Tự Lang (Nuôi Sói)
Chương 48
Khương Vệ thoát chốc thất thần, chỉ ngây sững nghĩ: sao y lại xuất hiện ở đây?
Không cho cậu suy nghĩ cẩn thận, hai người đàn ông bên kia đã đấu võ. Kỳ thật nói hai người bọn họ đánh nhau cũng không đúng, ngoại trừ lúc bắt đầu tên đầu trọc đánh trả ra, căn bản đều là một mình Hàn Dục đánh. Sau mấy quyền đã đấm ngã tên đầu trọc xuống đất, còn cưỡi lên người gã, tát vào hai bên mồm.
Đánh như đánh chó, mắt không ngừng nhìn Khương Vệ. Tiếng “chát chát", chấn động đến mức màng tai Khương Vệ cũng phảng phất cảm thấy đau nhức, không khỏi vươn tay bảo vệ khuôn mặt tròn xoe của mình.
Nhân viên trong quán trọ đã sớm báo cho cảnh sát, bởi vì đồn công an ngay gần đấy, mấy anh cảnh sát rất nhanh đã chạy tới. Răng cửa tên trọc đầu sớm đã bay mất một cái, dưới sự trợ giúp của cảnh sát nhân dân, gã run rẩy đứng lên, chỉ vào Hàn Dục, ý là gã sẽ không để yên đâu.
Lúc này Khương Vệ mới lấy lại tinh thần, xoay người muốn chuồn, Hàn Dục chỉ vào Khương Vệ nói với chú cảnh sát: “Tên kia bắt nạt bạn của tôi, quá trình sự việc chú cứ hỏi cậu ấy!"
Một câu nói, khiến Khương Vệ không thể không đi theo đến sở cảnh sát lấy lời khai.
Đồn công an địa phương không lớn, băng ghế cũng không đủ dài, mấy người phải dựa vào tường đứng, lần lượt kể lại sự việc.
Mặc dù Hàn Dục ra tay rất nặng, mặt tên đầu trọc cũng sưng thành đầu heo, nhưng đây chỉ là một vụ tranh chấp dân sự đánh nhau gây chuyện. Chú cảnh sát cho rằng phần lớn trách nhiệm rõ ràng thuộc về Hàn Dục, bởi vì ngay cả cậu bạn họ Khương kia của y cũng cực lực chứng minh, cậu ta rõ ràng đang nghiên cứu vấn đề sử dụng vòi nước với tên trọc đầu, vị này lại giống như chó dại, nhào tới đánh người.
Nghe thế tên trọc đầu gật gật, mồm cũng không rõ mà phụ hoạ theo.
Vì vậy chú cảnh sát quyết định, trước tiên tạm giam vị đánh người vô cớ này mười lăm ngày để dân chúng khỏi phẫn nộ, sau đó để người nhà bọn họ đưa tiền thuốc men tới trấn an người bị hại.
Hàn Dục gắt gao nhìn chằm chằm Khương Vệ thế mà dám hất bát nước bẩn vào mình, sau đó nói với cảnh sát muốn tìm luật sư.
Cảnh sát vừa thấy vị này còn nổi hứng kiểu cách, há mồm đòi tìm luật sự, cũng không ngăn cản để y gọi một cú điện thoại. Chỉ chốc lát, luật sư nổi tiếng nhất thành phố Cáp Nhĩ Tân đã xuất hiện, luật sư người ta đặc biệt có tài thuyết phục, dùng vẻ mặt ôn hoà nói về chuyện bồi thường với tên đầu heo. Cuối cùng tên đầu heo quyết định không chấp chó dại, sau khi ôm tiền thì lựa chọn giải quyết riêng.
Luật sư này tương đối có tiếng trong giới luật thành phố Cáp Nhĩ Tân, các chú cảnh sát vừa thấy Hàn Dục thế mà lại có thể mời được vị siêu nhân vật này, mơ hồ đoán ra thân phận phi phàm của y. Nếu khổ chủ người ta đã không truy cứu, Hàn Dục cũng là một người hiểu lễ nghĩa, thu xếp trên dưới ổn thoả, thì đương nhiên là vui vẻ thả người ra rồi.
Khương Vệ trợn tròn mắt, bám lấy chú cảnh sát không dám tin hỏi: " Sao các chú có thể như vậy chứ! Rõ ràng là y đánh người!"
Cảnh sát bị chộp kia quan sát kỹ Khương Vệ một chút, quay đầu hỏi Hàn Dục: “Đây là bạn của cậu? Cậu không cho người ta đội nón xanh chứ?"
Hàn Dục khách khí nói với người cảnh sát “phiền toái cho ngài rồi" xong, liền kéo Khương Vệ ra khỏi đồn công an.
Vị luật sư đi một chiếc Mercedes-Benz, sau khi ra cửa đưa chìa khoá cho y, và nói: “Tổng giám đốc Hàn, lần trước may nhờ có sự chiếu cố của ngài, tôi lúc này đã có thể tận nghĩa chủ nhà. Xem ra ngài còn có việc, chiếc xe này của tôi, trước để ngài dùng tạm vậy."
Hàn Dục gật đầu tỏ ý cám ơn, cũng tạm biệt luật sư kia, sau đó kéo Khương Vệ muốn lên xe.
Khương Vệ lạnh mắt nói: “Mi buông ra! Đừng ép ta ở trước đồn công an kêu cứu mạng!"
Hàn Dục bình tĩnh nói: “Mẹ em cũng đến Cáp Nhĩ Tân, tôi đã bố trí ổn thoả cho dì ở khách sạn, hai ngày nay dì cũng vội muốn chết, bây giờ tôi đưa em đi gặp dì."
Nói xong liền nhét Khương Vệ còn đang sửng sốt vào xe.
Hàn Dục lái xe, rất thành thạo giữa những con đường ngang dọc rẽ vài lần, hoàn toàn không giống người lần đầu đến Cáp Nhĩ Tân.
Mấy năm nay, bởi vì việc trong công ty, Hàn Dục không ít lần đi công tác, trời nam biển bắc cơ bản đều đi hết.
Cùng tuổi, nhưng cuộc đời Hàn Dục lại so với mình có vẻ phong phú hơn rất nhiều..
Nửa đời trước của Khương Vệ cậu, chính là nhàm chán và bất tài. Thật vất vả đau đớn hạ quyết tâm vĩnh việt quá khứ, đem bản thân suy sụp tinh thần đi lưu đày, sắp xếp lại tâm tình rồi một lần nữa đối mặt với bạn bè thân thích. Nhưng bị Hàn Dục lo cho như vậy, còn đưa mẹ mình theo tới. Càng có vẻ mình hoàn toàn chỉ là một đứa nhỏ không hiểu chuyện đang càn quấy, chơi trò bỏ nhà ra đi mà thôi.
“Mi nói gì với mẹ ta? Mi còn chạy tới làm cái gì? Ta bây giờ vô cùng ghét mi, có biết không…"
Hàn Dục chuyển vô lăng, xe sớm đã tách khỏi khu vực nội thành, ngoặt cái rẽ vào rừng cây ven đường. Khương Vệ quan sát chạc cây bên ngoài, trong bụng còn nghĩ: mẹ ta trốn trong rừng làm gì chứ?
“Mẹ em không tới, tôi lừa em thôi!"
Khuôn mặt tròn vo của Khương Vệ lập tức đến đỏ lên, đẩy cửa xe định xuống.
Hàn Dục nhanh chóng khoá cửa xe lại, trầm giọng nói: “Em đừng động, ngoan ngoãn nghe tôi nói đã."
“Mi cho rằng mi là ai chứ! Ta nghe mi được sao! Lại tư thái giả bộ sếp tổng với người khác đi! Ta nuốt không nổi bộ dạng đó của mi!"
Hàn Dục nắm lấy bả vai Khương Vệ, dùng sức bóp mạnh khiến Khương Vệ lập tức kêu lên.
“Tôi bảo em đừng động thì đừng động, em có biết bây giờ tôi muốn làm gì không? Tôi hiện tại đang muốn ấn em xuống mặt đất, hung hăng đá chết em, rồi lại dùng thắt lưng quất cho em tỉnh, sau đó cởi quần làm chết em!"
Khương Vệ biết lần này Hàn Dục không nói dối. Nhìn gần như vậy, Hàn Dục cũng không biết đã bao lâu không cạo râu, một thanh niên tinh anh giờ lại lôi thôi lếch thếch giống như một cây sào trung niên kỳ quái, qua vài ngày nữa chính là giống một Mã Lực râu dài. Nhất là trong đôi mắt kia tràn đầy tơ máu, ánh mắt kích động giống hệt tên trọc đầu lúc nãy, bức y nổi nóng khéo chừng luyện nguyên bộ “chết đi sống lại".
“Ta không động, mi mau buông tay, đau!"
Hàn Dục không buông tay, mà giống như nhìn thấy vật báu đã mất tìm lại được, bình tĩnh nhìn Khương Vệ, lại ôm cậu vào lòng, vội vã ngậm lấy đôi môi đang lớn tiếng kêu la, hôn môi với đàn ông có râu cũng không phải chuyện tốt đẹp gì. Giống như nuốt lông bàn chải vậy. Khương Vệ bị gắt gao đặt trên lưng ghế dựa, trốn cũng không trốn được, nằm đó để bàn chải cọ rửa từ trong ra ngoài như vầy.
Nhưng dần dần, đám râu rậm kia chọt chọt khuôn mặt nộn thịt của mình, cảm giác đau đớn khiến tay chân chợt bủn rủn, đầu lưỡi hung ác luồn vào khiến người khó mà dằn lòng liên tưởng đến một bộ phần to lớn mạnh mẽ hơn tàn sát bừa bãi trong cơ thể khi khoái lạc.
Kế tiếp, Hàn Dục không hề e ngại cởi quần Khương Vệ, bàn tay dày rộng chạm lên phần gồ gồ trên quần con.
Khương Vệ khó nhịn xoay cổ, kính trước xe chiếu ra khuôn mặt bị dục vọng làm cho đỏ ửng một mảnh của cậu.
Nhất thời, cậu cứng đờ.
Cậu còn nhớ rõ mình ở dưới thân Lộ Mã Lực thoả thích phát tiết, đạt được đỉnh điểm khoái lạc như thế nào.
Giống như gã nói, dục vọng và yêu có đôi khi không liên quan tới nhau. Bây giờ phấn khích mà cậu cảm thấy không phải do tình yêu của Hàn Dục đối với mình mang tới, cũng như vậy Hàn Dục làm cái này cũng không phải vì trong lòng yêu thích mình.
Hai người không yêu nhau, cần gì dây dưa một chỗ, cọ xát phát tiết dục vọng của giống đực chứ? Tình yêu như thế thật khiến người ta mất hết hứng thú.
Lại một lần nữa liều mạng dùng toàn lực, đẩy Hàn Dục đang liếm mút rốn mình ra, hung hăng nhổ một ngụm nước bọt, nói ra lời vẫn đè nén trong lòng: “Mi bao lâu rồi không đánh răng? Thật mịa nó thối!"
Không cho cậu suy nghĩ cẩn thận, hai người đàn ông bên kia đã đấu võ. Kỳ thật nói hai người bọn họ đánh nhau cũng không đúng, ngoại trừ lúc bắt đầu tên đầu trọc đánh trả ra, căn bản đều là một mình Hàn Dục đánh. Sau mấy quyền đã đấm ngã tên đầu trọc xuống đất, còn cưỡi lên người gã, tát vào hai bên mồm.
Đánh như đánh chó, mắt không ngừng nhìn Khương Vệ. Tiếng “chát chát", chấn động đến mức màng tai Khương Vệ cũng phảng phất cảm thấy đau nhức, không khỏi vươn tay bảo vệ khuôn mặt tròn xoe của mình.
Nhân viên trong quán trọ đã sớm báo cho cảnh sát, bởi vì đồn công an ngay gần đấy, mấy anh cảnh sát rất nhanh đã chạy tới. Răng cửa tên trọc đầu sớm đã bay mất một cái, dưới sự trợ giúp của cảnh sát nhân dân, gã run rẩy đứng lên, chỉ vào Hàn Dục, ý là gã sẽ không để yên đâu.
Lúc này Khương Vệ mới lấy lại tinh thần, xoay người muốn chuồn, Hàn Dục chỉ vào Khương Vệ nói với chú cảnh sát: “Tên kia bắt nạt bạn của tôi, quá trình sự việc chú cứ hỏi cậu ấy!"
Một câu nói, khiến Khương Vệ không thể không đi theo đến sở cảnh sát lấy lời khai.
Đồn công an địa phương không lớn, băng ghế cũng không đủ dài, mấy người phải dựa vào tường đứng, lần lượt kể lại sự việc.
Mặc dù Hàn Dục ra tay rất nặng, mặt tên đầu trọc cũng sưng thành đầu heo, nhưng đây chỉ là một vụ tranh chấp dân sự đánh nhau gây chuyện. Chú cảnh sát cho rằng phần lớn trách nhiệm rõ ràng thuộc về Hàn Dục, bởi vì ngay cả cậu bạn họ Khương kia của y cũng cực lực chứng minh, cậu ta rõ ràng đang nghiên cứu vấn đề sử dụng vòi nước với tên trọc đầu, vị này lại giống như chó dại, nhào tới đánh người.
Nghe thế tên trọc đầu gật gật, mồm cũng không rõ mà phụ hoạ theo.
Vì vậy chú cảnh sát quyết định, trước tiên tạm giam vị đánh người vô cớ này mười lăm ngày để dân chúng khỏi phẫn nộ, sau đó để người nhà bọn họ đưa tiền thuốc men tới trấn an người bị hại.
Hàn Dục gắt gao nhìn chằm chằm Khương Vệ thế mà dám hất bát nước bẩn vào mình, sau đó nói với cảnh sát muốn tìm luật sư.
Cảnh sát vừa thấy vị này còn nổi hứng kiểu cách, há mồm đòi tìm luật sự, cũng không ngăn cản để y gọi một cú điện thoại. Chỉ chốc lát, luật sư nổi tiếng nhất thành phố Cáp Nhĩ Tân đã xuất hiện, luật sư người ta đặc biệt có tài thuyết phục, dùng vẻ mặt ôn hoà nói về chuyện bồi thường với tên đầu heo. Cuối cùng tên đầu heo quyết định không chấp chó dại, sau khi ôm tiền thì lựa chọn giải quyết riêng.
Luật sư này tương đối có tiếng trong giới luật thành phố Cáp Nhĩ Tân, các chú cảnh sát vừa thấy Hàn Dục thế mà lại có thể mời được vị siêu nhân vật này, mơ hồ đoán ra thân phận phi phàm của y. Nếu khổ chủ người ta đã không truy cứu, Hàn Dục cũng là một người hiểu lễ nghĩa, thu xếp trên dưới ổn thoả, thì đương nhiên là vui vẻ thả người ra rồi.
Khương Vệ trợn tròn mắt, bám lấy chú cảnh sát không dám tin hỏi: " Sao các chú có thể như vậy chứ! Rõ ràng là y đánh người!"
Cảnh sát bị chộp kia quan sát kỹ Khương Vệ một chút, quay đầu hỏi Hàn Dục: “Đây là bạn của cậu? Cậu không cho người ta đội nón xanh chứ?"
Hàn Dục khách khí nói với người cảnh sát “phiền toái cho ngài rồi" xong, liền kéo Khương Vệ ra khỏi đồn công an.
Vị luật sư đi một chiếc Mercedes-Benz, sau khi ra cửa đưa chìa khoá cho y, và nói: “Tổng giám đốc Hàn, lần trước may nhờ có sự chiếu cố của ngài, tôi lúc này đã có thể tận nghĩa chủ nhà. Xem ra ngài còn có việc, chiếc xe này của tôi, trước để ngài dùng tạm vậy."
Hàn Dục gật đầu tỏ ý cám ơn, cũng tạm biệt luật sư kia, sau đó kéo Khương Vệ muốn lên xe.
Khương Vệ lạnh mắt nói: “Mi buông ra! Đừng ép ta ở trước đồn công an kêu cứu mạng!"
Hàn Dục bình tĩnh nói: “Mẹ em cũng đến Cáp Nhĩ Tân, tôi đã bố trí ổn thoả cho dì ở khách sạn, hai ngày nay dì cũng vội muốn chết, bây giờ tôi đưa em đi gặp dì."
Nói xong liền nhét Khương Vệ còn đang sửng sốt vào xe.
Hàn Dục lái xe, rất thành thạo giữa những con đường ngang dọc rẽ vài lần, hoàn toàn không giống người lần đầu đến Cáp Nhĩ Tân.
Mấy năm nay, bởi vì việc trong công ty, Hàn Dục không ít lần đi công tác, trời nam biển bắc cơ bản đều đi hết.
Cùng tuổi, nhưng cuộc đời Hàn Dục lại so với mình có vẻ phong phú hơn rất nhiều..
Nửa đời trước của Khương Vệ cậu, chính là nhàm chán và bất tài. Thật vất vả đau đớn hạ quyết tâm vĩnh việt quá khứ, đem bản thân suy sụp tinh thần đi lưu đày, sắp xếp lại tâm tình rồi một lần nữa đối mặt với bạn bè thân thích. Nhưng bị Hàn Dục lo cho như vậy, còn đưa mẹ mình theo tới. Càng có vẻ mình hoàn toàn chỉ là một đứa nhỏ không hiểu chuyện đang càn quấy, chơi trò bỏ nhà ra đi mà thôi.
“Mi nói gì với mẹ ta? Mi còn chạy tới làm cái gì? Ta bây giờ vô cùng ghét mi, có biết không…"
Hàn Dục chuyển vô lăng, xe sớm đã tách khỏi khu vực nội thành, ngoặt cái rẽ vào rừng cây ven đường. Khương Vệ quan sát chạc cây bên ngoài, trong bụng còn nghĩ: mẹ ta trốn trong rừng làm gì chứ?
“Mẹ em không tới, tôi lừa em thôi!"
Khuôn mặt tròn vo của Khương Vệ lập tức đến đỏ lên, đẩy cửa xe định xuống.
Hàn Dục nhanh chóng khoá cửa xe lại, trầm giọng nói: “Em đừng động, ngoan ngoãn nghe tôi nói đã."
“Mi cho rằng mi là ai chứ! Ta nghe mi được sao! Lại tư thái giả bộ sếp tổng với người khác đi! Ta nuốt không nổi bộ dạng đó của mi!"
Hàn Dục nắm lấy bả vai Khương Vệ, dùng sức bóp mạnh khiến Khương Vệ lập tức kêu lên.
“Tôi bảo em đừng động thì đừng động, em có biết bây giờ tôi muốn làm gì không? Tôi hiện tại đang muốn ấn em xuống mặt đất, hung hăng đá chết em, rồi lại dùng thắt lưng quất cho em tỉnh, sau đó cởi quần làm chết em!"
Khương Vệ biết lần này Hàn Dục không nói dối. Nhìn gần như vậy, Hàn Dục cũng không biết đã bao lâu không cạo râu, một thanh niên tinh anh giờ lại lôi thôi lếch thếch giống như một cây sào trung niên kỳ quái, qua vài ngày nữa chính là giống một Mã Lực râu dài. Nhất là trong đôi mắt kia tràn đầy tơ máu, ánh mắt kích động giống hệt tên trọc đầu lúc nãy, bức y nổi nóng khéo chừng luyện nguyên bộ “chết đi sống lại".
“Ta không động, mi mau buông tay, đau!"
Hàn Dục không buông tay, mà giống như nhìn thấy vật báu đã mất tìm lại được, bình tĩnh nhìn Khương Vệ, lại ôm cậu vào lòng, vội vã ngậm lấy đôi môi đang lớn tiếng kêu la, hôn môi với đàn ông có râu cũng không phải chuyện tốt đẹp gì. Giống như nuốt lông bàn chải vậy. Khương Vệ bị gắt gao đặt trên lưng ghế dựa, trốn cũng không trốn được, nằm đó để bàn chải cọ rửa từ trong ra ngoài như vầy.
Nhưng dần dần, đám râu rậm kia chọt chọt khuôn mặt nộn thịt của mình, cảm giác đau đớn khiến tay chân chợt bủn rủn, đầu lưỡi hung ác luồn vào khiến người khó mà dằn lòng liên tưởng đến một bộ phần to lớn mạnh mẽ hơn tàn sát bừa bãi trong cơ thể khi khoái lạc.
Kế tiếp, Hàn Dục không hề e ngại cởi quần Khương Vệ, bàn tay dày rộng chạm lên phần gồ gồ trên quần con.
Khương Vệ khó nhịn xoay cổ, kính trước xe chiếu ra khuôn mặt bị dục vọng làm cho đỏ ửng một mảnh của cậu.
Nhất thời, cậu cứng đờ.
Cậu còn nhớ rõ mình ở dưới thân Lộ Mã Lực thoả thích phát tiết, đạt được đỉnh điểm khoái lạc như thế nào.
Giống như gã nói, dục vọng và yêu có đôi khi không liên quan tới nhau. Bây giờ phấn khích mà cậu cảm thấy không phải do tình yêu của Hàn Dục đối với mình mang tới, cũng như vậy Hàn Dục làm cái này cũng không phải vì trong lòng yêu thích mình.
Hai người không yêu nhau, cần gì dây dưa một chỗ, cọ xát phát tiết dục vọng của giống đực chứ? Tình yêu như thế thật khiến người ta mất hết hứng thú.
Lại một lần nữa liều mạng dùng toàn lực, đẩy Hàn Dục đang liếm mút rốn mình ra, hung hăng nhổ một ngụm nước bọt, nói ra lời vẫn đè nén trong lòng: “Mi bao lâu rồi không đánh răng? Thật mịa nó thối!"
Tác giả :
Cuồng Thượng Gia Cuồng