Tù Phi

Chương 21

“Xảy ra chuyện gì? !" Huyền Trọng Thiên đi tới cửa Đông Cung đã thấy rất nhiều thị vệ đang đứng thành vòng tròn, vây quanh ai đó ở giữa, sau lại nghe thấy một tiếng hét lớn, hắn thấy bị vây trụ trong đó là một nam nhân bộ dạng ôn nhu đang trốn sau lưng một nam nhân khác. Huyền Trọng Thiên phẫn nộ nhìn trò khôi hài trước mắt, không biết hai người trong giang hồ này vào bằng cách nào, vóc dáng nam nhân cao cao kia sao phải trốn sau lưng người khác, lẽ nào không muốn ai nhận ra sao?

“Bẩm hoàng thượng, hai người kia đột nhiên từ trên trời giáng xuống, sau đó xông vào Đông Cung, thuộc hạ thị sợ bọn họ làm Thiên công tử bị thương." Phó tướng trong đó kính cẩn thỉnh an Huyền Trọng Thiên, hiện giờ là thời điểm then chốt hắn cũng không quan tâm lễ tiết quân thần.

“Từ trên trời giáng xuống? ! Vậy các ngươi đang làm gì, lẽ nào vô dụng như thế sao? Thiên triệu hoàng cung giao cho các ngươi bảo vệ lại phát sinh loại chuyện này, các ngươi không muốn sống nữa sao?"

Ánh mắt Huyền Trọng Thiên lạnh lùng đảo qua những người liên quan, hắn thấy nam nhân kia hé miệng rồi lại thôi, trên mặt lộ ra dáng vẻ lo lắng, không biết có phải hắn đang lo lắng cho tính mạng mình không a. Bất quá nếu bọn họ đã có gan xông vào hoàng cung, không phải nên chuẩn bị tinh thần lãnh hậu quả sao?

“Uy, tên nhóc kia sao ngươi lại kích động như thế a. Không biết hiện tại cái gì là quan trọng nhất sao? Ngươi không lo lắng tính mệnh của Tễ nhi sao, chúng ta còn đang lo lắng đây" Lúc này người vẫn đang trốn phía sau người yêu kia — Yến Sở đột nhiên nhảy ra, sau đó trong chớp mắt đã tới sát bên người Huyền Trọng Thiên, sau đó túm lấy long bào của Huyền Trọng Thiên nói to hơn.

“To gan, mau bảo hộ hoàng thượng a." Thị vệ căn bản không kịp nhìn thân ảnh người kia thì hắn đã đi tới phía trước hoàng thượng, người này rốt cuộc là thần thánh phương nào a? Lẽ nào mạng nhỏ của bọn họ lần này thực sự khó mà giữ được sao?

“Chậm đã, không cần. Hài nhi tham kiến hoàng thúc." Huyền Trọng Thiên tàn bạo nhìn thị vệ, đợi bọn họ bảo hộ hắn, hắn cũng không biết phải chết bao nhiêu lần. Huyền Trọng Thiên thấy hoàng thúc chỉ “ái mỹ nhân bất ái giang sơn" này thì kính cẩn cúi chào, dù sao nếu không phải do hoàng thúc hắn thì ngai vàng này cũng không tới phiên phụ hoàng hắn, cũng càng không tới phiên hắn ngồi lên.

“Tên tiểu tử chết tiệt Huyền Trọng Thiên này, ngươi nói, ngươi rốt cuộc đã làm cái gì với Tễ nhi của nhà ta, làm đắc Tễ nhi muốn tự hại a?" Yến Sở nhìn cháu trai, thực sự là hồng nhan hoạ thuỷ a, nam nhân Huyền gia bọn họ tại sao đều dằn vặt người khác đến thế, thực sự là tai họa của thiên hạ a.

“Hoàng thúc, cầu người nhất định phải cứu Tễ, ta yêu hắn a." Huyền Trọng Thiên vừa nghe tới hai chữ “tự hại", chỉ biết sự tình hình như rất nghiêm trọng, hắn vội vàng nhìn thúc thúc, giống như một hài tử bất lực đang đợi trưởng bối chỉ đạo và cứu trợ.

“Ngươi hiện tại mới biết hối hận a, Tễ nhi đã khởi động đại trận “nghịch chuyển thiên địa" này, ngươi muốn hoàng thúc ta tới dừng lại thế nào a." Yến Sở đang căm giận mắng cháu trai, tết nguyên tiêu đang hảo hảo là thế đều bị hắn làm hỏng, nguyên bản hắn còn an bài thật nhiều tiết mục muốn cùng hưởng thụ với Thanh Tu, tên này không bị đánh đã là may mắn rồi.

“Sở, ngươi không nên ở nơi đó nói chuyện vô ích nữa, nghĩ biện pháp gì nhanh lên một chút, ta có thể cảm thấy hơi thở của Tễ nhi đang yếu dần." Thanh Tu sốt ruột nhắc nhở sư đệ kiêm “thê tử", Yến Sở ở nơi nào đó đang chỉ trích cháu trai mình, chính hắn cũng đang rất tức giận với tên kia. Đã là lúc nào rồi còn có tâm tình mắng chửi người khác.

“Nga, Tu, ngươi đừng có gấp, ta lập tức nghĩ biện pháp." Yến Sở sợ nhất chính là làm Thanh Tu thương tâm cho nên hắn không quan tâm tới cháu trai nữa. Ba người đi tới ngoài cửa Đông Cung, nhưng không ai có thể tiến vào trong, trận tuy do Thanh Tu dạy cho Thiên Chiêu Tễ nhưng lại căn cứ theo ý chí của người bày trận mà định, nếu như người bày binh bố trận quyết tâm hy sinh, những người khác không thể tùy tiện đi vào, cho dù là sư phụ Thiên Chiêu Tễ cũng không biết phải làm sao?

“Sao có thể, hắn sao có thể như vậy?" Huyền Trọng Thiên sau khi nghe giới thiệu về trận pháp này mặt xám như tro tàn, lẽ nào ân ái lúc đó đều là để trừng phạt hắn sao? Nhưng trong mắt Thiên Chiêu Tễ tràn đầy chân thành a. Hắn không tin Thiên Chiêu Tễ là người đùa giỡn tình cảm người khác.

“Được rồi, Huyền tiểu tử, ngươi cũng đừng quá thương tâm, Tễ nhi mọi việc đều có suy nghĩ, việc hắn không muốn làm thì không ai có thể bức bách, nếu nguyện ý chuyện gì sẽ không ai có thể ngăn cản a." Yến Sở an ủi cháu trai, không có biện pháp a, cháu trai ngốc nghếch của hắn không chiếm được tình yêu của Tễ nhi, hắn là thúc thúc chỉ có thể vô hạn đồng tình, bởi vì Tễ nhi là bảo bối, là ái đồ của Tu a.

“Ách, cái này, Huyền hoàng đế ngươi có thể quay vào nói với Tễ nhi đang ở trong hay không, ý thức hắn đã yếu dần." Trong giọng nói ôn nhu của Thanh Tu ôn nhu hàm chứa mệnh lệnh không cho người khác cự tuyệt, hắn có thể cảm giác được khí huyết và hơi thở củaTễ nhi bởi vì thân thể Tễ là do hắn từng chút từng chút nuôi dưỡng.

“Tễ nhi chính đang không ngừng chảy máu, hắn rốt cuộc đang làm cái gì? Nếu như là muốn tự sát cũng không dùng tới trận pháp lợi hại như vậy a?" Thanh Tu nói ra nghi vấn và suy đoán của mình, hắn đang muốn hỏi đáp án từ Huyền Trọng Thiên, hắn muốn xem xem Tễ nhi đang cứu người nào, có thể quan trọng hơn so với Huyền Trọng Thiên sao?

“Huyết? Hắn đang cứu nữ nhi của ta! Hắn sao có thể? Hắn nhất định là không muốn ta đi vào ngăn cản hắn." Huyền Trọng Thiên nghe được chữ “huyết" lập tức biết Thiên Chiêu Tễ đang làm gì? Hắn sao có thể không thương lượng với hắn, tự ý hi sinh bản thân để cứu Diệu Ngữ a. Hắn tình nguyện hi sinh tính mệnh nữ nhi cũng không muốn mất đi người kia.

“Ta đã biết, Huyền hoàng đế mời ngài nói với Tễ nhi đang ở trong đó, nói lời hắn muốn nghe nhất." Thanh Tu giục giã Huyền Trọng Thiên, hắn đã biết Tễ nhi là vì cứu người, điều đó hắn an tâm, nhưng Tễ nhi hiện tại nhất định là do mất máu quá nhiều sau đó lại bị trận thế bòn rút sinh lực cho nên mới như vậy.

“Không, ta không nói, ta tuyệt đối sẽ không để hắn ly khai. Thiên Chiêu Tễ, ngươi nghe đây, ngươi là người của Huyền Trọng Thiên ta! Chết cũng phải chết bên người ta!" Huyền Trọng Thiên bi phẫn quay vào bên trong rống to hơn, sau đó hắn đột nhiên cảm thấy được khí lưu trong trận lưu động, trước đây sư phụ của hắn cũng là cao nhân nhưng Huyền Trọng Thiên chỉ có thể hiểu được một ít tri thức nông cạn.

“Hỗn đản, ngươi muốn cho Tễ nhi chết sao?!" Thanh Tu nghiêm khắc quay sang nhìn Huyền Trọng Thiên, hắn cho tới bây giờ đều là bộ dạng ôn nhu, hiện tại mất đi bình tĩnh dĩ nhiên so với Yến Sở nổi giận còn làm cho người khác e ngại hơn, khuôn mặt mỹ lệ đã không còn nét thanh thoát mà phảng phất vẻ đẹp của Tu La làm cho người ta hoảng sợ.

“Ta — ta yêu ngươi, Thiên Chiêu Tễ! Ngươi sao có thể dằn vặt ta như vậy ——" Huyền Trọng Thiên lớn tiếng nói lên lời yêu, trong thanh âm có cả tiếng khóc, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy nước mắt, một vị vương giả lại khóc rống như vậy, làm cho mọi người ở đây đều cảm thán Huyền Trọng Thiên.

“Hỗn đản, ngươi là muốn nhìn Tễ nhi chết đi sao? Ngươi đây căn bản không phải là yêu Tễ nhi —-" Thanh Tu tức giận chỉ trích Huyền Trọng Thiên bá đạo, lẽ nào nam nhân Huyền gia bọn họ đều như vậy sao, tình yêu của bọn họ đôi khi thực sự tàn khốc tới mức làm cho người bọn họ yêu không thể thừa nhận được a.

Giọng Thanh Tu trách cứ vang vọng toàn bộ hoàng cung, hắn nhớ tới khi đó chính mình và Yến Sở cũng rất vất vả mới nhìn đến thực tâm nhau, sau đó mới có được hạnh phúc.

“Thiên Chiêu Tễ ngươi nghe! Ta — Huyền Trọng Thiên —- không cần tình yêu của ngươi — không cần sự không tín nhiệm của ngươi, ta không cần — ta không cần — ngươi đi đi — biến mất khỏi ánh mắt ta —- ta không cần tình yêu hèn kém như thế —- không cần — nghe không — ai cũng không được ngăn cản —-" Huyền Trọng Thiên lại hét lớn về phía Đông Cung nói ra lời nói đều làm cho trong lòng mình tan nát này, sau đó phun ra một ngụm huyết, té xỉu trên tay thúc thúc —-

Trận thế trong nháy mắt xuất hiện biến hóa thật lớn, dường như đã bị chấn động thật lớn, lắc lư vài cái, sau đó dần dần tiêu tán, đó vốn là trận do “ái" mà lập nên, cho nên sau khi Huyền Trọng Thiên lùi bước, đã đánh tan uy lực vốn có của nó, lúc này bầu trời dần dần lộ ra ánh sáng, mặt trời sáng nay vẫn mọc lên như bình thường —–

Năm năm sau, Thiên triệu vẫn như cũ, vẫn phồn hoa cường thịnh.

“A, ta tóm được ngươi rồi, ha hả, không nên lo lắng, ngươi về nhà đi." Thanh âm mềm mại vang lên, sau đó một bàn tay trắng trẻo nhỏ bé đem một con chim thả lại bầu trời. Sau đó lộ ra một mái đầu nho nhỏ, tóc bện.

“Diệu Ngữ công chúa, ngươi đang làm cái gì a? Cẩn thận một chút, cẩn thận hoàng thượng trách tội." Đán cung nữ dưới tán cây lo lắng nhìn Diệu Ngữ đang trên cây, công chúa mới mười tuổi nhưng ngày càng xinh xắn. Hơn nữa lại được hoàng thượng vô cùng sủng ái, hiện tại công chúa điện hạ khỏe mạnh như thế, mỗi ngày đều như rất dư thừa sinh lực.

“A, chờ thêm một lát nữa, ta phải giúp nó tìm được mẹ." Thanh âm thanh thúy biểu hiện nàng đang hưng phấn vô cùng vì làm được một chuyện tốt.

“Ngươi đang làm cái gì!"

“A!" Huyền Diệu Ngữ đột nhiên nghe được một giọng nói trầm thấp vang lên, sau đó nàng cũng không giữ được nữa, lập tức rơi xuống. Sau đó lại cảm thấy được mình rơi vào một đôi tay mạnh mẽ.

“A, phụ hoàng người hù chết Diệu Ngữ a." Huyền Diệu Ngữ vừa nhìn thấy phụ hoàng lập tức lên tiếng làm nũng. Nàng nhất định phải lớn tiếng doạ người bằng không sẽ bị phụ hoàng cấm cửa, nàng cũng không muốn ở trong cung không thể ra ngoài a.

“Lần sau cẩn thận một chút, biết không? Phụ hoàng sẽ lo lắng." Huyền Trọng Thiên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của nữ nhi, trong ánh mắt tràn đầy nhu tình, hắn như thấy một thân ảnh thông qua nữ nhi nhìn.

“Vâng, phụ hoàng, Diệu Ngữ đã biết." Huyền Diệu Ngữ giãy dụa muốn thoát ra phụ hoàng, sau đó nhanh chóng chạy đi, phía sau là một đoàn người vội chạy theo.

“Sống thật tốt, phụ hoàng, sư phụ cũng sẽ vui vẻ." Huyền Tỉnh Nhiên nhìn phụ hoàng đang dõi theo thân ảnh Diệu Ngữ, hắn biết phụ hoàng rất yêu sư phụ nhưng người đã không còn trên đời này, cũng sẽ không thể nói gì nữa.

“Không nên nhắc tới người kia trước mặt ta." Huyền Trọng Thiên thu hồi ánh mắt đang nhìn nữ nhi, quay lại nhìn nhi tử, Huyền Tỉnh Nhiên mười hai tuổi so với trước đây càng thêm thâm trầm, đã có thể đảm đương nhiều việc,hắn hẳn là sớm có thể trở thành một hoàng đế tốt. Không biết đến lúc đó mình đi theo người kia có thể đã quá trễ hay không.

“Phụ hoàng, Hiên đệ ngày hôm trước gởi thư về, hắn có hỏi qua tình hình người hiện nay ra sao." Huyền Tỉnh Nhiên nhìn phụ hoàng mới ba mươi tuổi nhưng càng ngày càng không có sinh khí, mỗi ngày đều sống một cách máy móc. Hắn biết, phụ hoàng là vì trách nhiệm mà sống, phụ hoàng không muốn làm cho những người khác lo lắng nên mới ôm đau khổ trông coi giang sơn rộng lớn này, hắn biết phụ hoàng năm năm nay chưa từng ngủ một giấc yên ổn.

“Nga? Vậy sao, tiểu tử kia lại nhớ tới phụ thân này sao?" Huyền Tỉnh Hiên năm đó vì chuyện Thiên Chiêu Tễ mà vô cùng tức giận với phụ hoàng, sau đó muốn đi học nghệ, năm năm nay cũng không quay về Thiên Triệu một lần. Lăng phi đã từng nhiều lần thỉnh cầu Hoàng thượng, cầu Huyền Trọng Thiên hạ lệnh triệu Huyền Tỉnh Hiên quay về nhưng Huyền Trọng Thiên cũng không làm như vậy.

Hắn biết Hiên nhi giận hắn, lúc đó Huyền Tỉnh Hiên lần đầu tiên ở trước mặt mọi người thể hiện trí tuệ siêu việt của mình, Huyền Trọng Thiên cũng cảm thấy kinh ngạc, con hắn xem ra đều là nhân vật rất lợi hại a, không biết có phải chỉ một thời gian nữa hắn có thể buông tay, sau đó đi theo người kia.

Hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua người kia, năm đó hắn nói cũng không cứu được tính mệnh người kia, có người nói sau khi hắn bị ôm ra ngoài đã không có dấu hiệu còn sống nữa, cho nên hắn hối hận, hắn lúc đó nên lưu người kia lại, cho dù muốn chết cũng phải chết bên người hắn, cùng với hắn, nhưng hắn lại để những người khác mang hắn đi.

“Khụ — Khụ — khụ khụ —" Huyền Trọng Thiên không nhịn được ho khan, vai không ngừng run run, dường như không thể chịu nổi nữa.

“Phụ hoàng, bảo trọng long thể là trọng yếu a." Huyền Trọng Thiên năm đó cấp huyết công tâm, sau đó lại không kể ngày đêm xử lý quốc sự, thân thể trở nên suy yếu, mấy năm nay ngự y thường khuyên hoàng thượng hảo hảo điều trị thân thể của mình nhưng hắn đều cự tuyệt.

“Không có việc gì, Hiên nhi có nói lúc nào trở về không?" Huyền Trọng Thiên thật mong muốn có thể trông thấy nhi tử, dù sao hắn đã quyết định mọi việc cần làm, hắn là mười sáu tuổi đăng cơ nhưng Nhiên nhi tuyệt đối có thể trở thành một hoàng đế tốt khi mới mười bốn tuổi .

“Cái này, nhi thần không biết, phụ tử không giận nhau quá một đêm a. Nếu phụ hoàng nhớ Hiên đệ, người có thể hạ chỉ triệu hắn quay về kinh, ta nghĩ hắn nhất định cũng đang đợi ý chỉ của phụ hoàng." Huyền Tỉnh Nhiên nhiều năm làm cầu nối liên lạc giữa phụ hoàng và đệ đệ đã cảm thấy vô cùng phiền toái, hắn không biết hai người này rốt cuộc tới khi nào mới có thể hoà hảo a.

“Quên đi, buộc hắn tới gặp ta cũng không phải hắn thật tâm muốn. Đợi tới khi hắn tới, không biết hắn có còn oán hận ta hay không a." Huyền Trọng Thiên nói ra nỗi lòng, không biết hắn có thể nhìn thấy nhi tử một lần cuối cùng hay không, tiểu tử kia hình như vẫn rất tức giận a.

“Phụ hoàng, kỳ thi mùa xuân năm nay đã gần kết thúc, vài ngày nữa là thi đình. Không biết thi đình năm nay là phụ hoàng chủ trì, hay là do nhị vương thúc chủ trì nha?" Huyền Tỉnh Nhiên biết phụ thân hiện tại đang nỗ lực bồi dưỡng năng lực độc lập làm việc cho hắn, nhưng hắn không đề cập tới mình bởi vì hắn cảm thấy được sự tuyệt vọng của phụ hoàng. Giống như bộ dạng của sư phụ năm đó.

Huyền Tỉnh Nhiên không biết mình có thể lưu lại phụ hoàng bao lâu nhưng hắn muốn tận lực lưu lại, bởi vì hắn không thể cô phụ nguyện vọng của sư phụ, sư phụ không hy vọng phụ hoàng làm chuyện gì điên rồ a.

“Do ngươi chủ trì đi, bất quá phụ hoàng sẽ ngồi một bên." Huyền Trọng Thiên nhìn nhi tử, biết Huyền Tỉnh Nhiên đang nỗ lực từ chối trách nhiệm của mình nhưng việc hắn hiển lộ tài năng quá sớm là không thể tranh luận nữa.

Đứng đầu thi đình năm nay có ba người, trong đó hai người đều là tài tử nổi danh Thiên Triệu còn một người khác là mới xuất hiện, người này lại đoạt được vị trí cao nhất nên tất cả mọi người đều muốn nhìn người có tên là Tả Cầu Phi này một chút, hắn rốt cuộc là thần thánh phương nào, nếu như là một kỳ tài thì có thể là hôn phu tốt cho nữ nhi của mình a.

Nghe nói Tả Cầu Phi này mới hai mươi ba tuổi, hơn nữa có người nói khuôn mặt như ngọc nên các đại thần trong nhà có nữ nhi đến tuổi xuất giá đã sớm dài cổ chờ con rể tương lai này tới.

“Ngươi là Tả Cầu Phi đứng đầu năm nay sao? Vì sao không ngẩng đầu lên?" Huyền Tỉnh Nhiên cầm tập sổ thái giám đưa qua trong tay, nhìn người vẫn đang cúi đầu bên dưới, không phải nói còn đẹp hơn Phan An sao? Thế nào lại giống như không dám gặp người khác a.

“Vâng, tại hạ tuân chỉ." Một tiếng nói nhẹ như tiếng gió vang lên, sau đó người đang quỳ chậm rãi ngẩng đầu lên —-

“Ba!" tập sổ trong tay Huyền Tỉnh Nhiên rơi xuống đất, mà phụ hoàng đang ở bên cạnh hắn kia vốn không có tinh thần gì cũng lập tức lao xuống, nắm lấy tân khoa trạng nguyên gầy yếu kia.

“Ngươi, ngươi là ai?" Huyền Trọng Thiên không dám xác nhận nhìn người đang đứng trước mắt, người kia trong mắt cũng không có kinh hoảng, trái lại là nồng đậm tiếu ý và nhu tình mà trước giờ hắn chưa gặp qua.

“Tả Cầu Phi." Người đó khẽ mở môi đỏ mọng nói ra một cái tên xa lạ nhưng khuôn mặt lại cực kỳ giống người kia.

“Không nên, đừng khiến ta thất vọng, ta sẽ không chịu nổi đâu — ách —" Huyền Trọng Thiên phun ra một ngụm huyết, nhiễm đỏ bạch y người đứng trước mặt. Huyền Trọng Thiên không chịu nổi loại chuyện này, hắn sắp điên rồi, mỗi đêm nằm trên long sàng kia, mở to mắt cho tới hừng đông, mong muốn người kia có thể xuất hiện trong mộng nhưng thế nào cũng không ngủ được.

“Ta tới không phải là muốn làm trạng nguyên gì hết." Người kia nhìn Huyền Trọng Thiên thổ huyết, lông mi cau lại nhưng vẫn nói tiếp, chỉ là trong mắt hiện lên lo lắng.

“Vậy ngươi tới làm cái gì?" Huyền Trọng Thiên nhẹ giọng hỏi người trước mắt, hắn có chút hoang mang, Thiên Chiêu Tễ trước đây sẽ không tự tin như vậy, sẽ không thoải mái như vậy, chẳng lẽ là hắn nhìn lầm rồi, nhận sai người sao?

“Làm tù phi, ta muốn làm tù phi của Huyền Trọng Thiên ngươi, hơn nữa ngươi muốn chiêu cáo thiên hạ, chỉ có một mình ta mới có thể làm phi của ngươi, người khác đều không thể." Thanh âm rõ ràng vang vọng trong toàn bộ đại điện, tiếng lao xao của mọi người cũng không ảnh hưởng tới hai người đang đứng đối diện nhau, trong mắt bọn họ chỉ có người kia, không có gì có thể chen vào.

Ngay khi mọi người còn đang cảm thán nam nhân lớn mật này, chợt nghe hoàng đế bọn họ kiên định trả lời một chữ, “Hảo.", sau đó coi như không thấy những đại thần này, lập tức hôn lên môi tân khoa trạng nguyên —–
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại