Tự Lang (Nuôi Sói)

Chương 57: Đại kết cục

Thưởng thức hết mấy tấm ảnh kích tình xong, tình cảm không như thường, đương nhiên có chút mãnh liệt. Hàn Dục bắt đầu sờ loạn Khương Vệ đang ngồi trên đùi.

“Cái này mi chụp lúc nào hả! Ta nào có như vậy, nhất là bức này! Mi trốn trong WC chụp? Còn nữa… đừng có sờ ta!" Khương Vệ thò tay đè móng vuốt của Hàn Dục xuống.

Hàn Dục nghiêm túc nói: “Chính là dục vọng bình thường không được thoả mãn, người ta sẽ biến thái, em có nghĩa vụ xã hội là giảm bớt tâm tình không lành mạnh này!"

Tay cũng rất nhanh, vừa nói vừa đè Khương Vệ xuống sô pha bên cạnh.

“Sao? Em không hưng phấn? Tôi đây cho em xem hiện trường còn không được sao?" Soạt một tiếng, quần Hàn Dục tuột xuống, sau đó vô cùng chuyên nghiệp tiến đến gần trước mặt Khương Vệ cho cậu nhìn.

“Ai muốn nhìn chứ! Mi cút ra xa ta một chút… Đừng…"

Rất nhanh chiến trường chuyển từ ghế sô pha nhỏ bé đến giường lớn trong phòng ngủ. Tấm đệm dày bị hai người đàn ông đẩy đến lệch vị trí, Khương Vệ nào phải là người có thể lực khoẻ mạnh chứ? Chờ đến lần thứ ba, đã giống như cá khô phết đầy bơ, há miệng hớp lấy hớp để.

Chỉ còn chờ sóng to gió lớn cuốn mình đi, Khương Vệ được Hàn Dục ôm vào phòng tắm.

Hai người ngồi trong bồn tắm, Hàn Dục gội đầu cho Khương Vệ, bọt xà phòng dính đầy đầu, có một hít rơi xuống mí mặt liền được Hàn Dục cẩn thận dùng khăn mặt lau khô.

Khương Vệ mở mắt, khuôn mặt dao động trước mắt so với mấy năm trước thay đổi không ít, có lúc mị lực của đàn ông tỉ lệ thuận với tuổi, Hàn Dục chính là người như vậy. Thành thục, nội liễm thay thế kiệt ngạo bất tuân khi còn trẻ, đường cong khuôn mặt khoẻ mạnh giống như được bậc thầy chạm trổ, nhưng sao một người đàn ông có mị lực lại lặng lẽ thầm mến mình… A, không đúng! Là ý dâm mình nhiều năm như vậy, loại cảm giác này không phải vui mừng, mà có loại cảm giác không chân thực như bị lọt vào biển sương.

“Sao lại ngốc ngốc ngẩn người nhìn tôi? Còn muốn câu dẫn tôi ư?" Hàn Dục mổ trên mũi Khương Vệ một cái xong liền ngậm cười hỏi.

“Mi… thật nhìn ảnh ta bắn máy bay?"

“… Còn có chuyện tà ác khác, em muốn nghe không?"

Người ta giở trò lưu manh không ra sao, Khương Vệ lại lập tức đỏ mặt, thế nhưng Hàn Dục với Lộ Dao… cái tất rách nát trong biệt thự ở Đức kia lập tức loé lên trong đầu cậu.

“Ta… ta không giống mi, ta chỉ cùng với mi, nhưng mi chẳng những cùng nữ nhân lên giường, còn dây dưa không rõ với Lộ Dao… Ta… chơi trò tâm nhãn cũng không hơn được mi, mi nên tìm Lộ Dao đi!"

Hàn Dục kéo ông chủ được tẩy rửa đến trơn bóng vào lòng: “Sao thế? Em còn muốn đi bao một tiểu xử nam nông dân ư? Lúc đó nếu em không quấy nhiễu đến mức tôi loạn thất bát tao, tôi có thể đi tìm nữ nhân sao? Khương Vệ! Tôi nói với em, lúc xưa chính là em chủ động tới nhà trêu chọc tôi, không được bội tình bạc nghĩa. Về phần Lộ Dao? Tôi chưa từng ngủ cùng cô ta, không phải tôi đã nói qua hai chúng tôi chính là quan hệ hợp tác ư? Em nhắc tới cô ta làm gì?"

“Thế nhưng… Hồi đó khi ta đến Đức, mi cùng Lộ Dao đi Thượng Hải thử áo cưới… trên sô pha trong thư phòng mi còn có tất chân của phụ nữ…"

Hàn Dục dùng sức cắn mặt cậu một cái: “Tất chân? Lộ Dao vứt lại đi? Toà biệt thự kia tôi giữ nhưng nào đã đến, liền cho Lộ Dao tới ở, lúc đó tôi về nước bị gọt cho một trận, nhìn áo cưới cái rắm! Cha em nhất định đã từng luyện trên Thiếu Lâm Tự, mười tám loại vũ khí đều tinh thông, có điều tôi vừa nghĩ nếu em biết khẳng định không chịu nổi, liền cảm thấy mình tôi đến là được rồi."

Đây rõ ràng là khổ nhục kế, thế nhưng trò này lão tổ tông truyền xuống chính là chân lý. Khương Vệ lập tức cảm thấy trong lòng nóng lên. Nghìn sai vạn sai của Hàn Dục tức thì tan thành mây khói.

“Hàn Dục… có phải mi cảm thấy ta không đủ dũng cảm, cảm thấy ta không đảm đương được gì… nên mới gạt ta một mình đi…"

Rõ ràng là chuyện hai người nên gánh vác, lại để một mình Hàn Dục gánh chịu. Mình thì chạy sang một bên xót xa tự ái, nghĩ vậy thấy mình thật đáng xấu hổ.

Hàn Dục suy nghĩ một chút, rất thừa nhận gật đầu: “Đầu óc em không tốt lắm, phân không ra tốt xấu, bình thường luôn kết giao lầm một số bạn bè xấu, khi không có việc gì giả bộ đại gia, gặp chuyện thì lập tức lủi về phía sau…"

Đệt, trái tim vừa mới có chút nóng lên, lập tức bị đạp vào hầm băng. Đáng giận nhất chính là Hàn Dục nói đều đúng, mình đích thật là một người lập trường không kiên định, sống không tự tin.

“Thế nhưng, tôi yêu, chính là em ngốc nghếch, thiếu tâm nhãn như vậy, sau này cho dù tôi đứng cao tới đâu, bên cạnh thiếu kẻ ngốc như em, kỳ thực cũng sẽ không có ý nghĩa gì, cho nên…"

“Cho… cho nên cái rắm, ông đây không thiếu tâm nhãn nhá! Mi thích tìm ai chơi đùa thì tìm người đó mà chơi!" Khương Vệ từ trong nước đứng phắt dậy.

Thế nhưng tay cậu lại bị Hàn Dục vững vàng nắm lấy: “Cho nên em do dự sợ sệt cũng không sao, bởi vì tay tôi sẽ không buông ra, sẽ luôn giữ chặt lấy em."

Các cụ ơi, lời này nói chuẩn!

Tay Khương Vệ bị Hàn Dục vững vàng nắm lấy, cậu cũng kìm lòng không đặng nắm lấy tay Hàn Dục.

Cậu muốn nói, người đàn ông xấu tính, bá đạo, luôn lấy mình làm trung tâm này, kỳ thực cũng là người cậu muốn giữ chặt lấy.

Tình yêu không phải trả giá không phải cho đi, chính là trong nháy mắt y cầm tay bạn, bạn cũng nắm lấy tay y.

Giờ khắc này, Khương Vệ cảm thấy mình rất hạnh phúc.

“Cho nên, bởi vì em ngốc nghếch, lãng phí nhiều thời gian như vậy, chúng ta hẳn nên tranh thủ từng giây cướp về. Nghe đâu đàn ông nếu qua ba lăm sẽ bắt đầu xuống dốc, tôi hiện tại tốt lắm, nếu không hai ta ở trong phòng tắm làm một hồi?"

Sau một khắc, Khương Vệ cảm thấy quá mịa nó buồn bực!

“Mi mịa nó buông ra! Trĩ bây giờ! Buông ra… Cứu mạng! A —— “

Nếu hai tay đã nắm chặt lấy nhau, vậy sẽ rất hạnh phúc đi hết nửa cuộc đời… Nửa người dưới, bảo trọng đi nha!

Vỹ thanh

Mặc dù Hàn Dục là chủ một công ty lớn đã lên sàn chứng khoán, nhưng chàng trai trẻ tuổi vẫn không quên truyền thống tốt đẹp, kế thừa phẩm chấn ưu tú của thế hệ trước, lúc hàng hoá đổi mùa giảm giá, liền cùng “vợ yêu" điên cuồng đi quét sạch.

Khương Vệ chen chúc bên xe hàng, nghiến răng nghiến lợi giành một cái áo T-shirt thuần bông giảm giá với một đám bà cô. Loại T-shirt thuần bông này chỉ còn lại một lô cuối cùng, mà cỡ hợp với Hàn Dục chỉ có ba cái thôi.

Khương Vệ muốn mua hết cả ba cái.

Hàn Dục thằng cháu này gần đây lại có thêm bệnh mới, bởi vì làm việc quá cực khổ, khả năng miễn dịch có hơi giảm xuống, da dễ bị dị ứng, có mấy bộ quần áo cũ mặc vào liền cảm thấy khó chịu, sau này Khương Vệ trong lúc vô tình mua được một chiếc T-shirt lại rất hợp sở thích của y, mặc vào xong cũng không nổi mẩn nữa. Khương Vệ lập tức kéo y tới bách hoá định bụng mua thêm vài chiếc.

Nào ngờ cửa hàng giảm giá, các bà các chị các cô điên cuồng tranh nhau mấy món hời này. Bạn muốn nổi nóng với cô ấy, cô ấy cũng có thể cào cấu đấy!

Cái này không! Khương Vệ chọn quần áo xong, bị một bác gái béo nắm chặt trong tay không chịu buông!

“Cậu nói là của cậu! Cậu trả tiền chưa? Hay là trên áo có viết tên cậu! Cậu một chàng trai lại tranh giành quần áo giảm giá với một đám cô dì, loạn hay không loạn hả! Có tiền đồ đều đến quầy chuyên doanh (cửa hàng quầy chuyên bán một loại hàng hoá) mua đúng giá! Aiii tôi nói thế rồi, sao cậu còn không buông tay? Muốn ăn mắng à!"

Nhất thời tất cả mọi người đều chăm chú nhìn vào tên lạc loài lẫn vào đám đàn bà con gái.

Hàn Dục dựa vào cây cột bên cạnh nhìn không nổi nữa, đi lên muốn lôi Khương Vệ đi, nhưng Khương Vệ vẫn cố sống cố chết giữ lấy cái áo không tha.

“Áo này rõ ràng là tôi cầm trước, bác nói muốn nhìn, tôi mới cho bác mượn nhìn, sao bác chớp mắt đã cầm áo đi tính tiền hả! Đây là tố chất gì!"

Vì cái áo hợp ý, Khương Vệ cũng không đếm xỉa! Bị một đám các bà các cô vây quanh cũng không cảm thấy chân mềm nhũn. Dù sao cũng có Hàn Dục làm chỗ dựa, cho dù động thủ, mình liền kéo Hàn Dục đi lên, phỏng chừng các bác gái thấy một anh đẹp trai như vậy, cũng không đành lòng xuống tay cào cấu đi.

Đang nghĩ như vậy, người phía sau đột nhiên đi mất.

Không có chỗ dựa, Khương Vệ lập tức cảm thấy lo lắng bất an, ruột gan rối bời, nhưng vẫn cắn răng đoạt lấy cái áo trong tay bác gái, hung dữ nói: “Muốn áo hả? Được, giết tôi đi, dao nhắm chuẩn chút, động mạch ở chỗ này này!"

Nói xong liền cầm ba cái áo ưỡn ngực hóp bụng đi tính tiền!

Không nói sai đi? Hôm qua xem phim, hình như đúng là có lời thoại như vậy, lúc đó Hàn Dục còn cười nói, khi có mâu thuẫn với người khác, miễn là đối phương không phải kẻ liều mạng, em lại không giết cha đối phương, ngủ với vợ người ta, thì chỉ cần ném ra câu như vậy, đối phương đều sẽ sợ hãi!

“Thần kinh!" Bác gái bị làm cho sửng sốt, ảo não mắng một câu xong, liền lập tức xoay người tiếp tục đào báu vật.

Khương Vệ xoay người nhìn, phát hiện Hàn Dục đang nói chuyện với nhân viên vệ sinh của cửa hàng, đi qua nhìn, chân người nọ có hơi không linh hoạt, mũ vẫn như cũ kéo sụp xuống.

“Khang Hoa!"

Đột nhiên có người hét to một tiếng, Khương Vệ nhìn lại, cư nhiên là Lộ Mã Lực.

Chỉ thấy gã cầm theo một cái cặp lồng giữ nhiệt đang sải bước về phía nhân viên vệ sinh và Hàn Dục.

Khi thấy Hàn Dục, vẻ mặt rõ ràng rất mất hứng. Song cũng không chào hỏi Hàn Dục, chỉ thấp giọng hỏi người què kia: “Đói bụng rồi hả? Tôi tự mình nấu cá, nướng xong liền hấp cách thuỷ, mùi vị không tệ đâu."

Hàn Dục thấy gã ta tới, cũng không nói thêm gì, chỉ bảo Cao Khang Hoa giữ gìn sức khoẻ, rồi kéo Khương Vệ đi.

Khương Vệ quay đầu tò mò nhìn hai người không được tự nhiên kia: “Lộ Mã Lực và người kia xảy ra chuyện gì?"

Hàn Dục mỉm cười: “Đã từng không biết quý trọng, muốn nắm trở lại, khó khăn đây! Lộ Mã Lực chính là không cách nào so được với chồng em, cạnh tranh trong kinh doanh và cuộc chiến bảo vệ tình yêu đều thua hết!"

Khương Vệ không chịu được đảo mắt trắng dã.

Hàn Dục cúi đầu, thấy áo trong tay Khương Vệ: “Vợ yêu thật tài giỏi, chúng ta về đi, hôm nay mẹ em bảo sẽ nấu món cà chua xanh biếc bảo vệ môi trường sở trường, bảo chúng ta mau đến ăn đó! Tôi phải giữ chặt chút, cha em khẳng định sẽ bảo tôi đánh cờ với ông, đến lúc đó em đừng quên giả vờ đau bụng, bằng không thì, bộ phim nửa đêm của hai ta liền hụt mất…"

Hai người bước nhanh ra khỏi bách hoá, biến mất giữa dòng người đông đúc…

—————————————

Đời người nói dài cũng không dài lắm, nhưng cũng không ngắn, đôi khi quay đầu lại giống như đã trải qua mấy đời, nhớ được quá nhiều, thì lại không khỏi thấy lòng nặng trĩu.

Aizzzz, dù câu này là ở phần thượng phiên ngoại “Đồ cổ" của Tự lang, nhưng ko hiểu sao đọc nó mình lại nghĩ đến Tiểu Thất trong Khánh trúc nan thư. Lan đại mỹ nhân quên sạch, sống vô tư vô lự, chỉ có em nó vẫn còn nhớ rõ tất cả, để rồi u buồn thôi:-<
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 1 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại