Tự Mình Nuôi Sói
Chương 15
Edit: Hoạt Đồng
Tám người ở trong quán kem, ngồi thành hai dãy mặt đối mặt, nhất thời không tìm thấy chủ đề thích hợp để nói, Tiêu Thỏ, miệng thì ăn kem, mắt thì trợn tròn lên nhìn mấy người đang ngồi bên cạnh.
“Ăn ít thôi, cẩn thận lát nữa lại đau bụng."
Gọi thật nhiều các loại kem khác nhau, nhưng những người khác lại không ăn một miếng nào, một lượng lớn kem đều chui vào bụng Tiêu Thỏ. Nhìn bộ dạng liều mạng mà ăn của Thỏ con, Nguyễn Trác Hàng nhận ra nếu không mở miệng, cô nhất định sẽ ăn hết sạch số kem trên bàn mất.
Tiêu Thỏ ngượng ngừng buông thìa xuống, phát hiện ra bọn họ không nói, cũng không ăn, ngẫm nghĩ lại, có thể là do các em ấy không thích ăn kem, bèn nói: “Nếu không, chúng ta đi ăn cơm nhé?"
“Cô giáo không cần về nhà ăn cơm à?" Nguyễn Trác Hàng giọng điệu oán trách, tại sao lúc anh rủ cô đi ăn cơm, cô toàn từ chối thế.
“Để em nhắn tin về cho mẹ." Tiêu Thỏ nói thầm bên tai Nguyễn Trác Hàng.
Tiêu Thược Nhi nhíu mày, “Cô không biết trước mặt bao nhiêu người mà thì thầm to nhỏ là bất lịch sự lắm sao?" Chuyện này, cũng không phải đặc biệt nhằm vào Tiêu Thỏ, lời cô nói là đang ám chỉ chuyện khác.
Dù sao bây giờ cũng không phải ở trường học, Tiêu Thỏ cũng không cố kỵ thân phận thầy trò nữa, nghe xong lời nói của Tiêu Thược Nhi, cô lại tiếp tục nói nhỏ với Nguyễn Trác Hàng, “Em là đang cố ý đó, chúng ta cứ tiếp tục to to nhỏ nhỏ nhé."
Đôi mắt Nguyễn Trác Hàng tràn ngập vui vẻ nói: “Ừ."
Hạ Thiên vốn cảm thấy không khí kỳ lạ, cho nên cầm điện thoại đăng nhập vào QQ chát chít, nhưng mà lúc thấy Tiêu Thỏ cùng Nguyễn Trác Hàng cứ thì thầm to nhỏ, không nhịn được tò mò hỏi: “Hai người đang nói gì thế?"
Tiêu Thỏ vẫy tay với Hạ Thiên, ý bảo cậu lại đây.
Nguyễn Trác Hàng nắm lấy bàn tay không an phận của Tiêu Thỏ, thay cô trả lời: “Không có gì đâu."
Tiêu Thỏ nghi hoặc nhìn Nguyễn Trác Hàng, cô chỉ là cố ý không thèm để ý đến Tiêu Thược Nhi thôi mà, cũng đâu cần phải đến cả Hạ Thiên cũng không được nói chuyện, tuy rằng cảm thấy kỳ quái, nhưng lại ngoan ngoãn để cho Nguyễn Trác Hàng nắm tay.
Nhìn bộ dáng thế này của hai người, khiến người ta không khó có thể đoán ra quan hệ của hai người.
“Cô giáo, tình yêu thầy trò là cấm kỵ đó, chẳng lẽ cô không biết sao?" Nhìn thấy hai người tay nắm tay, mắt Tiêu Thược Nhi như thể sắp phun ra lửa.
Tiêu Thỏ trợn tròn mắt nhìn Nguyễn Trác Hàng, anh lại hiểu lầm ánh mắt của cô, cho rằng cô không vững tin, muốn lùi bước.
Thật ra suy nghĩ của Tiêu Thỏ là không phải như vậy, cô chỉ muốn hỏi anh, có phải anh cũng nghĩ như vậy không thôi.
Nguyễn Trác Hàng đột nhiên siết chặt tay, đột nhiên gương mặt tươi dần trở nên bành trướng, khiến Tiêu Thỏ nhíu nhíu mày, “Bỏ đi thân phận, chúng ta cũng chỉ là một đôi nam nữ bình thường thôi." Ít nhất cô cũng cho rằng như vậy.
Nghe thấy Tiêu Thỏ nói thế, Nguyễn Trác Hàng cười tươi rói gật gật đầu phụ họa, chỉ cần Tiêu Thỏ không lùi bước là được rồi, anh trước giờ chưa từng nghĩ đến cô sẽ nói những lời như vậy đâu.
“Nói như cô, vậy cô cùng ba của cô cũng có thể ở bên nhau rồi."
Khuôn mặt Tiêu Thỏ lạnh lẽo, không biết nên nói cô gái Tiêu Thược Nhi này thế nào cho phải đây, cảm thấy cô ta thật không biết suy nghĩ, những lời như vậy cũng thốt ra khỏi miệng được.
“Thỏ con không phải muốn đi ăn cơm sao, vậy chúng ta cùng bàn xem nên đi đâu ăn đi." Hạ Thiên chuyển đề tài có chút gượng gạo, nhưng dù sao cũng khiến không khí trở nên đỡ căng thẳng hơn một chút.
Nguyễn Trác Hàng nghịch ngón tay Tiêu Thỏ, dịu dàng hỏi: “Thỏ con, em không phải thích ăn cơm ở nhà hàng ‘kín đáo’ sao?"
“Thế nào cũng được, xem bọn họ muốn ăn gì đi." Tiêu Thỏ dẩu dẩu môi, vẫn có chút mất hứng nói.
Nguyễn Trác Hàng bật cười túm lấy đôi môi của Tiêu Thỏ, vân vê, có chút mùi vị ve vãn. Cuối cùng Tiêu Thỏ cũng nhận thấy hơi hơi kỳ lạ, thấy mọi người đều dùng ánh mắt mờ ám nhìn cô, khuôn mặt liền ửng đỏ.
“Á…"
Bờ môi ấm nóng của Nguyễn Trác Hàng dán lên tai Tiêu Thỏ, “Môi chu ra như vậy, có phải muốn được anh hôn không?"
‘Không phải thế."
Tiêu Thỏ xấu hổ nhìn Nguyễn Trác Hàng, giọng nói có chút hờn giận.
“Ngoan! Đùa em thôi." Nguyễn Trác Hàng vui vẻ nắm bàn tay khéo léo của Tiêu Thỏ, ngón tay thon dài cố ý viết vài chữ trong lòng bàn tay cô, khiến cô cảm thấy nhồn nhột.
“Ăn cơm."
Sài Thiếu Kiệt đứng lên, nói xong hai chữ liền đi thẳng ra ngoài.
Tiêu Thỏ bĩu môi, không vui nói với bóng lưng của cậu, “Tôi lại không phải muốn mời cậu ăn cơm, hừ!", lúc quay sang nói với Kỷ Phù, lại lại gương mặt tràn đầy gió xuân: “Em muốn ăn gì nào?"
“Tùy đi, em không kén ăn."
Kỷ Phù phát hiện cô giáo này cũng không có gì đặc biệt, ngoài bề ngoài đáng yêu, chính là có chút ngu ngốc, mãi tới lúc nhìn thấy Nguyễn Trác Hàng trêu cô, mới biết được, cô thật thuần khiết, chỉ cần một chút động tác nhỏ, một ít câu nói tình tứ của Nguyễn Trác Hàng, gương mặt cô liền đỏ bừng lên, lẽ nào con trai bây giờ đều thích những cô gái như vậy sao.
Vậy chúng ta tới nhà hàng ‘kín đáo’ ăn cơm đi, lần trước Nguyễn Trác Hàng dẫn cô tới đó, đồ ăn quả thực rất ngon nha."
Nhìn bộ dạng đôi mắt to sáng rực, nước miếng dường như chỉ chực trào ra, miệng cứ liên tục chẹp chẹp của Tiêu Thỏ, huống chi đằng sau còn có một con hổ đang cười nham hiểm, hàm ý chính là, cậu nhất định phải đi, nếu không sẽ hối hận, ây, Kỷ Phù cô còn có thể từ chối được sao?
Lúc ăn cơm, tuy rằng Tiêu Thược Nhi đã nói ít đi một chút, nhưng mỗi câu nói ra, câu nào câu nấy đều hiểm độc, nghe thấy một lần, mặt Tiêu Thỏ liền đen đi một phần, nói đến mức Tiêu Thỏ muốn bùng phát lắm rồi.
Nguyễn Trác Hàng lại nhàn nhạt nói một câu, “Một cô gái xinh đẹp, sao miệng lại thối như thế."
“Cậu nói cái gì?"
“Ừm, con gái mà mồm thối là rất bất nhã, có thời gian thì nhớ đi nha sĩ kiểm tra răng miệng đi."
Một câu nói của Nguyễn Trác Hàng khiến Tiêu Thược Nhi nóng bừng mặt, Nguyễn Trác Hàng để ý đến nguyên nhân Tiêu Thỏ bị bắt nạt mà vẫn không nói câu nào, liền biết mỗi một câu của Tiêu Thược Nhi đều là nhằm vào anh, anh nghĩ rằng nếu mình bớt bảo vệ Tiêu Thỏ đi một chút, thì Tiêu Thược Nhi sẽ biết thu liễm hơn, nào ngờ, cô ta lại hoàn toàn không biết hai chữ ‘Thu liễm’ viết thế nào đâu.
Nhưng mà nếu như Tiêu Thược Nhi đã như vậy, thì anh cũng không lo lắng lòng tốt của Thỏ con bị hiểu nhầm nữa, tuy rằng anh biết cô muốn tạo quan hệ tốt với các bạn học trong lớp, đáng tiếc Tiêu Thược Nhi này lại có chết cũng không chịu hợp tác, nếu đã như vậy, anh cũng không để Thỏ con của anh bị người ta vô duyên vô cớ bắt nạt nữa, lại nói lần mời mọi người đi ăn cơm này, là có chút liên quan đến vấn đề của Sài Thiếu Kiệt, Kỷ Phù kia cũng không chắc chắn sẽ nhận thành ý của cô, thế thì Nguyễn Trác Hàng cũng không để ý đến chuyện có thể sẽ phá hỏng buổi mời cơm này nữa.
Có bao nhiêu cô gái có thể chịu đựng được câu nói này từ phía con trai chứ, huống chi Tiêu Thược Nhi luôn cậy vào mình xinh đẹp, vẫn luôn không để các cô gái khác vào trong mắt, vô cùng kiêu ngạo, hôm nay lại bị chàng trai mình thích đâm một nhát, hận không thể đào một cái lỗ để chui xuống, cô sao có thể tiếp tục mặt dày ở đây tiếp tục ăn cơm chứ.
Sau khi Tiêu Thược Nhi đi khỏi, hai chị em tốt của cô ta liền chỉ vào Nguyễn Trác Hàng nói, “Cậu thật là quá đáng." Trước khi đi cũng không quên trừng mắt nhìn Tiêu Thỏ, hàm ý trách móc trong đó thật rõ ràng.
Tiêu Thỏ bất đắc dĩ quệt miệng, liên quan gì đến cô chứ, rõ ràng là tự Tiêu Thược Nhi tìm rắc rối, cuối cùng cô lại biến thành người xấu.
“Được rồi, được rồi! Đừng giận nữa, không cần để ý đến những người không liên quan, lát nữa anh dẫn em đi chụp ảnh Hàn Quốc."
“Thật sao?"
“Ừm, nhưng mà phải đuổi cổ Sài Thiếu Kiệt đi trước đã."
Việc này chỉ có Tiêu Thỏ mới có thể xử lý được, nếu như Nguyễn Trác Hàng đuổi Sài Thiếu Kiệt đi, khẳng định cậu ra sẽ không nghe lọt tai.
Ăn cơm xong, Tiêu Thỏ đứng dậy tuyên bố giải tán, còn cần Sài Thiếu Kiệt giúp cô đưa Kỷ Phù về nhà nữa, Sài Thiếu Kiệt đương nhiên không đồng ý, chỉ trách Nguyễn Trác Hàng bên cạnh cười vô cùng sáng lạn, nụ cười đó khiến cậu cảm thấy có âm mưu.
Nhưng mà dù cậu có không muốn thế nào thì cũng không chịu đựng nổi sự cầu xin cùng tức giận của Tiêu Thỏ, cuối cùng cũng ngoan ngoãn tuân lệnh đưa Kỷ Phù về nhà.
Hai người vừa đi, Nguyễn Trác Hàng liền lập tức tống cổ Hạ Thiên, Hạ Thiên thấy tình hình trước mặt, không quan tâm nhún nhún vai rời khỏi, lúc chỉ còn lại hai người, Nguyễn Trác Hàng nhịn không nổi hôn hôn miệng nhỏ của Tiêu Thỏ, “Cuối cùng cũng được trải qua thế giới hai người rồi."
Tiêu Thỏ mặt đỏ lên, biết rằng Nguyễn Trác Hàng mấy ngày nay đều nghĩ đến chuyện này, xấu hổ nói, “Chúng ta không phải muốn đi chụp ảnh Hàn Quốc sao?"
Hai người rời khỏi nhà hàng, bắt một chiếc taxi, trực tiếp đến thẳng tiệm chụp ảnh ‘Vui vẻ’* trên phố đi bộ.
Tám người ở trong quán kem, ngồi thành hai dãy mặt đối mặt, nhất thời không tìm thấy chủ đề thích hợp để nói, Tiêu Thỏ, miệng thì ăn kem, mắt thì trợn tròn lên nhìn mấy người đang ngồi bên cạnh.
“Ăn ít thôi, cẩn thận lát nữa lại đau bụng."
Gọi thật nhiều các loại kem khác nhau, nhưng những người khác lại không ăn một miếng nào, một lượng lớn kem đều chui vào bụng Tiêu Thỏ. Nhìn bộ dạng liều mạng mà ăn của Thỏ con, Nguyễn Trác Hàng nhận ra nếu không mở miệng, cô nhất định sẽ ăn hết sạch số kem trên bàn mất.
Tiêu Thỏ ngượng ngừng buông thìa xuống, phát hiện ra bọn họ không nói, cũng không ăn, ngẫm nghĩ lại, có thể là do các em ấy không thích ăn kem, bèn nói: “Nếu không, chúng ta đi ăn cơm nhé?"
“Cô giáo không cần về nhà ăn cơm à?" Nguyễn Trác Hàng giọng điệu oán trách, tại sao lúc anh rủ cô đi ăn cơm, cô toàn từ chối thế.
“Để em nhắn tin về cho mẹ." Tiêu Thỏ nói thầm bên tai Nguyễn Trác Hàng.
Tiêu Thược Nhi nhíu mày, “Cô không biết trước mặt bao nhiêu người mà thì thầm to nhỏ là bất lịch sự lắm sao?" Chuyện này, cũng không phải đặc biệt nhằm vào Tiêu Thỏ, lời cô nói là đang ám chỉ chuyện khác.
Dù sao bây giờ cũng không phải ở trường học, Tiêu Thỏ cũng không cố kỵ thân phận thầy trò nữa, nghe xong lời nói của Tiêu Thược Nhi, cô lại tiếp tục nói nhỏ với Nguyễn Trác Hàng, “Em là đang cố ý đó, chúng ta cứ tiếp tục to to nhỏ nhỏ nhé."
Đôi mắt Nguyễn Trác Hàng tràn ngập vui vẻ nói: “Ừ."
Hạ Thiên vốn cảm thấy không khí kỳ lạ, cho nên cầm điện thoại đăng nhập vào QQ chát chít, nhưng mà lúc thấy Tiêu Thỏ cùng Nguyễn Trác Hàng cứ thì thầm to nhỏ, không nhịn được tò mò hỏi: “Hai người đang nói gì thế?"
Tiêu Thỏ vẫy tay với Hạ Thiên, ý bảo cậu lại đây.
Nguyễn Trác Hàng nắm lấy bàn tay không an phận của Tiêu Thỏ, thay cô trả lời: “Không có gì đâu."
Tiêu Thỏ nghi hoặc nhìn Nguyễn Trác Hàng, cô chỉ là cố ý không thèm để ý đến Tiêu Thược Nhi thôi mà, cũng đâu cần phải đến cả Hạ Thiên cũng không được nói chuyện, tuy rằng cảm thấy kỳ quái, nhưng lại ngoan ngoãn để cho Nguyễn Trác Hàng nắm tay.
Nhìn bộ dáng thế này của hai người, khiến người ta không khó có thể đoán ra quan hệ của hai người.
“Cô giáo, tình yêu thầy trò là cấm kỵ đó, chẳng lẽ cô không biết sao?" Nhìn thấy hai người tay nắm tay, mắt Tiêu Thược Nhi như thể sắp phun ra lửa.
Tiêu Thỏ trợn tròn mắt nhìn Nguyễn Trác Hàng, anh lại hiểu lầm ánh mắt của cô, cho rằng cô không vững tin, muốn lùi bước.
Thật ra suy nghĩ của Tiêu Thỏ là không phải như vậy, cô chỉ muốn hỏi anh, có phải anh cũng nghĩ như vậy không thôi.
Nguyễn Trác Hàng đột nhiên siết chặt tay, đột nhiên gương mặt tươi dần trở nên bành trướng, khiến Tiêu Thỏ nhíu nhíu mày, “Bỏ đi thân phận, chúng ta cũng chỉ là một đôi nam nữ bình thường thôi." Ít nhất cô cũng cho rằng như vậy.
Nghe thấy Tiêu Thỏ nói thế, Nguyễn Trác Hàng cười tươi rói gật gật đầu phụ họa, chỉ cần Tiêu Thỏ không lùi bước là được rồi, anh trước giờ chưa từng nghĩ đến cô sẽ nói những lời như vậy đâu.
“Nói như cô, vậy cô cùng ba của cô cũng có thể ở bên nhau rồi."
Khuôn mặt Tiêu Thỏ lạnh lẽo, không biết nên nói cô gái Tiêu Thược Nhi này thế nào cho phải đây, cảm thấy cô ta thật không biết suy nghĩ, những lời như vậy cũng thốt ra khỏi miệng được.
“Thỏ con không phải muốn đi ăn cơm sao, vậy chúng ta cùng bàn xem nên đi đâu ăn đi." Hạ Thiên chuyển đề tài có chút gượng gạo, nhưng dù sao cũng khiến không khí trở nên đỡ căng thẳng hơn một chút.
Nguyễn Trác Hàng nghịch ngón tay Tiêu Thỏ, dịu dàng hỏi: “Thỏ con, em không phải thích ăn cơm ở nhà hàng ‘kín đáo’ sao?"
“Thế nào cũng được, xem bọn họ muốn ăn gì đi." Tiêu Thỏ dẩu dẩu môi, vẫn có chút mất hứng nói.
Nguyễn Trác Hàng bật cười túm lấy đôi môi của Tiêu Thỏ, vân vê, có chút mùi vị ve vãn. Cuối cùng Tiêu Thỏ cũng nhận thấy hơi hơi kỳ lạ, thấy mọi người đều dùng ánh mắt mờ ám nhìn cô, khuôn mặt liền ửng đỏ.
“Á…"
Bờ môi ấm nóng của Nguyễn Trác Hàng dán lên tai Tiêu Thỏ, “Môi chu ra như vậy, có phải muốn được anh hôn không?"
‘Không phải thế."
Tiêu Thỏ xấu hổ nhìn Nguyễn Trác Hàng, giọng nói có chút hờn giận.
“Ngoan! Đùa em thôi." Nguyễn Trác Hàng vui vẻ nắm bàn tay khéo léo của Tiêu Thỏ, ngón tay thon dài cố ý viết vài chữ trong lòng bàn tay cô, khiến cô cảm thấy nhồn nhột.
“Ăn cơm."
Sài Thiếu Kiệt đứng lên, nói xong hai chữ liền đi thẳng ra ngoài.
Tiêu Thỏ bĩu môi, không vui nói với bóng lưng của cậu, “Tôi lại không phải muốn mời cậu ăn cơm, hừ!", lúc quay sang nói với Kỷ Phù, lại lại gương mặt tràn đầy gió xuân: “Em muốn ăn gì nào?"
“Tùy đi, em không kén ăn."
Kỷ Phù phát hiện cô giáo này cũng không có gì đặc biệt, ngoài bề ngoài đáng yêu, chính là có chút ngu ngốc, mãi tới lúc nhìn thấy Nguyễn Trác Hàng trêu cô, mới biết được, cô thật thuần khiết, chỉ cần một chút động tác nhỏ, một ít câu nói tình tứ của Nguyễn Trác Hàng, gương mặt cô liền đỏ bừng lên, lẽ nào con trai bây giờ đều thích những cô gái như vậy sao.
Vậy chúng ta tới nhà hàng ‘kín đáo’ ăn cơm đi, lần trước Nguyễn Trác Hàng dẫn cô tới đó, đồ ăn quả thực rất ngon nha."
Nhìn bộ dạng đôi mắt to sáng rực, nước miếng dường như chỉ chực trào ra, miệng cứ liên tục chẹp chẹp của Tiêu Thỏ, huống chi đằng sau còn có một con hổ đang cười nham hiểm, hàm ý chính là, cậu nhất định phải đi, nếu không sẽ hối hận, ây, Kỷ Phù cô còn có thể từ chối được sao?
Lúc ăn cơm, tuy rằng Tiêu Thược Nhi đã nói ít đi một chút, nhưng mỗi câu nói ra, câu nào câu nấy đều hiểm độc, nghe thấy một lần, mặt Tiêu Thỏ liền đen đi một phần, nói đến mức Tiêu Thỏ muốn bùng phát lắm rồi.
Nguyễn Trác Hàng lại nhàn nhạt nói một câu, “Một cô gái xinh đẹp, sao miệng lại thối như thế."
“Cậu nói cái gì?"
“Ừm, con gái mà mồm thối là rất bất nhã, có thời gian thì nhớ đi nha sĩ kiểm tra răng miệng đi."
Một câu nói của Nguyễn Trác Hàng khiến Tiêu Thược Nhi nóng bừng mặt, Nguyễn Trác Hàng để ý đến nguyên nhân Tiêu Thỏ bị bắt nạt mà vẫn không nói câu nào, liền biết mỗi một câu của Tiêu Thược Nhi đều là nhằm vào anh, anh nghĩ rằng nếu mình bớt bảo vệ Tiêu Thỏ đi một chút, thì Tiêu Thược Nhi sẽ biết thu liễm hơn, nào ngờ, cô ta lại hoàn toàn không biết hai chữ ‘Thu liễm’ viết thế nào đâu.
Nhưng mà nếu như Tiêu Thược Nhi đã như vậy, thì anh cũng không lo lắng lòng tốt của Thỏ con bị hiểu nhầm nữa, tuy rằng anh biết cô muốn tạo quan hệ tốt với các bạn học trong lớp, đáng tiếc Tiêu Thược Nhi này lại có chết cũng không chịu hợp tác, nếu đã như vậy, anh cũng không để Thỏ con của anh bị người ta vô duyên vô cớ bắt nạt nữa, lại nói lần mời mọi người đi ăn cơm này, là có chút liên quan đến vấn đề của Sài Thiếu Kiệt, Kỷ Phù kia cũng không chắc chắn sẽ nhận thành ý của cô, thế thì Nguyễn Trác Hàng cũng không để ý đến chuyện có thể sẽ phá hỏng buổi mời cơm này nữa.
Có bao nhiêu cô gái có thể chịu đựng được câu nói này từ phía con trai chứ, huống chi Tiêu Thược Nhi luôn cậy vào mình xinh đẹp, vẫn luôn không để các cô gái khác vào trong mắt, vô cùng kiêu ngạo, hôm nay lại bị chàng trai mình thích đâm một nhát, hận không thể đào một cái lỗ để chui xuống, cô sao có thể tiếp tục mặt dày ở đây tiếp tục ăn cơm chứ.
Sau khi Tiêu Thược Nhi đi khỏi, hai chị em tốt của cô ta liền chỉ vào Nguyễn Trác Hàng nói, “Cậu thật là quá đáng." Trước khi đi cũng không quên trừng mắt nhìn Tiêu Thỏ, hàm ý trách móc trong đó thật rõ ràng.
Tiêu Thỏ bất đắc dĩ quệt miệng, liên quan gì đến cô chứ, rõ ràng là tự Tiêu Thược Nhi tìm rắc rối, cuối cùng cô lại biến thành người xấu.
“Được rồi, được rồi! Đừng giận nữa, không cần để ý đến những người không liên quan, lát nữa anh dẫn em đi chụp ảnh Hàn Quốc."
“Thật sao?"
“Ừm, nhưng mà phải đuổi cổ Sài Thiếu Kiệt đi trước đã."
Việc này chỉ có Tiêu Thỏ mới có thể xử lý được, nếu như Nguyễn Trác Hàng đuổi Sài Thiếu Kiệt đi, khẳng định cậu ra sẽ không nghe lọt tai.
Ăn cơm xong, Tiêu Thỏ đứng dậy tuyên bố giải tán, còn cần Sài Thiếu Kiệt giúp cô đưa Kỷ Phù về nhà nữa, Sài Thiếu Kiệt đương nhiên không đồng ý, chỉ trách Nguyễn Trác Hàng bên cạnh cười vô cùng sáng lạn, nụ cười đó khiến cậu cảm thấy có âm mưu.
Nhưng mà dù cậu có không muốn thế nào thì cũng không chịu đựng nổi sự cầu xin cùng tức giận của Tiêu Thỏ, cuối cùng cũng ngoan ngoãn tuân lệnh đưa Kỷ Phù về nhà.
Hai người vừa đi, Nguyễn Trác Hàng liền lập tức tống cổ Hạ Thiên, Hạ Thiên thấy tình hình trước mặt, không quan tâm nhún nhún vai rời khỏi, lúc chỉ còn lại hai người, Nguyễn Trác Hàng nhịn không nổi hôn hôn miệng nhỏ của Tiêu Thỏ, “Cuối cùng cũng được trải qua thế giới hai người rồi."
Tiêu Thỏ mặt đỏ lên, biết rằng Nguyễn Trác Hàng mấy ngày nay đều nghĩ đến chuyện này, xấu hổ nói, “Chúng ta không phải muốn đi chụp ảnh Hàn Quốc sao?"
Hai người rời khỏi nhà hàng, bắt một chiếc taxi, trực tiếp đến thẳng tiệm chụp ảnh ‘Vui vẻ’* trên phố đi bộ.
Tác giả :
Hoa Phi