Tu Chân Thế Giới

Chương 368: Võ mồm

Là ngươi trẻ tuổi ưu tú kế thừa Thanh Hoa gia tộc, Thanh Hoa Táng Thuỷ có thiên phú cực kì xuất sắc, bên trong gia tộc không có ai vượt qua hắn. Vân lĩnh Thanh Hoa là một danh môn vọng tộc, mấy ngàn năm qua không hề suy thoái, mỗi đời đệ tử đều xuất hiện anh tài lớp lớp. Mấy trăm năm trước, Thanh Hoa gia tộc thậm chí còn có thể chiếm được một vị trí nhỏ ở trưởng lão hội của toàn bộ yêu giới.

Thanh Hoa bây giờ tuy rằng không thể đỉnh cao bằng trước đây nhưng vẫn là một đại tộc có thực lực thâm hậu. Nếu đem so sánh thì Thương tộc chỉ là khe suối ở nơi thôn dã, cho nên Thương Trạch khi vừa nghe đối phương báo ra danh hào nhất thời không dám lên tiếng.

Bình thường, bằng vào bốn chữ "Vân lĩnh Thanh Hoa" gã đã có thể đánh khắp nơi, đâu chịu nổi nhục nhã như thế?

Lịch đại tổ tông Thanh Hoa ai đã từng chịu sự khinh nhục như thế?

Thanh Hoa Táng Thuỷ xấu hổ gần chết, máu nóng xông thẳng lên não, khoé mắt căng ra, chỉ Tả Mạc nghiến răng nghiến lợi nói: "Khinh nhục Thanh Hoa gia, ngươi đáng chết!"

Tả Mạc khinh bỉ nói: "Tâm thần, ta khinh nhục Thanh Hoa gia bao giờ?"

"Ngươi…" Lửa tức giận trong lòng Thanh Hoa Táng Hoả bị Tả Mạc đẩy lên.

"Ta sỉ nhục chính là ngươi." Tả Mạc nhìn Thanh Hoa Táng Thuỷ như nhìn kẻ ngu, cười nhạo nói: "Ngươi mà cũng gọi là thiên tài sao? Không biết xấu hổ. Không doạ nạt người khác thì không được sao? Ồ, ta biết lúc này ngươi rất muốn giết ta. Ngươi có chút năng lực cũng muốn sao sánh với ta sao?" Hắn lớn giọng nói tiếp: "Ngươi có tư cách gì mà so với ta? Người của tộc Thanh Hoa so với người khác thì mặt lớn hơn sao? Tiểu tử còn bú sữa mẹ, ngoan ngoãn đi phá ngục đi, trước lúc phá xong ngục đừng tới tìm ta, anh mày rất bận biết không?"

Mặt Thanh Hoa Táng Thuỷ lúc đỏ lúc trắng, toàn thân lay động, có mấy phần bất ổn.

Phốc!

Mơ hồ thân hình Thanh Hoa Táng Thuỷ đột nhiên bùng nổ thành một luồng quang mang, tiêu biến.

Tả Mạc lắc đầu cảm khái: "Tố chất tâm lý thật kém!"

Quay sang nhìn thấy Nam Nguyệt và Thương Trạch đang trợn mắt há mồm, nói tiếp: "Ồ, chúng ta tiếp tục."

----------------

"A a a a a a!"

Tiếng thét tràn ngập sự phẫn nộ từ trong buồng truyền ra, Cơ Thành dừng bước, đẩy cửa ra. Choang! Một vật trang trí bằng thuỷ tinh cực kì tinh xảo bị ném thẳng xuống dưới chân hắn, vỡ thành vô số miếng nhỏ.

Cơ Thành không dám ngăn cản, mặc cho những miếng thuỷ tinh nhỏ bám trên người mình, miệng nở nụ cười, dùng giọng nịnh hót nói: "Tỷ, sao thế? Ngươi nào chọc giận tỷ vậy? Để ta đi thu thập hắn! Rút xương lột da, tùng xẻo…"

Thanh âm quàng quạc của hắn không ngừng vang lên, Cơ Lệ Ngữ hung hăng nhìn chòng chọc vào hắn.

Ai ya!

Mặt tỷ tỷ tái mét đầy sát khí, đôi mắt kia đã khiến vô số nam nhân trầm mê trong đó lúc này tràn ngập lửa giận!

Trời! Cơ Thành chỉ cảm thấy toàn thân lạnh ngắt, hắn lớn như vậy nhưng chưa từng thấy tỷ tỷ nổi giận như vậy. Không biết tên gia hoả nào chọc giận tới tỷ ấy, thật đáng thương!

Trong cơn thịnh nộ tỷ ấy lục thân không nhận, Cơ Thành đầy hối hận, bản thân tại sao lại ngu như vậy chứ, dám sờ vào họng súng.

Cơ Thành hiểu rõ cơ hội đã tới, giả vờ phẫn nộ nói: "Tỷ, ngươi đừng sốt ruột! Ta đi kêu người! Con bà nó! Dám trêu tỷ của ta sao, không muốn sống à!"

Cơ Lệ Ngữ nhìn chằm chằm Cơ Thành cả nửa ngày, thấy Cơ Thành đang sợ hãi.

"Được rồi! Thiếu gia không phải đi!" Cơ Lệ Ngữ hừ lạnh một tiếng, bản thân ngồi xuống, trên mặt vẫn còn vẻ giận dữ nhưng cũng dần tỉnh táo lại, nàng nâng cằm, đờ ra không biết đang suy nghĩ gì.

Cơ Thành thầm thở dài một hơi, thời khắc nguy hiểm nhất đã qua, nhưng hắn biết rất rõ, nếu như chuồn đi vào lúc này, hắn chết chắc. Hắn hiếu kì tiếp cận: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?"

Có thể khiến tỷ tỷ phẫn nộ như vậy, không biết là thần thánh phương nào? Trình độ như này không phải là cao bình thường nữa rồi! Cơ Thành đối với vị cao thủ chưa từng gặp mặt này phục sát đất, đương nhiên, trên mặt hắn không dám biểu lộ ra điều đó.

"Mị y của ta bị người ta phá." Cơ Lệ Ngữ thản nhiên nói.

"A!" Cơ Thành thất kinh, điều này thật đáng quan tâm: "Không bị thụ thương chứ?"

"Không sao."

Cơ Thành thở ra một hơi, hơi không tin hỏi lại: "Sao có thể? Mị y có thể bị phá sao?"

"Thiên y" của Cơ gia biến hoá vô cùng, là một trong mấy bộ Địa giai yêu thuật còn lại của yêu giới. Trong đó có rất nhiều tu luyện tâm đắc bị khuyết thiếu, sau đó Cơ gia thành lập nên Thiên Y Yêu Thuật phủ, sau một thời gian dài tìm hiểu mới có thể khôi phục được nguyên trạng. Thiên Y cửu biến, "mị y" là một trong số đó.

Nhưng đem so sánh với "vương y" "phách y" của Cơ gia thì "mị y" ít người biết đến. Cơ gia có rất nhiều đệ tử, hiếm hoi mới có người tu luyện "mị y". Điều kiện tu luyện "mị y" cực kì hà khắc, không những yêu cầu tu luyện giả thiên sinh phải có lệ chất, thần thức không tì vết, them chốt chính là tâm như thanh ngọc, không nhiễm hạt bụi nào. Trong lòng càng thuần khiết, giơ tay nhấc chân uy lực càng lớn.

Tin tức Cơ Lệ Ngữ tu luyện "mị y" ở trong Cơ gia là tuyệt đối bí mật, biết điều đó chưa tới năm người. Điểm lợi hại nhất của "mị y" chính là vô hình vô ảnh ảnh hưởng lên người khác, đó là huyễn thuật cấp cao nhất.

Bằng vào uy lực của "mị y", Cơ Lệ Ngữ có thể thuận buồm xuôi gió, từ nhỏ đã hưởng ngàn vạn sự sủng ái. Sau khi tiến nhập Yêu Thuật phủ càng là người tình trong mộng của bao anh tài. Mới tiến vào Yêu Thuật phủ hai năm đã tham gia liên minh thiên tài, hơn nữa nhận được ưu ái của minh chủ Minh Nguyệt Dạ, ba năm sau khi tham gia liên minh thiên tài liền trở thành trưởng lão trẻ tuổi nhất của trưởng lão hội. Sau khi trở thành trưởng lão trẻ tuổi nhất của liên minh thiên tài, nàng được Minh Nguyệt Dạ cử làm đối ngoại của liên minh thiên tài, chuyên phụ trách việc mời chào thiên tài.

Uy lực của "mị y" được nàng phát huy đến cực hạn, mấy năm nay, thành tích nổi bật khiến vị trí trưởng lão của nàng vô cùng vững chắc.

Ngay cả người thừa kế đời tiếp theo của Cơ gia là Cơ Thành cũng bị danh tiếng của nàng che phủ.

Không ai có thể so sánh sự lợi hại giữa "thiên y" của Cơ Thành với "mị y"! Nhưng theo một góc nào đó, huyễn thuật của "mị y" để lại dấu vết rất mờ, nó tác dụng trực tiếp vào nội tâm. Hắn từng tận mắt nhìn thấy vô số hung đồ ác độc bỏ mạng khi đối diện với vẻ ôn nhu của tỷ tỷ.

Quái vật nào có thể ra tay như vậy chứ?

"Một kẻ vừa phá ngục." Sắc mặt Cơ Lệ Ngư hơi khó coi.

"Yêu phá ngục?" Cơ Thành ngẩn ngơ, rất nhanh đã phản ứng lại, lắp bắp nói: "Là chủ nhân của hoang thú kì bàn? Tỷ tỷ, sao tỷ lại đi trêu trọc hắn? Lẽ nào Minh Nguyệt Dạ phái tỷ đi đối phó với hắn? Không thể, chuyện này sao đến lượt các trưởng lão phải ra tay chứ?"

"Ai nói ta đi đối phó với hắn?" Cơ Lệ khinh bỉ, sắc mặt càng khó coi: "Người ngoài cho vậy là lợi hại, nếu như tên yêu phá ngục kia gia nhập vào liên minh thiên tài, ngươi nói những tên gia hoả kia sẽ có vẻ mặt như nào?"

Suy nghĩ một hồi, Cơ Thành gật đầu: "Chiêu này thật lợi hại! Rút củi dưới đáy nồi! Sau đó thì sao? Tỷ đi tìm hắn hả?"

"À, ta đã sởm bảo người theo dõi Nam Nguyệt tiểu cô nương kia mà." Đột nhiên sắc mặt Cơ Lệ Ngữ trở nên tái mét, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta vừa mở miệng, chẳng ngờ tên kia đột nhiên giở mặt, không nói lời nào liền dùng bốn yêu thuật rất quái dị."

"Không nói lời nào liền động thủ?" Sắc mặt Cơ Thành trở nên quái dị: "Tỷ tỷ, chẳng nhẽ năm xưa ngươi lưu lại khoản nợ tình nào đó?"

Cơ Lệ Ngữ trợn trừng mắt lên, Cơ Thành sợ đến co hết cả cổ lại.

Hắn nhịn không nổi hỏi tiếp: "Sau đó thì sao?"

"Không có sau đó."

"Không có sau đó?" Cơ Thành không hiểu gì cả.

"Ta trực tiếp bị đánh bay khỏi hoang thú kì bàn."

"Trực tiếp bị đánh bay khỏi hoang thú kì bàn…" Cơ Thành lắp bắp, hít vào một hơi! Ai ya, tên này bị điên à? Vừa thấy mặt, không nói hai lời liền đem tỷ tỷ đánh bay khỏi hoang thú kì bàn…

Đánh chết Cơ Thành cũng chẳng dám tin tỷ tỷ sẽ dễ dàng buông tha chuyện này, hắn dè dặt hỏi: "Tỷ tỷ định làm gì bây giờ?"

"Hừ, việc này không thể để yên được!" Cơ Lệ Ngữ đầy lạnh lùng nói ra một câu.

Trong nháy mắt, Cơ Thành đối với vị yêu phá ngục kia tràn ngập đồng cảm!

------------------

Thanh Hoa Táng Thuỷ không tự chủ được mà run lên, hàm răng kẽo kẹt, hắn tức điên lên rồi!

Bản thân bị sỉ nhục! Thanh Hoa gia tộc bị sỉ nhục rồi!

Bú sữa mẹ… Không có tư cách…

Lời nói giống như rắn độc, không ngừng cắn xé thôn phệ tâm tính cao ngạo của hắn.

Hắn hoắc mắt ngẩng đầu, người sỉ nhục ta phải chết!

----------------

"Vừa rồi không tốt lắm!" Thương Trạch yếu ớt nói, bỗng nhiên hắn nhớ lại, vị nữ yêu gợi cảm diêm dúa vừa rồi là ai. Trái tim hắn thiếu chút nữa ngừng đập. Hắn bỗng cảm thấy, quyết định của trưởng lão hội chỉ sợ là lầm lẫn rồi. Phong cách hành xử của đại nhân hoàn toàn không thể phỏng đoán được, chỉ trong nháy mắt đã đắc tội với hai đại gia.

Cơ gia, Thanh Hoa gia!

Trời ạ!

Chỉ cần một nhà tuỳ tiện vươn đầu ngón út ra là có thể làm cỏ Thương tộc. Bản thân vừa rồi còn tận mắt nhìn thấy người của hai gia tộc bị làm nhục, bỗng nhiên hắn cảm thấy trong lòng lành lạnh.

"Chúng ta phải tiết kiệm thời gian." Tả Mạc lơ đễnh nói: "Làm sao có thời gian lãng phí với con chó con mèo chứ?

Con chó con mèo… Cơ gia và Thanh Hoa gia là con chó con mèo…

Thương Trạch rùng mình, chỉ cần chuyện này cũng đủ để dẫn đến một cuộc xung đột đẫm máu. Lý trí nói cho hắn biết nên bỏ qua chuyện này, nếu như tiếp tục nói chuyện với đại nhân, sự tình chỉ sợ sẽ càng xấu đi. Cuối cùng hắn cũng hiểu câu nói hoạ từ miệng mà ra.

"Ngài là yêu phá ngục?" Một âm thanh yếu ớt truyền tới.

"Ta nói rồi, các ngươi có cảm thấy phiền không?" Tả Mạc bị những gia hoả này luân phiên oanh tạc, hắn xoay người lại định chửi mắng một trận.

"A!" Nữ hài kia hét lên một tiếng chói tai, sợ hãi lùi lại năm bước có hơn.

Khi Tả Mạc thấy một cô nương vô cùng bình thường thì tức giận giảm đi không ít, nhưng ngữ khí vẫn có chút bất thiện: "Chuyện gì?"

"Ngài thật sự là yêu phá ngục?" Tiểu cô nương này lấy hết dũng khí hỏi.

"Yêu phá ngục? Nếu như ngươi nói tới cuộc chiến phá ngục, không sai, đúng là ta." Tả Mạc không kiên nhẫn nói: "Có chuyện gì nói mau, không có việc gì thì đi đi!" Đang giao dịch một món hàng lớn mà cứ bị ngắt quãng, tâm tình Tả Mạc như nào có thể nhìn ra được.

"Oa! Tuyệt quá!" Tiểu cô nương hưng phấn tới mức suýt nhảy cẫng lên: "Ta là Minh Nhật yêu tần ký giả, ta có thể phỏng vấn ngươi được không?"

"Phỏng vấn?" Tả Mạc sửng sốt, suy nghĩ một chút rồi sảng khoái nói: "Không thành vấn đề, không thành vấn đề nhưng ngươi phải trả phí! Nhắc nhở ngươi, giá rất cao đó!"

Tiểu cô nương trở nên cứng đờ.

Thương Trạch và Nam Nguyệt đồng thời che mặt, không đành lòng nhìn lại.
Tác giả : Phương Tưởng
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại