Tử Dương
Chương 177: Nhà Mộ Dung nước Yên
Dịch giả: argetlam7420
Mấy lão quan người Hán nghe thấy Mạc Vấn quát đuổi đi, nhất thời như được đại xá, chen chúc nhau lao ra khỏi dịch quán, cắm đầu bỏ chạy.
Mạc Vấn đợi đám người chạy hết thì quay đầu nhìn thị nữ đứng bên cạnh cửa, thị nữ kia thấy ánh mắt Mạc Vấn bất thiện, vội vàng quỳ xuống, "Nô tỳ có tội, xin Chân nhân tha mạng."
"Chuyện này không trách ngươi được, đứng lên đi, sau này đừng tới đưa danh thiếp nữa." Mạc Vấn khoát tay bảo thị nữ đang sợ hết hồn vía, xong tức giận trở về phòng ngồi một mình. Trên đời có rất nhiều người hám danh hám lợi, nếu đổi là thời bình hắn có lẽ sẽ cười trừ, nhưng lúc này trong lòng hắn đang rất thấp thỏm, nóng lòng muốn biết người ngoài nhìn nhận ra sao đối với việc hắn làm Hộ Quốc Chân Nhân nước Triệu, đám người này xuất hiện rất không đúng lúc, làm hắn bực tức không sao chịu được.
Chạng vạng tối, Thạch Chân trở về, còn mang theo một người, thế nhưng lần này không phải phụ nữ, mà là một nam tử chống nạng cụt một chân, là người Hán, khoảng hơn ba mươi tuổi.
"Trong cái rương này tất cả đều là công văn chiến báo từ tiền tuyến gửi về, " Thạch Chân vỗ cái rương gỗ trên mặt đất, nói với Mạc Vấn, nói xong quay lại chỉ tay vào gã đàn ông què chân, "Gã này lúc trước có tham gia Đông chinh, làm quan tới chức Giáo úy, kinh qua rất nhiều trận đánh, ngươi nếu không rõ chỗ nào có thể hỏi gã."
"Ti chức bái kiến chân nhân." Gã đàn ông què kẹp nạng vào nách hành lễ.
"Mời ngồi." Mạc Vấn giơ tay chỉ ghế khách vị, tỏ ý mời gã đàn ông ngồi, lại sai người làm mang rương gỗ tới, trong rương gỗ là một chồng giấy tỏ thư tín xếp lộn xộn, không dưới một ngàn phong thư. Phong thư chia làm ba loại màu sắc trắng vàng đỏ, Mạc Vấn tiện tay cầm lấy phong thư màu trắng, phong thư nguyên bản có dấu niêm phong, lúc này đã bị mở ra, rút thư ra xem xét thì phát hiện đây là công văn xin ý kiến nên xử trí thương binh như thế nào.
"Tin chiến báo chia làm ba cấp, màu đỏ là khẩn cấp nhất, màu vàng khẩn cấp thứ hai, loại màu trắng trong tay ngươi là bình thường nhất." Thạch Chân giải thích.
Mạc Vấn nghe vậy gật đầu, lại cầm lên một phong thư màu trắng khác, mở ra thì thấy đó là công văn xin ý kiến nên xử trí thương binh trong trận Phàn Thủy thế nào. Tờ công văn này so với cái trước chi tiết hơn một chút, nêu rõ tình hình của thương binh, binh lính cụt tay có hơn ba trăm người, cụt chân hơn hai ngàn người. Công văn được gửi đi vào tháng bảy năm ngoái.
"Những thương binh này các ngươi xử trí ra sao rồi hả?" Mạc Vấn nhìn về phía Thạch Chân.
"Ta cũng không rõ." Thạch Chân nhìn Mạc Vấn một cái rồi lắc đầu nói.
"Xử trí như thế nào rồi hả?" Mạc Vấn nâng cao thanh âm, dựa theo thông lệ, trong chiến đấu có thương binh thì sẽ đưa về hậu phương, cơ bản không cần phải xin phép triều đình.
"Quân quan cùng những người còn có thể lao động sẽ đưa về hậu phương, còn lại đều cho uống rượu độc chết rồi đem chôn." Thạch Chân bất đắc dĩ phải nói thật.
Mạc Vấn nhíu mày nhìn Thạch Chân, trong lòng vô cùng tức giận, người Hồ thật sự coi người Hán như loài heo chó.
"Nếu thương binh nào cũng được về hậu phương, không phải làm lụng gì thì sẽ là gánh nặng cho chúng ta." Thạch Chân giải thích.
Mạc Vấn không tiếp lời, đây là những chuyện trước khi hắn nhậm chức, hắn không thể can thiệp được, ngày sau hắn quyết sẽ không để xuất hiện loại phương pháp tàn nhẫn này nữa. Binh sĩ đánh giặc bị thương cũng giống như con trâu làm ruộng đến khi già yếu, sao có thể giết đi?
"Trận Phàn Thủy ngươi có tham gia không?" Mạc Vấn hỏi viên Giáo úy.
"Bẩm chân nhân, ti chức là thuộc hạ dưới quyền Bình Đông tướng quân, chống quân địch ở Hoàng quận, trận Phàn Thủy là do Chinh Đông tướng quân chỉ huy, ở biên giới Ung quận, ti chức tuy có nghe được nhưng cũng không biết rõ." Gã đàn ông đứng dậy trả lời.
"Cứ ngồi xuống nói chuyện, ngươi kể lại ta nghe tình hình trận Phàn Thủy đó ra sao?" Mạc Vấn giơ tay lên tỏ ý bảo gã đàn ông ngồi xuống. Sở dĩ hắn hỏi vấn đề này là bởi nội dung tờ công văn làm hắn cảm thấy nghi ngờ, nếu là chiến sự bình thường, binh lính thường sẽ bị thương nhiều ở cánh tay và thân trên, nhưng trận Phàn Thủy binh sĩ cụt chân lại chiếm đa số, điều này không hợp lý.
"Phàn Thủy nằm ở phía tây nam Ung quận, là một đầm nước nông, nghe nói chu vi khoảng trăm dặm, các con đường hai hướng Nam, Bắc đều có trọng binh của nước Yên canh giữ. Do triều đình thúc giục đánh nhanh, nên Chinh Đông tướng quân liền thúc giục binh sĩ xuống nước, đi xuyên qua Phàn Thủy, nào ngờ dưới nước có yêu vật ẩn nấp." Gã đàn ông một chân nói đến đây liền im lặng không nói nữa.
"Có biết là yêu vật gì không?" Mạc Vấn truy hỏi.
"Nghe nói là một loại đỉa răng nhọn lớn cỡ này." Gã đàn nói rồi giơ tay lên, ước chừng dài tới một thước.
Mạc Vấn nghe vậy gật đầu không hỏi nữa, trước đó hắn đã nghe nói về chiến sự phía Đông Bắc, biết nhà Mộ Dung nước Yên có rất đông yêu ma quái thú.
Thạch Chân xen vào nói thêm, "Triều đình phái ra ba vị tướng quân, trú đóng ở ba đường, Bình Đông tướng quân Quái Cát Khắc trấn thủ mặt bắc, chống đỡ quân địch ở Hoàng quận. Chinh Đông tướng quân Đồ Lỗ trấn thủ mặt giữa, chống đỡ địch quân ở Ung quận. Trấn Đông tướng quân Mã Bình Xuyên trấn thủ phía nam, chống đỡ địch quân ở Bạch quận."
"Mã Bình Xuyên là người Hán?" Mạc Vấn hỏi.
"Ukm, người này nguyên quán Dự quận, tính ra cũng là một nửa đồng hương với ngươi." Thạch Chân trả lời.
Mạc Vấn nghe vậy gật đầu một cái, lại cầm tiếp một phong thư mở ra xem, Thạch Chân thấy trong phòng thiếu ánh sáng, liền gọi tỳ nữ đến thắp đèn.
Xem qua mười mấy phong thư, Mạc Vấn phát hiện ra một quy luật, phong thư màu trắng bình thường đều là thúc giục lương thảo cùng xử lý thương bệnh binh, phong thư màu đỏ phần nhiều là thỉnh cầu tăng viện. Phong thư màu vàng mới thuật lại tình hình chống địch cùng các kế sách, phát hiện được quy luật này hắn liền chỉ xem những phong thư màu vàng báo tin chiến sự.
Các tin chiến sự thuật lại tình hình quân địch vừa kinh khủng lại vừa buồn cười, kinh khủng ở việc miêu tả những con quái vật kẻ địch điều khiển, sài lang hổ báo, thử (chuột), nghĩ (kiến), xà trùng, chim muông thủy quái, vừa đông vừa to lớn, trong đó đa số là dị loại đã biến đổi. Ngoài ra còn có yêu ma quỷ quái hại người, trong đó có một trận còn có Quỷ Binh hiện thân, hơn ngàn Quỷ Binh tàn sát hai vạn quân Triệu, khiến họ phải lui xa ba trăm dặm. Cái gọi là buồn cười là bởi nước Yên dụng binh không theo lẽ thường, tung hàng ngàn vạn con chuột tiến vào chỗ cất lương thực, ăn nọ bụng căng như cái trống. Lúc quân Triệu tiến công lại sai bọn chồn lông vàng phóng mùi hôi thối, xông hơi cho quân Triệu đầu váng mắt hoa, không sao tiến quân được. Lại một lần khác, nước Yên phái ra trên trăm con phi điểu cánh xanh, mỏ cứng như sắt, loại chim này không làm tấn công người, nhưng lại chuyên mổ nồi đồng, làm cho tất cả nồi của hậu quân bị thủng đít, không cách nào nấu cơm được.
"Chuyện này cuối cùng xử trí ra sao?" Mạc Vấn đưa phong thư cho Thạch Chân xem.
Thạch Chân giơ tay nhận lấy, đưa lại gần ngọn đèn nhìn cho rõ. Nàng cũng không phải chuyện nào cũng biết, liền đi hỏi viên Giáo úy què chân, gã chỉ đáp: “Triều đình phái thợ rèn tới đúc thêm nồi đông."
"Thống lĩnh quân đội nước Yên tên họ là gì, là người thế nào? Sao có thể nghĩ ra quỷ kế bực này?" Mạc Vấn mỉm cười hỏi.
"Là công chúa Mộ Dung Hồng Trang, con gái cả của Hoàng Đế nước Yên." Thạch Chân đáp.
"Là con gái?" Mạc Vấn bĩu môi lắc đầu, chẳng trách đối phương lại sử dụng kế sách quái dị như vậy, thì ra là do công chúa thống lĩnh.
"Ngươi đừng thấy tên nàng ta đẹp mà tưởng bở, người không như tên đâu, nàng ta thân cao bảy thước, nặng hơn hai trăm cân, lưng hùm vai gấu, dung mạo cực kỳ xấu xí." Thạch Chân nói.
"Ngươi gặp nàng ta rồi?" Mạc Vấn nhíu mày hỏi.
"Chỉ là nghe đồn, chưa từng thấy qua." Thạch Chân lắc đầu.
"Vậy ngươi làm sao biết cặn kẽ thế?" Mạc Vấn truy hỏi, hắn không tin Thạch Chân nói thật, một người phụ nữ mà có dáng vẻ như thế, nhất định là một con gấu đen.
"Ti chức cả gan xin thưa, lời công chúa nói có thể có phần đúng, nghe nói Mộ Dung Hồng Trang bắn cung có thể bay xa năm dặm, đủ thấy lực cánh tay nàng ta rất mạnh." viên Giáo úy chen miệng bổ sung.
Mạc Vấn nghe vậy gật đầu đồng ý, lại lật xem tin chiến báo. Lần này hắn xem chiến báo Chinh Đông tướng quân gửi về, Chinh Đông tướng quân chống lại quân Yên ở Ung quận, Ung quận là trung lộ của quân Yên, cũng chính là nơi Bách Lý Cuồng Phong đang đầu quân.
Thạch Chân nhân lúc Mạc Vấn lật xem chiến báo, đứng một bên giải thích tình hình tiền tuyến, "Ba vạn quân Yên ở ba nơi đều có chỗ dựa vào, quân Yên ở Hoàng quận mặt Bắc ỷ có âm vật quỷ mị, Ung quận ở giữa là quân chủ lực, dị loại quái thú tập trung rất đông ở chỗ này. Bạch quận cậy có sông Hắc Thủy, có nhiều quái vật Thủy tộc, lúc quân ta định thừa cơ vòng ra bắc tập kích, dùng thuyền bè vượt sông đều bị lật úp toàn bộ, đa số binh sĩ táng thân trong bụng cá."
"Nước Triệu quốc đất đai rộng lớn, đạo sĩ tăng ni nhiều vô số mà vẫn không thể chống lại yêu quái sao?" Mạc Vấn thắc mắc.
"Nước Yên có phù thủy, tát mãn quỷ dị vô cùng, pháp thuật của đạo nhân cùng tăng ni rất khó khắc chế, cùng lắm chỉ có thể bảo vệ tướng soái an toàn, lúc xông trận tác chiến thì không có tác dụng." Thạch Chân trả lời.
"Vô Lượng Sơn Thanh Dương Tử đạo trưởng hiện đang ở nơi nào?" Mạc Vấn hỏi, ban đầu khi hắn mới nhập môn, Thanh Dương Tử là người đối đãi hắn tốt nhất.
"Đã trở về Vô Lượng Sơn rồi" Thạch Chân nói, mặc dù mấy năm nay có nhiều tăng đạo xông ra tiền tuyến, nhưng chỉ có Vô Lượng Sơn là nàng cùng Phụ hoàng đích thân đi mời, cho nên biết rất rõ tung tích Thanh Dương Tử.
Mạc Vấn chậm rãi gật đầu, cùng lúc đó lòng thầm tính toán xem trước khi xuất chinh có nên tới Vô Lượng Sơn hỏi thăm sức khỏe chưởng giáo Huyền Dương Tử cùng Cổ Dương Thanh Dương hai vị tiền bối hay không.
"Người đâu, mang thức ăn với rượu lên đây." Thạch Chân hạ lệnh cho thị nữ đứng ngoài cửa, thị nữ vâng mệnh đáp ứng, xoay người đi.
"Làm phiền Giáo úy kể lại rõ ràng tình hình chiến sự mà ngươi đích thân trải qua cho ta nghe, việc lớn việc nhỏ đều phải nói hết." Mạc Vấn liếc mắt nhìn ra ngoài cửa một cái, hỏi.
Gã đàn ông què nghe vậy, liền kể lại tỉ mỉ từng trận đánh gã từng tham dự. Đội quân do gã chỉ huy chiến đấu chống quân Yên ở mặt bắc, cho nên chiến sự kể lại có nhiều yêu ma quỷ quái tham dự. Mạc Vấn nghe không bỏ sót lời nào, phát hiện thấy pháp thuật phe địch sử dụng cùng phép “vung đậu thành binh" của Đạo Gia có chút tương tự, nhưng cũng có chút khác biệt, so sánh với phép khống chế thi thể lại có vài phần tương tự.
Lát sau, thị nữ bắt đầu bưng thức ăn lên, mà lúc này Mạc Vấn cũng từ trong đống chiến báo phát hiện được, trong chiến báo có nói tới tướng quân tiên phong của nước Yên chẳng những thân hình cao lớn, võ công cao cường, mà còn biết sử dụng bùa chú, lại thêm đao thương bất nhập, tên bắn cũng khó làm hắn bị thương. Hắn dùng một cây Lang Nha cự bổng dài một trượng, cự bổng lúc múa lên tỏa kim quang chói lọi, vô cùng đẹp mắt, không gì có thể chống đỡ. Mặc dù trong tin chiến báo không nói tới tên họ, nhưng Mạc Vấn biết người này không còn nghi ngờ gì nữa chính là Bách Lý Cuồng Phong.
Đây là tin chiến báo từ mùa thu năm ngoái, cách hiện tại chưa đến nửa năm, theo như chiến báo người này thân cao hai trượng (6.66m), sừng sững như một tòa tháp đen. Thông qua một điểm này có thể thấy được tu vi Bách Lý Cuồng Phong cũng đã tăng nhanh đột biến, người bình thường bảy thước đã là rất cao rồi, mà Bách Lý Cuồng Phong thi triển pháp thuật lại có thể đạt đến hai trượng, cơ hồ cao gấp ba người thường, cộng thêm cây Lang Nha Bổng dài một trượng tỏa kim quang, xông pha nơi xa trường thật là không có địch thủ.
Thạch Chân thấy Mạc Vấn nắm chặt tờ chiến báo thật lâu không động đậy, liền thò đầu nhìn vào trong xem xét, sau khi xem xong không nói lời nào. Trước đó nàng đã tìm hiểu qua về Mạc Vấn, biết tin chiến báo đang nói tới đồng môn của hắn, cũng đoán được Mạc Vấn ngồi thẫn thờ là do trong lòng đang buồn bã.
"Mau ăn nhanh cho nóng." Thạch Chân nói.
Mạc Vấn nghe vậy gật đầu đồng ý, bỏ lá thư đi tới ngồi xuống trước bàn, "Mang thêm cho ta một bộ bát đũa."
"Ta đã bảo viên Giáo úy què kia trở về phủ rồi." Thạch Chân ngồi xuống đối diện với Mạc Vấn.
"Mang thêm một bộ nữa," Mạc Vấn nói rồi nghiêng đầu nhìn về hướng Tây, "Mau hiện thân đi, tu vi ngươi hiện giờ không thể qua mặt được ta đâu..."
Mấy lão quan người Hán nghe thấy Mạc Vấn quát đuổi đi, nhất thời như được đại xá, chen chúc nhau lao ra khỏi dịch quán, cắm đầu bỏ chạy.
Mạc Vấn đợi đám người chạy hết thì quay đầu nhìn thị nữ đứng bên cạnh cửa, thị nữ kia thấy ánh mắt Mạc Vấn bất thiện, vội vàng quỳ xuống, "Nô tỳ có tội, xin Chân nhân tha mạng."
"Chuyện này không trách ngươi được, đứng lên đi, sau này đừng tới đưa danh thiếp nữa." Mạc Vấn khoát tay bảo thị nữ đang sợ hết hồn vía, xong tức giận trở về phòng ngồi một mình. Trên đời có rất nhiều người hám danh hám lợi, nếu đổi là thời bình hắn có lẽ sẽ cười trừ, nhưng lúc này trong lòng hắn đang rất thấp thỏm, nóng lòng muốn biết người ngoài nhìn nhận ra sao đối với việc hắn làm Hộ Quốc Chân Nhân nước Triệu, đám người này xuất hiện rất không đúng lúc, làm hắn bực tức không sao chịu được.
Chạng vạng tối, Thạch Chân trở về, còn mang theo một người, thế nhưng lần này không phải phụ nữ, mà là một nam tử chống nạng cụt một chân, là người Hán, khoảng hơn ba mươi tuổi.
"Trong cái rương này tất cả đều là công văn chiến báo từ tiền tuyến gửi về, " Thạch Chân vỗ cái rương gỗ trên mặt đất, nói với Mạc Vấn, nói xong quay lại chỉ tay vào gã đàn ông què chân, "Gã này lúc trước có tham gia Đông chinh, làm quan tới chức Giáo úy, kinh qua rất nhiều trận đánh, ngươi nếu không rõ chỗ nào có thể hỏi gã."
"Ti chức bái kiến chân nhân." Gã đàn ông què kẹp nạng vào nách hành lễ.
"Mời ngồi." Mạc Vấn giơ tay chỉ ghế khách vị, tỏ ý mời gã đàn ông ngồi, lại sai người làm mang rương gỗ tới, trong rương gỗ là một chồng giấy tỏ thư tín xếp lộn xộn, không dưới một ngàn phong thư. Phong thư chia làm ba loại màu sắc trắng vàng đỏ, Mạc Vấn tiện tay cầm lấy phong thư màu trắng, phong thư nguyên bản có dấu niêm phong, lúc này đã bị mở ra, rút thư ra xem xét thì phát hiện đây là công văn xin ý kiến nên xử trí thương binh như thế nào.
"Tin chiến báo chia làm ba cấp, màu đỏ là khẩn cấp nhất, màu vàng khẩn cấp thứ hai, loại màu trắng trong tay ngươi là bình thường nhất." Thạch Chân giải thích.
Mạc Vấn nghe vậy gật đầu, lại cầm lên một phong thư màu trắng khác, mở ra thì thấy đó là công văn xin ý kiến nên xử trí thương binh trong trận Phàn Thủy thế nào. Tờ công văn này so với cái trước chi tiết hơn một chút, nêu rõ tình hình của thương binh, binh lính cụt tay có hơn ba trăm người, cụt chân hơn hai ngàn người. Công văn được gửi đi vào tháng bảy năm ngoái.
"Những thương binh này các ngươi xử trí ra sao rồi hả?" Mạc Vấn nhìn về phía Thạch Chân.
"Ta cũng không rõ." Thạch Chân nhìn Mạc Vấn một cái rồi lắc đầu nói.
"Xử trí như thế nào rồi hả?" Mạc Vấn nâng cao thanh âm, dựa theo thông lệ, trong chiến đấu có thương binh thì sẽ đưa về hậu phương, cơ bản không cần phải xin phép triều đình.
"Quân quan cùng những người còn có thể lao động sẽ đưa về hậu phương, còn lại đều cho uống rượu độc chết rồi đem chôn." Thạch Chân bất đắc dĩ phải nói thật.
Mạc Vấn nhíu mày nhìn Thạch Chân, trong lòng vô cùng tức giận, người Hồ thật sự coi người Hán như loài heo chó.
"Nếu thương binh nào cũng được về hậu phương, không phải làm lụng gì thì sẽ là gánh nặng cho chúng ta." Thạch Chân giải thích.
Mạc Vấn không tiếp lời, đây là những chuyện trước khi hắn nhậm chức, hắn không thể can thiệp được, ngày sau hắn quyết sẽ không để xuất hiện loại phương pháp tàn nhẫn này nữa. Binh sĩ đánh giặc bị thương cũng giống như con trâu làm ruộng đến khi già yếu, sao có thể giết đi?
"Trận Phàn Thủy ngươi có tham gia không?" Mạc Vấn hỏi viên Giáo úy.
"Bẩm chân nhân, ti chức là thuộc hạ dưới quyền Bình Đông tướng quân, chống quân địch ở Hoàng quận, trận Phàn Thủy là do Chinh Đông tướng quân chỉ huy, ở biên giới Ung quận, ti chức tuy có nghe được nhưng cũng không biết rõ." Gã đàn ông đứng dậy trả lời.
"Cứ ngồi xuống nói chuyện, ngươi kể lại ta nghe tình hình trận Phàn Thủy đó ra sao?" Mạc Vấn giơ tay lên tỏ ý bảo gã đàn ông ngồi xuống. Sở dĩ hắn hỏi vấn đề này là bởi nội dung tờ công văn làm hắn cảm thấy nghi ngờ, nếu là chiến sự bình thường, binh lính thường sẽ bị thương nhiều ở cánh tay và thân trên, nhưng trận Phàn Thủy binh sĩ cụt chân lại chiếm đa số, điều này không hợp lý.
"Phàn Thủy nằm ở phía tây nam Ung quận, là một đầm nước nông, nghe nói chu vi khoảng trăm dặm, các con đường hai hướng Nam, Bắc đều có trọng binh của nước Yên canh giữ. Do triều đình thúc giục đánh nhanh, nên Chinh Đông tướng quân liền thúc giục binh sĩ xuống nước, đi xuyên qua Phàn Thủy, nào ngờ dưới nước có yêu vật ẩn nấp." Gã đàn ông một chân nói đến đây liền im lặng không nói nữa.
"Có biết là yêu vật gì không?" Mạc Vấn truy hỏi.
"Nghe nói là một loại đỉa răng nhọn lớn cỡ này." Gã đàn nói rồi giơ tay lên, ước chừng dài tới một thước.
Mạc Vấn nghe vậy gật đầu không hỏi nữa, trước đó hắn đã nghe nói về chiến sự phía Đông Bắc, biết nhà Mộ Dung nước Yên có rất đông yêu ma quái thú.
Thạch Chân xen vào nói thêm, "Triều đình phái ra ba vị tướng quân, trú đóng ở ba đường, Bình Đông tướng quân Quái Cát Khắc trấn thủ mặt bắc, chống đỡ quân địch ở Hoàng quận. Chinh Đông tướng quân Đồ Lỗ trấn thủ mặt giữa, chống đỡ địch quân ở Ung quận. Trấn Đông tướng quân Mã Bình Xuyên trấn thủ phía nam, chống đỡ địch quân ở Bạch quận."
"Mã Bình Xuyên là người Hán?" Mạc Vấn hỏi.
"Ukm, người này nguyên quán Dự quận, tính ra cũng là một nửa đồng hương với ngươi." Thạch Chân trả lời.
Mạc Vấn nghe vậy gật đầu một cái, lại cầm tiếp một phong thư mở ra xem, Thạch Chân thấy trong phòng thiếu ánh sáng, liền gọi tỳ nữ đến thắp đèn.
Xem qua mười mấy phong thư, Mạc Vấn phát hiện ra một quy luật, phong thư màu trắng bình thường đều là thúc giục lương thảo cùng xử lý thương bệnh binh, phong thư màu đỏ phần nhiều là thỉnh cầu tăng viện. Phong thư màu vàng mới thuật lại tình hình chống địch cùng các kế sách, phát hiện được quy luật này hắn liền chỉ xem những phong thư màu vàng báo tin chiến sự.
Các tin chiến sự thuật lại tình hình quân địch vừa kinh khủng lại vừa buồn cười, kinh khủng ở việc miêu tả những con quái vật kẻ địch điều khiển, sài lang hổ báo, thử (chuột), nghĩ (kiến), xà trùng, chim muông thủy quái, vừa đông vừa to lớn, trong đó đa số là dị loại đã biến đổi. Ngoài ra còn có yêu ma quỷ quái hại người, trong đó có một trận còn có Quỷ Binh hiện thân, hơn ngàn Quỷ Binh tàn sát hai vạn quân Triệu, khiến họ phải lui xa ba trăm dặm. Cái gọi là buồn cười là bởi nước Yên dụng binh không theo lẽ thường, tung hàng ngàn vạn con chuột tiến vào chỗ cất lương thực, ăn nọ bụng căng như cái trống. Lúc quân Triệu tiến công lại sai bọn chồn lông vàng phóng mùi hôi thối, xông hơi cho quân Triệu đầu váng mắt hoa, không sao tiến quân được. Lại một lần khác, nước Yên phái ra trên trăm con phi điểu cánh xanh, mỏ cứng như sắt, loại chim này không làm tấn công người, nhưng lại chuyên mổ nồi đồng, làm cho tất cả nồi của hậu quân bị thủng đít, không cách nào nấu cơm được.
"Chuyện này cuối cùng xử trí ra sao?" Mạc Vấn đưa phong thư cho Thạch Chân xem.
Thạch Chân giơ tay nhận lấy, đưa lại gần ngọn đèn nhìn cho rõ. Nàng cũng không phải chuyện nào cũng biết, liền đi hỏi viên Giáo úy què chân, gã chỉ đáp: “Triều đình phái thợ rèn tới đúc thêm nồi đông."
"Thống lĩnh quân đội nước Yên tên họ là gì, là người thế nào? Sao có thể nghĩ ra quỷ kế bực này?" Mạc Vấn mỉm cười hỏi.
"Là công chúa Mộ Dung Hồng Trang, con gái cả của Hoàng Đế nước Yên." Thạch Chân đáp.
"Là con gái?" Mạc Vấn bĩu môi lắc đầu, chẳng trách đối phương lại sử dụng kế sách quái dị như vậy, thì ra là do công chúa thống lĩnh.
"Ngươi đừng thấy tên nàng ta đẹp mà tưởng bở, người không như tên đâu, nàng ta thân cao bảy thước, nặng hơn hai trăm cân, lưng hùm vai gấu, dung mạo cực kỳ xấu xí." Thạch Chân nói.
"Ngươi gặp nàng ta rồi?" Mạc Vấn nhíu mày hỏi.
"Chỉ là nghe đồn, chưa từng thấy qua." Thạch Chân lắc đầu.
"Vậy ngươi làm sao biết cặn kẽ thế?" Mạc Vấn truy hỏi, hắn không tin Thạch Chân nói thật, một người phụ nữ mà có dáng vẻ như thế, nhất định là một con gấu đen.
"Ti chức cả gan xin thưa, lời công chúa nói có thể có phần đúng, nghe nói Mộ Dung Hồng Trang bắn cung có thể bay xa năm dặm, đủ thấy lực cánh tay nàng ta rất mạnh." viên Giáo úy chen miệng bổ sung.
Mạc Vấn nghe vậy gật đầu đồng ý, lại lật xem tin chiến báo. Lần này hắn xem chiến báo Chinh Đông tướng quân gửi về, Chinh Đông tướng quân chống lại quân Yên ở Ung quận, Ung quận là trung lộ của quân Yên, cũng chính là nơi Bách Lý Cuồng Phong đang đầu quân.
Thạch Chân nhân lúc Mạc Vấn lật xem chiến báo, đứng một bên giải thích tình hình tiền tuyến, "Ba vạn quân Yên ở ba nơi đều có chỗ dựa vào, quân Yên ở Hoàng quận mặt Bắc ỷ có âm vật quỷ mị, Ung quận ở giữa là quân chủ lực, dị loại quái thú tập trung rất đông ở chỗ này. Bạch quận cậy có sông Hắc Thủy, có nhiều quái vật Thủy tộc, lúc quân ta định thừa cơ vòng ra bắc tập kích, dùng thuyền bè vượt sông đều bị lật úp toàn bộ, đa số binh sĩ táng thân trong bụng cá."
"Nước Triệu quốc đất đai rộng lớn, đạo sĩ tăng ni nhiều vô số mà vẫn không thể chống lại yêu quái sao?" Mạc Vấn thắc mắc.
"Nước Yên có phù thủy, tát mãn quỷ dị vô cùng, pháp thuật của đạo nhân cùng tăng ni rất khó khắc chế, cùng lắm chỉ có thể bảo vệ tướng soái an toàn, lúc xông trận tác chiến thì không có tác dụng." Thạch Chân trả lời.
"Vô Lượng Sơn Thanh Dương Tử đạo trưởng hiện đang ở nơi nào?" Mạc Vấn hỏi, ban đầu khi hắn mới nhập môn, Thanh Dương Tử là người đối đãi hắn tốt nhất.
"Đã trở về Vô Lượng Sơn rồi" Thạch Chân nói, mặc dù mấy năm nay có nhiều tăng đạo xông ra tiền tuyến, nhưng chỉ có Vô Lượng Sơn là nàng cùng Phụ hoàng đích thân đi mời, cho nên biết rất rõ tung tích Thanh Dương Tử.
Mạc Vấn chậm rãi gật đầu, cùng lúc đó lòng thầm tính toán xem trước khi xuất chinh có nên tới Vô Lượng Sơn hỏi thăm sức khỏe chưởng giáo Huyền Dương Tử cùng Cổ Dương Thanh Dương hai vị tiền bối hay không.
"Người đâu, mang thức ăn với rượu lên đây." Thạch Chân hạ lệnh cho thị nữ đứng ngoài cửa, thị nữ vâng mệnh đáp ứng, xoay người đi.
"Làm phiền Giáo úy kể lại rõ ràng tình hình chiến sự mà ngươi đích thân trải qua cho ta nghe, việc lớn việc nhỏ đều phải nói hết." Mạc Vấn liếc mắt nhìn ra ngoài cửa một cái, hỏi.
Gã đàn ông què nghe vậy, liền kể lại tỉ mỉ từng trận đánh gã từng tham dự. Đội quân do gã chỉ huy chiến đấu chống quân Yên ở mặt bắc, cho nên chiến sự kể lại có nhiều yêu ma quỷ quái tham dự. Mạc Vấn nghe không bỏ sót lời nào, phát hiện thấy pháp thuật phe địch sử dụng cùng phép “vung đậu thành binh" của Đạo Gia có chút tương tự, nhưng cũng có chút khác biệt, so sánh với phép khống chế thi thể lại có vài phần tương tự.
Lát sau, thị nữ bắt đầu bưng thức ăn lên, mà lúc này Mạc Vấn cũng từ trong đống chiến báo phát hiện được, trong chiến báo có nói tới tướng quân tiên phong của nước Yên chẳng những thân hình cao lớn, võ công cao cường, mà còn biết sử dụng bùa chú, lại thêm đao thương bất nhập, tên bắn cũng khó làm hắn bị thương. Hắn dùng một cây Lang Nha cự bổng dài một trượng, cự bổng lúc múa lên tỏa kim quang chói lọi, vô cùng đẹp mắt, không gì có thể chống đỡ. Mặc dù trong tin chiến báo không nói tới tên họ, nhưng Mạc Vấn biết người này không còn nghi ngờ gì nữa chính là Bách Lý Cuồng Phong.
Đây là tin chiến báo từ mùa thu năm ngoái, cách hiện tại chưa đến nửa năm, theo như chiến báo người này thân cao hai trượng (6.66m), sừng sững như một tòa tháp đen. Thông qua một điểm này có thể thấy được tu vi Bách Lý Cuồng Phong cũng đã tăng nhanh đột biến, người bình thường bảy thước đã là rất cao rồi, mà Bách Lý Cuồng Phong thi triển pháp thuật lại có thể đạt đến hai trượng, cơ hồ cao gấp ba người thường, cộng thêm cây Lang Nha Bổng dài một trượng tỏa kim quang, xông pha nơi xa trường thật là không có địch thủ.
Thạch Chân thấy Mạc Vấn nắm chặt tờ chiến báo thật lâu không động đậy, liền thò đầu nhìn vào trong xem xét, sau khi xem xong không nói lời nào. Trước đó nàng đã tìm hiểu qua về Mạc Vấn, biết tin chiến báo đang nói tới đồng môn của hắn, cũng đoán được Mạc Vấn ngồi thẫn thờ là do trong lòng đang buồn bã.
"Mau ăn nhanh cho nóng." Thạch Chân nói.
Mạc Vấn nghe vậy gật đầu đồng ý, bỏ lá thư đi tới ngồi xuống trước bàn, "Mang thêm cho ta một bộ bát đũa."
"Ta đã bảo viên Giáo úy què kia trở về phủ rồi." Thạch Chân ngồi xuống đối diện với Mạc Vấn.
"Mang thêm một bộ nữa," Mạc Vấn nói rồi nghiêng đầu nhìn về hướng Tây, "Mau hiện thân đi, tu vi ngươi hiện giờ không thể qua mặt được ta đâu..."
Tác giả :
Phong Ngự Cửu Thu