Tứ Đại Tài Phiệt: Đăng Ký Kết Hôn Trễ
Quyển 4 - Chương 10: Đêm mị hoặc (3)
Cánh môi tươi đẹp nhiễm lên màu máu mị hoặc, dung nhan dưới ánh đèn lờ mờ, càng thêm động lòng người, càng thêm xui khiến người ta làm điều xấu. Sự mê hoặc của tình dục, cô gái này thật có năng lực khiến người ta trở nên điên cuồng!
"Tranh Tranh, khoảng thời gian ở cùng với em tám năm trước, quả thật khiến anh khó quên, cho nên sau khi em rời đi, anh gần như phát điên lên tìm em, đổi lại, thế nhưng em bốc hơi giống như không khí, dường như biến mất khỏi thế giới của anh, ngay cả một chút tin tức cũng không có, sau đó, anh phải tiếp quản Cung thị tài phiệt, gặp đúng mấy năm trí mạng, sự bận rộn khiến anh không còn thời gian để tâm đến chuyện khác, nhưng trong lòng anh, bởi vì sự bặt vô âm tín của em mà trở nên phẫn hận không nguôi, em lại cứ nhẫn tâm như vậy, nhẫn tâm đến mức một chút tình cảm cũng không lưu giữ lại…."
Cung Quý Dương chậm rãi mở miệng, trong con ngươi đen bất cần trước sau như một, phủ xuống nỗi đau thật thâm sâu…...
Sầm Tử Tranh nhìn anh có chút kinh ngạc, nghe giọng nói không chút che đậy nào của anh, lòng cô chấn động, tại sao dáng vẻ của anh lại chân thành, khẩn thiết đến như vậy? Anh ta thật sự có đi tìm mình sao?
"Anh………" Cô không biết mình nên nói gì.
"Tranh Tranh, anh nên hận em, nên hận em! Nhưng mà, từ thời khắc gặp lại em, nỗi oán hận luôn luôn ngưng tụ trong lòng, lại như một kỳ tích liền tan thành mây khói, lòng tham của anh đã nói rõ với bản thân anh, anh cần em, cần em!"
Ánh mắt Cung Quý Dương phát ra tia nóng bỏng, thâm tình, lại mang theo tia dục vọng cùng bản tính độc chiếm mạnh mẽ của người đàn ông đối với phụ nữ.
Đèn trên tường đem tất cả ánh sáng chiếu xuống, bọn họ đều có thể nhìn thấy ***** của nhau, da thịt anh ngăm đen làm tôn lên cái trắng của cô, tạo ra một bức tranh rực rỡ, tuyệt đẹp luân hồi.
Sầm Tử Tranh nhìn vào ánh mắt nóng bỏng của anh, không khỏi lúng túng quay mặt đi, khuôn mặt tái nhợt nhiễm lên vẻ choáng váng, cô theo bản năng nổi giận nói: "Anh chẳng qua chỉ là để thỏa mãn dục vọng chinh phục thôi, sau khi gặp mặt lại, tôi chẳng qua cũng chẳng khác gì những người phụ nữ khác của anh!"
Tính phong lưu của anh không lừa dối được người, nếu như nói những tin đồn thổi trong giới giải trí đều là lừa người, vậy Ngải Mễ là thật đi?
Sầm Tử Tranh vĩnh viễn không quên được, sắc mặt Ngải Mễ bày ra khi nhìn thấy Cung Quý Dương, cô cũng không tin hai người bọn họ là trong sạch.
Lừa quỷ hả?
Ngay cả quỷ cũng sẽ không tin nổi!
Cung Quý Dương thấy thế, bên môi gợn lên nụ cười, ngón tay thon dài của anh tìm tòi, lướt qua lướt lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Sầm Tử Tranh ——
"Thích nhìn thấy bộ dạng này của em, nói rõ là em đang ghen!"
Nói xong, anh cưng chiều, khẽ mổ vào cánh môi của cô, sau khi nhìn thấy đôi mắt đẹp của cô dấy lên tia lửa giận, giọng nói mang theo vẻ quyền uy, sâu lắng, khẽ nói: "Nghe anh nói hết câu đã!"
Sầm Tử Tranh thông minh không nói gì nữa, cô biết người đàn ông trước mắt này không còn giống với người đàn ông của tám năm trước nữa, anh có thể bất cần đời, cũng có thể chơi đùa, bát nháo, nhưng dù sao anh cũng đã là tổng giám đốc cao cao tại thượng, quyền lực khiến cho anh không cho phép người khác xem nhẹ và làm trái ý mình, nếu như nói tám năm trước anh là con báo con, vậy tám năm sau anh chính là một con báo trưởng thành tản ra hơi thở nguy hiểm!
Cung Quý Dương vẻ mặt mê muội nhìn Sầm Tử Tranh, tiếp tục nói: "Không sai, tám nay qua phụ nữ ở bên anh rất nhiều, Ngải Mễ cũng là một trong những người bạn giường của anh!"
Sự thẳng thắn của anh làm cho Sầm Tử Tranh cảm thấy lòng đột nhiên đau xót, cô cảm nhận được máu toàn thân đều đã đảo ngược………
Tuy biết, tất cả điều này đều là sự thật, nhưng được nói ra từ chính miệng anh, cô vẫn bị thương, mỗi câu nói của anh đều giống như con dao nhọn hung hăng đâm vào ngực cô, thế nhưng anh lại giống như ác ma, cười híp mắt nhìn cô, vết thương không ngừng đổ máu………
Đây chính là Cung Quý Dương sao!
Đúng vậy, tám năm trước vẫn là như thế, tám năm sau lại vẫn là cái dạng này!
Cung Quý Dương đưa tay xoa xoa vùng lông mày bị nhíu chặt vì chấn động của cô, anh chỉ có thể dựa vào động tác rất nhỏ đó, để đè nén dục vọng không ngừng tăng lên của mình, nếu không, anh thật sự sẽ biến thành một loại dã thú đích thực, cắn xé con mồi mềm mại bên dưới.
Anh không muốn cứ như vậy mà làm tổn thương cô, ít nhất là lúc này!
"Tranh Tranh, tám năm qua phụ nữ ở bên cạnh anh đều có chung một đặc điểm, đó chính là hoặc đôi mắt, hoặc miệng, hoặc mũi có hình dạng giống với em, tám năm qua, anh luôn luôn sống lừa dối bản thân, sống qua những tháng ngày mơ mơ màng màng, anh giống như thu thập phụ nữ, miễn là có nét giống em, cho dù là một chút xíu anh cũng sẽ không bỏ qua, anh đã cho là, từ trên người bọn họ có thể tìm lại được sự ấm áp của tám năm trước, nhưng đáng tiếc………….."
Cung Quý Dương nói tới đây, cười cười tự giễu: "Nhưng điều đáng tiếc chính là, mỗi lần chỉ là thỏa mãn trên thân xác, còn lòng vẫn trống rỗng, nỗi cô đơn cùng đau đớn sâu đậm, sau mỗi lần hoan ái vẫn như cũ càng trở nên mãnh liệt hơn ——"
Nói xong, anh nhìn Sầm Tử Tranh phía dưới, quyến luyến hôn lên mái tóc tơ của cô, khó khăn thì thầm: "Trên đời này, chỉ có em mới có thể làm cho anh đạt được sự thỏa mãn sâu đậm…………."
"Nói dối………. Tất cả đều là nói dối………….."
Sầm Tử Tranh không thể tin được lời nói của anh, tám năm trước chịu sự tổn thương quá lớn, anh ta hận cô?
Đúng là nực cười!
Phải là cô hận anh mới đúng chứ?
Nếu như không phải là anh, cô sẽ không ngu ngốc vậy, dâng hiến lần đầu tiên của mình!
Nếu như không phải là anh, cô sẽ không làm ra cái tình yêu sâu đậm, yêu không chùn bước như vậy!
Nếu như không phải là anh, cô sẽ không mang thai!
Nếu như không phải là anh, cô sẽ không có nguy cơ rơi xuống vực. Có thai, hơn nữa còn xảy ra tai nạn ô tô!
Nếu như không phải là anh, cô sẽ không phải thôi học bất đắc dĩ, càng sẽ không bị mất đi tư cách tham gia cuộc thi thiết kế!
Nếu như không phải là anh, cô cũng sẽ không phải xuất hiện mai danh ẩn tích trong giới thiết kế, càng sẽ không phải ép mình quên đi quá khứ cùng với tất cả bạn học!
Tất cả những điều này, đều là do người đàn ông trước mắt này gây nên, một câu giải thích hời hợt của anh, là có thể làm tiêu tan nỗi oán hận tám năm nay ư?
Không thể!
Vĩnh viễn không thể!
Vì không muốn biến mình thành một người chỉ biết trả thù, cô đã lựa chọn cách lãng quên và buông tha, chỉ muốn trải qua cuộc sống bình yên, dùng năng lực của mình để nuôi sống bản thân!
Nhưng mà, anh ta ——
Vì sao phải tới làm đảo loạn cuộc sống của cô?
Vì sao cứ mãi hướng trọng tâm câu chuyện trở về tám năm trước?
"Tranh Tranh, khoảng thời gian ở cùng với em tám năm trước, quả thật khiến anh khó quên, cho nên sau khi em rời đi, anh gần như phát điên lên tìm em, đổi lại, thế nhưng em bốc hơi giống như không khí, dường như biến mất khỏi thế giới của anh, ngay cả một chút tin tức cũng không có, sau đó, anh phải tiếp quản Cung thị tài phiệt, gặp đúng mấy năm trí mạng, sự bận rộn khiến anh không còn thời gian để tâm đến chuyện khác, nhưng trong lòng anh, bởi vì sự bặt vô âm tín của em mà trở nên phẫn hận không nguôi, em lại cứ nhẫn tâm như vậy, nhẫn tâm đến mức một chút tình cảm cũng không lưu giữ lại…."
Cung Quý Dương chậm rãi mở miệng, trong con ngươi đen bất cần trước sau như một, phủ xuống nỗi đau thật thâm sâu…...
Sầm Tử Tranh nhìn anh có chút kinh ngạc, nghe giọng nói không chút che đậy nào của anh, lòng cô chấn động, tại sao dáng vẻ của anh lại chân thành, khẩn thiết đến như vậy? Anh ta thật sự có đi tìm mình sao?
"Anh………" Cô không biết mình nên nói gì.
"Tranh Tranh, anh nên hận em, nên hận em! Nhưng mà, từ thời khắc gặp lại em, nỗi oán hận luôn luôn ngưng tụ trong lòng, lại như một kỳ tích liền tan thành mây khói, lòng tham của anh đã nói rõ với bản thân anh, anh cần em, cần em!"
Ánh mắt Cung Quý Dương phát ra tia nóng bỏng, thâm tình, lại mang theo tia dục vọng cùng bản tính độc chiếm mạnh mẽ của người đàn ông đối với phụ nữ.
Đèn trên tường đem tất cả ánh sáng chiếu xuống, bọn họ đều có thể nhìn thấy ***** của nhau, da thịt anh ngăm đen làm tôn lên cái trắng của cô, tạo ra một bức tranh rực rỡ, tuyệt đẹp luân hồi.
Sầm Tử Tranh nhìn vào ánh mắt nóng bỏng của anh, không khỏi lúng túng quay mặt đi, khuôn mặt tái nhợt nhiễm lên vẻ choáng váng, cô theo bản năng nổi giận nói: "Anh chẳng qua chỉ là để thỏa mãn dục vọng chinh phục thôi, sau khi gặp mặt lại, tôi chẳng qua cũng chẳng khác gì những người phụ nữ khác của anh!"
Tính phong lưu của anh không lừa dối được người, nếu như nói những tin đồn thổi trong giới giải trí đều là lừa người, vậy Ngải Mễ là thật đi?
Sầm Tử Tranh vĩnh viễn không quên được, sắc mặt Ngải Mễ bày ra khi nhìn thấy Cung Quý Dương, cô cũng không tin hai người bọn họ là trong sạch.
Lừa quỷ hả?
Ngay cả quỷ cũng sẽ không tin nổi!
Cung Quý Dương thấy thế, bên môi gợn lên nụ cười, ngón tay thon dài của anh tìm tòi, lướt qua lướt lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Sầm Tử Tranh ——
"Thích nhìn thấy bộ dạng này của em, nói rõ là em đang ghen!"
Nói xong, anh cưng chiều, khẽ mổ vào cánh môi của cô, sau khi nhìn thấy đôi mắt đẹp của cô dấy lên tia lửa giận, giọng nói mang theo vẻ quyền uy, sâu lắng, khẽ nói: "Nghe anh nói hết câu đã!"
Sầm Tử Tranh thông minh không nói gì nữa, cô biết người đàn ông trước mắt này không còn giống với người đàn ông của tám năm trước nữa, anh có thể bất cần đời, cũng có thể chơi đùa, bát nháo, nhưng dù sao anh cũng đã là tổng giám đốc cao cao tại thượng, quyền lực khiến cho anh không cho phép người khác xem nhẹ và làm trái ý mình, nếu như nói tám năm trước anh là con báo con, vậy tám năm sau anh chính là một con báo trưởng thành tản ra hơi thở nguy hiểm!
Cung Quý Dương vẻ mặt mê muội nhìn Sầm Tử Tranh, tiếp tục nói: "Không sai, tám nay qua phụ nữ ở bên anh rất nhiều, Ngải Mễ cũng là một trong những người bạn giường của anh!"
Sự thẳng thắn của anh làm cho Sầm Tử Tranh cảm thấy lòng đột nhiên đau xót, cô cảm nhận được máu toàn thân đều đã đảo ngược………
Tuy biết, tất cả điều này đều là sự thật, nhưng được nói ra từ chính miệng anh, cô vẫn bị thương, mỗi câu nói của anh đều giống như con dao nhọn hung hăng đâm vào ngực cô, thế nhưng anh lại giống như ác ma, cười híp mắt nhìn cô, vết thương không ngừng đổ máu………
Đây chính là Cung Quý Dương sao!
Đúng vậy, tám năm trước vẫn là như thế, tám năm sau lại vẫn là cái dạng này!
Cung Quý Dương đưa tay xoa xoa vùng lông mày bị nhíu chặt vì chấn động của cô, anh chỉ có thể dựa vào động tác rất nhỏ đó, để đè nén dục vọng không ngừng tăng lên của mình, nếu không, anh thật sự sẽ biến thành một loại dã thú đích thực, cắn xé con mồi mềm mại bên dưới.
Anh không muốn cứ như vậy mà làm tổn thương cô, ít nhất là lúc này!
"Tranh Tranh, tám năm qua phụ nữ ở bên cạnh anh đều có chung một đặc điểm, đó chính là hoặc đôi mắt, hoặc miệng, hoặc mũi có hình dạng giống với em, tám năm qua, anh luôn luôn sống lừa dối bản thân, sống qua những tháng ngày mơ mơ màng màng, anh giống như thu thập phụ nữ, miễn là có nét giống em, cho dù là một chút xíu anh cũng sẽ không bỏ qua, anh đã cho là, từ trên người bọn họ có thể tìm lại được sự ấm áp của tám năm trước, nhưng đáng tiếc………….."
Cung Quý Dương nói tới đây, cười cười tự giễu: "Nhưng điều đáng tiếc chính là, mỗi lần chỉ là thỏa mãn trên thân xác, còn lòng vẫn trống rỗng, nỗi cô đơn cùng đau đớn sâu đậm, sau mỗi lần hoan ái vẫn như cũ càng trở nên mãnh liệt hơn ——"
Nói xong, anh nhìn Sầm Tử Tranh phía dưới, quyến luyến hôn lên mái tóc tơ của cô, khó khăn thì thầm: "Trên đời này, chỉ có em mới có thể làm cho anh đạt được sự thỏa mãn sâu đậm…………."
"Nói dối………. Tất cả đều là nói dối………….."
Sầm Tử Tranh không thể tin được lời nói của anh, tám năm trước chịu sự tổn thương quá lớn, anh ta hận cô?
Đúng là nực cười!
Phải là cô hận anh mới đúng chứ?
Nếu như không phải là anh, cô sẽ không ngu ngốc vậy, dâng hiến lần đầu tiên của mình!
Nếu như không phải là anh, cô sẽ không làm ra cái tình yêu sâu đậm, yêu không chùn bước như vậy!
Nếu như không phải là anh, cô sẽ không mang thai!
Nếu như không phải là anh, cô sẽ không có nguy cơ rơi xuống vực. Có thai, hơn nữa còn xảy ra tai nạn ô tô!
Nếu như không phải là anh, cô sẽ không phải thôi học bất đắc dĩ, càng sẽ không bị mất đi tư cách tham gia cuộc thi thiết kế!
Nếu như không phải là anh, cô cũng sẽ không phải xuất hiện mai danh ẩn tích trong giới thiết kế, càng sẽ không phải ép mình quên đi quá khứ cùng với tất cả bạn học!
Tất cả những điều này, đều là do người đàn ông trước mắt này gây nên, một câu giải thích hời hợt của anh, là có thể làm tiêu tan nỗi oán hận tám năm nay ư?
Không thể!
Vĩnh viễn không thể!
Vì không muốn biến mình thành một người chỉ biết trả thù, cô đã lựa chọn cách lãng quên và buông tha, chỉ muốn trải qua cuộc sống bình yên, dùng năng lực của mình để nuôi sống bản thân!
Nhưng mà, anh ta ——
Vì sao phải tới làm đảo loạn cuộc sống của cô?
Vì sao cứ mãi hướng trọng tâm câu chuyện trở về tám năm trước?
Tác giả :
Ân Tầm