Tù Phi Tà Vương
Chương 198
“Làn càn cái gì đó?" Tô Tĩnh Uyển thông thả nói ra lời này, đuôi lông mày nhếch lên hiển hiện ý cười lạnh lùng dưới ánh trăng mông lung ẩn hiện nhìn thấy không rõ ràng.
“Làm càn? Ta có điều gì làm càn xin quận chúa chỉ giáo ! Cảnh Dạ Lan ngược lại cười như mùa thu tỏa nắng.
“Xem ra ca ca của ta đã quá mức sủng ái ngươi rồi, bất quá, ta nghĩ cho dù ngươi không còn nữa, ca ca cũng sẽ không trách mắng ta quá nặng đâu". Cước bộ nàng nhẹ nhàng, nói thẳng mục đích của mình với Cảnh Dạ Lan.
“Quận chúa muốn giết ta sao?" Nàng liếc mắt hỏi, nhưng không có nữa phần sợ hãi, bàn tay nâng lên mái tóc dài vuốt ve. Động tác mê ly lại mang vài tia dụ hoặc, thường thường liếc về phía nàng ta, trong đôi mắt hiện lên sát khí chỉ một chút xíu nhưng làm cho Tô Tĩnh Uyển lạnh run.
Ánh mắt này….
“Thì đã sao?" Nàng đề cao giọng nói, thân mình tiến vê phía trước một chút, không ngừng giang tay tựa hồ muốn chụp lấy Cảnh Dạ Lan , một bàn tay bé nhỏ từ trong ống tay áo rộng lớn xuất hiện, đầu châm nhọn tinh tế lại có màu xanh nhạt, cố ý lại chỉ như vô tình đã chạm vào cổ tay của nàng , khi tiếp xúc đó nàng thấy đầu ngón tay tê rần.
“Quận chúa cẩn thận!" Cảnh Dạ Lan lập tức chế trụ cổ tay nàng, giống như đồng chí cảnh sát đeo cồng cho tội phạm.
.
Trong lòng bối rối, trước mắt có chút hoa mắt
choáng váng, muốn kéo bàn tay của mình về.
Đầu ngón tay giống như bị châm nhẹ một cái, tuy rằng thực sự rất nhẹ, cơ hồ không thể khiến người ta phát hiện ra điều khác thường gì, sắc mặt Tô Tĩnh Uyển cũng biến đổi.
“Ngươi" Đầu ngón tay bị dính kịch độc, tuy không phải lập tức chết bất đắc kỳ tử, nhưng thời điểm độc phát cũng làm cho người trúng phải nó vô cùng thê thảm. Ngay lúc đó, nàng muốn bước nhanh ra khỏi cửa.
Cảnh Dạ Lan so với nàng còn nhanh hơn, trực tiếp ngăn lại trước cửa, “Quận chúa, sao lại bỏ đi vội vả như vậy?"
“Bản quận chúa muốn đi hạng như ngươi có thể quản sao?" Ngón tay đã mất cảm giác, nàng ta xuống tay quá mau, không ngờ đi xử lí lại bị người ta tính kế trước. Tuy nàng không hề khinh địch, nhưng lại không dự đoán được điều nàng nghĩ trong lòng lại bị nàng ta nắm được.
Trong quân đều nói Cảnh công tử tài trí hơn người, nhưng Tô Tĩnh Uyển thật không ngờ công phu ra tay của nàng lại nhanh như vậy, trong lòng Tô Tĩnh Uyển oán hận chính mình, rốt cuộc là bản thân đang bối rối cái gì chứ?
Không phải rõ ràng hiểu người này không phải là kẻ đã chết đó, nhưng trong lòng lại không ngăn được cơn khủng hoảng đang nhen nhóm, mới làm cho nàng vốn bình tĩnh lại bối rối khi ra tay, sai lầm một bước hối hận là đã trể.
“Đương nhiên không phải, là vừa rồi ta đối với quận chúa có điểm vô lễ, A Cảnh muốn bồi tội cùng quận chúa, quận chúa…"
“Bồi tội thì không cần, ngươi tránh ra nhanh một chút là được" hết nữa cánh tay đã mất cảm giác, sẽ không bao lâu nữa độc tố sẽ lan ra toàn thân, trong vòng một canh giờ phải được ăn giải dược, nàng cũng không dám chắc nàng có tự cứu được mình khô. “Tránh ra!" Mặt nàng trắng bệch, khớp hàm run rẫy, căm tức nhìn người trước mặt.
“Ta sẽ tránh ra a, nhưng không là bây giờ, quận chúa không có chuyện cũng muốn giết người, A Cảnh đương nhiên phải tự bảo vệ mình, bằng không để quận chúa trở về , ta còn mạng để sống sao." Nghe thì giống như đang đàm điều kiện, nhưng lại rõ ràng không chịu thả người.
“Bản quận chúa mà chết tại chổ này, thì xem ngươi làm sao tránh được không liên quan."
“Ta nếu muốn giết ngươi, vì cái gì lại giết tại vương phủ này chứ, không phải tự tìm phiền toái sao!" Cảnh Dạ Lan liếc mắt lạnh lùng, nàng không thể ngừng run run, nhưng lại cố cho nàng ta không nhận ra.
“Ngươi muốn cái gì?" Tô Tĩnh Uyển thiếu kiên nhẫn, Cảnh Dạ Lan căn bản không cần biết nàng sống hay chết, cái hứng thú chính là nhìn nàng chịu đựng tra tấn.
“Ta cái gì cũng không muốn, chính là muốn xem quận chúa bộ dáng đau đớn sẽ như thế nào thôi." Nàng mở bàn tay, trong đó có một chiếc kim tựa như lông trâu, lấp lánh. “ Xem thử tư vị bị người ta ám toán khổ sở đi."
Tô Tĩnh Uyển trừng lớn dôi mắt, giọng nói không khỏi căng thẳng vài phần: “Ngươi rốt cuộc là ai?"
“A Cảnh, ngươi phải nhớ kỷ lấy đấy." Nàng mỉm cười, bước đến gần nàng ta, nhìn Tô Tĩnh Uyển run rẩy, đôi mắt to tròn lại ánh lên ý cười lạnh lùng.
Thu Thủy ở trong lòng hắn nặng nề ngủ, Hiên Viên Khanh Trần thật cản thận đem nàng đặt ở trên giường, nhẹ nhàng đắp chăn mới bước ra khỏi phòng.
Xoay người, hắn chăm chú nhìn bóng người trong uyển thấp giọng nói: “Như thế nào lại là ngươi?" Hiên Viên Khanh Trần có chút ngoài ý muốn, lại lười nhác ngắm liếc y mắt một cái.
“Bắc An Vương, ta chờ ngươi đã lâu" Một thân y phục bạch sắc đứng trong gió, trên mặt Tô Vân Phong là ý cười thản nhiên lẫn đâu đó một tia mệt mỏi.
“Nếu là vì nàng, ngươi không cần phải nói nữa, nàng, đã định là của ta rồi." Hiên Viên Khanh Trần giương mày tà mị chăm chú nhìn vào Tô Vân Phong.
“Hoa Mị Nô đã mất, nàng là A Cảnh."
“Mặc kệ nàng là ai, đều là nữ nhân của cô vương, ngương vĩnh viễn đừng nghĩ chạm vào nàng." Gương mặt cùng con ngươi kim sắc cuồng ngạo tự tin tỏa ra tia sáng nhiều màu.
“Nếu ta nói muốn cùng ngươi cạnh tranh công bằng, ngươi dám chấp nhận không?"
cạnh tranh? !
Hiên Viên Khanh Trần có chút kinh ngạc, có thể làm cho Tô Vân Phong đưa ra quyết định như thế, xem y đã cố ra phải chiêu mạnh nhất rồi. Bất quá, hắn không muốn là chuyện không công! Nghĩ đến đó hắn cười giảo hoạt “Cô vương sợ ngươi thua ngục ngã không dậy nổi thôi." Nụ cuwoif gian ngoan đầy vẻ đắc ý lộ ra.
Tô Vân Phong không cho là đúng: “Ta Tô Vân Phong thua hay thắng còn là chuyện phía trước, ngươi chỉ cần nói chấp nhận hay không" Y bỏ lỡ rất nhiều lần, luôn dùng rất nhiều cớ để tự thuyết phục mình buông tay nàng ra, mà khi y vô tình cứu nàng đang hấp hối từ trong tuyết ra, thì y đã thề sau này sẽ không nguyện ý viện cớ để buông tay nàng nữa.
.
A Cảnh, nàng không yêu ta cũng không sao, ta sẽ chờ nàng chầm chậm yeu ta, nàng muốn gì cũng được, chỉ cần nàng đồng ý làm bạn bên ta mãi mãi, nếu ta cũng giống như Hiên Viên Khanh Trần cố đem nàng giam lại bên người, có lẽ đến ngày nào đó, nó sẽ thành hiện thực thì sao.
Thực sự yêu thì không thể dễ dàng bỏ cuộc, mới hiểu người đó trọng yếu thế nào, ta cũng vậy, lúc này mới hiểu được vì sao y lại để nàng thành quân sư là vì muốn giam cầm nàng trong phạm vi của hắn.
“Làm càn? Ta có điều gì làm càn xin quận chúa chỉ giáo ! Cảnh Dạ Lan ngược lại cười như mùa thu tỏa nắng.
“Xem ra ca ca của ta đã quá mức sủng ái ngươi rồi, bất quá, ta nghĩ cho dù ngươi không còn nữa, ca ca cũng sẽ không trách mắng ta quá nặng đâu". Cước bộ nàng nhẹ nhàng, nói thẳng mục đích của mình với Cảnh Dạ Lan.
“Quận chúa muốn giết ta sao?" Nàng liếc mắt hỏi, nhưng không có nữa phần sợ hãi, bàn tay nâng lên mái tóc dài vuốt ve. Động tác mê ly lại mang vài tia dụ hoặc, thường thường liếc về phía nàng ta, trong đôi mắt hiện lên sát khí chỉ một chút xíu nhưng làm cho Tô Tĩnh Uyển lạnh run.
Ánh mắt này….
“Thì đã sao?" Nàng đề cao giọng nói, thân mình tiến vê phía trước một chút, không ngừng giang tay tựa hồ muốn chụp lấy Cảnh Dạ Lan , một bàn tay bé nhỏ từ trong ống tay áo rộng lớn xuất hiện, đầu châm nhọn tinh tế lại có màu xanh nhạt, cố ý lại chỉ như vô tình đã chạm vào cổ tay của nàng , khi tiếp xúc đó nàng thấy đầu ngón tay tê rần.
“Quận chúa cẩn thận!" Cảnh Dạ Lan lập tức chế trụ cổ tay nàng, giống như đồng chí cảnh sát đeo cồng cho tội phạm.
.
Trong lòng bối rối, trước mắt có chút hoa mắt
choáng váng, muốn kéo bàn tay của mình về.
Đầu ngón tay giống như bị châm nhẹ một cái, tuy rằng thực sự rất nhẹ, cơ hồ không thể khiến người ta phát hiện ra điều khác thường gì, sắc mặt Tô Tĩnh Uyển cũng biến đổi.
“Ngươi" Đầu ngón tay bị dính kịch độc, tuy không phải lập tức chết bất đắc kỳ tử, nhưng thời điểm độc phát cũng làm cho người trúng phải nó vô cùng thê thảm. Ngay lúc đó, nàng muốn bước nhanh ra khỏi cửa.
Cảnh Dạ Lan so với nàng còn nhanh hơn, trực tiếp ngăn lại trước cửa, “Quận chúa, sao lại bỏ đi vội vả như vậy?"
“Bản quận chúa muốn đi hạng như ngươi có thể quản sao?" Ngón tay đã mất cảm giác, nàng ta xuống tay quá mau, không ngờ đi xử lí lại bị người ta tính kế trước. Tuy nàng không hề khinh địch, nhưng lại không dự đoán được điều nàng nghĩ trong lòng lại bị nàng ta nắm được.
Trong quân đều nói Cảnh công tử tài trí hơn người, nhưng Tô Tĩnh Uyển thật không ngờ công phu ra tay của nàng lại nhanh như vậy, trong lòng Tô Tĩnh Uyển oán hận chính mình, rốt cuộc là bản thân đang bối rối cái gì chứ?
Không phải rõ ràng hiểu người này không phải là kẻ đã chết đó, nhưng trong lòng lại không ngăn được cơn khủng hoảng đang nhen nhóm, mới làm cho nàng vốn bình tĩnh lại bối rối khi ra tay, sai lầm một bước hối hận là đã trể.
“Đương nhiên không phải, là vừa rồi ta đối với quận chúa có điểm vô lễ, A Cảnh muốn bồi tội cùng quận chúa, quận chúa…"
“Bồi tội thì không cần, ngươi tránh ra nhanh một chút là được" hết nữa cánh tay đã mất cảm giác, sẽ không bao lâu nữa độc tố sẽ lan ra toàn thân, trong vòng một canh giờ phải được ăn giải dược, nàng cũng không dám chắc nàng có tự cứu được mình khô. “Tránh ra!" Mặt nàng trắng bệch, khớp hàm run rẫy, căm tức nhìn người trước mặt.
“Ta sẽ tránh ra a, nhưng không là bây giờ, quận chúa không có chuyện cũng muốn giết người, A Cảnh đương nhiên phải tự bảo vệ mình, bằng không để quận chúa trở về , ta còn mạng để sống sao." Nghe thì giống như đang đàm điều kiện, nhưng lại rõ ràng không chịu thả người.
“Bản quận chúa mà chết tại chổ này, thì xem ngươi làm sao tránh được không liên quan."
“Ta nếu muốn giết ngươi, vì cái gì lại giết tại vương phủ này chứ, không phải tự tìm phiền toái sao!" Cảnh Dạ Lan liếc mắt lạnh lùng, nàng không thể ngừng run run, nhưng lại cố cho nàng ta không nhận ra.
“Ngươi muốn cái gì?" Tô Tĩnh Uyển thiếu kiên nhẫn, Cảnh Dạ Lan căn bản không cần biết nàng sống hay chết, cái hứng thú chính là nhìn nàng chịu đựng tra tấn.
“Ta cái gì cũng không muốn, chính là muốn xem quận chúa bộ dáng đau đớn sẽ như thế nào thôi." Nàng mở bàn tay, trong đó có một chiếc kim tựa như lông trâu, lấp lánh. “ Xem thử tư vị bị người ta ám toán khổ sở đi."
Tô Tĩnh Uyển trừng lớn dôi mắt, giọng nói không khỏi căng thẳng vài phần: “Ngươi rốt cuộc là ai?"
“A Cảnh, ngươi phải nhớ kỷ lấy đấy." Nàng mỉm cười, bước đến gần nàng ta, nhìn Tô Tĩnh Uyển run rẩy, đôi mắt to tròn lại ánh lên ý cười lạnh lùng.
Thu Thủy ở trong lòng hắn nặng nề ngủ, Hiên Viên Khanh Trần thật cản thận đem nàng đặt ở trên giường, nhẹ nhàng đắp chăn mới bước ra khỏi phòng.
Xoay người, hắn chăm chú nhìn bóng người trong uyển thấp giọng nói: “Như thế nào lại là ngươi?" Hiên Viên Khanh Trần có chút ngoài ý muốn, lại lười nhác ngắm liếc y mắt một cái.
“Bắc An Vương, ta chờ ngươi đã lâu" Một thân y phục bạch sắc đứng trong gió, trên mặt Tô Vân Phong là ý cười thản nhiên lẫn đâu đó một tia mệt mỏi.
“Nếu là vì nàng, ngươi không cần phải nói nữa, nàng, đã định là của ta rồi." Hiên Viên Khanh Trần giương mày tà mị chăm chú nhìn vào Tô Vân Phong.
“Hoa Mị Nô đã mất, nàng là A Cảnh."
“Mặc kệ nàng là ai, đều là nữ nhân của cô vương, ngương vĩnh viễn đừng nghĩ chạm vào nàng." Gương mặt cùng con ngươi kim sắc cuồng ngạo tự tin tỏa ra tia sáng nhiều màu.
“Nếu ta nói muốn cùng ngươi cạnh tranh công bằng, ngươi dám chấp nhận không?"
cạnh tranh? !
Hiên Viên Khanh Trần có chút kinh ngạc, có thể làm cho Tô Vân Phong đưa ra quyết định như thế, xem y đã cố ra phải chiêu mạnh nhất rồi. Bất quá, hắn không muốn là chuyện không công! Nghĩ đến đó hắn cười giảo hoạt “Cô vương sợ ngươi thua ngục ngã không dậy nổi thôi." Nụ cuwoif gian ngoan đầy vẻ đắc ý lộ ra.
Tô Vân Phong không cho là đúng: “Ta Tô Vân Phong thua hay thắng còn là chuyện phía trước, ngươi chỉ cần nói chấp nhận hay không" Y bỏ lỡ rất nhiều lần, luôn dùng rất nhiều cớ để tự thuyết phục mình buông tay nàng ra, mà khi y vô tình cứu nàng đang hấp hối từ trong tuyết ra, thì y đã thề sau này sẽ không nguyện ý viện cớ để buông tay nàng nữa.
.
A Cảnh, nàng không yêu ta cũng không sao, ta sẽ chờ nàng chầm chậm yeu ta, nàng muốn gì cũng được, chỉ cần nàng đồng ý làm bạn bên ta mãi mãi, nếu ta cũng giống như Hiên Viên Khanh Trần cố đem nàng giam lại bên người, có lẽ đến ngày nào đó, nó sẽ thành hiện thực thì sao.
Thực sự yêu thì không thể dễ dàng bỏ cuộc, mới hiểu người đó trọng yếu thế nào, ta cũng vậy, lúc này mới hiểu được vì sao y lại để nàng thành quân sư là vì muốn giam cầm nàng trong phạm vi của hắn.
Tác giả :
Tuyết Nhạn