Tu La Vũ Thần
Chương 393: Người trẻ tuổi điên cuồng
Sau khi thỏa thuận với Sở Phong xong thì bọn người Giới Diêm dùng thủ đoạn đặc biệt liên lạc với thế lực của mình, muốn sai người đưa Huyền châu tới sơn trang Chí Tôn bằng tốc độ nhanh nhất.
Vì đề phòng, họ cũng thực hiện một vài phương án dự phòng, để đảm bảo trong vòng mười ngày có thể thu thập cho Sở Phong một trăm lẻ năm vạn viên Huyền châu.
Khi bọn người Giới Diêm bận túi bụi thì Sở Phong lại rất nhàn nhã, cùng với Từ Trọng Vũ, Cố Bác và người cùng thế hệ của công hội Giới Linh hoặc là chè chén hăng say, hoặc là đánh cờ nói chuyện phiếm.
Thậm chí còn cùng với nữ đệ tử của sơn trang Chí Tôn uống rượu chơi đùa, vui sướng vô cùng.
Làm cho những kẻ theo dõi Sở Phong luôn phải ăn gió nằm sương rất muốn chửi mắng, thế nhưng chỉ có thể chửi thầm mà thôi.
Ngày này qua ngày khác, rất nhanh đã tới thời điểm quan trọng nhất của đại hội Thông gia, những người tham gia đại hội lại tụ tập trên đỉnh núi một lần nữa.
Những nhân vật lớn cùng cấp bậc với Tông chủ cũng từ trong tối đi ra ngoài sáng, tham gia vào buổi đại hội long trọng này, làm cho rất nhiều người reo hò vui vẻ.
Những người không biết rõ sự thật còn tưởng rằng danh dự của sơn trang Chí Tôn rất cao, có thể mời rất nhiều nhân vật lớn của những thế lực siêu cấp tới tham gia đại hội lần này.
Mà theo quy tắc của đại hội Thông gia trước đó đã lập ra thì những mỹ nữ tham gia đại hội này, cần ở trước mặt mọi người nói ra ý trung nhân của mình, nếu người kia đồng ý thì hai nhà sẽ trở thành thông gia.
Không thể không nói, Sở Phong cũng rất có sức hút, trừ Giới Thanh Minh và Từ Trọng Vũ ra, Sở Phong là người được yêu thích nhất, đã có bảy trên một trăm cô gái tỏ tình với Sở Phong trước mặt mọi người, đồng ý kết làm phu thê với Sở Phong, hi vọng có thể đi cùng Sở Phong.
Loại tình huống này làm cho Sở Phong cảm thấy kinh ngạc, người ngoài còn cảm thấy hâm mộ thế nhưng lại để cho Đường Nhất Tu, Bạch Vân Phi, Tống Thanh Phong và Lưu Tiêu Dao tức giận tới mức nghiến răng nghiến lợi.
Bởi vì bọn họ không thể tưởng tượng được rằng sức hấp dẫn của mình lại kém Sở Phong, một thằng nhãi mà mình xem thường.
Thế nhưng, ngạc nhiên nhất lại là Sở Phong từ chối tất cả lời tỏ tình của bảy mỹ nữ, không đồng ý kết hôn với người nào cả, kết quả này làm cho mọi người đều kinh ngạc.
Vậy mà còn có một người càng gây kinh ngạc hơn cả Sở Phong đó chính là mỹ nữ được quan tâm nhất trong đại hội lần này - Tử Linh.
Tử Linh được mọi người coi là Thánh nữ, được vô số người mong đợi thế nhưng lại không xuất hiện, dùng lý do là bế quan tu luyện để từ chối không tham gia lần đại hội Thông gia lần này.
Tử Linh còn nhờ người tuyên bố một tin tức, đó chính là nàng đã yêu một người đàn ông, còn người đàn ông này là ai, nàng muốn sau khi xuất quan mới thông báo cho mọi người.
Với tình huống này thì sơn trang Chí Tôn cũng rất bất lực, dù sao thân phận của Tử Linh rất đặc biệt, bọn họ không có quyền yêu cầu hay ra lệnh cho Tử Linh.
Vì để bù đắp cho mọi người nên sơn trang Chí Tôn đồng ý cho mọi người ở lại thêm một đoạn thời gian, chờ tới khi Tử Linh xuất quan và thông báo tên người yêu của mình mới phải rời đi.
Không thể không nói, Tử Linh có rất nhiều fan, gần chín phần mười đàn ông đều lựa chọn ở lại, muốn chính tai mình nghe ý trung nhân của Tử Linh là ai, cũng muốn nhìn Tử Linh nhiều hơn một chút.
Đương nhiên, nhiều người vẫn mơ ước tới độ ảo tưởng đó là ý trung nhân của Tử Linh chính là mình, sau đó hai người kết hôn trong vui vẻ và hạnh phúc.
Qua mấy ngày sau, cách ngày hẹn chỉ còn một ngày, bọn người Giới Diêm cũng đã chuẩn bị xong, đã gom đủ trăm vạn viên Huyền châu rồi.
Cũng vào ngày hôm đó, Cao Kỳ Chí - phó hội trưởng của công hội Giới Linh, người đã đồng ý một yêu cầu của Sở Phong đã đi tới nơi ở của Sở Phong.
"Sở Phong, đây là vật ngươi cần, những ngày này ta bế quan là để chế tạo nó cho ngươi đó." Cao Kỳ Chí đưa cho Sở Phong một cái túi Càn Khôn.
Khi Sở Phong quan sát thì thấy bên trong cái túi có hai viên thuốc và hai mươi ba tấm phù công kích rất đặc biệt.
Viên thuốc cấm này rất bá đạo, là một viên thuốc cấm kinh khủng nhất trong số tất cả thuốc cấm mà Sở Phong đã gặp, nếu Sở Phong ăn viên thuốc cấm này thì tu vi của hắn có thể tăng từ Huyền võ tứ trọng thiên vọt thẳng tới Huyền võ thất trọng thiên.
Nếu phối hợp thêm Thần lôi trong máu của hắn thì Sở Phong có thể tăng lên tới Huyền võ cửu trọng thiên, Sở Phong cũng không biết khi mình có được tu vi Huyền võ cửu trọng thiên tăng thêm binh khí nơi tay thì sẽ kinh khủng như thế nào.
Ngoài một viên thuốc cấm này ra còn có một viên thuốc chữa thương nữa, viên thuốc này chính là do hội phó Cao tự mình chuẩn bị cho Sở Phong.
Ông biết Sở Phong muốn làm gì cho nên cố tình chuẩn bị thuốc chữa thương, bởi vì sau khi dùng thuốc cấm sẽ có hậu quả rất nghiêm trọng, nếu có viên thuốc chữa thương này thì sẽ bớt đau đớn và sẽ giảm nhẹ di chứng hơn.
Còn hai mươi ba tấm phù công kích kia thì càng là đồ tốt, ẩn chứa trong đó là một sức mạnh cực kỳ khủng bố, có thể phá vỡ kết giới màu lam một cách dễ dàng, nếu bị tấm phù này đánh trúng thì kể cả cường giả cảnh giới Thiên võ cũng sẽ bị thương rất nặng, thậm chí là chết không toàn thây.
Những tấm phù công kích này thì kể cả giới linh sư áo lam bình thường đều không làm được, phải là cao thủ có kinh nghiệm cực kỳ phong phú, thực lực cũng phải cao cường, lực kết giới sử dụng cực kỳ khéo léo và tài tình mới có thể làm ra.
"Cảm ơn ngài, hội phó Cao, Sở Phong ta sẽ ghi nhớ trong lòng, ngày sau chắc chắn sẽ báo đáp."
Sở Phong nhìn lại hội phó Cao một cách cẩn thận thì thấy chỉ vài ngày này thôi mà ông lão này đã già đi rất nhiều, hai mắt không có tinh thần, khuôn mặt tái nhợt giống như người mắc bệnh nặng vậy.
Hội phó Cao trở nên như vậy bởi vì giúp Sở Phong chế tạo những vật này, đã hao phí rất nhiều tinh lực, thậm chí tuổi thọ cũng mất, phải nói là bỏ ra công sức cực lớn.
"Sở Phong, đừng nói như vậy, ta chính là phó hội trưởng của công hội Giới Linh mà không thể bảo vệ được ngươi, ta rất xấu hổ." Hội phó Cao thở dài một tiếng, sắc mặt rất xấu hổ.
"Phó hội trưởng, công hội Giới Linh là một thế lực rất tốt, mặc dù ta chỉ ở đây một thời gian ngắn thế nhưng rất nhiều người trong công hội đều coi ta là người nhà vậy, rất tốt."
"Chỉ nói ngài thôi, ngài và ta không thân cũng chẳng quen, chỉ vì ta là người của công hội Giới Linh mà ngài làm nhiều chuyện vì ta như vậy, Sở Phong rất biết ơn, cho nên ngài đừng có xấu hổ."
"Bởi vì người phải xấu hổ chính là ta, tính cách của ta như thế nào, ta biết rõ nhất, ta chính là một người làm việc mà không nghĩ tới hậu quả, rất thích gây rối, không ai có thể xử lý hậu quả cho ta, bởi vì không thể xử lý hết được."
"Mặc dù ta hay gây rối thế nhưng cũng có năng lực gỡ rối, chỉ dựa vào chính mình cũng có thể sống rất tốt."
"Vậy nên ngài hãy yên tâm, ngày mai ta nhất định sẽ rời khỏi đây một cách an toàn, bọn họ không giết được ta, chỉ có thể tự mình trả giá đắt cho sự tham lam của chính mình." Khi nói ra những lời này thì vẻ mặt của Sở Phong rất tự tin.
Thấy vậy, hội phó Cao cũng cười một cách thoải mái: "Không thể không nói, ngươi là người điên cuồng nhất mà ta đã gặp thế nhưng ngươi cũng chính là người mà ta coi trọng nhất."
Vì đề phòng, họ cũng thực hiện một vài phương án dự phòng, để đảm bảo trong vòng mười ngày có thể thu thập cho Sở Phong một trăm lẻ năm vạn viên Huyền châu.
Khi bọn người Giới Diêm bận túi bụi thì Sở Phong lại rất nhàn nhã, cùng với Từ Trọng Vũ, Cố Bác và người cùng thế hệ của công hội Giới Linh hoặc là chè chén hăng say, hoặc là đánh cờ nói chuyện phiếm.
Thậm chí còn cùng với nữ đệ tử của sơn trang Chí Tôn uống rượu chơi đùa, vui sướng vô cùng.
Làm cho những kẻ theo dõi Sở Phong luôn phải ăn gió nằm sương rất muốn chửi mắng, thế nhưng chỉ có thể chửi thầm mà thôi.
Ngày này qua ngày khác, rất nhanh đã tới thời điểm quan trọng nhất của đại hội Thông gia, những người tham gia đại hội lại tụ tập trên đỉnh núi một lần nữa.
Những nhân vật lớn cùng cấp bậc với Tông chủ cũng từ trong tối đi ra ngoài sáng, tham gia vào buổi đại hội long trọng này, làm cho rất nhiều người reo hò vui vẻ.
Những người không biết rõ sự thật còn tưởng rằng danh dự của sơn trang Chí Tôn rất cao, có thể mời rất nhiều nhân vật lớn của những thế lực siêu cấp tới tham gia đại hội lần này.
Mà theo quy tắc của đại hội Thông gia trước đó đã lập ra thì những mỹ nữ tham gia đại hội này, cần ở trước mặt mọi người nói ra ý trung nhân của mình, nếu người kia đồng ý thì hai nhà sẽ trở thành thông gia.
Không thể không nói, Sở Phong cũng rất có sức hút, trừ Giới Thanh Minh và Từ Trọng Vũ ra, Sở Phong là người được yêu thích nhất, đã có bảy trên một trăm cô gái tỏ tình với Sở Phong trước mặt mọi người, đồng ý kết làm phu thê với Sở Phong, hi vọng có thể đi cùng Sở Phong.
Loại tình huống này làm cho Sở Phong cảm thấy kinh ngạc, người ngoài còn cảm thấy hâm mộ thế nhưng lại để cho Đường Nhất Tu, Bạch Vân Phi, Tống Thanh Phong và Lưu Tiêu Dao tức giận tới mức nghiến răng nghiến lợi.
Bởi vì bọn họ không thể tưởng tượng được rằng sức hấp dẫn của mình lại kém Sở Phong, một thằng nhãi mà mình xem thường.
Thế nhưng, ngạc nhiên nhất lại là Sở Phong từ chối tất cả lời tỏ tình của bảy mỹ nữ, không đồng ý kết hôn với người nào cả, kết quả này làm cho mọi người đều kinh ngạc.
Vậy mà còn có một người càng gây kinh ngạc hơn cả Sở Phong đó chính là mỹ nữ được quan tâm nhất trong đại hội lần này - Tử Linh.
Tử Linh được mọi người coi là Thánh nữ, được vô số người mong đợi thế nhưng lại không xuất hiện, dùng lý do là bế quan tu luyện để từ chối không tham gia lần đại hội Thông gia lần này.
Tử Linh còn nhờ người tuyên bố một tin tức, đó chính là nàng đã yêu một người đàn ông, còn người đàn ông này là ai, nàng muốn sau khi xuất quan mới thông báo cho mọi người.
Với tình huống này thì sơn trang Chí Tôn cũng rất bất lực, dù sao thân phận của Tử Linh rất đặc biệt, bọn họ không có quyền yêu cầu hay ra lệnh cho Tử Linh.
Vì để bù đắp cho mọi người nên sơn trang Chí Tôn đồng ý cho mọi người ở lại thêm một đoạn thời gian, chờ tới khi Tử Linh xuất quan và thông báo tên người yêu của mình mới phải rời đi.
Không thể không nói, Tử Linh có rất nhiều fan, gần chín phần mười đàn ông đều lựa chọn ở lại, muốn chính tai mình nghe ý trung nhân của Tử Linh là ai, cũng muốn nhìn Tử Linh nhiều hơn một chút.
Đương nhiên, nhiều người vẫn mơ ước tới độ ảo tưởng đó là ý trung nhân của Tử Linh chính là mình, sau đó hai người kết hôn trong vui vẻ và hạnh phúc.
Qua mấy ngày sau, cách ngày hẹn chỉ còn một ngày, bọn người Giới Diêm cũng đã chuẩn bị xong, đã gom đủ trăm vạn viên Huyền châu rồi.
Cũng vào ngày hôm đó, Cao Kỳ Chí - phó hội trưởng của công hội Giới Linh, người đã đồng ý một yêu cầu của Sở Phong đã đi tới nơi ở của Sở Phong.
"Sở Phong, đây là vật ngươi cần, những ngày này ta bế quan là để chế tạo nó cho ngươi đó." Cao Kỳ Chí đưa cho Sở Phong một cái túi Càn Khôn.
Khi Sở Phong quan sát thì thấy bên trong cái túi có hai viên thuốc và hai mươi ba tấm phù công kích rất đặc biệt.
Viên thuốc cấm này rất bá đạo, là một viên thuốc cấm kinh khủng nhất trong số tất cả thuốc cấm mà Sở Phong đã gặp, nếu Sở Phong ăn viên thuốc cấm này thì tu vi của hắn có thể tăng từ Huyền võ tứ trọng thiên vọt thẳng tới Huyền võ thất trọng thiên.
Nếu phối hợp thêm Thần lôi trong máu của hắn thì Sở Phong có thể tăng lên tới Huyền võ cửu trọng thiên, Sở Phong cũng không biết khi mình có được tu vi Huyền võ cửu trọng thiên tăng thêm binh khí nơi tay thì sẽ kinh khủng như thế nào.
Ngoài một viên thuốc cấm này ra còn có một viên thuốc chữa thương nữa, viên thuốc này chính là do hội phó Cao tự mình chuẩn bị cho Sở Phong.
Ông biết Sở Phong muốn làm gì cho nên cố tình chuẩn bị thuốc chữa thương, bởi vì sau khi dùng thuốc cấm sẽ có hậu quả rất nghiêm trọng, nếu có viên thuốc chữa thương này thì sẽ bớt đau đớn và sẽ giảm nhẹ di chứng hơn.
Còn hai mươi ba tấm phù công kích kia thì càng là đồ tốt, ẩn chứa trong đó là một sức mạnh cực kỳ khủng bố, có thể phá vỡ kết giới màu lam một cách dễ dàng, nếu bị tấm phù này đánh trúng thì kể cả cường giả cảnh giới Thiên võ cũng sẽ bị thương rất nặng, thậm chí là chết không toàn thây.
Những tấm phù công kích này thì kể cả giới linh sư áo lam bình thường đều không làm được, phải là cao thủ có kinh nghiệm cực kỳ phong phú, thực lực cũng phải cao cường, lực kết giới sử dụng cực kỳ khéo léo và tài tình mới có thể làm ra.
"Cảm ơn ngài, hội phó Cao, Sở Phong ta sẽ ghi nhớ trong lòng, ngày sau chắc chắn sẽ báo đáp."
Sở Phong nhìn lại hội phó Cao một cách cẩn thận thì thấy chỉ vài ngày này thôi mà ông lão này đã già đi rất nhiều, hai mắt không có tinh thần, khuôn mặt tái nhợt giống như người mắc bệnh nặng vậy.
Hội phó Cao trở nên như vậy bởi vì giúp Sở Phong chế tạo những vật này, đã hao phí rất nhiều tinh lực, thậm chí tuổi thọ cũng mất, phải nói là bỏ ra công sức cực lớn.
"Sở Phong, đừng nói như vậy, ta chính là phó hội trưởng của công hội Giới Linh mà không thể bảo vệ được ngươi, ta rất xấu hổ." Hội phó Cao thở dài một tiếng, sắc mặt rất xấu hổ.
"Phó hội trưởng, công hội Giới Linh là một thế lực rất tốt, mặc dù ta chỉ ở đây một thời gian ngắn thế nhưng rất nhiều người trong công hội đều coi ta là người nhà vậy, rất tốt."
"Chỉ nói ngài thôi, ngài và ta không thân cũng chẳng quen, chỉ vì ta là người của công hội Giới Linh mà ngài làm nhiều chuyện vì ta như vậy, Sở Phong rất biết ơn, cho nên ngài đừng có xấu hổ."
"Bởi vì người phải xấu hổ chính là ta, tính cách của ta như thế nào, ta biết rõ nhất, ta chính là một người làm việc mà không nghĩ tới hậu quả, rất thích gây rối, không ai có thể xử lý hậu quả cho ta, bởi vì không thể xử lý hết được."
"Mặc dù ta hay gây rối thế nhưng cũng có năng lực gỡ rối, chỉ dựa vào chính mình cũng có thể sống rất tốt."
"Vậy nên ngài hãy yên tâm, ngày mai ta nhất định sẽ rời khỏi đây một cách an toàn, bọn họ không giết được ta, chỉ có thể tự mình trả giá đắt cho sự tham lam của chính mình." Khi nói ra những lời này thì vẻ mặt của Sở Phong rất tự tin.
Thấy vậy, hội phó Cao cũng cười một cách thoải mái: "Không thể không nói, ngươi là người điên cuồng nhất mà ta đã gặp thế nhưng ngươi cũng chính là người mà ta coi trọng nhất."
Tác giả :
Thiện Lương Mật Phong