Tú Sắc Nông Gia
Chương 218: Sốt ruột
Tất nhiên Hương Tú hiểu những gì bà mối Vương nói, nàng không tức giận cũng không phản bác, nàng chỉ cúi đầu khẽ nén nước mắt rơi.
Bà mối Vương thở dài: “Dù sao chuyện này muội biết, ta biết, hắn biết, trời biết, đất biết. Muội cứ suy nghĩ thật kĩ trước đi, quyết định rồi thì đến tìm ta. Ta trả lời người ta sau."
Trong lòng Hương Tú rất bối rối. Giờ nàng không biết nên làm thế nào cả. Trước kia nàng muốn tìm một người đàn ông toàn tâm toàn ý biết bao, không ngờ lúc không tìm lại xuất hiện. Nhưng Tiếu Hoành là đối tượng xem mắt của Mạch Thảo, lại đối với mình… Nam nhân như vậy liệu có tin được không, nàng sợ lại giống như trước kia.
Không biết bà mối Vương sợ hay là sốt ruột vì Hương Tú vẫn chưa đáp lời mà hai ngày này cứ rãnh rỗi là chạy đến quán của Loan Loan ngồi. Ngồi một chút là đến trưa, nói chuyện nọ sọ chuyện kia vẫn chưa hết đề tài, sau mới nói chuyện này cho nàng nghe.
Loan Loan há hốc mồm ngơ ngác nhìn bà mối Vương, hồi lâu mới nói: “Chuyên này đại nương chưa nói với người khác chứ?"
“Sao có thể?" Bà mối Vương vỗ vỗ ngực đảm bảo: “Ta đã hứa với Hương Tú không nói chuyện này cho ai, bất kể thành hay không đều không để người ta khó xử mà!" Sau đó vừa nhìn nàng vừa cười hì hì: “Nhị muội tử không giống họ!"
Loan Loan giật giật khóe miệng cười theo, trong lòng quyết định, sau này con trai nàng tìm vợ tuyệt đối sẽ không nhờ bà mối Vương hỗ trợ!
Nói nàng không nhiều chuyện là không phải, chẳng qua nàng không giống những người trong thôn, nghe được gì cứ phải nói ra từ miệng mình một lần!
Cả ngày tinh thần Hương Tú đều hoảng hốt, nàng thực không biết nên nói chuyện này với Mạch Thảo thế nào. Về sau nhìn thấy ánh mắt mập mờ của Tạ Tam hai ba lần, Hương Tú rốt cục hạ quyết tâm, bất kể thế nào, vì Mạch Thảo nàng phải tìm một người đàn ông để cưới thôi.
Còn chưa kịp nói cho bà mối Vương thì Tiếu Hoành đã đến nhà bà mối Vương trước.
“… Những thứ này ta mới mua ở chợ hôm nay, đại nương dùng thử đi."
Bà mối Vương nhìn các loại đồ ăn ngon trên bàn trong lòng tấm tắc nghĩ, Tiếu Hoành này đã nóng lòng rồi đây, mới đó đã chạy tới nhờ mình giúp nữa.
Ngoài mặt khẽ cười nói: “Sao có thể không biết xấu hổ như vậy, đã để cháu tốn kém rồi!"
Tiếu Hoành lộ vẻ nho nhã, lễ độ: “Đây là để hiếu kính đại nương, mong đại nương giúp ta nói tốt với người nhiều một chút. Chuyện này có chút đường đột, nhưng ta rất thật tâm…"
Một phen nói rất chân thành.
Bà mối Vương cười ha ha đáp ứng: “Cháu yên tâm, ta sẽ nói giúp cho. Chỉ là chuyện này cuối cùng thế nào còn chưa biết. Chỉ cần cháu không chê nàng mang theo con gái là được rồi."
“Sẽ không, sẽ không." Tiếu Hoành vội nói: “Hiện mười dặm tám thôn xung quanh Dương gia thôn này đều nói đây là mảnh đất tốt, lần lượt đều có mỏ, chuyện gì cũng được ưu tiên. Cháu còn sợ nàng ghét bỏ nhà cháu ở thôn bên kia cách đây quá xa!"
“Chuyện này có hề gì! Người muốn lên mỏ làm ở mười dặm tám thôn đều có, chỉ cần cháu làm được công việc vất vả này, người trên mỏ đều nhận vào không phân thôn nào cả."
“Ồ, phải không? Không biết hiện tại mỏ có cần người nữa không? Cháu nghe nói trừ đào mỏ và chuyển than, còn có công việc tuần tra nhẹ nhàng hơn. Hơn nữa mỗi tháng cũng được không ít tiền. Trước kia Hương Tú được điều từ thôn trang lên mỏ nấu cơm, chắc hẳn cũng quen biết không ít người ở thôn trang. Đại nương bảo nàng yên tâm đi, sau khi thành hôn với cháu, chỉ cần có thể tìm người thuyết phục mỏ nhận cháu vào làm, sau này nàng không cần phải lên mỏ nấu cơm nữa đâu!"
Chuyện trước kia Hương Tú làm việc ở thôn trang, sau lại được chuyển tới mỏ nấu cơm, đều do bà mối Vương nói cho Tiếu Hoành biết. Giờ nghe Tiếu Hoành nói những lời này, bà phân vân không biết mình có nhầm tưởng hay không mà cảm thấy như người này đang muốn dùng Hương Tú để giúp hắn tìm được một việc nhẹ nhàng ở mỏ?
Có suy nghĩ này cũng không sao, là người ai mà không muốn có một công việcvừa nhẹ nhàng vừa kiếm được nhiều tiền. Chỉ với câu nói này vẫn còn được, chỉ cần hắn có trách nhiệm với vợ con là được rồi.
Hai người nói một hồi, Tiếu Hoành thiên ân vạn tạ rời đi. Chờ Tiếu Hoành đi rồi, Lý Trụ Đầu từ trong nhà đi ra, cau mày nhìn bà nói: “Mặc dù Hương Tú này không được người trong thôn ưa thích nhưng dù sao cũng là người một thôn, bà đừng hại người ta."
Bà mối Vương trừng mắt: “Ta hại nàng bao giờ? Giờ nàng như vậy còn không bằng tìm một nam nhân đứng đắn cho rồi."
Lý Trụ Đầu ngồi xuống bậc thềm, đốt thuốc hít một hơi rồi mới nói: “Đi coi mắt nữ nhi lại xem trọng mẹ vợ, lỡ như đến lúc hai người thành hôn rồi Tiếu Hoành đột nhiên lại thấy Mạch Thảo tốt hơn thì sao?"
Bà mối Vương sửng sốt, quả thật bà chưa nghĩ tới vấn đề này, nhưng giờ chuyện đã thành ra như vậy còn có thể thay đổi được sao? Nói tốt vào cũng là bà, chẳng lẽ bây giờ bà lại đi nói với Hương Tú chuyện này không được tốt lắm?
Tuy Hương Tú là người chẳng ra gì, nhưng đứa nhỏ Mạch Thảo này lại rất ngoan ngoãn, nhất thời, bà mối Vương ngồi ngây ngẩn trong sân.
Sau khi Tiếu Hoành rời khỏi nhà bà mối Vương cũng không về ngay, mà hắn đi đến chỗ bãi than phía chân núi.
Loan Loan đang ngồi trong quầy sương sáo thì trông thấy một nam tử xa lạ đi tới. Người ở mỏ tuy nhiều, nhưng nàng đều đã gặp một hai lần, mà người này ăn mặc gọn gàng, sạch sẽ, hiển nhiên không phải người làm công, vậy ai đây?
Đang suy nghĩ thì người nọ dừng trước quầy, hắn nhìn vào thùng, vừa nhìn vừa liếc về phía bãi than ở phía xa, ngoài khu bếp không có người, chỉ thấy dường như có ai đó đang bận rộn bên trong.
Tiếu Hoành lại nhìn vào trong thùng hỏi: “Đây là gì thế?"
“Sương sáo, ăn rất mát. Vị đại ca này, hay là vào ăn một chén nha?" Loan Loan cười nói.
Tiếu Hoành ngẩn ra: “Ta chưa nghe thấy có thứ này bao giờ?"
Loan Loan lấy bát ra: “Đương nhiên, thứ này ở chỗ khác không có đâu, công nhân ở mỏ mỗi ngày đều tới ăn, có muốn không? Một đồng một chén, còn có thể thêm một lần."
“Được." Móc ra một đồng đưa cho Loan Loan. Bên cạnh vừa lúc có một cái ghế, Tiếu Hoành thuận thế ngồi xuống, nhìn mỏ lác đác không có mấy người, hỏi: “Mỏ chỉ có ngần này người sao?"
Loan Loan đưa sương sáo đã làm xong cho hắn, cười nói: “Ai bảo, mọi người đều lên núi đào than rồi. Từ trên núi xuống đây phải đi một đoạn đường, để xuống được đây tốn không ít thời gian đâu, sao có thể giống như đi chợ người ta nườm nượp chứ."
Tiếu Hoành nghe vậy bật cười ha ha.
Loan Loan thấy hắn ngũ quan đoan chính, không giống người làm việc cả ngày dưới ánh mặt trời, tò mò hỏi: “Đại ca, huynh là người thôn nào thế?"
“Sông Tiếu Gia"
A… “Đến tìm việc?"
“À… phải."
“Hình như ta không nghe thấy trên mỏ muốn tuyển người."
“À, thì… nếu có người quen thì vào được không?"
“Huynh có người quen? Ai vậy?"
Khụ… “Cũng không hẳn."
Loan Loan hoài nghi nhìn Tiếu Hoành. Người này nói chuyện không rõ ràng. Sông Tiếu Gia, trong đầu nàng linh quang chợt lóe, bà mối Vương từng nói chuyện của Mạch Thảo, người nhà kia ở sông Tiếu Gia, lẽ nào người này chính là…
Nàng thấy nam nhân này thật lớn gan, coi trọng mẹ người ta giờ còn không biết vô liêm sỉ tới cửa, nhưng mới vừa nói hình như là tới tìm việc, theo như lời hắn người quen chẳng nhẽ lại là Hương Tú?
A, lẽ nào Hương Tú đã đồng ý!
Vừa nghĩ tới sau này đến dự hôn lễ của Hương Tú, Loan Loan cũng không biết bản thân nên có vẻ mặt gì nữa!
Mà dưới chân núi cách đó không xa, mấy người Tạ Tam đang ngồi dưới đất nhìn về bên này. Một người thợ mỏ từ phía sau Tạ Tam chạy đến trước mặt hắn báo cáo những gì mình nhìn thấy, hơi thở còn hơi loạn: “… không ngờ vừa lúc để tiểu nhân nghe được, rõ ràng nam nhân kia thật muốn cưới Hương Tú."
Tầm mắt Tạ Tam nheo lại, nhìn về phía xa: “Không nghe lầm chứ?"
“Tạ đốc công, tuyệt đối không nghe lầm!" Thợ mỏ cười hề hề: “Không ngờ lão nương này ngọt nước như vậy, trượng phu của nữ nhi cũng bị nàng ta đoạt. Đứa bé câm kia cũng không tệ, thật không biết ánh mắt nam nhân này thế nào nữa?"
Trong mắt Tạ Tam bắn ra một tia hàn quang: “Muốn kết hôn với Hương Tú? Đi, cho hắn biết tay."
Mấy người đều kinh ngạc, lập tức đi theo. Mọi người cũng đã nghe tin đồn giữa Hương Tú và Tạ Tam, có người còn nhân cơ hội nói: “Đúng, đúng, đúng, dám tranh đoạt với Tạ đốc công, lại còn dám lên mỏ, lá gan cũng thật lớn mà!"
Tạ Tam nâng cao thắt lưng tiến lên phía trước, không phản đối lời nói của người này. Mấy người đi phía sau lập tức liếc mắt nhìn nhau, nháy mắt ra hiệu, xem ra hai người thật có gian díu!
Mấy người ngươi một câu, ta một câu ào ào bàn tán tiến về phía quầy sương sáo của Loan Loan.
Loan Loan thấy Tạ Tam dẫn theo người tới trong lòng dâng lên dự cảm không tốt.
Mặc dù thấy Tiếu Hoành là tên nam nhân không ra gì, nhưng nàng cũng không thuận mắt Tạ Tam. Vả lại Hương Tú cũng đáng thương, cãi nhau ỏm tỏi lên thì thanh danh Hương Tú thật sự bị hủy rồi.
Cho nên có lòng nhắc nhở Tiếu Hoành, nhưng ánh mắt Tiếu Hoành đang nhìn chằm chằm vào khu bếp bên kia, không hề thấy được Loan Loan nháy mắt ra dấu mấy lần.
Thấy Tạ Tam đi tới, Loan Loan làm bộ như không thấy, cúi đầu làm chuyện bản thân nên làm.
Tiếu Hoành không ngừng tự hỏi vì sao mình ngồi lâu như vậy vẫn không thấy Hương Tú. Thực ra trong lòng hắn cũng đang xoắn xuýt, Hương Tú chưa hồi âm hắn không biết là có ý gì, chỉ sợ chuyện này hắn làm như vậy coi như đi tong, hôm nay mới hấp tấp chạy tới tìm bà mối Vương.
Lúc về không kềm được bước chân cứ thế đã đến chân núi rồi. Hắn vừa muốn nhìn Hương Tú lại sợ phải thấy nàng.
Một là sợ Hương Tú thấy hắn sẽ tức giận, chuyện này không thể đùa được; hai là sợ người khác biết sẽ ảnh hưởng đến Hương Tú.
Trong lòng đang thầm tính xem có nên dứt khoát về nhà hay không thì trước mắt đột nhiên tối sầm, có một người đàn ông cười ha ha chặn trước mặt hắn.
**********
Tạ Tam cười ha ha đứng trước mặt Tiếu Hoành, đánh giá hắn từ đầu đến chân một phen, nhếch miệng, sau đó nhổ một bãi xuống đất, mẹ nó, một tên tiểu bạch kiểm!
Tiếu Hoành nhìn Tạ Tam, vừa nhìn mấy thợ mỏ bên cạnh, khẽ mỉm cười: “Không biết vị huynh đài này có chuyện gì?"
“Biết đây là chỗ nào không? Ngươi từ đâu tới?" Tạ Tam tà tà lườm hắn.
Tiếu Hoành nhìn Loan Loan đang cúi đầu, rồi nhìn về phía Tạ Tam: “Ngươi là ai, ta sao phải nói với ngươi?"
“Tiểu tử ngươi biết đây là ai không?" Một thợ mỏ lập tức nhìn chằm chằm vào Tiếu Hoành hỏi, lại thổi phồng Tạ Tam một phen: “Đây là Tạ đốc công ở mỏ của chúng ta. Chuyện ở công trường đều do ngài ấy quản. Giờ cả khu này đều thuộc khu mỏ của chúng ta. Ngươi không phải người Dương gia thôn, cũng không phải công nhân ở mỏ, chúng ta có lý do hoài nghi ngươi có liên quan đến vụ mất trộm lần trước!"
“Ngươi chớ nói hươu nói vượn." Tiếu Hoành đứng vọt lên: “Ta tới tìm người."
“Tìm người?"
Mấy người Tạ Tam cười ha ha.
“Ngươi đến tìm cô nương ở khu bếp kia?"
Lời nói không khỏi mang theo ý xấu, mặt Tiếu Hoành một hồi xanh, một hồi trắng.
Bà mối Vương thở dài: “Dù sao chuyện này muội biết, ta biết, hắn biết, trời biết, đất biết. Muội cứ suy nghĩ thật kĩ trước đi, quyết định rồi thì đến tìm ta. Ta trả lời người ta sau."
Trong lòng Hương Tú rất bối rối. Giờ nàng không biết nên làm thế nào cả. Trước kia nàng muốn tìm một người đàn ông toàn tâm toàn ý biết bao, không ngờ lúc không tìm lại xuất hiện. Nhưng Tiếu Hoành là đối tượng xem mắt của Mạch Thảo, lại đối với mình… Nam nhân như vậy liệu có tin được không, nàng sợ lại giống như trước kia.
Không biết bà mối Vương sợ hay là sốt ruột vì Hương Tú vẫn chưa đáp lời mà hai ngày này cứ rãnh rỗi là chạy đến quán của Loan Loan ngồi. Ngồi một chút là đến trưa, nói chuyện nọ sọ chuyện kia vẫn chưa hết đề tài, sau mới nói chuyện này cho nàng nghe.
Loan Loan há hốc mồm ngơ ngác nhìn bà mối Vương, hồi lâu mới nói: “Chuyên này đại nương chưa nói với người khác chứ?"
“Sao có thể?" Bà mối Vương vỗ vỗ ngực đảm bảo: “Ta đã hứa với Hương Tú không nói chuyện này cho ai, bất kể thành hay không đều không để người ta khó xử mà!" Sau đó vừa nhìn nàng vừa cười hì hì: “Nhị muội tử không giống họ!"
Loan Loan giật giật khóe miệng cười theo, trong lòng quyết định, sau này con trai nàng tìm vợ tuyệt đối sẽ không nhờ bà mối Vương hỗ trợ!
Nói nàng không nhiều chuyện là không phải, chẳng qua nàng không giống những người trong thôn, nghe được gì cứ phải nói ra từ miệng mình một lần!
Cả ngày tinh thần Hương Tú đều hoảng hốt, nàng thực không biết nên nói chuyện này với Mạch Thảo thế nào. Về sau nhìn thấy ánh mắt mập mờ của Tạ Tam hai ba lần, Hương Tú rốt cục hạ quyết tâm, bất kể thế nào, vì Mạch Thảo nàng phải tìm một người đàn ông để cưới thôi.
Còn chưa kịp nói cho bà mối Vương thì Tiếu Hoành đã đến nhà bà mối Vương trước.
“… Những thứ này ta mới mua ở chợ hôm nay, đại nương dùng thử đi."
Bà mối Vương nhìn các loại đồ ăn ngon trên bàn trong lòng tấm tắc nghĩ, Tiếu Hoành này đã nóng lòng rồi đây, mới đó đã chạy tới nhờ mình giúp nữa.
Ngoài mặt khẽ cười nói: “Sao có thể không biết xấu hổ như vậy, đã để cháu tốn kém rồi!"
Tiếu Hoành lộ vẻ nho nhã, lễ độ: “Đây là để hiếu kính đại nương, mong đại nương giúp ta nói tốt với người nhiều một chút. Chuyện này có chút đường đột, nhưng ta rất thật tâm…"
Một phen nói rất chân thành.
Bà mối Vương cười ha ha đáp ứng: “Cháu yên tâm, ta sẽ nói giúp cho. Chỉ là chuyện này cuối cùng thế nào còn chưa biết. Chỉ cần cháu không chê nàng mang theo con gái là được rồi."
“Sẽ không, sẽ không." Tiếu Hoành vội nói: “Hiện mười dặm tám thôn xung quanh Dương gia thôn này đều nói đây là mảnh đất tốt, lần lượt đều có mỏ, chuyện gì cũng được ưu tiên. Cháu còn sợ nàng ghét bỏ nhà cháu ở thôn bên kia cách đây quá xa!"
“Chuyện này có hề gì! Người muốn lên mỏ làm ở mười dặm tám thôn đều có, chỉ cần cháu làm được công việc vất vả này, người trên mỏ đều nhận vào không phân thôn nào cả."
“Ồ, phải không? Không biết hiện tại mỏ có cần người nữa không? Cháu nghe nói trừ đào mỏ và chuyển than, còn có công việc tuần tra nhẹ nhàng hơn. Hơn nữa mỗi tháng cũng được không ít tiền. Trước kia Hương Tú được điều từ thôn trang lên mỏ nấu cơm, chắc hẳn cũng quen biết không ít người ở thôn trang. Đại nương bảo nàng yên tâm đi, sau khi thành hôn với cháu, chỉ cần có thể tìm người thuyết phục mỏ nhận cháu vào làm, sau này nàng không cần phải lên mỏ nấu cơm nữa đâu!"
Chuyện trước kia Hương Tú làm việc ở thôn trang, sau lại được chuyển tới mỏ nấu cơm, đều do bà mối Vương nói cho Tiếu Hoành biết. Giờ nghe Tiếu Hoành nói những lời này, bà phân vân không biết mình có nhầm tưởng hay không mà cảm thấy như người này đang muốn dùng Hương Tú để giúp hắn tìm được một việc nhẹ nhàng ở mỏ?
Có suy nghĩ này cũng không sao, là người ai mà không muốn có một công việcvừa nhẹ nhàng vừa kiếm được nhiều tiền. Chỉ với câu nói này vẫn còn được, chỉ cần hắn có trách nhiệm với vợ con là được rồi.
Hai người nói một hồi, Tiếu Hoành thiên ân vạn tạ rời đi. Chờ Tiếu Hoành đi rồi, Lý Trụ Đầu từ trong nhà đi ra, cau mày nhìn bà nói: “Mặc dù Hương Tú này không được người trong thôn ưa thích nhưng dù sao cũng là người một thôn, bà đừng hại người ta."
Bà mối Vương trừng mắt: “Ta hại nàng bao giờ? Giờ nàng như vậy còn không bằng tìm một nam nhân đứng đắn cho rồi."
Lý Trụ Đầu ngồi xuống bậc thềm, đốt thuốc hít một hơi rồi mới nói: “Đi coi mắt nữ nhi lại xem trọng mẹ vợ, lỡ như đến lúc hai người thành hôn rồi Tiếu Hoành đột nhiên lại thấy Mạch Thảo tốt hơn thì sao?"
Bà mối Vương sửng sốt, quả thật bà chưa nghĩ tới vấn đề này, nhưng giờ chuyện đã thành ra như vậy còn có thể thay đổi được sao? Nói tốt vào cũng là bà, chẳng lẽ bây giờ bà lại đi nói với Hương Tú chuyện này không được tốt lắm?
Tuy Hương Tú là người chẳng ra gì, nhưng đứa nhỏ Mạch Thảo này lại rất ngoan ngoãn, nhất thời, bà mối Vương ngồi ngây ngẩn trong sân.
Sau khi Tiếu Hoành rời khỏi nhà bà mối Vương cũng không về ngay, mà hắn đi đến chỗ bãi than phía chân núi.
Loan Loan đang ngồi trong quầy sương sáo thì trông thấy một nam tử xa lạ đi tới. Người ở mỏ tuy nhiều, nhưng nàng đều đã gặp một hai lần, mà người này ăn mặc gọn gàng, sạch sẽ, hiển nhiên không phải người làm công, vậy ai đây?
Đang suy nghĩ thì người nọ dừng trước quầy, hắn nhìn vào thùng, vừa nhìn vừa liếc về phía bãi than ở phía xa, ngoài khu bếp không có người, chỉ thấy dường như có ai đó đang bận rộn bên trong.
Tiếu Hoành lại nhìn vào trong thùng hỏi: “Đây là gì thế?"
“Sương sáo, ăn rất mát. Vị đại ca này, hay là vào ăn một chén nha?" Loan Loan cười nói.
Tiếu Hoành ngẩn ra: “Ta chưa nghe thấy có thứ này bao giờ?"
Loan Loan lấy bát ra: “Đương nhiên, thứ này ở chỗ khác không có đâu, công nhân ở mỏ mỗi ngày đều tới ăn, có muốn không? Một đồng một chén, còn có thể thêm một lần."
“Được." Móc ra một đồng đưa cho Loan Loan. Bên cạnh vừa lúc có một cái ghế, Tiếu Hoành thuận thế ngồi xuống, nhìn mỏ lác đác không có mấy người, hỏi: “Mỏ chỉ có ngần này người sao?"
Loan Loan đưa sương sáo đã làm xong cho hắn, cười nói: “Ai bảo, mọi người đều lên núi đào than rồi. Từ trên núi xuống đây phải đi một đoạn đường, để xuống được đây tốn không ít thời gian đâu, sao có thể giống như đi chợ người ta nườm nượp chứ."
Tiếu Hoành nghe vậy bật cười ha ha.
Loan Loan thấy hắn ngũ quan đoan chính, không giống người làm việc cả ngày dưới ánh mặt trời, tò mò hỏi: “Đại ca, huynh là người thôn nào thế?"
“Sông Tiếu Gia"
A… “Đến tìm việc?"
“À… phải."
“Hình như ta không nghe thấy trên mỏ muốn tuyển người."
“À, thì… nếu có người quen thì vào được không?"
“Huynh có người quen? Ai vậy?"
Khụ… “Cũng không hẳn."
Loan Loan hoài nghi nhìn Tiếu Hoành. Người này nói chuyện không rõ ràng. Sông Tiếu Gia, trong đầu nàng linh quang chợt lóe, bà mối Vương từng nói chuyện của Mạch Thảo, người nhà kia ở sông Tiếu Gia, lẽ nào người này chính là…
Nàng thấy nam nhân này thật lớn gan, coi trọng mẹ người ta giờ còn không biết vô liêm sỉ tới cửa, nhưng mới vừa nói hình như là tới tìm việc, theo như lời hắn người quen chẳng nhẽ lại là Hương Tú?
A, lẽ nào Hương Tú đã đồng ý!
Vừa nghĩ tới sau này đến dự hôn lễ của Hương Tú, Loan Loan cũng không biết bản thân nên có vẻ mặt gì nữa!
Mà dưới chân núi cách đó không xa, mấy người Tạ Tam đang ngồi dưới đất nhìn về bên này. Một người thợ mỏ từ phía sau Tạ Tam chạy đến trước mặt hắn báo cáo những gì mình nhìn thấy, hơi thở còn hơi loạn: “… không ngờ vừa lúc để tiểu nhân nghe được, rõ ràng nam nhân kia thật muốn cưới Hương Tú."
Tầm mắt Tạ Tam nheo lại, nhìn về phía xa: “Không nghe lầm chứ?"
“Tạ đốc công, tuyệt đối không nghe lầm!" Thợ mỏ cười hề hề: “Không ngờ lão nương này ngọt nước như vậy, trượng phu của nữ nhi cũng bị nàng ta đoạt. Đứa bé câm kia cũng không tệ, thật không biết ánh mắt nam nhân này thế nào nữa?"
Trong mắt Tạ Tam bắn ra một tia hàn quang: “Muốn kết hôn với Hương Tú? Đi, cho hắn biết tay."
Mấy người đều kinh ngạc, lập tức đi theo. Mọi người cũng đã nghe tin đồn giữa Hương Tú và Tạ Tam, có người còn nhân cơ hội nói: “Đúng, đúng, đúng, dám tranh đoạt với Tạ đốc công, lại còn dám lên mỏ, lá gan cũng thật lớn mà!"
Tạ Tam nâng cao thắt lưng tiến lên phía trước, không phản đối lời nói của người này. Mấy người đi phía sau lập tức liếc mắt nhìn nhau, nháy mắt ra hiệu, xem ra hai người thật có gian díu!
Mấy người ngươi một câu, ta một câu ào ào bàn tán tiến về phía quầy sương sáo của Loan Loan.
Loan Loan thấy Tạ Tam dẫn theo người tới trong lòng dâng lên dự cảm không tốt.
Mặc dù thấy Tiếu Hoành là tên nam nhân không ra gì, nhưng nàng cũng không thuận mắt Tạ Tam. Vả lại Hương Tú cũng đáng thương, cãi nhau ỏm tỏi lên thì thanh danh Hương Tú thật sự bị hủy rồi.
Cho nên có lòng nhắc nhở Tiếu Hoành, nhưng ánh mắt Tiếu Hoành đang nhìn chằm chằm vào khu bếp bên kia, không hề thấy được Loan Loan nháy mắt ra dấu mấy lần.
Thấy Tạ Tam đi tới, Loan Loan làm bộ như không thấy, cúi đầu làm chuyện bản thân nên làm.
Tiếu Hoành không ngừng tự hỏi vì sao mình ngồi lâu như vậy vẫn không thấy Hương Tú. Thực ra trong lòng hắn cũng đang xoắn xuýt, Hương Tú chưa hồi âm hắn không biết là có ý gì, chỉ sợ chuyện này hắn làm như vậy coi như đi tong, hôm nay mới hấp tấp chạy tới tìm bà mối Vương.
Lúc về không kềm được bước chân cứ thế đã đến chân núi rồi. Hắn vừa muốn nhìn Hương Tú lại sợ phải thấy nàng.
Một là sợ Hương Tú thấy hắn sẽ tức giận, chuyện này không thể đùa được; hai là sợ người khác biết sẽ ảnh hưởng đến Hương Tú.
Trong lòng đang thầm tính xem có nên dứt khoát về nhà hay không thì trước mắt đột nhiên tối sầm, có một người đàn ông cười ha ha chặn trước mặt hắn.
**********
Tạ Tam cười ha ha đứng trước mặt Tiếu Hoành, đánh giá hắn từ đầu đến chân một phen, nhếch miệng, sau đó nhổ một bãi xuống đất, mẹ nó, một tên tiểu bạch kiểm!
Tiếu Hoành nhìn Tạ Tam, vừa nhìn mấy thợ mỏ bên cạnh, khẽ mỉm cười: “Không biết vị huynh đài này có chuyện gì?"
“Biết đây là chỗ nào không? Ngươi từ đâu tới?" Tạ Tam tà tà lườm hắn.
Tiếu Hoành nhìn Loan Loan đang cúi đầu, rồi nhìn về phía Tạ Tam: “Ngươi là ai, ta sao phải nói với ngươi?"
“Tiểu tử ngươi biết đây là ai không?" Một thợ mỏ lập tức nhìn chằm chằm vào Tiếu Hoành hỏi, lại thổi phồng Tạ Tam một phen: “Đây là Tạ đốc công ở mỏ của chúng ta. Chuyện ở công trường đều do ngài ấy quản. Giờ cả khu này đều thuộc khu mỏ của chúng ta. Ngươi không phải người Dương gia thôn, cũng không phải công nhân ở mỏ, chúng ta có lý do hoài nghi ngươi có liên quan đến vụ mất trộm lần trước!"
“Ngươi chớ nói hươu nói vượn." Tiếu Hoành đứng vọt lên: “Ta tới tìm người."
“Tìm người?"
Mấy người Tạ Tam cười ha ha.
“Ngươi đến tìm cô nương ở khu bếp kia?"
Lời nói không khỏi mang theo ý xấu, mặt Tiếu Hoành một hồi xanh, một hồi trắng.
Tác giả :
Quả Vô