Từ Quả Phụ Đến Quý Phụ
Chương 64: Dây dưa không dứt
Edit: Mạc Thiên Y
“Mẹ, con về rồi!" Vỗ Tiểu Hắc vẫy đuôi vây quanh nàng, Tô Tuệ Nương ôm một chồng đồ đi nào, ai ngờ vừa vén màn cửa, một cỗ sặc mùi thuốc lá liền xông vào mũi, khói thuốc vởn quanh, mấy đôi ánh mắt xoàn xoạt nhất tề nhìn sang nàng.
“Tuệ Nương đã về a." Một giọng nữ ra vẻ mừng rỡ vang lên, Tô gia đại bá nương híp mắt cười la ó: “Nhanh, nhanh xem ai tới này."
Tô Tuệ Nương lập tức không vui nổi, thu hồi nụ cười trên mặt, nàng căn bản không phản ứng lại mụ già kia, chỉ nhìn Lâm thị mặt mày ủ dột trong một góc, nói: “Mẹ, đi mở cửa sổ ra, mùi này con chịu không nổi."
“Sao không chịu nổi, rõ là vẽ chuyện." Trong sự im lặng đầy khó xử, có người lầm bầm một câu, Tô Tuệ Nương trực tiếp đáp trả: “Đây là nhà tôi, tôi thích thế nào thì thế ấy, chê tôi lắm chuyện thì đừng tới." Dứt lời, trực tiếp xoay người đi vào phòng mình. Bỏ lại sau lưng một sọt đầy oán trách điên cuồng. Mà vào phòng, bước chân Tô Tuệ Nương bỗng dừng lại, chỉ thấy trong phòng xuất hiện hai người, một lớn một nhỏ, lớn là một đứa bé gái, bộ dạng mười lăm mười sáu tuổi, mặc quần áo mới tinh, tết tóc đuôi sam, trông có hơi đen, coi như không được thuận mắt cho lắm, còn người nhỏ chính là một đứa bé trai, tầm bảy tám tuổi. Lúc này, hai đứa nó đang đứng trên giường gạch, cầm cây côn sắt to bằng đầu ngón tay, đang cạy ổ khóa trên một cái hộc tủ khác trên đầu giường của Tô Tuệ Nương.
Tô Tuệ Nương đứng ở đó lạnh lùng nhìn chúng, hai đứa kia đại khái cũng không ngờ nàng lại đột nhiên đi vào, trên mặt cũng hiện ra tia bối rối, đứa bé trai kia giống như con khỉ lủi nhanh xuống giường, chạy ra ngoài, bỏ lại đại cô nương một mình đứng đó, sau một lúc lâu, mới như cái cọc gỗ mà lệt quệt bò xuống, nhìn Tô Tuệ Nương cười cười gượng, gọi một tiếng: “Là Tuệ Nương tỷ tỷ đúng không, muội là Trân Nhi, là biểu muội của tỷ."
“Ta cũng không có biểu muội đi cạy ổ khóa người khác." Tô Tuệ Nương lạnh lùng nói.
Trân Nhi biểu muội kia nghe vậy, trên mặt toát lên vẻ lúng túng.
“Đi ra ngoài." Tô Tuệ Nương nhíu mày nói.
Nàng hiện tại thật sự rất tức giận.
Nhìn mấy dấu chân lấm tấm đen trên giường, còn có bàn trang điểm bị lật tung lên bừa bộn, Tô Tuệ Nương cắn môi một cái. Đem đồ mua được, một lần nữa khóa lại, Tô Tuệ Nương lần nữa trở lại phòng Lâm thị, có thể là do đã mở cửa sổ, bên trong sáng rõ lên không ít. Tô gia đại bá nương, con dâu Khương thị, Khổng thị, và cả Trân tỷ nhi đang ở nơi đó thầm thì to nhỏ không biết nói gì. Tầm mắt Tô Tuệ Nương rơi lên người một lão già gầy khô quắt, trong miệng lão ngậm tẩu thuốc, liên tiếp hút xì xụp. Trong hai năm nay, phòng lớn Tô gia không ít lần đụng phải lông mày của Tô Tuệ Nương, cũng biết nàng tính tình cứng rắn, không dễ chọc, cũng thu liễm mấy phần vênh mặt hất hàm sai khiến, trở nên “khách khí" hơn rất nhiều.
“Tía nó, đây là Tuệ Nương con nhà lão nhị, ông nhìn thử còn nhận ra không?" Đại bá nương gân cổ, hét lớn bên tai lão già kia. Tai lão ta bị nghểnh nghãng đến nặng, la nhiều lần mới ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Tô Tuệ Nương một cái, ồm ồm nói: “Ừ, đã lớn thế rồi cơ à, không tệ, không tệ."
Đương lúc mấy người trong phòng chờ Tô Tuệ Nương đến hành lễ vấn an đại bá nàng, Tô Tuệ Nương lại đi thẳng đến trước mặt Trân tỷ nhi, vươn tay, lạnh lùng nói: “Trả lại đồ cho ta."
Trân tỷ nhi kia tức khắc đỏ mặt, lắp bắp, trốn tránh: “Đồ, đồ gì a? biểu tỷ, tỷ đang nói gì thế?"
Không thừa nhận?
Tô Tuệ Nương cười lạnh một tiếng, không nói hai lời, trong nháy mắt bèn bắt lấy cánh tay cô ta, giũ mạnh xuống dưới, thoáng chốc một cái túi tiền to bằng lòng bàn tay, từ trong cửa tay áo rớt xuống. Ngay trước mặt mọi người, Tô Tuệ Nương mở ra, vài món trang sức bạc đeo tay cứ thế lồ lộ trước mặt mọi người. Đây còn gì mà không rõ, gương mặt của đám người đại bá nương thoắt cái khó coi, ngay tại lúc không khí lúng túng gần như ngưng trệ thì, con dâu thứ Khương thị kia run rẩy mà đứng ra dàn xếp, thị quay sang Trân tỷ làm như quở trách nói: “Xem muội đó cái con bé này, sao hay quên thế hả, xem xong không trả lại cho người ta."
Trân tỷ nhi đầu cúi gằm, dùng sức xoắn ngón tay, lầm rầm như ruồi bay: “Muội, muội quên mất."
Khổng thị hơi trợn mắt liếc nó một cái, đoạn quay sang nói với Tô Tuệ Nương: “Tuệ Nương à, Trân tỷ nhi cũng là con gái, rất thích mấy cái thứ lấp lánh này mới nhìn thêm mấy lần, muội đừng để bụng a."
“Nhìn thêm mấy lần?" Tô Tuệ Nương cười như không cười giương khóe miệng lên: “Cứ như vậy nhìn thêm mấy lần, đồ trang sức của ta liền chạy vào trong tay áo nó, mẹ…" Nàng quay đầu nhìn Lâm thị, cắn môi, rất là uất ức nói: “Lúc con vào phòng, bắt gặp chúng nó đang nạy khóa tủ giường con."
Lúc này, sắc mặt của Lâm thị cũng khó nhìn rồi, lại thấy vẻ mặt yếu ớt bị bắt nạt thường ngày chưa từng lộ ra của con gái, nghĩ bụng nhất định là bị tức quá mức rồi. Lâm thị vọt cái đất đứng lên, chỉ vào Trân tỷ nói: “Ngươi thật sự cạy hộc tủ của Tuệ Nương hả?"
“Không phải, không phải con, là, là Trụ Tử làm đó, không liên quan đến con." Trân tỷ đỏ mặt, ấp úng cố gắng phủi sạch bản thân.
Tô gia đại bá nương quắc mắt nhìn tiểu cô nương một cái, giơ tay lên, lặng lẽ kéo vạt áo nam nhân nhà mình.
“Gì kia, đệ muội a…" Tô gia đại bá gác tẩu hút thuốc xuống, cổ họng chứa đờm, ậm ờ nói: “Theo ta thấy chuyện này cứ quyết định như vậy đi, chúng ta thân càng thêm thân, đây chính là thiên đại hảo sự a."
Tô Tuệ Nương cau mày, cái gì thân càng thêm thân?
“Không được!" Nghe lời này, Lâm thị không có chủ kiến nhất lại quả quyết từ chối: “Để Trân tỷ nhi gả cho Văn ca nhi, chuyện này là tuyệt đối không được."
Vốn là vẻ mặt “thẹn thùng", mặt Trân tỷ nhi loáng cái trắng ra.
Tô gia đại bá kia ấy mà tinh thần tỉnh táo, không rít thuốc nữa, trên khuôn mặt già nua khô quắt lộ vẻ giận giữ, chỉ vào Lâm thị mắng: “Cái gì? Cô dám không nghe lời tôi, kể cả Nhị đệ khi còn sống, đối với tôi cũng là một mực cung kính, cô là người khác họ, dám nói không với tôi, Trân tỷ nhi thì sao? Không xứng với Văn nhi à, cảm thấy bản thân là tú tài rồi, là không nghe lời trưởng bối nữa phỏng. Lâm thị, tôi nói cho cô biết, cửa hôn sự này cô đồng ý cũng phải đồng ý, không đồng ý cũng phải đồng ý, chọn ngày đi, nhanh chóng làm xong chuyện này cho tôi."
Lâm thị tức đến trắng cả mặt, ngay cả Tô Tuệ Nương cũng mặt đầy sương lạnh. Thấy bọn họ như vậy, đại bá nương Tô gia kia ngược lại ở bên cạnh diễn mặt đỏ, lời nói thấm thía khuyên nhủ: “Đệ muội à, không phải tôi khoe khoang chứ, có bao nhiêu người đạp nát cửa lớn nhà tôi, muốn xin lấy Trân tỷ nhi đó a, chỉ là hai ông bà già chúng tôi chỉ có một đứa con gái út này, không nỡ gả nó đi sớm, thế mới kéo đên bây giờ. Vả lại cô nghĩ mà coi, Trân tỷ nhi là cháu gái ruột của cô, sau này còn không phải một lòng với cô sao, đâu thể rước cái hạng con dâu không biết tính tình, đặng chọc tức mẹ chồng cô được a!" (mặt đen: chỉ người đấm, mặt đỏ: chỉ kẻ xoa)
Lâm thị tức đến phát run cả người, hàm răng run lập cập nói: “Trân tỷ nhi và Văn ca nhi đều họ Tô, sao có thể thành thân."
“Sao lại không thể chứ! Chúng ta người trong thôn kẻ ngoài thôn, cũng chả quan tâm nhiều vậy."
“Đủ rồi!!!" đương lúc Tô Tuệ Nương không chịu được nữa chuẩn bị bộc phát, bỗng có người quát lên trước cả nàng. Chỉ thấy chẳng biết lúc nào, Tô Văn cước bộ thăng phong đi vào.
Tô Tuệ Nương chưa từng thấy cậu tức giận như bây giờ, chỉ nghe cậu gầm lên: “Hôn sự của ta khi nào đến phiên các người làm chủ? Bây giờ lấy cái danh trưởng bối ra? Hồi đó lúc mẹ con chúng ta sắp chết đói, sao lại không thấy trưởng bối ông đi ra chiếu cố? Cút cút cút —— cút hết cho ta ——."
Như đáp lại sự căm phẫn của Tô Văn, Tô Tuệ Nương cao giọng gọi một tiếng: “Tiểu Hắc!"
Chú chó uy mạnh đã cao gần nửa người, nhanh như gió vọt vào. Hướng về một đám trong phòng điên cuồng sủa.
“Không nghe thấy đệ đệ ta nói sao?" Tô Tuệ Nương lạnh lùng nói: “Không muốn bị chó cắn chết, thì nhanh cút."
“Ngươi ngươi ngươi ngươi, phản rồi, phản rồi…" đám người phòng lớn bị lời của tỷ đệ Tô gia làm tức gần chết. Tô đại bá kia lại càng cậy già lên mặt, rướn cổ quát: “Cắn đi, mày cắn đi, tao xem mày…" lão còn chưa dứt lời, Tiểu Hắc tứ chi vận lực, phát lực một cái liền nhảy phốc về phía lão, ngoạm một cái lên đùi lão.
“A a a a ————" tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngớt.
Tô đại bá kia mí mắt co giật, rất vô dụng mà lăn quay bất tỉnh.
Tình huống tiếp theo không thể dùng chữ hỗn loạn để hình dung, song Tô Tuệ Nương ý chí kiên quyết, hơn nữa Tiểu Hắc thật sự là quá hung tàn, hai đứa con dâu của phòng lớn đỡ bố chồng, theo sau là đại bá nương bước chân mềm oặt, Trân tỷ nhỉ mặt mày tái nhợt, cùng với thằng bé con oa oa khóc lớn, đám người chật vật thảm hại chạy ra ngoài, trông bộ dáng như thể hận mình sao không mọc thêm hai cái chân vậy. Tô Văn từ trước đến giờ là một người tốt tính, hôm nay phát tác một trận, ấy mà lại khiến Lâm thị sợ hãi, cả người chần chừ điệu bộ vừa muốn nói vừa không dám nói.
Tô Tuệ Nương vỗ Tiểu Hắc một cái, cu cậu lập tức thu hồi vẻ hung tợn, ngoắc cái đuôi hí hửng chạy ra ngoài.
“Hôm nay sao lại trở về? Học đường cho nghỉ à?" Tô Tuệ Nương rót chén trà nguội đưa cho cậu.
Tô Văn vẫn thở phì phò, giọng căm hận nói: “May mà về ngay hôm nay, nếu không đã để tỷ và mẹ bị bọn họ khi dễ rồi."
Tô Tuệ Nương cười cười: “Đúng vậy, đệ đệ của tỷ bây giờ ấy mà thật đáng tin a!"
“Tỷ tỷ…" Tô Văn bị trêu chọc ửng đỏ mặt.
Không khí coi như là hoàn toàn hòa hoãn lại.
Chiều tối, cả nhà dọn phòng xong, quây quần nói chuyện.
Tô Văn bỗng đề xuất một chuyện khiến mọi người giật mình.
“Con muốn đi Thượng Kinh?" Lâm thị vọt xuống đất trợn to hai mắt, có phần bối rối không biết hỏi làm sao.
Tô Văn thấy tỷ tỷ khẽ nhíu mày, dè dặt giải thích: “Vài ngày trước lão sư nhận được thư mời dạy học của thư viện Văn Xương, lão sư suy nghĩ mấy ngày, sau đã hồi âm đồng ý. Lần này lên kinh, thầy muốn dẫn con đi cùng, thứ nhất là trong thư viện Văn Xương lưu trữ rất phong phú, có thể trợ giúp học nghiệp nâng cao. Thứ hai, qua một năm rưỡi nữa là kỳ thi hội, lão sư có ý muốn con thi thử."
“Mẹ, con về rồi!" Vỗ Tiểu Hắc vẫy đuôi vây quanh nàng, Tô Tuệ Nương ôm một chồng đồ đi nào, ai ngờ vừa vén màn cửa, một cỗ sặc mùi thuốc lá liền xông vào mũi, khói thuốc vởn quanh, mấy đôi ánh mắt xoàn xoạt nhất tề nhìn sang nàng.
“Tuệ Nương đã về a." Một giọng nữ ra vẻ mừng rỡ vang lên, Tô gia đại bá nương híp mắt cười la ó: “Nhanh, nhanh xem ai tới này."
Tô Tuệ Nương lập tức không vui nổi, thu hồi nụ cười trên mặt, nàng căn bản không phản ứng lại mụ già kia, chỉ nhìn Lâm thị mặt mày ủ dột trong một góc, nói: “Mẹ, đi mở cửa sổ ra, mùi này con chịu không nổi."
“Sao không chịu nổi, rõ là vẽ chuyện." Trong sự im lặng đầy khó xử, có người lầm bầm một câu, Tô Tuệ Nương trực tiếp đáp trả: “Đây là nhà tôi, tôi thích thế nào thì thế ấy, chê tôi lắm chuyện thì đừng tới." Dứt lời, trực tiếp xoay người đi vào phòng mình. Bỏ lại sau lưng một sọt đầy oán trách điên cuồng. Mà vào phòng, bước chân Tô Tuệ Nương bỗng dừng lại, chỉ thấy trong phòng xuất hiện hai người, một lớn một nhỏ, lớn là một đứa bé gái, bộ dạng mười lăm mười sáu tuổi, mặc quần áo mới tinh, tết tóc đuôi sam, trông có hơi đen, coi như không được thuận mắt cho lắm, còn người nhỏ chính là một đứa bé trai, tầm bảy tám tuổi. Lúc này, hai đứa nó đang đứng trên giường gạch, cầm cây côn sắt to bằng đầu ngón tay, đang cạy ổ khóa trên một cái hộc tủ khác trên đầu giường của Tô Tuệ Nương.
Tô Tuệ Nương đứng ở đó lạnh lùng nhìn chúng, hai đứa kia đại khái cũng không ngờ nàng lại đột nhiên đi vào, trên mặt cũng hiện ra tia bối rối, đứa bé trai kia giống như con khỉ lủi nhanh xuống giường, chạy ra ngoài, bỏ lại đại cô nương một mình đứng đó, sau một lúc lâu, mới như cái cọc gỗ mà lệt quệt bò xuống, nhìn Tô Tuệ Nương cười cười gượng, gọi một tiếng: “Là Tuệ Nương tỷ tỷ đúng không, muội là Trân Nhi, là biểu muội của tỷ."
“Ta cũng không có biểu muội đi cạy ổ khóa người khác." Tô Tuệ Nương lạnh lùng nói.
Trân Nhi biểu muội kia nghe vậy, trên mặt toát lên vẻ lúng túng.
“Đi ra ngoài." Tô Tuệ Nương nhíu mày nói.
Nàng hiện tại thật sự rất tức giận.
Nhìn mấy dấu chân lấm tấm đen trên giường, còn có bàn trang điểm bị lật tung lên bừa bộn, Tô Tuệ Nương cắn môi một cái. Đem đồ mua được, một lần nữa khóa lại, Tô Tuệ Nương lần nữa trở lại phòng Lâm thị, có thể là do đã mở cửa sổ, bên trong sáng rõ lên không ít. Tô gia đại bá nương, con dâu Khương thị, Khổng thị, và cả Trân tỷ nhi đang ở nơi đó thầm thì to nhỏ không biết nói gì. Tầm mắt Tô Tuệ Nương rơi lên người một lão già gầy khô quắt, trong miệng lão ngậm tẩu thuốc, liên tiếp hút xì xụp. Trong hai năm nay, phòng lớn Tô gia không ít lần đụng phải lông mày của Tô Tuệ Nương, cũng biết nàng tính tình cứng rắn, không dễ chọc, cũng thu liễm mấy phần vênh mặt hất hàm sai khiến, trở nên “khách khí" hơn rất nhiều.
“Tía nó, đây là Tuệ Nương con nhà lão nhị, ông nhìn thử còn nhận ra không?" Đại bá nương gân cổ, hét lớn bên tai lão già kia. Tai lão ta bị nghểnh nghãng đến nặng, la nhiều lần mới ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Tô Tuệ Nương một cái, ồm ồm nói: “Ừ, đã lớn thế rồi cơ à, không tệ, không tệ."
Đương lúc mấy người trong phòng chờ Tô Tuệ Nương đến hành lễ vấn an đại bá nàng, Tô Tuệ Nương lại đi thẳng đến trước mặt Trân tỷ nhi, vươn tay, lạnh lùng nói: “Trả lại đồ cho ta."
Trân tỷ nhi kia tức khắc đỏ mặt, lắp bắp, trốn tránh: “Đồ, đồ gì a? biểu tỷ, tỷ đang nói gì thế?"
Không thừa nhận?
Tô Tuệ Nương cười lạnh một tiếng, không nói hai lời, trong nháy mắt bèn bắt lấy cánh tay cô ta, giũ mạnh xuống dưới, thoáng chốc một cái túi tiền to bằng lòng bàn tay, từ trong cửa tay áo rớt xuống. Ngay trước mặt mọi người, Tô Tuệ Nương mở ra, vài món trang sức bạc đeo tay cứ thế lồ lộ trước mặt mọi người. Đây còn gì mà không rõ, gương mặt của đám người đại bá nương thoắt cái khó coi, ngay tại lúc không khí lúng túng gần như ngưng trệ thì, con dâu thứ Khương thị kia run rẩy mà đứng ra dàn xếp, thị quay sang Trân tỷ làm như quở trách nói: “Xem muội đó cái con bé này, sao hay quên thế hả, xem xong không trả lại cho người ta."
Trân tỷ nhi đầu cúi gằm, dùng sức xoắn ngón tay, lầm rầm như ruồi bay: “Muội, muội quên mất."
Khổng thị hơi trợn mắt liếc nó một cái, đoạn quay sang nói với Tô Tuệ Nương: “Tuệ Nương à, Trân tỷ nhi cũng là con gái, rất thích mấy cái thứ lấp lánh này mới nhìn thêm mấy lần, muội đừng để bụng a."
“Nhìn thêm mấy lần?" Tô Tuệ Nương cười như không cười giương khóe miệng lên: “Cứ như vậy nhìn thêm mấy lần, đồ trang sức của ta liền chạy vào trong tay áo nó, mẹ…" Nàng quay đầu nhìn Lâm thị, cắn môi, rất là uất ức nói: “Lúc con vào phòng, bắt gặp chúng nó đang nạy khóa tủ giường con."
Lúc này, sắc mặt của Lâm thị cũng khó nhìn rồi, lại thấy vẻ mặt yếu ớt bị bắt nạt thường ngày chưa từng lộ ra của con gái, nghĩ bụng nhất định là bị tức quá mức rồi. Lâm thị vọt cái đất đứng lên, chỉ vào Trân tỷ nói: “Ngươi thật sự cạy hộc tủ của Tuệ Nương hả?"
“Không phải, không phải con, là, là Trụ Tử làm đó, không liên quan đến con." Trân tỷ đỏ mặt, ấp úng cố gắng phủi sạch bản thân.
Tô gia đại bá nương quắc mắt nhìn tiểu cô nương một cái, giơ tay lên, lặng lẽ kéo vạt áo nam nhân nhà mình.
“Gì kia, đệ muội a…" Tô gia đại bá gác tẩu hút thuốc xuống, cổ họng chứa đờm, ậm ờ nói: “Theo ta thấy chuyện này cứ quyết định như vậy đi, chúng ta thân càng thêm thân, đây chính là thiên đại hảo sự a."
Tô Tuệ Nương cau mày, cái gì thân càng thêm thân?
“Không được!" Nghe lời này, Lâm thị không có chủ kiến nhất lại quả quyết từ chối: “Để Trân tỷ nhi gả cho Văn ca nhi, chuyện này là tuyệt đối không được."
Vốn là vẻ mặt “thẹn thùng", mặt Trân tỷ nhi loáng cái trắng ra.
Tô gia đại bá kia ấy mà tinh thần tỉnh táo, không rít thuốc nữa, trên khuôn mặt già nua khô quắt lộ vẻ giận giữ, chỉ vào Lâm thị mắng: “Cái gì? Cô dám không nghe lời tôi, kể cả Nhị đệ khi còn sống, đối với tôi cũng là một mực cung kính, cô là người khác họ, dám nói không với tôi, Trân tỷ nhi thì sao? Không xứng với Văn nhi à, cảm thấy bản thân là tú tài rồi, là không nghe lời trưởng bối nữa phỏng. Lâm thị, tôi nói cho cô biết, cửa hôn sự này cô đồng ý cũng phải đồng ý, không đồng ý cũng phải đồng ý, chọn ngày đi, nhanh chóng làm xong chuyện này cho tôi."
Lâm thị tức đến trắng cả mặt, ngay cả Tô Tuệ Nương cũng mặt đầy sương lạnh. Thấy bọn họ như vậy, đại bá nương Tô gia kia ngược lại ở bên cạnh diễn mặt đỏ, lời nói thấm thía khuyên nhủ: “Đệ muội à, không phải tôi khoe khoang chứ, có bao nhiêu người đạp nát cửa lớn nhà tôi, muốn xin lấy Trân tỷ nhi đó a, chỉ là hai ông bà già chúng tôi chỉ có một đứa con gái út này, không nỡ gả nó đi sớm, thế mới kéo đên bây giờ. Vả lại cô nghĩ mà coi, Trân tỷ nhi là cháu gái ruột của cô, sau này còn không phải một lòng với cô sao, đâu thể rước cái hạng con dâu không biết tính tình, đặng chọc tức mẹ chồng cô được a!" (mặt đen: chỉ người đấm, mặt đỏ: chỉ kẻ xoa)
Lâm thị tức đến phát run cả người, hàm răng run lập cập nói: “Trân tỷ nhi và Văn ca nhi đều họ Tô, sao có thể thành thân."
“Sao lại không thể chứ! Chúng ta người trong thôn kẻ ngoài thôn, cũng chả quan tâm nhiều vậy."
“Đủ rồi!!!" đương lúc Tô Tuệ Nương không chịu được nữa chuẩn bị bộc phát, bỗng có người quát lên trước cả nàng. Chỉ thấy chẳng biết lúc nào, Tô Văn cước bộ thăng phong đi vào.
Tô Tuệ Nương chưa từng thấy cậu tức giận như bây giờ, chỉ nghe cậu gầm lên: “Hôn sự của ta khi nào đến phiên các người làm chủ? Bây giờ lấy cái danh trưởng bối ra? Hồi đó lúc mẹ con chúng ta sắp chết đói, sao lại không thấy trưởng bối ông đi ra chiếu cố? Cút cút cút —— cút hết cho ta ——."
Như đáp lại sự căm phẫn của Tô Văn, Tô Tuệ Nương cao giọng gọi một tiếng: “Tiểu Hắc!"
Chú chó uy mạnh đã cao gần nửa người, nhanh như gió vọt vào. Hướng về một đám trong phòng điên cuồng sủa.
“Không nghe thấy đệ đệ ta nói sao?" Tô Tuệ Nương lạnh lùng nói: “Không muốn bị chó cắn chết, thì nhanh cút."
“Ngươi ngươi ngươi ngươi, phản rồi, phản rồi…" đám người phòng lớn bị lời của tỷ đệ Tô gia làm tức gần chết. Tô đại bá kia lại càng cậy già lên mặt, rướn cổ quát: “Cắn đi, mày cắn đi, tao xem mày…" lão còn chưa dứt lời, Tiểu Hắc tứ chi vận lực, phát lực một cái liền nhảy phốc về phía lão, ngoạm một cái lên đùi lão.
“A a a a ————" tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngớt.
Tô đại bá kia mí mắt co giật, rất vô dụng mà lăn quay bất tỉnh.
Tình huống tiếp theo không thể dùng chữ hỗn loạn để hình dung, song Tô Tuệ Nương ý chí kiên quyết, hơn nữa Tiểu Hắc thật sự là quá hung tàn, hai đứa con dâu của phòng lớn đỡ bố chồng, theo sau là đại bá nương bước chân mềm oặt, Trân tỷ nhỉ mặt mày tái nhợt, cùng với thằng bé con oa oa khóc lớn, đám người chật vật thảm hại chạy ra ngoài, trông bộ dáng như thể hận mình sao không mọc thêm hai cái chân vậy. Tô Văn từ trước đến giờ là một người tốt tính, hôm nay phát tác một trận, ấy mà lại khiến Lâm thị sợ hãi, cả người chần chừ điệu bộ vừa muốn nói vừa không dám nói.
Tô Tuệ Nương vỗ Tiểu Hắc một cái, cu cậu lập tức thu hồi vẻ hung tợn, ngoắc cái đuôi hí hửng chạy ra ngoài.
“Hôm nay sao lại trở về? Học đường cho nghỉ à?" Tô Tuệ Nương rót chén trà nguội đưa cho cậu.
Tô Văn vẫn thở phì phò, giọng căm hận nói: “May mà về ngay hôm nay, nếu không đã để tỷ và mẹ bị bọn họ khi dễ rồi."
Tô Tuệ Nương cười cười: “Đúng vậy, đệ đệ của tỷ bây giờ ấy mà thật đáng tin a!"
“Tỷ tỷ…" Tô Văn bị trêu chọc ửng đỏ mặt.
Không khí coi như là hoàn toàn hòa hoãn lại.
Chiều tối, cả nhà dọn phòng xong, quây quần nói chuyện.
Tô Văn bỗng đề xuất một chuyện khiến mọi người giật mình.
“Con muốn đi Thượng Kinh?" Lâm thị vọt xuống đất trợn to hai mắt, có phần bối rối không biết hỏi làm sao.
Tô Văn thấy tỷ tỷ khẽ nhíu mày, dè dặt giải thích: “Vài ngày trước lão sư nhận được thư mời dạy học của thư viện Văn Xương, lão sư suy nghĩ mấy ngày, sau đã hồi âm đồng ý. Lần này lên kinh, thầy muốn dẫn con đi cùng, thứ nhất là trong thư viện Văn Xương lưu trữ rất phong phú, có thể trợ giúp học nghiệp nâng cao. Thứ hai, qua một năm rưỡi nữa là kỳ thi hội, lão sư có ý muốn con thi thử."
Tác giả :
Nhất Cá Tiểu Bình Cái