Tử Dương
Chương 74: Âm Dương tịnh thổ
Dịch giả: Lốp Xe Non
Tiêu đề nghĩa là vùng đất có Âm Dương cân bằng
Ngoài lương khô và nước uống Mạc Vấn còn mang theo một cái cuốc chim và hai túi vải để đựng dược thảo, phòng thân vẫn là thanh chủy thủ (dao găm) kia.
Vừa mới vào núi là có thể thấy được đường đi, những con đường mòn này là do thợ săn và tiều phu vào núi đốn củi dẫm đạp tạo thành. Phương nam khí hậu ẩm ướt, lá cây luôn luôn xanh tốt, thảo mộc dồi dào. Lúc đi Mạc Vấn hết sức chú ý, phát hiện trong rừng ít có các loại côn trùng mới có chút yên tâm. Sở dĩ hắn nóng lòng vào núi là vì muốn tranh thủ trước khi loài rắn ra khỏi hang để tìm kiếm các loại linh vật. Nếu như để qua kinh trập(*) mà một mình đi vào trong núi sâu rừng rậm là cực kỳ nguy hiểm.
(*) Kinh trập: là một trong 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Ngày bắt đầu tiết Kinh trập thường diễn ra vào khoảng ngày 5 hay 6 tháng 3 dương lịch, khi Mặt Trời ở xích kinh 345° (kinh độ Mặt Trời bằng 345°). Ý nghĩa của tiết khí này đối với vùng Trung Hoa cổ đại là ngày sâu nở, cũng là lúc loài rắn ngủ đông xong rời hang ổ.
Ngọc Linh Lung từng truyền thụ cho bảy vị Thượng Thanh chuẩn đồ cách để nhận ra các loại dược thảo. Trong lúc đi ngẫu nhiên có thể thấy các loại dược liệu, nhưng chỉ là dược thảo thông thường nên Mạc Vấn cũng không đào lấy. Lần này vào núi hắn muốn tìm kiếm những linh vật sinh trưởng lâu năm, dược thảo thông thường không thể luyện được đan dược.
Tu đạo ngoài thành tâm và chăm chỉ ra còn cần có trí tuệ, trải qua việc Hiên Viên chân nhân chỉ kém có ba ngày mà không thể phi thăng đã lưu lại cho Mạc Vấn một ấn tượng sâu đậm. Đời người ngắn ngủi, tu đạo gian khổ, nhất định phải quý trọng thời gian. Trình tự và thứ tự tu hành không thể sai lầm, luyện đan cần phải đặt lên trước, bởi vì sau khi ăn linh đan cần hao tổn rất nhiều thời gian tiến hành luyện hóa mới có thể biến thành linh khí của bản thân. Trong khoảng thời gian luyện hóa này có thể nghiền ngẫm phù chú, diễn luyện pháp thuật, như vậy tiết kiệm được rất nhiều thời gian, khiến việc tu luyện trở nên làm chơi mà ăn thật(*).
(*): Nguyên văn là "sự bán công bội": Mang nghĩa làm ít nhưng kết quả đạt được lại gấp bội.
Mạc Vấn là người phương Bắc, trước nay chưa bao giờ tới phương Nam, một mình đi vào trong núi hiển nhiên cực kỳ thận trọng. Sau khi đi được mười mấy dặm, hắn phát hiện ra một con báo đốm. Đột ngột nhìn thấy thú dữ làm cho hắn rất kinh hãi, không chần chừ nhảy lên cây đại thụ bên cạnh. Ngược lại con báo đốm kia cũng bị hắn dọa giật mình, quay người chui vào bụi cỏ biến mất không thấy đâu nữa.
Chốc lát sau Mạc Vấn bình tĩnh lại, từ trên cây nhảy xuống, lại tiếp tục đi. Lúc này trong núi đã mất đường đi, Mạc Vấn chỉ có thể gạt cỏ đi về phía trước. Đi được vài dặm hắn lại trông thấy trên tảng đá trước mặt có một con mãng xà rất to, lúc mãng xà phơi nắng cũng không uốn quanh mà duỗi thẳng thân thể hứng lấy ánh nắng. Con mãng xà này chiều dài chừng một trượng, to như cái bát, màu xanh đen. Khi hắn còn cách con mãng xà kia mười mấy bước thì nhặt lên một cục đá ném vào người nó, con mãng xà hoảng sợ chậm rãi bò đi.
Mạc Vấn thấy thể trong lòng vội tính toán, mặc dù phương nam cũng không tuân theo tiết khí, chưa đến kinh trập đã có xà trùng ra ngoài, nhưng lúc này thì xà trùng cũng chưa phục hồi sức lực, không đủ để đe doạ.
Ở trong núi hái thuốc mà đi loạn là không được, linh vật đều có một đặc điểm chung, đó là đều thích sinh trưởng ở nơi sạch sẽ. Những vách núi vừa cao vừa dốc hướng về phía mặt trời là thích hợp nhất, vì vậy hắn hết sức chú ý những vách núi dựng đứng ở đỉnh núi kia. Ngoài ra hắn còn hiểu đại khái thuật phong thủy, có thể dựa vào hướng của thế núi và địa thế cao thấp tìm ra những chỗ tốt tàng phong tụ khí(*) kia. Có điều là loại địa phương này cũng không nhất định sẽ có linh vật sinh trưởng, trái lại còn có nhiều độc trùng ẩn nấp. Độc trùng trời sinh có bản năng xu cát tị hung(**), bọn chúng có thể dùng bản năng phát hiện ra được ở chỗ nào thì có lợi cho bản thân.
(*) Tàng phong tụ khí: là nơi tránh được gió lùa và tụ được khí tốt.
(**) Xu cát tị hung: Thích hên tránh xấu.
Linh vật sinh trưởng ở linh địa, mà linh địa lại có nhiều độc trùng, cái này không phải chúng có năng lực tìm kiếm linh vật mà là trong khi tìm chỗ nương thân tình cờ phát hiện ra. Chỗ tốt trong núi không nhiều, chiếm cứ được chỗ tốt thì không tránh khỏi phải tranh đấu với dị loại khác. Phàm là có năng lực chiếm cứ linh địa thì đều là một số dị loại có linh thức, những độc trùng này đương nhiên nhận ra linh vật. Chúng một khi phát hiện linh vật sẽ lập tức nuốt chửng, ít khi để lại trông giữ kéo dài, vì linh vật có thể sẽ bị kẻ đến sau chiếm cứ hoặc bị "kẻ trộm" núp ở bên dòm ngó cuỗm mất.
Nơi có linh vật thì tất có độc trùng ở bên, còn chỗ có độc trùng thì chưa chắc đã có linh vật. Độc trùng thường hay có thân thể lớn, từ rất xa đã có thể phát hiện ra, nhưng linh vật thì thông thường rất nhỏ, cần phải lại gần mới có thể biết là có hay không. Đi tới địa phương do độc trùng chiếm giữ tìm linh vật thì khó tránh khỏi quấy nhiễu những con độc trùng kia, tranh đấu ác liệt giành linh vật vẫn thường xuyên xảy ra.
Tới đêm, Mạc Vấn dùng phù chú bố trận, nằm trong trận nghỉ ngơi, đến sáng sớm lại lên đường tìm kiếm. Mặc dù hắn trải qua gian khổ vất vả tìm mấy ngày nhưng vẫn trắng tay không thu hoạch được gì. Mấy ngày đầu từ trong núi, hắn vẫn có thể thấy được ánh sáng thưa thớt từ sơn thôn phía nam, tới sau đó thì hoàn toàn không thấy được nhà cửa nữa, còn chim thú, độc trùng ngày càng thấy nhiều hơn, kích thước cũng ngày càng lớn. Cự mãng chiều dài hai trượng và mãnh hổ trọng lượng nghìn cân bất cứ lúc nào cũng có thể gặp được.
Mặc dù vẫn không tìm được linh vật, Mạc Vấn cũng không sốt ruột. Linh vật trời sinh đất dưỡng, là sở hữu của vạn vật sinh linh chứ không phải chuẩn bị cho một mình hắn, nếu gặp được thì đương nhiên rất tốt, còn không gặp được chính là vận may không đủ.
Sáng sớm ngày thứ bảy, hắn phát hiện thấy từ trên một vách đá có một sợi dây thừng bị mục nát cực kỳ nghiêm trọng. Sợi dây thừng này một đầu buộc vào gốc cây đại thụ, đầu còn lại buông xuống phía dưới sơn cốc.
Gặp tình hình này Mạc Vấn lắc đầu cười gượng, sợi dây thừng này chứng tỏ nơi này lúc trước đã từng có người đến, mà người này và hắn đều có suy nghĩ giống nhau, biết được địa thế nào dễ có linh vật sinh sôi. Sau khi người này tụt dây xuống hẳn là sẽ tìm kiếm và có thu hoạch.
Sau khi cười gượng, Mạc Vấn quay người định đi, đột nhiên hắn nghĩ đến một chuyện. Vách núi chỗ này không hề dốc, mà người hái thuốc kia năm đó tới đây sử dụng dây thừng, cho thấy gã không biết võ, chỉ có thể dựa vào dây thừng để leo xuống. Nếu gã đã không biết võ thì lúc rời đi cần phải mang dây thừng theo, nhưng rõ ràng là dây thừng vẫn còn ở đây, điều này không hợp lý. Nguyên nhân để gã bỏ lại dây thừng chỉ có hai. Một là người này tìm được bảo bối nên nóng lòng muốn quay về, trường hợp này khả năng không lớn, bởi vì trong núi có nhiều khe núi, người này nếu không biết võ thì nên mang theo dây thừng để sử dụng trên đường. Còn hai là, có khả năng người này sau khi tụt xuống thì không trở lên nữa, bởi vậy nên dây thừng không có ai thu lại.
Nghĩ đến đây, Mạc Vấn quay người nhìn xung quanh sơn cốc trước mắt. Sơn cốc này và địa phương nhà họ Vương đục núi làm lăng kia có chút tương tự, lớn nhỏ cũng xấp xỉ, đều được dãy núi bao bọc xung quanh, tuy là sơn cốc nhưng địa thế tổng thể lại cao, không thua kém gì những đỉnh núi ở phía xa. Ngoài ra xung quanh sơn cốc không có khe hở lộ ra, thêm nữa phía dưới sơn cốc có sương mù che phủ, có thể thấy phía dưới có một đầm nước không lớn. Địa thế như vậy hoàn toàn phù hợp với bố cục phong thủy là tàng phong tụ khí, khả năng có linh vật sinh sôi là rất lớn.
Nhưng loại địa thế này cũng là loại mà độc trùng ưa thích. Người đến đây trước kia có khả năng rất cao đã bị độc trùng làm bị thương nên mới không thể toàn thân trở ra.
Mạc Vấn đứng ở đỉnh núi phân vân, nơi này cách bên ngoài núi đã bốn, năm trăm dặm. Người đến đây trước kia nếu như lặn lội đến đây, tất phải làm việc có chủ đích, nói cách khác là phía dưới rất có khả năng có linh vật tồn tại, nhưng phía dưới khả năng có độc trùng cũng rất lớn. Địa thế nơi này dốc đứng, nếu như bị tập kích ở dưới cốc, muốn chạy trốn là cực kỳ khó khăn.
Triết lý âm dương lại một lần nữa thể hiện ra, nếu như không liều lĩnh mạo hiểm thật lớn thì không chiếm được linh vật thần kỳ dưới cốc.
Mạc Vấn vẫn đắn đo chưa quyết. Lúc này thù nhà của hắn đã trả được, Lâm Nhược Trần cũng tìm được, mặc dù hắn thất vọng trong lòng thì coi như cũng đã bình thản. Hắn học được pháp thuật Thượng Thanh đương nhiên phải báo đáp Thượng Thanh nhất tông, nhưng việc đó nhất thời cũng không vội. Hắn mặc dù có khát vọng trường sinh phi thăng nhưng cũng không đến mức điên cuống. Hắn đang nghĩ là không vội làm cái gì thì không cần phải lấy thân mình ra mạo hiểm.
Đầu tiên là đứng thẳng phân vân, sau là ngồi xếp bằng cân nhắc, hắn mặc dù đã học đạo pháp nhưng thực chất bên trong vẫn là tính cách trung dung, bình thản của Nho gia, làm bất cứ việc gì đều mưu cầu sự an ổn. Nơi này không như nơi khác, nếu như bị tập kích ở trong sơn cốc thì không có đường rút lui. Sinh mạng chỉ có một, nếu như mất rồi thì không thể sống lại. Nhưng hắn vào núi mấy ngày không thu hoạch được gì nên dù sao vẫn khó tránh khỏi cảm thấy sốt ruột. Ngày đó Linh tinh mà Triệu chân nhân để lại, hắn không hề giữ lại chút nào cho bản thân. Hiện nay trong bảy vị Thượng Thanh chuẩn đồ thì linh khí của hắn là yếu nhất, lúc này ngoại trừ Thiên Tuế và A Cửu có khả năng đang ở trong núi thanh tu thì bốn người khác chắc hẳn đã có danh tiếng rồi. Lòng hiếu thắng ăn thua thì người nào chẳng có, hắn cũng không phải ngoại lệ.
Ước chừng hai canh giờ sau, Mạc Vấn cuối cùng đã nghĩ ra biện pháp. Hắn có học pháp thuật phù chú, có thể vẽ phù chú bí mật dò xét phía dưới sơn cốc có âm vật hay không. Phương pháp làm phép cực kỳ đơn giản, vẽ bốn đạo dương phù ném xuống bốn phía của sơn cốc, hai bên sẽ đối ứng hình thành một bức tường khí vô hình. Nếu phù chú bốc khói cháy rụi thì chứng tỏ phía dưới sơn cốc có tồn tại âm vật, phương pháp này không những có thể bí mật dò xét phía dưới có âm vật hay không, mà nếu như có âm vật còn có thể biết được đạo hạnh của nó.
Nghĩ ra biện pháp này, trong lòng Mạc Vấn liền thông suốt sáng tỏ. Vạn vật thế gian đều tuân theo quy luật, việc khó khăn đến mấy đều có thể nghĩ ra biện pháp, nên dù gặp phải chuyện gì cũng không thể vọng động mù quáng. Cái gọi là cầu phú quý trong nguy hiểm cũng không đáng tin, chỉ cần nghĩ rộng, nghĩ nhiều, cho dù không đi vào nơi nguy hiểm thì cũng có thể có được phú quý.
Suy nghĩ xong, Mạc Vấn lập tức lấy ra bút vẽ phù rồi vẽ một đạo phù chú, lấy tay dán vào vách đá, không ngờ phù chú có tính dương lại không thể dính bám vào thạch bích. Phía dưới chính là sơn cốc, chỗ này có ít nhiều âm khí tồn tại nên đáng lẽ dương phù phải dính lên được chứ.
Đỉnh núi có một cây đại thụ, đa số đại thụ là trung tính, các loại cây tùng bách là dương, các loại cây hòe liễu là âm, gốc cây đại thụ này chính là tính âm. Mạc Vấn mang phù chỉ tới gần cây, phù chỉ lập tức dính lên, như vậy có thể thấy phù chỉ không bị vẽ sai.
Trong núi cũng có một ít độc trùng tính dương, lẽ nào độc trùng phía dưới sơn cốc là tính dương sao? Mạc Vấn nghĩ đến đây lại vẽ một đạo âm phù nữa, nhưng hắn vẫn không có cách nào dán lên thạch bích. Tình hình này làm cho hắn nghi hoặc, lúc này có thể xác định phía dưới không có độc vật, thế nhưng cho dù không có độc vật trong sơn cốc thì cũng không nên xuất hiện tình huống hai khí tức âm dương hoàn toàn cân bằng thế này.
Bởi vì đã xác định bên trong sơn cốc không có độc vật, Mạc Vấn liền cẩn thận bò lên thạch bích di chuyển về phía dưới đáy cốc. Hắn chỉ cần đi xuống được đáy cốc là sẽ biết được chân tướng.
Đám thạch bích này hướng về phía mặt trời, quanh năm bị nắng chiếu, mưa dầm nên đã rất trơn nhẵn, ít có chỗ đặt chân, được cái bản thân thạch bích vốn sần sùi, cộng thêm thạch bích có độ dốc nhất định nên Mạc Vấn có thể chậm chạp đi xuống.
Xuống tới nửa đường, hắn phát hiện trong vách núi lờ mờ xuất hiện một chỗ lõm vào. Từ chỗ lõm lộ ra một vật, bởi vì lúc này đã tiến vào tầng sương mù cho nên không thể nhìn được kỹ càng, chỉ có thể láng máng nhìn ra màu sắc vật này là màu xám trắng, dài chừng nửa xích (16,5 cm), phần đầu lớn hơn, có màu xám.
Trong núi có nhiều độc trùng, mà vật này cũng cực kỳ giống đầu rắn độc. Vì vậy Mạc Vấn chậm rãi lướt ngang hơn một trượng (hơn 3,33m) rồi lại bò lên thạch bích tiếp tục di chuyển xuống dưới. Đến gần hơn nữa thì hắn không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, vật này không phải là đầu rắn, mà là một cánh tay người đang nâng cái chén sứ...
Tiêu đề nghĩa là vùng đất có Âm Dương cân bằng
Ngoài lương khô và nước uống Mạc Vấn còn mang theo một cái cuốc chim và hai túi vải để đựng dược thảo, phòng thân vẫn là thanh chủy thủ (dao găm) kia.
Vừa mới vào núi là có thể thấy được đường đi, những con đường mòn này là do thợ săn và tiều phu vào núi đốn củi dẫm đạp tạo thành. Phương nam khí hậu ẩm ướt, lá cây luôn luôn xanh tốt, thảo mộc dồi dào. Lúc đi Mạc Vấn hết sức chú ý, phát hiện trong rừng ít có các loại côn trùng mới có chút yên tâm. Sở dĩ hắn nóng lòng vào núi là vì muốn tranh thủ trước khi loài rắn ra khỏi hang để tìm kiếm các loại linh vật. Nếu như để qua kinh trập(*) mà một mình đi vào trong núi sâu rừng rậm là cực kỳ nguy hiểm.
(*) Kinh trập: là một trong 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Ngày bắt đầu tiết Kinh trập thường diễn ra vào khoảng ngày 5 hay 6 tháng 3 dương lịch, khi Mặt Trời ở xích kinh 345° (kinh độ Mặt Trời bằng 345°). Ý nghĩa của tiết khí này đối với vùng Trung Hoa cổ đại là ngày sâu nở, cũng là lúc loài rắn ngủ đông xong rời hang ổ.
Ngọc Linh Lung từng truyền thụ cho bảy vị Thượng Thanh chuẩn đồ cách để nhận ra các loại dược thảo. Trong lúc đi ngẫu nhiên có thể thấy các loại dược liệu, nhưng chỉ là dược thảo thông thường nên Mạc Vấn cũng không đào lấy. Lần này vào núi hắn muốn tìm kiếm những linh vật sinh trưởng lâu năm, dược thảo thông thường không thể luyện được đan dược.
Tu đạo ngoài thành tâm và chăm chỉ ra còn cần có trí tuệ, trải qua việc Hiên Viên chân nhân chỉ kém có ba ngày mà không thể phi thăng đã lưu lại cho Mạc Vấn một ấn tượng sâu đậm. Đời người ngắn ngủi, tu đạo gian khổ, nhất định phải quý trọng thời gian. Trình tự và thứ tự tu hành không thể sai lầm, luyện đan cần phải đặt lên trước, bởi vì sau khi ăn linh đan cần hao tổn rất nhiều thời gian tiến hành luyện hóa mới có thể biến thành linh khí của bản thân. Trong khoảng thời gian luyện hóa này có thể nghiền ngẫm phù chú, diễn luyện pháp thuật, như vậy tiết kiệm được rất nhiều thời gian, khiến việc tu luyện trở nên làm chơi mà ăn thật(*).
(*): Nguyên văn là "sự bán công bội": Mang nghĩa làm ít nhưng kết quả đạt được lại gấp bội.
Mạc Vấn là người phương Bắc, trước nay chưa bao giờ tới phương Nam, một mình đi vào trong núi hiển nhiên cực kỳ thận trọng. Sau khi đi được mười mấy dặm, hắn phát hiện ra một con báo đốm. Đột ngột nhìn thấy thú dữ làm cho hắn rất kinh hãi, không chần chừ nhảy lên cây đại thụ bên cạnh. Ngược lại con báo đốm kia cũng bị hắn dọa giật mình, quay người chui vào bụi cỏ biến mất không thấy đâu nữa.
Chốc lát sau Mạc Vấn bình tĩnh lại, từ trên cây nhảy xuống, lại tiếp tục đi. Lúc này trong núi đã mất đường đi, Mạc Vấn chỉ có thể gạt cỏ đi về phía trước. Đi được vài dặm hắn lại trông thấy trên tảng đá trước mặt có một con mãng xà rất to, lúc mãng xà phơi nắng cũng không uốn quanh mà duỗi thẳng thân thể hứng lấy ánh nắng. Con mãng xà này chiều dài chừng một trượng, to như cái bát, màu xanh đen. Khi hắn còn cách con mãng xà kia mười mấy bước thì nhặt lên một cục đá ném vào người nó, con mãng xà hoảng sợ chậm rãi bò đi.
Mạc Vấn thấy thể trong lòng vội tính toán, mặc dù phương nam cũng không tuân theo tiết khí, chưa đến kinh trập đã có xà trùng ra ngoài, nhưng lúc này thì xà trùng cũng chưa phục hồi sức lực, không đủ để đe doạ.
Ở trong núi hái thuốc mà đi loạn là không được, linh vật đều có một đặc điểm chung, đó là đều thích sinh trưởng ở nơi sạch sẽ. Những vách núi vừa cao vừa dốc hướng về phía mặt trời là thích hợp nhất, vì vậy hắn hết sức chú ý những vách núi dựng đứng ở đỉnh núi kia. Ngoài ra hắn còn hiểu đại khái thuật phong thủy, có thể dựa vào hướng của thế núi và địa thế cao thấp tìm ra những chỗ tốt tàng phong tụ khí(*) kia. Có điều là loại địa phương này cũng không nhất định sẽ có linh vật sinh trưởng, trái lại còn có nhiều độc trùng ẩn nấp. Độc trùng trời sinh có bản năng xu cát tị hung(**), bọn chúng có thể dùng bản năng phát hiện ra được ở chỗ nào thì có lợi cho bản thân.
(*) Tàng phong tụ khí: là nơi tránh được gió lùa và tụ được khí tốt.
(**) Xu cát tị hung: Thích hên tránh xấu.
Linh vật sinh trưởng ở linh địa, mà linh địa lại có nhiều độc trùng, cái này không phải chúng có năng lực tìm kiếm linh vật mà là trong khi tìm chỗ nương thân tình cờ phát hiện ra. Chỗ tốt trong núi không nhiều, chiếm cứ được chỗ tốt thì không tránh khỏi phải tranh đấu với dị loại khác. Phàm là có năng lực chiếm cứ linh địa thì đều là một số dị loại có linh thức, những độc trùng này đương nhiên nhận ra linh vật. Chúng một khi phát hiện linh vật sẽ lập tức nuốt chửng, ít khi để lại trông giữ kéo dài, vì linh vật có thể sẽ bị kẻ đến sau chiếm cứ hoặc bị "kẻ trộm" núp ở bên dòm ngó cuỗm mất.
Nơi có linh vật thì tất có độc trùng ở bên, còn chỗ có độc trùng thì chưa chắc đã có linh vật. Độc trùng thường hay có thân thể lớn, từ rất xa đã có thể phát hiện ra, nhưng linh vật thì thông thường rất nhỏ, cần phải lại gần mới có thể biết là có hay không. Đi tới địa phương do độc trùng chiếm giữ tìm linh vật thì khó tránh khỏi quấy nhiễu những con độc trùng kia, tranh đấu ác liệt giành linh vật vẫn thường xuyên xảy ra.
Tới đêm, Mạc Vấn dùng phù chú bố trận, nằm trong trận nghỉ ngơi, đến sáng sớm lại lên đường tìm kiếm. Mặc dù hắn trải qua gian khổ vất vả tìm mấy ngày nhưng vẫn trắng tay không thu hoạch được gì. Mấy ngày đầu từ trong núi, hắn vẫn có thể thấy được ánh sáng thưa thớt từ sơn thôn phía nam, tới sau đó thì hoàn toàn không thấy được nhà cửa nữa, còn chim thú, độc trùng ngày càng thấy nhiều hơn, kích thước cũng ngày càng lớn. Cự mãng chiều dài hai trượng và mãnh hổ trọng lượng nghìn cân bất cứ lúc nào cũng có thể gặp được.
Mặc dù vẫn không tìm được linh vật, Mạc Vấn cũng không sốt ruột. Linh vật trời sinh đất dưỡng, là sở hữu của vạn vật sinh linh chứ không phải chuẩn bị cho một mình hắn, nếu gặp được thì đương nhiên rất tốt, còn không gặp được chính là vận may không đủ.
Sáng sớm ngày thứ bảy, hắn phát hiện thấy từ trên một vách đá có một sợi dây thừng bị mục nát cực kỳ nghiêm trọng. Sợi dây thừng này một đầu buộc vào gốc cây đại thụ, đầu còn lại buông xuống phía dưới sơn cốc.
Gặp tình hình này Mạc Vấn lắc đầu cười gượng, sợi dây thừng này chứng tỏ nơi này lúc trước đã từng có người đến, mà người này và hắn đều có suy nghĩ giống nhau, biết được địa thế nào dễ có linh vật sinh sôi. Sau khi người này tụt dây xuống hẳn là sẽ tìm kiếm và có thu hoạch.
Sau khi cười gượng, Mạc Vấn quay người định đi, đột nhiên hắn nghĩ đến một chuyện. Vách núi chỗ này không hề dốc, mà người hái thuốc kia năm đó tới đây sử dụng dây thừng, cho thấy gã không biết võ, chỉ có thể dựa vào dây thừng để leo xuống. Nếu gã đã không biết võ thì lúc rời đi cần phải mang dây thừng theo, nhưng rõ ràng là dây thừng vẫn còn ở đây, điều này không hợp lý. Nguyên nhân để gã bỏ lại dây thừng chỉ có hai. Một là người này tìm được bảo bối nên nóng lòng muốn quay về, trường hợp này khả năng không lớn, bởi vì trong núi có nhiều khe núi, người này nếu không biết võ thì nên mang theo dây thừng để sử dụng trên đường. Còn hai là, có khả năng người này sau khi tụt xuống thì không trở lên nữa, bởi vậy nên dây thừng không có ai thu lại.
Nghĩ đến đây, Mạc Vấn quay người nhìn xung quanh sơn cốc trước mắt. Sơn cốc này và địa phương nhà họ Vương đục núi làm lăng kia có chút tương tự, lớn nhỏ cũng xấp xỉ, đều được dãy núi bao bọc xung quanh, tuy là sơn cốc nhưng địa thế tổng thể lại cao, không thua kém gì những đỉnh núi ở phía xa. Ngoài ra xung quanh sơn cốc không có khe hở lộ ra, thêm nữa phía dưới sơn cốc có sương mù che phủ, có thể thấy phía dưới có một đầm nước không lớn. Địa thế như vậy hoàn toàn phù hợp với bố cục phong thủy là tàng phong tụ khí, khả năng có linh vật sinh sôi là rất lớn.
Nhưng loại địa thế này cũng là loại mà độc trùng ưa thích. Người đến đây trước kia có khả năng rất cao đã bị độc trùng làm bị thương nên mới không thể toàn thân trở ra.
Mạc Vấn đứng ở đỉnh núi phân vân, nơi này cách bên ngoài núi đã bốn, năm trăm dặm. Người đến đây trước kia nếu như lặn lội đến đây, tất phải làm việc có chủ đích, nói cách khác là phía dưới rất có khả năng có linh vật tồn tại, nhưng phía dưới khả năng có độc trùng cũng rất lớn. Địa thế nơi này dốc đứng, nếu như bị tập kích ở dưới cốc, muốn chạy trốn là cực kỳ khó khăn.
Triết lý âm dương lại một lần nữa thể hiện ra, nếu như không liều lĩnh mạo hiểm thật lớn thì không chiếm được linh vật thần kỳ dưới cốc.
Mạc Vấn vẫn đắn đo chưa quyết. Lúc này thù nhà của hắn đã trả được, Lâm Nhược Trần cũng tìm được, mặc dù hắn thất vọng trong lòng thì coi như cũng đã bình thản. Hắn học được pháp thuật Thượng Thanh đương nhiên phải báo đáp Thượng Thanh nhất tông, nhưng việc đó nhất thời cũng không vội. Hắn mặc dù có khát vọng trường sinh phi thăng nhưng cũng không đến mức điên cuống. Hắn đang nghĩ là không vội làm cái gì thì không cần phải lấy thân mình ra mạo hiểm.
Đầu tiên là đứng thẳng phân vân, sau là ngồi xếp bằng cân nhắc, hắn mặc dù đã học đạo pháp nhưng thực chất bên trong vẫn là tính cách trung dung, bình thản của Nho gia, làm bất cứ việc gì đều mưu cầu sự an ổn. Nơi này không như nơi khác, nếu như bị tập kích ở trong sơn cốc thì không có đường rút lui. Sinh mạng chỉ có một, nếu như mất rồi thì không thể sống lại. Nhưng hắn vào núi mấy ngày không thu hoạch được gì nên dù sao vẫn khó tránh khỏi cảm thấy sốt ruột. Ngày đó Linh tinh mà Triệu chân nhân để lại, hắn không hề giữ lại chút nào cho bản thân. Hiện nay trong bảy vị Thượng Thanh chuẩn đồ thì linh khí của hắn là yếu nhất, lúc này ngoại trừ Thiên Tuế và A Cửu có khả năng đang ở trong núi thanh tu thì bốn người khác chắc hẳn đã có danh tiếng rồi. Lòng hiếu thắng ăn thua thì người nào chẳng có, hắn cũng không phải ngoại lệ.
Ước chừng hai canh giờ sau, Mạc Vấn cuối cùng đã nghĩ ra biện pháp. Hắn có học pháp thuật phù chú, có thể vẽ phù chú bí mật dò xét phía dưới sơn cốc có âm vật hay không. Phương pháp làm phép cực kỳ đơn giản, vẽ bốn đạo dương phù ném xuống bốn phía của sơn cốc, hai bên sẽ đối ứng hình thành một bức tường khí vô hình. Nếu phù chú bốc khói cháy rụi thì chứng tỏ phía dưới sơn cốc có tồn tại âm vật, phương pháp này không những có thể bí mật dò xét phía dưới có âm vật hay không, mà nếu như có âm vật còn có thể biết được đạo hạnh của nó.
Nghĩ ra biện pháp này, trong lòng Mạc Vấn liền thông suốt sáng tỏ. Vạn vật thế gian đều tuân theo quy luật, việc khó khăn đến mấy đều có thể nghĩ ra biện pháp, nên dù gặp phải chuyện gì cũng không thể vọng động mù quáng. Cái gọi là cầu phú quý trong nguy hiểm cũng không đáng tin, chỉ cần nghĩ rộng, nghĩ nhiều, cho dù không đi vào nơi nguy hiểm thì cũng có thể có được phú quý.
Suy nghĩ xong, Mạc Vấn lập tức lấy ra bút vẽ phù rồi vẽ một đạo phù chú, lấy tay dán vào vách đá, không ngờ phù chú có tính dương lại không thể dính bám vào thạch bích. Phía dưới chính là sơn cốc, chỗ này có ít nhiều âm khí tồn tại nên đáng lẽ dương phù phải dính lên được chứ.
Đỉnh núi có một cây đại thụ, đa số đại thụ là trung tính, các loại cây tùng bách là dương, các loại cây hòe liễu là âm, gốc cây đại thụ này chính là tính âm. Mạc Vấn mang phù chỉ tới gần cây, phù chỉ lập tức dính lên, như vậy có thể thấy phù chỉ không bị vẽ sai.
Trong núi cũng có một ít độc trùng tính dương, lẽ nào độc trùng phía dưới sơn cốc là tính dương sao? Mạc Vấn nghĩ đến đây lại vẽ một đạo âm phù nữa, nhưng hắn vẫn không có cách nào dán lên thạch bích. Tình hình này làm cho hắn nghi hoặc, lúc này có thể xác định phía dưới không có độc vật, thế nhưng cho dù không có độc vật trong sơn cốc thì cũng không nên xuất hiện tình huống hai khí tức âm dương hoàn toàn cân bằng thế này.
Bởi vì đã xác định bên trong sơn cốc không có độc vật, Mạc Vấn liền cẩn thận bò lên thạch bích di chuyển về phía dưới đáy cốc. Hắn chỉ cần đi xuống được đáy cốc là sẽ biết được chân tướng.
Đám thạch bích này hướng về phía mặt trời, quanh năm bị nắng chiếu, mưa dầm nên đã rất trơn nhẵn, ít có chỗ đặt chân, được cái bản thân thạch bích vốn sần sùi, cộng thêm thạch bích có độ dốc nhất định nên Mạc Vấn có thể chậm chạp đi xuống.
Xuống tới nửa đường, hắn phát hiện trong vách núi lờ mờ xuất hiện một chỗ lõm vào. Từ chỗ lõm lộ ra một vật, bởi vì lúc này đã tiến vào tầng sương mù cho nên không thể nhìn được kỹ càng, chỉ có thể láng máng nhìn ra màu sắc vật này là màu xám trắng, dài chừng nửa xích (16,5 cm), phần đầu lớn hơn, có màu xám.
Trong núi có nhiều độc trùng, mà vật này cũng cực kỳ giống đầu rắn độc. Vì vậy Mạc Vấn chậm rãi lướt ngang hơn một trượng (hơn 3,33m) rồi lại bò lên thạch bích tiếp tục di chuyển xuống dưới. Đến gần hơn nữa thì hắn không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, vật này không phải là đầu rắn, mà là một cánh tay người đang nâng cái chén sứ...
Tác giả :
Phong Ngự Cửu Thu