Tư Lệnh Và Trung Khuyển
Chương 19
Xe chạy chậm rãi, hai người không ai nói câu gì, trong không khí tràn ngập một loại yên lặng đầy áp lực.
Không biết qua bao lâu, Du Tĩnh Đức nhìn chăm chú về phía trước, nói “Tư lệnh, đến bây giờ, tôi vẫn chưa từng đi theo Trần Nghiệp Ân."
Cố Thanh Nhượng thờ ơ nhìn ngoài cửa sổ, hắn giống như không hề nghe thấy lời nói của đối phương, không có bất kỳ phản ứng gì. Du Tĩnh Đức chỉ có thể nhìn vào gương chiếu hậu để nhìn ngắm thân ảnh lười biếng của hắn, cậu mím môi, lại nói lại một lần “Cho đến nay, tôi cũng chỉ theo một mình tư lệnh."
Cố Thanh Nhượng lúc này mới đưa mắt nhìn lên phía trước, hờ hững đáp một tiếng.
Du Tĩnh Đức cũng không thấy ngại, cậu thông qua kính chiếu hậu nhìn chằm chằm Cố Thanh Nhượng, ánh mắt gần như tham lam, nhưng mà vẫn phải bận tâm lái xe, điều này khiến cho cậu cảm thấy có chút nóng nảy. Trước kia, Cố Thanh Nhượng có lúc sẽ cố ý lái xe đưa hai người cùng nhau trở về, ngồi một bên từng tiếng từng tiếng gọi Tĩnh Đức, vừa lái xe đưa cậu đi đông đi tây, thường thường phải mất rất lâu mới có thể về đến nhà, khi đó cậu thường sợ hãi bất an, luôn bị những cơn ác mộng quấn lấy làm cho u mê, lúc đi theo bên cạnh Cố Thanh Nhượng vẫn luôn chỉ biết cúi đầu.
Kết quả, cậu đã bỏ lỡ mất bao nhiêu thời gian.
Mỗi khi nghĩ về quá khứ, Du Tĩnh Đức lập tức lại hối hận.
Hiện tại, khi cậu muốn ngẩng đầu lên nhìn tư lệnh, tư lệnh đã không còn thích cậu nữa, cũng sẽ không thân mật gọi cậu là Tĩnh Đức.
Cậu không dám mong tư lệnh thích cậu, chỉ cần một ánh mắt của tư lệnh, cũng đủ để nửa cuộc đời còn lại của cậu không rời khỏi tư lệnh.
Trước kia không nói, bắt đầu từ lúc này trở đi…
Cậu sẽ đối với tư lệnh thật tốt thật tốt.
Cậu chắc chắn cả cuộc đời này của mình chỉ có mình Cố Thanh Nhượng.
Cậu nguyện ý, cậu thích.
Một đường im lặng, Cố Thanh Nhượng còn chưa kịp mua nhà mới, vì vậy vẫn đang ở căn nhà tầng cho thuê. Kém xa căn nhà rộng lớn với phong cách cổ kính sang trọng ngày trước, ban đầu hắn còn tưởng bản thân phải mất bảy tám năm mới có thể trở về, cũng có thể sẽ không trở lại, cộng với việc không muốn có bất kỳ chuyện gì liên quan đến Du Tĩnh Đức, cho nên quả quyết lưu loát bán nó đi.
Ai ngờ, hắn lại trở về sớm như vậy, nhất thời cũng không kịp chuẩn bị.
Nhưng mà cũng đủ rồi.
Không biết nghĩ đến cái gì, gương mặt của Cố Thanh Nhượng nở một nụ cười, sau đó hắn nhạy bén nhận ra có một đôi ánh mắt vẫn luôn nhìn hắn đầy nóng bỏng.
Còn nóng hơn cả trong quá khứ.
Hắn không hiểu Du Tĩnh Đức.
Cho nên dứt khoát không đi phí tâm đi suy nghĩ.
Đến nhà trọ, Cố Thanh Nhượng không quan tâm Du Tĩnh Đức thế nào, hắn nhất thời quên mất còn có một người như vậy, vừa vào cửa liền có ý định trực tiếp đóng lại, nhưng ngay sau đó có một cánh tay nhanh chóng chen vào giữa cửa, Cố Thanh Nhượng nhíu mày, thấy Du Tĩnh Đức mặt đầy hốt hoảng nhìn hắn “Tôi, tôi còn chưa vào…"
Cố Thanh Nhượng ngây người một lúc lâu, mở cửa nhà, nghiêng người sang để cậu đi vào, nhưng vẫn nhăn mặt “Căng thẳng cái gì, tôi vẫn có thói quen một mình một người, cửa đóng thì cậu đứng ở bên ngoài gọi tôi là được, vừa rồi làm như vậy làm gì, không cần cánh tay nữa?"
Du Tĩnh Đức cúi gằm mặt xuống, cậu cho rằng bản thân lại bị bỏ rơi, loại cảm giác đó cậu không muốn nhận thêm một lần thứ hai.
Cố Thanh Nhượng cười lạnh một tiếng “Đã nói không cần lo lắng, tôi đã đồng ý với Trần tướng quân."
“Tuân lệnh, tư lệnh."
Du Tĩnh Đức nhịn xuống cảm giác chua xót trong lòng, cung cung kính kính trả lời.
Kết quả còn chưa đi về phía trước được mấy bước, trên lầu bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập, Cố Thanh Nhượng dừng chân một cái, lúc ngẩng đầu lên đã đổi sắc mặt thành bộ dạng vừa ôn nhu vừa bất đắc dĩ.
Du Tĩnh Đức ngẩn người, nhìn theo ánh mắt của hắn, chỉ thấy một cục thịt tròn vo trắng trắng dang rộng hai tay vội vội vàng vàng chạy từ trên bậc thang xuống, vừa dùng giọng nói thanh thúy gọi Cố Thanh Nhượng —
“Ba!"
Cố Thanh Nhượng vội vàng đi nhanh về phía trước đón, ôm lấy cục thịt trắng trắng tròn tròn, cười híp mắt xoa xoa đầu cô bé một cái “Chạy xuống nhanh như vậy, ngã thành xấu xí thì làm sao bây giờ?"
Cục thịt trắng trắng tròn tròn môi đỏ răng trắng, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp nhíu lại, bất mãn nói “Rõ ràng buổi sáng ba còn nói Tiểu Long là cô bé dễ thương nhất! Người lớn thật sự là thay lòng thay luôn cả tim!"
“Được được được, không thay đổi không thay đổi, Tiểu Long bây giờ vẫn là cô bé dễ thương nhất."
Cục thịt trắng trắng tròn tròn lúc này mới nặng nề gật đầu một cái, học bộ dáng của Cố Thanh Nhượng, xoa xoa tóc của hắn một cái, nghiêm túc nói “Ba cũng là người ba xinh đẹp nhất thiên hạ!"
Cố Thanh Nhượng chớp mắt " Đẹp không phải là từ dùng để chỉ nam nhân, ngày mai ta phải nhờ lão sư dạy dỗ lại vốn từ tiếng Trung của ngươi thật tốt mới được…."
Sắc mặt của Tiểu Long nhất thời khổ sở, cô bé đang định nói gì đó, bỗng nhiên nhìn thấy còn có một chú đứng ở bên cạnh, theo thói quen rúc vào bên trong ngực của Cố Thanh Nhượng, nhỏ giọng dò hỏi “Ba, chú đó là ai, nhìn chú ấy…. thật sự hung dữ."
Cố Thanh Nhượng lúc này mới nhớ tới bên cạnh còn có một Du Tĩnh Đức, nhưng mà, gương mặt của Du Tĩnh Đức thật ra nhìn thì chỉ thấy anh tuấn, mắt to, lẽ ra cậu ta phải được trẻ con thích mới đúng, làm sao lại là hung ác?
Hắn nhìn một cái, lập tức cau mày kêu lên “Du Tĩnh Đức!"
Du Tĩnh Đức lúc này mới ở trong mộng bừng tỉnh, từ lúc cô bé kia gọi Cố Thanh Nhượng là ba, cậu vẫn nhìn chằm chằm cô bé, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt cố chấp điên cuồng, bất tri bất giác lộ ra sắc mặt đáng sợ.
Cậu định nở một nụ cười, nhưng cơ mặt lại nhịn không được co quắp, cuối cùng cậu dùng ánh mắt khổ sở nhìn Cố Thanh Nhượng, run rẩy hỏi “Cô bé, cô bé là gì của ngài?"
Ánh đèn của tầng một căn nhà hết sức ảm đạm, trong nháy mắt, toàn thân Du Tĩnh Đức giống như bị bao trùm trong khoảng tối, bóng tối khiến người ta không nhìn rõ bộ dáng của cậu, nhưng có thể cảm nhận được cả người cậu tản ra một loại không khí lạnh lẽo tuyệt vọng.
Cố Thanh Nhượng đối với bộ dạng cậu lúc này cũng cảm thấy khó hiểu.
Nhưng mà cục thịt trong lòng hắn đã sợ đến mức run lẩy bẩy, Cố Thanh Nhượng lạnh lùng đi lên đầu, cho đến khi Tiểu Long không còn nhìn thấy Du Tĩnh Đức, hắn mới cúi đầu xuống, nhìn Du Tĩnh Đức đang đứng ở phía dưới, nói “Đây là con gái tôi, tôi là cha của nó, cậu nói, mối quan hệ này là như thế nào?"
Du Tĩnh Đức gần như nghe thấy âm thanh nội tâm đang điên cuồng phá vỡ.
Không biết qua bao lâu, Du Tĩnh Đức nhìn chăm chú về phía trước, nói “Tư lệnh, đến bây giờ, tôi vẫn chưa từng đi theo Trần Nghiệp Ân."
Cố Thanh Nhượng thờ ơ nhìn ngoài cửa sổ, hắn giống như không hề nghe thấy lời nói của đối phương, không có bất kỳ phản ứng gì. Du Tĩnh Đức chỉ có thể nhìn vào gương chiếu hậu để nhìn ngắm thân ảnh lười biếng của hắn, cậu mím môi, lại nói lại một lần “Cho đến nay, tôi cũng chỉ theo một mình tư lệnh."
Cố Thanh Nhượng lúc này mới đưa mắt nhìn lên phía trước, hờ hững đáp một tiếng.
Du Tĩnh Đức cũng không thấy ngại, cậu thông qua kính chiếu hậu nhìn chằm chằm Cố Thanh Nhượng, ánh mắt gần như tham lam, nhưng mà vẫn phải bận tâm lái xe, điều này khiến cho cậu cảm thấy có chút nóng nảy. Trước kia, Cố Thanh Nhượng có lúc sẽ cố ý lái xe đưa hai người cùng nhau trở về, ngồi một bên từng tiếng từng tiếng gọi Tĩnh Đức, vừa lái xe đưa cậu đi đông đi tây, thường thường phải mất rất lâu mới có thể về đến nhà, khi đó cậu thường sợ hãi bất an, luôn bị những cơn ác mộng quấn lấy làm cho u mê, lúc đi theo bên cạnh Cố Thanh Nhượng vẫn luôn chỉ biết cúi đầu.
Kết quả, cậu đã bỏ lỡ mất bao nhiêu thời gian.
Mỗi khi nghĩ về quá khứ, Du Tĩnh Đức lập tức lại hối hận.
Hiện tại, khi cậu muốn ngẩng đầu lên nhìn tư lệnh, tư lệnh đã không còn thích cậu nữa, cũng sẽ không thân mật gọi cậu là Tĩnh Đức.
Cậu không dám mong tư lệnh thích cậu, chỉ cần một ánh mắt của tư lệnh, cũng đủ để nửa cuộc đời còn lại của cậu không rời khỏi tư lệnh.
Trước kia không nói, bắt đầu từ lúc này trở đi…
Cậu sẽ đối với tư lệnh thật tốt thật tốt.
Cậu chắc chắn cả cuộc đời này của mình chỉ có mình Cố Thanh Nhượng.
Cậu nguyện ý, cậu thích.
Một đường im lặng, Cố Thanh Nhượng còn chưa kịp mua nhà mới, vì vậy vẫn đang ở căn nhà tầng cho thuê. Kém xa căn nhà rộng lớn với phong cách cổ kính sang trọng ngày trước, ban đầu hắn còn tưởng bản thân phải mất bảy tám năm mới có thể trở về, cũng có thể sẽ không trở lại, cộng với việc không muốn có bất kỳ chuyện gì liên quan đến Du Tĩnh Đức, cho nên quả quyết lưu loát bán nó đi.
Ai ngờ, hắn lại trở về sớm như vậy, nhất thời cũng không kịp chuẩn bị.
Nhưng mà cũng đủ rồi.
Không biết nghĩ đến cái gì, gương mặt của Cố Thanh Nhượng nở một nụ cười, sau đó hắn nhạy bén nhận ra có một đôi ánh mắt vẫn luôn nhìn hắn đầy nóng bỏng.
Còn nóng hơn cả trong quá khứ.
Hắn không hiểu Du Tĩnh Đức.
Cho nên dứt khoát không đi phí tâm đi suy nghĩ.
Đến nhà trọ, Cố Thanh Nhượng không quan tâm Du Tĩnh Đức thế nào, hắn nhất thời quên mất còn có một người như vậy, vừa vào cửa liền có ý định trực tiếp đóng lại, nhưng ngay sau đó có một cánh tay nhanh chóng chen vào giữa cửa, Cố Thanh Nhượng nhíu mày, thấy Du Tĩnh Đức mặt đầy hốt hoảng nhìn hắn “Tôi, tôi còn chưa vào…"
Cố Thanh Nhượng ngây người một lúc lâu, mở cửa nhà, nghiêng người sang để cậu đi vào, nhưng vẫn nhăn mặt “Căng thẳng cái gì, tôi vẫn có thói quen một mình một người, cửa đóng thì cậu đứng ở bên ngoài gọi tôi là được, vừa rồi làm như vậy làm gì, không cần cánh tay nữa?"
Du Tĩnh Đức cúi gằm mặt xuống, cậu cho rằng bản thân lại bị bỏ rơi, loại cảm giác đó cậu không muốn nhận thêm một lần thứ hai.
Cố Thanh Nhượng cười lạnh một tiếng “Đã nói không cần lo lắng, tôi đã đồng ý với Trần tướng quân."
“Tuân lệnh, tư lệnh."
Du Tĩnh Đức nhịn xuống cảm giác chua xót trong lòng, cung cung kính kính trả lời.
Kết quả còn chưa đi về phía trước được mấy bước, trên lầu bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập, Cố Thanh Nhượng dừng chân một cái, lúc ngẩng đầu lên đã đổi sắc mặt thành bộ dạng vừa ôn nhu vừa bất đắc dĩ.
Du Tĩnh Đức ngẩn người, nhìn theo ánh mắt của hắn, chỉ thấy một cục thịt tròn vo trắng trắng dang rộng hai tay vội vội vàng vàng chạy từ trên bậc thang xuống, vừa dùng giọng nói thanh thúy gọi Cố Thanh Nhượng —
“Ba!"
Cố Thanh Nhượng vội vàng đi nhanh về phía trước đón, ôm lấy cục thịt trắng trắng tròn tròn, cười híp mắt xoa xoa đầu cô bé một cái “Chạy xuống nhanh như vậy, ngã thành xấu xí thì làm sao bây giờ?"
Cục thịt trắng trắng tròn tròn môi đỏ răng trắng, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp nhíu lại, bất mãn nói “Rõ ràng buổi sáng ba còn nói Tiểu Long là cô bé dễ thương nhất! Người lớn thật sự là thay lòng thay luôn cả tim!"
“Được được được, không thay đổi không thay đổi, Tiểu Long bây giờ vẫn là cô bé dễ thương nhất."
Cục thịt trắng trắng tròn tròn lúc này mới nặng nề gật đầu một cái, học bộ dáng của Cố Thanh Nhượng, xoa xoa tóc của hắn một cái, nghiêm túc nói “Ba cũng là người ba xinh đẹp nhất thiên hạ!"
Cố Thanh Nhượng chớp mắt " Đẹp không phải là từ dùng để chỉ nam nhân, ngày mai ta phải nhờ lão sư dạy dỗ lại vốn từ tiếng Trung của ngươi thật tốt mới được…."
Sắc mặt của Tiểu Long nhất thời khổ sở, cô bé đang định nói gì đó, bỗng nhiên nhìn thấy còn có một chú đứng ở bên cạnh, theo thói quen rúc vào bên trong ngực của Cố Thanh Nhượng, nhỏ giọng dò hỏi “Ba, chú đó là ai, nhìn chú ấy…. thật sự hung dữ."
Cố Thanh Nhượng lúc này mới nhớ tới bên cạnh còn có một Du Tĩnh Đức, nhưng mà, gương mặt của Du Tĩnh Đức thật ra nhìn thì chỉ thấy anh tuấn, mắt to, lẽ ra cậu ta phải được trẻ con thích mới đúng, làm sao lại là hung ác?
Hắn nhìn một cái, lập tức cau mày kêu lên “Du Tĩnh Đức!"
Du Tĩnh Đức lúc này mới ở trong mộng bừng tỉnh, từ lúc cô bé kia gọi Cố Thanh Nhượng là ba, cậu vẫn nhìn chằm chằm cô bé, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt cố chấp điên cuồng, bất tri bất giác lộ ra sắc mặt đáng sợ.
Cậu định nở một nụ cười, nhưng cơ mặt lại nhịn không được co quắp, cuối cùng cậu dùng ánh mắt khổ sở nhìn Cố Thanh Nhượng, run rẩy hỏi “Cô bé, cô bé là gì của ngài?"
Ánh đèn của tầng một căn nhà hết sức ảm đạm, trong nháy mắt, toàn thân Du Tĩnh Đức giống như bị bao trùm trong khoảng tối, bóng tối khiến người ta không nhìn rõ bộ dáng của cậu, nhưng có thể cảm nhận được cả người cậu tản ra một loại không khí lạnh lẽo tuyệt vọng.
Cố Thanh Nhượng đối với bộ dạng cậu lúc này cũng cảm thấy khó hiểu.
Nhưng mà cục thịt trong lòng hắn đã sợ đến mức run lẩy bẩy, Cố Thanh Nhượng lạnh lùng đi lên đầu, cho đến khi Tiểu Long không còn nhìn thấy Du Tĩnh Đức, hắn mới cúi đầu xuống, nhìn Du Tĩnh Đức đang đứng ở phía dưới, nói “Đây là con gái tôi, tôi là cha của nó, cậu nói, mối quan hệ này là như thế nào?"
Du Tĩnh Đức gần như nghe thấy âm thanh nội tâm đang điên cuồng phá vỡ.
Tác giả :
Sơn U Quân