Tự Mình Nuôi Sói

Chương 37

Editor: Á bì

“Cậu…" Nguyễn Trác Hàng nhanh chóng nắm chặt cái tay đang giơ cao của Sài Thiếu Kiệt, mặt âm trầm, “Cậu muốn làm cái gì?"

Sài Thiếu Kiệt thẫn thờ thu tay lại, sau khi nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của Tiêu Thỏ nép vào lòng của Nguyễn Trác Hàng, những gì anh cần nói đều không thể thốt ra được, anh vốn cũng không nghĩ tới chuyện muốn đánh Tiêu Thỏ, thật sự cho tới giờ anh cũng chưa từng nghĩ tới, nhiều lắm thì anh cũng chỉ muốn hù dọa cô một chút mà thôi, thật đó! Nhưng rõ ràng có người lại không cho là như vậy.

Nguyễn Trác Hàng nói, “Cậu mà chạm vào cô ấy, thì cậu đừng có trách tôi không khách khí đấy."

Khi Sài Thiếu Kiệt rút tay về thì dùng sức vung lên, “Tôi vẫn chưa đến mức phải sợ cậu đâu!" Dù có đánh nhau, anh cũng không tin mình thua Nguyễn Trác Hàng.

“Đàn ông mà đánh phụ nữ thì còn là đàn ông gì nữa?"

“Tôi…" Sài Thiếu Kiệt như ăn phải thuốc câm không thể nói nên lời, anh đánh Tiêu Thỏ lúc nào chứ, nói đơn giản cũng chỉ là phản ứng sinh lý mà thôi, hơn nữa anh cũng chỉ là làm dáng thôi.

Không biết Hiên Viên Lăng và Hạ Thiên đã đứng ở phía sau người bọn họ từ lúc nào, bọn họ rõ ràng cũng thấy được chuyện đang xảy ra giữa ba người, khuôn mặt của Hiên Viên Lăng vốn đã lạnh lùng giờ lại càng u ám hơn, anh nói, “Có chuyện gì thì hai người tự giải quyết kín đáo với nhau đi, đừng có làm ở trước mặt Tiêu Thỏ, tốt nhất cũng đừng có kéo cô ấy vào."

Hạ Thiên phụ theo, “Đúng vậy! Vấn đề của đàn ông thì nên dùng cách của đàn ông để giải quyết, vì sao lại muốn kéo phụ nữ vào theo!"

Bọn họ nói líu ríu không ngừng, làm cho Tiêu Thỏ muốn đau cả đầu.

Cô biết cái ngòi kích nổ này là vì cô, vẻ mặt cô nghiêm túc, cẩn thận nói với Sài Thiếu Kiệt, “Sài Thiếu Kiệt, cậu không cần thích tôi, tôi không thích cậu thích tôi."

Sài Thiếu Kiệt ngang bướng nói, “Tôi thích ai là quyền tự do của tôi, tôi không cần cô quản."

Tiêu Thỏ á khẩu, lời này là thật, nhưng cô cũng dùng đôi mắt khinh bỉ nhìn cậu, có phải cậu quá ngang ngược rồi hay không hả? Nhưng lời như vậy cô cũng chỉ dám nói ở trong lòng.

Cô nói, “Dù sao tôi và Trác Hàng mới là một đôi, cậu xem đi, chúng tôi đang mặc áo tình nhân này."

Sài Thiếu Kiệt nhìn về phía Nguyễn Trác Hàng, cho rằng đây là do anh ta cố gắng làm như vậy, nên anh nói. “Không mặc áo tình nhân cũng có thể là người yêu mà."

Nguyễn Trác Hàng nâng cằm của Tiêu Thỏ lên, trân trọng hạ xuống một nụ hôn trên môi cô, muốn chứng minh lời nói thật của anh. Đầu tiên Tiêu Thỏ có chút kinh ngạc, nhưng sau đó vẻ mặt của cô thẹn thùng nhìn Nguyễn Trác Hàng.

Cô nói giống như bị niệm ma chú vậy, “Tôi thích Trác Hàng, chỉ thích mình Trác Hàng."

Nói như vậy là tốt nhất, nó có thể bóp nát tâm của ba người đàn ông đang đứng bên cạnh, chỉ có Nguyễn Trác Hàng thỏa mãn nở nụ cười.

Sài Thiếu Kiệt tức giận nói, “Nếu cô chỉ thích cậu ta, thì trước đó không nên trêu chọc tôi."

Câu nói này cũng giống như tiếng lòng của Hiên Viên Lăng, nếu như đã thích Nguyễn Trác Hàng, thì sao lại đi trêu chọc anh!

“Này, tôi không có trêu chọc cậu, tôi lại không ham, nếu cậu không phải là học sinh của tôi, tôi còn không nguyện ý nói chuyện với cậu nữa đó." Chuyện đã xảy ra như vậy, cô vẫn có quyền nói không với những lời người ta muốn xúc phạm cô!

“Phải không? Chẳng lẽ tôi đã làm cho cô chán ghét tôi như vậy sao?" Ánh mắt mang theo đau đớn nhìn thật sâu về phía Tiêu Thỏ, rồi anh xoay người rời khỏi đó. Sau đó Hiên Viên Lăng cũng rời đi, vốn ban đầu nó là như thế, chỉ có điều duyên phận liên quan tới bốn người bọn họ, quan hệ cô trò.

Tiêu Thỏ không giống với các bạn nữ khác, cô sẽ không có khẩu thị tâm phi, cô không nói dỗi hay thương hại người khác, những điều cô nói đều là những điều tự tận đáy lòng của cô.

Sài Thiếu Kiệt nghĩ đến vị trí của mình trong lòng của Tiêu Thỏ, dĩ nhiên chỉ là một người bình thường, toàn thân nhịn không được mà phát run, vì sao lại như vậy, mười tám năm qua, đây là lần đầu anh thích một người phụ nữ, hơn nữa đó chính là yêu, yêu đến mức muốn cho cô một thế giới tốt nhất, vì sao cô lại không thể cho anh một cơ hội, để cho anh có thể đối tốt với cô chứ?

Anh tự tin, anh có thể làm tốt hơn Nguyễn Trác Hàng, Nguyễn Trác Hàng làm được thì anh cũng làm được! Ngay cả chuyện Nguyễn Trác Hàng không thể làm được, thì anh nhất định sẽ làm được, nhưng mà…anh không có cơ hội để biểu hiện mà thôi.

Sài Thiếu Kiệt vừa đi, Tiêu Thỏ lại mềm lòng, “Có phải lời em nói quá ác đúng hay không?"

“Không có, em làm rất tốt!" Nguyễn Trác Hàng sờ đôi má tròn của cô, đây coi như là lời khen dành cho biểu hiện mới vừa rồi của cô, về phần bây giờ mềm lòng, đây chỉ là phản ứng tự nhiên của cô, nên có thể cho phép, chỉ vì lý do cô quá tốt bụng mà thôi.

Hạ Thiên vẫn chưa rời đi, đứng ở bên cạnh của hai người mà trêu ghẹo, “Nguyễn Trác Hàng, cậu nói xem nếu thỏ con cứ đơn thuần như vậy, làm sao có thể lớn lên đây, nếu như toàn bộ người ở trong trường biết quan hệ giữa cậu và thỏ con, có thể bỏ qua cho thỏ con hay không?"

“Ngày hôm qua Đổng sự Sài đã biết rồi."

Hạ Thiên sửng sốt hồi lâu, lại cười ha ha nói, “Mặc dù Đổng sự Sài đã biết nhưng không có nghĩa hiệu trưởng cũng biết, huống chi người quản lý nhà trường vẫn là hiệu trưởng. Còn nữa nha! Mình cũng có xem qua tin tức trên báo chí, tình yêu giữa cô trò, nghe nói đâu được xem như là dụ dỗ vị thành niên, sẽ bị bắt vào tù đấy."

Nguyễn Trác Hàng cau mày, Tiêu Thỏ muốn mặc đồ tình nhân, anh liền nghe theo cô, cũng muốn nhân dịp như thế này thông báo cho mọi người biết quan hệ của hai người, cho nên anh mới vui lòng làm như vậy.

Nếu không phải có Hạ Thiên nhắc nhở, quả thật anh đã mắc sai lầm lớn rồi.

“Cảm ơn cậu!" Mặc dù không tình nguyện nhưng Nguyễn Trác Hàng vẫn phải nói.

“Mình không muốn thấy sau việc này người tổn thương nhất là Tiêu Thỏ mà thôi." Người trong lớp của bọn họ ai mà không biết Nguyễn Trác Hàng đã bắt cóc Tiêu Thỏ, nhưng người ngoài thì không biết, hơn nữa nếu chuyện này truyền ra, người chịu ảnh hưởng xấu nhất chính là Tiêu Thỏ, cũng bởi vì tuổi cô lớn hơn một chút, mọi sai lầm chắc chắn sẽ rớt trên người của Tiêu Thỏ.

Nguyễn Trác Hàng nắm tay Tiêu Thỏ nhanh chóng trở về xe, nhanh chóng bảo cô thay quần áo ra trước. Lời nói vừa rồi của Hạ Thiên bọn họ đều nghe được, mặc dù không chen miệng vào, nhưng cũng cố gắng hiểu rõ đạo lý ở trong đó.

Nhưng cô vẫn không tránh được có chút oán giận, “Cùng lắm thì em không làm cô giáo nữa, việc gì chúng ta phải trốn tránh chứ?"

Nguyễn Trác Hàng ngạc nhiên, đột nhiên cảm thấy mình so với phụ nữ còn không bằng. Nhưng nghĩ tới chuyện lúc họp phụ huynh hay là mấy thầy cô kia biết rõ chuyện này, hậu quả chuyện này mang đến, anh chỉ có thể làm như vậy mà thôi.

“Cái này cũng không phải trốn tránh, mà là bây giờ anh vẫn chưa có năng lực lớn để bảo vệ em, cho nên anh cũng chỉ có thể làm như vậy thôi, xin lỗi em!"

Nghe thấy Nguyễn Trác Hàng xin lỗi, cô lại có chút áy náy, cô cũng không phải muốn cố tình gây sự, nói, “Ha ha ha, không sao đâu, thật ra như vậy cũng rất thú vị, thật sự rất kích thích."

Nguyễn Trác Hàng mỉm cười ôm cô vào lòng, cô gái nhỏ chính là tri kỉ như vậy đó, làm sao anh có thể không yêu chứ, làm sao anh có thể xem nhẹ sự tốt đẹp của cô.

Tiêu Thỏ lo lắng nhìn anh, ngoan ngoãn bắt đầu thay quần áo, lúc này cô cũng chưa từng quên những vết thương trên người mình, cô nói, “Trác Hàng, anh có thể quay đi chỗ khác hay không?"

“Sao vậy, cũng không phải anh chưa từng nhìn qua."

“Em em em…"

“Được, anh không nhìn đâu." Nụ cười và giọng nói như gió xuân, nếu Tiêu Thỏ có thể xoay người qua nhìn anh, thì nhất định có thể nhìn thấy khuôn mặt của anh có bao nhiêu u ám và khủng bố.

Sau khi Nguyễn Trác Hàng nhìn thấy bộ dáng bối rối của Tiêu Thỏ thông qua gương chiếu trên xe, và những vết thương mà cô muốn che giấu, hai tay của anh nắm chặt thành quyền, sắc mặt tức giận đến xanh xao.

Sài Thiếu Kiệt, tôi muốn cậu chết không được yên.

Sau khi Tiêu Thỏ mặc xong quần áo, chỉnh lại một chút rồi mới vỗ vai của Nguyễn Trác Hàng, anh quay đầu lại, Tiểu Thỏ liền giật nảy mình, “Sao mặt anh khó coi như vậy?"

Nguyễn Trác Hàng cúi mặt xuống, nhớ lại những kỷ niệm tốt đẹp của hai người, sau khi sắc mặt dịu lại chút xíu mới hỏi cô, “Thỏ con, có phải em có chuyện gạt anh hay không?"

Toàn thân của Tiêu Thỏ cứng ngắc, mất tự nhiên gật đầu.

“Không thể nói cho anh biết sao?" Nguyễn Trác Hàng chậm rãi dỗ cô nói.

Tiêu Thỏ cắn môi dưới, viền mắt đỏ lên nói, “Em có thể không nói chuyện này cho anh biết được không?"

“Tại sao?"

Tiểu Thỏ tủi thân nhìn về phía Nguyễn Trác Hàng, “Nếu như anh biết chắc chắn sẽ ghét em, em không muốn anh chán ghét em."

“Đồ ngốc!" Một tiếng trách móc nhẹ, bao hàm tất cả sự không muốn của anh, vươn tay ra ôm cô vào lòng, làm sao có thể ngốc như vậy, không chỉ không tự bảo vệ mình, mà còn ở đây lo lắng những chuyện như thế này.

“Anh sẽ không ghét em, vĩnh viễn sẽ không bao giờ." Yêu cô còn không đủ làm sao có thể ghét cô chứ. Dù có ghét thì anh tự ghét bản thân mình, nếu như không phải anh không có bản lĩnh, thì Sài Thiếu Kiệt làm sao có cơ hội làm ra chuyện này. Đột nhiên phát hiện tiền tài và quyền thế thật sự rất quan trọng, từ nhỏ đến lớn, ba mẹ luôn ở ngân hàng, luôn luôn để công việc lên hàng đầu, cuộc sống ở trong nhà cũng tốt, nên chưa từng nghĩ tới phương diện này, nhưng bây giờ anh lại lo lắng.

Mắt Tiêu Thỏ đầy nước mắt, điềm đạm đáng yêu hỏi, “Thật chứ? Vĩnh viễn sẽ không bao giờ ghét em?"

“Ừ, anh không chỉ không bao giờ ghét em, mà vĩnh viễn yêu em."

Khéo miệng Tiêu Thỏ cong lên, giữa đường đột nhiên cứng đờ, cô nói, “Nếu như một ngày nào đó anh biết được bí mật này của em, anh có muốn ghét em, em cũng sẽ không có trách anh, nhưng xin anh đừng bao giờ nhìn em đầy chán ghét là được, nếu như anh nhìn em đầy chán ghét, em có thể sẽ thấy rất đau khổ."

“Đồ ngốc, nói nhảm gì đó!" Nguyễn Trác Hàng xoa đầu cô, “Em không có ghét anh là tốt rồi, sao anh có thể ghét em chứ."

Tiêu Thỏ dẩu môi lắc đầu, “Sẽ không, sẽ không, em không ghét anh, người em yêu nhất chính là anh, sẽ không bao giờ thay đổi!"

“Thỏ con, em phải nhớ kỹ lời nói của em đấy."

“Ừ, người em yêu nhất chính là Nguyễn Trác Hàng."

“Đúng! Người anh yêu nhất là Tiêu Thỏ, hơn nữa vĩnh viễn sẽ không bao giờ ghét em, bất kể em có làm ra chuyện gì."

Nước mắt của Tiêu Thỏ rơi xuống từng giọt, cô cảm thấy rất có lỗi với Nguyễn Trác Hàng, Nguyễn Trác Hàng bao dung cô như vậy, làm sao có thể gạt anh chuyện quan trọng như thế này, cô thật sự rất xấu.

“Trác Hàng, thật ra hôm qua em…"

Nguyễn Trác Hàng duỗi ngón tay ra đặt nhẹ lên môi của Tiêu Thỏ, “Không sao, không cần phải nói đâu! Coi như đây là bí mật nhỏ riêng của em vậy."

“Nhưng, không phải anh muốn biết sao?"

“Bây giờ anh không muốn biết nữa, giờ cũng không còn sớm nữa, chúng ta mau vào thôi!"

Tiêu Thỏ quay cửa kính xe xuống, nhìn ra bên ngoài mới thấy hầu như tất cả các học sinh đã vào rạp rồi, nói vậy thì chắc bộ phim cũng đã bắt đầu. Khi hai người nắm tay đi tới cửa rạp chiếu phim, Tiêu Thỏ vẫn nhịn không được nói với anh, “Em thích Trác Hàng, rất thích rất thích đấy!"

“Anh biết rồi!" Nguyễn Trác Hàng cười đầy thỏa mãn điểm nhẹ lên mũi của Tiêu Thỏ, nhưng không có ai biết trong lòng anh đang suy nghĩ chuyện gì!

Tiêu Thỏ, anh rất yêu em, so với em thì còn hơn cả ngàn vạn lần không biết chừng, Tiêu Thỏ, em có hiểu hay không?
Tác giả : Hoa Phi
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại