Tứ Đại Tài Phiệt: Đăng Ký Kết Hôn Trễ
Quyển 4 - Chương 27: Kế hoạch trộm con (6)
Nhưng dần dần Cung Quý Dương chợt phát hiện, thì ra chuyện này cũng không dễ dàng như anh tưởng, trẻ con chỉ ngoan ngoãn được một lúc thì lại bắt đầu nghịch ngợm …
Tiểu Lăng Triết giống như rất có hứng thú với tai phải của anh, bàn tay mũm mĩm không ngừng bấu lấy, vừa bấu chiếc miệng nhỏ vừa phát ra những âm thanh bi ba bi bô kỳ quá, giống như cho rằng tai phải của anh là một món đồ chơi mới vậy, không ngừng nghiên cứu.
Còn bên trái, Tiểu Lăng Lạc thì lại giống như bị lạnh, đột nhiên hắt hơi một cái, nước mũi cùng nước bọt toàn bộ đều phun lên bên mặt bên trái của Cung Quý Dương.
Cái hắt hơi này khiến cho Cung Quý Dương rất lo, anh vội vàng đặt hai đứa bé trở lại trên giường, nhưng khi Cung Quý Dương vừa định giúp hai đứa bé đắp chăn lại thì không hẹn mà cả Tiểu Lăng Triệt lẫn Tiểu Lăng Lạc đều khóc thét lên …
Cảm giác khẩn trương và bất lực lần nữa trở lại với Cung Quý Dương.
Không có cách anh đành bế hai đứa bé lên lại, thật kỳ lạ, khi anh vừa bế hai đứa bé lên thì nét mặt của hai đứa bé lại khôi phục như bình thường.
‘Không ngờ mình cũng có duyên với trẻ con quá chứ!’ Cung Quý Dương suýt nữa đã bật cười thành tiếng.
Nhưng anh biết, mình không có cách nào dính với hai đứa bé này suốt ngày được, bản thân còn có chuyện phải làm. Nghĩ đến đây anh có chút hối hận vì đã đi đến đây, bằng không cũng sẽ không khiến bản thân lưu luyến không rời.
‘Tiểu Triệt, Tiểu Lạc, cha nuôi chỉ có thể ở bên các con đến đây thôi. Ta biết các con không muốn cha nuôi đi, nhưng mà không còn cách nào khác. Các con đó nha, ngoan ngoãn nghe lời ba mẹ, đợi cha nuôi từ Hy Lạp trở về sẽ đón các con qua nhà cha nuôi chơi, được không? Vậy nha, cha nuôi đặt hai con xuống, các con không được khóc nữa, nghe rõ chưa?’
Cung Quý Dương thâm tình dặn dò một tràng, biểu tình trên mặt chừng như có chút thất lạc.
Anh dè dặt đặt hai đứa bé xuống … một giây, hai giây, ba giây …
Tiểu Lăng Triệt và Tiểu Lăng Lạc quả nhiên không khóc nữa. Lúc này Cung Quý Dương mới dám thở phào một hơi, nhưng hai đứa bé vẫn dùng ánh mắt đầy ngây thơ nhìn Cung Quý Dương.
Cung Quý Dương mắt vẫn không rời hai đứa bé, nhè nhẹ bước lùi về phía cửa phòng, khẽ xoay người mở cửa, vừa định bước đi …
‘Ya … đi…’ Tiểu Lăng Triệt đột nhiên lẩm bẩm mấy tiếng trong miệng, sau đó Tiểu Lăng Lạc cũng lên tiếng, giống Tiểu Lăng Triệt, kêu lên một tiếng “đi".
Hai đứa bé vừa phát ra những âm thanh mơ hồ không rõ, vừa đưa đôi bàn tay nhỏ bé mũm mĩm về phía Cung Quý Dương như muốn nắm lấy anh, đôi mắt sáng trong veo cũng cùng nhìn về phía anh, sau đó miệng lại bắt đầu i i a a.
Oanh!!!!
Cả người Cung Quý Dương như vừa bị sét đánh, hai chân anh như nhũn ra sau đó “phịch" một tiếng, té ngồi trên sàn nhà, miệng há hốc thật lớn còn trên trán trong chớp mắt đã nhỏ xuống những hạt mồ hôi lớn.
Mình không có nghe lầm đấy chứ?
Vừa nãy hai đứa bé có phải là đang gọi mình hay không?
Tuy âm thanh phát ra không rõ ràng cho lắm nhưng … anh dám xác định đó không phải là tiếng i i a a mà nghe như là “Gan di"(cha nuôi) vậy!
Điều này sao có thể chứ?
Hai đứa bé còn nhỏ như thế, lại dường như nhận ra được anh là ai, hơn nữa, xem bộ dáng của chúng nó, dường như là không muốn anh rời đi thì phải?
Nhưng điều khiến Cung Quý Dương càng thêm kinh ngạc đó là Tiểu Lăng Triệt lại lần nữa lẩm bẩm: ‘Ya … đi … đi … ya!’ Tuy âm thanh phát ra không trọn vẹn nhưng rõ ràng là đang phát ra tiếng “Gan đi"!
Cung Quý Dương mắt trố to, anh vội vàng chạy đến bên cạnh hai đứa bé, trong lòng anh cực kỳ rõ ràng, Tiểu Lăng Triệt và Tiểu Lăng Lạc ngay cả “cha", “mẹ" còn chưa từng kêu vậy mà lần đầu tiên tập nói chúng nó lại kêu “cha nuôi"?
Ngay lúc này lòng anh vui sướng như điên, niềm vui này không có cách nào so sánh được. Đứa bé thông minh như vậy thật sự là lần đầu tiên anh gặp được. Tuy anh có nghe nói trẻ con biết nói từ rất sớm nhưng hai đứa bé này lại chỉ mới biết anh hôm nay …
Một niềm hạnh phúc lớn lao nhấn chìm Cung Quý Dương trong đó. Anh thật hãnh diện vì chúng!
Vì sao lúc này Lăng Thiếu Đường không có ở đây chứ? Vì sao Kỳ Hinh không có ở đây chứ? Vì sao Hoàng Phủ Ngạn Tước, Lãnh Thiên Dục đều không có ở đây chứ? Vì sao Tử Tranh không có ở đây …
‘Lát nữa gặp được cha của các con, nhớ nói lại lần nữa trước mặt cậu ta nhé, nhất định phải nói một lần nữa, biết chưa?’
Cung Quý Dương cười đến không khép miệng lại được, anh còn muốn Lăng Thiếu Đường phải tận mắt chứng kiến một màn khiến anh kiêu hãnh này, vì vậy anh ôm hai đứa bé lên, đi tìm Lăng Thiếu Đường.
Nhưng vừa mới đi đến cửa phòng, anh lại ngừng bước, một tia quỷ dị chợt xẹt qua mắt, rồi tràn ra cả trên gương mặt anh tuấn.
Anh nhẹ nhàng đóng cửa lại, chống lưng lên cửa, đôi mắt tà tứ nhìn Tiểu Lăng Triệt và Tiểu Lăng Lạc.
Xem ra hai đứa bé này thực sự thích mình, mà mình cũng cực kỳ thích hai đứa bé, chi bằng …
‘Cuộc đời con người có rất nhiều lần phải lựa chọn, cha nuôi cho rằng bất kể chọn cái gì cũng không có phân biệt đúng hay sai, nhưng nhất định phải chọn thứ mình muốn. Lúc này đây cha nuôi để cho hai con lựa chọn. Các con không được làm cho cha nuôi thất vọng đó nha!’ Cung Quý Dương cười xấu xa nói.
Tiểu Lăng Triệt và Tiểu Lăng Lạc vẫn nhìn anh đăm đăm, giống như nghe hiểu được lời anh, lại giống như nghe không hiểu.
‘Các con nghe kỹ đây, cha nuôi bây giờ phải lên đường đi du lịch, mà lần du lịch này sẽ rất rất rất vui, cha nuôi muốn đem hai con theo cùng, các con có muốn đi cùng với cha nuôi không? Nếu như muốn thì kêu lên một tiếng cho cha nuôi biết, được không?’
Cung Quý Dương nhìn hai gương mặt mũm mĩm non nớt kia, nói. Rất rõ ràng, anh vốn chưa nghĩ đến hậu quả chỉ tùy hứng mà làm, đây chính là phong cách làm việc, làm người của anh.
‘Khách khách …’
Tiểu Lăng Triệt lên tiếng trước, chú bé bật cười khanh khách giống như vừa gặp được chuyện gì rất thú vị vậy, sau đó nó lại bắt đầu i i a a, bi ba bi bô khua tay múa chân, bàn tay nhỏ nhắn không ngừng bấu lấy mũi của Cung Quý Dương.
Còn Tiểu Lăng Lạc rõ ràng cũng bị anh trai làm ảnh hưởng, con bé cũng bắt đầu đưa bàn tay nhỏ nhắn níu lấy người Cung Quý Dương, trong miệng cũng phát ra tiếng cười khanh khách nghe thật vui tai.
Tiểu Lăng Triết giống như rất có hứng thú với tai phải của anh, bàn tay mũm mĩm không ngừng bấu lấy, vừa bấu chiếc miệng nhỏ vừa phát ra những âm thanh bi ba bi bô kỳ quá, giống như cho rằng tai phải của anh là một món đồ chơi mới vậy, không ngừng nghiên cứu.
Còn bên trái, Tiểu Lăng Lạc thì lại giống như bị lạnh, đột nhiên hắt hơi một cái, nước mũi cùng nước bọt toàn bộ đều phun lên bên mặt bên trái của Cung Quý Dương.
Cái hắt hơi này khiến cho Cung Quý Dương rất lo, anh vội vàng đặt hai đứa bé trở lại trên giường, nhưng khi Cung Quý Dương vừa định giúp hai đứa bé đắp chăn lại thì không hẹn mà cả Tiểu Lăng Triệt lẫn Tiểu Lăng Lạc đều khóc thét lên …
Cảm giác khẩn trương và bất lực lần nữa trở lại với Cung Quý Dương.
Không có cách anh đành bế hai đứa bé lên lại, thật kỳ lạ, khi anh vừa bế hai đứa bé lên thì nét mặt của hai đứa bé lại khôi phục như bình thường.
‘Không ngờ mình cũng có duyên với trẻ con quá chứ!’ Cung Quý Dương suýt nữa đã bật cười thành tiếng.
Nhưng anh biết, mình không có cách nào dính với hai đứa bé này suốt ngày được, bản thân còn có chuyện phải làm. Nghĩ đến đây anh có chút hối hận vì đã đi đến đây, bằng không cũng sẽ không khiến bản thân lưu luyến không rời.
‘Tiểu Triệt, Tiểu Lạc, cha nuôi chỉ có thể ở bên các con đến đây thôi. Ta biết các con không muốn cha nuôi đi, nhưng mà không còn cách nào khác. Các con đó nha, ngoan ngoãn nghe lời ba mẹ, đợi cha nuôi từ Hy Lạp trở về sẽ đón các con qua nhà cha nuôi chơi, được không? Vậy nha, cha nuôi đặt hai con xuống, các con không được khóc nữa, nghe rõ chưa?’
Cung Quý Dương thâm tình dặn dò một tràng, biểu tình trên mặt chừng như có chút thất lạc.
Anh dè dặt đặt hai đứa bé xuống … một giây, hai giây, ba giây …
Tiểu Lăng Triệt và Tiểu Lăng Lạc quả nhiên không khóc nữa. Lúc này Cung Quý Dương mới dám thở phào một hơi, nhưng hai đứa bé vẫn dùng ánh mắt đầy ngây thơ nhìn Cung Quý Dương.
Cung Quý Dương mắt vẫn không rời hai đứa bé, nhè nhẹ bước lùi về phía cửa phòng, khẽ xoay người mở cửa, vừa định bước đi …
‘Ya … đi…’ Tiểu Lăng Triệt đột nhiên lẩm bẩm mấy tiếng trong miệng, sau đó Tiểu Lăng Lạc cũng lên tiếng, giống Tiểu Lăng Triệt, kêu lên một tiếng “đi".
Hai đứa bé vừa phát ra những âm thanh mơ hồ không rõ, vừa đưa đôi bàn tay nhỏ bé mũm mĩm về phía Cung Quý Dương như muốn nắm lấy anh, đôi mắt sáng trong veo cũng cùng nhìn về phía anh, sau đó miệng lại bắt đầu i i a a.
Oanh!!!!
Cả người Cung Quý Dương như vừa bị sét đánh, hai chân anh như nhũn ra sau đó “phịch" một tiếng, té ngồi trên sàn nhà, miệng há hốc thật lớn còn trên trán trong chớp mắt đã nhỏ xuống những hạt mồ hôi lớn.
Mình không có nghe lầm đấy chứ?
Vừa nãy hai đứa bé có phải là đang gọi mình hay không?
Tuy âm thanh phát ra không rõ ràng cho lắm nhưng … anh dám xác định đó không phải là tiếng i i a a mà nghe như là “Gan di"(cha nuôi) vậy!
Điều này sao có thể chứ?
Hai đứa bé còn nhỏ như thế, lại dường như nhận ra được anh là ai, hơn nữa, xem bộ dáng của chúng nó, dường như là không muốn anh rời đi thì phải?
Nhưng điều khiến Cung Quý Dương càng thêm kinh ngạc đó là Tiểu Lăng Triệt lại lần nữa lẩm bẩm: ‘Ya … đi … đi … ya!’ Tuy âm thanh phát ra không trọn vẹn nhưng rõ ràng là đang phát ra tiếng “Gan đi"!
Cung Quý Dương mắt trố to, anh vội vàng chạy đến bên cạnh hai đứa bé, trong lòng anh cực kỳ rõ ràng, Tiểu Lăng Triệt và Tiểu Lăng Lạc ngay cả “cha", “mẹ" còn chưa từng kêu vậy mà lần đầu tiên tập nói chúng nó lại kêu “cha nuôi"?
Ngay lúc này lòng anh vui sướng như điên, niềm vui này không có cách nào so sánh được. Đứa bé thông minh như vậy thật sự là lần đầu tiên anh gặp được. Tuy anh có nghe nói trẻ con biết nói từ rất sớm nhưng hai đứa bé này lại chỉ mới biết anh hôm nay …
Một niềm hạnh phúc lớn lao nhấn chìm Cung Quý Dương trong đó. Anh thật hãnh diện vì chúng!
Vì sao lúc này Lăng Thiếu Đường không có ở đây chứ? Vì sao Kỳ Hinh không có ở đây chứ? Vì sao Hoàng Phủ Ngạn Tước, Lãnh Thiên Dục đều không có ở đây chứ? Vì sao Tử Tranh không có ở đây …
‘Lát nữa gặp được cha của các con, nhớ nói lại lần nữa trước mặt cậu ta nhé, nhất định phải nói một lần nữa, biết chưa?’
Cung Quý Dương cười đến không khép miệng lại được, anh còn muốn Lăng Thiếu Đường phải tận mắt chứng kiến một màn khiến anh kiêu hãnh này, vì vậy anh ôm hai đứa bé lên, đi tìm Lăng Thiếu Đường.
Nhưng vừa mới đi đến cửa phòng, anh lại ngừng bước, một tia quỷ dị chợt xẹt qua mắt, rồi tràn ra cả trên gương mặt anh tuấn.
Anh nhẹ nhàng đóng cửa lại, chống lưng lên cửa, đôi mắt tà tứ nhìn Tiểu Lăng Triệt và Tiểu Lăng Lạc.
Xem ra hai đứa bé này thực sự thích mình, mà mình cũng cực kỳ thích hai đứa bé, chi bằng …
‘Cuộc đời con người có rất nhiều lần phải lựa chọn, cha nuôi cho rằng bất kể chọn cái gì cũng không có phân biệt đúng hay sai, nhưng nhất định phải chọn thứ mình muốn. Lúc này đây cha nuôi để cho hai con lựa chọn. Các con không được làm cho cha nuôi thất vọng đó nha!’ Cung Quý Dương cười xấu xa nói.
Tiểu Lăng Triệt và Tiểu Lăng Lạc vẫn nhìn anh đăm đăm, giống như nghe hiểu được lời anh, lại giống như nghe không hiểu.
‘Các con nghe kỹ đây, cha nuôi bây giờ phải lên đường đi du lịch, mà lần du lịch này sẽ rất rất rất vui, cha nuôi muốn đem hai con theo cùng, các con có muốn đi cùng với cha nuôi không? Nếu như muốn thì kêu lên một tiếng cho cha nuôi biết, được không?’
Cung Quý Dương nhìn hai gương mặt mũm mĩm non nớt kia, nói. Rất rõ ràng, anh vốn chưa nghĩ đến hậu quả chỉ tùy hứng mà làm, đây chính là phong cách làm việc, làm người của anh.
‘Khách khách …’
Tiểu Lăng Triệt lên tiếng trước, chú bé bật cười khanh khách giống như vừa gặp được chuyện gì rất thú vị vậy, sau đó nó lại bắt đầu i i a a, bi ba bi bô khua tay múa chân, bàn tay nhỏ nhắn không ngừng bấu lấy mũi của Cung Quý Dương.
Còn Tiểu Lăng Lạc rõ ràng cũng bị anh trai làm ảnh hưởng, con bé cũng bắt đầu đưa bàn tay nhỏ nhắn níu lấy người Cung Quý Dương, trong miệng cũng phát ra tiếng cười khanh khách nghe thật vui tai.
Tác giả :
Ân Tầm