Tự Mình Nuôi Sói
Chương 11
Edit: Hoạt Đồng
Đêm qua Tiêu Thỏ rất khuya mới ngủ, trong đầu đều là những hình ảnh tại công viên lúc sáng, lăn qua lộn lại trên giường cũng không tài nào ngủ được, cầm lấy chiếc điện thoại mới mua, nhìn thật kỹ hình ảnh người con trai đang cười dịu dàng trên màn hình, lại càng trằn trọc khó ngủ, mãi đến rạng sáng mới đi vào mộng đẹp.
Tiêu Thỏ từ nhỏ đến lớn, vì nguyên nhân sức khỏe không tốt, luôn tuân theo nguyên tắc ‘Ngủ sớm, dậy sớm’, đây vẫn là lần đầu tiên cô đi ngủ muộn đến vậy. Ngày bình thường, chỉ cần qua mười giờ tối là cô đã đi ngủ, nằm mơ thấy Chu Công rồi.
Buổi trưa, điện thoại của Tiêu Thỏ lần đầu đổ chuông, người gọi đến hiển nhiên là Nguyễn Trác Hàng, đầu dây bên kia phát ra tiếng nói dịu dàng: “Thỏ con dậy chưa?"
“Dậy từ lâu rồi đó." Đôi tai thỏ nhỏ nhắn ửng đỏ, cô tối qua mất ngủ, nên hôm nay ngủ nướng hết cả buổi sáng, mãi đến vừa nãy mới ngủ dậy, rồi ăn luôn cơm trưa.
“Nhưng mà anh nhớ em không ngủ được, em hại anh mất ngủ, em nói xem, nên bồi thường thiệt hại cho anh thế nào đây?"
Mặt Tiêu Thỏ càng đỏ hơn, cô dường như thấy được Nguyễn Trác Hàng đang đứng mỉm cười trước mặt cô, cứ như vậy mang ánh mắt dạt dào tình cảm mà nhìn cô.
“Liên quan gì đến em chứ!"
“Tất cả là vì nhớ em đó, được không?"
Tiêu Thỏ đỏ mặt, không biết nên trả lời thế nào.
Mẹ Tiêu vừa lúc đi tới, nhìn thấy Tiêu Thỏ cầm điện thoại, ngơ ngác không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào TV, hai má lại đỏ một cách quái lạ, lo lắng đặt tay lên trán con gái, hỏi: “Thỏ con của mẹ có phải khó chịu ở đâu không?"
“Mẹ!"
Tiên Thỏ hoàn hồn tắt phụt điện thoại, lo lắng bị mẹ phát hiện ra bí mật, nhưng cũng may mẹ đến đúng lúc, giúp cô trốn thoát được hoàn cảnh quẫn bách này.
“Khó chịu trong người sao, nếu khó chịu thì phải nói cho mẹ biết chứ?"
“Không phải ạ."
Mẹ Tiêu thấy cô không có gì bất thường, cũng không sốt, chỉ có hai má là đỏ ửng mà thôi, lại nhìn điện thoại trên tay Tiêu Thỏ, hỏi: “Mua điện thoại rồi à?"
“Dạ."
“Đưa mẹ xem thử xem."
“Không được, đây là đồ riêng tư của con, mẹ không được xem."
Chủ yếu là trên màn hình có ảnh của Nguyễn Trác Hàng, mẹ mà nhìn thấy nhất định sẽ truy hỏi người con trai đó là ai, trực giác nói cho Tiêu Thỏ biết, bây giờ không phải lúc thích hợp để nói với mẹ.
Mẹ Tiêu ngây người một lúc, sau đó cười lên: “Thỏ con của chúng ta trưởng thành thật rồi, có cả bí mật nữa cơ đấy! Được, không xem thì không xem, thế số điện thoại có thể nói cho mẹ biết không hả?"
Tiên Thỏ ngượng ngùng ấn số điện thoại của mẹ lên máy, bấm gọi, trên điện thoại của mẹ lập tức hiện lên số điện thoại của cô.
Mẹ Tiêu lưu xong số điện thoại của con gái liền nói: “Mẹ muốn đi shopping, con có muốn đi với mẹ không?"
“Con không muốn đi, con muốn ở nhà nghỉ ngơi."
Mẹ Tiêu bật cười, con nhóc này, trước đây không cho nó ra ngoài, thì ngày nào cũng nằng nặc đòi đi, giờ cho nó đi, nó lại còn tỏ vẻ không vui.
Điện thoại của Tiêu Thỏ lúc này đột nhiên vang lên âm báo có tin nhắn.
Cô nhìn thử, vẫn là Nguyễn Trác Hàng.
Anh hỏi cô, “Buổi chiều đi chơi nhé?"
Tiêu Thỏ trả lời rất nhanh, “Buổi chiều em phải cùng mẹ đi dạo phố."
Sau khi gửi xong, Tiêu Thỏ liền nói với mẹ: “Mẹ, chúng ta cùng đi shopping đi, con muốn mua thêm quần áo."
Tiêu Thỏ nghĩ, nói dối là không tốt, nên cô liền cùng mẹ đi ra ngoài, sau khi tin nhắn gửi đi được hai phút, bên kia lập tức hồi âm, “Em nhẫn tâm cứ thế vứt bỏ anh sao?"
Sau khi Tiêu Thỏ gửi đi một icon mặt cười, liền nhét luôn điện thoại vào túi xách.
(# ̄▽ ̄#)
Thật ra cô là đang xấu hổ đó.
Thứ Hai, bởi không có tiết, nên Tiêu Thỏ không cần đến trường học, ở nhà có chút không cầm lòng được, cô vậy mà lại muốn đến trường một chuyến, về phần nguyên nhân, dường như ở nơi ấy có một người nào đó đang dụ dỗ cô tới. Huống chi, từ sáng tới giờ, anh lại không ngoan ngoãn học tập, chỉ chăm chú ngồi nhắn tin cho cô.
“Thành tích Ngữ Văn của anh rất tốt."
Đó là tin nhắn đầu tiên anh gửi đến sáng nay, cô không hiểu, bèn hỏi lại.
Nguyễn Trác Hàng nói: “Cho nên không cần học môn Ngữ Văn, nên đổi lại thành môn Tiếng Anh mới tốt."
Tiêu Thỏ yên lặng không nói gì, thành tích Ngữ Văn của anh tốt, không có nghĩa là ai ai cũng tốt nhé.
Sau đó anh lại gửi tới một tin nhắn: “Thi môn Sinh Học, anh lần nào cũng đạt một trăm điểm."
Hàm ý của lời nói này, Tiêu Thỏ không cần hỏi cũng biết, khẳng định lại là, không cần học môn Sinh nữa, nên đổi thành môn Tiếng Anh. Với tư cách là một giáo viên Tiếng Anh, thấy một học sinh thích học môn của mình như thế, hẳn cô nên vui mừng mới đúng, nhưng mà lời này từ trong miệng Nguyễn Trác Hàng nói ra, sao cô lại cảm thấy có chút dở khóc dở cười.
Đến trưa, Nguyễn Trác Hàng hỏi cô, đã ăn cơm chưa, muốn cùng nhau ăn cơm. Thật ra mới mười một giờ trưa, nhưng thời gian nghỉ trưa của anh lại không nhiều, Tiêu Thỏ nào có ý định đến làm phiền anh học bài chứ, đương nhiên là lại từ chối.
Tới chiều, Nguyễn Trác Hàng rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, gửi đến một câu, “Anh nói nhiều như thế, sao em lại không có chút biểu hiện gì thế hả?"
“Biểu hiện gì cơ?"
“Ví dụ như nói, em nhớ anh, hoặc là chủ động đề nghị, hôm nay giúp anh ôn tập ấy."
Nhìn thấy những lời này, mặt Tiêu Thỏ đỏ lên, người này hình như rất có hứng thú với những câu ‘Sến sẩm’.
“Trưa mai học thêm."
Bởi vì mai là thứ Ba, tiết ba, tiết bốn đều là tiết của cô, sau khi tan học, vừa vặn có thể giúp anh ôn tập.
“Không được, em hôm nay nhất định phải đến trường dạy kèm cho anh, anh đã hai ngày không được gặp em rồi, em có biết hai ngày có tất cả bao nhiêu tiếng không?"
Tiêu thỏ cắn cắn môi, nhìn chằm chằm vào mấy dòng tin nhắn, cũng không trả lời lại.
Bên kia lại gửi đến, “Anh nhớ em."
Tiêu Thỏ lại hy sinh, run rẩy hồi âm một chữ “Vâng".
Bên kia rất nhanh liền gửi đến một icon cười tươi roi rói, đồng thời nói: Bốn giờ, gặp mặt ở cổng trường.
Thật tốt.
Nhận được câu trả lời vừa ý sau cả ngày quấy rầy Tiêu Thỏ, cuối cùng anh cũng để cho cô yên tĩnh một chút , Tiêu Thỏ vào phòng sách, sắp xếp lại giáo áo, thấy cũng đã gần đến giờ hẹn, liền với lấy túi xách rồi ra khỏi nhà.
Vì không nhờ chú Phó đưa đi, nên cô cố ý đi sớm hơn một chút, tính toán thời gian, đến trường chắc cũng chưa đến bốn giờ, cũng tốt, vậy cô sẽ tới thẳng lớp học, nếu như ở bên ngoài, chắc chắn sẽ ham chơi, hôm nay nhất định phải giúp anh ôn tập.
Tiêu Thỏ tự nhủ với chính mình, âm thầm hạ quyết định.
Lúc đến cổng trường, bởi vì các học sinh vẫn đang trong giờ học, con phố bình thường đông đúc, lúc này lại cực kỳ vắng lặng, đúng vậy, cũng bởi vì như vậy, nên khi Sài Thiếu Kiệt đi ngang qua, cô liền nhìn thấy rất rõ ràng.
Ơ! Sài Thiếu Kiệt sao lại ở đây? Bây giờ không phải là nên ở trong lớp học sao?
Nhấc chân đi theo, nhìn thấy cậu ấy bước vào một con ngõ nhỏ, còn chưa kịp bước lại gần, đã nghe thấy tiếng đánh nhau phát ra từ bên trong, cô liền tiến lại gần xem thử, tim bị dọa tới suýt chút nữa thì ngừng đập, Sài Thiếu Kiệt đang bị năm tên côn đồ vây lấy.
Đây là đánh hội đồng!!!
Tiêu Thỏ sắc mặt trắng bệch, nhưng cô cũng biết cô là giáo viên, cô nên bảo vệ học sinh của mình, đây rõ ràng là ỉ đông hiếp ít. Cũng không thèm nghĩ tới cô thân hình yếu ớt, không biết có giúp đỡ được gì không, liền nhanh chóng xông vào trong trận ẩu đả, chắn trước người Sài Thiếu Kiệt, sợ sệt trợn trừng mắt, giọng nói run run, “Các người, các người sao lại lấy đông hiếp ít."
Tiêu Thỏ cũng ăn may, đám người này tuy rằng là lưu manh, nhưng lại không vô duyên vô cớ đánh con gái, chỉ là giọng nói có chút hung ác, mặt mày dữ tợn nói: “Con ranh ở đâu lòi ra đây, mau mau cút đi, nếu không ngay cả mày ông đây cũng đánh."
“Đánh nhau là không đúng, cẩn thận tôi báo công an bắt các người."
Đêm qua Tiêu Thỏ rất khuya mới ngủ, trong đầu đều là những hình ảnh tại công viên lúc sáng, lăn qua lộn lại trên giường cũng không tài nào ngủ được, cầm lấy chiếc điện thoại mới mua, nhìn thật kỹ hình ảnh người con trai đang cười dịu dàng trên màn hình, lại càng trằn trọc khó ngủ, mãi đến rạng sáng mới đi vào mộng đẹp.
Tiêu Thỏ từ nhỏ đến lớn, vì nguyên nhân sức khỏe không tốt, luôn tuân theo nguyên tắc ‘Ngủ sớm, dậy sớm’, đây vẫn là lần đầu tiên cô đi ngủ muộn đến vậy. Ngày bình thường, chỉ cần qua mười giờ tối là cô đã đi ngủ, nằm mơ thấy Chu Công rồi.
Buổi trưa, điện thoại của Tiêu Thỏ lần đầu đổ chuông, người gọi đến hiển nhiên là Nguyễn Trác Hàng, đầu dây bên kia phát ra tiếng nói dịu dàng: “Thỏ con dậy chưa?"
“Dậy từ lâu rồi đó." Đôi tai thỏ nhỏ nhắn ửng đỏ, cô tối qua mất ngủ, nên hôm nay ngủ nướng hết cả buổi sáng, mãi đến vừa nãy mới ngủ dậy, rồi ăn luôn cơm trưa.
“Nhưng mà anh nhớ em không ngủ được, em hại anh mất ngủ, em nói xem, nên bồi thường thiệt hại cho anh thế nào đây?"
Mặt Tiêu Thỏ càng đỏ hơn, cô dường như thấy được Nguyễn Trác Hàng đang đứng mỉm cười trước mặt cô, cứ như vậy mang ánh mắt dạt dào tình cảm mà nhìn cô.
“Liên quan gì đến em chứ!"
“Tất cả là vì nhớ em đó, được không?"
Tiêu Thỏ đỏ mặt, không biết nên trả lời thế nào.
Mẹ Tiêu vừa lúc đi tới, nhìn thấy Tiêu Thỏ cầm điện thoại, ngơ ngác không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào TV, hai má lại đỏ một cách quái lạ, lo lắng đặt tay lên trán con gái, hỏi: “Thỏ con của mẹ có phải khó chịu ở đâu không?"
“Mẹ!"
Tiên Thỏ hoàn hồn tắt phụt điện thoại, lo lắng bị mẹ phát hiện ra bí mật, nhưng cũng may mẹ đến đúng lúc, giúp cô trốn thoát được hoàn cảnh quẫn bách này.
“Khó chịu trong người sao, nếu khó chịu thì phải nói cho mẹ biết chứ?"
“Không phải ạ."
Mẹ Tiêu thấy cô không có gì bất thường, cũng không sốt, chỉ có hai má là đỏ ửng mà thôi, lại nhìn điện thoại trên tay Tiêu Thỏ, hỏi: “Mua điện thoại rồi à?"
“Dạ."
“Đưa mẹ xem thử xem."
“Không được, đây là đồ riêng tư của con, mẹ không được xem."
Chủ yếu là trên màn hình có ảnh của Nguyễn Trác Hàng, mẹ mà nhìn thấy nhất định sẽ truy hỏi người con trai đó là ai, trực giác nói cho Tiêu Thỏ biết, bây giờ không phải lúc thích hợp để nói với mẹ.
Mẹ Tiêu ngây người một lúc, sau đó cười lên: “Thỏ con của chúng ta trưởng thành thật rồi, có cả bí mật nữa cơ đấy! Được, không xem thì không xem, thế số điện thoại có thể nói cho mẹ biết không hả?"
Tiên Thỏ ngượng ngùng ấn số điện thoại của mẹ lên máy, bấm gọi, trên điện thoại của mẹ lập tức hiện lên số điện thoại của cô.
Mẹ Tiêu lưu xong số điện thoại của con gái liền nói: “Mẹ muốn đi shopping, con có muốn đi với mẹ không?"
“Con không muốn đi, con muốn ở nhà nghỉ ngơi."
Mẹ Tiêu bật cười, con nhóc này, trước đây không cho nó ra ngoài, thì ngày nào cũng nằng nặc đòi đi, giờ cho nó đi, nó lại còn tỏ vẻ không vui.
Điện thoại của Tiêu Thỏ lúc này đột nhiên vang lên âm báo có tin nhắn.
Cô nhìn thử, vẫn là Nguyễn Trác Hàng.
Anh hỏi cô, “Buổi chiều đi chơi nhé?"
Tiêu Thỏ trả lời rất nhanh, “Buổi chiều em phải cùng mẹ đi dạo phố."
Sau khi gửi xong, Tiêu Thỏ liền nói với mẹ: “Mẹ, chúng ta cùng đi shopping đi, con muốn mua thêm quần áo."
Tiêu Thỏ nghĩ, nói dối là không tốt, nên cô liền cùng mẹ đi ra ngoài, sau khi tin nhắn gửi đi được hai phút, bên kia lập tức hồi âm, “Em nhẫn tâm cứ thế vứt bỏ anh sao?"
Sau khi Tiêu Thỏ gửi đi một icon mặt cười, liền nhét luôn điện thoại vào túi xách.
(# ̄▽ ̄#)
Thật ra cô là đang xấu hổ đó.
Thứ Hai, bởi không có tiết, nên Tiêu Thỏ không cần đến trường học, ở nhà có chút không cầm lòng được, cô vậy mà lại muốn đến trường một chuyến, về phần nguyên nhân, dường như ở nơi ấy có một người nào đó đang dụ dỗ cô tới. Huống chi, từ sáng tới giờ, anh lại không ngoan ngoãn học tập, chỉ chăm chú ngồi nhắn tin cho cô.
“Thành tích Ngữ Văn của anh rất tốt."
Đó là tin nhắn đầu tiên anh gửi đến sáng nay, cô không hiểu, bèn hỏi lại.
Nguyễn Trác Hàng nói: “Cho nên không cần học môn Ngữ Văn, nên đổi lại thành môn Tiếng Anh mới tốt."
Tiêu Thỏ yên lặng không nói gì, thành tích Ngữ Văn của anh tốt, không có nghĩa là ai ai cũng tốt nhé.
Sau đó anh lại gửi tới một tin nhắn: “Thi môn Sinh Học, anh lần nào cũng đạt một trăm điểm."
Hàm ý của lời nói này, Tiêu Thỏ không cần hỏi cũng biết, khẳng định lại là, không cần học môn Sinh nữa, nên đổi thành môn Tiếng Anh. Với tư cách là một giáo viên Tiếng Anh, thấy một học sinh thích học môn của mình như thế, hẳn cô nên vui mừng mới đúng, nhưng mà lời này từ trong miệng Nguyễn Trác Hàng nói ra, sao cô lại cảm thấy có chút dở khóc dở cười.
Đến trưa, Nguyễn Trác Hàng hỏi cô, đã ăn cơm chưa, muốn cùng nhau ăn cơm. Thật ra mới mười một giờ trưa, nhưng thời gian nghỉ trưa của anh lại không nhiều, Tiêu Thỏ nào có ý định đến làm phiền anh học bài chứ, đương nhiên là lại từ chối.
Tới chiều, Nguyễn Trác Hàng rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, gửi đến một câu, “Anh nói nhiều như thế, sao em lại không có chút biểu hiện gì thế hả?"
“Biểu hiện gì cơ?"
“Ví dụ như nói, em nhớ anh, hoặc là chủ động đề nghị, hôm nay giúp anh ôn tập ấy."
Nhìn thấy những lời này, mặt Tiêu Thỏ đỏ lên, người này hình như rất có hứng thú với những câu ‘Sến sẩm’.
“Trưa mai học thêm."
Bởi vì mai là thứ Ba, tiết ba, tiết bốn đều là tiết của cô, sau khi tan học, vừa vặn có thể giúp anh ôn tập.
“Không được, em hôm nay nhất định phải đến trường dạy kèm cho anh, anh đã hai ngày không được gặp em rồi, em có biết hai ngày có tất cả bao nhiêu tiếng không?"
Tiêu thỏ cắn cắn môi, nhìn chằm chằm vào mấy dòng tin nhắn, cũng không trả lời lại.
Bên kia lại gửi đến, “Anh nhớ em."
Tiêu Thỏ lại hy sinh, run rẩy hồi âm một chữ “Vâng".
Bên kia rất nhanh liền gửi đến một icon cười tươi roi rói, đồng thời nói: Bốn giờ, gặp mặt ở cổng trường.
Thật tốt.
Nhận được câu trả lời vừa ý sau cả ngày quấy rầy Tiêu Thỏ, cuối cùng anh cũng để cho cô yên tĩnh một chút , Tiêu Thỏ vào phòng sách, sắp xếp lại giáo áo, thấy cũng đã gần đến giờ hẹn, liền với lấy túi xách rồi ra khỏi nhà.
Vì không nhờ chú Phó đưa đi, nên cô cố ý đi sớm hơn một chút, tính toán thời gian, đến trường chắc cũng chưa đến bốn giờ, cũng tốt, vậy cô sẽ tới thẳng lớp học, nếu như ở bên ngoài, chắc chắn sẽ ham chơi, hôm nay nhất định phải giúp anh ôn tập.
Tiêu Thỏ tự nhủ với chính mình, âm thầm hạ quyết định.
Lúc đến cổng trường, bởi vì các học sinh vẫn đang trong giờ học, con phố bình thường đông đúc, lúc này lại cực kỳ vắng lặng, đúng vậy, cũng bởi vì như vậy, nên khi Sài Thiếu Kiệt đi ngang qua, cô liền nhìn thấy rất rõ ràng.
Ơ! Sài Thiếu Kiệt sao lại ở đây? Bây giờ không phải là nên ở trong lớp học sao?
Nhấc chân đi theo, nhìn thấy cậu ấy bước vào một con ngõ nhỏ, còn chưa kịp bước lại gần, đã nghe thấy tiếng đánh nhau phát ra từ bên trong, cô liền tiến lại gần xem thử, tim bị dọa tới suýt chút nữa thì ngừng đập, Sài Thiếu Kiệt đang bị năm tên côn đồ vây lấy.
Đây là đánh hội đồng!!!
Tiêu Thỏ sắc mặt trắng bệch, nhưng cô cũng biết cô là giáo viên, cô nên bảo vệ học sinh của mình, đây rõ ràng là ỉ đông hiếp ít. Cũng không thèm nghĩ tới cô thân hình yếu ớt, không biết có giúp đỡ được gì không, liền nhanh chóng xông vào trong trận ẩu đả, chắn trước người Sài Thiếu Kiệt, sợ sệt trợn trừng mắt, giọng nói run run, “Các người, các người sao lại lấy đông hiếp ít."
Tiêu Thỏ cũng ăn may, đám người này tuy rằng là lưu manh, nhưng lại không vô duyên vô cớ đánh con gái, chỉ là giọng nói có chút hung ác, mặt mày dữ tợn nói: “Con ranh ở đâu lòi ra đây, mau mau cút đi, nếu không ngay cả mày ông đây cũng đánh."
“Đánh nhau là không đúng, cẩn thận tôi báo công an bắt các người."
Tác giả :
Hoa Phi