệp Lâm không phải một người tham ăn, với đồ ăn y là cơ bản không có xoi mói gì, thế giới bối cảnh phương tây này chỉ cần nói về đồ ăn, không chỉ có là vấn đề đơn điệu, khẩu vị cơ bản cũng là nghìn bài một điệu tuyệt đối không gọi là mỹ vị được, chẳng trách một nồi nước như vậy quả thực làm mấy người khác hoàn toàn kinh diễm!

“Có người đến!" Bỗng nhiên, sắc mặt Xavier thay đổi, lập tức đứng lên.

Diệp Lâm vội vàng tưới tắt đống lửa, “Ta cùng Sal đi trước nhìn xem."

Đi vào trong rừng, chỉ xa xa nhìn thoáng qua Diệp Lâm cũng đã cảm thấy xui xẻo cực, quần áo màu trắng quen thuộc, cảm giác “thánh khiết" quen thuộc, không phải tiểu đội Hoa Hồng cùng Kiếm còn là ai?

Người tới rõ ràng là hai tiểu đội, nhìn huy chương giống nhau, đều là học sinh học viện cao cấp Galsworthy.

Berysford chỉ có hai tiểu đội bước vào thi đấu cạnh tranh, Galsworthy là ba tiểu đội toàn bộ vào, lấy dáng vẻ hai đội ngũ kia đi hài hòa cùng một chỗ đến xem, Diệp Lâm không chút nghi ngờ quan hệ của bọn họ vô cùng không tồi.

Nhưng bọn họ lại vừa vặn hung hăng đắc tội tiểu đội Hoa Hồng cùng Kiếm cách đây không lâu, nghe nói sau khi trận đầu chấm dứt, sáu vị trung thành không gì sánh được với thần Quang Minh này ước chừng ở trong nhà thờ sám hối một tuần!

Diệp Lâm cảm thấy một khi hiệp lộ tương phùng(2) với bọn họ, kết cục nhất định không tốt đẹp gì.

Hơn nữa, trong bọn họ còn có Auckland cùng Archie đang bị bệnh.

Xavier trầm giọng nói: “Để bọn họ đi trước, chúng ta dẫn dắt bọn họ rời đi."

Diệp Lâm gật gật đầu, trở về bảo Casimir cùng Garfield đồng thời thu lều trại, “Là người học viện cao cấp Galsworthy, các ngươi mang theo Auckland cùng Archie đi, ta cùng Sal dẫn dắt bọn họ rời đi."

Garfield bình tĩnh gật gật đầu, Casimir do dự một chút mới nói: “Các ngươi cẩn thận!" Sau đó giao ba lô cho Diệp Lâm.

“Biết!"

“Lúc nào bình an thì nhanh chóng liên hệ chúng ta."

“Được."

Cứ việc đây là một trận đấu không thể lấy mạng người, nhưng vẫn cứ còn nhiều biện pháp làm cho người sống không bằng chết, nói một cách khác, chỉ cần không chết, vậy chịu một chút tra tấn cũng không trái quy tắc thi đấu.

Ở trong rừng cây không thể nghi ngờ là Xavier chiếm ưu thế nhất, mà Diệp Lâm độ nhanh nhẹn cao, độ quen thuộc với rừng cây cũng vượt qua bốn người bọn họ, hiển nhiên do bọn họ dẫn dắt đối thủ rời đi là thỏa đáng nhất.

Đám học sinh Galsworthy này cho dù là cao thủ, nhưng ở trong rừng cây mà muốn bắt được Xavier cùng Diệp Lâm, đó cũng là kẻ ngốc nói mơ, cho nên Garfield cũng không quá lo lắng, hắn cõng Archie lên, sau đó nhíu nhíu mày, người này nhìn rất cao, vì sao lại nhẹ như vậy?

Casimir bên kia cũng đã cõng Auckland đi tới.

Thu lều trại lại đá đá đống lửa, bọn họ đi theo dòng suối đến dãy núi cách đó không xa.

Dãy núi gập ghềnh, không có gì bất ngờ xảy ra hẳn là có thể tìm được hang núi khô ráo một chút, nhưng làm cho bọn họ không nghĩ tới chính là, vừa mới đi tới dưới chân núi, lại thấy nước bùn cuồn cuộn lao nhanh từ trên núi xuống!

“Ngày hôm qua mưa to!" Garfield mở to hai mắt nhìn.

Casimir hô to, “Chạy mau!" Sau đó nhanh chóng nhấc chân dài chạy vào trong rừng cây.

Không cần hắn nhắc nhở, Garfield giống như một mũi tên rời cung, hai chân nhảy ra ngoài giống như lắp lò xo.

Mưa to làm cho đất lở, bọn họ đã vậy mà còn quá xui xẻo vừa vặn gặp phải!

Vốn tưởng rằng dựa vào thực lực của bọn họ, muốn thắng thi đấu cạnh tranh này tuyệt đối không khó, kết quả phát hiện độ khó khăn max, điều này để cho Diệp Lâm nói, căn bản chính là cho rằng mình vào một phó bản cấp bậc phổ thông, kết quả đi được một đoạn mới phát hiện chọn sai độ khó, căn bản là bản anh hùng được không!

“Phi phi phi!" Garfield phun ra đầy bùn, may mà Archie còn vững vàng ở trên lưng hắn, nhưng không may, một đợt đất đá trôi va vào, bọn họ cùng Casimir và Auckland, tách ra…

Mà lúc này Diệp Lâm quay đầu nhìn lại phía sau, “Bọn họ đuổi tới à?"

“Ừ." Xavier vừa chạy đi còn đồng thời không ngừng ngâm xướng chú ngữ tối nghĩa, là một ma pháp sư, tốc độ hắn chạy vượt xa dự tính của đối phương, kết quả mới có thể tạo ra khoảng cách như vậy.

Diệp Lâm bĩu môi, “Đám viện thần học này thật ghê tởm a, muốn ỷ mạnh hiếp yếu lấy nhiều nạt ít còn muốn làm ra cái sắc mặt thánh khiết quanh minh chính đại kia." Hừ, ngược lại đỡ cho bọn họ tổn thất hai cái cúp vàng giả.

Xavier cười nhạo, “Chỉ bằng bọn họ? Bắt được chúng ta lại nói!"

Môn hạ Thất Tú vốn chính là chân dài, hai người bọn họ đã chạy, mục sư chân ngắn mà đuổi được đến nơi mới có quỷ.

Nhưng mà… Diệp Lâm cảm thấy có cái gì không đúng, y buông lỏng cổ áo, bỗng nhiên cảm thấy thật nóng, ngay cả máu cũng giống như lưu động nhanh hơn, khụ, chút lượng vận động như vậy không đến mức đấy chứ…

“Xavier, ngươi có cảm thấy rất nóng không?" Diệp Lâm rốt cuộc nhịn không được hỏi.

Xavier vô cùng bình tĩnh trả lời: “Có một chút, chẳng qua đây là bình thường."

“Nghĩa là sao?"

“Quả nam tô, có thể hoạt huyết, có tác dụng toát mồ hôi, có hiệu quả chữa cảm lạnh, nhưng trên bản chất nó là một loại quả có tác dụng thúc tình mạnh."

Diệp Lâm: “…"

Mẹ kiếp, Xa, vi, er, tên, khốn, kiếp, nhà, ngươi!

Quả, thúc, tình, mạnh, em, gái, ngươi!

(1) 1 tấc Anh = 1 inch ~ 2.54cm

(2) Hiệp lộ tương phùng: Gặp kẻ thù trong ngõ hẻm, ý nói hai bên thù địch ko thể buông tha cho nhau

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

BOSS: Quả nam tô, trị liệu cảm lạnh phát sốt hảo giúp đỡ! Một chút di chứng nho nhỏ không cần để ý.

Diệp Lâm: Em gái ngươi! ((╯‵□′)╯︵┻━┻)

Bốn vị thiếu niên đáng thương xa ở nơi khác cũng đồng dạng trúng chiêu:

Casimir: nóng quá…

Auckland: nóng quá…

Garfield: nóng quá…

Archie: nóng quá…

Mẹ kiếp, BOSS ngươi là muốn hãm hại bao nhiêu người! 
Tác giả : SISIMO
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại