Từ Quả Phụ Đến Quý Phụ
Chương 120: Hòa ly (2)
Edit: Mạc Thiên Y
Phương Nhi trừng mắt lạnh lùng trách cứ, thoáng chốc khiến mụ run rẩy cả tim gan, mặt mày sợ sệt. Hạng người tính tình vô lại chỉ giỏi bắt nạt kẻ yếu này, bạn càng lễ phép với họ, họ càng được nước lấn tới, ngược lại nếu càng trắch mắng mạnh mẽ như Phương Nhi, sẽ khiến họ kính sợ trong lòng.
Tô Tuệ Nương lười để ý đến loại người này, một đường đi thẳng vào trong viện, đến cửa phòng chính, ngoài ý muốn bắt gặp Tề Phương. Lúc này thị đang mặt mày giận dữ đôi co cùng một cô gái trẻ. Đợi Tô Tuệ Nương vừa mới bước vào, cô ta bỗng quỳ đánh phịch xuống đất, đau khổ lôi kéo mép váy Tề Phương, khóc đến rất chi là thê lương, quả nhiên cô ta vừa khóc, Tề Phương lập tức lộ vẻ mặt bối rối. Mà đúng lúc này, một người đàn ông từ trong nhà vọt ra, chính là phu quân Tề Mai Mai – Tạ Phong không sai.
Tô Tuệ Nương khẽ dừng bước, mắt lạnh nhìn.
Chỉ thấy Tạ Phong kia đầu tiên là cẩn thận đỡ cô gái khóc vật ra đất kia, sau đó sắc mặt nghiêm khắc quay sang nói gì đó với Tề Phương, thoáng chốc khiến đối phương tức đến tái mặt.
Tô Tuệ Nương thầm hừ lạnh, bấy giờ mở miệng kêu một tiếng: “Tề tỷ tỷ."
Tề phương đang hoang mang mất bình tĩnh, đột nhiên nghe thấy tiếng gọi này, ngẩng đầu nhìn lại, nước mắt tức khắc rào rào lăn xuống, xót xa mà la lớn: “Tuệ Nương muội muội, muội có thể tới rồi a!"
“Tỷ tỷ đây là thế nào?" Tô Tuệ Nương đi đến trước, một phen đỡ lấy Tề Phương, lạnh lùng nhìn đôi nam nữ rúc vào nhau kia, giọng mang sát khí hỏi: “Chẳng lẽ bị kẻ nào khi dễ, đừng sợ, có muội muội ở đây, cũng muốn xem thử kẻ nào dám càn rỡ như vậy."
Bất tri bất giác Tạ Phong kia buông lỏng hai tay ôm cô gái, trên mặt run rẩy, vội vã đi tới chắp tay thi lễ Tô Tuệ Nương: “Chung Thụy bái kiến phu nhân." Chung Thụy là tên tự của Tạ Phong.
“Không dám nhận cái vái này của Tạ công tử." Tô Tuệ Nương mí mắt cũng không nâng, lạnh tanh nói, nói đoạn bèn cùng Tề Phương vào trong phòng. Bỏ lại phía sau, Tạ Phong sắc mặt biến đổi vô cùng, cùng với cô thiếp thất cắn môi mỏng, lộ ra vẻ điềm đạm đáng thương kia.
Tô Tuệ Nương vừa bước vào cửa, một mùi dược thảo gay mũi xông vào mũi, vừa nhấc mắt đã nhìn thấy Tề Mai Mai nửa dựa vào gối mềm, mặt cắt không còn hột máu, hoàn toàn giống như vừa từ Quỷ Môn quan bò ra. Thấy cô như vậy, trong lòng Tô Tuệ Nương thoáng chốc chợt lạnh, bật thốt: “Mai Mai, con, con sao thế này?" Mặc dù phụ nữ sinh đẻ là chuyện vô cùng tiêu hao thể lực, nhưng đứa bé đã tắm ba ngày, Tề Mai Mai tuyệt đối không đến nông nỗi này.
“Dì… mẹ…" Tề Mai Mai cắn răng, khó khăn kêu hai tiếng. Tề Phương bên người Tô Tuệ Nương không chịu nổi trước, nhào lên ôm nữ nhi bỗng chốc òa khóc. Tề Mai Mai thấy mẫu thân như vậy, trên gương mặt gầy tựa da bọc xương cũng nhỏ lệ.
“Ui giời ơi, đương yên đương lành, khóc cái gì, rõ xúi quẩy chết được!" Chẳng biết lúc nào, Tạ Phong cùng mẹ y đi vào, Tạ mẫu nhìn hai mẹ con ôm nhau mà khóc, lầm bầm lầu bầu nói: “Phải khóc là chúng ta mới phải, vợ con vô dụng, còn sinh ra phải một đứa lỗ tiền!"
“Mẹ!" Tạ Phong thấy sắc mặt Tô Tuệ Nương bỗng trầm xuống, vội kéo kéo ống tay mẫu thân, trừng mắt liếc mụ một cái.
Tô Tuệ Nương lúc này cười lạnh một tiếng, hạng người như này, nàng đã không muốn lãng phí miệng lưỡi gì nữa: “Các ngươi đi ra ngoài!"
“Đây là nhà bọn ta, mắc mớ gì bảo ta ra…" Tạ mẫu nghe vậy lập tức không phục nhảy dựng lên.
Tô Tuệ Nương nhìn thẳng vào Tạ Phong, cằm khẽ nâng, không lưu tình chút nào mà quát: “Biến, mang theo mẹ ngươi, lập tức cút ra khỏi căn phòng này."
Tạ Phong cũng không phải là người mẹ dốt nát của y, đối với thân phận của Tô Tuệ Nương cùng với quyền lực trong tay phu quân nàng, y vẫn rõ mồn một, chẳng qua điều y không ngờ tới là, đối phương làm như có ý định nhúng tay vào chuyện trong nhà y, mặc dù trong lòng không thoải mái, nhưng trên mặt vẫn cố giữ vững trấn định, Tạ Phong quay sang Tề Mai Mai cách đó không xa, ôn nhu nói: “Mai Mai, nàng cũng biết mẹ ta là đến từ nông thôn, không hiểu cái gì lễ nghi quy củ, nói chuyện có chỗ nào thất lễ, còn xin nàng giải thích cùng Yến phu nhân, hàizz… bất kể thế nào bà cũng là mẹ chúng ta a!" Nói xong, dùng giọng điệu bất đắc dĩ thở dài một tiếng, trưng ra cái vẻ “chữ hiếu tựa trời".
Khi trong phòng chỉ còn Tề Mai Mai, Tề Phương, Tô Tuệ Nương mới vén váy ngồi xuống chiếc ghế dựa gần đó, mở miệng nói: “Đứa bé đâu? Con bé ổn chứ."
Tề Mai Mai suy yếu gật đầu, khàn giọng nói: “Vẫn ổn ạ." Đang nói, liền có nha hoàn ôm cái bọc tã màu đỏ đi đến, Tô Tuệ Nương đón lấy nhìn, lòng chợt co thắt, đứa bé này thoạt nhìn sắc mặt vàng vọt, vừa gầy vừa nhỏ, đừng bảo là so với Duyên tỷ nhi năm đó vừa sinh ra, mà ngay cả Tình tỷ nhi thân là trẻ sinh đôi còn khỏe mạnh hơn con bé. ®Мαc.ŦЋιεη.Ψ Tô Tuệ Nương âm thầm thở dài một tiếng, lại liếc nhìn Tề Mai Mai gầy gần như thoát xác, mẫu thân yếu như vậy, đứa bé sinh ra có thể khỏe mạnh đến đâu đây?
“Lần này dì có mang đến hai cây nhân sâm mấy trăm năm hỏa hầu, còn có tuyết liên, hà thủ ô, đợi lát nữa sẽ viết cho con toa thuốc, khi mới sinh Duyên tỷ nhi được thái y trong hậu cung kê cho đấy, đối với việc điều trị thân thể hậu sản rất có lợi, con dặn nha hoàn sắc, phải uống thuốc đúng giờ nhớ chưa."
Tề Mai Mai hai mắt cảm kích, gật đầu nức nở nói: “Cảm ơn dì."
“Được rồi! Khóc cái gì!" Tô Tuệ Nương một bên nhẹ nhàng đong đưa đứa bé, vừa nói với cô ta: “Nhanh nhanh điều dưỡng thân thể cho tốt, như vậy mới có thể chăm sóc nữ nhi, bằng không, con thật sự yên tâm giao con cho đám người kia à!"
Nghe những lời này Tề Mai Mai lập tức kích động hẳn lên, cắn răng nghiến lợi nói: “Bọn họ nằm mơ! Nữ nhi là của con, bọn họ đừng hòng đụng đến một ngón tay."
“Đây mới là Tề Mai Mai hào sảng không thua nam nhi trước kia a!" Tô Tuệ Nương khẽ cười nói: “Được rồi, bây giờ nói ta nghe xem tại sao con sinh non, thân thể con yếu thế này… để nha hoàn con tới thuật lại đi!"
Nha hoàn của Tề Mai Mai là một cô nương tên Hạ Vũ, từ lúc cô mở miệng nói chữ đầu tiên, trên mặt đã mang theo phẫn hận, cắn răng nghiến lợi đáp: “… Yến phu nhân, lúc tiểu thư nhà nô tỳ xuất giá chẳng phải ngài có tặng một cây trâm phượng vàng ngậm phỉ thúy sao? Tiểu thư cực yêu thích, thường ngày đều đặt dưới đáy rương cẩn thận cất kỹ, ai ngờ hơn nửa tháng trước, ả Hồ thị kia bỗng nghênh ngang tới đây bảo là muốn thỉnh an chủ mẫu, nhưng lời trong lời ngoài đều diễn đạt lão gia yêu thương ả ra sao, chiều chuộng thế nào. Rõ ràng là tới thị uy mà đáng hận nhất là…" Hạ Vũ hít một hơi thật sâu: “Trên đầu ả ta ấy mà lại mang một cây trâm giống như đúc cây mà ngài tặng… tiểu thư nhà nô tỳ bấy giờ mới sai nô tỳ đi lục tìm trong rương, chiếc hộp ngọc đựng cây trâm kia quả nhiên trống không." Một tiểu thiếp đeo trang sức đồ cưới mà chủ mẫu giấu dưới đáy hòm, điều này có thể nói rõ cái gì? Tô Tuệ Nương tức đến phát cười. Trước sau hai đời, nàng chưa từng thấy qua thiếp thất lớn lối như vậy đây!
“Tiểu thư chúng ta bấy giờ tức giận, muốn Hồ thị tháo cây trâm kia xuống ngay lập tức, nhưng ả ta sống chết không thừa nhận, nói đó là cô gia đưa cho ả, lúc hai người khắc khẩu… tiểu thư liền động thai khí, thế mới dẫn đến sinh non."
Tô Tuệ Nương nghe xong trầm mặc một hồi lâu, quay đầu có phần chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Con ấy, mọi ngày ở trên thương trường bản lãnh thế mà, sao vừa đến sự tình trong nội trạch lại chân tay co cóng, bị một con thiếp thất đè đầu tác uy tác quái hả!"
Tề Mai Mai nghe vậy, trên mặt hiện chút khổ sở, lắc đầu nói: “Kể từ khi Tạ Phong nạp thiếp vào cửa, con đối với y đã chết lòng, chỉ muốn chờ sinh con xong là lập tức cùng hắn hòa ly, nếu đã như vậy, thì cần gì phải để ý người phụ nữ kia, thích thế nào thì kệ thế ấy!"
Tề Mai Mai là người xuyên không, từ trong xương đã có một loại ý thức nam nữ bình đẳng, giữa vợ chồng hợp thì tụ không hợp thì tan, tuyệt đối chưa từng có suy nghĩ đã động phòng cùng anh là sẽ phải sống chung cả đời, nếu đã nhận rõ bản tính của Tạ Phong kia, cô cũng dẹp luôn ý niệm này. Mà ở điểm này, Tô Tuệ Nương tuy đồng tình với cô, nhưng cũng có chút không hiểu, thân là chính thê nên có dáng vẻ của chính thê, chỉ cần một ngày ngồi ở vị trí chính thê thì tuyệt không thể để cho tiểu thiếp nào bò lên đầu mình thải phân được. Tề Mai Mai không nghĩ cách chèn ép thiếp thất, lôi kéo trượng phu, ngược lại khăng khăng muốn hòa ly, ở thời đại này, ấy mà không thấy nhiều. Có điều suy đi nghĩ lại, Tề Mai Mai của cải nhiều, bản thân lại có tài kiếm tiền, không giống với những nữ tử sau khi hòa ly rồi về nhà mẹ đẻ dựa dẫm, bị người khác khinh khỉnh. Đã như vậy, ngoại trừ danh tiếng bị tổn hao ra đối với cô cũng là một chuyện không tệ.
“Mai Mai, dì hỏi con một lần nữa, con có thật sự xác định muốn hòa ly cùng Tạ Phong kia không?"
“Không hòa ly không được!"
“Sẽ không hối hận?"
“Tuyệt không hối hận!"
“Tốt!" Tô Tuệ Nương đứng lên, quay sang Tề Phương trợn mắt há hốc mồm một bên, định thanh nói: “Ngày mai tẩu bảo đại ca dẫn người tới đây, thu dọn cho Mai Mai, ban đầu đồ cưới của con bé lúc gả vào mang theo cái gì, lúc đi cũng phải lấy về không được thiếu một thứ, viết thư tuyệt tình cho Tạ Phong kia —— chúng ta hòa ly."
…
Quả nhiên, ngày hôm sau, Vương Đại Lang liền mang theo Vương Bảo Nhi tới, dĩ nhiên, phía sau còn có hai đại hán Cẩm y vệ hùng dũng, là tay hảo thủ trong quân được Yến Hoằng Chân cố ý phái tới. Vương Đại Lang cùng Vương Bảo Nhi đã sớm nghe qua chuyện Tề Mai Mai, tự đáy lòng cũng đầy căm phẫn. Mà lúc Tề Mai Mai được đưa lên giường êm, đem toàn bộ châu báu nữ trang của cải đồ đạc trong nhà niêm phong đóng gói chuẩn bị khiêng đi, ba người Tạ gia kia hoàn toàn trợn tròn mắt, Tạ Phong sắc mặt trắng bệch, tức đến đỏ ngầu cả mắt, kéo tay Tề Mai Mai liên tục la lối.
Tề Mai Mai đương trường cười lạnh một tiếng, thư tuyệt tình ném thẳng lên mặt y, lạnh lùng nói: “Tướng công không phải ghét bỏ ta cả ngày xuất đầu lộ diện sao? Không phải ghét bỏ ta người đầy mùi tiền sao? Không phải ghét bỏ ta tính tình không tốt không bằng đóa hoa yêu kiều ôn nhu kia của ngươi sao? Vậy ta chiều theo ý ngươi, vĩnh viễn biến mất, tạm biệt." “Không! Là vĩnh biệt đừng gặp lại nữa!"
Phương Nhi trừng mắt lạnh lùng trách cứ, thoáng chốc khiến mụ run rẩy cả tim gan, mặt mày sợ sệt. Hạng người tính tình vô lại chỉ giỏi bắt nạt kẻ yếu này, bạn càng lễ phép với họ, họ càng được nước lấn tới, ngược lại nếu càng trắch mắng mạnh mẽ như Phương Nhi, sẽ khiến họ kính sợ trong lòng.
Tô Tuệ Nương lười để ý đến loại người này, một đường đi thẳng vào trong viện, đến cửa phòng chính, ngoài ý muốn bắt gặp Tề Phương. Lúc này thị đang mặt mày giận dữ đôi co cùng một cô gái trẻ. Đợi Tô Tuệ Nương vừa mới bước vào, cô ta bỗng quỳ đánh phịch xuống đất, đau khổ lôi kéo mép váy Tề Phương, khóc đến rất chi là thê lương, quả nhiên cô ta vừa khóc, Tề Phương lập tức lộ vẻ mặt bối rối. Mà đúng lúc này, một người đàn ông từ trong nhà vọt ra, chính là phu quân Tề Mai Mai – Tạ Phong không sai.
Tô Tuệ Nương khẽ dừng bước, mắt lạnh nhìn.
Chỉ thấy Tạ Phong kia đầu tiên là cẩn thận đỡ cô gái khóc vật ra đất kia, sau đó sắc mặt nghiêm khắc quay sang nói gì đó với Tề Phương, thoáng chốc khiến đối phương tức đến tái mặt.
Tô Tuệ Nương thầm hừ lạnh, bấy giờ mở miệng kêu một tiếng: “Tề tỷ tỷ."
Tề phương đang hoang mang mất bình tĩnh, đột nhiên nghe thấy tiếng gọi này, ngẩng đầu nhìn lại, nước mắt tức khắc rào rào lăn xuống, xót xa mà la lớn: “Tuệ Nương muội muội, muội có thể tới rồi a!"
“Tỷ tỷ đây là thế nào?" Tô Tuệ Nương đi đến trước, một phen đỡ lấy Tề Phương, lạnh lùng nhìn đôi nam nữ rúc vào nhau kia, giọng mang sát khí hỏi: “Chẳng lẽ bị kẻ nào khi dễ, đừng sợ, có muội muội ở đây, cũng muốn xem thử kẻ nào dám càn rỡ như vậy."
Bất tri bất giác Tạ Phong kia buông lỏng hai tay ôm cô gái, trên mặt run rẩy, vội vã đi tới chắp tay thi lễ Tô Tuệ Nương: “Chung Thụy bái kiến phu nhân." Chung Thụy là tên tự của Tạ Phong.
“Không dám nhận cái vái này của Tạ công tử." Tô Tuệ Nương mí mắt cũng không nâng, lạnh tanh nói, nói đoạn bèn cùng Tề Phương vào trong phòng. Bỏ lại phía sau, Tạ Phong sắc mặt biến đổi vô cùng, cùng với cô thiếp thất cắn môi mỏng, lộ ra vẻ điềm đạm đáng thương kia.
Tô Tuệ Nương vừa bước vào cửa, một mùi dược thảo gay mũi xông vào mũi, vừa nhấc mắt đã nhìn thấy Tề Mai Mai nửa dựa vào gối mềm, mặt cắt không còn hột máu, hoàn toàn giống như vừa từ Quỷ Môn quan bò ra. Thấy cô như vậy, trong lòng Tô Tuệ Nương thoáng chốc chợt lạnh, bật thốt: “Mai Mai, con, con sao thế này?" Mặc dù phụ nữ sinh đẻ là chuyện vô cùng tiêu hao thể lực, nhưng đứa bé đã tắm ba ngày, Tề Mai Mai tuyệt đối không đến nông nỗi này.
“Dì… mẹ…" Tề Mai Mai cắn răng, khó khăn kêu hai tiếng. Tề Phương bên người Tô Tuệ Nương không chịu nổi trước, nhào lên ôm nữ nhi bỗng chốc òa khóc. Tề Mai Mai thấy mẫu thân như vậy, trên gương mặt gầy tựa da bọc xương cũng nhỏ lệ.
“Ui giời ơi, đương yên đương lành, khóc cái gì, rõ xúi quẩy chết được!" Chẳng biết lúc nào, Tạ Phong cùng mẹ y đi vào, Tạ mẫu nhìn hai mẹ con ôm nhau mà khóc, lầm bầm lầu bầu nói: “Phải khóc là chúng ta mới phải, vợ con vô dụng, còn sinh ra phải một đứa lỗ tiền!"
“Mẹ!" Tạ Phong thấy sắc mặt Tô Tuệ Nương bỗng trầm xuống, vội kéo kéo ống tay mẫu thân, trừng mắt liếc mụ một cái.
Tô Tuệ Nương lúc này cười lạnh một tiếng, hạng người như này, nàng đã không muốn lãng phí miệng lưỡi gì nữa: “Các ngươi đi ra ngoài!"
“Đây là nhà bọn ta, mắc mớ gì bảo ta ra…" Tạ mẫu nghe vậy lập tức không phục nhảy dựng lên.
Tô Tuệ Nương nhìn thẳng vào Tạ Phong, cằm khẽ nâng, không lưu tình chút nào mà quát: “Biến, mang theo mẹ ngươi, lập tức cút ra khỏi căn phòng này."
Tạ Phong cũng không phải là người mẹ dốt nát của y, đối với thân phận của Tô Tuệ Nương cùng với quyền lực trong tay phu quân nàng, y vẫn rõ mồn một, chẳng qua điều y không ngờ tới là, đối phương làm như có ý định nhúng tay vào chuyện trong nhà y, mặc dù trong lòng không thoải mái, nhưng trên mặt vẫn cố giữ vững trấn định, Tạ Phong quay sang Tề Mai Mai cách đó không xa, ôn nhu nói: “Mai Mai, nàng cũng biết mẹ ta là đến từ nông thôn, không hiểu cái gì lễ nghi quy củ, nói chuyện có chỗ nào thất lễ, còn xin nàng giải thích cùng Yến phu nhân, hàizz… bất kể thế nào bà cũng là mẹ chúng ta a!" Nói xong, dùng giọng điệu bất đắc dĩ thở dài một tiếng, trưng ra cái vẻ “chữ hiếu tựa trời".
Khi trong phòng chỉ còn Tề Mai Mai, Tề Phương, Tô Tuệ Nương mới vén váy ngồi xuống chiếc ghế dựa gần đó, mở miệng nói: “Đứa bé đâu? Con bé ổn chứ."
Tề Mai Mai suy yếu gật đầu, khàn giọng nói: “Vẫn ổn ạ." Đang nói, liền có nha hoàn ôm cái bọc tã màu đỏ đi đến, Tô Tuệ Nương đón lấy nhìn, lòng chợt co thắt, đứa bé này thoạt nhìn sắc mặt vàng vọt, vừa gầy vừa nhỏ, đừng bảo là so với Duyên tỷ nhi năm đó vừa sinh ra, mà ngay cả Tình tỷ nhi thân là trẻ sinh đôi còn khỏe mạnh hơn con bé. ®Мαc.ŦЋιεη.Ψ Tô Tuệ Nương âm thầm thở dài một tiếng, lại liếc nhìn Tề Mai Mai gầy gần như thoát xác, mẫu thân yếu như vậy, đứa bé sinh ra có thể khỏe mạnh đến đâu đây?
“Lần này dì có mang đến hai cây nhân sâm mấy trăm năm hỏa hầu, còn có tuyết liên, hà thủ ô, đợi lát nữa sẽ viết cho con toa thuốc, khi mới sinh Duyên tỷ nhi được thái y trong hậu cung kê cho đấy, đối với việc điều trị thân thể hậu sản rất có lợi, con dặn nha hoàn sắc, phải uống thuốc đúng giờ nhớ chưa."
Tề Mai Mai hai mắt cảm kích, gật đầu nức nở nói: “Cảm ơn dì."
“Được rồi! Khóc cái gì!" Tô Tuệ Nương một bên nhẹ nhàng đong đưa đứa bé, vừa nói với cô ta: “Nhanh nhanh điều dưỡng thân thể cho tốt, như vậy mới có thể chăm sóc nữ nhi, bằng không, con thật sự yên tâm giao con cho đám người kia à!"
Nghe những lời này Tề Mai Mai lập tức kích động hẳn lên, cắn răng nghiến lợi nói: “Bọn họ nằm mơ! Nữ nhi là của con, bọn họ đừng hòng đụng đến một ngón tay."
“Đây mới là Tề Mai Mai hào sảng không thua nam nhi trước kia a!" Tô Tuệ Nương khẽ cười nói: “Được rồi, bây giờ nói ta nghe xem tại sao con sinh non, thân thể con yếu thế này… để nha hoàn con tới thuật lại đi!"
Nha hoàn của Tề Mai Mai là một cô nương tên Hạ Vũ, từ lúc cô mở miệng nói chữ đầu tiên, trên mặt đã mang theo phẫn hận, cắn răng nghiến lợi đáp: “… Yến phu nhân, lúc tiểu thư nhà nô tỳ xuất giá chẳng phải ngài có tặng một cây trâm phượng vàng ngậm phỉ thúy sao? Tiểu thư cực yêu thích, thường ngày đều đặt dưới đáy rương cẩn thận cất kỹ, ai ngờ hơn nửa tháng trước, ả Hồ thị kia bỗng nghênh ngang tới đây bảo là muốn thỉnh an chủ mẫu, nhưng lời trong lời ngoài đều diễn đạt lão gia yêu thương ả ra sao, chiều chuộng thế nào. Rõ ràng là tới thị uy mà đáng hận nhất là…" Hạ Vũ hít một hơi thật sâu: “Trên đầu ả ta ấy mà lại mang một cây trâm giống như đúc cây mà ngài tặng… tiểu thư nhà nô tỳ bấy giờ mới sai nô tỳ đi lục tìm trong rương, chiếc hộp ngọc đựng cây trâm kia quả nhiên trống không." Một tiểu thiếp đeo trang sức đồ cưới mà chủ mẫu giấu dưới đáy hòm, điều này có thể nói rõ cái gì? Tô Tuệ Nương tức đến phát cười. Trước sau hai đời, nàng chưa từng thấy qua thiếp thất lớn lối như vậy đây!
“Tiểu thư chúng ta bấy giờ tức giận, muốn Hồ thị tháo cây trâm kia xuống ngay lập tức, nhưng ả ta sống chết không thừa nhận, nói đó là cô gia đưa cho ả, lúc hai người khắc khẩu… tiểu thư liền động thai khí, thế mới dẫn đến sinh non."
Tô Tuệ Nương nghe xong trầm mặc một hồi lâu, quay đầu có phần chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Con ấy, mọi ngày ở trên thương trường bản lãnh thế mà, sao vừa đến sự tình trong nội trạch lại chân tay co cóng, bị một con thiếp thất đè đầu tác uy tác quái hả!"
Tề Mai Mai nghe vậy, trên mặt hiện chút khổ sở, lắc đầu nói: “Kể từ khi Tạ Phong nạp thiếp vào cửa, con đối với y đã chết lòng, chỉ muốn chờ sinh con xong là lập tức cùng hắn hòa ly, nếu đã như vậy, thì cần gì phải để ý người phụ nữ kia, thích thế nào thì kệ thế ấy!"
Tề Mai Mai là người xuyên không, từ trong xương đã có một loại ý thức nam nữ bình đẳng, giữa vợ chồng hợp thì tụ không hợp thì tan, tuyệt đối chưa từng có suy nghĩ đã động phòng cùng anh là sẽ phải sống chung cả đời, nếu đã nhận rõ bản tính của Tạ Phong kia, cô cũng dẹp luôn ý niệm này. Mà ở điểm này, Tô Tuệ Nương tuy đồng tình với cô, nhưng cũng có chút không hiểu, thân là chính thê nên có dáng vẻ của chính thê, chỉ cần một ngày ngồi ở vị trí chính thê thì tuyệt không thể để cho tiểu thiếp nào bò lên đầu mình thải phân được. Tề Mai Mai không nghĩ cách chèn ép thiếp thất, lôi kéo trượng phu, ngược lại khăng khăng muốn hòa ly, ở thời đại này, ấy mà không thấy nhiều. Có điều suy đi nghĩ lại, Tề Mai Mai của cải nhiều, bản thân lại có tài kiếm tiền, không giống với những nữ tử sau khi hòa ly rồi về nhà mẹ đẻ dựa dẫm, bị người khác khinh khỉnh. Đã như vậy, ngoại trừ danh tiếng bị tổn hao ra đối với cô cũng là một chuyện không tệ.
“Mai Mai, dì hỏi con một lần nữa, con có thật sự xác định muốn hòa ly cùng Tạ Phong kia không?"
“Không hòa ly không được!"
“Sẽ không hối hận?"
“Tuyệt không hối hận!"
“Tốt!" Tô Tuệ Nương đứng lên, quay sang Tề Phương trợn mắt há hốc mồm một bên, định thanh nói: “Ngày mai tẩu bảo đại ca dẫn người tới đây, thu dọn cho Mai Mai, ban đầu đồ cưới của con bé lúc gả vào mang theo cái gì, lúc đi cũng phải lấy về không được thiếu một thứ, viết thư tuyệt tình cho Tạ Phong kia —— chúng ta hòa ly."
…
Quả nhiên, ngày hôm sau, Vương Đại Lang liền mang theo Vương Bảo Nhi tới, dĩ nhiên, phía sau còn có hai đại hán Cẩm y vệ hùng dũng, là tay hảo thủ trong quân được Yến Hoằng Chân cố ý phái tới. Vương Đại Lang cùng Vương Bảo Nhi đã sớm nghe qua chuyện Tề Mai Mai, tự đáy lòng cũng đầy căm phẫn. Mà lúc Tề Mai Mai được đưa lên giường êm, đem toàn bộ châu báu nữ trang của cải đồ đạc trong nhà niêm phong đóng gói chuẩn bị khiêng đi, ba người Tạ gia kia hoàn toàn trợn tròn mắt, Tạ Phong sắc mặt trắng bệch, tức đến đỏ ngầu cả mắt, kéo tay Tề Mai Mai liên tục la lối.
Tề Mai Mai đương trường cười lạnh một tiếng, thư tuyệt tình ném thẳng lên mặt y, lạnh lùng nói: “Tướng công không phải ghét bỏ ta cả ngày xuất đầu lộ diện sao? Không phải ghét bỏ ta người đầy mùi tiền sao? Không phải ghét bỏ ta tính tình không tốt không bằng đóa hoa yêu kiều ôn nhu kia của ngươi sao? Vậy ta chiều theo ý ngươi, vĩnh viễn biến mất, tạm biệt." “Không! Là vĩnh biệt đừng gặp lại nữa!"
Tác giả :
Nhất Cá Tiểu Bình Cái