Tu Chân Tứ Vạn Niên
Chương 52: Sương mù dày đặc và huyễn đằng
“Rầm!"
Phía trước boong tàu mở ra một cái lỗ có đường kính tầm 30 – 40m tạo đường cho những luồng gió lạnh buốt ào ạt tràn vào trong boong tàu khiến các thiếu niên chỉ mặc áo ba lỗ và quần đùi cảm thấy lạnh buốt xương tủy.
“Tất cả các thí sinh – nhảy xuống đi!" Vị quan quân mặc đồ đen với khuôn mặt không cảm xúc chỉ vào cái lỗ to, nói.
Vị ấy vừa dứt lời, không ít thí sinh liền sợ đến mặt mũi trắng bệch ra.
Chiếc Liêu Viễn nổi lơ lửng trên không cách mặt đất vài trăm mét, phía dưới chính là Ma Giao đảo. Nếu nhảy từ đây xuống thì cho dù có đáp xuống biển thì cũng chỉ có một con đường chết tức tưởi, chứ đừng nói đến là trực tiếp té xuống đảo.
“Sao vậy? Không ai dám nhảy? Vậy cũng không sao hết, bây giờ tự động rời khỏi cuộc thi vẫn còn kịp đấy. Cuộc thi khiếu chiến cực hạn không dành cho những kẻ yếu đuối!" Vị quan quân mặc đồ đen cười khinh miệt.
Những lời này đã kích phát lòng hiếu chiến của không ít học sinh. Thí sinh vừa nãy nói muốn ghi danh vào học viện quân sự đệ nhất Liên Bang liền đẩy mọi người tránh ra lấy đường đi lên trước, hét lên giận dữ: “Nhảy thì nhảy, sợ cái gì? Sợ chết thì đừng có mơ làm tu chân giả!"
Hai chân giẫm lấy đà, hai tay dang rộng, hắn liền nhảy xuống. Thiếu niên mặt mụn gân cổ lên hét to, nhưng tiếng hét liền bị tiếng gió lạnh buốt hòa tan.
Có người đi đầu, những người theo sau liền nối liền không dứt. Thật ra tất cả mọi người đều biết phía dưới khẳng định đã có bày sẵn lớp bảo vệ, sẽ không khiến bọn họ té chết. Ban tổ chức cuộc thi muốn bọn họ nhảy xuống chỉ là để khắc phục chướng ngại tâm lý thôi.
Lý Diệu xen lẫn trong đám người, rất nhanh liền bước đến cạnh cái lỗ. Mặc kệ gió lạnh táp vào mặt, hắn nhoài người ra nhìn xuống liền thấy hơn một ngàn thí sinh vừa nhảy xuống còn chưa chạm đất.
Bọn họ đều đã bị một cái lưới bán trong suốt đỡ lấy rồi dùng tốc độ vô cùng thong thả rơi xuống dần.
“Phù trận giảm tốc độ?"
Lý Diệu chậc lưỡi, phù trận giảm tốc là một loại phù trận không thể thiếu khi khống chế phi kiếm. Lỡ bị kẻ địch tấn công khiến rơi khỏi phi kiếm thì chỉ cần mở phù trận giảm tốc ra là đã có thể từ từ rơi xuống đất, không bị té chết.
Nhưng những phù trận giảm tốc bình thường chỉ có phạm vi tác dụng là ba tới năm mét. Mà cái phù trận giảm tốc này lại có thể bao phủ phạm vi mấy ngàn mét. Thật sự là đồ sộ.
Không hề do dự, Lý Diệu liền nắm chặt con hị hị của mình rồi thả người nhảy xuống. Lao xuống mấy trăm mét!
Gió gào thét bên tai, chim bay lượn ở bên dưới, loại cảm giác cưỡi kiếm bay theo gió này thật sự tuyệt không thể tả!
Nhưng Lý Diệu vừa mới hưởng thụ được có vài giây thì liền cảm giác xung quanh bị bao trùm bởi ánh sáng màu trắng ngà. Tiếp theo, cơ thể hắn cứng lại như thể rơi vào một đống bông mềm mại, tốc độ cũng giảm đến thấp nhất.
Trong đống bông gòn “trong suốt" ấy rơi mười mấy giây, cơ thể hắn lại đột nhiên được buông lỏng ra. Lúc này, trọng lực và tốc độ rơi của hắn đã lại trở lại bình thường, gió lại tiếp tục gào thét bên tai.
Mà chưa được hai giây sau, hắn lại rơi vào “đám bông trong suốt" lần nữa.
Nhìn thấy mấy trăm thí sinh đều như đang vùng vẫy tay chân trong nước bên dưới mình, Lý Diệu ngẫm nghĩ rồi liền hiểu ra điểm kỳ diệu của cái phù trận giảm tốc này.
Khoảng cách từ chiếc Liêu Viễn đến Ma Giao Đảo đã được bố trí mấy chục tầng phù trận giảm tốc. Mỗi một tầng đều có tác dụng giảm xóc.
Như vậy, sau khi trải qua mấy chục đợt giảm xóc thì thí sinh có thể an toàn đặt chân xuống đảo.
Cách vận dụng những cái phù trận siêu to này thật sự quá tài tình. Lý Diệu khen thầm trong lòng rồi liền phát hiện ra mình còn phải học rất nhiều rất nhiều thứ.
Hắn dứt khoát nhắm mắt lại, mở rộng tay chân ra tạo thành hình chữ “大 " cho “đám bông trong suốt" tùy ý mát xa cơ thể mình. Hắn đang cố gắng tận hưởng những phút giây nghỉ ngơi dưỡng sức cuối cùng.
Mà ở nơi sâu tít trong não hắn, những ký ức của Âu Dã Tử từ từ hiện lên hỗn loạn, rời rạc.
Cuối cùng…
Sau khi trải qua mười tầng phù trận giảm tốc, Lý Diệu an toàn đứng trên không cách Ma Giao Đảo tầm10m. Phía dưới chân hắn là rừng cây rậm rạp, xanh tươi. Đã có không ít thí sinh giành nhảy xuống dưới trước.
Trong khu rừng bạt ngàn truyền ra từng trận gào rống của yêu thú và tiếng hét lớn của các thí sinh.
Trận chém giết kịch liệt – hoàn toàn bắt đầu ngay giây đầu tiên!
Lý Diệu đột nhiên mở mắt, máu trong cơ thể hắn sôi lên sùng sục như thể đã chờ đến khi thuyền bay chở rác rưởi đến trên pháp bảo mộ địa.
Hai chân hắn nhẹ nhàng nhún một cái trên nhánh cây để xóa bỏ lực quán tính còn sót lại. Hắn nhảy trên những cành cây như thể một con báo đen nhanh nhẹn. Chớp mắt cái hắn đã chui vào rừng cây rồi vững vàng rơi xuống đất.
Hắp lập tức hít sâu một hơi.
Khi đứng bên trên nhìn xuống, hắn chỉ cảm thấy Ma Giao đảo là một hòn đảo nhỏ có hình dạng kỳ lạ, hắc khí lượn lờ nhưng không khủng bố lắm.
Cho đến khi đặt chân lên Ma Giao đảo thì lại phát hiện cả hòn đảo nhỏ này đều bị những cây đại thụ cao che trời bao phủ.
Ngẩng đầu lên, hắn chỉ có thể nhìn thấy lớp sương màu xám mờ ảo lượn lờ giữa những nhánh cây, thật sự không nhìn thấy trời xanh mây trắng đâu cả. Ngay cả những tia nắng mãnh liệt nhất khi xuyên qua làn sương xám rọi xuống thì cũng trở nên mờ nhạt, yếu ớt.
Nhìn lại gần, trong không khí tràn ngập một lớp chướng khí (1) màu lục nhàn nhạt khiến hắn chỉ có thể nhìn rõ trong phạm vi 3 – 5m. Cố nhìn ra xa hơn nữa thì cũng chỉ nhìn thấy bóng xám của những cái cây vặn vẹo như bộ xương khô của đám yêu thú đang giương nanh múa vuốt, lay động theo chiều gió.
Tiếng chém giết liên tiếp vọng lại ban nãy giờ đã im bặt tựa như bị lớp chướng khí ngăn cách. Ngay cả tiếng yêu thú rít gào cũng trở nên mơ hồ, giây trước còn nghe như thể ở nơi xa vọng lại, giây tiếp theo lại nghe thấy nó nỉ non ngay bên tai nhưng thể đang có một con yêu thú khủng bố đang ẩn núp sau lưng hắn.
3000 thí sinh rơi xuống Ma Giao đảo như 3000 viên sỏi rơi vào biển rộng, mất hút ngay trong giây lát.
Toàn bộ thế giới giống như chỉ còn mỗi mình Lý Diệu ở trong hòn đảo tràn đầy yêu thú đáng sợ này.
Lý Diệu dựa lưng vào một gốc cây mọc đầy nhọt màu đen, thong thả hoạt động tay chân, cẩn thận quan sát xung quanh.
Trên Ma Giao đảo không có đường sẵn, dưới chân hắn là vũng bùn lầy lội, vừa sơ ý cái đã dẫm lên xương cốt nhỏ vụn của yêu thú khiến bàn chân đau đớn. Lớp chướng khí màu xanh lục còn tản ra mùi hôi hơi gay mũi. Mà cái mùi hôi này lại rất giống với mùi ở pháp bảo mộ địa.
“Hừ… hừ…, yêu hoàng sẽ không buông tha các ngươi…"
Từ trong cái cây đại thụ mà hắn đang dựa vào bỗng nhiên phát ra tiếng kêu vặn vẹo cực kỳ nhỏ.
Lý Diệu giật bắn người, liền xoay người lại nhìn. Hắn thấy mấy khối u trên cây vặn vẹo, mấp máy rồi tụ lại với nhau, tạo thành một gương mặt yêu thú xấu xí vô cùng.
Gương mặt toét miệng ra tạo thành một nụ cười dữ tợn, nói:
“Chờ xem! Yêu hoàng đại nhân đã tụ tập trăm ngàn yêu quân ở đáy biển Đông Cực, rất nhanh thôi liền xông lên bờ biển! Sẽ càn quét Liên Bang, giết sạch tất cả đàn ông, nuốt sống đàn bà và trẻ em! Hừ… hừ… hừ… hừ!"
Lý Diệu cười khẩy, nói tự nhiên:
“Ta đã xem kỹ giới thiệu của Ma Giao đảo rồi. Nghe nói trên đảo có một loại thực vật đã yêu hóa tên là “huyễn đằng" mọc khắp nơi, ngày đêm đều phóng ra chướng khí màu xanh lá có tác dụng sinh ra ảo giác. Nó có thể thôi miên, khiến người ta sinh ra ảo giác và nghe nhầm… Ngươi chỉ là ảo giác thôi, không lừa được ta đâu!"
Gương mặt yêu thú cứng đờ, nháy mắt cái liền tan thành từng mảnh nhỏ rồi lại trở lại thành những cục u trên cây. Nó biến mất sạch sẽ không còn chút tăm hơi.
Lý Diệu thở phào một hơi. Hắn đang tính rời khỏi nơi này thì cái cây màu đen lại rung mình, vỏ cây mấp máy rồi tự nhiên lột ra. Sau đó, một cơ thể người bán hư thối cứng ngắc bò ra từ trong thân cây rồi ngẩng đầu nhìn Lý Diệu mỉm cười.
Cơ thể của nó đã hư thối hơn phân nửa, nội tạng máu me be bét gắn liền vào cái cây đại thụ đen xì, hòa thành nhất thể (2). Phần bên trái gương mặt của nó bị rêu và vỏ cây che kín, chỉ có mặt bên phải mới có thể nhận dạng.
Đây là… khuôn mặt của Âu Dã Tử!
“Ngươi cho rằng có thể cắn nuốt ký ức của ta một cách đơn giản như vậy? Kiểu nào cũng sẽ có một ngày ta chiếm lấy cái cơ thể này rồi trọng sinh (3) đến thời đại tu chân năm 40000!"
Âu Dã Tử dữ tợn cười cợt, nói xong, cánh tay đã biến thành nhánh cây run rẩy giơ lên ý đồ tóm lấy Lý Diệu.
----------------------
(1) Chướng khí: khí độc
(2) Hòa thành nhất thể: hòa hợp lại thành một cơ thể
(3) Trọng sinh: Sống lại ở một thế giới hoặc một năm nào đó khác với thực tại của người đó.
Phía trước boong tàu mở ra một cái lỗ có đường kính tầm 30 – 40m tạo đường cho những luồng gió lạnh buốt ào ạt tràn vào trong boong tàu khiến các thiếu niên chỉ mặc áo ba lỗ và quần đùi cảm thấy lạnh buốt xương tủy.
“Tất cả các thí sinh – nhảy xuống đi!" Vị quan quân mặc đồ đen với khuôn mặt không cảm xúc chỉ vào cái lỗ to, nói.
Vị ấy vừa dứt lời, không ít thí sinh liền sợ đến mặt mũi trắng bệch ra.
Chiếc Liêu Viễn nổi lơ lửng trên không cách mặt đất vài trăm mét, phía dưới chính là Ma Giao đảo. Nếu nhảy từ đây xuống thì cho dù có đáp xuống biển thì cũng chỉ có một con đường chết tức tưởi, chứ đừng nói đến là trực tiếp té xuống đảo.
“Sao vậy? Không ai dám nhảy? Vậy cũng không sao hết, bây giờ tự động rời khỏi cuộc thi vẫn còn kịp đấy. Cuộc thi khiếu chiến cực hạn không dành cho những kẻ yếu đuối!" Vị quan quân mặc đồ đen cười khinh miệt.
Những lời này đã kích phát lòng hiếu chiến của không ít học sinh. Thí sinh vừa nãy nói muốn ghi danh vào học viện quân sự đệ nhất Liên Bang liền đẩy mọi người tránh ra lấy đường đi lên trước, hét lên giận dữ: “Nhảy thì nhảy, sợ cái gì? Sợ chết thì đừng có mơ làm tu chân giả!"
Hai chân giẫm lấy đà, hai tay dang rộng, hắn liền nhảy xuống. Thiếu niên mặt mụn gân cổ lên hét to, nhưng tiếng hét liền bị tiếng gió lạnh buốt hòa tan.
Có người đi đầu, những người theo sau liền nối liền không dứt. Thật ra tất cả mọi người đều biết phía dưới khẳng định đã có bày sẵn lớp bảo vệ, sẽ không khiến bọn họ té chết. Ban tổ chức cuộc thi muốn bọn họ nhảy xuống chỉ là để khắc phục chướng ngại tâm lý thôi.
Lý Diệu xen lẫn trong đám người, rất nhanh liền bước đến cạnh cái lỗ. Mặc kệ gió lạnh táp vào mặt, hắn nhoài người ra nhìn xuống liền thấy hơn một ngàn thí sinh vừa nhảy xuống còn chưa chạm đất.
Bọn họ đều đã bị một cái lưới bán trong suốt đỡ lấy rồi dùng tốc độ vô cùng thong thả rơi xuống dần.
“Phù trận giảm tốc độ?"
Lý Diệu chậc lưỡi, phù trận giảm tốc là một loại phù trận không thể thiếu khi khống chế phi kiếm. Lỡ bị kẻ địch tấn công khiến rơi khỏi phi kiếm thì chỉ cần mở phù trận giảm tốc ra là đã có thể từ từ rơi xuống đất, không bị té chết.
Nhưng những phù trận giảm tốc bình thường chỉ có phạm vi tác dụng là ba tới năm mét. Mà cái phù trận giảm tốc này lại có thể bao phủ phạm vi mấy ngàn mét. Thật sự là đồ sộ.
Không hề do dự, Lý Diệu liền nắm chặt con hị hị của mình rồi thả người nhảy xuống. Lao xuống mấy trăm mét!
Gió gào thét bên tai, chim bay lượn ở bên dưới, loại cảm giác cưỡi kiếm bay theo gió này thật sự tuyệt không thể tả!
Nhưng Lý Diệu vừa mới hưởng thụ được có vài giây thì liền cảm giác xung quanh bị bao trùm bởi ánh sáng màu trắng ngà. Tiếp theo, cơ thể hắn cứng lại như thể rơi vào một đống bông mềm mại, tốc độ cũng giảm đến thấp nhất.
Trong đống bông gòn “trong suốt" ấy rơi mười mấy giây, cơ thể hắn lại đột nhiên được buông lỏng ra. Lúc này, trọng lực và tốc độ rơi của hắn đã lại trở lại bình thường, gió lại tiếp tục gào thét bên tai.
Mà chưa được hai giây sau, hắn lại rơi vào “đám bông trong suốt" lần nữa.
Nhìn thấy mấy trăm thí sinh đều như đang vùng vẫy tay chân trong nước bên dưới mình, Lý Diệu ngẫm nghĩ rồi liền hiểu ra điểm kỳ diệu của cái phù trận giảm tốc này.
Khoảng cách từ chiếc Liêu Viễn đến Ma Giao Đảo đã được bố trí mấy chục tầng phù trận giảm tốc. Mỗi một tầng đều có tác dụng giảm xóc.
Như vậy, sau khi trải qua mấy chục đợt giảm xóc thì thí sinh có thể an toàn đặt chân xuống đảo.
Cách vận dụng những cái phù trận siêu to này thật sự quá tài tình. Lý Diệu khen thầm trong lòng rồi liền phát hiện ra mình còn phải học rất nhiều rất nhiều thứ.
Hắn dứt khoát nhắm mắt lại, mở rộng tay chân ra tạo thành hình chữ “大 " cho “đám bông trong suốt" tùy ý mát xa cơ thể mình. Hắn đang cố gắng tận hưởng những phút giây nghỉ ngơi dưỡng sức cuối cùng.
Mà ở nơi sâu tít trong não hắn, những ký ức của Âu Dã Tử từ từ hiện lên hỗn loạn, rời rạc.
Cuối cùng…
Sau khi trải qua mười tầng phù trận giảm tốc, Lý Diệu an toàn đứng trên không cách Ma Giao Đảo tầm10m. Phía dưới chân hắn là rừng cây rậm rạp, xanh tươi. Đã có không ít thí sinh giành nhảy xuống dưới trước.
Trong khu rừng bạt ngàn truyền ra từng trận gào rống của yêu thú và tiếng hét lớn của các thí sinh.
Trận chém giết kịch liệt – hoàn toàn bắt đầu ngay giây đầu tiên!
Lý Diệu đột nhiên mở mắt, máu trong cơ thể hắn sôi lên sùng sục như thể đã chờ đến khi thuyền bay chở rác rưởi đến trên pháp bảo mộ địa.
Hai chân hắn nhẹ nhàng nhún một cái trên nhánh cây để xóa bỏ lực quán tính còn sót lại. Hắn nhảy trên những cành cây như thể một con báo đen nhanh nhẹn. Chớp mắt cái hắn đã chui vào rừng cây rồi vững vàng rơi xuống đất.
Hắp lập tức hít sâu một hơi.
Khi đứng bên trên nhìn xuống, hắn chỉ cảm thấy Ma Giao đảo là một hòn đảo nhỏ có hình dạng kỳ lạ, hắc khí lượn lờ nhưng không khủng bố lắm.
Cho đến khi đặt chân lên Ma Giao đảo thì lại phát hiện cả hòn đảo nhỏ này đều bị những cây đại thụ cao che trời bao phủ.
Ngẩng đầu lên, hắn chỉ có thể nhìn thấy lớp sương màu xám mờ ảo lượn lờ giữa những nhánh cây, thật sự không nhìn thấy trời xanh mây trắng đâu cả. Ngay cả những tia nắng mãnh liệt nhất khi xuyên qua làn sương xám rọi xuống thì cũng trở nên mờ nhạt, yếu ớt.
Nhìn lại gần, trong không khí tràn ngập một lớp chướng khí (1) màu lục nhàn nhạt khiến hắn chỉ có thể nhìn rõ trong phạm vi 3 – 5m. Cố nhìn ra xa hơn nữa thì cũng chỉ nhìn thấy bóng xám của những cái cây vặn vẹo như bộ xương khô của đám yêu thú đang giương nanh múa vuốt, lay động theo chiều gió.
Tiếng chém giết liên tiếp vọng lại ban nãy giờ đã im bặt tựa như bị lớp chướng khí ngăn cách. Ngay cả tiếng yêu thú rít gào cũng trở nên mơ hồ, giây trước còn nghe như thể ở nơi xa vọng lại, giây tiếp theo lại nghe thấy nó nỉ non ngay bên tai nhưng thể đang có một con yêu thú khủng bố đang ẩn núp sau lưng hắn.
3000 thí sinh rơi xuống Ma Giao đảo như 3000 viên sỏi rơi vào biển rộng, mất hút ngay trong giây lát.
Toàn bộ thế giới giống như chỉ còn mỗi mình Lý Diệu ở trong hòn đảo tràn đầy yêu thú đáng sợ này.
Lý Diệu dựa lưng vào một gốc cây mọc đầy nhọt màu đen, thong thả hoạt động tay chân, cẩn thận quan sát xung quanh.
Trên Ma Giao đảo không có đường sẵn, dưới chân hắn là vũng bùn lầy lội, vừa sơ ý cái đã dẫm lên xương cốt nhỏ vụn của yêu thú khiến bàn chân đau đớn. Lớp chướng khí màu xanh lục còn tản ra mùi hôi hơi gay mũi. Mà cái mùi hôi này lại rất giống với mùi ở pháp bảo mộ địa.
“Hừ… hừ…, yêu hoàng sẽ không buông tha các ngươi…"
Từ trong cái cây đại thụ mà hắn đang dựa vào bỗng nhiên phát ra tiếng kêu vặn vẹo cực kỳ nhỏ.
Lý Diệu giật bắn người, liền xoay người lại nhìn. Hắn thấy mấy khối u trên cây vặn vẹo, mấp máy rồi tụ lại với nhau, tạo thành một gương mặt yêu thú xấu xí vô cùng.
Gương mặt toét miệng ra tạo thành một nụ cười dữ tợn, nói:
“Chờ xem! Yêu hoàng đại nhân đã tụ tập trăm ngàn yêu quân ở đáy biển Đông Cực, rất nhanh thôi liền xông lên bờ biển! Sẽ càn quét Liên Bang, giết sạch tất cả đàn ông, nuốt sống đàn bà và trẻ em! Hừ… hừ… hừ… hừ!"
Lý Diệu cười khẩy, nói tự nhiên:
“Ta đã xem kỹ giới thiệu của Ma Giao đảo rồi. Nghe nói trên đảo có một loại thực vật đã yêu hóa tên là “huyễn đằng" mọc khắp nơi, ngày đêm đều phóng ra chướng khí màu xanh lá có tác dụng sinh ra ảo giác. Nó có thể thôi miên, khiến người ta sinh ra ảo giác và nghe nhầm… Ngươi chỉ là ảo giác thôi, không lừa được ta đâu!"
Gương mặt yêu thú cứng đờ, nháy mắt cái liền tan thành từng mảnh nhỏ rồi lại trở lại thành những cục u trên cây. Nó biến mất sạch sẽ không còn chút tăm hơi.
Lý Diệu thở phào một hơi. Hắn đang tính rời khỏi nơi này thì cái cây màu đen lại rung mình, vỏ cây mấp máy rồi tự nhiên lột ra. Sau đó, một cơ thể người bán hư thối cứng ngắc bò ra từ trong thân cây rồi ngẩng đầu nhìn Lý Diệu mỉm cười.
Cơ thể của nó đã hư thối hơn phân nửa, nội tạng máu me be bét gắn liền vào cái cây đại thụ đen xì, hòa thành nhất thể (2). Phần bên trái gương mặt của nó bị rêu và vỏ cây che kín, chỉ có mặt bên phải mới có thể nhận dạng.
Đây là… khuôn mặt của Âu Dã Tử!
“Ngươi cho rằng có thể cắn nuốt ký ức của ta một cách đơn giản như vậy? Kiểu nào cũng sẽ có một ngày ta chiếm lấy cái cơ thể này rồi trọng sinh (3) đến thời đại tu chân năm 40000!"
Âu Dã Tử dữ tợn cười cợt, nói xong, cánh tay đã biến thành nhánh cây run rẩy giơ lên ý đồ tóm lấy Lý Diệu.
----------------------
(1) Chướng khí: khí độc
(2) Hòa thành nhất thể: hòa hợp lại thành một cơ thể
(3) Trọng sinh: Sống lại ở một thế giới hoặc một năm nào đó khác với thực tại của người đó.
Tác giả :
Ngọa Ngưu Chân Nhân