Tứ Đại Tài Phiệt: Đăng Ký Kết Hôn Trễ
Quyển 8 - Chương 5: Hôn lễ (5)
Khương Ngự Kình nghe vậy, sắc mặt càng trở nên nặng nề, tay hắn giữ chặt lấy hai vai cô, nói từng chữ một: 'Tử Tranh, chẳng lẽ chỉ mấy phút em cũng không thể chờ sao? Hay là ... em hối hận rồi?'
Sầm Tử Tranh chỉ biết khóc, thân mình cũng bất giác co rúm lại, cô có cảm giác đầu thật choáng váng, giống như sắp ngất.
'Anh Khương, em bây giờ ... bây giờ thật sự không thể tham dự hôn lễ, xin anh cho em một chút thời gian được không? Chỉ cần biết Quý Dương bình an vô sự em nhất định sẽ thực hiện lời hứa của mình!'
Lúc này, điều gì cũng không quan trọng, quan trọng nhất chỉ có Cung Quý Dương!
'Không được, anh tuyệt đối không đồng ý. Em muốn thăm hắn, được thôi, đợi sau khi cử hành hôn lễ xong, anh sẽ cùng em đi thăm hắn!' Giọng của Khương Ngự Kình chợt trở nên lạnh như băng lại mang một vẻ cường hãn không cho cô chút đường sống nào.
'Anh Khương ...'
Sầm Tử Tranh không biết nên làm thế nào bây giơ, cô chỉ biết mình không thể chờ đợi thêm một giây phút nào nữa, cô phải đi gặp Cung Quý Dương, ngay lập tức!
'Xin anh ... để em đi thăm anh ấy đi!' Nét mặt Sầm Tử Tranh không còn chút huyết sắc, cô chậm rãi quỳ xuống!
Là cô có lỗi với người đàn ông này. Cô biết cho dù mình có làm gì cũng không thể bù đắp lại những tổn thương cô gây ra đối với hắn nhưng ... cô không thể ôm mối lo lắng về Cung Quý Dương trong lòng mà bước ra lễ đường cùng hắn cử hành hôn lễ.
Nhìn thấy hành động này của Sầm Tử Tranh, cả người Khương Ngự Kình cứng đờ, hắn cũng khuỵu xuống, vươn tay nâng cằm cô lên ...
'Tử Tranh à, chẳng lẽ em không nhìn thấy anh tốt với em đến mức nào sao? Vậy mà em lại vì Cung Quý Dương làm ra những chuyện này với anh? Chẳng lẽ ... em không cảm nhận được, nơi đây của anh đang rất đau sao?'
Hắn vừa nói vừa nắm tay cô đặt lên ngực trái, ánh mắt tràn đầy bi thương.
Đúng vậy, tim hắn đang đau ...
Từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy cô thì tim hắn đã bắt đầu đau rồi, nhất là hôm nay, Khương Ngự Kình sao lại không nhìn thấy Sầm Tử Tranh đang đau lòng chứ, nhưng hắn biết rất rõ, một khi cô rời khỏi căn phòng này thì cũng đồng nghĩa là ... hắn sẽ mãi mãi mất cô.
Lúc này chuyện gì Sầm Tử Tranh cũng không nghe lọt tai nữa, cô cứ một mực vừa khóc vừa lắc đầu ...
Chợt sau lưng Khương Ngự Kình có tiếng mở cửa sau đó là tiếng kêu kinh ngạc của bà Sầm ...
'Hai đứa đang làm gì vậy?'
Tiếng kêu bất thình lình của bà Sầm khiến hai người cùng kinh ngạc vội ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy bà Sầm với nét mặt lo lắng chạy vội đến đỡ Sầm Tử Tranh đứng dậy, ánh mắt bà quét về phía Khương Ngự Kình, trên mặt lộ rõ vẻ bất mãn ...
'Chuyện gì thế này?'
Đứa con gái cưng của bà đang quỳ trên sàn, nước mắt như mưa bảo sao bà không đau lòng cho được.
'Mẹ ...'
Sầm Tử Tranh như kẻ sắp chết đuối vớ được chiếc cọc, khổ sở nói: 'Quý Dương bị thương nặng lắm, con muốn đi thăm anh ấy ...'
'Bé cưng à, con điên rồi sao? Hôn lễ sắp cử hành rồi, con mà chạy ra ngoài như vậy, những khách khứa đã đến đây sẽ nghĩ gì về hai đứa chứ?'
Bà Sầm vừa nghe con gái nói vậy, trên mặt lộ rõ vẻ sửng sốt nhưng vì suy nghĩ cho đại cuộc, bà chỉ đành khuyên cô như thế.
'Không ... me ... con ...'
'Bạn ấy thế này làm sao ra lễ đường được chứ? Bác gái, anh ...'
Đúng lúc này Tĩnh Nghiên xuất hiện trước mặt mọi người, nhìn gương mặt đẫm nước mắt của Sầm Tử Tranh, trong mắt cô hiện lên một tia thương xót.
'Mọi người để bạn ấy đi đi!'
Khương Ngự Kình kéo tay em gái, mày nhíu lại: 'Tĩnh Nghiên, ở đây không có chuyện của em, em mau quay về lễ đường đi!'
Khương Tĩnh Nghiên ngẩng đầu lên nhìn anh trai rồi lại nhìn Sầm Tử Tranh sau đó nhàn nhạt nói: 'Anh à, thực ra từ lúc bắt đầu em đã biết, Tử Tranh vốn không thuộc về anh, cho dù kết hôn thì thế nào chứ? Trong lòng bạn ấy cũng không có anh, bạn ấy và Quý Dương ... yêu nhau quá sâu đậm rồi!'
'Câm miệng!'
Khương Ngự Kình không ngờ em gái mình giúp người ngoài lại không giúp người nhà, sắc mặt càng lúc càng khó coi nhưng lúc này, bà Sầm chợt lên tiếng, tuy là có chút gian nan ...
'Ngự Kình à, con gái của bác có lúc nó rất bướng bỉnh. Vậy đi, con cho nó thêm một chút thời gian để nó hoàn thành chuyện nó muốn làm rồi sẽ cùng con cử hành hôn lễ, được không? Bác gái biết làm như vậy đối với con mà nói là không công bằng nhưng mà ... con nhìn bộ dạng nó thế kia, chẳng lẽ nhất định muốn nó khóc lóc bước vào lễ đường hay sao chứ?'
Bà Sầm nói một hơi hết những ý nghĩ của mình, thực ra trong lòng bà rõ hơn ai hết, con gái là bà sinh ra, bà làm sao không hiểu tâm tư của nó chứ? Một khi nó nhìn thấy Quý Dương rồi, muốn nó trở về, cơ hội rất nhỏ ...
'Con ...' Khương Ngự Kình vừa định trả lời thì Sầm Tử Tranh lúc này chừng như không còn chịu đựng được nữa, cô vừa khóc vừa ngắt lời hắn, nghẹn ngào nói: 'Anh Khương, chuyện hôm nay em nhất định sẽ giải thích và xin lỗi với bác trai và bác gái nhưng ... bây giờ em phải đi thăm Quý Dương, em xin lỗi!'
Nói rồi cô chạy vội về phía cửa ...
'Tử Tranh, em đứng lại cho anh!'
Khương Ngự Kình vừa thấy tình hình như thế sắc mặt chợt tái đi, hắn vội đuổi theo cô, bàn tay với theo giữ chặt lấy tay cô!
'Anh ...'
'Ngự Kình ...'
Tĩnh Nghiên và bà Sầm cùng kêu thất thanh bởi vì họ đã thấy được một vẻ tàn nhẫn thoáng qua trong mắt Khương Ngự Kình.
'Tử Tranh, hôm nay cho dù phải trói lại anh cũng phải đem em đến lễ đường. Cuộc hôn nhân này là do em chủ động yêu cầu cho nên anh sẽ không cho em cơ hội nuốt lời đâu!' Trong giọng nói của hắn chợt toát ra vẻ lạnh lùng khiến người ta không rét mà run.
'Không ... bây giờ em không thể kết hôn với anh, không thể ...'
Chát!!!
Cùng với một tiếng vang thanh thúy, một tát tai đã giáng xuống gò má của Sầm Tử Tranh!
Sầm Tử Tranh chỉ biết khóc, thân mình cũng bất giác co rúm lại, cô có cảm giác đầu thật choáng váng, giống như sắp ngất.
'Anh Khương, em bây giờ ... bây giờ thật sự không thể tham dự hôn lễ, xin anh cho em một chút thời gian được không? Chỉ cần biết Quý Dương bình an vô sự em nhất định sẽ thực hiện lời hứa của mình!'
Lúc này, điều gì cũng không quan trọng, quan trọng nhất chỉ có Cung Quý Dương!
'Không được, anh tuyệt đối không đồng ý. Em muốn thăm hắn, được thôi, đợi sau khi cử hành hôn lễ xong, anh sẽ cùng em đi thăm hắn!' Giọng của Khương Ngự Kình chợt trở nên lạnh như băng lại mang một vẻ cường hãn không cho cô chút đường sống nào.
'Anh Khương ...'
Sầm Tử Tranh không biết nên làm thế nào bây giơ, cô chỉ biết mình không thể chờ đợi thêm một giây phút nào nữa, cô phải đi gặp Cung Quý Dương, ngay lập tức!
'Xin anh ... để em đi thăm anh ấy đi!' Nét mặt Sầm Tử Tranh không còn chút huyết sắc, cô chậm rãi quỳ xuống!
Là cô có lỗi với người đàn ông này. Cô biết cho dù mình có làm gì cũng không thể bù đắp lại những tổn thương cô gây ra đối với hắn nhưng ... cô không thể ôm mối lo lắng về Cung Quý Dương trong lòng mà bước ra lễ đường cùng hắn cử hành hôn lễ.
Nhìn thấy hành động này của Sầm Tử Tranh, cả người Khương Ngự Kình cứng đờ, hắn cũng khuỵu xuống, vươn tay nâng cằm cô lên ...
'Tử Tranh à, chẳng lẽ em không nhìn thấy anh tốt với em đến mức nào sao? Vậy mà em lại vì Cung Quý Dương làm ra những chuyện này với anh? Chẳng lẽ ... em không cảm nhận được, nơi đây của anh đang rất đau sao?'
Hắn vừa nói vừa nắm tay cô đặt lên ngực trái, ánh mắt tràn đầy bi thương.
Đúng vậy, tim hắn đang đau ...
Từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy cô thì tim hắn đã bắt đầu đau rồi, nhất là hôm nay, Khương Ngự Kình sao lại không nhìn thấy Sầm Tử Tranh đang đau lòng chứ, nhưng hắn biết rất rõ, một khi cô rời khỏi căn phòng này thì cũng đồng nghĩa là ... hắn sẽ mãi mãi mất cô.
Lúc này chuyện gì Sầm Tử Tranh cũng không nghe lọt tai nữa, cô cứ một mực vừa khóc vừa lắc đầu ...
Chợt sau lưng Khương Ngự Kình có tiếng mở cửa sau đó là tiếng kêu kinh ngạc của bà Sầm ...
'Hai đứa đang làm gì vậy?'
Tiếng kêu bất thình lình của bà Sầm khiến hai người cùng kinh ngạc vội ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy bà Sầm với nét mặt lo lắng chạy vội đến đỡ Sầm Tử Tranh đứng dậy, ánh mắt bà quét về phía Khương Ngự Kình, trên mặt lộ rõ vẻ bất mãn ...
'Chuyện gì thế này?'
Đứa con gái cưng của bà đang quỳ trên sàn, nước mắt như mưa bảo sao bà không đau lòng cho được.
'Mẹ ...'
Sầm Tử Tranh như kẻ sắp chết đuối vớ được chiếc cọc, khổ sở nói: 'Quý Dương bị thương nặng lắm, con muốn đi thăm anh ấy ...'
'Bé cưng à, con điên rồi sao? Hôn lễ sắp cử hành rồi, con mà chạy ra ngoài như vậy, những khách khứa đã đến đây sẽ nghĩ gì về hai đứa chứ?'
Bà Sầm vừa nghe con gái nói vậy, trên mặt lộ rõ vẻ sửng sốt nhưng vì suy nghĩ cho đại cuộc, bà chỉ đành khuyên cô như thế.
'Không ... me ... con ...'
'Bạn ấy thế này làm sao ra lễ đường được chứ? Bác gái, anh ...'
Đúng lúc này Tĩnh Nghiên xuất hiện trước mặt mọi người, nhìn gương mặt đẫm nước mắt của Sầm Tử Tranh, trong mắt cô hiện lên một tia thương xót.
'Mọi người để bạn ấy đi đi!'
Khương Ngự Kình kéo tay em gái, mày nhíu lại: 'Tĩnh Nghiên, ở đây không có chuyện của em, em mau quay về lễ đường đi!'
Khương Tĩnh Nghiên ngẩng đầu lên nhìn anh trai rồi lại nhìn Sầm Tử Tranh sau đó nhàn nhạt nói: 'Anh à, thực ra từ lúc bắt đầu em đã biết, Tử Tranh vốn không thuộc về anh, cho dù kết hôn thì thế nào chứ? Trong lòng bạn ấy cũng không có anh, bạn ấy và Quý Dương ... yêu nhau quá sâu đậm rồi!'
'Câm miệng!'
Khương Ngự Kình không ngờ em gái mình giúp người ngoài lại không giúp người nhà, sắc mặt càng lúc càng khó coi nhưng lúc này, bà Sầm chợt lên tiếng, tuy là có chút gian nan ...
'Ngự Kình à, con gái của bác có lúc nó rất bướng bỉnh. Vậy đi, con cho nó thêm một chút thời gian để nó hoàn thành chuyện nó muốn làm rồi sẽ cùng con cử hành hôn lễ, được không? Bác gái biết làm như vậy đối với con mà nói là không công bằng nhưng mà ... con nhìn bộ dạng nó thế kia, chẳng lẽ nhất định muốn nó khóc lóc bước vào lễ đường hay sao chứ?'
Bà Sầm nói một hơi hết những ý nghĩ của mình, thực ra trong lòng bà rõ hơn ai hết, con gái là bà sinh ra, bà làm sao không hiểu tâm tư của nó chứ? Một khi nó nhìn thấy Quý Dương rồi, muốn nó trở về, cơ hội rất nhỏ ...
'Con ...' Khương Ngự Kình vừa định trả lời thì Sầm Tử Tranh lúc này chừng như không còn chịu đựng được nữa, cô vừa khóc vừa ngắt lời hắn, nghẹn ngào nói: 'Anh Khương, chuyện hôm nay em nhất định sẽ giải thích và xin lỗi với bác trai và bác gái nhưng ... bây giờ em phải đi thăm Quý Dương, em xin lỗi!'
Nói rồi cô chạy vội về phía cửa ...
'Tử Tranh, em đứng lại cho anh!'
Khương Ngự Kình vừa thấy tình hình như thế sắc mặt chợt tái đi, hắn vội đuổi theo cô, bàn tay với theo giữ chặt lấy tay cô!
'Anh ...'
'Ngự Kình ...'
Tĩnh Nghiên và bà Sầm cùng kêu thất thanh bởi vì họ đã thấy được một vẻ tàn nhẫn thoáng qua trong mắt Khương Ngự Kình.
'Tử Tranh, hôm nay cho dù phải trói lại anh cũng phải đem em đến lễ đường. Cuộc hôn nhân này là do em chủ động yêu cầu cho nên anh sẽ không cho em cơ hội nuốt lời đâu!' Trong giọng nói của hắn chợt toát ra vẻ lạnh lùng khiến người ta không rét mà run.
'Không ... bây giờ em không thể kết hôn với anh, không thể ...'
Chát!!!
Cùng với một tiếng vang thanh thúy, một tát tai đã giáng xuống gò má của Sầm Tử Tranh!
Tác giả :
Ân Tầm