Tù Nhân
Chương 10
Ngự Thư phòng không có giường lớn, chỉ có một cái giường nhỏ để nghỉ ngơi, nhưng Hầu Lực Võ vừa đi ra ngoài, Lạc Khả Khả đã chịu không nổi hôn lên môi Tiệt Thiên Lưu, đem hắn áp lên giường.
Ô ô, quả nhiên Tiệt Thiên Lưu thật sự là tốt nhất, Hầu Lực Võ giả căn bản là không dùng được.
Tiệt Thiên Lưu mới hôn mạnh y một chút, toàn thân y liền mềm nhũn, hôn một chút nữa, toàn thân y liền phát nóng, hôn vài cái sau, toàn thân y đã nhũn ra ghé lên người Tiệt Thiên Lưu thở dốc.
Hai bàn tay Tiệt Thiên Lưu lướt qua mái tóc tơ của y, từ bờ môi của y hôn một đường đến cổ y.
Đầu Lạc Khả Khả ngửa ra sau, đem cổ của mình hiến ra.
“Đại vương, ta… ta nghĩ thật lâu…"
Y thở hổn hển, tim đập thật nhanh, ngón cái của Tiệt Thiên Lưu xoa nắn hồng nhũ của y, làm cho y rên rỉ ra tiếng, còn chưa đụng đến nửa dưới của y, thắt lưng y đã uốn éo, hai đùi quặp chặt eo của Tiệt Thiên Lưu.
“Nghĩ cái gì?" Tiệt Thiên Lưu chậm rãi cởi quần áo ra.
Nhìn thấy thân thể tinh mĩ của hắn, Lạc Khả Khả thiếu chút nữa chảy nước miếng, y cũng không chút thẹn thùng, ngay lập tức cởi quần áo của mình, hận không thể ngay lập tức dán chặt lấy Tiệt Thiên Lưu.
“Ta nghĩ ta đã yêu ngươi." Lạc Khả Khả nói không chút thẹn thùng.
Đây là kết luận y có được sau một tháng mất ngủ, nghĩ đến nỗi đầu sắp đau chết, không biết tra tấn y bao lâu mới có được.
Tiệt Thiên Lưu nở nụ cười, hắn trượt tay xuống, hướng đến bờ mông trắng nõn của Lạc Khả Khả, Lạc Khả Khả nhẹ nhàng thở dốc vì kinh ngạc.
Tiệt Thiên Lưu lại nhẹ cắn lỗ tai y. “Ta biết sẽ có một ngày ngươi nghĩ thông suốt."
Lạc Khả Khả kinh hô: “Hay là ngươi cố ý không để ý tới ta, giả thành dáng vẻ thật cô đơn, chính là muốn đầu của ta đau muốn chết, đem chuyện này nghĩ thông suốt?"
Tiệt Thiên Lưu không hề che giấu gật đầu thừa nhận, lúc đó đúng là hắn cố ý làm bộ làm tịch, chính là muốn Lạc Khả Khả hiểu rõ quan hệ của hai người, bằng không với người luôn ngốc nghếch trong chuyện tình cảm như Lạc Khả Khả, hai người bọn họ không phải tốn rất nhiều thời gian sao?
“Đúng vậy, bằng không sao ngươi có thể nghĩ thông suốt được, cả đời chúng ta không phải đều phí thời gian cho loại quan hệ nửa vời như vậy sao? Ta chỉ muốn ngươi mau nghĩ thông suốt một chút thôi."
Không thể tưởng được Tiệt Thiên Lưu lại đáng giận như thế, thế nhưng lại diễn trò với y, tưởng tượng đến tra tấn cùng mất ngủ trong một tháng này, liền cả cơm y thích ăn nhất cũng ăn không vào, hắn thiếu y rất nhiều!
“Ngươi… Ngươi có biết ta nghĩ nhiều đến mức đầu cũng sắp nứt thành hai nửa, hơn nữa còn nghĩ đến sau này có thể ngươi sẽ không để ý đến ta, hại ta chui vào chăn bông khóc rất lâu."
Trong mâu quang của Tiệt Thiên Lưu lóe lên một loại kinh hỉ cùng nhiệt tình.
“Ngươi vì ta mà lén khóc sao?"
“Ngô ngô… ngô…"
Chuyện mất thể diện như thế, Lạc Khả Khả không mong chính miệng mình thừa nhận.
Dáng vẻ mếu máo của y vô cùng khả ái, Tiệt Thiên Lưu xoay mặt y lại, hôn lên môi y, nhưng Lạc Khả Khả tức giận cự tuyệt hắn.
Y quay mặt qua, tức giận nói: “Không hôn, không cho ngươi hôn!"
“Khả Khả, ngươi tức giận sao?"
“Không tức giận, ta chỉ muốn làm cho ngươi hối hận."
Lạc Khả Khả cười gian đưa tờ cam kết kia ra, nhìn chăm chú những dòng chữ phía trên.
“Đại vương, thành tín là một nguyên tắc cơ bản nhất của con người, bây giờ Khả Khả muốn ngươi tin thủ thừa nặc, đổi ta tiến vào, ngươi nhận."
Trong đôi mắt Tiệt Thiên Lưu xoẹt qua một loại quang mang cao thâm khó đoán, không biết đang nghĩ cái gì.
Lạc Khả Khả cười vô cùng vui vẻ, lần này tuyệt đối bảo đảm an toàn, cho dù y có lại khờ dại đến thế nào, dù đã có hai lần kinh nghiệm, hôm nay còn phải tiến hành lần thứ ba, rốt cuộc Tiệt Thiên Lưu cũng không lừa y được nữa.
“Được rồi."
Lạc Khả Khả dùng nụ hôn chặn miệng Tiệt Thiên Lưu, thuận tiện còn bỏ thêm vài câu nói hung dữ.
“Hừ hừ, ai bảo ngươi chọc tức ta, ta vốn còn nghĩ cho dù ngươi không làm theo đúng cam kết cũng không sao, tóm lại chỉ cần chúng ta ở cùng nhau là tốt rồi, nhưng ngươi lại chọc giận ta, ta sẽ cho ngươi trả giá, ai bảo ngươi cũng dám lừa gạt ta."
Nguyên bản là Lạc Khả Khả chủ động hôn hắn, nhưng lúc Tiệt Thiên Lưu cũng vươn lưỡi quấn lấy đầu lưỡi của y, một hồi run rẩy đánh thẳng vào sau lưng Lạc Khả Khả.
Hừ, lần này y sẽ không để cho Tiệt Thiên Lưu hài lòng như ý!
Lạc Khả Khả không nhận thua, sờ loạn trên thân thể trần trụi của Tiệt Thiên Lưu.
Tiệt Thiên Lưu nhẹ cắn môi dưới căng mọng của Lạc Khả Khả, hai bàn tay lại quay về vuốt ve tấm lưng trắng nõn non mềm của y.
Cảm giác được tay của Tiệt Thiên Lưu ở phía sau lưng y chậm rãi trượt xuống, y không khỏi đoán hay là Tiệt Thiên Lưu tưởng tượng như lần trước, trộm tiến vào giữa mông y, vuốt ve cho y thần hồn câu túy, làm cho y chủ động để Tiệt Thiên Lưu tiến nhập vào thể nội của y.
Lạc Khả Khả vội vàng lắc lắc lưng, trừng mắt với hắn. “Lần này ngươi đừng mơ thực hiện được."
Tiệt Thiên Lưu giống như muốn cười ra, nhưng vẫn nhịn xuống.
Lạc Khả Khả túm lấy cánh tay hắn, “Không cho phép sờ lưng cùng mông của ta, bàn tay bỏ ra, chỉ có thể sờ phía trước của ta, ta sẽ không lại bị lừa đơn giản như vậy."
“Khả Khả…"
Không để ý đến tiếng gọi ôn tình của hắn, Lạc Khả Khả lại trừng hắn, tóm lại hôm nay y phải là người chủ động.
Không biết cái trừng mắt của y hữu hiệu, hay là Tiệt Thiên Lưu thật sự bỏ cuộc, hắn không sờ phía sau của y nữa, nhưng hai bàn tay hắn lại ôm lấy xoa nắn hồng điểm trước ngực của y, không ngừng kích thích, sau khi hút, lại nhẹ cắn.
Thoải mái cùng khoái cảm chậm rãi lan ra toàn thân, hai bàn tay Lạc Khả Khả ôm lấy lưng Tiệt Thiên Lưu, hô hấp dồn dập.
Tiệt Thiên Lưu càng hôn càng đi xuống, rồi bàn tay to của hắn vươn ra, chế trụ phân thân của Lạc Khả Khả.
“Ngô a…"
Hạ thân của Lạc Khả Khả dưới vuốt ve của Tiệt Thiên Lưu bắt đầu thức tỉnh, toàn thân y run rẩy, hai má đỏ ửng, thân mình cũng run rẩy không ngừng được.
“Này, bảo ngươi nằm phía dưới, để ta tiến vào, ngươi đồng ý rồi."
Thanh âm Lạc Khả Khả run rẩy, nếu không tiến hành các bước tiếp theo, nhất định y sẽ bị Tiệt Thiên Lưu kích động đến thần hồn điên đảo, huống hồ dục vọng y tràn đầy mật dịch, lại dính lại ướt, chỗ tư mật cũng vừa nóng vừa ngứa, dường như đang hoài niệm cảm giác bị nhồi chặt.
Đúng là Tiệt Thiên Lưu không có vuốt ve mật huyệt của y, thân thể y còn nhớ kỹ từng khoái cảm khi bị Tiệt Thiên Lưu xỏ xuyên qua, lại bị hắn vuốt ve nữa, y nhất định sẽ khí giới đầu hàng, cho nên y phải tốc chiến tốc thắng. (được mới lạ =))))))))))))~)
Bởi vì từ trong ánh mắt có vẻ muốn cười không cười của Tiệt Thiên Lưu, Lạc Khả Khả nhìn ra được hắn đang đợi y khí giới đầu hàng, mà y đánh cuộc vào khẩu khí này, tuyệt đối sẽ không nhận thua.
Tiệt Thiên Lưu động cũng không động, theo cái đầu cố áp y xuống.
Lạc Khả Khả so từng tự cứ mà nói: “Chữ này chính là ngươi viết, chúng ta rõ ràng đã thỏa thuận, ngươi không thể đổi ý."
“Hiện tại không phải ta không làm cái gì sao, ngươi gấp cái gì?"
Mặc dù hắn nói như vậy, nhưng Lạc Khả Khả nhìn dáng vẻ của hắn, rõ ràng là một khuôn mặt không muốn làm, bằng không làm gì còn áp ở trên người y?
Không thể tưởng được mặt Tiệt Thiên Lưu lại dần đi xuống, làm cho y cảm thấy có điểm quái dị.
Bởi vì hai bàn tay của hắn liên tục xoa nắn hạ thân của y, mà mặt của hắn càng dựa vào gần, gần đến mức môi hắn sắp đụng đến phân thân của y.
“Ngươi làm gì?"
Lạc Khả Khả thiếu chút nữa kêu thất thanh, bởi vì Tiệt Thiên Lưu lại… lại ngậm phân thân của y vào bên trong, làm cho y bị dọa nhảy dựng lên.
Hai bàn tay Tiệt Thiên Lưu xoa nhẹ ở hệ rễ của y, đầu lưỡi qua lại khiêu khích đỉnh của y, đâm trái đâm phải, khoái cảm mãnh liệt làm cho Lạc Khả Khả cong lưng, nước mặt cũng tràn ra hốc mắt.
“Ngươi… Ngươi làm gì?"
Y không ngừng thở dốc, gần như nói không nên lời, Tiệt Thiên Lưu hết liếm lại mút, thân thể y trở nên mềm nhũn, y túm lấy gối trên giường, không ngừng lắc lắc khuôn mặt dính đầy mồ hôi.
“Ngô ngô… Ân…"
Lạc Khả Khả mím chặt hai môi vẫn không nhịn được phát ra tiếng rên rỉ, một bàn tay đang xoa nắn phân thân chuyển hướng ra phía sau y, thâm nhập vào chỗ tư mật đã sớm ẩm ướt của y.
“Không được… không được… rút ra… Ngươi như vậy là làm bừa…"
Dưới công kích trước sau của Tiệt Thiên Lưu, trong đầu Lạc Khả Khả không ngừng tuôn ra hỏa hoa, nếu không phải không muốn cho Tiệt Thiên Lưu thực hiện được, y đã sớm mở hai đùi, hoan nghênh Tiệt Thiên Lưu tiến vào.
“Chính là thực thoải mái đúng không?"
Chính là thoải mái muốn chết, Tiệt Thiên Lưu ngoáy loạn bên trong y, khiêu khích điểm mẫn cảm của y, đau đớn rất nhẹ lúc đầu nhanh chóng biến thành khoái cảm, cuốn trôi thể xác và tinh thần của y.
“Rõ ràng trên tự cứ… Ừ… A… A…"
Tiệt Thiên Lưu hôn một cái lên hạ thân khả ái của y, bày tỏ không cho Lạc Khả Khả phản bác.
“Nơi này của ngươi không phải đang tiến vào sao? Ta không phải đang nhận sao?"
Lạc Khả Khả trợn tròn mắt, nhìn Tiệt Thiên Lưu cười đến vô cùng gian tà, y tức muốn chết, chính là tay của Tiệt Thiên Lưu bắt đầu trừu động trong mật huyệt của y, làm cho y kêu to ra tiếng, dục vọng khống chế không được sắp phun ra.
“Đồ bại hoại… Thật xấu…"
“Ta đều chiếu theo tự cứ làm, ngươi cũng dám nói ta bại hoại…"
“Ngô ân… A… A a… A…"
Lạc Khả Khả lần thứ hai hét to lên, toàn thân đỏ ửng, thắt lưng y không ngừng lắc lư, không phải muốn thoát khỏi ngón tay kịch liệt của Tiệt Thiên Lưu, mà lúc hắn tiến nhập liền cùng chuyển động.
Hơn nữa tốc độ của Tiệt Thiên Lưu càng lúc càng nhanh, ngay lúc y sắp chịu không nổi, Tiệt Thiên Lưu đột nhiên rút ngón tay ra, rời khỏi nửa người dưới của y.
“Ngươi… Ngươi làm gì?"
Dục hỏa đốt người làm cho Lạc Khả Khả sắp phát cuồng, cái gì cãi cọ, tuyệt không nhận thua, hiện đã sớm thành khói tiêu vân tán.
Tóm lại, y hiện là một nam nhân không có cốt khí, trừ bỏ muốn Tiệt Thiên Lưu, rốt cuộc không thể nghĩ được cái gì; nếu muốn báo thù, chờ qua cửa này hãy nói lại.
Tiệt Thiên Lưu kéo hai đùi hư nhuyễn của y ra, chậm rãi đâm phân thân đứng thẳng của hắn vào, Lạc Khả Khả ôm lấy mông của hắn cào loạn, tranh thủ báo thù; nhưng mà lúc Tiệt Thiên Lưu vận động trở nên nhanh hơn, tay đang cào của Lạc Khả Khả đã sớm túm lấy giường, khí giới đầu hàng kiều ngâm không ngừng.
Lúc hai người lần thứ hai chạm môi thì, Lạc Khả Khả đã sắp bị hắn đỉnh đến hôn mê.
~~o0o~~
“Ngô ân…" Lạc Khả Khả khẽ mở hai mắt nhập nhèm, hơi thanh tỉnh lại.
Hai người còn nằm trên giường, chẳng qua giường rất nhỏ, cho nên Tiệt Thiên Lưu phải ôm lấy y, để cho y nằm ở trên người mình, để tránh cho y ngã xuống.
“Hừ! Không cần ngươi ôm."
Sau khi Lạc Khả Khả thanh tỉnh, sẽ tính trướng cũ, ai bảo Tiệt Thiên Lưu luôn đùa giỡn y.
“Lại thế nào? Khả khả."
“Đại vương, ngươi lại lừa ta, chuyện vừa nãy rõ ràng không giống với chuyện chúng ta đã nói lúc trước."
Tươi cười của Tiệt Thiên Lưu không thay đổi, “Chính là làm như vậy cũng không sai a, ta đích xác thực hiện ước định của ta, huống hồ khi ấy Khả Khả cũng vô cùng thoải mái."
“Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là ngươi rất bại hoại." Lạc Khả Khả hung hăng trừng mắt nhìn hắn.
Tiệt Thiên Lưu cảm thấy lúc Lạc Khả Khả trừng người thì mị thái vô cùng, một bàn tay to lại bắt đầu không an phận, dao động trên lưng y.
Lạc Khả Khả ném mạnh tay hắn ra, một bộ dáng tuyệt không cho hắn thực hiện được. “Nếu Đại vương mỗi lần đều muốn ta, ta đây không bao giờ… muốn cho Đại vương bế nữa."
Nhìn y hình như là nghiêm túc, cuối cùng Tiệt Thiên Lưu cũng nghiêm chỉnh lại.
Gặp được một thanh long không sợ quyền uy của hắn, hơn nữa cũng rất thông minh, hắn sẽ thuận theo cách làm của y, sau khi… chính là gặp chiêu sách chiêu la (hàm ý là thiên la địa võng/ mắt thấy quăng lưới nhưng né không được).
“Vậy ngươi muốn thế nào?"
“Lại viết một tờ tự cứ nữa, hơn nữa lần này phải chú thích rõ ràng tuyệt đối không thể ra vẻ, bằng không ta sẽ không bao giờ… cho Đại vương chạm nữa."
Hình dáng tuyệt không thỏa hiệp kia của y, làm cho Tiệt Thiên Lưu thở dài, hắn cũng quay lại nói, làm cho Lạc Khả Khả không có lời nào biện giải.
“Mỗi lần tự cứ đều là ngươi viết ta kí, ta không hề thiết kế hại ngươi, là tự cứ của ngươi không minh bạch, ngươi có thể trách ai?"
Lạc Khả Khả tức đến cắn răng cắn lợi, chính là Tiệt Thiên Lưu nói không hề sai.
Nhưng vừa mới làm xong một lần, hơn nữa lần này còn siêu lâu, làm cho xương sống thắt lưng của y đau, mặc dù không đau bằng hai lần trước, nhưng vẫn rất đau a, y không muốn lại đau một lần nữa.
“Mặc kệ, tóm lại Đại vương kí vào tự cứ này liền đúng…"
“Được rồi, ta kí, ta kí xong, chúng ta đến cung điện của ngươi lại làm một lần."
Bị nỗi khổ tương tư nhiều tháng, một lần vừa xong làm Lạc Khả Khả cũng cảm thấy ý do mạt tận, chính là y cố ý muốn tra tấn Tiệt Thiên Lưu, làm cho hắn biết mình không phải là người dễ lừa như thế.
“Không được, thắt lưng của ta rất mỏi, lưng đau quá, nơi bị ngươi “bắt nạt" lại càng đau."
Tiệt Thiên Lưu lại giống như lúc trước giúp y xoa bóp, đau đớn lại giống như thường ngày bay đi, huống chi lần này cũng không đau giống như hai lần trước.
Lạc Khả Khả ghé vào trên người Tiệt Thiên Lưu, mặc bàn tay của hắn di chuyển toàn thân y, chỉ là lần này tay Tiệt Thiên Lưu không quá trung thực, dường như cũng biết lần này y không quá đau.
Ở dưới ôn nhu mát xa, có dấu diếm vuốt ve.
Hơi thở của Lạc Khả Khả trở nên dồn dập, đến đôi mắt cũng tỏa ra xuân ý, phân thân chậm rãi đứng thẳng, nhất là Tiệt Thiên Lưu không ngừng mát xa cái mông của y, mỗi lần đều tới gần bộ vị trọng điểm, làm cho y xuân tâm ám động.
“Đại… Đại vương…" Y phát ra tiếng kêu giống như mèo phát xuân.
Tiệt Thiên Lưu ở bên tai y liếm mút, “Chúng ta quay về cung điện của ngươi đi!"
Chỉ là nghe Tiệt Thiên Lưu thầm thì tư mật, liền làm cho toàn thân Lạc Khả Khả sắp nổ mạnh, y gật gật đầu, ngay cả khí lực mặc quần áo cũng không có, còn phải để Tiệt Thiên Lưu giúp y mặc quần áo.
“Tiết… Tiết khố chưa mặc…"
Tiệt Thiên Lưu tập trung giúp y khoác áo, lại bỏ qua bộ vị trọng yếu nhất, làm cho Lạc Khả Khả nhịn không được nhắc nhở hắn.
“Không mặc, chờ một hồi ta sẽ trực tiếp công hãm thành trì."
Hắn thật sự rất gợi tình, làm cho toàn thân Lạc Khả Khả run rẩy, trong não giống như hiện ra họa diện mà Tiệt Thiên Lưu nói, trên khuôn mặt không khỏi đỏ lên.
Nhưng phải nói, y tuyệt đối sẽ không quên. “Đại vương vừa mới lập tự cứ, lần này đổi ta công hãm thành trì Đại vương, cho nên ta phải mặc tiết khố.
Tiệt Thiên Lưu giống như muốn trợn trắng mắt, nhưng vẫn nhẫn xuống.
Lạc Khả Khả vươn hai đùi, Tiệt Thiên Lưu không tình nguyện giúp y mặc khố, lúc này y mới hỉ thượng đuôi lông mày.
Y ở bên tai Tiệt Thiên Lưu nói nhỏ: “Ta xem Đại vương không cần mặc khố tử, như vậy ta mới có thể nhanh chóng công hãm thành trì."
Y nói giống như đồ tể đang mài dao hướng đến sơn dương, làm cho Tiệt Thiên Lưu nhịn không được cười to, thiếu chút nữa cười đến không thở nổi, hắn nhẹ ôm Lạc Khả Khả, đi vào cung điện của y.
~~o0o~~
Đuổi cung nhân hầu hạ ra, hai người lập tức ôm nhau ngã lên giường, như là nếm không đủ hương vị của đối phương, nuốt lấy mật tân trong miệng của nhau.
Cởi đai áo, một lóng tay của Tiệt Thiên Lưu liền kéo tiết khố của Lạc Khả Khả xuống; Lạc Khả Khả không cam lòng yếu thế, cũng một tay liền lột khố tử của hắn xuống.
“Đại vương, nguyên tắc làm người cơ bản nhất chính là hai chữ thành tín, mời ngươi ngoan ngoãn nằm trên giường, để cho ta hầu hạ ngươi đi."
Nhìn biểu tình mừng rỡ trên khuôn mặt của y, Tiệt Thiên Lưu nhẹ than thở: “Ngươi nhất định phải tính toán chi li như thế sao?"
“Đại vương, ngoan ngoãn nằm là được rồi."
Lạc Khả Khả không đồng tình với hắn, đúng là vừa rồi đã không quá đau, hơn nữa còn làm cho y hưởng thụ cao trào vui thích hơn hai lần trước, nhưng cũng không đại biểu y không có nguyên tắc.
“Được rồi." Tiệt Thiên Lưu nghe lời nằm ở trên giường.
Lúc này Lạc Khả Khả mới vui vẻ hôn hắn, mà Tiệt Thiên Lưu cũng bắt đầu làm càn hôn y.
Nụ hôn lần này của Tiệt Thiên Lưu còn kịch liệt hơn so với những lần trước, làm cho Lạc Khả Khả quay cuồng, trừ bỏ vội vàng thở dốc thì đã quên hết thảy, chính là ngón tay của Tiệt Thiên Lưu bắt đầu trừu tặng trong thể nội chặt chẽ của y.
Không biết có phải là y đã dần quen với việc bị xâm nhập không, cái mông của y không tự giác xoay xoay, khoái cảm như thủy triều đánh vào lý trí của y, làm cho y cuồng loạn không thôi, hận không thể để Tiệt Thiên Lưu ngay lập tức tiến vào thân y.
“Đại… Đại vương, ngươi lại… lại lừa… A… Ân a… A…"
Không chờ y nói xong, ngón tay Tiệt Thiên Lưu vừa kéo, làm cho toàn thân y run rẩy, kêu vô cùng lớn.
“Ngươi nói cái gì?"
Trong mắt Lạc Khả Khả tràn đầy nước mắt khoái cảm, “Ta nói Đại vương ngươi lừa… lừa…"
Ngón tay Tiệt Thiên Lưu lại tham nhập vào chỗ sâu nhất, Lạc Khả Khả đến thở cũng thở không nổi, huống chi là nói chuyện.
Tiệt Thiên Lưu khí định thần nhàn nói: “Ngươi vừa nói cái gì?"
“Ngươi lừa… lừa… A…"
Tiệt Thiên Lưu xâm nhập rất nông, trêu chọc làm cho Lạc Khả Khả sắp hôn mê, y liều lĩnh tự chuyển cái mông qua phân thân đứng thẳng của Tiệt Thiên Lưu, bắt đầu ma xát.
“Ngươi vừa mới nói cái gì? Nói lại một lần."
Lạc Khả Khả tức giận trừng hắn, nhất định sẽ có một ngày y có thể báo thù, nhưng không phải hiện tại, bởi vì nếu không có Tiệt Thiên Lưu, y cũng sắp muốn điên.
Y hạ eo xuống, tiến nhập của Tiệt Thiên Lưu làm cho y hỉ duyệt đến phát run, cái mông tùy theo luật động lên xuống của Tiệt Thiên Lưu, cái tốt đẹp chính là cảm giác làm cho y ham muốn không thôi.
Ô ô ô… Dù sao y chỉ là một thanh long không chỉ không dùng được, còn không có cốt khí, lần này y đầu hàng!
Bất quá, tiếp theo nhất định y sẽ đòi về công đạo.
Đại khái, có thể, phải biết… Ai bảo y là một thanh long lười biếng, chỉ có thể bị bạch hổ uy phong lẫm lẫm áp bên dưới.
HOÀN
Ô ô, quả nhiên Tiệt Thiên Lưu thật sự là tốt nhất, Hầu Lực Võ giả căn bản là không dùng được.
Tiệt Thiên Lưu mới hôn mạnh y một chút, toàn thân y liền mềm nhũn, hôn một chút nữa, toàn thân y liền phát nóng, hôn vài cái sau, toàn thân y đã nhũn ra ghé lên người Tiệt Thiên Lưu thở dốc.
Hai bàn tay Tiệt Thiên Lưu lướt qua mái tóc tơ của y, từ bờ môi của y hôn một đường đến cổ y.
Đầu Lạc Khả Khả ngửa ra sau, đem cổ của mình hiến ra.
“Đại vương, ta… ta nghĩ thật lâu…"
Y thở hổn hển, tim đập thật nhanh, ngón cái của Tiệt Thiên Lưu xoa nắn hồng nhũ của y, làm cho y rên rỉ ra tiếng, còn chưa đụng đến nửa dưới của y, thắt lưng y đã uốn éo, hai đùi quặp chặt eo của Tiệt Thiên Lưu.
“Nghĩ cái gì?" Tiệt Thiên Lưu chậm rãi cởi quần áo ra.
Nhìn thấy thân thể tinh mĩ của hắn, Lạc Khả Khả thiếu chút nữa chảy nước miếng, y cũng không chút thẹn thùng, ngay lập tức cởi quần áo của mình, hận không thể ngay lập tức dán chặt lấy Tiệt Thiên Lưu.
“Ta nghĩ ta đã yêu ngươi." Lạc Khả Khả nói không chút thẹn thùng.
Đây là kết luận y có được sau một tháng mất ngủ, nghĩ đến nỗi đầu sắp đau chết, không biết tra tấn y bao lâu mới có được.
Tiệt Thiên Lưu nở nụ cười, hắn trượt tay xuống, hướng đến bờ mông trắng nõn của Lạc Khả Khả, Lạc Khả Khả nhẹ nhàng thở dốc vì kinh ngạc.
Tiệt Thiên Lưu lại nhẹ cắn lỗ tai y. “Ta biết sẽ có một ngày ngươi nghĩ thông suốt."
Lạc Khả Khả kinh hô: “Hay là ngươi cố ý không để ý tới ta, giả thành dáng vẻ thật cô đơn, chính là muốn đầu của ta đau muốn chết, đem chuyện này nghĩ thông suốt?"
Tiệt Thiên Lưu không hề che giấu gật đầu thừa nhận, lúc đó đúng là hắn cố ý làm bộ làm tịch, chính là muốn Lạc Khả Khả hiểu rõ quan hệ của hai người, bằng không với người luôn ngốc nghếch trong chuyện tình cảm như Lạc Khả Khả, hai người bọn họ không phải tốn rất nhiều thời gian sao?
“Đúng vậy, bằng không sao ngươi có thể nghĩ thông suốt được, cả đời chúng ta không phải đều phí thời gian cho loại quan hệ nửa vời như vậy sao? Ta chỉ muốn ngươi mau nghĩ thông suốt một chút thôi."
Không thể tưởng được Tiệt Thiên Lưu lại đáng giận như thế, thế nhưng lại diễn trò với y, tưởng tượng đến tra tấn cùng mất ngủ trong một tháng này, liền cả cơm y thích ăn nhất cũng ăn không vào, hắn thiếu y rất nhiều!
“Ngươi… Ngươi có biết ta nghĩ nhiều đến mức đầu cũng sắp nứt thành hai nửa, hơn nữa còn nghĩ đến sau này có thể ngươi sẽ không để ý đến ta, hại ta chui vào chăn bông khóc rất lâu."
Trong mâu quang của Tiệt Thiên Lưu lóe lên một loại kinh hỉ cùng nhiệt tình.
“Ngươi vì ta mà lén khóc sao?"
“Ngô ngô… ngô…"
Chuyện mất thể diện như thế, Lạc Khả Khả không mong chính miệng mình thừa nhận.
Dáng vẻ mếu máo của y vô cùng khả ái, Tiệt Thiên Lưu xoay mặt y lại, hôn lên môi y, nhưng Lạc Khả Khả tức giận cự tuyệt hắn.
Y quay mặt qua, tức giận nói: “Không hôn, không cho ngươi hôn!"
“Khả Khả, ngươi tức giận sao?"
“Không tức giận, ta chỉ muốn làm cho ngươi hối hận."
Lạc Khả Khả cười gian đưa tờ cam kết kia ra, nhìn chăm chú những dòng chữ phía trên.
“Đại vương, thành tín là một nguyên tắc cơ bản nhất của con người, bây giờ Khả Khả muốn ngươi tin thủ thừa nặc, đổi ta tiến vào, ngươi nhận."
Trong đôi mắt Tiệt Thiên Lưu xoẹt qua một loại quang mang cao thâm khó đoán, không biết đang nghĩ cái gì.
Lạc Khả Khả cười vô cùng vui vẻ, lần này tuyệt đối bảo đảm an toàn, cho dù y có lại khờ dại đến thế nào, dù đã có hai lần kinh nghiệm, hôm nay còn phải tiến hành lần thứ ba, rốt cuộc Tiệt Thiên Lưu cũng không lừa y được nữa.
“Được rồi."
Lạc Khả Khả dùng nụ hôn chặn miệng Tiệt Thiên Lưu, thuận tiện còn bỏ thêm vài câu nói hung dữ.
“Hừ hừ, ai bảo ngươi chọc tức ta, ta vốn còn nghĩ cho dù ngươi không làm theo đúng cam kết cũng không sao, tóm lại chỉ cần chúng ta ở cùng nhau là tốt rồi, nhưng ngươi lại chọc giận ta, ta sẽ cho ngươi trả giá, ai bảo ngươi cũng dám lừa gạt ta."
Nguyên bản là Lạc Khả Khả chủ động hôn hắn, nhưng lúc Tiệt Thiên Lưu cũng vươn lưỡi quấn lấy đầu lưỡi của y, một hồi run rẩy đánh thẳng vào sau lưng Lạc Khả Khả.
Hừ, lần này y sẽ không để cho Tiệt Thiên Lưu hài lòng như ý!
Lạc Khả Khả không nhận thua, sờ loạn trên thân thể trần trụi của Tiệt Thiên Lưu.
Tiệt Thiên Lưu nhẹ cắn môi dưới căng mọng của Lạc Khả Khả, hai bàn tay lại quay về vuốt ve tấm lưng trắng nõn non mềm của y.
Cảm giác được tay của Tiệt Thiên Lưu ở phía sau lưng y chậm rãi trượt xuống, y không khỏi đoán hay là Tiệt Thiên Lưu tưởng tượng như lần trước, trộm tiến vào giữa mông y, vuốt ve cho y thần hồn câu túy, làm cho y chủ động để Tiệt Thiên Lưu tiến nhập vào thể nội của y.
Lạc Khả Khả vội vàng lắc lắc lưng, trừng mắt với hắn. “Lần này ngươi đừng mơ thực hiện được."
Tiệt Thiên Lưu giống như muốn cười ra, nhưng vẫn nhịn xuống.
Lạc Khả Khả túm lấy cánh tay hắn, “Không cho phép sờ lưng cùng mông của ta, bàn tay bỏ ra, chỉ có thể sờ phía trước của ta, ta sẽ không lại bị lừa đơn giản như vậy."
“Khả Khả…"
Không để ý đến tiếng gọi ôn tình của hắn, Lạc Khả Khả lại trừng hắn, tóm lại hôm nay y phải là người chủ động.
Không biết cái trừng mắt của y hữu hiệu, hay là Tiệt Thiên Lưu thật sự bỏ cuộc, hắn không sờ phía sau của y nữa, nhưng hai bàn tay hắn lại ôm lấy xoa nắn hồng điểm trước ngực của y, không ngừng kích thích, sau khi hút, lại nhẹ cắn.
Thoải mái cùng khoái cảm chậm rãi lan ra toàn thân, hai bàn tay Lạc Khả Khả ôm lấy lưng Tiệt Thiên Lưu, hô hấp dồn dập.
Tiệt Thiên Lưu càng hôn càng đi xuống, rồi bàn tay to của hắn vươn ra, chế trụ phân thân của Lạc Khả Khả.
“Ngô a…"
Hạ thân của Lạc Khả Khả dưới vuốt ve của Tiệt Thiên Lưu bắt đầu thức tỉnh, toàn thân y run rẩy, hai má đỏ ửng, thân mình cũng run rẩy không ngừng được.
“Này, bảo ngươi nằm phía dưới, để ta tiến vào, ngươi đồng ý rồi."
Thanh âm Lạc Khả Khả run rẩy, nếu không tiến hành các bước tiếp theo, nhất định y sẽ bị Tiệt Thiên Lưu kích động đến thần hồn điên đảo, huống hồ dục vọng y tràn đầy mật dịch, lại dính lại ướt, chỗ tư mật cũng vừa nóng vừa ngứa, dường như đang hoài niệm cảm giác bị nhồi chặt.
Đúng là Tiệt Thiên Lưu không có vuốt ve mật huyệt của y, thân thể y còn nhớ kỹ từng khoái cảm khi bị Tiệt Thiên Lưu xỏ xuyên qua, lại bị hắn vuốt ve nữa, y nhất định sẽ khí giới đầu hàng, cho nên y phải tốc chiến tốc thắng. (được mới lạ =))))))))))))~)
Bởi vì từ trong ánh mắt có vẻ muốn cười không cười của Tiệt Thiên Lưu, Lạc Khả Khả nhìn ra được hắn đang đợi y khí giới đầu hàng, mà y đánh cuộc vào khẩu khí này, tuyệt đối sẽ không nhận thua.
Tiệt Thiên Lưu động cũng không động, theo cái đầu cố áp y xuống.
Lạc Khả Khả so từng tự cứ mà nói: “Chữ này chính là ngươi viết, chúng ta rõ ràng đã thỏa thuận, ngươi không thể đổi ý."
“Hiện tại không phải ta không làm cái gì sao, ngươi gấp cái gì?"
Mặc dù hắn nói như vậy, nhưng Lạc Khả Khả nhìn dáng vẻ của hắn, rõ ràng là một khuôn mặt không muốn làm, bằng không làm gì còn áp ở trên người y?
Không thể tưởng được mặt Tiệt Thiên Lưu lại dần đi xuống, làm cho y cảm thấy có điểm quái dị.
Bởi vì hai bàn tay của hắn liên tục xoa nắn hạ thân của y, mà mặt của hắn càng dựa vào gần, gần đến mức môi hắn sắp đụng đến phân thân của y.
“Ngươi làm gì?"
Lạc Khả Khả thiếu chút nữa kêu thất thanh, bởi vì Tiệt Thiên Lưu lại… lại ngậm phân thân của y vào bên trong, làm cho y bị dọa nhảy dựng lên.
Hai bàn tay Tiệt Thiên Lưu xoa nhẹ ở hệ rễ của y, đầu lưỡi qua lại khiêu khích đỉnh của y, đâm trái đâm phải, khoái cảm mãnh liệt làm cho Lạc Khả Khả cong lưng, nước mặt cũng tràn ra hốc mắt.
“Ngươi… Ngươi làm gì?"
Y không ngừng thở dốc, gần như nói không nên lời, Tiệt Thiên Lưu hết liếm lại mút, thân thể y trở nên mềm nhũn, y túm lấy gối trên giường, không ngừng lắc lắc khuôn mặt dính đầy mồ hôi.
“Ngô ngô… Ân…"
Lạc Khả Khả mím chặt hai môi vẫn không nhịn được phát ra tiếng rên rỉ, một bàn tay đang xoa nắn phân thân chuyển hướng ra phía sau y, thâm nhập vào chỗ tư mật đã sớm ẩm ướt của y.
“Không được… không được… rút ra… Ngươi như vậy là làm bừa…"
Dưới công kích trước sau của Tiệt Thiên Lưu, trong đầu Lạc Khả Khả không ngừng tuôn ra hỏa hoa, nếu không phải không muốn cho Tiệt Thiên Lưu thực hiện được, y đã sớm mở hai đùi, hoan nghênh Tiệt Thiên Lưu tiến vào.
“Chính là thực thoải mái đúng không?"
Chính là thoải mái muốn chết, Tiệt Thiên Lưu ngoáy loạn bên trong y, khiêu khích điểm mẫn cảm của y, đau đớn rất nhẹ lúc đầu nhanh chóng biến thành khoái cảm, cuốn trôi thể xác và tinh thần của y.
“Rõ ràng trên tự cứ… Ừ… A… A…"
Tiệt Thiên Lưu hôn một cái lên hạ thân khả ái của y, bày tỏ không cho Lạc Khả Khả phản bác.
“Nơi này của ngươi không phải đang tiến vào sao? Ta không phải đang nhận sao?"
Lạc Khả Khả trợn tròn mắt, nhìn Tiệt Thiên Lưu cười đến vô cùng gian tà, y tức muốn chết, chính là tay của Tiệt Thiên Lưu bắt đầu trừu động trong mật huyệt của y, làm cho y kêu to ra tiếng, dục vọng khống chế không được sắp phun ra.
“Đồ bại hoại… Thật xấu…"
“Ta đều chiếu theo tự cứ làm, ngươi cũng dám nói ta bại hoại…"
“Ngô ân… A… A a… A…"
Lạc Khả Khả lần thứ hai hét to lên, toàn thân đỏ ửng, thắt lưng y không ngừng lắc lư, không phải muốn thoát khỏi ngón tay kịch liệt của Tiệt Thiên Lưu, mà lúc hắn tiến nhập liền cùng chuyển động.
Hơn nữa tốc độ của Tiệt Thiên Lưu càng lúc càng nhanh, ngay lúc y sắp chịu không nổi, Tiệt Thiên Lưu đột nhiên rút ngón tay ra, rời khỏi nửa người dưới của y.
“Ngươi… Ngươi làm gì?"
Dục hỏa đốt người làm cho Lạc Khả Khả sắp phát cuồng, cái gì cãi cọ, tuyệt không nhận thua, hiện đã sớm thành khói tiêu vân tán.
Tóm lại, y hiện là một nam nhân không có cốt khí, trừ bỏ muốn Tiệt Thiên Lưu, rốt cuộc không thể nghĩ được cái gì; nếu muốn báo thù, chờ qua cửa này hãy nói lại.
Tiệt Thiên Lưu kéo hai đùi hư nhuyễn của y ra, chậm rãi đâm phân thân đứng thẳng của hắn vào, Lạc Khả Khả ôm lấy mông của hắn cào loạn, tranh thủ báo thù; nhưng mà lúc Tiệt Thiên Lưu vận động trở nên nhanh hơn, tay đang cào của Lạc Khả Khả đã sớm túm lấy giường, khí giới đầu hàng kiều ngâm không ngừng.
Lúc hai người lần thứ hai chạm môi thì, Lạc Khả Khả đã sắp bị hắn đỉnh đến hôn mê.
~~o0o~~
“Ngô ân…" Lạc Khả Khả khẽ mở hai mắt nhập nhèm, hơi thanh tỉnh lại.
Hai người còn nằm trên giường, chẳng qua giường rất nhỏ, cho nên Tiệt Thiên Lưu phải ôm lấy y, để cho y nằm ở trên người mình, để tránh cho y ngã xuống.
“Hừ! Không cần ngươi ôm."
Sau khi Lạc Khả Khả thanh tỉnh, sẽ tính trướng cũ, ai bảo Tiệt Thiên Lưu luôn đùa giỡn y.
“Lại thế nào? Khả khả."
“Đại vương, ngươi lại lừa ta, chuyện vừa nãy rõ ràng không giống với chuyện chúng ta đã nói lúc trước."
Tươi cười của Tiệt Thiên Lưu không thay đổi, “Chính là làm như vậy cũng không sai a, ta đích xác thực hiện ước định của ta, huống hồ khi ấy Khả Khả cũng vô cùng thoải mái."
“Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là ngươi rất bại hoại." Lạc Khả Khả hung hăng trừng mắt nhìn hắn.
Tiệt Thiên Lưu cảm thấy lúc Lạc Khả Khả trừng người thì mị thái vô cùng, một bàn tay to lại bắt đầu không an phận, dao động trên lưng y.
Lạc Khả Khả ném mạnh tay hắn ra, một bộ dáng tuyệt không cho hắn thực hiện được. “Nếu Đại vương mỗi lần đều muốn ta, ta đây không bao giờ… muốn cho Đại vương bế nữa."
Nhìn y hình như là nghiêm túc, cuối cùng Tiệt Thiên Lưu cũng nghiêm chỉnh lại.
Gặp được một thanh long không sợ quyền uy của hắn, hơn nữa cũng rất thông minh, hắn sẽ thuận theo cách làm của y, sau khi… chính là gặp chiêu sách chiêu la (hàm ý là thiên la địa võng/ mắt thấy quăng lưới nhưng né không được).
“Vậy ngươi muốn thế nào?"
“Lại viết một tờ tự cứ nữa, hơn nữa lần này phải chú thích rõ ràng tuyệt đối không thể ra vẻ, bằng không ta sẽ không bao giờ… cho Đại vương chạm nữa."
Hình dáng tuyệt không thỏa hiệp kia của y, làm cho Tiệt Thiên Lưu thở dài, hắn cũng quay lại nói, làm cho Lạc Khả Khả không có lời nào biện giải.
“Mỗi lần tự cứ đều là ngươi viết ta kí, ta không hề thiết kế hại ngươi, là tự cứ của ngươi không minh bạch, ngươi có thể trách ai?"
Lạc Khả Khả tức đến cắn răng cắn lợi, chính là Tiệt Thiên Lưu nói không hề sai.
Nhưng vừa mới làm xong một lần, hơn nữa lần này còn siêu lâu, làm cho xương sống thắt lưng của y đau, mặc dù không đau bằng hai lần trước, nhưng vẫn rất đau a, y không muốn lại đau một lần nữa.
“Mặc kệ, tóm lại Đại vương kí vào tự cứ này liền đúng…"
“Được rồi, ta kí, ta kí xong, chúng ta đến cung điện của ngươi lại làm một lần."
Bị nỗi khổ tương tư nhiều tháng, một lần vừa xong làm Lạc Khả Khả cũng cảm thấy ý do mạt tận, chính là y cố ý muốn tra tấn Tiệt Thiên Lưu, làm cho hắn biết mình không phải là người dễ lừa như thế.
“Không được, thắt lưng của ta rất mỏi, lưng đau quá, nơi bị ngươi “bắt nạt" lại càng đau."
Tiệt Thiên Lưu lại giống như lúc trước giúp y xoa bóp, đau đớn lại giống như thường ngày bay đi, huống chi lần này cũng không đau giống như hai lần trước.
Lạc Khả Khả ghé vào trên người Tiệt Thiên Lưu, mặc bàn tay của hắn di chuyển toàn thân y, chỉ là lần này tay Tiệt Thiên Lưu không quá trung thực, dường như cũng biết lần này y không quá đau.
Ở dưới ôn nhu mát xa, có dấu diếm vuốt ve.
Hơi thở của Lạc Khả Khả trở nên dồn dập, đến đôi mắt cũng tỏa ra xuân ý, phân thân chậm rãi đứng thẳng, nhất là Tiệt Thiên Lưu không ngừng mát xa cái mông của y, mỗi lần đều tới gần bộ vị trọng điểm, làm cho y xuân tâm ám động.
“Đại… Đại vương…" Y phát ra tiếng kêu giống như mèo phát xuân.
Tiệt Thiên Lưu ở bên tai y liếm mút, “Chúng ta quay về cung điện của ngươi đi!"
Chỉ là nghe Tiệt Thiên Lưu thầm thì tư mật, liền làm cho toàn thân Lạc Khả Khả sắp nổ mạnh, y gật gật đầu, ngay cả khí lực mặc quần áo cũng không có, còn phải để Tiệt Thiên Lưu giúp y mặc quần áo.
“Tiết… Tiết khố chưa mặc…"
Tiệt Thiên Lưu tập trung giúp y khoác áo, lại bỏ qua bộ vị trọng yếu nhất, làm cho Lạc Khả Khả nhịn không được nhắc nhở hắn.
“Không mặc, chờ một hồi ta sẽ trực tiếp công hãm thành trì."
Hắn thật sự rất gợi tình, làm cho toàn thân Lạc Khả Khả run rẩy, trong não giống như hiện ra họa diện mà Tiệt Thiên Lưu nói, trên khuôn mặt không khỏi đỏ lên.
Nhưng phải nói, y tuyệt đối sẽ không quên. “Đại vương vừa mới lập tự cứ, lần này đổi ta công hãm thành trì Đại vương, cho nên ta phải mặc tiết khố.
Tiệt Thiên Lưu giống như muốn trợn trắng mắt, nhưng vẫn nhẫn xuống.
Lạc Khả Khả vươn hai đùi, Tiệt Thiên Lưu không tình nguyện giúp y mặc khố, lúc này y mới hỉ thượng đuôi lông mày.
Y ở bên tai Tiệt Thiên Lưu nói nhỏ: “Ta xem Đại vương không cần mặc khố tử, như vậy ta mới có thể nhanh chóng công hãm thành trì."
Y nói giống như đồ tể đang mài dao hướng đến sơn dương, làm cho Tiệt Thiên Lưu nhịn không được cười to, thiếu chút nữa cười đến không thở nổi, hắn nhẹ ôm Lạc Khả Khả, đi vào cung điện của y.
~~o0o~~
Đuổi cung nhân hầu hạ ra, hai người lập tức ôm nhau ngã lên giường, như là nếm không đủ hương vị của đối phương, nuốt lấy mật tân trong miệng của nhau.
Cởi đai áo, một lóng tay của Tiệt Thiên Lưu liền kéo tiết khố của Lạc Khả Khả xuống; Lạc Khả Khả không cam lòng yếu thế, cũng một tay liền lột khố tử của hắn xuống.
“Đại vương, nguyên tắc làm người cơ bản nhất chính là hai chữ thành tín, mời ngươi ngoan ngoãn nằm trên giường, để cho ta hầu hạ ngươi đi."
Nhìn biểu tình mừng rỡ trên khuôn mặt của y, Tiệt Thiên Lưu nhẹ than thở: “Ngươi nhất định phải tính toán chi li như thế sao?"
“Đại vương, ngoan ngoãn nằm là được rồi."
Lạc Khả Khả không đồng tình với hắn, đúng là vừa rồi đã không quá đau, hơn nữa còn làm cho y hưởng thụ cao trào vui thích hơn hai lần trước, nhưng cũng không đại biểu y không có nguyên tắc.
“Được rồi." Tiệt Thiên Lưu nghe lời nằm ở trên giường.
Lúc này Lạc Khả Khả mới vui vẻ hôn hắn, mà Tiệt Thiên Lưu cũng bắt đầu làm càn hôn y.
Nụ hôn lần này của Tiệt Thiên Lưu còn kịch liệt hơn so với những lần trước, làm cho Lạc Khả Khả quay cuồng, trừ bỏ vội vàng thở dốc thì đã quên hết thảy, chính là ngón tay của Tiệt Thiên Lưu bắt đầu trừu tặng trong thể nội chặt chẽ của y.
Không biết có phải là y đã dần quen với việc bị xâm nhập không, cái mông của y không tự giác xoay xoay, khoái cảm như thủy triều đánh vào lý trí của y, làm cho y cuồng loạn không thôi, hận không thể để Tiệt Thiên Lưu ngay lập tức tiến vào thân y.
“Đại… Đại vương, ngươi lại… lại lừa… A… Ân a… A…"
Không chờ y nói xong, ngón tay Tiệt Thiên Lưu vừa kéo, làm cho toàn thân y run rẩy, kêu vô cùng lớn.
“Ngươi nói cái gì?"
Trong mắt Lạc Khả Khả tràn đầy nước mắt khoái cảm, “Ta nói Đại vương ngươi lừa… lừa…"
Ngón tay Tiệt Thiên Lưu lại tham nhập vào chỗ sâu nhất, Lạc Khả Khả đến thở cũng thở không nổi, huống chi là nói chuyện.
Tiệt Thiên Lưu khí định thần nhàn nói: “Ngươi vừa nói cái gì?"
“Ngươi lừa… lừa… A…"
Tiệt Thiên Lưu xâm nhập rất nông, trêu chọc làm cho Lạc Khả Khả sắp hôn mê, y liều lĩnh tự chuyển cái mông qua phân thân đứng thẳng của Tiệt Thiên Lưu, bắt đầu ma xát.
“Ngươi vừa mới nói cái gì? Nói lại một lần."
Lạc Khả Khả tức giận trừng hắn, nhất định sẽ có một ngày y có thể báo thù, nhưng không phải hiện tại, bởi vì nếu không có Tiệt Thiên Lưu, y cũng sắp muốn điên.
Y hạ eo xuống, tiến nhập của Tiệt Thiên Lưu làm cho y hỉ duyệt đến phát run, cái mông tùy theo luật động lên xuống của Tiệt Thiên Lưu, cái tốt đẹp chính là cảm giác làm cho y ham muốn không thôi.
Ô ô ô… Dù sao y chỉ là một thanh long không chỉ không dùng được, còn không có cốt khí, lần này y đầu hàng!
Bất quá, tiếp theo nhất định y sẽ đòi về công đạo.
Đại khái, có thể, phải biết… Ai bảo y là một thanh long lười biếng, chỉ có thể bị bạch hổ uy phong lẫm lẫm áp bên dưới.
HOÀN
Tác giả :
Lăng Báo Tư