Tu Chân Tu Duyên Chỉ Vì Nàng
Chương 43 Hồi báo
Mặc Quân đang ngưng thần tập trung quan sát nơi linh khí hội tụ, nàng tuy mới Hợp Thể kỳ, nhưng lĩnh ngộ thiên đạo tự nhiên vượt xa. Nàng chậm rãi đem thần thức dò xét linh khí lưu động xung quanh, hòa làm nhất thể, lặng yên không tiếng động xâm nhập vào nơi cấm địa kia.
Như vậy tiến hành một lúc lâu, nàng lại đột nhiên cảm giác được một luồng khí tức thống khổ nổi lên, nàng lập tức nhận ra là từ Thư Khinh Thiển truyền tới, trong lòng có chút gấp, khí tức liền rối loạn. Đồ vật kia liền phát hiện được nàng, trực tiếp bạo động. Mặc Quân không kịp cảnh giác, linh lực phản phệ, nàng thân thể run rẩy, một cỗ huyết tinh từ ngực dâng lên yết hầu! Nàng nhận ra Thư Khinh Thiển chạy sang, liền cưỡng ép nuốt xuống cỗ huyết tinh kia, sắc mắt nhưng lại trắng một phần.
Thư Khinh Thiển trong nháy mắt liền đến bên người Mặc Quân, nàng phát giác thân thể Mặc Quân đang nhẹ run rẩy, khả năng chính là nàng vừa nhiễu loạn đến nàng ấy. Nàng sắc mặt tái xanh, đỡ lấy Mặc Quân, gấp giọng hỏi:
"Mặc Quân, nàng làm sao rồi? Thương tổn đến nơi nào? Nàng để ta xem một chút!" Vừa nói liền muốn thăm dò Mặc Quân kinh mạch.
Mặc Quân tự nhiên không chịu, nàng ngăn lại tay của Thư Khinh Thiển, nhướng mày, thấp giọng nói: "Ta rất tốt, ngược lại là nàng, vừa rồi làm sao vậy?"
Ánh mắt của nàng thẳng tắp dò vào đôi con ngươi màu hổ phách của Thư Khinh Thiển, bên trong tràn đầy lo lắng cùng tự trách.
Thư Khinh Thiển giả vờ trấn định nói: "Không có gì, chỉ là nghe sư thúc kể về chuyện năm đó phát sinh, ta nhất thời đau lòng khó nhịn, lại không nghĩ rằng suýt chút nữa hại nàng. Nàng thương thế ra sao? Không được gạt ta."
Mặc Quân tự nhiên không tin lý do của nàng, nhưng lại sợ nàng càng khó chịu hơn, cũng không vạch trần nàng, ôn nhu nói: "Không có, không phải do nàng, là bản thân ta bất cẩn. Ta vừa dùng thần thức điều tra mảnh này địa vực linh khí hướng đi, phát hiện đều hội tụ ở phía tây bắc, vì lẽ đó ta đem thần thức dò xét tiến vào, bên trong vật kia thực lực không kém, ta một cái sơ sẩy liền bị phản phệ. Nhưng không vấn đề, chỉ là huyết khí có chút cuồn cuộn. Ngốc cô nương này, lại suy nghĩ lung tung!" Mặc Quân lại cười pha trò: "Bất quá, tức phụ sốt sắng ta như vậy, ta thật cao hứng."
Thư Khinh Thiển bị Mặc Quân trêu đến thẹn thùng, bất quá vẫn còn có chút lo lắng, vội vã đem một viên đan dược đút cho nàng: "Nàng cố ý nói sang chuyện khác. Tốt nhất không gạt ta, bằng không ta..." Thư Khinh Thiển dừng nửa ngày cũng không nói ra được lời gì hung ác, chỉ có thể nhẹ véo má nàng một cái.
Nhìn Mặc Quân không để ý chút nào, chỉ là ngưng mắt âu yếm nhìn Thư Khinh Thiển. Trong lòng vừa động, những ý nghĩ kia lại trỗi dậy, nàng thật sự không có cách nào buông ra Thư Khinh Thiển.
Thả lỏng thân thể dựa đi qua, Mặc Quân rất tự nhiên bao lại Thư Khinh Thiển, ôm nàng vào trong lòng.
Thư Khinh Thiển nhẹ giọng hỏi: "Nàng phát hiện được đồ vật gì? Nó có thể đảo ngược làm tổn thương nàng, hẳn là rất lợi hại?"
"Ừm, tuy rằng không thể nhìn rõ ràng, nhưng hẳn là một loài dây leo thành tinh, bản thể rất lớn, phạm vi mấy trăm dặm hầu như đều bị nó chiếm cứ. Thực lực chí ít ở cảnh giới Động Hư, nhưng nó tựa hồ đang ấp ủ cái gì, vẫn một mực che chở, rất là cáu kỉnh."
"Một cái Động Hư cảnh giới dây leo, nó hẳn là có thể hoá hình rồi, nhưng nó lấy hình thái bản thể chiếm cứ khu vực kia cướp linh khí làm gì?" Mấy ngày trước còn cảm thán Nguyệt di cùng bằng hữu của người lợi hại, hiện giờ đến lượt các nàng gặp phải một cái, hơn nữa khả năng liền lập tức cùng nó đối chiến.
"Bên trong vô cùng cổ quái, nàng tuyệt đối đừng tới gần. Thời gian không còn sớm, ta đi giúp sư thúc của nàng chữa thương." Mặc Quân nhẹ buông nàng ra, nắm tay nàng trở về, dự định báo cho Hạ Tâm Nghiên một tiếng, sau đó các nàng đến cấp Lưu Niên chữa trị kinh mạch.
"Nàng vừa mới bị thương, vẫn là ngày mai lại trị..." Đột nhiên nghĩ đến sắc mặt của Lưu Niên rất kém, khả năng không thể kéo dài được nữa, trong lúc nhất thời để nàng rất xoắn xuýt.
Mặc Quân nhìn nàng ở kia bối rối, không nhịn được khẽ cười thành tiếng, trong thanh âm tràn đầy sung sướng, nhà nàng tức phụ đúng là quá lương thiện. Nàng khẽ nghiêng người, dán đến bên tai Thư Khinh Thiển: "Có Khinh Thiển câu nói này, chính là mệt chết ta cũng cam nguyện a."
"Cái gì mà mệt chết, nàng....A...."
Thư Khinh Thiển đỏ mặt đẩy nàng, lại bị Mặc Quân nhanh chóng chiếm đoạt đôi môi, còn lại âm thanh toàn bộ bị ép nuốt vào trong miệng, chỉ chốc lát sau Thư Khinh Thiển liền không tự chủ được vòng ôm cổ Mặc Quân, toàn tâm toàn ý vùi vào nụ hôn sâu triền miên này. Thân thể kề sát có thể cảm giác được rõ ràng, nhịp tim của Mặc Quân rất nhanh, từng chút từng chút nhảy lên, chạm vào ngực nàng, quấy nhiễm nàng hô hấp.
Mãi đến tận hai người trở về gặp Hạ Tâm Nghiên, sau đó rời đi, Thư Khinh Thiển trên mặt đỏ ửng đều không thể hoàn toàn rút đi, đương nhiên trong đó còn có công lao của Hạ đại tiểu thư. Nhìn Thư Khinh Thiển cúi thấp đầu tùy ý Mặc Quân dắt theo, Hạ Tâm Nghiên cười hài lòng, Văn Uẩn Nhi cũng không nhịn được cười. Chỉ có trong lòng Văn Hiên phát lạnh, âm u nhìn thân ảnh của hai người biến mất ở trong tầm mắt, phần này tình cảm còn chưa nảy sinh liền đã định trước chết yểu rồi.
Lúc này Mặc Quân đã ngồi xếp bằng ở sau lưng Lưu Niên, Thư Khinh Thiển để Lưu Niên uống xong một ly linh tửu cấp tám, lại lấy ra Thiên Hạo Hoa cho hắn nuốt xuống. Nàng ở một bên cẩn thận bảo vệ, ánh mắt không hề chớp nhìn chằm chằm Mặc Quân.
Thời gian chầm chậm trôi qua, mãi đến tận sắc trời lờ mờ, bầu trời đêm buông xuống, Mặc Quân còn đang thay Lưu Niên chữa trị kinh mạch, trong lòng Thư Khinh Thiển càng ngày càng nôn nóng, Từ Nhân Châu cùng Hạ Tâm Nghiên các nàng cũng không yên lòng đều chờ ở bên ngoài. Phù Đồ Môn các đệ tử đều đứng ở đại điện, chờ đợi chưởng môn của bọn họ đi ra.
"Làm sao còn chưa xong, Mặc tỷ tỷ lợi hại như vậy, giúp Lưu chưởng môn chữa trị kinh mạch thế nào sẽ cần lâu như vậy? Chuyện lần trước xảy ra, muội đến giờ vẫn còn sợ hãi." Văn Uẩn Nhi nhìn mọi người sắc mặt nặng nề, có chút cuống lên.
"Uẩn Nhi, đừng nóng vội, Mặc Quân sẽ không giẫm lên vết xe đổ, nàng hiện tại đã là Hợp Thể kỳ rồi, làm sao có khả năng bị chút chuyện nhỏ này làm khó." Hạ Tâm Nghiên tuy rằng lo lắng thế nhưng đối với Mặc Quân nàng vẫn có tự tin. Huống hồ Thiển Thiển ở bên trong nhìn, Mặc Quân sẽ không để cho Thiển Thiển lại chịu một lần kinh hãi.
Người chung quanh nghe thấy Hạ Tâm Nghiên đều có chút giật mình, bọn họ làm sao đều không nghĩ tới, vị bạch y nữ tử kia cư nhiên là Hợp Thể kỳ! Chuyện này làm sao có thể, rõ ràng thoạt nhìn nàng bất quá mười tám mười chín tuổi, coi như từ nương thai bắt đầu tu luyện, cũng không khả năng chưa đầy hai mươi tuổi liền đến Hợp Thể kỳ!
Nhưng kinh hoàng đồng thời cũng thả xuống một trái tim, Hợp Thể kỳ so với bọn họ chưởng môn đều lợi hại, làm sao sẽ cứu không được chưởng môn! Khi bọn họ bắt đầu yên tâm, một bóng người cực nhanh bên trong phòng phá cửa sổ mà ra, trong nháy mắt tránh ra trăm trượng. Giữa lúc mọi người không làm rõ được tình huống, một đạo tia chớp màu trắng trực tiếp đập xuống, đồng thời người kia lập tức đẩy lên một mảnh lưới phòng hộ, chống lại đạo lôi kia.
Từ Nhân Châu rốt cục nhận ra người kia là Lưu Niên, kích động hô lớn: "Là chưởng môn, chưởng môn độ kiếp rồi, chưởng môn độ kiếp rồi!!"
Tất cả mọi người vừa kích động vừa căng thẳng nhìn Lưu Niên độ kiếp, Hợp Thể kỳ kiếp vân giáng xuống, bởi vì Lưu Niên lấy đức chứng đạo, vì lẽ đó những lôi kiếp kia đối với hắn mà nói chẳng phải việc khó. Sau khi đạo lôi kiếp thứ năm hạ xuống, Lưu Niên ăn vào Mặc Quân cho hắn Cố Linh Đan, thần thái sáng láng rơi vào trước mặt chúng nhân. Bởi vì thương thế khỏi hẳn, cảnh giới lại tới một tầng, cả người hắn khí độ cực kỳ ôn hòa nội liễm. Khả năng là phương pháp tu đạo khác biệt, cảnh giới nâng cao lại càng khiến khí thế trên người hắn ẩn nhẫn điệu thấp.
Phía dưới hết thảy đệ tử một mảnh hoan hô, cùng kêu lên hô lớn: "Cung chúc chưởng môn độ kiếp thành công, cung chúc chưởng môn độ kiếp thành công!!"
Trong thanh âm mang đầy kích động, thậm chí có thể nghe ra một ít nghẹn ngào, bọn họ đình trệ quá lâu rồi. Chưởng môn ở Phân Thần đỉnh phong đã sắp trăm năm, vẫn luôn không cách nào đột phá, bây giờ rốt tiến vào Hợp Thể kỳ, để bọn họ làm sao có thể không kích động?
Thư Khinh Thiển dắt Mặc Quân song song đứng ở đó, nhìn Phù Đồ Môn chúng đệ tử vì chưởng môn của bọn họ chúc mừng, cảm thụ lấy bọn họ vui sướng kích động, trên mặt cũng lộ ra nụ cười.
Ánh mắt Lưu Niên chậm rãi đảo qua mỗi một đệ tử, cảm thụ lấy bọn họ tôn kính cùng hài lòng, ôn hòa xoa dịu: "Ta rất cảm kích các ngươi vì Phù Đồ Môn làm tất cả, bởi vì các ngươi không rời không bỏ, Phù Đồ Môn mới có thể chống đỡ đến tận đây. Bây giờ Lưu Niên rốt cục vượt qua bình cảnh, tuy nói không thể hoàn toàn bảo vệ các ngươi, nhưng ta xin thề, tuyệt đối sẽ không để cho các ngươi tứ cố vô thân! Cùng dĩ vãng như nhau, nếu có người ức hiếp các ngươi, nói cho chưởng môn, cho dù liều tính mạng của ta, ta cũng sẽ hộ các ngươi đến cùng! Hơn nữa các ngươi phải tin tưởng, Phù Đồ Môn cảnh khốn khó sẽ rất nhanh trôi qua!"
"Cảm tạ sư tôn, chúng đệ tử sẽ lẫn nhau đoàn kết, nỗ lực tu luyện, không để cho chưởng môn lo lắng!" Từ Nhân Châu cùng mấy đệ tử dẫn đầu đồng loạt đáp.
Thư Khinh Thiển nhìn bên cạnh Từ Nhân Châu bốn vị đạo sĩ song song đứng, thực lực đều mạnh hơn những đệ tử còn lại, một vị Kim Đan đỉnh cao, một vị Xuất Khiếu trung kỳ, hai người khác cũng là Xuất Khiếu sơ kỳ. Lại nghĩ đến những người này gọi Lưu Niên là sư tôn, hẳn đều là đệ tử của hắn.
Thư Khinh Thiển đang đánh giá bọn họ, liền thấy Nhân Châu dẫn theo bốn người đi tới trước mặt các nàng, ôm quyền liền muốn hành đại lễ. Thư Khinh Thiển cả kinh, nhưng lại ngăn cản không kịp. Mặc Quân bước ra một cước, linh lực vừa động, lập tức ngừng lại bốn người động tác quỳ xuống, đem mấy người kéo đứng dậy!
Đám người Từ Nhân Châu trong lòng chấn động không thôi, bọn họ vừa rồi dụng toàn lực đều không có cách nào quỳ xuống mảy may. Lập tức nghiêm sắc mặt, trong thanh âm cảm kích cùng kính nể lộ rõ: "Đa tạ Mặc cô nương, Thư cô nương ra tay cứu giúp sư tôn. Đại ân đại đức, chúng ta cả đời ghi khắc trong lòng."
"Các ngươi đừng đa lễ, các ngươi là đệ tử của sư thúc, bàn về bối phận, đều là sư huynh sư tỷ của ta, ta sao dám thụ các ngươi đại lễ. Cứu Lưu chưởng môn vốn là chuyện phải làm, các ngươi không cần khách khí. Hơn nữa Mặc Quân cũng sẽ không tính toán những thứ này." Thư Khinh Thiển vội vã trả lời.
"Thiển Nhi, ngươi đừng nói như vậy, sư thúc thật sự phải hảo hảo cảm ơn ngươi cùng bằng hữu của ngươi. Các ngươi giúp chúng ta quá nhiều rồi." Lưu Niên chắp tay, có chút liếc nhìn Mặc Quân, sau đó cùng đồ đệ của hắn nói rõ thân phận các nàng.
Mấy người nghe xong một mặt kinh hỉ, đại khái là Phù Đồ Môn truyền thống, Phù Đồ Môn đệ tử theo tuổi tác thực lực gia tăng, khí chất cũng càng ngày càng ôn hòa. Nam tử mặc áo lam dẫn đầu, hướng về Thư Khinh Thiển giới thiệu chính mình.
"Thư sư muội, ta là sư tôn Đại đệ tử, Tiêu Lễ Châu. Xem như là ngươi Đại sư huynh rồi."
"Ha ha, ta cuối cùng cũng có được một vị sư muội, ta là ngươi Nhị sư tỷ, Sầm Cảnh Nghĩa."
"Ừm, Tam sư huynh ngươi biết rồi, ta vốn là nhỏ nhất, đã có tiểu sư muội, ta liền vinh thăng làm Tứ sư huynh rồi, ta kêu Lục Hiếu Hoằng."
Thư Khinh Thiển ký ức tới nay đều chỉ có chính mình một người, bây giờ có sư huynh sư tỷ nhượng nàng rất vui vẻ. Trước đây chỉ có bản thân và Nguyệt di hai người sống nương tựa lẫn nhau, bây giờ nàng có người yêu, có bạn tốt, hiện tại lại có bốn vị sư huynh sư tỷ, còn có một sư môn, cảm giác này thật sự rất hạnh phúc, rất thỏa mãn!
Mặc Quân nhìn Thư Khinh Thiển cùng mấy người Từ Nhân Châu ở bên kia trò chuyện, tuy rằng trên mặt Thư Khinh Thiển nụ cười như trước đạm nhạt có lễ, nhưng trong mắt ẩn chứa ánh sáng lại tránh không khỏi tầm mắt của Mặc Quân.
Mặc Quân nhìn Thư Khinh Thiển, trong lòng mềm thành một mảnh, ánh mắt ôn nhu mà sủng nịch, nàng làm tất cả cuối cùng cũng coi như có hồi báo.
-----------------