Tự Mình Nuôi Sói
Chương 21
Edit: Hoạt Đồng
Hai tiết học này, Tiêu Thỏ chỉ có thể nói là chịu đựng mệt chết rồi, lúc tiếng chuông tan học vang lên, bởi vì có lời muốn nói với Nguyễn Trác Hàng, cho nên cô không rời khỏi phòng học, nhưng mà cô đã hô kết thúc giờ học rồi, vì sao mọi người vẫn còn ngồi trong lớp chứ, người ra về cũng chỉ lác đác vài em mà thôi. Tình huống này khiến cô không khỏi có chút tò mò, vừa hỏi mới biết, hóa ra là bọn họ cố tình ở lại để xem phim ‘Hàn Quốc’, Tiêu Thỏ đỏ bừng mặt, vội vội vàng vàng ôm sách chạy ra khỏi lớp.
Tiêu Thỏ về tới phòng giáo viên, khóe miệng vẫn cứng ngắc, có chút không được vui, nhưng mà sợi dây chuyền Nguyễn Trác Hàng vừa tặng cho cô, cô rất thích, nghĩ tới đây, Tiêu Thỏ không cầm lòng được ngắm lại một cái, vẻ mặt lại tràn đầy nụ cười ngọt ngào. Vốn còn nghĩ rằng hôm nay sẽ không về nhà ăn cơm nữa, mà ở lại cùng Nguyễn Trác Hàng, nhưng mà bây giờ anh chắc hẳn đã về nhà rồi.
“Haiz~~~" Tiêu Thỏ nặng nề thở dài một hơi, đều tại các em học sinh quá sức tò mò đi.
“Thỏ con của anh, sao thế?"
Ngay tại lúc một giọng nói ung dung vang lên, cũng là lúc Tiêu Thỏ rơi vào một vòng tay quen thuộc.
Thân mình của Tiêu Thỏ mềm mại, thả lỏng người dựa vào lòng Nguyễn Trác Hàng.
Anh hỏi, “Không vui à? Vì sao lại thở dài?"
Thật ra Nguyễn Trác Hàng đã đứng ngoài cửa được một lát, anh vốn còn muốn đợi xem bao giờ Thỏ con mới phát hiện ra anh, nào biết được cô lúc thì nhăn mày, lúc thì lại ảo não thở dài.
“Buổi trưa đi ăn cơm với em đi."
Nguyễn Trác Hàng véo nhẹ lấy chiếc mũi nhỏ nhắn của Tiêu Thỏ, “Anh không phải đang đích thân tới đón em đi ăn cơm đây sao? Hết bận chưa, hết rồi thì đi ăn cơm."
Lúc này, hai người đang ngồi trong một tiệm cơm Tây bình dân, đôi mắt to tròn của Tiêu Thỏ đang đảo qua đảo lại, đầy nghi hoặc, bởi vì cô vừa nhìn thấy một bóng dáng rất quen mắt.
Nguyễn Trác Hàng đương nhiên cũng chú ý tới, đã từng nghe nói gia cảnh nhà cậu ta không tốt, nhưng lại không biết cậu ta lại làm thêm ở tiệm cơm Tây này, nếu biết anh nhất định sẽ không tới đây ăn cơm đâu, miễn cho Tiêu Thỏ lại nảy sinh lòng trắc ẩn, muốn giúp đỡ người ta.
Tiêu Thỏ nhìn thật lâu, cũng không biết Nguyễn Trác Hàng ở phía đối diện, chỉ vì ánh mắt cô cứ nhìn chằm chằm vào người đàn ông khác mà ăn dấm. Còn Hiên Viên Lăng ở phía kia, bên cạnh có một cô gái đang ngập tràn hứng thú hỏi, “Ê, cô gái ngồi bàn bên kia có phải chấm cậu rồi không, từ lúc bước vào đến giờ, ánh mắt vẫn luôn nhìn chăm chú cậu đó."
Lúc hai người họ thân thiết bước vào tiệm cơm, Hiên Viên Lăng đã nhìn thấy rồi, Tiêu Thỏ nhìm chằm chằm cậu, dĩ nhiên không phải là thích, mà là vì tò mò, ‘tự mình biết mình’, Hiên Viên Lăng cậu cũng có.
Cô gái phục vụ nhìn Nguyễn Trác Hàng bình tĩnh ngồi đối diện Tiêu Thỏ, thở dài nói, “Thật ra chàng trai bên cạnh cô ấy cũng rất đẹp trai nha."
Hiên Viên Lăng cũng không thể phủ nhận sức hấp dẫn của Nguyễn Trác Hàng, hơn nữa cậu ta còn vì tiếp cận với cô giáo Tiêu Thỏ mà không ngần ngại phá nát trình độ Tiếng Anh, chỉ vì ‘Gần quan được ban lộc’, cũng xem như đã dùng hết tâm cơ.
Tiêu Thỏ mãi đến khi hoàn toàn khẳng định được, người con trai trong trang phục bồi bàn kia chính là Hiên Viên Lăng lớp cô, mới hỏi Nguyễn Trác Hàng, “Sao cậu ấy lại làm ở đây?"
Nguyễn Trác Hàng nhún nhún vai tỏ vẻ anh cũng không biết, chỉ lải nhải với Tiêu Thỏ, “Em đừng cứ nhìn cậu ta như vậy nữa, mau ăn đi, lát nữa không phải muốn tới bệnh viện thăm bà ngoại sao?"
Tuy rằng ngoài miệng cô đã đáp ứng Nguyễn Trác Hàng, nhưng tầm mắt vẫn dõi theo hình ảnh của Hiên Viên Lăng. Một lúc sau, rốt cuộc cô cũng không cầm lòng được nữa, vẫy tay gọi Hiên Viên Lăng tới, giảm thấp âm lượng hỏi, “Sao em lại ở đây?"
Hiên Viên Lăng lạnh nhạt nhìn hai người, có lẽ chính bởi vì hoàn cảnh gia đình không tốt, mà từ bé đến giờ cậu chưa từng kết giao bạn bè, cũng bởi vì như vậy, bản tính lạnh lùng của cậu mới được hình thành nên, bất luận đối với ai, cũng không có lời nào để nói.
Tiêu Thỏ cũng không để ý, huých Nguyễn Trác Hàng một cái, lại hỏi, “Buổi trưa em làm thêm ở đây à? Buổi chiều không phải lên lớp sao?"
Dù sao Tiêu Thỏ cũng không phải giáo viên chủ nhiệm, thời gian mới nhận lớp cũng ngắn ngủi, nên đối với các học trò trong lớp, cô cũng không hiểu rõ, cũng như Hiên Viên Lăng, cậu ấy thường xuyên không tới lớp, nhưng thành tích cũng thuộc loại xuất sắc. Hơn nữa các học sinh trong lớp mười hai thực nghiệm không cần đóng học phí cũng như các chi phí liên quan khác, cậu bây giờ làm thêm, chính là hoàn toàn không muốn mẹ vất vả, trước tiên dành dụm tiền dành cho học phí học Đại học sau này.
“Hai vị cần hóa đơn sao?" Hiên Viên Lăng lại lạnh nhạt mở miệng hỏi, trên đời này ngoài mẹ của cậu, chắc hẳn sẽ không có ai quan tâm đến cậu nữa.
Tiêu Thỏ bặm môi, có chút bức bối, cô dù sao cũng là giáo viên của cậu ấy nha! Nhìn thấy không chào một câu thì thôi đi, đây cô đã chủ động quan tâm, cậu ấy lại không thèm đếm xỉa đến cô, thật là lạnh lùng mà.
Thái độ này của Hiên Viên Lăng lại khiến cho Nguyễn Trác Hàng cực kỳ hứng khởi, Hiên Viên Lăng nổi tiếng là lạnh lùng, cho nên anh cũng sớm biết trước sẽ bị đối xử như vậy. Thỏ con nhà anh quá đáng yêu, chỉ cần là đàn ông cùng tiếp xúc với cô sẽ vô thức mà thích cô, cho nên anh hy vọng tất cả đàn ông trên thế giới này đều sẽ thẳng thừng từ chối trước mặt cô, có như vậy cô mới chỉ thuộc về một mình anh.
Nguyễn Trác Hàng thanh toán xong liền kéo Tiêu Thỏ đi, ra khỏi tiệm cơm cô mới nói: “Thật ra em chỉ muốn biết có phải cậu ấy có khó khăn gì không để giúp đỡ thôi."
Trong đáy lòng Nguyễn Trác Hàng nảy sinh chút hờn giận, anh chính là không mong muốn lòng tốt của cô cũng dành cho người đàn ông khác đấy.
“Em có phải muốn tới bệnh viện không?"
“ Ây, vâng."
“Đi thôi, anh đưa em đi."
Nguyễn Trác Hàng thoải mái chuyển đề tài, quét sạch các vấn đề về Hiên Viên Lăng ra khỏi não cô.
Lúc Tiêu Thỏ tới bệnh viện, bà ngoại đã tỉnh lại, chỉ là thân thể vẫn rất yếu ớt, Tiêu Thỏ cùng bà ngoại trò chuyện, cũng bảo ba mẹ về nhà nghỉ ngơi một chút, đợi ăn tối xong hẵng tới thay ca cho cô.
Bà ngoại đột nhiên muốn ăn cháo, Tiêu Thỏ nghĩ nếu bảo mẹ Trương mang tới, đợi đến lúc đó chắc bà ngoại cũng đói chết rồi, nghĩ xong cô liền tới hàng cháo gần đó mua về, lúc trở lại, bệnh viện vừa lúc ầm ầm ĩ ĩ, Tiêu Thỏ tò mò nghe ngóng, phát hiện có người té xỉu ở chợ, được người qua đường tốt bụng đưa tới đây, mà hiện tại người đó đã tỉnh lại, náo loạn đòi xuất viện, bác sĩ nói phải ở lại kiểm tra, hơn nữa đã thông báo cho người nhà rồi.
Tiêu Thỏ liếc mắt hai cái, liền trở lại phòng bệnh, sau khi chăm sóc bà ăn cháo,lúc gom rác lại mang đi vứt, phát hiện căn phòng sát vách lại chính là của người phụ nữ trung niên vừa ngất xỉu, bà ấy đúng lúc đang nói chuyện với người nào đó, trên mặt có chút không biết phải làm sao, lại cũng có chút hạnh phúc.
Tiêu Thỏ lúc đi ngang qua cửa phòng, nghe thấy giọng một người con trai nói, “Mẹ, bác sĩ nói mẹ phải nằm viện hai ngày để quan sát, mẹ cứ ngoan ngoãn ở đây đi, không cần lo lắng gì hết."
Người phụ nữ trung niên vẻ mặt không tán thành nói, “Thế sao được, lời của bác sĩ sao con có thể tin chứ, họ nói vậy là để lừa tiền đó, sức khỏe của mẹ, mẹ còn có thể không biết sao?"
Tiêu Thỏ nghiêng đầu nghĩ ngợi, giọng nói này rất quen nha, người cũng liền đứng ngây trước cửa nhìn hai mẹ con người đó, ngược lại người phụ nữ sau khi nhìn thấy Tiêu Thỏ, lại ôn hòa cười, “Có việc gì sao?"
Chàng trai lúc ấy cũng quay đầu lại, nhìn thấy Tiêu Thỏ, kinh ngạc hô lên: “Là cô…"
Hai tiết học này, Tiêu Thỏ chỉ có thể nói là chịu đựng mệt chết rồi, lúc tiếng chuông tan học vang lên, bởi vì có lời muốn nói với Nguyễn Trác Hàng, cho nên cô không rời khỏi phòng học, nhưng mà cô đã hô kết thúc giờ học rồi, vì sao mọi người vẫn còn ngồi trong lớp chứ, người ra về cũng chỉ lác đác vài em mà thôi. Tình huống này khiến cô không khỏi có chút tò mò, vừa hỏi mới biết, hóa ra là bọn họ cố tình ở lại để xem phim ‘Hàn Quốc’, Tiêu Thỏ đỏ bừng mặt, vội vội vàng vàng ôm sách chạy ra khỏi lớp.
Tiêu Thỏ về tới phòng giáo viên, khóe miệng vẫn cứng ngắc, có chút không được vui, nhưng mà sợi dây chuyền Nguyễn Trác Hàng vừa tặng cho cô, cô rất thích, nghĩ tới đây, Tiêu Thỏ không cầm lòng được ngắm lại một cái, vẻ mặt lại tràn đầy nụ cười ngọt ngào. Vốn còn nghĩ rằng hôm nay sẽ không về nhà ăn cơm nữa, mà ở lại cùng Nguyễn Trác Hàng, nhưng mà bây giờ anh chắc hẳn đã về nhà rồi.
“Haiz~~~" Tiêu Thỏ nặng nề thở dài một hơi, đều tại các em học sinh quá sức tò mò đi.
“Thỏ con của anh, sao thế?"
Ngay tại lúc một giọng nói ung dung vang lên, cũng là lúc Tiêu Thỏ rơi vào một vòng tay quen thuộc.
Thân mình của Tiêu Thỏ mềm mại, thả lỏng người dựa vào lòng Nguyễn Trác Hàng.
Anh hỏi, “Không vui à? Vì sao lại thở dài?"
Thật ra Nguyễn Trác Hàng đã đứng ngoài cửa được một lát, anh vốn còn muốn đợi xem bao giờ Thỏ con mới phát hiện ra anh, nào biết được cô lúc thì nhăn mày, lúc thì lại ảo não thở dài.
“Buổi trưa đi ăn cơm với em đi."
Nguyễn Trác Hàng véo nhẹ lấy chiếc mũi nhỏ nhắn của Tiêu Thỏ, “Anh không phải đang đích thân tới đón em đi ăn cơm đây sao? Hết bận chưa, hết rồi thì đi ăn cơm."
Lúc này, hai người đang ngồi trong một tiệm cơm Tây bình dân, đôi mắt to tròn của Tiêu Thỏ đang đảo qua đảo lại, đầy nghi hoặc, bởi vì cô vừa nhìn thấy một bóng dáng rất quen mắt.
Nguyễn Trác Hàng đương nhiên cũng chú ý tới, đã từng nghe nói gia cảnh nhà cậu ta không tốt, nhưng lại không biết cậu ta lại làm thêm ở tiệm cơm Tây này, nếu biết anh nhất định sẽ không tới đây ăn cơm đâu, miễn cho Tiêu Thỏ lại nảy sinh lòng trắc ẩn, muốn giúp đỡ người ta.
Tiêu Thỏ nhìn thật lâu, cũng không biết Nguyễn Trác Hàng ở phía đối diện, chỉ vì ánh mắt cô cứ nhìn chằm chằm vào người đàn ông khác mà ăn dấm. Còn Hiên Viên Lăng ở phía kia, bên cạnh có một cô gái đang ngập tràn hứng thú hỏi, “Ê, cô gái ngồi bàn bên kia có phải chấm cậu rồi không, từ lúc bước vào đến giờ, ánh mắt vẫn luôn nhìn chăm chú cậu đó."
Lúc hai người họ thân thiết bước vào tiệm cơm, Hiên Viên Lăng đã nhìn thấy rồi, Tiêu Thỏ nhìm chằm chằm cậu, dĩ nhiên không phải là thích, mà là vì tò mò, ‘tự mình biết mình’, Hiên Viên Lăng cậu cũng có.
Cô gái phục vụ nhìn Nguyễn Trác Hàng bình tĩnh ngồi đối diện Tiêu Thỏ, thở dài nói, “Thật ra chàng trai bên cạnh cô ấy cũng rất đẹp trai nha."
Hiên Viên Lăng cũng không thể phủ nhận sức hấp dẫn của Nguyễn Trác Hàng, hơn nữa cậu ta còn vì tiếp cận với cô giáo Tiêu Thỏ mà không ngần ngại phá nát trình độ Tiếng Anh, chỉ vì ‘Gần quan được ban lộc’, cũng xem như đã dùng hết tâm cơ.
Tiêu Thỏ mãi đến khi hoàn toàn khẳng định được, người con trai trong trang phục bồi bàn kia chính là Hiên Viên Lăng lớp cô, mới hỏi Nguyễn Trác Hàng, “Sao cậu ấy lại làm ở đây?"
Nguyễn Trác Hàng nhún nhún vai tỏ vẻ anh cũng không biết, chỉ lải nhải với Tiêu Thỏ, “Em đừng cứ nhìn cậu ta như vậy nữa, mau ăn đi, lát nữa không phải muốn tới bệnh viện thăm bà ngoại sao?"
Tuy rằng ngoài miệng cô đã đáp ứng Nguyễn Trác Hàng, nhưng tầm mắt vẫn dõi theo hình ảnh của Hiên Viên Lăng. Một lúc sau, rốt cuộc cô cũng không cầm lòng được nữa, vẫy tay gọi Hiên Viên Lăng tới, giảm thấp âm lượng hỏi, “Sao em lại ở đây?"
Hiên Viên Lăng lạnh nhạt nhìn hai người, có lẽ chính bởi vì hoàn cảnh gia đình không tốt, mà từ bé đến giờ cậu chưa từng kết giao bạn bè, cũng bởi vì như vậy, bản tính lạnh lùng của cậu mới được hình thành nên, bất luận đối với ai, cũng không có lời nào để nói.
Tiêu Thỏ cũng không để ý, huých Nguyễn Trác Hàng một cái, lại hỏi, “Buổi trưa em làm thêm ở đây à? Buổi chiều không phải lên lớp sao?"
Dù sao Tiêu Thỏ cũng không phải giáo viên chủ nhiệm, thời gian mới nhận lớp cũng ngắn ngủi, nên đối với các học trò trong lớp, cô cũng không hiểu rõ, cũng như Hiên Viên Lăng, cậu ấy thường xuyên không tới lớp, nhưng thành tích cũng thuộc loại xuất sắc. Hơn nữa các học sinh trong lớp mười hai thực nghiệm không cần đóng học phí cũng như các chi phí liên quan khác, cậu bây giờ làm thêm, chính là hoàn toàn không muốn mẹ vất vả, trước tiên dành dụm tiền dành cho học phí học Đại học sau này.
“Hai vị cần hóa đơn sao?" Hiên Viên Lăng lại lạnh nhạt mở miệng hỏi, trên đời này ngoài mẹ của cậu, chắc hẳn sẽ không có ai quan tâm đến cậu nữa.
Tiêu Thỏ bặm môi, có chút bức bối, cô dù sao cũng là giáo viên của cậu ấy nha! Nhìn thấy không chào một câu thì thôi đi, đây cô đã chủ động quan tâm, cậu ấy lại không thèm đếm xỉa đến cô, thật là lạnh lùng mà.
Thái độ này của Hiên Viên Lăng lại khiến cho Nguyễn Trác Hàng cực kỳ hứng khởi, Hiên Viên Lăng nổi tiếng là lạnh lùng, cho nên anh cũng sớm biết trước sẽ bị đối xử như vậy. Thỏ con nhà anh quá đáng yêu, chỉ cần là đàn ông cùng tiếp xúc với cô sẽ vô thức mà thích cô, cho nên anh hy vọng tất cả đàn ông trên thế giới này đều sẽ thẳng thừng từ chối trước mặt cô, có như vậy cô mới chỉ thuộc về một mình anh.
Nguyễn Trác Hàng thanh toán xong liền kéo Tiêu Thỏ đi, ra khỏi tiệm cơm cô mới nói: “Thật ra em chỉ muốn biết có phải cậu ấy có khó khăn gì không để giúp đỡ thôi."
Trong đáy lòng Nguyễn Trác Hàng nảy sinh chút hờn giận, anh chính là không mong muốn lòng tốt của cô cũng dành cho người đàn ông khác đấy.
“Em có phải muốn tới bệnh viện không?"
“ Ây, vâng."
“Đi thôi, anh đưa em đi."
Nguyễn Trác Hàng thoải mái chuyển đề tài, quét sạch các vấn đề về Hiên Viên Lăng ra khỏi não cô.
Lúc Tiêu Thỏ tới bệnh viện, bà ngoại đã tỉnh lại, chỉ là thân thể vẫn rất yếu ớt, Tiêu Thỏ cùng bà ngoại trò chuyện, cũng bảo ba mẹ về nhà nghỉ ngơi một chút, đợi ăn tối xong hẵng tới thay ca cho cô.
Bà ngoại đột nhiên muốn ăn cháo, Tiêu Thỏ nghĩ nếu bảo mẹ Trương mang tới, đợi đến lúc đó chắc bà ngoại cũng đói chết rồi, nghĩ xong cô liền tới hàng cháo gần đó mua về, lúc trở lại, bệnh viện vừa lúc ầm ầm ĩ ĩ, Tiêu Thỏ tò mò nghe ngóng, phát hiện có người té xỉu ở chợ, được người qua đường tốt bụng đưa tới đây, mà hiện tại người đó đã tỉnh lại, náo loạn đòi xuất viện, bác sĩ nói phải ở lại kiểm tra, hơn nữa đã thông báo cho người nhà rồi.
Tiêu Thỏ liếc mắt hai cái, liền trở lại phòng bệnh, sau khi chăm sóc bà ăn cháo,lúc gom rác lại mang đi vứt, phát hiện căn phòng sát vách lại chính là của người phụ nữ trung niên vừa ngất xỉu, bà ấy đúng lúc đang nói chuyện với người nào đó, trên mặt có chút không biết phải làm sao, lại cũng có chút hạnh phúc.
Tiêu Thỏ lúc đi ngang qua cửa phòng, nghe thấy giọng một người con trai nói, “Mẹ, bác sĩ nói mẹ phải nằm viện hai ngày để quan sát, mẹ cứ ngoan ngoãn ở đây đi, không cần lo lắng gì hết."
Người phụ nữ trung niên vẻ mặt không tán thành nói, “Thế sao được, lời của bác sĩ sao con có thể tin chứ, họ nói vậy là để lừa tiền đó, sức khỏe của mẹ, mẹ còn có thể không biết sao?"
Tiêu Thỏ nghiêng đầu nghĩ ngợi, giọng nói này rất quen nha, người cũng liền đứng ngây trước cửa nhìn hai mẹ con người đó, ngược lại người phụ nữ sau khi nhìn thấy Tiêu Thỏ, lại ôn hòa cười, “Có việc gì sao?"
Chàng trai lúc ấy cũng quay đầu lại, nhìn thấy Tiêu Thỏ, kinh ngạc hô lên: “Là cô…"
Tác giả :
Hoa Phi