Tự Mình Tu Thành Người Đuổi Quỷ
Chương 105: Giành chỗ
Dịch: Hoàng Hi Bình
Lộp cộp...
Tiếng bước chân dần rõ ràng.
Đỗ Duy ngẩng đầu liếc nhìn bầu trời vô cùng u ám, bất cứ lúc nào cũng có thể sấm chớp xẹt qua.
Mưa tạt xối xả vào khuôn mặt của hắn, khiến nó trở nên nhợt nhạt vì lạnh.
Trong trạng thái Quỷ Nhãn, hắn có thể cảm nhận rất rõ sự ức chế càng lúc càng mạnh ở phía sau, ánh mắt chết chóc đầy ác ý đang nhìn chằm chằm hắn.
"Là The Nun... "
Đỗ Duy nói thầm trong lòng, cúi đầu nhìn chiếc zippo trên tay.
Trong cơn mưa, ngọn lửa của chiếc zippo này đang dần nhỏ dần. Với tốc độ này, sau vài phút nữa nó sẽ tắt hẳn.
Đỗ Duy biết ngọn lửa nhỏ lại không phải do ảnh hưởng của cơn mưa, nó bùng cháy vì sự tồn tại của The Nun ở xung quanh.
Ngọn lửa thu nhỏ lại chỉ vì chúng đang chống lại sức mạnh của The Nun.
Nó giống như một sự cân bằng...
Chỉ là cán cân đang nghiêng ngả, và khi sức mạnh của The Nun đã giành được chiến thắng áp đảo, chiếc zippo căn bản không thể phát huy được vai trò gì cả.
Trên thực tế, chiếc zippo do Cha Tony tặng có thể cháy lâu như vậy, điều này đã vượt quá sự mong đợi của Đỗ Duy.
"Có vẻ như mình không cần dùng thứ gì khác trước khi lên xe buýt... "
Đỗ Duy tự nhủ, liền đẩy nhanh tốc độ.
Lúc này, ngoài chiếc mặt nạ, trên người hắn còn có ít nước thánh, cũng như nửa chai bột xương còn lại, và con dao găm hình thánh giá bằng bạc lấy được từ thợ săn Andrew Dawkwe.
Hmm... và cả cánh tay phải ác linh hoá.
Phía sau hắn, trong một bóng tối rất lớn, The Nun vẫn luôn theo sát, nó mở to đôi mắt chết chóc và cay độc kia, càng lúc càng tiến sát Đỗ Duy.
Không bao lâu nữa, nó có thể chạm vào Đỗ Duy...
...
11:21 đêm.
Cách 12 giờ, còn 39 phút.
Bên ngoài bệnh viện tâm thần, có chiếc xe Subaru của hắn, và chiếc xe của 3 người James đỗ ở cửa.
Đỗ Duy nhìn trạm xe buýt ở bên đường.
Trong cơn mưa lớn, toàn bộ trạm xe buýt như phủ một lớp sương mù, có chút mơ hồ.
Sau lưng hắn, toàn bộ lối vào của bệnh viện tâm thần hoàn toàn bị bóng đen bao trùm.
Đây là sức mạnh của The Nun.
Từ xa, Đỗ Duy đã đứng ở cổng, cái bóng sau lưng dần dần lan tỏa theo từng bước chân.
Bước chân của hắn rất chậm, như thể có lực cản.
Nếu chuyển góc nhìn, rồi nhìn từ xa, lúc này Đỗ Duy đang đi về phía trạm xe buýt, phía sau là một bóng tối lớn. Trong bóng tối, chính là The Nun độc ác cao hơn hắn nửa cái đầu, màu da như xác chết...
Một người, một quỷ, khoảng cách giữa cả hai chỉ khoảng 1 mét.
Về phần chiếc zippo trong tay của Đỗ Duy, ngọn lửa chỉ còn lại một chấm lờ mờ, xem ra rất nhanh sẽ tắt.
Hắn cau mày, dùng zippo châm một điếu thuốc, rồi rít một hơi.
Sau đó, hắn đưa mắt nhìn sang bên kia đường.
Nhìn xung quanh, cả con đường rất tối tăm, tất cả những gì hắn có thể nghe thấy là âm thanh rõ ràng của những giọt mưa trên mặt đất.
Lúc này xe buýt vẫn chưa xuất hiện.
Đỗ Duy thở khói thuốc, nhằm giảm bớt ức chế và căng thẳng, duy trì trạng thái bình tĩnh, lý trí.
Chiếc zippo chỉ có thể trụ được cho đến khi hắn bước ra khỏi bệnh viện tâm thần, nó không thể làm gì được nữa.
"Đã đến lúc thu hút chiếc xe buýt... "
Hắn suy nghĩ một chút, ném điếu thuốc vừa mới hút xuống đất, âm thầm lấy từ trong ba lô ra chiếc mặt nạ màu trắng có nhiều vết nứt, lập tức đeo lên mặt.
Chiếc mặt nạ này vốn là môi giới cho sự tồn tại của ác linh Đỗ Duy. Khi Đỗ Duy lấy lại được cơ thể, chiếc mặt nạ đã trở thành một vật tương tự như chiếc zippo.
Chỉ cần hắn đeo mặt nạ, hắn có thể sở hữu thân phận của ác linh.
Tất nhiên, ngoài điều đó ra, Đỗ Duy không sở hữu sức mạnh của ác linh...
Về điểm này, hắn đã đưa ra một suy luận.
Một là bởi vì hắn là người, mặt nạ chỉ có thể là môi giới của ác linh, chưa chết thì không thể trở thành ác linh.
Hai là, ác linh Đỗ Duy có lẽ không hoàn toàn chết, mà là bị chết máy, nhất thời không thể xuất hiện.
Và khi ác linh Đỗ Duy xuất hiện trở lại, rất có thể Đỗ Duy đã chết, bị đoạt xác. Và hắn, trong hình dạng một ác linh, sẽ trở thành một ác linh được gửi vào trong chiếc mặt nạ.
Không còn nghĩ ngợi gì nữa, Đỗ Duy bèn đeo mặt nạ lên.
Trong phút chốc, cảm giác của hắn hoàn toàn thay đổi.
Không phải kiểu quý ông lịch lãm giống như ác linh Đỗ Duy, mà là một hơi thở rùng rợn rất lạ...
Nó giống như cánh tay phải bị ác linh hoá.
Vào lúc này, Đỗ Duy đã đạt được thân phận của ác linh.
Khoảng cách giữa The Nun và hắn cũng ngày càng được nới rộng.
Đột nhiên, bầu trời đêm sâu thẳm và u ám bỗng trở nên sáng sủa.
Một tia chớp xẹt qua, chiếu sáng cảnh vật xung quanh như ban ngày.
Trong mưa bão, đeo mặt nạ màu trắng, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt của Đỗ Duy, càng thêm đáng sợ.
Bước đi kiên định, không chút do dự, về phía trạm xe buýt.
Sau đó, đó là tiếng sấm rền...
Trong màn mưa phía xa dần hiện ra hai vệt sáng mờ ảo.
Đó là đèn pha của xe buýt...
Hình dáng của một chiếc xe buýt cũ dần trở nên rõ ràng.
Tại trạm xe buýt, Đỗ Duy vô cảm lấy ô trong ba lô, mở ra, trông giống như một hành khách đang đợi xe dưới cơn mưa lớn.
Chỉ là quần áo của vị hành khách này ướt nhẹt, khi che ô trông càng thêm kỳ cục.
Bên cạnh Đỗ Duy, có một The Nun trông như xác chết...
Két...
Tiếng phanh vang lên, chiếc xe buýt dừng lại.
Ánh đèn bên trong xe khá mờ ảo, chỉ có cửa trước mở ra, dường như không ai muốn xuống xe.
Do góc độ có vấn đề, trước khi lên xe, Đỗ Duy không thể nhìn thấy hành khách bên trong. Vì vậy hắn chỉ có thể vô thức liếc nhìn vị trí tài xế ở sau cửa sổ cách ly.
Một giây tiếp theo, con ngươi của hắn đột ngột co rút.
Cửa sổ cách ly từng bị hắn đập vỡ lại vẫn hoàn hảo vẹn nguyên, tấm da người của Andrew Dawkwe bị ném trên mặt đất cũng trở về hình dáng ban đầu, giống như một người...
Hơn nữa, khi Đỗ Duy nhìn nó, nó quay đầu lại.
Hai mắt đối diện nhau, Đỗ Duy thấy lẽ ngoài lớp da người, còn có thêm một đôi mắt.
Lạnh lùng, cay độc, đỏ ngầu, với ác ý trần trụi...
"Đó có phải là một ác linh không? Chuyện gì đang xảy ra, tại sao Andrew Dawkwe vốn chỉ là tấm da người, lại xuất hiện dị biến, hay có một hiện tượng nào đó trên xe buýt mà mình không thể hiểu được?"
Ánh mắt của Đỗ Duy trở nên lạnh lẽo, chiếc xe buýt này là dành cho những ác linh, một khi người thường lên xe là chết chắc.
Khi ác linh xuống xe, nó sẽ ác độc vẫy tay với những người bình thường. Còn người đó sẽ vô thức đi xuống theo, nếu quá trình này bị gián đoạn, nó sẽ trở nên cực kỳ nguy hiểm.
Hơn nữa, khi xe đầy chỗ, nếu không có chỗ ngồi, cửa sau sẽ mở, và tất cả ác linh sẽ nhắm vào kẻ không có chỗ ngồi, khiến người đó mất kiểm soát và đi xuống cửa sau.
Ngay cả khi có chỗ ngồi, sự an toàn cũng không thể được đảm bảo, bởi vì lúc này, chỉ cần một ác linh khác xuất hiện, ác linh sẽ ngồi ở nơi thuộc về nó.
Người đã chiếm chỗ của nó cũng sẽ chết.
Có thể nói, quy luật trên xe buýt là: ác linh sẽ tàn sát tất cả người trên xe.
Khi đó, Đỗ Duy phát hiện ra sơ hở, chiếm ghế lái và tẩu thoát thành công, xuống xe.
Nhưng bây giờ tấm da người của Andrew Dawkwe đã biến thành một ác linh, lái chiếc xe buýt này với tư cách là tài xế, sơ hở duy nhất đã được sửa chữa...
Lộp cộp...
Tiếng bước chân dần rõ ràng.
Đỗ Duy ngẩng đầu liếc nhìn bầu trời vô cùng u ám, bất cứ lúc nào cũng có thể sấm chớp xẹt qua.
Mưa tạt xối xả vào khuôn mặt của hắn, khiến nó trở nên nhợt nhạt vì lạnh.
Trong trạng thái Quỷ Nhãn, hắn có thể cảm nhận rất rõ sự ức chế càng lúc càng mạnh ở phía sau, ánh mắt chết chóc đầy ác ý đang nhìn chằm chằm hắn.
"Là The Nun... "
Đỗ Duy nói thầm trong lòng, cúi đầu nhìn chiếc zippo trên tay.
Trong cơn mưa, ngọn lửa của chiếc zippo này đang dần nhỏ dần. Với tốc độ này, sau vài phút nữa nó sẽ tắt hẳn.
Đỗ Duy biết ngọn lửa nhỏ lại không phải do ảnh hưởng của cơn mưa, nó bùng cháy vì sự tồn tại của The Nun ở xung quanh.
Ngọn lửa thu nhỏ lại chỉ vì chúng đang chống lại sức mạnh của The Nun.
Nó giống như một sự cân bằng...
Chỉ là cán cân đang nghiêng ngả, và khi sức mạnh của The Nun đã giành được chiến thắng áp đảo, chiếc zippo căn bản không thể phát huy được vai trò gì cả.
Trên thực tế, chiếc zippo do Cha Tony tặng có thể cháy lâu như vậy, điều này đã vượt quá sự mong đợi của Đỗ Duy.
"Có vẻ như mình không cần dùng thứ gì khác trước khi lên xe buýt... "
Đỗ Duy tự nhủ, liền đẩy nhanh tốc độ.
Lúc này, ngoài chiếc mặt nạ, trên người hắn còn có ít nước thánh, cũng như nửa chai bột xương còn lại, và con dao găm hình thánh giá bằng bạc lấy được từ thợ săn Andrew Dawkwe.
Hmm... và cả cánh tay phải ác linh hoá.
Phía sau hắn, trong một bóng tối rất lớn, The Nun vẫn luôn theo sát, nó mở to đôi mắt chết chóc và cay độc kia, càng lúc càng tiến sát Đỗ Duy.
Không bao lâu nữa, nó có thể chạm vào Đỗ Duy...
...
11:21 đêm.
Cách 12 giờ, còn 39 phút.
Bên ngoài bệnh viện tâm thần, có chiếc xe Subaru của hắn, và chiếc xe của 3 người James đỗ ở cửa.
Đỗ Duy nhìn trạm xe buýt ở bên đường.
Trong cơn mưa lớn, toàn bộ trạm xe buýt như phủ một lớp sương mù, có chút mơ hồ.
Sau lưng hắn, toàn bộ lối vào của bệnh viện tâm thần hoàn toàn bị bóng đen bao trùm.
Đây là sức mạnh của The Nun.
Từ xa, Đỗ Duy đã đứng ở cổng, cái bóng sau lưng dần dần lan tỏa theo từng bước chân.
Bước chân của hắn rất chậm, như thể có lực cản.
Nếu chuyển góc nhìn, rồi nhìn từ xa, lúc này Đỗ Duy đang đi về phía trạm xe buýt, phía sau là một bóng tối lớn. Trong bóng tối, chính là The Nun độc ác cao hơn hắn nửa cái đầu, màu da như xác chết...
Một người, một quỷ, khoảng cách giữa cả hai chỉ khoảng 1 mét.
Về phần chiếc zippo trong tay của Đỗ Duy, ngọn lửa chỉ còn lại một chấm lờ mờ, xem ra rất nhanh sẽ tắt.
Hắn cau mày, dùng zippo châm một điếu thuốc, rồi rít một hơi.
Sau đó, hắn đưa mắt nhìn sang bên kia đường.
Nhìn xung quanh, cả con đường rất tối tăm, tất cả những gì hắn có thể nghe thấy là âm thanh rõ ràng của những giọt mưa trên mặt đất.
Lúc này xe buýt vẫn chưa xuất hiện.
Đỗ Duy thở khói thuốc, nhằm giảm bớt ức chế và căng thẳng, duy trì trạng thái bình tĩnh, lý trí.
Chiếc zippo chỉ có thể trụ được cho đến khi hắn bước ra khỏi bệnh viện tâm thần, nó không thể làm gì được nữa.
"Đã đến lúc thu hút chiếc xe buýt... "
Hắn suy nghĩ một chút, ném điếu thuốc vừa mới hút xuống đất, âm thầm lấy từ trong ba lô ra chiếc mặt nạ màu trắng có nhiều vết nứt, lập tức đeo lên mặt.
Chiếc mặt nạ này vốn là môi giới cho sự tồn tại của ác linh Đỗ Duy. Khi Đỗ Duy lấy lại được cơ thể, chiếc mặt nạ đã trở thành một vật tương tự như chiếc zippo.
Chỉ cần hắn đeo mặt nạ, hắn có thể sở hữu thân phận của ác linh.
Tất nhiên, ngoài điều đó ra, Đỗ Duy không sở hữu sức mạnh của ác linh...
Về điểm này, hắn đã đưa ra một suy luận.
Một là bởi vì hắn là người, mặt nạ chỉ có thể là môi giới của ác linh, chưa chết thì không thể trở thành ác linh.
Hai là, ác linh Đỗ Duy có lẽ không hoàn toàn chết, mà là bị chết máy, nhất thời không thể xuất hiện.
Và khi ác linh Đỗ Duy xuất hiện trở lại, rất có thể Đỗ Duy đã chết, bị đoạt xác. Và hắn, trong hình dạng một ác linh, sẽ trở thành một ác linh được gửi vào trong chiếc mặt nạ.
Không còn nghĩ ngợi gì nữa, Đỗ Duy bèn đeo mặt nạ lên.
Trong phút chốc, cảm giác của hắn hoàn toàn thay đổi.
Không phải kiểu quý ông lịch lãm giống như ác linh Đỗ Duy, mà là một hơi thở rùng rợn rất lạ...
Nó giống như cánh tay phải bị ác linh hoá.
Vào lúc này, Đỗ Duy đã đạt được thân phận của ác linh.
Khoảng cách giữa The Nun và hắn cũng ngày càng được nới rộng.
Đột nhiên, bầu trời đêm sâu thẳm và u ám bỗng trở nên sáng sủa.
Một tia chớp xẹt qua, chiếu sáng cảnh vật xung quanh như ban ngày.
Trong mưa bão, đeo mặt nạ màu trắng, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt của Đỗ Duy, càng thêm đáng sợ.
Bước đi kiên định, không chút do dự, về phía trạm xe buýt.
Sau đó, đó là tiếng sấm rền...
Trong màn mưa phía xa dần hiện ra hai vệt sáng mờ ảo.
Đó là đèn pha của xe buýt...
Hình dáng của một chiếc xe buýt cũ dần trở nên rõ ràng.
Tại trạm xe buýt, Đỗ Duy vô cảm lấy ô trong ba lô, mở ra, trông giống như một hành khách đang đợi xe dưới cơn mưa lớn.
Chỉ là quần áo của vị hành khách này ướt nhẹt, khi che ô trông càng thêm kỳ cục.
Bên cạnh Đỗ Duy, có một The Nun trông như xác chết...
Két...
Tiếng phanh vang lên, chiếc xe buýt dừng lại.
Ánh đèn bên trong xe khá mờ ảo, chỉ có cửa trước mở ra, dường như không ai muốn xuống xe.
Do góc độ có vấn đề, trước khi lên xe, Đỗ Duy không thể nhìn thấy hành khách bên trong. Vì vậy hắn chỉ có thể vô thức liếc nhìn vị trí tài xế ở sau cửa sổ cách ly.
Một giây tiếp theo, con ngươi của hắn đột ngột co rút.
Cửa sổ cách ly từng bị hắn đập vỡ lại vẫn hoàn hảo vẹn nguyên, tấm da người của Andrew Dawkwe bị ném trên mặt đất cũng trở về hình dáng ban đầu, giống như một người...
Hơn nữa, khi Đỗ Duy nhìn nó, nó quay đầu lại.
Hai mắt đối diện nhau, Đỗ Duy thấy lẽ ngoài lớp da người, còn có thêm một đôi mắt.
Lạnh lùng, cay độc, đỏ ngầu, với ác ý trần trụi...
"Đó có phải là một ác linh không? Chuyện gì đang xảy ra, tại sao Andrew Dawkwe vốn chỉ là tấm da người, lại xuất hiện dị biến, hay có một hiện tượng nào đó trên xe buýt mà mình không thể hiểu được?"
Ánh mắt của Đỗ Duy trở nên lạnh lẽo, chiếc xe buýt này là dành cho những ác linh, một khi người thường lên xe là chết chắc.
Khi ác linh xuống xe, nó sẽ ác độc vẫy tay với những người bình thường. Còn người đó sẽ vô thức đi xuống theo, nếu quá trình này bị gián đoạn, nó sẽ trở nên cực kỳ nguy hiểm.
Hơn nữa, khi xe đầy chỗ, nếu không có chỗ ngồi, cửa sau sẽ mở, và tất cả ác linh sẽ nhắm vào kẻ không có chỗ ngồi, khiến người đó mất kiểm soát và đi xuống cửa sau.
Ngay cả khi có chỗ ngồi, sự an toàn cũng không thể được đảm bảo, bởi vì lúc này, chỉ cần một ác linh khác xuất hiện, ác linh sẽ ngồi ở nơi thuộc về nó.
Người đã chiếm chỗ của nó cũng sẽ chết.
Có thể nói, quy luật trên xe buýt là: ác linh sẽ tàn sát tất cả người trên xe.
Khi đó, Đỗ Duy phát hiện ra sơ hở, chiếm ghế lái và tẩu thoát thành công, xuống xe.
Nhưng bây giờ tấm da người của Andrew Dawkwe đã biến thành một ác linh, lái chiếc xe buýt này với tư cách là tài xế, sơ hở duy nhất đã được sửa chữa...
Tác giả :
Ủng Hữu Phúc Khí