Tứ Đại Tài Phiệt: Đăng Ký Kết Hôn Trễ
Quyển 10 - Chương 66: Đoạn kết (3)
Sầm Tử Tranh u oán nhìn bạn mình, đợi đến khi Tĩnh Nghiên phát tiết cơn phẫn nộ xong mới nhẹ giọng nói: 'Tĩnh Nghiên ... vì sao bạn lại trở thành như thế?'
Khương Tĩnh Nghiên nhìn cô, chừng như nhìn ra được vẻ u oán thoáng qua trong đôi mắt kia, thân hình hơi run lên nhưng vẫn cố trấn tĩnh, chỉ cười lạnh một tiếng, không nói câu nào.
'Tĩnh Nghiên, sau khi xảy ra chuyện lần trước mình mới biết, bất kể mình nói gì làm gì cũng sẽ không thể xóa đi mối hận trong lòng bạn. Bạn là bạn của mình, bất kể có chuyện gì xảy ra với bạn mình cũng sẽ rất để ý cho nên mình mới hy vọng bạn có thể suy nghĩ cho tương lai của mình một chút, xem có nên ép buộc bản thân cứ sống mãi trong cừu hận suốt phần đời còn lại hay không?' Sầm Tử Tranh nhẹ giọng thì thầm.
Khương Tĩnh Nghiên ngẩng đầu nhìn cô, khóe môi nhếch lên một nụ cười giễu cợt, 'Vậy sao? Thì ra cô tốt bụng đến nỗi giúp tôi suy nghĩ cho tương lai của tôi nữa sao? Ồ, cũng đúng thôi, nếu không làm vậy thì sao cô lại muốn nhượng lại cổ phần của Leila cho tôi chứ?'
'Tĩnh Nghiên, mình là thật lòng muốn mời bạn đến Leila ...'
'Đủ rồi, Sầm Tử Tranh!'
Khương Tĩnh Nghiên chợt lên tiếng ngắt lời Sầm Tử Tranh, 'Cô đừng tưởng rằng tôi không biết trong lòng cô đang suy nghĩ gì. Chẳng qua là cô thương hại cho tôi thôi, thậm chí muốn dùng mớ cổ phần ấy để chuộc lại sự áy náy trong lòng mà thôi. Sầm Tử Tranh tôi cho cô biết đời này tôi cũng sẽ nguyền rủa cô, tôi không tin ông trời thật không có mắt để loại người như cô mãi được hạnh phúc đâu!'
Sầm Tử Tranh rầu rĩ khép mắt, một sự mệt mỏi và bất lực chưa từng có chợt ập đến, một lúc sau cô chậm rãi mở mắt nhìn về phía Tĩnh Nghiên ...
'Tĩnh Nghiên, mình không biết phải nói sao thì bạn mới hiểu nữa. Được, bạn có thể hận mình nhưng mình không muốn bạn lãng phí chính mình nữa ...'
'Đó là chuyện của tôi, không liên quan gì đến cô. Cút! Cút ngay! Tôi không muốn nhìn thấy cô nữa ...'
Khương Tĩnh Nghiên nói đến đây, kích động đến nỗi vơ lấy bình hoa trên bàn ném thẳng về phía Sầm Tử Tranh, mắt lóe những tia thù hận ...
'Tĩnh Nghiên, bạn thật hận mình đến thế sao?' Sầm Tử Tranh đau lòng khôn xiết thì thào ...
'Đúng vậy! Tôi hận không thể một đao giết chét cô ...' Sầm Tử Tranh như nổi điên cầm lấy con dao gọt hoa quả trên đầu giường phóng về phía Sầm Tử Tranh.
'Muốn xóa nỗi hận trong tôi phải không? Được thôi, vậy thì cô đi chết đi ...'
Cây dao gọt hoa quả lóe lên những luồng sáng lạnh lẽo, Sầm Tử Tranh cũng không né tránh, khi mũi dao nhọn hoắc xuyên qua da thịt, cô đau đến mặt tái nhợt ...
Trong phòng mọi âm thanh như im bặt, Khương Tĩnh Nghiên bị một màn trước mắt dọa đến sợ cứng người, mất một lúc lâu cô mới loạng choạng đứng dậy, mắt hết nhìn cây dao trên người Sầm Tử Tranh lại nhìn đôi tay mình ...
'Sầm Tử Tranh, tại sao cô không trốn chứ? Tại sao chứ? Cô điên rồi ...' Rốt cuộc cũng phản ứng lại, điên cuồng rống lên.
Sầm Tử Tranh chống tay vào đầu giường sau đó tựa hẳn người vào đó, máu tươi nhỏ từng giọt xuống sàn, sắc mặt cô càng lúc càng tái nhợt, mắt nhìn Khương Tĩnh Nghiên, môi nở một nụ cười yếu ớt ...
'Không biết một dao này ... có đủ để xóa mối hận trong lòng bạn hay chưa?'
Nói xong câu này, cô không chống đỡ nổi nữa, ngã xuống sàn bất tỉnh nhân sự ...
Khi Thư Tử Hạo đẩy cửa phòng bệnh thì vừa kịp nhìn thấy một màn kinh hồn táng đởm thế này ...
***
Ba tháng sau ...
Đại sảnh sân bay lúc nào cũng tấp nập người đi kẻ đến, còn bên ngoài sân bay, một chiếc xe thương vụ sang trọng chậm rãi dừng lại.
'Tranh Tranh, , anh biết anh không thể ngăn cản em nhưng lát nữa em phải luôn ở bên cạnh anh mới được!' Ngồi ở ghế lái là Cung Quý Dương, hắn vừa cẩn thận giúp vợ cởi dây an toàn vừa nói.
'Quý Dương ... xin lỗi, em lúc nào cũng khiến anh lo lắng ...' Sầm Tử Tranh chủ động nhón người đặt lên má hắn một nụ hôn, nói giọng áy náy.
Trong mắt Cung Quý Dương thoáng xẹt qua chút xúc động, bàn tay to đặt nhẹ lên nơi miệng vết thương, mày hơi nhíu lại ...
'Miệng vết thương đã lành rồi, cũng may là sức của Tĩnh Nghiên không lớn lắm ...'
'Anh chỉ hận không thể giết chết người phụ nữ điên khùng đó!'
Cung Quý Dương hung hăng ngắt lời Sầm Tử Tranh, có trời mới biết, khi hắn nhìn thấy vợ mình trước ngực nhuộm máu, suýt nữa thì hắn cũng sụp đổ theo.
Trong một khoảnh khắc đó, hắn tưởng rằng mình đã mất đi cô ...
Tay Sầm Tử Tranh nhẹ vuốt ve gương mặt cương nghị của hắn, dịu dàng nói, 'Quý Dương, bây giờ không phải em tốt lắm sao? Cục cưng cũng rất khỏe mạnh, với lại ... lúc đó em cảm nhận được tuy Tĩnh Nghiên hận em nhưng hoàn toàn không muốn làm em bị thương ...'
Cung Quý Dương ôm cô vào lòng, xót xa nói: 'Em lúc nào cũng lương thiện như thế, nếu như lúc đó không phải Thư Tử Hạo đến kịp lúc đưa em đến phòng phẫu thuật kịp thời, anh thật không thể tưởng tượng nổi hậu quả sẽ như thế nào. Đến giờ anh vẫn còn hối hận lúc đó không có ở bên cạnh em!'
Sầm Tử Tranh ôm hắn càng chặt, 'Quý Dương, người nên áy náy là em mới đúng ...'
'Tranh Tranh, nghe lời anh, không nên đi vào sân bay làm gì!' Cung Quý Dương vẫn còn muốn thử thuyết phục vợ.
'Nhưng hôm nay là ngày Tử Hạo với Tĩnh Nghiên rời đi. Em ... em muốn đích thân đến tiễn họ. Nói sao thì chuyện cũng đã qua lâu như vậy rồi ...' Sầm Tử Tranh biết chồng mình luôn có thành kiến với Khương Tĩnh Nghiên, nên ngượng ngùng lên tiếng.
Cung Quý Dương cũng hết cách với Sầm Tử Tranh chỉ đành cùng cô xuống xe, cố khắc chế cơn giận vẫn còn âm ỉ trong lòng đối với Khương Tĩnh Nghiên.
Hai người vừa xuống xe thì một thuộc hạ của Cung Quý Dương đã bước đến.
'Cung tiên sinh, Cung phu nhân, vừa nãy thuộc hạ đã tìm hiểu rồi, chuyến bay mà Thư tiên sinh và Khương tiên sinh đi đã sớm cất cánh rồi!'
'Gì chứ?' Sầm Tử Tranh ngạc nhiên hỏi lại.
'Cung phu nhân, đây là vật mà nhân viên phục vụ sân bay đưa cho tôi, chắc là của Thư tiên sinh lưu lại!' Người đàn ông đưa cho Sầm Tử Tranh một phong thư.
Vội vàng mở phong thư ra, vừa liếc mắt là Sầm Tử Tranh đã nhận ra bút tích của Thư Tử Hạo ...
'Tử Tranh, biết tin em và cục cưng đều khỏe mạnh vậy là anh yên tâm rồi! Bọn anh đi đây! Tĩnh Nghiên sẽ cùng anh trở về Trung Quốc. Em không cần lo lắng, cô ấy sẽ đến làm việc trong công ty anh. Riêng việc làm em bị thương, Tĩnh Nghiên lúc nào cũng rất khổ sở, tuy rằng cô ấy không nói nhưng anh biết Tĩnh Nghiên vẫn rất lo cho em. Ở đời chuyện gì cũng có hai mặt, em bị thương nhưng chưa chắc đã là chuyện xấu bởi vì nhờ vậy mà cuối cùng cô ấy cũng giải được gút mắc trong lòng. Chẳng qua chỉ là cái giá mà chúng ta phải trả đều rất lớn. Cũng còn may là Tĩnh Nghiên giờ đã cởi mở hơn rất nhiều nhưng cô ấy vẫn muốn rời nơi đây sớm một chút. Anh nghĩ chắc là Tĩnh Nghiên vẫn không biết thế nào đối mặt em, dù sao giữa hai người cũng xảy ra nhiều chuyện như vậy ...
Tử Tranh, tạm biệt! Anh sẽ chăm sóc Tĩnh Nghiên thật tốt!'
Khương Tĩnh Nghiên nhìn cô, chừng như nhìn ra được vẻ u oán thoáng qua trong đôi mắt kia, thân hình hơi run lên nhưng vẫn cố trấn tĩnh, chỉ cười lạnh một tiếng, không nói câu nào.
'Tĩnh Nghiên, sau khi xảy ra chuyện lần trước mình mới biết, bất kể mình nói gì làm gì cũng sẽ không thể xóa đi mối hận trong lòng bạn. Bạn là bạn của mình, bất kể có chuyện gì xảy ra với bạn mình cũng sẽ rất để ý cho nên mình mới hy vọng bạn có thể suy nghĩ cho tương lai của mình một chút, xem có nên ép buộc bản thân cứ sống mãi trong cừu hận suốt phần đời còn lại hay không?' Sầm Tử Tranh nhẹ giọng thì thầm.
Khương Tĩnh Nghiên ngẩng đầu nhìn cô, khóe môi nhếch lên một nụ cười giễu cợt, 'Vậy sao? Thì ra cô tốt bụng đến nỗi giúp tôi suy nghĩ cho tương lai của tôi nữa sao? Ồ, cũng đúng thôi, nếu không làm vậy thì sao cô lại muốn nhượng lại cổ phần của Leila cho tôi chứ?'
'Tĩnh Nghiên, mình là thật lòng muốn mời bạn đến Leila ...'
'Đủ rồi, Sầm Tử Tranh!'
Khương Tĩnh Nghiên chợt lên tiếng ngắt lời Sầm Tử Tranh, 'Cô đừng tưởng rằng tôi không biết trong lòng cô đang suy nghĩ gì. Chẳng qua là cô thương hại cho tôi thôi, thậm chí muốn dùng mớ cổ phần ấy để chuộc lại sự áy náy trong lòng mà thôi. Sầm Tử Tranh tôi cho cô biết đời này tôi cũng sẽ nguyền rủa cô, tôi không tin ông trời thật không có mắt để loại người như cô mãi được hạnh phúc đâu!'
Sầm Tử Tranh rầu rĩ khép mắt, một sự mệt mỏi và bất lực chưa từng có chợt ập đến, một lúc sau cô chậm rãi mở mắt nhìn về phía Tĩnh Nghiên ...
'Tĩnh Nghiên, mình không biết phải nói sao thì bạn mới hiểu nữa. Được, bạn có thể hận mình nhưng mình không muốn bạn lãng phí chính mình nữa ...'
'Đó là chuyện của tôi, không liên quan gì đến cô. Cút! Cút ngay! Tôi không muốn nhìn thấy cô nữa ...'
Khương Tĩnh Nghiên nói đến đây, kích động đến nỗi vơ lấy bình hoa trên bàn ném thẳng về phía Sầm Tử Tranh, mắt lóe những tia thù hận ...
'Tĩnh Nghiên, bạn thật hận mình đến thế sao?' Sầm Tử Tranh đau lòng khôn xiết thì thào ...
'Đúng vậy! Tôi hận không thể một đao giết chét cô ...' Sầm Tử Tranh như nổi điên cầm lấy con dao gọt hoa quả trên đầu giường phóng về phía Sầm Tử Tranh.
'Muốn xóa nỗi hận trong tôi phải không? Được thôi, vậy thì cô đi chết đi ...'
Cây dao gọt hoa quả lóe lên những luồng sáng lạnh lẽo, Sầm Tử Tranh cũng không né tránh, khi mũi dao nhọn hoắc xuyên qua da thịt, cô đau đến mặt tái nhợt ...
Trong phòng mọi âm thanh như im bặt, Khương Tĩnh Nghiên bị một màn trước mắt dọa đến sợ cứng người, mất một lúc lâu cô mới loạng choạng đứng dậy, mắt hết nhìn cây dao trên người Sầm Tử Tranh lại nhìn đôi tay mình ...
'Sầm Tử Tranh, tại sao cô không trốn chứ? Tại sao chứ? Cô điên rồi ...' Rốt cuộc cũng phản ứng lại, điên cuồng rống lên.
Sầm Tử Tranh chống tay vào đầu giường sau đó tựa hẳn người vào đó, máu tươi nhỏ từng giọt xuống sàn, sắc mặt cô càng lúc càng tái nhợt, mắt nhìn Khương Tĩnh Nghiên, môi nở một nụ cười yếu ớt ...
'Không biết một dao này ... có đủ để xóa mối hận trong lòng bạn hay chưa?'
Nói xong câu này, cô không chống đỡ nổi nữa, ngã xuống sàn bất tỉnh nhân sự ...
Khi Thư Tử Hạo đẩy cửa phòng bệnh thì vừa kịp nhìn thấy một màn kinh hồn táng đởm thế này ...
***
Ba tháng sau ...
Đại sảnh sân bay lúc nào cũng tấp nập người đi kẻ đến, còn bên ngoài sân bay, một chiếc xe thương vụ sang trọng chậm rãi dừng lại.
'Tranh Tranh, , anh biết anh không thể ngăn cản em nhưng lát nữa em phải luôn ở bên cạnh anh mới được!' Ngồi ở ghế lái là Cung Quý Dương, hắn vừa cẩn thận giúp vợ cởi dây an toàn vừa nói.
'Quý Dương ... xin lỗi, em lúc nào cũng khiến anh lo lắng ...' Sầm Tử Tranh chủ động nhón người đặt lên má hắn một nụ hôn, nói giọng áy náy.
Trong mắt Cung Quý Dương thoáng xẹt qua chút xúc động, bàn tay to đặt nhẹ lên nơi miệng vết thương, mày hơi nhíu lại ...
'Miệng vết thương đã lành rồi, cũng may là sức của Tĩnh Nghiên không lớn lắm ...'
'Anh chỉ hận không thể giết chết người phụ nữ điên khùng đó!'
Cung Quý Dương hung hăng ngắt lời Sầm Tử Tranh, có trời mới biết, khi hắn nhìn thấy vợ mình trước ngực nhuộm máu, suýt nữa thì hắn cũng sụp đổ theo.
Trong một khoảnh khắc đó, hắn tưởng rằng mình đã mất đi cô ...
Tay Sầm Tử Tranh nhẹ vuốt ve gương mặt cương nghị của hắn, dịu dàng nói, 'Quý Dương, bây giờ không phải em tốt lắm sao? Cục cưng cũng rất khỏe mạnh, với lại ... lúc đó em cảm nhận được tuy Tĩnh Nghiên hận em nhưng hoàn toàn không muốn làm em bị thương ...'
Cung Quý Dương ôm cô vào lòng, xót xa nói: 'Em lúc nào cũng lương thiện như thế, nếu như lúc đó không phải Thư Tử Hạo đến kịp lúc đưa em đến phòng phẫu thuật kịp thời, anh thật không thể tưởng tượng nổi hậu quả sẽ như thế nào. Đến giờ anh vẫn còn hối hận lúc đó không có ở bên cạnh em!'
Sầm Tử Tranh ôm hắn càng chặt, 'Quý Dương, người nên áy náy là em mới đúng ...'
'Tranh Tranh, nghe lời anh, không nên đi vào sân bay làm gì!' Cung Quý Dương vẫn còn muốn thử thuyết phục vợ.
'Nhưng hôm nay là ngày Tử Hạo với Tĩnh Nghiên rời đi. Em ... em muốn đích thân đến tiễn họ. Nói sao thì chuyện cũng đã qua lâu như vậy rồi ...' Sầm Tử Tranh biết chồng mình luôn có thành kiến với Khương Tĩnh Nghiên, nên ngượng ngùng lên tiếng.
Cung Quý Dương cũng hết cách với Sầm Tử Tranh chỉ đành cùng cô xuống xe, cố khắc chế cơn giận vẫn còn âm ỉ trong lòng đối với Khương Tĩnh Nghiên.
Hai người vừa xuống xe thì một thuộc hạ của Cung Quý Dương đã bước đến.
'Cung tiên sinh, Cung phu nhân, vừa nãy thuộc hạ đã tìm hiểu rồi, chuyến bay mà Thư tiên sinh và Khương tiên sinh đi đã sớm cất cánh rồi!'
'Gì chứ?' Sầm Tử Tranh ngạc nhiên hỏi lại.
'Cung phu nhân, đây là vật mà nhân viên phục vụ sân bay đưa cho tôi, chắc là của Thư tiên sinh lưu lại!' Người đàn ông đưa cho Sầm Tử Tranh một phong thư.
Vội vàng mở phong thư ra, vừa liếc mắt là Sầm Tử Tranh đã nhận ra bút tích của Thư Tử Hạo ...
'Tử Tranh, biết tin em và cục cưng đều khỏe mạnh vậy là anh yên tâm rồi! Bọn anh đi đây! Tĩnh Nghiên sẽ cùng anh trở về Trung Quốc. Em không cần lo lắng, cô ấy sẽ đến làm việc trong công ty anh. Riêng việc làm em bị thương, Tĩnh Nghiên lúc nào cũng rất khổ sở, tuy rằng cô ấy không nói nhưng anh biết Tĩnh Nghiên vẫn rất lo cho em. Ở đời chuyện gì cũng có hai mặt, em bị thương nhưng chưa chắc đã là chuyện xấu bởi vì nhờ vậy mà cuối cùng cô ấy cũng giải được gút mắc trong lòng. Chẳng qua chỉ là cái giá mà chúng ta phải trả đều rất lớn. Cũng còn may là Tĩnh Nghiên giờ đã cởi mở hơn rất nhiều nhưng cô ấy vẫn muốn rời nơi đây sớm một chút. Anh nghĩ chắc là Tĩnh Nghiên vẫn không biết thế nào đối mặt em, dù sao giữa hai người cũng xảy ra nhiều chuyện như vậy ...
Tử Tranh, tạm biệt! Anh sẽ chăm sóc Tĩnh Nghiên thật tốt!'
Tác giả :
Ân Tầm