Tử Mệ
Chương 25
Hắn vừa đi mấy tháng, đợi đến lúc trở về, ta đã lâm vào mê man, ít khi có thể tỉnh lại. Sau khi hắn rời khỏi, ta vẫn tiếp tục duy trì bệnh trạng, ai có thể khẳng định hắn sẽ không giả như rời cung, rồi lại âm thầm theo dõi từng hành động của ta, chờ ta lộ ra dấu vết?
Theo miêu tả của ngự y, ta chỉ còn sống 1 tháng nữa, mà giờ phút này là lúc ngũ cảm hoàn toàn biến mất, không bao lâu sau ta sẽ hoàn toàn vô tri vô giác, không thể nhúc nhích, sau đó trong 1 thời điểm không ai hay biết chậm rãi chết đi.
Trên thực tế, ta bất quá chỉ dùng 1 chút thuốc khiến người ta mê man, sắc mặt tái nhợt cũng chỉ là bởi vì thể chất luôn suy yếu.
Sở dĩ kéo dài thời gian độc phát lâu như vậy, là để có thể kéo hắn ra khỏi cung, giúp Nhạn Bắc có thêm thời gian chuẩn bị.
Từ khi hai quốc gia chính thức đối lập, quan lại trong triều có nguyên quán Nhạn Bắc đều bị cách chức đểđiều tra, trong lúc nhất thời xuất hiện nhiều vị trí trống, mà quan chủ chưởng điều phối Lại Bộ là người của Trương Sĩ Ngạn, muốn tìm một vài thủ hạ bổ khuyết những vị trí còn trống thật sự dễ như trở bàn tay.
Nay Trung Nguyên đại địa, thế phân tam phương, 1 là Tử Viên, 1 là liên minh do Nhạn Bắc cầm đầu, còn lại là Kiền Chiêm quốc phe trung lập. Nhạn Bắc quốc nhiều năm trước tới nay trăm phương ngàn kế, trau dồi thế lực.
Ta hôn trầm mở mắt ra, nhìn cũng không rõ ràng, nhưng độấm đôi bàn tay này vẫn vô cùng quen thuộc.
“Hoàng Thượng, vi thần đãđem hết toàn lực khiến độc trong người điện hạ phát chậm hơn, nhưng chung quy khó có thể hóa giải độc này," Thái y nói,“Ít ngày nữa, điện hạ sẽmất hết ngũ cảm, đến lúc đó không chỉ không nhìn thấy, nghe không được, liền ngay cảý thức cũng sẽ dần dần biến mất, không thể có cảm giác với mọi thứ, giống như……"
Hắn không lên tiếng, không dám nói tiếp nữa,“Phế nhân" Hoặc là“Hoạt tử nhân" những chữ đó rốt cuộc vẫn không thể dùng trên người ta.
“Ta mặc kệ y biến thành cái dạng gì,"Ôm lấy ta, hắn nói,“Ta chỉ cần y còn sống, vô luận như thế nào cũng phải nghĩ cách cứu sống y, chỉ cần y còn sống, ắt sẽ có 1 ngày tỉnh lại……"
“Hoàng Thượng,"Đối phương thật cẩn thận mà trả lời,“Chuyện này…… là không có khả năng ……"
Hắn nhìn ta, 1 chữ cũng không nói, đứng phía sau là các danh y được lựa chọn kĩ càng.
“Ra ngoài hết!" Hắn nặng nề quát, mọi người tức khắc lui đi, chỉđể lại bốn phía một mảnh lặng im.
Ánh mắt hắn sâu thăm thẳm, tĩnh lặng, trong suốt không có nửa điểm tạp sắc.
Nhưng ta không nhìn hắn, bởi vì, ta hẳn đã mất đi thị lực, đợi đến sáng mai khi tỉnh dậy, cái gì cũng sẽ không nhìn thấy.
“Tử Phượng, nhìn ta," Thanh âm hắn mơ hồ truyền đến,“Đừng nhắm mắt lại, mau mở mắt ra nhìn ta!"
Mở ra thì như thế nào? Dù sao ta cũng sẽ làm bộ như không nhìn thấy ngươi. Huống hồ hiện tại tất cảđã không do ta làm chủ, thuốc vô hiệu các giác quan đã bắt đầu tác dụng, ta lập tức sẽ lâm vào trạng thái vô tri vô giác.
Chỉ là cảm giác này thật sựđáng sợ, tựa như rơi vào vực sâu không đáy, không thể bay lên cũng không thể rơi xuống, không có thanh âm, không có ánh sáng, chỉ có hắc ám vô tận, trống rỗng, không có sức nặng.
Không biết khi tỉnh lại ra sao, ta mở mắt, những cái gì cũng không nhìn thấy. Vươn tay chạm đến khuôn mặt hắn, ướt át, như là có nước mắt, muốn nghe, cũng không nghe được thanh âm của đối phương, cảm giác trên tay cũng trở nên yếu ớt, dần dần biến mất.
Hôm nay, hắn thu được mật hàn của Yến Chính – quốc chủ Nhạn Bắc, ngay sau đó liền cùng người thân tín tới Kiền Chiêm quốc.
Sau hôm hắn đi, ta cũng đã tỉnh lại, một lần nữa khôi phục tri giác đối với ta mà nói có chút kỳ lạ.
Ách dược có tác dụng trong thời gian ngắn cũng qua đi, ta được Tôn Thái y nâng xuống giường, ngồi vào bên cạnh bàn.
“Điện hạ, thân thể có khỏe hay không?" Hắn hỏi.
Ta lắc đầu, bởi vì đã lâu không nói gì, mở miệng có chút gian nan:“Hắn đã đi gặp phụ hoàng ta sao?"
Đối phương gật đầu nói:“Phải."
“Chờ sau khi hắn trở về, ta còn có thể tiếp tục dùng thuốc được không?"
“Để tránh khả nghi, chỉ còn cách tiếp tục dùng thuốc vô hiệu hóa giác quan, đương nhiên ách dược cũng thế, chẳng qua," Hắn tạm dừng một chút,“Dùng khối lượng thuốc cao như vậy sẽ hại đến thân thể, hơn nữa sau mỗi ngày uống thuốc, điện hạđều lâm vào mê man."
Như vậy ngày chết thực sự của ta cũng không còn xa nữa, cho nên không có gì phải đắn đo nhiều.
“Vô phương," Ta nói,“Chỉ cần có thể lừa gạt hắn làđược."
“Ta thấy Hoàng Thượng tựa hồ vẫn chưa hề hoài nghi," Hắn suy nghĩ sâu xa nói,“Quãng thời gian này, hắn so với điện hạ còn gầy yếu hơn. Khi hắn rời khỏi đây cũng chỉ phân phó vài Thái y chăm sóc, chứ không phân phó người giám thị."
Nguyên lai là như vậy, cho nên hai ta mới có thể an toàn nói chuyện với nhau.
Ta nhìn chung quanh bốn phía, hỏi:“Ngay cả hạ nhân, thị vệ cũng là người của ta?"
“Đúng là."
Trương Sĩ Ngạn, ngươi đến tột cùng đã làm như thế nào? Ta không thể không bội phục tài năng của ngươi.
Đang cảm thán mọi việc diễn ra tốt đẹp, trong sảnh lại phát ra tiếng động lạ.
“Ai?" Ta cảnh giác quát, thị vệ canh giữ bên ngoài đãđẩy người khả nghi vào.
“Tử Hoành?" Ta đứng dậy, đi đến trước mặt hắn.
Hạ nhân gầy yếu giãy ra khỏi tay thị vệ, hoảng loạn nhìn ta.
“Nghe nói, khi ta bệnh, là ngươi thay ta chiếu cố Hoàng Thượng?" Ta tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn, ngón tay lướt qua khuôn mặt tái nhợt của hắn.
“Ngươi……" Hắn thê lương nói,“Ngươi quả nhiên là lừa hắn!"
“Đúng," Ta tiến lên từng bước,“Ta lừa hắn, ngươi mất hứng sao?"
“Vì cái gì……" Hắn nói đứt quãng,“Vì cái gì muốn gạt hắn?"
“Vấn đề này ta không muốn trả lời," Ta nói,“Không bằng, ngươi hãy trả lời ta 1 câu này?"
Hắn cương trực quỳ tại chỗ, thân thể bởi vì ta chạm đến mà run rẩy không thôi.
Khi nghĩ rằng tính mạng bị ta đe dọa, hắn lại trở nên nhàn tĩnh, trong lòng không hiểu sao có chút căm tức.
“Ngươi đã hầu hạ Hoàng Thượng thế nào?" Ta ghé vào tai hắn nhỏ giọng hỏi, bàn tay từ trên mặt hắn chảy xuống phía dưới.
“Hắn thương……" Hắn bỗng nhiên đáp,“Hắn thương còn không hết, ngươi……"
Tim bất giác ngừng đập, ta nhìn hắn, lại lập tức thay khuôn mặt tươi cười:“Nga? Phải không? Cái loại này ‘thương’ này, ngươi cũng có thể nhìn ra? Xem ra, các ngươi đã làm không ít chuyện đâu."
“Không! Không phải! Chúng ta không có……"
“Ha ha," Ta cười nói,“Các ngươi chủ tớ cao thấp một lòng, cùng làm 1 chuyện."
“Không phải……" Hắn liều mạng lắc đầu,“Không phải như ngươi nghĩ……"
Ta không đểý tới hắn, bảo thị vệ giữ chặt hắn, lại xoay người nhìn ngự y.
Độc dược được lấy ra từ hòm thuốc, từng giọt tinh xảo rơi trong chén rượu.
“Ngươi không phải muốn chết theo chủ sao?" Ta giữ cằm hắn, bắt hắn hé miệng,“Hôm nay ta sẽ thanh toàn cho ngươi."
Thân thể bị thị vệ gắt gao chế trụ không thể nhúc nhích, ta đem độc đổ vào miệng hắn, nâng cằm hắn lên, ép hắn nuốt xuống.
Thị vệ buông hắn ra, ta nhìn hắn vô lực ngã trên mặt đất, trong lòng lại có chút khoái ý.
“Vì cái gì…… Vì cái gì gạt hắn?" Hắn ngẩng đầu nhìn ta, trong mắt tràn đầy nước mắt,“Tử Mạch đại nhân như thế này, ngươi cũng là như vậy, vì cái gì…… Vì cái gì nhất định phải thương tổn người mình yêu?"
Hắn khi nào trở thành người ta yêu? Xem ra nô tài này rất thích tự cho là thông minh.
“Ngươi không thể…… Không thể đối với hắn như vậy," Thanh âm Tử Hoành càng ngày càng mỏng manh, nhưng lại mang theo tiếng nức nở,“Hắn…… yêu ngươi như vậy……"
“Yêu?" Ta cười,“Ngươi có biết cái gì là yêu? Hắn nếu yêu ta, sao có thểđối xử với ta tàn nhẫn như vậy?"
“Không, ngươi không hiểu," Hắn đã hoàn toàn mất đi khí lực, tê liệt ngã xuống trên mặt đất,“Ngươi không hiểu, hắn kỳ thật…… Hắn……"
Không thể nói hết lời, hắn đã nhắm mắt, đình chỉ hô hấp, khóe miệng còn lưu lại 1 dòng máu tươi.
Ta nhìn thi thể trước mắt, lắc đầu:“Đã được Hoàng Thượng quan tâm như vậy, lại muốn tự tìm đường chết, ngươi nói xem, hắn không phải rất khờ sao, Tôn Thái y?"
“Điện hạ nói phải," Hắn cúi đầu nói,“ Tử Hoành vẫn vì cái chết của chủ nhân mà suy nghĩ, cuối cùng vẫn chọn con đường này."
Ta thấy hắn đã hiểu ý, liền mệnh hắn sai người đem thi thể mang về Bắc cung, tạo hiện trường như tự sát.
Tẩm cung trống rỗng chỉ còn lại mình ta.
Vì cái gì Tử Hoành lại xuất hiện ở trong này? Ta không rõ, chẳng lẽ hắn đã nhìn thấu hết? Hay là, ai cũng đã nghi ngờ, chỉ có Hoàng Thượng là không chút hoài nghi?
Sự mệt mỏi thật sâu khiến ta không còn sức tự hỏi, ta ngồi vào giường, cúi người tựa vào chiếc gối mềm mại, vô tình chạm đến chỗ hắn đã từng nằm, nơi đó còn lưu lại hơi thở của hắn.
Kiền Chiêm quốc.
Quân vương lẻ loi tiến đến 1 mình, đúng hẹn đến quân doanh.
Người chờở nơi đó khuôn mặt gian xảo, lại lộ vẻ thâm sâu khó lường, hắn sớm đã không còn là 1 quân vương yếu đuối vô năng, là 1 vị vua mất nước, hết thảy đều là ngụy trang. Một người có thểđem chính mình che giấu lâu như vậy, hẳn sẽđáng sợ biết chừng nào.
“Yến Chính," Hắn lạnh lùng nói,“Không thể tin ngươi lại lợi dụng cả con trai của mình."
“Các hạ quá lời rồi," Đối phương bình tĩnh trả lời,“Nhưng tất cả không phải làý của ta, mà là, so với toàn bộ Nhạn Bắc, không, toàn bộ thiên hạ này, một tiểu nhi nho nhỏ có là gì? Huống chi, ta không phải đang muốn cứu nó sao?"
Người nghe không khỏi khịt mũi cười:“Cứu y? Người sát hại cả cốt nhục của mình, lại dựa vào cái gì để trẫm tin tưởng?"
“Ngươi đương nhiên sẽ tin," Hắn nói, mang theo tự tin không thể che giấu,“Ngươi nếu không tin sẽ không đến nơi này. Ta nếu không tính sai, độc trong người Phượng Nhi đã phát, ngươi liệu có chịu đứng yên nhìn nó bị tra tấn đến chết?"
“Ngay cả ngươi cũng bỏđược, ta lại có cái gì luyến tiếc?"
Yến Chính bỗng nhiên cười ha hả:“Ân Tử Ly, đến bây giờ ngươi còn có thể nói như vậy, không phải muốn cho người ta cười đến rụng răng sao? Ngươi tới đây là vì cái gì? Chẳng lẽ là vì thăm ta? Ha ha, ngươi đã sớm thua, kể từ khi ngươi yêu nó, ngươi đã thua rồi!"
“Vì cái gì?" Ánh mắt Tử Ly lộ ra nghi hoặc,“Vì cái gì ngươi biết ta nhất định sẽ yêu y?"
“Ta đương nhiên biết," Hắn không che giấu ý cười, vẫn bày ra tư thái tự tin,“Ta cái gì cũng biết hết, ta khẳng định, ngươi yêu nó."
Đối phương không hề truy vấn, tức khắc lại khôi phục sự trấn định:“Trở lại chuyện chính, ngươi nói xem, ngươi sẽ cứu y như thế nào?"
“Người trúng độc có thể cứu như thế nào?" Hắn cười,“Ngươi đã quên, Nhạn Bắc nổi danh nhất chính là độc vật, đểđối phó với kì độc này, đối với ta mà nói, cũng không phải việc khó. Ngươi có biết vì sao có lời đồn độc này không thể giải không? Kỳ thật không phải là không có giải dược, chính là độc tính rất phức tạp, sao có thể dùng 1 loại thuốc mà giải hết? Ngũ cảm, dây thanh cùng tâm trí, những dược liệu để làm thuốc giải, trước sau bảy thứ, tùy theo thể chất vàđộc ngấm sâu cỡ nào để chỉnh liều lượng, uống vào cùng lúc." Hắn phất tay, sai người đưa lên chén thuốc,“Ngươi nếu không tin, có thểđem thứ này về thử một lần, hai ngày sau, nó sẽ có thể nhìn thấy."
“Hồi phục thị lực?"Đối phương khinh thường nói, đảo mắt nhìn đám thị vệ vây quanh,“Ta muốn toàn bộ. Yến Chính, ngươi dựa vào cái gì cho rằng ngươi có thể uy hiếp ta?"
“Nơi này là địa bàn Kiền Chiêm, luận binh lực ngươi ta tương xứng, Ân Tử Ly, ngươi không có phần thắng," Hắn thản nhiên,“Ta có thể nói cho ngươi biết, trên đời này chỉ có ta có thể cứu nó, sáu loại thuốc còn lại chỉ có mình ta biết."
“Ta có rất nhiều loại phương pháp có thể bức ngươi giao ra giải dược," Tử Ly đứng dậy, gắt gao tới gần,“Tử Viên còn nhiều khổ hình, tùy tiện dùng 1 loại cũng có thể khiến ngươi muốn sống không đươc, muốn chết chẳng xong."
“Nga? Ngươi thật sựđối xử với phụ thân nó như vậy? Chỉ sợ khi nó tỉnh lại sẽ càng hận ngươi."
“Phụ thân như thế này thiên đao vạn quả cũng không tiếc."
“Sao có thể?" Yến Chính cười nói,“Sao nó có thể hận chính phụ thân mình? Nguười nó hận, cho tới nay đều chỉ có ngươi a."
Những lời này giống như dao cứa trong lòng, làm hắn một trận đau đớn.
“Hơn nữa ngươi cũng không thể bắt ta, dụng hình với ta," Quay lại, binh lính được võ trang đầy đủđã bị thị vệđối phương bức lui lại,“Hoặc là chúng ta hiệp ước ngay tại nơi này, hoặc là chỉ có lưỡng bại câu thương. Đương nhiên, ta cũng muốn nói, Tử Phượng không chờ nổi nữa rồi."
Quyết định trong 1 khắc, hắn cũng đã chuẩn bị đểđối mặt với cục diện này, là vì người kia, cho nên lúc này đây, hắn không thể đào thoát.
“Nói đi, ngươi muốn như thế nào?"
“Nay Trung Nguyên tuy chư quốc phản loạn, thế cục rung chuyển, nhưng Tử Viên vẫn là bá chủ, khó có thể dao động," Yến Chính hơi tạm dừng, nhìn thẳng người trước mặt,“Ta muốn cái gì, ngươi hẳn là rất rõ ràng đi?"
“Ta có thể cho ngươi ngôi vị bá chủ," Hắn trả lời không chút do dự, nhưng cũng không hoàn toàn buông đường sống,“Chỉ cần độc của y có thể giải, ta liền lập tức thoái vị."
“Không thể biết ngươi có thực sự thoái vị hay không, cho dù ngươi thật sự thoái vị, căn cơ Tử Viên cũng sẽ không dao động, đến lúc đó ai sẽ nghe lệnh ta?" Yến Chính nói,“Hơn nữa, ngai vàng này nhiều người mơước, kết quả không phải sẽ quay vềđiểm xuất phát, lại lao vào tranh đấu hay sao?"
Không nghĩ mình đã nhượng bộđến vậy mà đối phương lại càng lấn tới, đổi lại là ngày thường, hắn nhất định sé giận dữ, làm sao có thểđể người khác làm càn? Nhưng mà sự tình liên quan đến tính mạng của Tử Phượng, hắn chỉ có thể nhẫn nại.
“Ta không cần ngươi thoái vị, ta chỉ cần ngươi tự mình xuất chinh,"Đối phương tiếp tục nói,“Ta muốn ngươi thua dưới quân ta, ta muốn để người trong thiên hạ chứng kiến kết cục của ngươi, ta muốn để mọi người biết, chỉ có Nhạn Bắc ta mới có thểđánh thắng Tử Viên vôđịch, mới có tư cách xưng bá chủ Trung Nguyên, ta muốn thế nhân cam tâm tình nguyện thần phục dưới chân ta."
“Ngươi muốn ta bại bởi ngươi?" Hắn ngữ khí nặng nề nói,“Ở trên chiến trường?"
“Ngươi phải thua, ngươi phải thua tất cả," Yến Chính ánh mắt lạnh lùng,“Bao gồm cả tính mạng của ngươi."
Nói đây là yêu cầu vô lý, còn không bằng nói là vui đùa, chỉ tiếc, hắn hiện tại không thể xem nó như 1 trò vui.
“Ngươi tự tin có thể thắng ta?" Tử Lyngữđiệu khinh miệt, lại giấu không được túc sắc,“Chỉ sợ cho dù ta cóý thoái nhượng, ngươi cũng không là đối thủ của ta."
Đối phương nhẹ giọng mà cười:“Cuyện này ngươi không cần lo lắng, ta nơi này cũng sẽ có người cùng ngươi chống đỡ, Nhạn Bắc đã nhiều ngày liên tục báo cáo thắng lợi, cũng là nhờ công người này cả."
“Phải không?" Hắn cứng ngắc nói,“Xem ra Nhạn Bắc quả nhiên là nhân tài xuất hiện lớp lớp."
“Ta chỉ nói đến đây, kế tiếp tùy ngươi lựa chọn," Hắn đứng dậy, đi về phía trước,“Vận mệnh của Tử Phượng nằm trong tay của ngươi, ngươi phải hiểu rõ rồi chứ. Thuốc giải này ngươi cứ mang về thử 1 lần, tạm thời cũng có thể trì hoãn độc phát."
“Ta sao biết được, sau khi ta thực hiện lời hứa, ngươi sẽ thực sự cứu y?"
“Ngươi yên tâm, như thế nào nó cũng là hoàng nhi của ta, ta nếu không cứu nó, ngày sau tìm ai để kế thừa ngôi vị hoàng đế của ta? Hơn nữa," Hắn bỗng nhiên quay đầu lại, thần sắc quỷ bí,“Cho dù ta thật sự không cứu nó, người kia cũng sẽ không buông tha cho ta."
Người kia…… Lúc này đây, hắn rốt cục cũng tỉnh ngộ.
“Được, ta đáp ứng ngươi, nếu thuốc này thật sự hữu dụng, 7ngày sau, ta liền tự mình xuất chinh Nhạn Bắc, đương nhiên…… sẽ là kết quả ngươi mong muốn."
Hắn xoay người, dẫn theo thị vệ ra khỏi quân doanh.
Ta hốt hoảng mở mắt ra, nhìn hắn, nhìn không chuyển mắt.
“Tử Phượng, có thể nhìn thấy ta sao?"
Hắn ở trước mặt ta vung năm ngón tay, vẻ mặt sầu lo.
Ta chậm rãi nâng cánh tay, cầm lấy bàn tay hắn.
“Ngươi có thể nhìn thấy…… Ngươi có thể nhìn thấy!" Hắn gắt gao ôm chặt ta, thật lâu không muốn buông ra,“Ngươi nhất định thực sợ hãi, có phải hay không? Cái gì cũng nhìn không thấy, cái gì cũng nghe không được, Tử Phượng, sao ngươi lại phải chịu khổ sở thế này? Ta quả thực không dám tưởng tượng!"
“Hoàng Thượng," Thái y không thể không ở một bên nhắc nhở,“Điện hạ chỉ khôi phục thị lực, còn cảm quan của y vẫn không phục hồi, cho nên hiện tại không thể nghe thấy ngài nói chuyện."
Hắn tựa hồ có chút thất vọng, nhưng lại chợt nói với ta:“Không phải sợ, Tử Phượng, ngươi sẽ khỏe lên, trẫm nhất định sẽ cứu ngươi, nhất định sẽ làm ngươi trở lại bộ dáng trước kia!"
Ta tỏ vẻ thờơ, bởi vì ta sẽ không nghe được lời nào từ hắn.
Hắn vừa rồi tỏ ra vô cùng kỳ vọng, nhưng hiện tại, ta lại cảm thấy phi thường bất an. Bởi vì có nghĩa là, hắn cam tâm vì ta mà chết.
Vài ngày sau hắn 1 tấc cũng không rời, nhưng mỗi ngày đều dùng thuốc làm ta nhanh chóng lâm vào mê man, thời gian nhìn thấy hắn kỳ thật cũng không nhiều.
“Tử Phượng, ngươi có biết “tử mệ" đến tột cùng là cái gì không?" Hắn ôm ta, ở bên tai ta nhẹ nhàng nói,“Là thứđẹp nhất của 1 đời người. Thứđẹp nhất này, cả hai ta đều đánh mất."
Ta không hiểu hàm ý trong lời nói ấy, có lẽ này cảđời cũng vô pháp lý giải.
Ta chỉ có thể tiếp tục trầm mặc, trầm mặc, sau đó lắng nghe thanh âm bối rối trầm luân của đối phương, rồi chìm đắm.
“Tử Phượng, ngươi có thể hay không thường xuyên nhớ tới chuyện khi còn trẻ?" Hắn ngồi bên cạnh ta, không cần biết câu trả lời của ta, từ từ nói,“Trẫm có đôi lúc hay nhớ nhiều chuyện cũ, ngươi nhất định cũng từng có thời gian như vậy, phải không? Vô lo vô nghĩ, không có gì vướng bận. Những gì hồn nhiên, tươi đẹp nhất đều để lại nơi tuổi thơ đó, rốt cuộc không thể tìm về. Những thứấy vô cùng sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi nào…… Cả tình yêu, cũng sẽ không tìm lại được."
Ta ngóng nhìn hắn thật lâu, ánh mắt kia nhìn đến vô tận thẫn thờ cùng mất mát.
“Ngươi hắn đã sớm quên, chuyện tại đây lâu thật lâu rồi, ngươi cũng đã quên đi hết," Hắn vuốt ve mái tóc dài của ta, đem ta ôm vào trong ngực,“Tử Phượng, khi đó ngươi đem chính mình vứt bỏ, rốt cuộc không thể tìm về, cho nên ta, ta cũng lựa chọn để giống như ngươi……"
Trong lòng không nhận ra đau đớn, có lẽ hắn nói đúng, ta đã sớm vứt bỏ tất cả, ta là vũ giả, ta đã mất đi cánh tay áo của mình.
Thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, nhoáng cái lại đã một năm trời đông giá rét, trong tẩm cung ấm áp, huân người ý túy thần mê.
“Giờ này năm trước, chúng ta còn ở Giang Nam," Hắn ngồi ở trên giường, để ta tựa đầu vào vai hắn,“Chỉ có khi ấy, trẫm mới nhìn thấy nụ cười thực sự của ngươi, khi chúng ta ra ngoài ngắm tuyết rơi, nhìn Đoạn kiều tàn tuyết, ngươi cười nói:‘Đẹp quá.’ ta không biết khi đó ngươi có thật sự muốn trốn đi cùng ta không, nếu là thật, vậy thì thật tốt rồi, bởi vì ta thật sự muốn mang ngươi đi."
Ta hỗn loạn dựa trong lòng hắn, ý thức đã có chút mơ hồ.
Thanh âm hắn vẫn tiếp tục:“Tử Phượng, ngươi có biết vì sao ta có cái tên Tử Ly không? Khi ta sinh ra, thần quan tiền nhiệm nói ta mệnh hỏa, mà‘Ly’ mang ý hỏa. Có lẽ ta cùng với ngươi vốn là tương phản, ngươi luôn lạnh như băng, giống như hồ thủy đầu đông, thủy cùng hỏa nhất định không thể dung hòa, cho nên chúng ta mới có thể biến thành như vậy, luôn dành cho nhau cừu hận. Nhưng ngươi là phượng hoàng, phượng hoàng trong lửa sẽ sống lại, ta đã cho rằng ta có thể cho ngươi cuộc sống mới, nguyên lai là ta quá tự phụ. Ta không thể cho ngươi cuộc sống mới, lại cho ngươi những khuất nhục không ngừng. Ngươi nhất định vẫn còn hận ta, có phải hay không?"
Ta không thể trả lời, cũng không biết trả lời như thế nào, ta từ khi nào thì bắt đầu hận hắn? Vì sao phải hận? Hết thảy đáp án đã bị năm tháng mài mòn, tìm không được căn nguyên.
“Nếu có thể lại đi một chuyến tới Giang Nam thì tốt rồi," Hắn đem mặt trên trán ta,“Trẫm thật muốn nhìn một chút, khi đó ngươi cười như thế nào, còn có…… bộ dáng khi đó, khi đó ngươi cũng không có cười."
Ta không thèm đáp lại, mà hắn lại thích lầm bầm bên cạnh, ta bắt đầu mê luyến cảnh tượng này, hơi thở của hắn, lời nói của hắn, và cả gương mặt không thể che giấu nỗi bi thương.
Cảnh trong mơ lại một lần nữa hiện lên trong đêm tối.
Vẫn là Tử Thiên, bộ dáng của hắn vĩnh viễn sẽ không thay đổi, người bên cạnh hắn từng làm ta chán ghét như vậy, nhưng lúc này lại khiến người ta ghen tị.
Hắn chỉ nhìn ta khó hiểu, có lẽ là bởi ta không hề cóđạo lý mà chấp nhất cùng kiên trì khuynh tẫn toàn bộ.
Tình cảnh lặp lại đã không còn khiến ta xa lạ, quay đầu lại, vẫn là gương mặt của đế vương.
“Tử Phượng," Lúc này đây ta nghe được rồi, cũng nhớ rõ từng lời của hắn,“Theo ta đi."
Ngày hôm sau hắn luôn vì việc xuất chinh mà chuẩn bị, không rảnh đến đây, trong lòng bỗng nhiên trống rỗng một mảnh, không dám nghĩ tới chuyện kia nữa
Ta gian nan đứng dậy, Tiểu Tứ đỡ ta ra phía ngoài.
“Thái y nói, ngài nên đi lại nhiều, như thế sẽ mau phục hồi." Hạ nhân cẩn thận nói, không mảy may hay biết tất cảđều là dối trá.
“Tham kiến điện hạ!" Là nội thị tổng quản Đức công công, luôn hầu cận Hoàng Thượng, lúc này biết ta không nghe thấy, cốý nói thật lớn rồi hành lễ.
Ta nâng tay, ý bảo hắn đứng dậy.
“Tạđiện hạ."
“Đức công công," Tiểu Tứ nói,“Vẫn chưa tìm thấy sao?"
Lão nội thị lắc đầu:“Đã tìm nhiều nơi nhưng không thấy, chỉ còn lại có Tử Mệ trai này."
“Là vậy sao," Tiểu Tứ hoang mang thì thào,“Không biết rốt cuộc đó là vật gì a?"
“Nga," Đối phương đáp,“Là vật gia truyền của Hoàng Thượng."
“Nguyên lai là thứ quan trọng như vậy," Tiểu Tứ nói,“Trách không được khiến công công lao tâm khổ tứ."
“Làm phiền Tiểu Tứ công công xin chỉ thịđiện hạ."
“Tất nhiên." Hạ nhân đề bút viết xuống ngọn nguồn để ta xem.
Ta quay đầu nhìn chằm chằm người vừa tới, nhợt nhạt cười đối hắn gật gật đầu.
“Thứ lỗi đã mạo phạm," Công công kính cẩn nói, quay đầu phân tiểu thái giám phó đi theo phía sau:“Đừng làm mọi thứ lộn xộn!"
“Vâng."
Vài nội thị bắt đầu tìm kiếm trong phòng.
“Công công," Tiểu thái giám hỏi,“Vật kia rốt cuộc là thứ gì? Chúng ta cũng chưa gặp qua, không thể tìm được a."
“Là một khối ngọc tím," Đức công công đáp,“Hình bán nguyệt, rất đẹp."
“Công công, công công!" Sau một lát, một gã nội thị mang ra 1 khối ngọc tinh xảo, đặt trong tay tổng quản,“Người xem có phải hay không?"
“A," Công công tiếp nhận ngọc bội, hai tay bởi vì vui sướng mà run run không thôi,“Đúng đúng, chính là nó!"
Ta ngạc nhiên, nhìn chằm chằm khối ngọc trong tay đối phương, thật lâu không thể phục hồi tinh thần lại, khối ngọc kia, khối ngọc tím độc nhất vô nhị kia, sao ta có thể nhìn lầm? Rõ ràng nó ở trong tay Trần Duệ, vì cái gì, vì cái gì lạixuất hiện ở trong này?
“Công công, thứ này thật sự quan trọng vậy sao?" Tiểu thái giám kích động nhìn lão công công, nghi hoặc hỏi.
“Ngươi không biết, đây là di vật mà mẫu phi của Hoàng Thượng – Tấn phi nương nương lưu lại cho ngài," Đối phương trả lời,“Trước giờ vẫn cẩn thân cất trong Tử Ngưng điện, nhưng mấy ngày trước đây Hoàng Thượng lại lấy ra, không bao lâu liền thất lạc. Ta nghĩ Hoàng Thượng thường đến Tử Mệ trai, quả nhiên làở nơi này."
“Nga." Người nghe gật đầu.
“Đúng rồi, ta nhớ rõ năm đó Ngọc phi nương nương cũng có một khối giống thế này," Hắn cảm khái nhớ lại,“Hai khối hợp lại cùng một chỗ trở thành một vòng trăng tròn, nghe nói là tín vật của tỷ muội cùng gia tộc, chỉ tiếc, 1 cặp tỷ muội như vậy đến cuối cùng cũng khó thoát khỏi vận rủi……"
Thoát ra khỏi hồi ức, công công xoay người nói một tiếng tạơn, rồi mang theo nội thị ra khỏi tẩm cung.
Trong lòng giống như bị ai bóp nghẹt. Bất an, nghi ngờ, khiến ta cảm thấy hít thở không thông.
Là ai? Ngươi rốt cuộc là ai?
Rất muốn hỏi, nhưng mở miệng lại nói không ra lời.
Thuốc lại bắt đầu có tác dụng, thân thể một trận vô lực, khó có thể ngăn cản cơn buồn ngủđánh úp lại, ta đã không thể nhúc nhích.
“Điện hạ," Tiểu Tứ đỡ ta, thân thiết hỏi,“Điện hạ mệt mỏi sao? Tiểu Tứ đỡ ngài trở về nghỉ tạm."
Ta bịđuổi về giường, kiệt lực khởi động thân mình, ách dược làm ta không nói nên lời, chỉ có thể thống khổ nhìn hạ nhân.
Nói cho ta biết, hắn là ai vậy, ta thật muốn hỏi hạ nhân, nhưng ta không thể nói tiếng nào.
“Tử Phượng," Hắn đến, đem ta ôm lấy,“Rất thống khổ sao? Thực xin lỗi, đều là bởi vì ta."
Trong mệt mỏi, ta vẫn thấy được khí lực suy sút của hắn, trong lòng hỗn loạn đến mãnh liệt mênh mông, nhưng mà thân thể lại không thể phản ứng gì, chỉ có im lặng, bị bắt im lặng.
Hắn nhìn ta bình tĩnh trở lại, ngữ khí lại dịu đi:“Lần trước ta kể chuyện đến đâu rồi? Đúng rồi, là năm ta mười một tuổi, mười một tuổi, chính là năm đó, ngươi biết không? Năm ấy ta vào Nhạn Bắc."
Mười một tuổi, Nhạn Bắc, thiếu niên…… Là hắn? Chẳng lẽ là hắn sao?
“Năm ấy mẫu phi ta đã chết, là phụ hoàng tự mình ban độc dược, hắn để ta tận mắt thấy tử trạng của nàng, sau đó nói với ta, một ngày nào đó ta cũng sẽ trở nên tàn nhẫn như hắn vậy. Ta chạy thoát, là phụ thân giết chết mẫu thân của ta, ta hận hắn, nhưng ta không thể giết phụ thân của mình." Hắn nói, ngữ khí bình tĩnh, giống nhưđang nói chuyện cùng người khác,“Bọn họ nói Trường An ở phía bắc Trung Nguyên, cho nên ta một mình cưỡi ngựa, tiến về phương bắc, nghĩ rằng, nếu cứ tiến về hướng bắc, nói không chừng có thể nhìn thấy chân trời trong truyền thuyết. Đáng tiếc ta không thể tìm thấy chân trời, ta đi tới một vương quốc khác, cảnh trí giống nhau, đám người giống nhau, tên của vùng đất này là Nhạn Bắc, nơi ấy chim nhạn từ khi bắt đầu mùa đông liền bay về phía nam. Rất nhanh ta đã bị quân Tử Viên mang về doanh trại."
Hắn tạm dừng một chút, gạt mái tóc tán loạn của ta, tiếp tục nói:“Khi đó ta mới hiểu được, trên đời này căn bản không có chân trời, cho dù ta tiếp tục đi về hướng bắc, thì cũng chỉ có thể thấy một vương triều khác, một thiên hạ của người khác, chúng ta vĩnh viễn cũng trốn không thoát thếđạo này. Ở nơi nào, ta gặp Trần Duệ, mới đầu ta không rõ hắn vì sao luôn si ngốc đứng trên thành lâu nhìn về nơi xa, phía bức tường của 1 hoàng cung, sau ta mới biết được, nguyên lai hắn nhìn chăm chú về nơi ấy chính là mỗi ngày hắn cùng 1 người theo hồng nhạn truyền thư. Người kia là thái tử Nhạn Bắc quốc, tên là Yến Tử Phượng."
Hắn cúi đầu, yên lặng nhìn chăm chú vào ta:“Ở Nhạn Bắc một ngày cuối cùng, Trần Duệ không có thể lại đi lên thành lâu, bởi vì quân đội Tử Viên sáng sớm liền bắt đầu rút lui. Ngày đó, người lên lầu là ta, từ thành lâu cao cao nhìn xuống, ta nhìn thấy ngươi 1 thân diễn trang (y phục diễn kịch), chạy ra khỏi hoàng cung. Ta đuổi theo, đuổi tới chợ, đuổi tới chùa miếu, sau đó rốt cục ở nơi nào gặp được ngươi, ta biết, cảđời này ta cũng không thể nhìn thấy người nào đẹp hơn, ánh mắt ta không thể chăm chú nhìn ngắm người khác nữa, ta đã muốn mang ngươi đi, ta đã muốn mang theo ngươi cùng chạy trốn."
Trong mắt một trận toan sáp, nhưng không có nước mắt, đây là mộng, ta nói với chính mình, đây chỉ là một giấc mộng.
“Ngươi tuyệt vọng đến vậy," Hắn nói,“Thật giống ta, ta đem ngươi đưa đến bên hồ, ngươi nói cho ta biết ngươi đã giết mẫu thân mình, khi đó ta thật cao hứng, bởi vì ta cũng chuẩn bị giết chết phụ thân, rốt cuộc…… Không bao giờ có thể tìm được người thứ hai nữa, không bao giờ có thể tìm được người hiểu hết mọi thống khổ của ta như ngươi, chúng ta giống nhau đến vậy, vô cùng giống……"
Chuyện này ta cũng từng nghe từ miệng Trần Duệ, nguyên lai mỗi người đều tuyệt vọng như thế này, mỗi người đều chỉ cảm thấy thống khổ của bản thân, chúng ta hóa ra thật hẹp hòi, cho nên mới đem chính mình đẩy vào tuyệt cảnh.
“Ngày nào đó hồ nước thực xanh, trong suốt, trong suốt, hệt nhưánh mắt của ngươi," Hắn đưa tay vuốt ve khuôn mặt ta, lẳng lặng nhìn đôi mắt ta,“Ta vươn tay về phía ngươi, nói, theo ta đi, nhưng ngươi lại quay đầu, khi đó ngươi cự tuyệt ta, mãi cho đến hiện tại."
Cự tuyệt? Ngươi sao có thể biết, ta khi đó muốn cùng ngươi trốn đi cỡ nào.
“Phụ thân ta lựa chọn ngươi, cho nên ta giết hắn, khi lâm chung hắn nói với ta, ngày này rốt cục đãđến, ta đã có thể tàn khốc hệt như hắn, giết cha sát huynh bất quá chỉ là bắt đầu, sau này ta sẽđạp lên máu tươi của vô số người để tiến lên phía trước, cuối cùng giống như hắn, tự tay hủy diệt người mình yêu. Ta vuốt đôi mắt trống rỗng của hắn khép lại, nói cho hắn, ta tuyệt đối sẽ không làm người ta yêu thương tổn, ta sở dĩ làm hết thảy, ta sở dĩ tàn khốc, đều là vì bảo vệ ngươi. Chỉ tiếc, cuối cùng ta vẫn không thể làm được……"
Thanh âm hắn nhẹ nhàng như dòng nước chảy xuôi, nhưng lại mang theo đau, mang theo thương.
“Trần Duệ nói ngươi sẽ không yêu ta, bởi vì ta đã không còn là thiếu niên ngày đó, ngươi sẽ không yêu ta của hiện tại, bởi vì cho dù trước đây nguwoi có cảm tình với ta, thì cũng chỉ có thể chứng minh, ngươi yêu thiếu niên ngày trước, mà không phải ta," Hắn xuất thần nhớ lại,“Ta cùng hắn đánh đố, mặc dù không nói cho ngươi thân phận của ta, ngươi cũng sẽ yêu thương ta. Đáng tiếc ta thua, ngươi cuối cùng vẫn lựa chọn hắn. Ta vẫn luôn chờđợi ngươi, chờ đợi 1 ngày ngươi sẽ nhận ra ta, ta đã cho ngươi ám chỉ, ta nghĩ ngươi có thể nhận ra, nhưng không, bởi vì ngươi hận ta, ngươi sẽ không nghĩ ta là thiếu niên nọ, ngươi tình nguyện tin tưởng người kia không phải ta."
Vì cái gì ta cho tới bây giờđều không nghĩ đến là hắn, có phải hay không đúng như hắn nói, đơn giản giữa chúng ta chỉ còn thù hận?
“Tử Phượng," Hắn hôn lên trán ta, lại cúi đầu nhìn ta thật sâu,“Nhiều lúc, ta đã nghĩ ngươi thực sự yêu ta, ta thật sự đã nghĩ thế, nhưng là ta sai lầm rồi, ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không yêu ta, ngươi chỉ biết hận ta. Nhưng hiện tại ta vẫn thật cao hứng, bởi vì ta có thể cứu ngươi, ta sẽ không giống như phụ thân, phải nhìn người ta yêu chết, ta nói rồi, ta sẽ thực hiện nguyện vọng của ngươi, rất nhanh thôi, tâm nguyện của ngươi sẽđạt thành, ngươi sẽ không gặp lại ta, ngươi có thể đạt được hết thảy mong muốn, ngươi đem không hề bị ta quản thúc, Tương lai kia là yến hội ta sắp sẵn cho ngươi, ta nhất định sẽ làm được."
Hắn buông tay, từ trong tay áo lấy ra một cây trâm, xuyên vào búi tóc của ta, trâm phượng ngọc tím, hắn còn vẫn giữ bên người.
“Vô số lần ta muốn nói tất cả với ngươi, nhưng đến khi có thể nói ra, ngươi lại không nghe thấy," Hắn trào phúng cười nói,“Ta không nói, là vì ta rất cố chấp, ta không muốn thua trận cá cược kia, nhưng thực tế, vô luận ta nói hay không, kết cục cũng đều giống nhau. Nhớ câu chuyện cũ ta từng kể với ngươi không, [Tử mệ], khi đó hết thảy đều đã bị ngươi vứt bỏ, chúng ta rốt cuộc không thể quay về thời khắc kia, ngươi đã quên chính ngươi, ngươi đánh mất kýức của chính mình, cho nên ta cũng lựa chọn quên đi, ta đã nghĩ chỉ cần như vậy, chỉ cần trở thành 1 người giống ngươi là có thể khiến ngươi ở lại bên ta, nhưng ta lại một lần nữa sai lầm rồi."
Tay hắn chậm rãi buông lơi, ta muốn nắm chặt bàn tay ấy, nhưng làm cách nào cũng không giữđược.
“Ta cảđời chỉ phạm 2 sai lầm, một là ngày ấy không mang ngươi theo cùng, một làđể ngươi lại bên cạnh ta," Hắn cuối cùng đặt trên môi ta 1 nụ hôn sâu thật sâu, khinh thiển, nồng nàn, sau đó chậm rãi rời khỏi ta, đi xa thật xa,“Tha thứ cho ta vì tất cả những chuyện ta đã làm, ta chỉ là quá yêu ngươi."
Tử Ly, ta muốn gọi tên hắn, nhưng không thể nghe được thanh âm của chính mình.
Tử Ly, giống như những ánh lửa bập bùng, có thể thiêu cháy tất cả.
Tử Ly, ta chỉ muốn gọi tên ngươi 1 lần như thế.
Tử Ly, ta không trúng độc, ta trước giờ vẫn lừa ngươi.
Tử Ly, ngươi căn bản không cần vì ta mà chết.
Tử Ly, vì cái gì…… Vì cái gì bây giờ mới nói? Vì cái gìđến lúc này ngươi mới nói cho ta biết?
Tử Ly, ta rốt cuộc, không bao giờ có thể gọi tên ngươi nữa.
Theo miêu tả của ngự y, ta chỉ còn sống 1 tháng nữa, mà giờ phút này là lúc ngũ cảm hoàn toàn biến mất, không bao lâu sau ta sẽ hoàn toàn vô tri vô giác, không thể nhúc nhích, sau đó trong 1 thời điểm không ai hay biết chậm rãi chết đi.
Trên thực tế, ta bất quá chỉ dùng 1 chút thuốc khiến người ta mê man, sắc mặt tái nhợt cũng chỉ là bởi vì thể chất luôn suy yếu.
Sở dĩ kéo dài thời gian độc phát lâu như vậy, là để có thể kéo hắn ra khỏi cung, giúp Nhạn Bắc có thêm thời gian chuẩn bị.
Từ khi hai quốc gia chính thức đối lập, quan lại trong triều có nguyên quán Nhạn Bắc đều bị cách chức đểđiều tra, trong lúc nhất thời xuất hiện nhiều vị trí trống, mà quan chủ chưởng điều phối Lại Bộ là người của Trương Sĩ Ngạn, muốn tìm một vài thủ hạ bổ khuyết những vị trí còn trống thật sự dễ như trở bàn tay.
Nay Trung Nguyên đại địa, thế phân tam phương, 1 là Tử Viên, 1 là liên minh do Nhạn Bắc cầm đầu, còn lại là Kiền Chiêm quốc phe trung lập. Nhạn Bắc quốc nhiều năm trước tới nay trăm phương ngàn kế, trau dồi thế lực.
Ta hôn trầm mở mắt ra, nhìn cũng không rõ ràng, nhưng độấm đôi bàn tay này vẫn vô cùng quen thuộc.
“Hoàng Thượng, vi thần đãđem hết toàn lực khiến độc trong người điện hạ phát chậm hơn, nhưng chung quy khó có thể hóa giải độc này," Thái y nói,“Ít ngày nữa, điện hạ sẽmất hết ngũ cảm, đến lúc đó không chỉ không nhìn thấy, nghe không được, liền ngay cảý thức cũng sẽ dần dần biến mất, không thể có cảm giác với mọi thứ, giống như……"
Hắn không lên tiếng, không dám nói tiếp nữa,“Phế nhân" Hoặc là“Hoạt tử nhân" những chữ đó rốt cuộc vẫn không thể dùng trên người ta.
“Ta mặc kệ y biến thành cái dạng gì,"Ôm lấy ta, hắn nói,“Ta chỉ cần y còn sống, vô luận như thế nào cũng phải nghĩ cách cứu sống y, chỉ cần y còn sống, ắt sẽ có 1 ngày tỉnh lại……"
“Hoàng Thượng,"Đối phương thật cẩn thận mà trả lời,“Chuyện này…… là không có khả năng ……"
Hắn nhìn ta, 1 chữ cũng không nói, đứng phía sau là các danh y được lựa chọn kĩ càng.
“Ra ngoài hết!" Hắn nặng nề quát, mọi người tức khắc lui đi, chỉđể lại bốn phía một mảnh lặng im.
Ánh mắt hắn sâu thăm thẳm, tĩnh lặng, trong suốt không có nửa điểm tạp sắc.
Nhưng ta không nhìn hắn, bởi vì, ta hẳn đã mất đi thị lực, đợi đến sáng mai khi tỉnh dậy, cái gì cũng sẽ không nhìn thấy.
“Tử Phượng, nhìn ta," Thanh âm hắn mơ hồ truyền đến,“Đừng nhắm mắt lại, mau mở mắt ra nhìn ta!"
Mở ra thì như thế nào? Dù sao ta cũng sẽ làm bộ như không nhìn thấy ngươi. Huống hồ hiện tại tất cảđã không do ta làm chủ, thuốc vô hiệu các giác quan đã bắt đầu tác dụng, ta lập tức sẽ lâm vào trạng thái vô tri vô giác.
Chỉ là cảm giác này thật sựđáng sợ, tựa như rơi vào vực sâu không đáy, không thể bay lên cũng không thể rơi xuống, không có thanh âm, không có ánh sáng, chỉ có hắc ám vô tận, trống rỗng, không có sức nặng.
Không biết khi tỉnh lại ra sao, ta mở mắt, những cái gì cũng không nhìn thấy. Vươn tay chạm đến khuôn mặt hắn, ướt át, như là có nước mắt, muốn nghe, cũng không nghe được thanh âm của đối phương, cảm giác trên tay cũng trở nên yếu ớt, dần dần biến mất.
Hôm nay, hắn thu được mật hàn của Yến Chính – quốc chủ Nhạn Bắc, ngay sau đó liền cùng người thân tín tới Kiền Chiêm quốc.
Sau hôm hắn đi, ta cũng đã tỉnh lại, một lần nữa khôi phục tri giác đối với ta mà nói có chút kỳ lạ.
Ách dược có tác dụng trong thời gian ngắn cũng qua đi, ta được Tôn Thái y nâng xuống giường, ngồi vào bên cạnh bàn.
“Điện hạ, thân thể có khỏe hay không?" Hắn hỏi.
Ta lắc đầu, bởi vì đã lâu không nói gì, mở miệng có chút gian nan:“Hắn đã đi gặp phụ hoàng ta sao?"
Đối phương gật đầu nói:“Phải."
“Chờ sau khi hắn trở về, ta còn có thể tiếp tục dùng thuốc được không?"
“Để tránh khả nghi, chỉ còn cách tiếp tục dùng thuốc vô hiệu hóa giác quan, đương nhiên ách dược cũng thế, chẳng qua," Hắn tạm dừng một chút,“Dùng khối lượng thuốc cao như vậy sẽ hại đến thân thể, hơn nữa sau mỗi ngày uống thuốc, điện hạđều lâm vào mê man."
Như vậy ngày chết thực sự của ta cũng không còn xa nữa, cho nên không có gì phải đắn đo nhiều.
“Vô phương," Ta nói,“Chỉ cần có thể lừa gạt hắn làđược."
“Ta thấy Hoàng Thượng tựa hồ vẫn chưa hề hoài nghi," Hắn suy nghĩ sâu xa nói,“Quãng thời gian này, hắn so với điện hạ còn gầy yếu hơn. Khi hắn rời khỏi đây cũng chỉ phân phó vài Thái y chăm sóc, chứ không phân phó người giám thị."
Nguyên lai là như vậy, cho nên hai ta mới có thể an toàn nói chuyện với nhau.
Ta nhìn chung quanh bốn phía, hỏi:“Ngay cả hạ nhân, thị vệ cũng là người của ta?"
“Đúng là."
Trương Sĩ Ngạn, ngươi đến tột cùng đã làm như thế nào? Ta không thể không bội phục tài năng của ngươi.
Đang cảm thán mọi việc diễn ra tốt đẹp, trong sảnh lại phát ra tiếng động lạ.
“Ai?" Ta cảnh giác quát, thị vệ canh giữ bên ngoài đãđẩy người khả nghi vào.
“Tử Hoành?" Ta đứng dậy, đi đến trước mặt hắn.
Hạ nhân gầy yếu giãy ra khỏi tay thị vệ, hoảng loạn nhìn ta.
“Nghe nói, khi ta bệnh, là ngươi thay ta chiếu cố Hoàng Thượng?" Ta tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn, ngón tay lướt qua khuôn mặt tái nhợt của hắn.
“Ngươi……" Hắn thê lương nói,“Ngươi quả nhiên là lừa hắn!"
“Đúng," Ta tiến lên từng bước,“Ta lừa hắn, ngươi mất hứng sao?"
“Vì cái gì……" Hắn nói đứt quãng,“Vì cái gì muốn gạt hắn?"
“Vấn đề này ta không muốn trả lời," Ta nói,“Không bằng, ngươi hãy trả lời ta 1 câu này?"
Hắn cương trực quỳ tại chỗ, thân thể bởi vì ta chạm đến mà run rẩy không thôi.
Khi nghĩ rằng tính mạng bị ta đe dọa, hắn lại trở nên nhàn tĩnh, trong lòng không hiểu sao có chút căm tức.
“Ngươi đã hầu hạ Hoàng Thượng thế nào?" Ta ghé vào tai hắn nhỏ giọng hỏi, bàn tay từ trên mặt hắn chảy xuống phía dưới.
“Hắn thương……" Hắn bỗng nhiên đáp,“Hắn thương còn không hết, ngươi……"
Tim bất giác ngừng đập, ta nhìn hắn, lại lập tức thay khuôn mặt tươi cười:“Nga? Phải không? Cái loại này ‘thương’ này, ngươi cũng có thể nhìn ra? Xem ra, các ngươi đã làm không ít chuyện đâu."
“Không! Không phải! Chúng ta không có……"
“Ha ha," Ta cười nói,“Các ngươi chủ tớ cao thấp một lòng, cùng làm 1 chuyện."
“Không phải……" Hắn liều mạng lắc đầu,“Không phải như ngươi nghĩ……"
Ta không đểý tới hắn, bảo thị vệ giữ chặt hắn, lại xoay người nhìn ngự y.
Độc dược được lấy ra từ hòm thuốc, từng giọt tinh xảo rơi trong chén rượu.
“Ngươi không phải muốn chết theo chủ sao?" Ta giữ cằm hắn, bắt hắn hé miệng,“Hôm nay ta sẽ thanh toàn cho ngươi."
Thân thể bị thị vệ gắt gao chế trụ không thể nhúc nhích, ta đem độc đổ vào miệng hắn, nâng cằm hắn lên, ép hắn nuốt xuống.
Thị vệ buông hắn ra, ta nhìn hắn vô lực ngã trên mặt đất, trong lòng lại có chút khoái ý.
“Vì cái gì…… Vì cái gì gạt hắn?" Hắn ngẩng đầu nhìn ta, trong mắt tràn đầy nước mắt,“Tử Mạch đại nhân như thế này, ngươi cũng là như vậy, vì cái gì…… Vì cái gì nhất định phải thương tổn người mình yêu?"
Hắn khi nào trở thành người ta yêu? Xem ra nô tài này rất thích tự cho là thông minh.
“Ngươi không thể…… Không thể đối với hắn như vậy," Thanh âm Tử Hoành càng ngày càng mỏng manh, nhưng lại mang theo tiếng nức nở,“Hắn…… yêu ngươi như vậy……"
“Yêu?" Ta cười,“Ngươi có biết cái gì là yêu? Hắn nếu yêu ta, sao có thểđối xử với ta tàn nhẫn như vậy?"
“Không, ngươi không hiểu," Hắn đã hoàn toàn mất đi khí lực, tê liệt ngã xuống trên mặt đất,“Ngươi không hiểu, hắn kỳ thật…… Hắn……"
Không thể nói hết lời, hắn đã nhắm mắt, đình chỉ hô hấp, khóe miệng còn lưu lại 1 dòng máu tươi.
Ta nhìn thi thể trước mắt, lắc đầu:“Đã được Hoàng Thượng quan tâm như vậy, lại muốn tự tìm đường chết, ngươi nói xem, hắn không phải rất khờ sao, Tôn Thái y?"
“Điện hạ nói phải," Hắn cúi đầu nói,“ Tử Hoành vẫn vì cái chết của chủ nhân mà suy nghĩ, cuối cùng vẫn chọn con đường này."
Ta thấy hắn đã hiểu ý, liền mệnh hắn sai người đem thi thể mang về Bắc cung, tạo hiện trường như tự sát.
Tẩm cung trống rỗng chỉ còn lại mình ta.
Vì cái gì Tử Hoành lại xuất hiện ở trong này? Ta không rõ, chẳng lẽ hắn đã nhìn thấu hết? Hay là, ai cũng đã nghi ngờ, chỉ có Hoàng Thượng là không chút hoài nghi?
Sự mệt mỏi thật sâu khiến ta không còn sức tự hỏi, ta ngồi vào giường, cúi người tựa vào chiếc gối mềm mại, vô tình chạm đến chỗ hắn đã từng nằm, nơi đó còn lưu lại hơi thở của hắn.
Kiền Chiêm quốc.
Quân vương lẻ loi tiến đến 1 mình, đúng hẹn đến quân doanh.
Người chờở nơi đó khuôn mặt gian xảo, lại lộ vẻ thâm sâu khó lường, hắn sớm đã không còn là 1 quân vương yếu đuối vô năng, là 1 vị vua mất nước, hết thảy đều là ngụy trang. Một người có thểđem chính mình che giấu lâu như vậy, hẳn sẽđáng sợ biết chừng nào.
“Yến Chính," Hắn lạnh lùng nói,“Không thể tin ngươi lại lợi dụng cả con trai của mình."
“Các hạ quá lời rồi," Đối phương bình tĩnh trả lời,“Nhưng tất cả không phải làý của ta, mà là, so với toàn bộ Nhạn Bắc, không, toàn bộ thiên hạ này, một tiểu nhi nho nhỏ có là gì? Huống chi, ta không phải đang muốn cứu nó sao?"
Người nghe không khỏi khịt mũi cười:“Cứu y? Người sát hại cả cốt nhục của mình, lại dựa vào cái gì để trẫm tin tưởng?"
“Ngươi đương nhiên sẽ tin," Hắn nói, mang theo tự tin không thể che giấu,“Ngươi nếu không tin sẽ không đến nơi này. Ta nếu không tính sai, độc trong người Phượng Nhi đã phát, ngươi liệu có chịu đứng yên nhìn nó bị tra tấn đến chết?"
“Ngay cả ngươi cũng bỏđược, ta lại có cái gì luyến tiếc?"
Yến Chính bỗng nhiên cười ha hả:“Ân Tử Ly, đến bây giờ ngươi còn có thể nói như vậy, không phải muốn cho người ta cười đến rụng răng sao? Ngươi tới đây là vì cái gì? Chẳng lẽ là vì thăm ta? Ha ha, ngươi đã sớm thua, kể từ khi ngươi yêu nó, ngươi đã thua rồi!"
“Vì cái gì?" Ánh mắt Tử Ly lộ ra nghi hoặc,“Vì cái gì ngươi biết ta nhất định sẽ yêu y?"
“Ta đương nhiên biết," Hắn không che giấu ý cười, vẫn bày ra tư thái tự tin,“Ta cái gì cũng biết hết, ta khẳng định, ngươi yêu nó."
Đối phương không hề truy vấn, tức khắc lại khôi phục sự trấn định:“Trở lại chuyện chính, ngươi nói xem, ngươi sẽ cứu y như thế nào?"
“Người trúng độc có thể cứu như thế nào?" Hắn cười,“Ngươi đã quên, Nhạn Bắc nổi danh nhất chính là độc vật, đểđối phó với kì độc này, đối với ta mà nói, cũng không phải việc khó. Ngươi có biết vì sao có lời đồn độc này không thể giải không? Kỳ thật không phải là không có giải dược, chính là độc tính rất phức tạp, sao có thể dùng 1 loại thuốc mà giải hết? Ngũ cảm, dây thanh cùng tâm trí, những dược liệu để làm thuốc giải, trước sau bảy thứ, tùy theo thể chất vàđộc ngấm sâu cỡ nào để chỉnh liều lượng, uống vào cùng lúc." Hắn phất tay, sai người đưa lên chén thuốc,“Ngươi nếu không tin, có thểđem thứ này về thử một lần, hai ngày sau, nó sẽ có thể nhìn thấy."
“Hồi phục thị lực?"Đối phương khinh thường nói, đảo mắt nhìn đám thị vệ vây quanh,“Ta muốn toàn bộ. Yến Chính, ngươi dựa vào cái gì cho rằng ngươi có thể uy hiếp ta?"
“Nơi này là địa bàn Kiền Chiêm, luận binh lực ngươi ta tương xứng, Ân Tử Ly, ngươi không có phần thắng," Hắn thản nhiên,“Ta có thể nói cho ngươi biết, trên đời này chỉ có ta có thể cứu nó, sáu loại thuốc còn lại chỉ có mình ta biết."
“Ta có rất nhiều loại phương pháp có thể bức ngươi giao ra giải dược," Tử Ly đứng dậy, gắt gao tới gần,“Tử Viên còn nhiều khổ hình, tùy tiện dùng 1 loại cũng có thể khiến ngươi muốn sống không đươc, muốn chết chẳng xong."
“Nga? Ngươi thật sựđối xử với phụ thân nó như vậy? Chỉ sợ khi nó tỉnh lại sẽ càng hận ngươi."
“Phụ thân như thế này thiên đao vạn quả cũng không tiếc."
“Sao có thể?" Yến Chính cười nói,“Sao nó có thể hận chính phụ thân mình? Nguười nó hận, cho tới nay đều chỉ có ngươi a."
Những lời này giống như dao cứa trong lòng, làm hắn một trận đau đớn.
“Hơn nữa ngươi cũng không thể bắt ta, dụng hình với ta," Quay lại, binh lính được võ trang đầy đủđã bị thị vệđối phương bức lui lại,“Hoặc là chúng ta hiệp ước ngay tại nơi này, hoặc là chỉ có lưỡng bại câu thương. Đương nhiên, ta cũng muốn nói, Tử Phượng không chờ nổi nữa rồi."
Quyết định trong 1 khắc, hắn cũng đã chuẩn bị đểđối mặt với cục diện này, là vì người kia, cho nên lúc này đây, hắn không thể đào thoát.
“Nói đi, ngươi muốn như thế nào?"
“Nay Trung Nguyên tuy chư quốc phản loạn, thế cục rung chuyển, nhưng Tử Viên vẫn là bá chủ, khó có thể dao động," Yến Chính hơi tạm dừng, nhìn thẳng người trước mặt,“Ta muốn cái gì, ngươi hẳn là rất rõ ràng đi?"
“Ta có thể cho ngươi ngôi vị bá chủ," Hắn trả lời không chút do dự, nhưng cũng không hoàn toàn buông đường sống,“Chỉ cần độc của y có thể giải, ta liền lập tức thoái vị."
“Không thể biết ngươi có thực sự thoái vị hay không, cho dù ngươi thật sự thoái vị, căn cơ Tử Viên cũng sẽ không dao động, đến lúc đó ai sẽ nghe lệnh ta?" Yến Chính nói,“Hơn nữa, ngai vàng này nhiều người mơước, kết quả không phải sẽ quay vềđiểm xuất phát, lại lao vào tranh đấu hay sao?"
Không nghĩ mình đã nhượng bộđến vậy mà đối phương lại càng lấn tới, đổi lại là ngày thường, hắn nhất định sé giận dữ, làm sao có thểđể người khác làm càn? Nhưng mà sự tình liên quan đến tính mạng của Tử Phượng, hắn chỉ có thể nhẫn nại.
“Ta không cần ngươi thoái vị, ta chỉ cần ngươi tự mình xuất chinh,"Đối phương tiếp tục nói,“Ta muốn ngươi thua dưới quân ta, ta muốn để người trong thiên hạ chứng kiến kết cục của ngươi, ta muốn để mọi người biết, chỉ có Nhạn Bắc ta mới có thểđánh thắng Tử Viên vôđịch, mới có tư cách xưng bá chủ Trung Nguyên, ta muốn thế nhân cam tâm tình nguyện thần phục dưới chân ta."
“Ngươi muốn ta bại bởi ngươi?" Hắn ngữ khí nặng nề nói,“Ở trên chiến trường?"
“Ngươi phải thua, ngươi phải thua tất cả," Yến Chính ánh mắt lạnh lùng,“Bao gồm cả tính mạng của ngươi."
Nói đây là yêu cầu vô lý, còn không bằng nói là vui đùa, chỉ tiếc, hắn hiện tại không thể xem nó như 1 trò vui.
“Ngươi tự tin có thể thắng ta?" Tử Lyngữđiệu khinh miệt, lại giấu không được túc sắc,“Chỉ sợ cho dù ta cóý thoái nhượng, ngươi cũng không là đối thủ của ta."
Đối phương nhẹ giọng mà cười:“Cuyện này ngươi không cần lo lắng, ta nơi này cũng sẽ có người cùng ngươi chống đỡ, Nhạn Bắc đã nhiều ngày liên tục báo cáo thắng lợi, cũng là nhờ công người này cả."
“Phải không?" Hắn cứng ngắc nói,“Xem ra Nhạn Bắc quả nhiên là nhân tài xuất hiện lớp lớp."
“Ta chỉ nói đến đây, kế tiếp tùy ngươi lựa chọn," Hắn đứng dậy, đi về phía trước,“Vận mệnh của Tử Phượng nằm trong tay của ngươi, ngươi phải hiểu rõ rồi chứ. Thuốc giải này ngươi cứ mang về thử 1 lần, tạm thời cũng có thể trì hoãn độc phát."
“Ta sao biết được, sau khi ta thực hiện lời hứa, ngươi sẽ thực sự cứu y?"
“Ngươi yên tâm, như thế nào nó cũng là hoàng nhi của ta, ta nếu không cứu nó, ngày sau tìm ai để kế thừa ngôi vị hoàng đế của ta? Hơn nữa," Hắn bỗng nhiên quay đầu lại, thần sắc quỷ bí,“Cho dù ta thật sự không cứu nó, người kia cũng sẽ không buông tha cho ta."
Người kia…… Lúc này đây, hắn rốt cục cũng tỉnh ngộ.
“Được, ta đáp ứng ngươi, nếu thuốc này thật sự hữu dụng, 7ngày sau, ta liền tự mình xuất chinh Nhạn Bắc, đương nhiên…… sẽ là kết quả ngươi mong muốn."
Hắn xoay người, dẫn theo thị vệ ra khỏi quân doanh.
Ta hốt hoảng mở mắt ra, nhìn hắn, nhìn không chuyển mắt.
“Tử Phượng, có thể nhìn thấy ta sao?"
Hắn ở trước mặt ta vung năm ngón tay, vẻ mặt sầu lo.
Ta chậm rãi nâng cánh tay, cầm lấy bàn tay hắn.
“Ngươi có thể nhìn thấy…… Ngươi có thể nhìn thấy!" Hắn gắt gao ôm chặt ta, thật lâu không muốn buông ra,“Ngươi nhất định thực sợ hãi, có phải hay không? Cái gì cũng nhìn không thấy, cái gì cũng nghe không được, Tử Phượng, sao ngươi lại phải chịu khổ sở thế này? Ta quả thực không dám tưởng tượng!"
“Hoàng Thượng," Thái y không thể không ở một bên nhắc nhở,“Điện hạ chỉ khôi phục thị lực, còn cảm quan của y vẫn không phục hồi, cho nên hiện tại không thể nghe thấy ngài nói chuyện."
Hắn tựa hồ có chút thất vọng, nhưng lại chợt nói với ta:“Không phải sợ, Tử Phượng, ngươi sẽ khỏe lên, trẫm nhất định sẽ cứu ngươi, nhất định sẽ làm ngươi trở lại bộ dáng trước kia!"
Ta tỏ vẻ thờơ, bởi vì ta sẽ không nghe được lời nào từ hắn.
Hắn vừa rồi tỏ ra vô cùng kỳ vọng, nhưng hiện tại, ta lại cảm thấy phi thường bất an. Bởi vì có nghĩa là, hắn cam tâm vì ta mà chết.
Vài ngày sau hắn 1 tấc cũng không rời, nhưng mỗi ngày đều dùng thuốc làm ta nhanh chóng lâm vào mê man, thời gian nhìn thấy hắn kỳ thật cũng không nhiều.
“Tử Phượng, ngươi có biết “tử mệ" đến tột cùng là cái gì không?" Hắn ôm ta, ở bên tai ta nhẹ nhàng nói,“Là thứđẹp nhất của 1 đời người. Thứđẹp nhất này, cả hai ta đều đánh mất."
Ta không hiểu hàm ý trong lời nói ấy, có lẽ này cảđời cũng vô pháp lý giải.
Ta chỉ có thể tiếp tục trầm mặc, trầm mặc, sau đó lắng nghe thanh âm bối rối trầm luân của đối phương, rồi chìm đắm.
“Tử Phượng, ngươi có thể hay không thường xuyên nhớ tới chuyện khi còn trẻ?" Hắn ngồi bên cạnh ta, không cần biết câu trả lời của ta, từ từ nói,“Trẫm có đôi lúc hay nhớ nhiều chuyện cũ, ngươi nhất định cũng từng có thời gian như vậy, phải không? Vô lo vô nghĩ, không có gì vướng bận. Những gì hồn nhiên, tươi đẹp nhất đều để lại nơi tuổi thơ đó, rốt cuộc không thể tìm về. Những thứấy vô cùng sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi nào…… Cả tình yêu, cũng sẽ không tìm lại được."
Ta ngóng nhìn hắn thật lâu, ánh mắt kia nhìn đến vô tận thẫn thờ cùng mất mát.
“Ngươi hắn đã sớm quên, chuyện tại đây lâu thật lâu rồi, ngươi cũng đã quên đi hết," Hắn vuốt ve mái tóc dài của ta, đem ta ôm vào trong ngực,“Tử Phượng, khi đó ngươi đem chính mình vứt bỏ, rốt cuộc không thể tìm về, cho nên ta, ta cũng lựa chọn để giống như ngươi……"
Trong lòng không nhận ra đau đớn, có lẽ hắn nói đúng, ta đã sớm vứt bỏ tất cả, ta là vũ giả, ta đã mất đi cánh tay áo của mình.
Thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, nhoáng cái lại đã một năm trời đông giá rét, trong tẩm cung ấm áp, huân người ý túy thần mê.
“Giờ này năm trước, chúng ta còn ở Giang Nam," Hắn ngồi ở trên giường, để ta tựa đầu vào vai hắn,“Chỉ có khi ấy, trẫm mới nhìn thấy nụ cười thực sự của ngươi, khi chúng ta ra ngoài ngắm tuyết rơi, nhìn Đoạn kiều tàn tuyết, ngươi cười nói:‘Đẹp quá.’ ta không biết khi đó ngươi có thật sự muốn trốn đi cùng ta không, nếu là thật, vậy thì thật tốt rồi, bởi vì ta thật sự muốn mang ngươi đi."
Ta hỗn loạn dựa trong lòng hắn, ý thức đã có chút mơ hồ.
Thanh âm hắn vẫn tiếp tục:“Tử Phượng, ngươi có biết vì sao ta có cái tên Tử Ly không? Khi ta sinh ra, thần quan tiền nhiệm nói ta mệnh hỏa, mà‘Ly’ mang ý hỏa. Có lẽ ta cùng với ngươi vốn là tương phản, ngươi luôn lạnh như băng, giống như hồ thủy đầu đông, thủy cùng hỏa nhất định không thể dung hòa, cho nên chúng ta mới có thể biến thành như vậy, luôn dành cho nhau cừu hận. Nhưng ngươi là phượng hoàng, phượng hoàng trong lửa sẽ sống lại, ta đã cho rằng ta có thể cho ngươi cuộc sống mới, nguyên lai là ta quá tự phụ. Ta không thể cho ngươi cuộc sống mới, lại cho ngươi những khuất nhục không ngừng. Ngươi nhất định vẫn còn hận ta, có phải hay không?"
Ta không thể trả lời, cũng không biết trả lời như thế nào, ta từ khi nào thì bắt đầu hận hắn? Vì sao phải hận? Hết thảy đáp án đã bị năm tháng mài mòn, tìm không được căn nguyên.
“Nếu có thể lại đi một chuyến tới Giang Nam thì tốt rồi," Hắn đem mặt trên trán ta,“Trẫm thật muốn nhìn một chút, khi đó ngươi cười như thế nào, còn có…… bộ dáng khi đó, khi đó ngươi cũng không có cười."
Ta không thèm đáp lại, mà hắn lại thích lầm bầm bên cạnh, ta bắt đầu mê luyến cảnh tượng này, hơi thở của hắn, lời nói của hắn, và cả gương mặt không thể che giấu nỗi bi thương.
Cảnh trong mơ lại một lần nữa hiện lên trong đêm tối.
Vẫn là Tử Thiên, bộ dáng của hắn vĩnh viễn sẽ không thay đổi, người bên cạnh hắn từng làm ta chán ghét như vậy, nhưng lúc này lại khiến người ta ghen tị.
Hắn chỉ nhìn ta khó hiểu, có lẽ là bởi ta không hề cóđạo lý mà chấp nhất cùng kiên trì khuynh tẫn toàn bộ.
Tình cảnh lặp lại đã không còn khiến ta xa lạ, quay đầu lại, vẫn là gương mặt của đế vương.
“Tử Phượng," Lúc này đây ta nghe được rồi, cũng nhớ rõ từng lời của hắn,“Theo ta đi."
Ngày hôm sau hắn luôn vì việc xuất chinh mà chuẩn bị, không rảnh đến đây, trong lòng bỗng nhiên trống rỗng một mảnh, không dám nghĩ tới chuyện kia nữa
Ta gian nan đứng dậy, Tiểu Tứ đỡ ta ra phía ngoài.
“Thái y nói, ngài nên đi lại nhiều, như thế sẽ mau phục hồi." Hạ nhân cẩn thận nói, không mảy may hay biết tất cảđều là dối trá.
“Tham kiến điện hạ!" Là nội thị tổng quản Đức công công, luôn hầu cận Hoàng Thượng, lúc này biết ta không nghe thấy, cốý nói thật lớn rồi hành lễ.
Ta nâng tay, ý bảo hắn đứng dậy.
“Tạđiện hạ."
“Đức công công," Tiểu Tứ nói,“Vẫn chưa tìm thấy sao?"
Lão nội thị lắc đầu:“Đã tìm nhiều nơi nhưng không thấy, chỉ còn lại có Tử Mệ trai này."
“Là vậy sao," Tiểu Tứ hoang mang thì thào,“Không biết rốt cuộc đó là vật gì a?"
“Nga," Đối phương đáp,“Là vật gia truyền của Hoàng Thượng."
“Nguyên lai là thứ quan trọng như vậy," Tiểu Tứ nói,“Trách không được khiến công công lao tâm khổ tứ."
“Làm phiền Tiểu Tứ công công xin chỉ thịđiện hạ."
“Tất nhiên." Hạ nhân đề bút viết xuống ngọn nguồn để ta xem.
Ta quay đầu nhìn chằm chằm người vừa tới, nhợt nhạt cười đối hắn gật gật đầu.
“Thứ lỗi đã mạo phạm," Công công kính cẩn nói, quay đầu phân tiểu thái giám phó đi theo phía sau:“Đừng làm mọi thứ lộn xộn!"
“Vâng."
Vài nội thị bắt đầu tìm kiếm trong phòng.
“Công công," Tiểu thái giám hỏi,“Vật kia rốt cuộc là thứ gì? Chúng ta cũng chưa gặp qua, không thể tìm được a."
“Là một khối ngọc tím," Đức công công đáp,“Hình bán nguyệt, rất đẹp."
“Công công, công công!" Sau một lát, một gã nội thị mang ra 1 khối ngọc tinh xảo, đặt trong tay tổng quản,“Người xem có phải hay không?"
“A," Công công tiếp nhận ngọc bội, hai tay bởi vì vui sướng mà run run không thôi,“Đúng đúng, chính là nó!"
Ta ngạc nhiên, nhìn chằm chằm khối ngọc trong tay đối phương, thật lâu không thể phục hồi tinh thần lại, khối ngọc kia, khối ngọc tím độc nhất vô nhị kia, sao ta có thể nhìn lầm? Rõ ràng nó ở trong tay Trần Duệ, vì cái gì, vì cái gì lạixuất hiện ở trong này?
“Công công, thứ này thật sự quan trọng vậy sao?" Tiểu thái giám kích động nhìn lão công công, nghi hoặc hỏi.
“Ngươi không biết, đây là di vật mà mẫu phi của Hoàng Thượng – Tấn phi nương nương lưu lại cho ngài," Đối phương trả lời,“Trước giờ vẫn cẩn thân cất trong Tử Ngưng điện, nhưng mấy ngày trước đây Hoàng Thượng lại lấy ra, không bao lâu liền thất lạc. Ta nghĩ Hoàng Thượng thường đến Tử Mệ trai, quả nhiên làở nơi này."
“Nga." Người nghe gật đầu.
“Đúng rồi, ta nhớ rõ năm đó Ngọc phi nương nương cũng có một khối giống thế này," Hắn cảm khái nhớ lại,“Hai khối hợp lại cùng một chỗ trở thành một vòng trăng tròn, nghe nói là tín vật của tỷ muội cùng gia tộc, chỉ tiếc, 1 cặp tỷ muội như vậy đến cuối cùng cũng khó thoát khỏi vận rủi……"
Thoát ra khỏi hồi ức, công công xoay người nói một tiếng tạơn, rồi mang theo nội thị ra khỏi tẩm cung.
Trong lòng giống như bị ai bóp nghẹt. Bất an, nghi ngờ, khiến ta cảm thấy hít thở không thông.
Là ai? Ngươi rốt cuộc là ai?
Rất muốn hỏi, nhưng mở miệng lại nói không ra lời.
Thuốc lại bắt đầu có tác dụng, thân thể một trận vô lực, khó có thể ngăn cản cơn buồn ngủđánh úp lại, ta đã không thể nhúc nhích.
“Điện hạ," Tiểu Tứ đỡ ta, thân thiết hỏi,“Điện hạ mệt mỏi sao? Tiểu Tứ đỡ ngài trở về nghỉ tạm."
Ta bịđuổi về giường, kiệt lực khởi động thân mình, ách dược làm ta không nói nên lời, chỉ có thể thống khổ nhìn hạ nhân.
Nói cho ta biết, hắn là ai vậy, ta thật muốn hỏi hạ nhân, nhưng ta không thể nói tiếng nào.
“Tử Phượng," Hắn đến, đem ta ôm lấy,“Rất thống khổ sao? Thực xin lỗi, đều là bởi vì ta."
Trong mệt mỏi, ta vẫn thấy được khí lực suy sút của hắn, trong lòng hỗn loạn đến mãnh liệt mênh mông, nhưng mà thân thể lại không thể phản ứng gì, chỉ có im lặng, bị bắt im lặng.
Hắn nhìn ta bình tĩnh trở lại, ngữ khí lại dịu đi:“Lần trước ta kể chuyện đến đâu rồi? Đúng rồi, là năm ta mười một tuổi, mười một tuổi, chính là năm đó, ngươi biết không? Năm ấy ta vào Nhạn Bắc."
Mười một tuổi, Nhạn Bắc, thiếu niên…… Là hắn? Chẳng lẽ là hắn sao?
“Năm ấy mẫu phi ta đã chết, là phụ hoàng tự mình ban độc dược, hắn để ta tận mắt thấy tử trạng của nàng, sau đó nói với ta, một ngày nào đó ta cũng sẽ trở nên tàn nhẫn như hắn vậy. Ta chạy thoát, là phụ thân giết chết mẫu thân của ta, ta hận hắn, nhưng ta không thể giết phụ thân của mình." Hắn nói, ngữ khí bình tĩnh, giống nhưđang nói chuyện cùng người khác,“Bọn họ nói Trường An ở phía bắc Trung Nguyên, cho nên ta một mình cưỡi ngựa, tiến về phương bắc, nghĩ rằng, nếu cứ tiến về hướng bắc, nói không chừng có thể nhìn thấy chân trời trong truyền thuyết. Đáng tiếc ta không thể tìm thấy chân trời, ta đi tới một vương quốc khác, cảnh trí giống nhau, đám người giống nhau, tên của vùng đất này là Nhạn Bắc, nơi ấy chim nhạn từ khi bắt đầu mùa đông liền bay về phía nam. Rất nhanh ta đã bị quân Tử Viên mang về doanh trại."
Hắn tạm dừng một chút, gạt mái tóc tán loạn của ta, tiếp tục nói:“Khi đó ta mới hiểu được, trên đời này căn bản không có chân trời, cho dù ta tiếp tục đi về hướng bắc, thì cũng chỉ có thể thấy một vương triều khác, một thiên hạ của người khác, chúng ta vĩnh viễn cũng trốn không thoát thếđạo này. Ở nơi nào, ta gặp Trần Duệ, mới đầu ta không rõ hắn vì sao luôn si ngốc đứng trên thành lâu nhìn về nơi xa, phía bức tường của 1 hoàng cung, sau ta mới biết được, nguyên lai hắn nhìn chăm chú về nơi ấy chính là mỗi ngày hắn cùng 1 người theo hồng nhạn truyền thư. Người kia là thái tử Nhạn Bắc quốc, tên là Yến Tử Phượng."
Hắn cúi đầu, yên lặng nhìn chăm chú vào ta:“Ở Nhạn Bắc một ngày cuối cùng, Trần Duệ không có thể lại đi lên thành lâu, bởi vì quân đội Tử Viên sáng sớm liền bắt đầu rút lui. Ngày đó, người lên lầu là ta, từ thành lâu cao cao nhìn xuống, ta nhìn thấy ngươi 1 thân diễn trang (y phục diễn kịch), chạy ra khỏi hoàng cung. Ta đuổi theo, đuổi tới chợ, đuổi tới chùa miếu, sau đó rốt cục ở nơi nào gặp được ngươi, ta biết, cảđời này ta cũng không thể nhìn thấy người nào đẹp hơn, ánh mắt ta không thể chăm chú nhìn ngắm người khác nữa, ta đã muốn mang ngươi đi, ta đã muốn mang theo ngươi cùng chạy trốn."
Trong mắt một trận toan sáp, nhưng không có nước mắt, đây là mộng, ta nói với chính mình, đây chỉ là một giấc mộng.
“Ngươi tuyệt vọng đến vậy," Hắn nói,“Thật giống ta, ta đem ngươi đưa đến bên hồ, ngươi nói cho ta biết ngươi đã giết mẫu thân mình, khi đó ta thật cao hứng, bởi vì ta cũng chuẩn bị giết chết phụ thân, rốt cuộc…… Không bao giờ có thể tìm được người thứ hai nữa, không bao giờ có thể tìm được người hiểu hết mọi thống khổ của ta như ngươi, chúng ta giống nhau đến vậy, vô cùng giống……"
Chuyện này ta cũng từng nghe từ miệng Trần Duệ, nguyên lai mỗi người đều tuyệt vọng như thế này, mỗi người đều chỉ cảm thấy thống khổ của bản thân, chúng ta hóa ra thật hẹp hòi, cho nên mới đem chính mình đẩy vào tuyệt cảnh.
“Ngày nào đó hồ nước thực xanh, trong suốt, trong suốt, hệt nhưánh mắt của ngươi," Hắn đưa tay vuốt ve khuôn mặt ta, lẳng lặng nhìn đôi mắt ta,“Ta vươn tay về phía ngươi, nói, theo ta đi, nhưng ngươi lại quay đầu, khi đó ngươi cự tuyệt ta, mãi cho đến hiện tại."
Cự tuyệt? Ngươi sao có thể biết, ta khi đó muốn cùng ngươi trốn đi cỡ nào.
“Phụ thân ta lựa chọn ngươi, cho nên ta giết hắn, khi lâm chung hắn nói với ta, ngày này rốt cục đãđến, ta đã có thể tàn khốc hệt như hắn, giết cha sát huynh bất quá chỉ là bắt đầu, sau này ta sẽđạp lên máu tươi của vô số người để tiến lên phía trước, cuối cùng giống như hắn, tự tay hủy diệt người mình yêu. Ta vuốt đôi mắt trống rỗng của hắn khép lại, nói cho hắn, ta tuyệt đối sẽ không làm người ta yêu thương tổn, ta sở dĩ làm hết thảy, ta sở dĩ tàn khốc, đều là vì bảo vệ ngươi. Chỉ tiếc, cuối cùng ta vẫn không thể làm được……"
Thanh âm hắn nhẹ nhàng như dòng nước chảy xuôi, nhưng lại mang theo đau, mang theo thương.
“Trần Duệ nói ngươi sẽ không yêu ta, bởi vì ta đã không còn là thiếu niên ngày đó, ngươi sẽ không yêu ta của hiện tại, bởi vì cho dù trước đây nguwoi có cảm tình với ta, thì cũng chỉ có thể chứng minh, ngươi yêu thiếu niên ngày trước, mà không phải ta," Hắn xuất thần nhớ lại,“Ta cùng hắn đánh đố, mặc dù không nói cho ngươi thân phận của ta, ngươi cũng sẽ yêu thương ta. Đáng tiếc ta thua, ngươi cuối cùng vẫn lựa chọn hắn. Ta vẫn luôn chờđợi ngươi, chờ đợi 1 ngày ngươi sẽ nhận ra ta, ta đã cho ngươi ám chỉ, ta nghĩ ngươi có thể nhận ra, nhưng không, bởi vì ngươi hận ta, ngươi sẽ không nghĩ ta là thiếu niên nọ, ngươi tình nguyện tin tưởng người kia không phải ta."
Vì cái gì ta cho tới bây giờđều không nghĩ đến là hắn, có phải hay không đúng như hắn nói, đơn giản giữa chúng ta chỉ còn thù hận?
“Tử Phượng," Hắn hôn lên trán ta, lại cúi đầu nhìn ta thật sâu,“Nhiều lúc, ta đã nghĩ ngươi thực sự yêu ta, ta thật sự đã nghĩ thế, nhưng là ta sai lầm rồi, ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không yêu ta, ngươi chỉ biết hận ta. Nhưng hiện tại ta vẫn thật cao hứng, bởi vì ta có thể cứu ngươi, ta sẽ không giống như phụ thân, phải nhìn người ta yêu chết, ta nói rồi, ta sẽ thực hiện nguyện vọng của ngươi, rất nhanh thôi, tâm nguyện của ngươi sẽđạt thành, ngươi sẽ không gặp lại ta, ngươi có thể đạt được hết thảy mong muốn, ngươi đem không hề bị ta quản thúc, Tương lai kia là yến hội ta sắp sẵn cho ngươi, ta nhất định sẽ làm được."
Hắn buông tay, từ trong tay áo lấy ra một cây trâm, xuyên vào búi tóc của ta, trâm phượng ngọc tím, hắn còn vẫn giữ bên người.
“Vô số lần ta muốn nói tất cả với ngươi, nhưng đến khi có thể nói ra, ngươi lại không nghe thấy," Hắn trào phúng cười nói,“Ta không nói, là vì ta rất cố chấp, ta không muốn thua trận cá cược kia, nhưng thực tế, vô luận ta nói hay không, kết cục cũng đều giống nhau. Nhớ câu chuyện cũ ta từng kể với ngươi không, [Tử mệ], khi đó hết thảy đều đã bị ngươi vứt bỏ, chúng ta rốt cuộc không thể quay về thời khắc kia, ngươi đã quên chính ngươi, ngươi đánh mất kýức của chính mình, cho nên ta cũng lựa chọn quên đi, ta đã nghĩ chỉ cần như vậy, chỉ cần trở thành 1 người giống ngươi là có thể khiến ngươi ở lại bên ta, nhưng ta lại một lần nữa sai lầm rồi."
Tay hắn chậm rãi buông lơi, ta muốn nắm chặt bàn tay ấy, nhưng làm cách nào cũng không giữđược.
“Ta cảđời chỉ phạm 2 sai lầm, một là ngày ấy không mang ngươi theo cùng, một làđể ngươi lại bên cạnh ta," Hắn cuối cùng đặt trên môi ta 1 nụ hôn sâu thật sâu, khinh thiển, nồng nàn, sau đó chậm rãi rời khỏi ta, đi xa thật xa,“Tha thứ cho ta vì tất cả những chuyện ta đã làm, ta chỉ là quá yêu ngươi."
Tử Ly, ta muốn gọi tên hắn, nhưng không thể nghe được thanh âm của chính mình.
Tử Ly, giống như những ánh lửa bập bùng, có thể thiêu cháy tất cả.
Tử Ly, ta chỉ muốn gọi tên ngươi 1 lần như thế.
Tử Ly, ta không trúng độc, ta trước giờ vẫn lừa ngươi.
Tử Ly, ngươi căn bản không cần vì ta mà chết.
Tử Ly, vì cái gì…… Vì cái gì bây giờ mới nói? Vì cái gìđến lúc này ngươi mới nói cho ta biết?
Tử Ly, ta rốt cuộc, không bao giờ có thể gọi tên ngươi nữa.
Tác giả :
Việt Ly