Tú Sắc - Thất Tú
Chương 43: Người quan trọng nhất
Có một cái bị đánh phá sẽ có cái thứ hai, huống chi ma pháp sư hệ hỏa duy nhất có thể khắc chế Sâm lâm chi ca đã ngã, vài vị còn lại càng thêm không tác dụng gì, nôn nóng lượn vài vòng trong rừng cây rậm rạp vẫn chưa tìm được người, nói đùa, rừng rậm này là Xavier tạo ra, nếu hắn có thể để cho đối phương tìm được người phe mình mới có quỷ, hơi di chuyển vị trí cây một chút lại bày ra mấy cái dây quấy nhiễu, đừng nói tìm người, ba vị ma pháp sư còn lại cho dù có lá chắn bảo vệ che chờ, đều phải ngã mấy cái nhìn vô cùng chật vật.
Kết quả chính là sau khi thời gian bảo vệ của Đại địa bảo hộ kết thúc, bọn họ cũng không thể lại tạo thành bất cứ thương tổn gì cho đám Diệp Lâm, lá chắn vừa mới biến mất, Diệp Lâm lập tức muốn vén tay áo muốn đi đánh một trận, mẹ kiếp, tên ma pháp sư hệ thủy kia, còn có ma pháp sư hệ mộc nữa, lúc trước oanh tạc lão tử có thích không?
Nhưng không đợi y xoay song kiếm đi báo thù, mấy cột ánh sáng màu trắng bay lên không trung, mẹ nó, đám người kia lại trực tiếp nhận thua!
Loại cảm giác nghẹn khuất này rất khó chịu biết không!
Rừng rậm trong sân đấu tan đi, trận thi đấu đặc sắc này kết thúc, người bị thương duy nhất chính là ma pháp sư hệ hỏa xui xẻo của đối phương, sáu người bên này trừ Diệp Lâm bên má bị xát chút da, năm người còn lại đều là nửa điểm cũng không có chuyện gì, cũng bởi vì xát một chút da như vậy, sắc mặt Xavier nhìn qua thật sự khó coi.
Mà đội trưởng của đối phương vừa vặn là ma pháp sư hệ lôi phối hợp ăn ý với vị ma pháp sư hệ hỏa kia, tuy rằng hết sức quan tâm tình trạng ma pháp sư hệ hỏa kia, hắn vẫn vô cùng có phong độ đi lên nói mấy câu với đám Diệp Lâm.
“Vốn định đến trận chung kết mới dùng con bài chưa lật này." Hắn mỉm cười, “Nhưng sau khi xem xong trận trước của các ngươi liền biết chúng ta không có khả năng thắng lợi, chỉ có thể ra đòn sát thủ ngay từ đầu, không ngờ được lại vẫn thua."
Casimir nhìn bên này nhìn bên kia, phát hiện đám người kia không có bất cứ ai có ý định phản ứng vị đội trưởng này của đối phương, thậm chí cả biểu tình cũng là trắng trợn viết bốn chữ: ta rất khó chịu!
Vì thế, thân là “đội trưởng", hắn chỉ có thể tiến lên tiếp lời, kết quả hắn vừa mới mở miệng, năm người còn lại đều rất không cho mặt mũi mà xoay người bước đi, không đi thì làm gì? Ở ngoài sân còn hy vọng có thể đánh nữa chắc! Bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm kìa!
Nhất thời Casimir chỉ có thể cười ngượng ngùng, ma pháp sư hệ lôi kia còn giống như vô ý mà nói: “Xem ra những đồng đội này của ngươi tính cách thật có chút kiêu ngạo nhỉ?"
Này thì chỗ nào là kiêu ngạo chứ, đây căn bản là không coi các ngươi còn có ta ra gì a! Casimir quả thực muốn rơi lệ đầy mặt…
Nhìn thấy Diệp Lâm ra khỏi sân đấu, Ngạo Thiên xúc động định chạy tới, lại đột nhiên dừng bước, hắn vừa đau lòng nghĩ đến nữ thần bị thương lại vừa cảm thấy cái dáng vẻ hiện tại này của mình thật sự không quá thích hợp xuất hiện trước mặt nữ thần, dù sao hắn hiện tại mới năm tuổi thôi! Thật sự là cái tuổi làm cho hắn căm ghét, vì thế chỉ có thể kiềm chế khát vọng đi gặp nữ thần lại, gần như trông mòn con mắt mà nhìn theo Diệp Lâm rời đi, trong lòng yên lặng nghĩ, hiện tại không thể gặp không thể gặp, nếu không ta trong lòng nữ thần sẽ vĩnh viễn là một đứa trẻ, lần gặp mặt đầu tiên của ta cùng nữ thần tuyệt đối không thể để cho nàng (hắn) coi ta là trẻ con…
Chỉ cần mười năm! Ngạo Thiên nắm chặt nắm tay, sau đó quay đầu lại nhìn về phía Meg, “Ngươi và mẹ ngươi xem xong thi đấu sẽ về đô thành sao?"
Meg gật gật đầu, “Đúng vậy."
“Ca ca ngươi học ở Berysford đúng không, cho dù là tốt nghiệp, hắn cũng sẽ luôn luôn ở đô thành chứ?"
Vấn đề này có chút kỳ quái, Meg lại cho rằng Ngạo Thiên cũng là sùng bái ca ca lợi hại của mình, vì thế cười nói: “Đó là đương nhiên! Mẹ nói ca ca là gia chủ nhà Anbridge, chờ hắn tốt nghiệp, tất cả sản nghiệp nhà Anbridge đều phải giao vào tay hắn mà!"
Ngạo Thiên nhớ tới vai lưng thẳng thắn tinh tế của nữ thần, trong lòng vừa thương tiếc lại khổ sở, nữ thần nữ giả trang nam như vậy, nhất định là vì nguyên nhân này, toàn bộ gia sản đều phải giao phải giao vào trong tay nàng (hắn), đây là chuyện mệt thế nào a, mỹ nhân giống như nữ thần vậy, nên ở trong phòng tốt nhất mặc quần áo tốt nhất, khiêu vũ vẽ tranh ngắm hoa uống trà mới đúng chứ!
Hắn phải nhanh chóng lớn lên, sau đó mới có thể bảo vệ nữ thần! Ngạo Thiên âm thầm quyết định.
“Chờ ngươi trở về đô thành, ta viết thư cho ngươi được không!"
Khuôn mặt Meg đỏ bừng, lông mi chớp chớp, mang theo vài phần ngượng ngùng đáp: “Được."
Ngạo Thiên mỉm cười, tinh thần bất định.
Hiển nhiên, sau khi gặp qua Diệp Lâm, hắn đã chướng mắt tiểu cô nương còn chưa lớn lên này, trong lòng hắn chỉ còn lại có lợi dụng Meg hỏi thăm các loại tin tức về nữ thần.
Vài năm sau đó, tuy rằng Ngạo Thiên kiên trì tình yêu đích thực duy nhất của hắn là nữ thần xa ở đô thành, nhưng hắn vẫn cứ có thể mỗi ngày lăn lên giường cùng với tiểu nữ phó xinh đẹp kia, buổi tối ngày hôm trước vừa mới ngủ cùng tiểu nữ phó, sáng sớm ngày hôm sau lại có thể ngồi trước cửa sổ ưu thương thâm tình than nhẹ: “Chờ ta…"
Đây là tư duy mà nam chính văn chủng mã quen có.
Đương nhiên, đây là nói về sau.
Bên này Diệp Lâm vừa đi xuống sân đấu bỗng nhiên hắt xì một cái, xoa xoa mũi nói thầm: “Ai lại đang nhắc tới ta…"
Lại bỗng nhiên bị Xavier kéo tay lại, “Đi!"
“Này, chậm một chút!"
Hai người rẽ ngang rẽ dọc rồi rẽ vào một mảng rừng cây cảnh, bởi vì bây giờ là thời gian thi đấu, nơi này không có lấy một người, trong rừng chỉ có ghế dài bằng gỗ sồi trơ trọi.
“Làm gì!" Diệp Lâm gỡ tay hắn ra, nhíu mày nói.
Xavier không nói một câu, trực tiếp hôn lên.
Diệp Lâm mở to đôi mắt, mẹ kiếp, ban ngày ban mặt đừng động dục có được không! Chẳng lẽ là vừa rồi thi đấu hưng phấn lên lại không phát tiết được nên phải ra ngoài?
Kết quả, cái hôn này lại không giống như y tưởng tượng, mà là vô cùng ôn nhu, hôn đến Diệp Lâm đều có chút ngại ngùng.
Có vẻ như, Xavier vẫn là lần đầu tiên hôn y ôn nhu lưu luyến như vậy, hôn giống như có mang theo quý trọng mang theo che chở, ngược lại hôn đến Diệp Lâm mặt mũi đỏ bừng tất cả đều là khô nóng.
Hơn nữa, hắn hôn xong còn dùng đầu lưỡi liếm qua vết thương trên mặt Diệp Lâm.
“A ——" Diệp Lâm cảm thấy cái tiếng phát ra từ trong cổ họng mình kia thật sự rất giống rên rỉ vào thời điểm nào đó, nghe thậm chí có chút phiến tình, quả nhiên, đôi mắt xanh biếc của Xavier nháy mắt trở nên nồng đậm, màu sắc u lục thâm thúy mê người này làm Diệp Lâm nhìn mà run cả người, cảm giác đầu lưỡi Xavier tỉ mỉ đảo qua vết thương trên mặt mình, không nhịn được run lợi hại hơn, vội vàng đẩy hắn ra, “Được rồi!"
Kỳ thật vết thương cũng không đau, chỉ là tê tê ngứa ngứa, một vết thương nhỏ mà thôi, chỗ nào có thể đau nhiều chứ, hơn nữa, thể chất của y vốn là rất đặc biệt, chắc chắn đến tối thì cả sẹo cũng không nhìn thấy, nghĩ đến đây, Diệp Lâm bỗng nhiên nhớ lại sườn trong đùi bị Xavier cọ đến vừa đau vừa nóng bừng bừng ngày hôm ấy, không đến nửa ngày y đã khôi phục bình thường, hẳn là nên may mắn có khả năng khôi phục như vậy, kết quả lại cả ngày không được tự nhiên, tác dụng tâm lý làm cho y đến tận buổi tối vẫn đi đứng cứng ngắc.
Xavier thở dài, vẫn kiên trì ôm Diệp Lâm vào trong lòng.
Diệp Lâm cảm thấy có chút không được tự nhiên, y lại không phải nữ, bị Xavier ôm như vậy, y chung quy cảm thấy là lạ, vì thế rầu rĩ nói bên đầu vai Xavier: “Ngươi làm sao vậy, mấy năm trước cũng không phải chưa từng bị thương."
Xavier biết ý của y. Không sai, mấy năm bọn họ lưu lạc kia, Diệp Lâm cũng không phải chưa từng bị thương, bọn họ từng có lúc chật vật chạy trốn suýt chút nữa là mất mạng, so với một vết sẹo nho nhỏ như vậy, lúc trước có một lần Diệp Lâm bị thương rất nặng, chính mình cũng bởi vì y bị thương mà co rút đau đớn đến khó chịu.
“… Khi đó, ta chung quy là có thể bảo vệ ngươi ở phía sau, Lâm, ta phát hiện ta càng ngày càng không thể nào chịu được ngươi bị thương."
Diệp Lâm ngẩn ra, vừa nghĩ như vậy, ngược lại còn thật không sai, ngay từ đầu là y đẩy Xavier đi ra ngoài đánh còn mình đứng phía sau bảo vệ, sau đó lại coi như thành thói quen, xông về phía trước luôn luôn là Xavier, một lần duy nhất mình trọng thương vẫn là bởi vì Xavier ở phía trước kém chút thì bị người nọ một đao giết chết, Diệp Lâm không chút nghĩ ngợi trị liệu thêm máu đều ném cho hắn, kết quả biến thành chính mình lại suýt chút mất mạng.
Nhưng, chẳng qua chỉ là một vết sẹo nho nhỏ mà thôi, ah? Chờ một chút, bị thương mặt?!
“Này, chỉ là vết thương nhỏ như sợi tóc thế này ngươi để ý cái gì?" Diệp Lâm hung tợn đẩy Xavier ra, “Bị thương mặt thì làm sao! Xa, vi, er, ta cảnh cáo ngươi, không được coi ta như nữ nhân, nghe rõ chưa?!"
Căn bản không đợi Xavier giải thích, Diệp Lâm liền nổi giận đùng đùng mà đi.
Mẹ kiếp tên vô lại, là thật sự coi y là nữ nhân hay là thế nào! Bị thương mặt thì con mẹ nó có thể làm thế nào chứ!
Xavier bị y đẩy một cái lảo đảo, nhìn y ào ào đi như một cơn gió, không khỏi thở dài, cái này gọi là họa từ miệng mà ra a, ý tứ của hắn căn bản không phải như thế —— hắn nên nói như thế nào đây, Lâm quả thật rất xinh đẹp, trên đời này có lẽ thật sự không có bao nhiêu người xinh đẹp hơn y, nhưng từ nhỏ đã sinh sống giữa đám tinh linh nổi danh xinh đẹp, Xavier tự thấy mình không phải là người coi trọng bề ngoài như vậy. Hắn có làm sao cũng không ngờ được Lâm sẽ nghĩ lệch sang phương diện này, thật sự là làm hắn không biết nên khóc hay nên cười.
Thật ra, Xavier muốn nói chính là, có lẽ trong những năm tháng sống nương tựa lẫn nhau kia, ý nghĩ của hắn còn chưa đến mức như vậy, chỉ là dần dần Lâm trong trái tim hắn càng ngày càng nặng, lúc trước chỉ là thích y, coi trọng y, hiện tại lại không thể dễ dàng tha thứ bất cứ ai có thương tổn gì đến Lâm, cho dù chỉ là một chút như vậy cũng làm cho hắn vô cùng tức giận không thể tự kiềm chế.
Tỷ như cha xứ làm Lâm bị thương năm đó, sau này còn không phải bị mình chém thành một đống thịt nát?
Làm thế nào đây, người này vì sao lại trở nên quan trọng như vậy? Chính bản thân Xavier cũng không thể lý giải được.
Vì cái gì sẽ có tình cảm làm người ta không biết làm sao như vậy?
Xavier vừa chợt tỉnh ngộ nhất thời giật mình tại chỗ, nhìn nhìn hai tay mình, đầu lưỡi còn giữ hương vị mặn chát thuộc về máu Diệp Lâm.
Thực ra tinh linh không thích mùi máu tươi như vậy. Chỉ là, đây là máu Diệp Lâm, nhất thời toàn thân hắn lại có chút nóng.
Xavier bỗng nhiên nhìn lại bản thân vô cùng rõ ràng, hắn rất rõ ràng suy nghĩ cẩn thận một chuyện: hắn không thể dễ dàng tha thứ bất luận kẻ nào thương tổn Lâm, cho dù là bản thân hắn cũng không thể.
Nhưng nếu có một ngày hắn không thể lại có được y, như vậy hắn tình nguyện hút khô máu của y để y chết trên tay mình ——
Chết cũng sẽ không giao cho người khác.
Xavier suy nghĩ cẩn thận xong liền thoải mái, bắt đầu chậm rãi đi về ký túc xá, mặt mũi như thường đi lại thong dong, ngược lại là Diệp Lâm chạy về ký túc xá trước hắn một bước lại bỗng nhiên hung hăng hắt xì một cái.
“Thật sự là chẳng hiểu ra sao." Diệp Lâm nói thầm, xoa xoa mũi, bởi vì đêm qua ngủ không ngon, y quyết định ngủ một giấc trước rồi lại nghĩ cái khác.
Không hề biết Xavier đã ra chú thích cho tương lai của bọn họ, hoặc là vĩnh viễn cùng nhau, hoặc là chết.
(1) Thuấn phát: Phát ra ma pháp trong chớp mắt mà ko cần đọc thần chú/chú ngữ
(2) Hắc mã: Đối thủ khó giải quyết
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ngạo Thiên: Tình yêu đích thực của ta, nữ thần của ta, ta nhớ ngươi nhớ đến tim đều đau.
Diệp Lâm: Nôn!
BOSS: Lâm, ta sẽ không để cho bất cứ kẻ nào thương tổn ngươi. (mặt thâm tình)
Diệp Lâm: O. 0(tiểu cảm động_ing)
BOSS: Nếu có một ngày ngươi muốn rời khỏi ta ta nhất định sẽ hút khô máu của ngươi cho ngươi chết ở trên tay của ta chết cũng sẽ không giao ngươi cho người khác!
Diệp Lâm: … (mẹ ơi thật đáng sợ, ta trêu chọc đều là chút thần mã đáng sợ người a a a a! QAQ mau tới cứu vớt tam quan của ta!)
Kết quả chính là sau khi thời gian bảo vệ của Đại địa bảo hộ kết thúc, bọn họ cũng không thể lại tạo thành bất cứ thương tổn gì cho đám Diệp Lâm, lá chắn vừa mới biến mất, Diệp Lâm lập tức muốn vén tay áo muốn đi đánh một trận, mẹ kiếp, tên ma pháp sư hệ thủy kia, còn có ma pháp sư hệ mộc nữa, lúc trước oanh tạc lão tử có thích không?
Nhưng không đợi y xoay song kiếm đi báo thù, mấy cột ánh sáng màu trắng bay lên không trung, mẹ nó, đám người kia lại trực tiếp nhận thua!
Loại cảm giác nghẹn khuất này rất khó chịu biết không!
Rừng rậm trong sân đấu tan đi, trận thi đấu đặc sắc này kết thúc, người bị thương duy nhất chính là ma pháp sư hệ hỏa xui xẻo của đối phương, sáu người bên này trừ Diệp Lâm bên má bị xát chút da, năm người còn lại đều là nửa điểm cũng không có chuyện gì, cũng bởi vì xát một chút da như vậy, sắc mặt Xavier nhìn qua thật sự khó coi.
Mà đội trưởng của đối phương vừa vặn là ma pháp sư hệ lôi phối hợp ăn ý với vị ma pháp sư hệ hỏa kia, tuy rằng hết sức quan tâm tình trạng ma pháp sư hệ hỏa kia, hắn vẫn vô cùng có phong độ đi lên nói mấy câu với đám Diệp Lâm.
“Vốn định đến trận chung kết mới dùng con bài chưa lật này." Hắn mỉm cười, “Nhưng sau khi xem xong trận trước của các ngươi liền biết chúng ta không có khả năng thắng lợi, chỉ có thể ra đòn sát thủ ngay từ đầu, không ngờ được lại vẫn thua."
Casimir nhìn bên này nhìn bên kia, phát hiện đám người kia không có bất cứ ai có ý định phản ứng vị đội trưởng này của đối phương, thậm chí cả biểu tình cũng là trắng trợn viết bốn chữ: ta rất khó chịu!
Vì thế, thân là “đội trưởng", hắn chỉ có thể tiến lên tiếp lời, kết quả hắn vừa mới mở miệng, năm người còn lại đều rất không cho mặt mũi mà xoay người bước đi, không đi thì làm gì? Ở ngoài sân còn hy vọng có thể đánh nữa chắc! Bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm kìa!
Nhất thời Casimir chỉ có thể cười ngượng ngùng, ma pháp sư hệ lôi kia còn giống như vô ý mà nói: “Xem ra những đồng đội này của ngươi tính cách thật có chút kiêu ngạo nhỉ?"
Này thì chỗ nào là kiêu ngạo chứ, đây căn bản là không coi các ngươi còn có ta ra gì a! Casimir quả thực muốn rơi lệ đầy mặt…
Nhìn thấy Diệp Lâm ra khỏi sân đấu, Ngạo Thiên xúc động định chạy tới, lại đột nhiên dừng bước, hắn vừa đau lòng nghĩ đến nữ thần bị thương lại vừa cảm thấy cái dáng vẻ hiện tại này của mình thật sự không quá thích hợp xuất hiện trước mặt nữ thần, dù sao hắn hiện tại mới năm tuổi thôi! Thật sự là cái tuổi làm cho hắn căm ghét, vì thế chỉ có thể kiềm chế khát vọng đi gặp nữ thần lại, gần như trông mòn con mắt mà nhìn theo Diệp Lâm rời đi, trong lòng yên lặng nghĩ, hiện tại không thể gặp không thể gặp, nếu không ta trong lòng nữ thần sẽ vĩnh viễn là một đứa trẻ, lần gặp mặt đầu tiên của ta cùng nữ thần tuyệt đối không thể để cho nàng (hắn) coi ta là trẻ con…
Chỉ cần mười năm! Ngạo Thiên nắm chặt nắm tay, sau đó quay đầu lại nhìn về phía Meg, “Ngươi và mẹ ngươi xem xong thi đấu sẽ về đô thành sao?"
Meg gật gật đầu, “Đúng vậy."
“Ca ca ngươi học ở Berysford đúng không, cho dù là tốt nghiệp, hắn cũng sẽ luôn luôn ở đô thành chứ?"
Vấn đề này có chút kỳ quái, Meg lại cho rằng Ngạo Thiên cũng là sùng bái ca ca lợi hại của mình, vì thế cười nói: “Đó là đương nhiên! Mẹ nói ca ca là gia chủ nhà Anbridge, chờ hắn tốt nghiệp, tất cả sản nghiệp nhà Anbridge đều phải giao vào tay hắn mà!"
Ngạo Thiên nhớ tới vai lưng thẳng thắn tinh tế của nữ thần, trong lòng vừa thương tiếc lại khổ sở, nữ thần nữ giả trang nam như vậy, nhất định là vì nguyên nhân này, toàn bộ gia sản đều phải giao phải giao vào trong tay nàng (hắn), đây là chuyện mệt thế nào a, mỹ nhân giống như nữ thần vậy, nên ở trong phòng tốt nhất mặc quần áo tốt nhất, khiêu vũ vẽ tranh ngắm hoa uống trà mới đúng chứ!
Hắn phải nhanh chóng lớn lên, sau đó mới có thể bảo vệ nữ thần! Ngạo Thiên âm thầm quyết định.
“Chờ ngươi trở về đô thành, ta viết thư cho ngươi được không!"
Khuôn mặt Meg đỏ bừng, lông mi chớp chớp, mang theo vài phần ngượng ngùng đáp: “Được."
Ngạo Thiên mỉm cười, tinh thần bất định.
Hiển nhiên, sau khi gặp qua Diệp Lâm, hắn đã chướng mắt tiểu cô nương còn chưa lớn lên này, trong lòng hắn chỉ còn lại có lợi dụng Meg hỏi thăm các loại tin tức về nữ thần.
Vài năm sau đó, tuy rằng Ngạo Thiên kiên trì tình yêu đích thực duy nhất của hắn là nữ thần xa ở đô thành, nhưng hắn vẫn cứ có thể mỗi ngày lăn lên giường cùng với tiểu nữ phó xinh đẹp kia, buổi tối ngày hôm trước vừa mới ngủ cùng tiểu nữ phó, sáng sớm ngày hôm sau lại có thể ngồi trước cửa sổ ưu thương thâm tình than nhẹ: “Chờ ta…"
Đây là tư duy mà nam chính văn chủng mã quen có.
Đương nhiên, đây là nói về sau.
Bên này Diệp Lâm vừa đi xuống sân đấu bỗng nhiên hắt xì một cái, xoa xoa mũi nói thầm: “Ai lại đang nhắc tới ta…"
Lại bỗng nhiên bị Xavier kéo tay lại, “Đi!"
“Này, chậm một chút!"
Hai người rẽ ngang rẽ dọc rồi rẽ vào một mảng rừng cây cảnh, bởi vì bây giờ là thời gian thi đấu, nơi này không có lấy một người, trong rừng chỉ có ghế dài bằng gỗ sồi trơ trọi.
“Làm gì!" Diệp Lâm gỡ tay hắn ra, nhíu mày nói.
Xavier không nói một câu, trực tiếp hôn lên.
Diệp Lâm mở to đôi mắt, mẹ kiếp, ban ngày ban mặt đừng động dục có được không! Chẳng lẽ là vừa rồi thi đấu hưng phấn lên lại không phát tiết được nên phải ra ngoài?
Kết quả, cái hôn này lại không giống như y tưởng tượng, mà là vô cùng ôn nhu, hôn đến Diệp Lâm đều có chút ngại ngùng.
Có vẻ như, Xavier vẫn là lần đầu tiên hôn y ôn nhu lưu luyến như vậy, hôn giống như có mang theo quý trọng mang theo che chở, ngược lại hôn đến Diệp Lâm mặt mũi đỏ bừng tất cả đều là khô nóng.
Hơn nữa, hắn hôn xong còn dùng đầu lưỡi liếm qua vết thương trên mặt Diệp Lâm.
“A ——" Diệp Lâm cảm thấy cái tiếng phát ra từ trong cổ họng mình kia thật sự rất giống rên rỉ vào thời điểm nào đó, nghe thậm chí có chút phiến tình, quả nhiên, đôi mắt xanh biếc của Xavier nháy mắt trở nên nồng đậm, màu sắc u lục thâm thúy mê người này làm Diệp Lâm nhìn mà run cả người, cảm giác đầu lưỡi Xavier tỉ mỉ đảo qua vết thương trên mặt mình, không nhịn được run lợi hại hơn, vội vàng đẩy hắn ra, “Được rồi!"
Kỳ thật vết thương cũng không đau, chỉ là tê tê ngứa ngứa, một vết thương nhỏ mà thôi, chỗ nào có thể đau nhiều chứ, hơn nữa, thể chất của y vốn là rất đặc biệt, chắc chắn đến tối thì cả sẹo cũng không nhìn thấy, nghĩ đến đây, Diệp Lâm bỗng nhiên nhớ lại sườn trong đùi bị Xavier cọ đến vừa đau vừa nóng bừng bừng ngày hôm ấy, không đến nửa ngày y đã khôi phục bình thường, hẳn là nên may mắn có khả năng khôi phục như vậy, kết quả lại cả ngày không được tự nhiên, tác dụng tâm lý làm cho y đến tận buổi tối vẫn đi đứng cứng ngắc.
Xavier thở dài, vẫn kiên trì ôm Diệp Lâm vào trong lòng.
Diệp Lâm cảm thấy có chút không được tự nhiên, y lại không phải nữ, bị Xavier ôm như vậy, y chung quy cảm thấy là lạ, vì thế rầu rĩ nói bên đầu vai Xavier: “Ngươi làm sao vậy, mấy năm trước cũng không phải chưa từng bị thương."
Xavier biết ý của y. Không sai, mấy năm bọn họ lưu lạc kia, Diệp Lâm cũng không phải chưa từng bị thương, bọn họ từng có lúc chật vật chạy trốn suýt chút nữa là mất mạng, so với một vết sẹo nho nhỏ như vậy, lúc trước có một lần Diệp Lâm bị thương rất nặng, chính mình cũng bởi vì y bị thương mà co rút đau đớn đến khó chịu.
“… Khi đó, ta chung quy là có thể bảo vệ ngươi ở phía sau, Lâm, ta phát hiện ta càng ngày càng không thể nào chịu được ngươi bị thương."
Diệp Lâm ngẩn ra, vừa nghĩ như vậy, ngược lại còn thật không sai, ngay từ đầu là y đẩy Xavier đi ra ngoài đánh còn mình đứng phía sau bảo vệ, sau đó lại coi như thành thói quen, xông về phía trước luôn luôn là Xavier, một lần duy nhất mình trọng thương vẫn là bởi vì Xavier ở phía trước kém chút thì bị người nọ một đao giết chết, Diệp Lâm không chút nghĩ ngợi trị liệu thêm máu đều ném cho hắn, kết quả biến thành chính mình lại suýt chút mất mạng.
Nhưng, chẳng qua chỉ là một vết sẹo nho nhỏ mà thôi, ah? Chờ một chút, bị thương mặt?!
“Này, chỉ là vết thương nhỏ như sợi tóc thế này ngươi để ý cái gì?" Diệp Lâm hung tợn đẩy Xavier ra, “Bị thương mặt thì làm sao! Xa, vi, er, ta cảnh cáo ngươi, không được coi ta như nữ nhân, nghe rõ chưa?!"
Căn bản không đợi Xavier giải thích, Diệp Lâm liền nổi giận đùng đùng mà đi.
Mẹ kiếp tên vô lại, là thật sự coi y là nữ nhân hay là thế nào! Bị thương mặt thì con mẹ nó có thể làm thế nào chứ!
Xavier bị y đẩy một cái lảo đảo, nhìn y ào ào đi như một cơn gió, không khỏi thở dài, cái này gọi là họa từ miệng mà ra a, ý tứ của hắn căn bản không phải như thế —— hắn nên nói như thế nào đây, Lâm quả thật rất xinh đẹp, trên đời này có lẽ thật sự không có bao nhiêu người xinh đẹp hơn y, nhưng từ nhỏ đã sinh sống giữa đám tinh linh nổi danh xinh đẹp, Xavier tự thấy mình không phải là người coi trọng bề ngoài như vậy. Hắn có làm sao cũng không ngờ được Lâm sẽ nghĩ lệch sang phương diện này, thật sự là làm hắn không biết nên khóc hay nên cười.
Thật ra, Xavier muốn nói chính là, có lẽ trong những năm tháng sống nương tựa lẫn nhau kia, ý nghĩ của hắn còn chưa đến mức như vậy, chỉ là dần dần Lâm trong trái tim hắn càng ngày càng nặng, lúc trước chỉ là thích y, coi trọng y, hiện tại lại không thể dễ dàng tha thứ bất cứ ai có thương tổn gì đến Lâm, cho dù chỉ là một chút như vậy cũng làm cho hắn vô cùng tức giận không thể tự kiềm chế.
Tỷ như cha xứ làm Lâm bị thương năm đó, sau này còn không phải bị mình chém thành một đống thịt nát?
Làm thế nào đây, người này vì sao lại trở nên quan trọng như vậy? Chính bản thân Xavier cũng không thể lý giải được.
Vì cái gì sẽ có tình cảm làm người ta không biết làm sao như vậy?
Xavier vừa chợt tỉnh ngộ nhất thời giật mình tại chỗ, nhìn nhìn hai tay mình, đầu lưỡi còn giữ hương vị mặn chát thuộc về máu Diệp Lâm.
Thực ra tinh linh không thích mùi máu tươi như vậy. Chỉ là, đây là máu Diệp Lâm, nhất thời toàn thân hắn lại có chút nóng.
Xavier bỗng nhiên nhìn lại bản thân vô cùng rõ ràng, hắn rất rõ ràng suy nghĩ cẩn thận một chuyện: hắn không thể dễ dàng tha thứ bất luận kẻ nào thương tổn Lâm, cho dù là bản thân hắn cũng không thể.
Nhưng nếu có một ngày hắn không thể lại có được y, như vậy hắn tình nguyện hút khô máu của y để y chết trên tay mình ——
Chết cũng sẽ không giao cho người khác.
Xavier suy nghĩ cẩn thận xong liền thoải mái, bắt đầu chậm rãi đi về ký túc xá, mặt mũi như thường đi lại thong dong, ngược lại là Diệp Lâm chạy về ký túc xá trước hắn một bước lại bỗng nhiên hung hăng hắt xì một cái.
“Thật sự là chẳng hiểu ra sao." Diệp Lâm nói thầm, xoa xoa mũi, bởi vì đêm qua ngủ không ngon, y quyết định ngủ một giấc trước rồi lại nghĩ cái khác.
Không hề biết Xavier đã ra chú thích cho tương lai của bọn họ, hoặc là vĩnh viễn cùng nhau, hoặc là chết.
(1) Thuấn phát: Phát ra ma pháp trong chớp mắt mà ko cần đọc thần chú/chú ngữ
(2) Hắc mã: Đối thủ khó giải quyết
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ngạo Thiên: Tình yêu đích thực của ta, nữ thần của ta, ta nhớ ngươi nhớ đến tim đều đau.
Diệp Lâm: Nôn!
BOSS: Lâm, ta sẽ không để cho bất cứ kẻ nào thương tổn ngươi. (mặt thâm tình)
Diệp Lâm: O. 0(tiểu cảm động_ing)
BOSS: Nếu có một ngày ngươi muốn rời khỏi ta ta nhất định sẽ hút khô máu của ngươi cho ngươi chết ở trên tay của ta chết cũng sẽ không giao ngươi cho người khác!
Diệp Lâm: … (mẹ ơi thật đáng sợ, ta trêu chọc đều là chút thần mã đáng sợ người a a a a! QAQ mau tới cứu vớt tam quan của ta!)
Tác giả :
SISIMO