Tu La Vũ Thần
Chương 320: Băng lửa cùng tồn tại
“Tổ sư" quay đầu lại xem thế nào, Sở Phong phát hiện ra đó là Thanh Long đạo nhân vừa vỗ tay vừa nhìn hắn, gương mặt hiện lên nét cười thưởng thức.
Toàn thân Thanh Long đạo nhân tỏa ra tia sáng, hoàn toàn khác với thần thái bình thường, dường như ông ấy vẫn còn sống, nhưng trong cơ thể lại chứa năng lực gì đó cực kì khủng bố.
“Lợi hại, Long Du Cửu Thiên này của ta, dùng thiên lực làm gốc để tạo ra các chiêu thức, theo lý mà nói chỉ những ai có Thiên Võ cảnh mới có thể học được. Mặc dù ta đã từng nghĩ qua, nếu như sức mạnh tinh thần lớn, có thể tập trung khống chế huyền lực, cũng có thể thi triển nó, nhưng ta thật sự không ngờ, ngươi mới chỉ là Nguyên Võ cảnh, trong cơ thể chỉ có mỗi nguyên lực lại có thể luyện đến cấp độ này." Thanh Long đạo nhân tán thưởng.
“Tổ sư, chẳng lẽ ta không còn cách nào học thành Long Du Cửu Thiên hay sao? Ta có thể cảm nhận được, đây là một chiêu thức võ công rất lợi hại, ta thật sự muốn học." Sở Phong nói.
“Tất nhiên đây chính là một loại võ công rất lợi hại, loại võ công này do chính ta sáng tạo ra từ bí kỹ, nguyên hình của nó thật ra chính là bí kỹ."
Thanh Long đạo nhân khẽ cười, sau đó nhẹ nhàng lướt qua, dưới chân ông ta thoắt ẩn hiện một luồng khói xanh, luồng khói kia ngày càng dày đặc, cuối cùng tụ lại thành hình dáng của một con rồng.
Con rồng này dài tới mười mấy mét, tuy do khói tạo thành, hai mắt trống rỗng không có ánh sáng, nhưng thân mình của nó tỏa ra một loại sức sống mãnh liệt, dường như chính nó có linh hồn, một trảo có thể phá vỡ núi, một tiếng rống có thể chấn động vạn thú.
Nhưng như vậy vẫn chưa tính là gì, chỉ thấy Thanh Long đạo nhân đứng chắp tay trên đỉnh đầu của con rồng kia, áo bào phất phới, như thể ông ta là chủ nhân của con rồng đó vậy. Đột nhiên, ông ta chỉ tay về phương xa, hét to: “Đi!"
Con rồng kia giận dữ rống lên, sau đó móng vuốt của nó xẹt vào không trung, đuôi rồng quật ra từng luồng gió rồi lập tức hóa thành một tia sáng, trong chớp mắt không thấy đâu nữa.
“Trời ạ! Tốc độ nhanh quá!" Sở Phong kinh ngạc thốt lên.
Bởi vì hiện tại, Sở Phong không cảm nhận được chút khí tức nào của Thanh Long đạo nhân, nhưng sâu trong ngôi mộ gần đó, hắn vẫn có thể nghe thấy tiếng rồng đang gầm gừ, việc này cho thấy tốc độ của Thanh Long đạo nhân đã đạt đến cực hạn, ngay cả Sở Phong cũng không thể dùng mắt mà cảm nhận.
“Grào." Lại một tiếng gầm vang lên, một trận cuồng phong thổi đến, sức mạnh của cơn gió này khiến cho Sở Phong khó mà đứng vững, phải lùi về sau vài bước. Mà giờ phút này, con rồng kia một lần nữa xuất hiện trước mặt Sở Phong, Thanh Long đạo nhân vẫn đứng trên đầu nó như ban nãy, cười với Sở Phong.
Thanh Long đạo nhân vừa vung tay áo, con rồng lớn kia liền hóa thành một làn khói, nhập vào trong thân thể của ông ta. Thanh Long đạo nhân bất đắc dĩ lắc đầu, nói: “Ài, bản thể không có ở đây, căn bản không thể phát huy hết uy lực của chiêu thức, không bằng một phần ngày xưa!"
“Cái gì? Uy lực to lớn như thế kia, lại không bằng một phần mười ngày xưa? Vậy lúc tổ sư còn sống, mạnh đến nhường nào?"
Sở Phong kinh ngạc đến mức há hốc mồm, sau đó giật giật nuốt ngụm nước bọt, hắn đã bị chiêu thức vừa rồi của Thanh Long đạo sư làm cho kinh ngạc, đây mới chính là cao thủ thực sự, không hổ danh là người đứng đầu Cửu Châu đại lục năm xưa.
“Sở Phong, ta vừa thi triển chính là Du Long Cửu Thiên, ngươi cảm thấy thế nào?"
“Lợi hại, thật sự quá mức lợi hại, đây chính là chiêu thức huyền diệu nhất mà ta từng thấy." Trên mặt Sở Phong tràn ngập nét hâm mộ, hâm mộ thực lực của Thanh Long đạo nhân, lại hâm mộ ông ta có thể sử dụng chiêu thức một cách thuần thục như thế.
“Ài, ta đã nói đây chỉ là chiêu thức phục chế lại, nếu như ta còn sống thì nhất định sẽ thi triển cho ngươi xem, để ngươi biết thế nào mới là lợi hại. Nhưng thật đáng tiếc, bí kỹ trong thi thể của ta đã bị phong bế, chỉ sau khi ngươi khiến ta sống lại, ta mới có thể truyền lại cho ngươi. Còn trước mắt, ngươi cứ luyện tạm chiêu thức phục chế này đi đã." Thanh Long đạo nhân nói.
“Nhưng mà chẳng phải ngươi vừa nói, chiêu thức này phải có thiên lực mới thi triển được, ta phải làm thế nào đây?" Sở Phong hỏi.
“Đương nhiên là có cách, chẳng phải ban nãy ta đã nói rồi hay sao, sức mạnh tinh thần của tiểu tử nhà ngươi rất khá, nguyên lực của ngươi cũng rất cao, hợp chúng lại sẽ làm cho nguyên lực của ngươi mạnh lên gấp bội, thậm chí còn mạnh hơn so với người mang sức mạnh của Huyền Võ cảnh. Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao chiến lực của ngươi lại mạnh như vậy."
“Ta có một phương pháp luyện tập, giúp cho ngươi khống chế nguyên lực của mình, chỉ cần có thể khống chế tốt nguyên lực, thì những bước đầu trong Du Long Cửu Thiên đối với ngươi không thành vấn đề." Thanh Long đạo nhân nói.
“Thế ta phải làm sao?" Nghe Thanh Long đạo nhân nói, Sở Phong có chút vội vã, hắn thật sự muốn học thành Du Long Cửu Thiên.
“Hãy đi theo ta." Thanh Long đạo nhân cười nói, sau đó bước về phía ngôi mộ kia.
Thấy thế, Sở Phong liền đi theo ông ta, thật ra lúc này hắn rất kích động. Vì Thanh Long đạo nhân được chôn cất ở trong, ông ta lập một cái kết giới để bọn họ có thể hoạt động, cho phép bọn họ có thể đi vào.
Nghĩ đến kho báu trong lăng đế vương, Sở Phong cực kì tò mò, rốt cuộc bên trong như thế nào, không ngờ Thanh Long đạo nhân lại tự mình dẫn hắn vào trong. Vượt qua kết giới, Sở Phong không nhịn được nôn nóng, bởi vì kết giới đã cho thấy, bên trong chắc chắn đang ẩn chứa điều gì.
“Sở Phong, bọn chúng gọi nơi đây là chỗ chôn trăm xương vạn cốt, không biết vì sao lại thế, nhưng ta muốn ngươi hiểu rằng, đây chính là một lăng mộ lớn, một vị cao tăng đã được chôn cất tại đây, chỗ chúng ta đang đứng, chẳng qua chỉ là một ngôi mộ ngoài cửa lăng mà thôi. Toà lăng mộ khổng lồ này dựa vào cấp độ nguy hiểm để chôn cất, dựa theo kinh nghiệm của ta, lăng mộ này chính là chỗ chôn cất của hoàng đế" Thanh Long đạo sư nói.
“Mộ đế vương?" Mặc dù đã biết trước đây chính là lăng đế, nhưng sau khi Thanh Long đạo nhân khẳng định lại một lần nữa, Sở Phong có chút kinh ngạc, đến những người có sức mạnh như Thanh Long đạo nhân cũng bị ép đến mức này, có thể thấy được lăng mộ này đáng sợ biết bao.
“Không giấu ngươi, năm đó thật sự có rất nhiều người vào đây, dường như tất cả các cao thủ đứng đầu đại lục năm đó đều có mặt, nhưng đáng tiếc không ai có thể sống sót, nếu như ta không có viên châu quý giá kia thì có lẽ bây giờ ta cũng hoá thành hồn mà tan biến mất rồi, chứ đừng nói đến việc có thể giữ được sức mạnh như hiện tại. Nhưng Sở Phong à, năm đó thật ra chúng ta đã tìm được ba viên châu quý giá kia." Thanh Long đạo nhân cười nói.
“Ba viên? Thế hai viên còn lại đâu?"
Sở Phong kinh ngạc, nếu viên châu đó thần kỳ như vậy thì hai viên khác sẽ như thế nào, nhưng khiến hắn càng tò mò hơn chính là, vì sao Thanh Long đạo nhân biết còn có hai viên châu khác nhưng ông ta không sử dụng, hay là ông ta không thể sử dụng chúng? Hoặc là có nguyên nhân khác.
Về phần Thanh Long đạo nhân, nói đến chỗ hấp dẫn, ông ta liền cười rồi nói: “Đừng vội, hai viên châu còn lại, ngươi sẽ được thấy chúng ngay thôi."
Nghe thấy thế, Sở Phong cũng không hỏi thêm nữa, hắn đi theo Thanh Long đạo nhân, tiến sâu vào bên trong mộ, sau khi đến nơi, Sở Phong nhìn thấy trước mặt là một sơn động bao la, rộng hơn Huyền Võ sơn mạch gấp trăm ngàn lần. Nhưng giây phút này, thứ hấp dẫn Sở Phong chẳng phải không gian bao la rộng lớn của sơn động, mà chính là hồ nước kì dị ở phía dưới.
Vì sao nói hồ nước này kì dị, chính là vì hồ nước này, một nửa hồ đã đóng băng rất dày, dường như lớp băng được hình thành từ nơi sau nhất của hồ, toả ra khí lạnh thấu xương.
Mà một nửa hồ còn lại, lửa cháy ngập trời, từng con rắn lửa vùng lên gào thét chói tai, hoàn toàn đối lập với nửa hồ bên kia. Lửa và băng cùng tồn tại, tạo nên một bức tranh bằng lửa sống động.
Toàn thân Thanh Long đạo nhân tỏa ra tia sáng, hoàn toàn khác với thần thái bình thường, dường như ông ấy vẫn còn sống, nhưng trong cơ thể lại chứa năng lực gì đó cực kì khủng bố.
“Lợi hại, Long Du Cửu Thiên này của ta, dùng thiên lực làm gốc để tạo ra các chiêu thức, theo lý mà nói chỉ những ai có Thiên Võ cảnh mới có thể học được. Mặc dù ta đã từng nghĩ qua, nếu như sức mạnh tinh thần lớn, có thể tập trung khống chế huyền lực, cũng có thể thi triển nó, nhưng ta thật sự không ngờ, ngươi mới chỉ là Nguyên Võ cảnh, trong cơ thể chỉ có mỗi nguyên lực lại có thể luyện đến cấp độ này." Thanh Long đạo nhân tán thưởng.
“Tổ sư, chẳng lẽ ta không còn cách nào học thành Long Du Cửu Thiên hay sao? Ta có thể cảm nhận được, đây là một chiêu thức võ công rất lợi hại, ta thật sự muốn học." Sở Phong nói.
“Tất nhiên đây chính là một loại võ công rất lợi hại, loại võ công này do chính ta sáng tạo ra từ bí kỹ, nguyên hình của nó thật ra chính là bí kỹ."
Thanh Long đạo nhân khẽ cười, sau đó nhẹ nhàng lướt qua, dưới chân ông ta thoắt ẩn hiện một luồng khói xanh, luồng khói kia ngày càng dày đặc, cuối cùng tụ lại thành hình dáng của một con rồng.
Con rồng này dài tới mười mấy mét, tuy do khói tạo thành, hai mắt trống rỗng không có ánh sáng, nhưng thân mình của nó tỏa ra một loại sức sống mãnh liệt, dường như chính nó có linh hồn, một trảo có thể phá vỡ núi, một tiếng rống có thể chấn động vạn thú.
Nhưng như vậy vẫn chưa tính là gì, chỉ thấy Thanh Long đạo nhân đứng chắp tay trên đỉnh đầu của con rồng kia, áo bào phất phới, như thể ông ta là chủ nhân của con rồng đó vậy. Đột nhiên, ông ta chỉ tay về phương xa, hét to: “Đi!"
Con rồng kia giận dữ rống lên, sau đó móng vuốt của nó xẹt vào không trung, đuôi rồng quật ra từng luồng gió rồi lập tức hóa thành một tia sáng, trong chớp mắt không thấy đâu nữa.
“Trời ạ! Tốc độ nhanh quá!" Sở Phong kinh ngạc thốt lên.
Bởi vì hiện tại, Sở Phong không cảm nhận được chút khí tức nào của Thanh Long đạo nhân, nhưng sâu trong ngôi mộ gần đó, hắn vẫn có thể nghe thấy tiếng rồng đang gầm gừ, việc này cho thấy tốc độ của Thanh Long đạo nhân đã đạt đến cực hạn, ngay cả Sở Phong cũng không thể dùng mắt mà cảm nhận.
“Grào." Lại một tiếng gầm vang lên, một trận cuồng phong thổi đến, sức mạnh của cơn gió này khiến cho Sở Phong khó mà đứng vững, phải lùi về sau vài bước. Mà giờ phút này, con rồng kia một lần nữa xuất hiện trước mặt Sở Phong, Thanh Long đạo nhân vẫn đứng trên đầu nó như ban nãy, cười với Sở Phong.
Thanh Long đạo nhân vừa vung tay áo, con rồng lớn kia liền hóa thành một làn khói, nhập vào trong thân thể của ông ta. Thanh Long đạo nhân bất đắc dĩ lắc đầu, nói: “Ài, bản thể không có ở đây, căn bản không thể phát huy hết uy lực của chiêu thức, không bằng một phần ngày xưa!"
“Cái gì? Uy lực to lớn như thế kia, lại không bằng một phần mười ngày xưa? Vậy lúc tổ sư còn sống, mạnh đến nhường nào?"
Sở Phong kinh ngạc đến mức há hốc mồm, sau đó giật giật nuốt ngụm nước bọt, hắn đã bị chiêu thức vừa rồi của Thanh Long đạo sư làm cho kinh ngạc, đây mới chính là cao thủ thực sự, không hổ danh là người đứng đầu Cửu Châu đại lục năm xưa.
“Sở Phong, ta vừa thi triển chính là Du Long Cửu Thiên, ngươi cảm thấy thế nào?"
“Lợi hại, thật sự quá mức lợi hại, đây chính là chiêu thức huyền diệu nhất mà ta từng thấy." Trên mặt Sở Phong tràn ngập nét hâm mộ, hâm mộ thực lực của Thanh Long đạo nhân, lại hâm mộ ông ta có thể sử dụng chiêu thức một cách thuần thục như thế.
“Ài, ta đã nói đây chỉ là chiêu thức phục chế lại, nếu như ta còn sống thì nhất định sẽ thi triển cho ngươi xem, để ngươi biết thế nào mới là lợi hại. Nhưng thật đáng tiếc, bí kỹ trong thi thể của ta đã bị phong bế, chỉ sau khi ngươi khiến ta sống lại, ta mới có thể truyền lại cho ngươi. Còn trước mắt, ngươi cứ luyện tạm chiêu thức phục chế này đi đã." Thanh Long đạo nhân nói.
“Nhưng mà chẳng phải ngươi vừa nói, chiêu thức này phải có thiên lực mới thi triển được, ta phải làm thế nào đây?" Sở Phong hỏi.
“Đương nhiên là có cách, chẳng phải ban nãy ta đã nói rồi hay sao, sức mạnh tinh thần của tiểu tử nhà ngươi rất khá, nguyên lực của ngươi cũng rất cao, hợp chúng lại sẽ làm cho nguyên lực của ngươi mạnh lên gấp bội, thậm chí còn mạnh hơn so với người mang sức mạnh của Huyền Võ cảnh. Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao chiến lực của ngươi lại mạnh như vậy."
“Ta có một phương pháp luyện tập, giúp cho ngươi khống chế nguyên lực của mình, chỉ cần có thể khống chế tốt nguyên lực, thì những bước đầu trong Du Long Cửu Thiên đối với ngươi không thành vấn đề." Thanh Long đạo nhân nói.
“Thế ta phải làm sao?" Nghe Thanh Long đạo nhân nói, Sở Phong có chút vội vã, hắn thật sự muốn học thành Du Long Cửu Thiên.
“Hãy đi theo ta." Thanh Long đạo nhân cười nói, sau đó bước về phía ngôi mộ kia.
Thấy thế, Sở Phong liền đi theo ông ta, thật ra lúc này hắn rất kích động. Vì Thanh Long đạo nhân được chôn cất ở trong, ông ta lập một cái kết giới để bọn họ có thể hoạt động, cho phép bọn họ có thể đi vào.
Nghĩ đến kho báu trong lăng đế vương, Sở Phong cực kì tò mò, rốt cuộc bên trong như thế nào, không ngờ Thanh Long đạo nhân lại tự mình dẫn hắn vào trong. Vượt qua kết giới, Sở Phong không nhịn được nôn nóng, bởi vì kết giới đã cho thấy, bên trong chắc chắn đang ẩn chứa điều gì.
“Sở Phong, bọn chúng gọi nơi đây là chỗ chôn trăm xương vạn cốt, không biết vì sao lại thế, nhưng ta muốn ngươi hiểu rằng, đây chính là một lăng mộ lớn, một vị cao tăng đã được chôn cất tại đây, chỗ chúng ta đang đứng, chẳng qua chỉ là một ngôi mộ ngoài cửa lăng mà thôi. Toà lăng mộ khổng lồ này dựa vào cấp độ nguy hiểm để chôn cất, dựa theo kinh nghiệm của ta, lăng mộ này chính là chỗ chôn cất của hoàng đế" Thanh Long đạo sư nói.
“Mộ đế vương?" Mặc dù đã biết trước đây chính là lăng đế, nhưng sau khi Thanh Long đạo nhân khẳng định lại một lần nữa, Sở Phong có chút kinh ngạc, đến những người có sức mạnh như Thanh Long đạo nhân cũng bị ép đến mức này, có thể thấy được lăng mộ này đáng sợ biết bao.
“Không giấu ngươi, năm đó thật sự có rất nhiều người vào đây, dường như tất cả các cao thủ đứng đầu đại lục năm đó đều có mặt, nhưng đáng tiếc không ai có thể sống sót, nếu như ta không có viên châu quý giá kia thì có lẽ bây giờ ta cũng hoá thành hồn mà tan biến mất rồi, chứ đừng nói đến việc có thể giữ được sức mạnh như hiện tại. Nhưng Sở Phong à, năm đó thật ra chúng ta đã tìm được ba viên châu quý giá kia." Thanh Long đạo nhân cười nói.
“Ba viên? Thế hai viên còn lại đâu?"
Sở Phong kinh ngạc, nếu viên châu đó thần kỳ như vậy thì hai viên khác sẽ như thế nào, nhưng khiến hắn càng tò mò hơn chính là, vì sao Thanh Long đạo nhân biết còn có hai viên châu khác nhưng ông ta không sử dụng, hay là ông ta không thể sử dụng chúng? Hoặc là có nguyên nhân khác.
Về phần Thanh Long đạo nhân, nói đến chỗ hấp dẫn, ông ta liền cười rồi nói: “Đừng vội, hai viên châu còn lại, ngươi sẽ được thấy chúng ngay thôi."
Nghe thấy thế, Sở Phong cũng không hỏi thêm nữa, hắn đi theo Thanh Long đạo nhân, tiến sâu vào bên trong mộ, sau khi đến nơi, Sở Phong nhìn thấy trước mặt là một sơn động bao la, rộng hơn Huyền Võ sơn mạch gấp trăm ngàn lần. Nhưng giây phút này, thứ hấp dẫn Sở Phong chẳng phải không gian bao la rộng lớn của sơn động, mà chính là hồ nước kì dị ở phía dưới.
Vì sao nói hồ nước này kì dị, chính là vì hồ nước này, một nửa hồ đã đóng băng rất dày, dường như lớp băng được hình thành từ nơi sau nhất của hồ, toả ra khí lạnh thấu xương.
Mà một nửa hồ còn lại, lửa cháy ngập trời, từng con rắn lửa vùng lên gào thét chói tai, hoàn toàn đối lập với nửa hồ bên kia. Lửa và băng cùng tồn tại, tạo nên một bức tranh bằng lửa sống động.
Tác giả :
Thiện Lương Mật Phong