Tu Chân Thế Giới
Chương 363: Phá ngục lục đạo
"Đây là đề bài ta gặp phải." Hòe Ca Nhi miệng lưỡi khô khốc, vốn tưởng rằng mình có thể trở thành anh hùng, không ngờ không những công dã tràng, mà hơn nữa bị thiệt hại nặng nề ở một lĩnh vực hắn hoàn toàn không ngờ tới. Vài ngày liền, tinh thần hắn đều có phần hốt hoảng.
Hắn lặng lẽ chép lại đề bài, kể cả đề thứ sáu chưa hoàn thành.
Vài chấp sự lao tới.
"Tiểu yêu thuật?"
"Không ngờ lại là tiểu yêu thuật?"
Bọn họ đều lộ vẻ ngạc nhiên, vài người còn không cho là đúng. Đề bài tiểu yêu thuật có chỗ nào khó chứ? Hòe Ca Nhi chú ý thấy vẻ không cho là đúng trên mặt họ nhưng hắn không buồn giải thích.
Rất nhanh chóng, mọi âm thanh hỗn tạp đều biến mất. Lại qua một lúc, trên trán đám người bắt đầu đổ mồ hôi, không còn ai lộ vẻ không cho là đúng.
Trong không gian yên tĩnh, vệt mồ hôi trên trán đám người càng lúc càng dày đặc.
oOo
"Vãn bối Y Chính, đệ tử Đại Phật Tự." Y Chính chỉnh đốn xiêm y trên người, cung kính hành lễ nói. Hắn làm lễ của vãn bối, thiên địa dị tượng vừa rồi đã hoàn toàn chế ngự hắn. Hắn có thể cảm giác rõ ràng được khí thế của kiếm tu trước mắt so với lúc trước đã hoàn toàn tương phản.
Chẳng lẽ là kết đan?
Hắn không dám chắc chắn nhưng cho dù là đột phá cửa khẩu nào, có thể kèm theo thiên địa dị tượng đều là cực kỳ kinh khủng. Chính vì thế hắn mới chủ động hành lễ của vãn bối, tuy rằng tuổi của đối phương xem ra cũng không hơn hắn bao nhiêu.
Vi Thắng mở mắt, khí tức mờ ảo xung quanh đột nhiên tiêu biến, tựa như bị gió thổi tan. Ánh mắt hắn khôi phục vẻ ôn hòa, tựa như thanh kiếm sắc bén trở lại vỏ, không biểu lộ ra nữa.
Song đã thấy qua cảnh tượng kinh tâm động phách vừa rồi, Y Chính không dám khinh thường chút nào, huồng hồ, khóe mắt hắn vẫn liếc thấy được mảnh xác của sát hồn thú bị chém thành vài khối, trong lòng càng thêm căng thẳng.
"Ta là Vi Thắng, tới từ Vô Không Kiếm môn." Vi Thắng cười thản nhiên, thần thái ôn hòa.
"Ngưỡng mộ đã lâu!" Y chính vội vàng nói.
VI Thắng cười ha hả: "Một môn phái nhỏ, ngươi chắc chắn chưa từng nghe nói qua."
Y Chính lập tức ngượng ngùng, hắn cũng không biết có chuyện gì, tuy rằng Vi Thắng trước mặt ôn hòa dễ gần nhưng hắn vẫn cảm thấy có một luồng áp lực vô hình. Chính luồng áp lực không thể thấy đưojc này khiến cho hắn nói và làm khác hẳn so với bình thường.
"Ngươi cứ gọi ta là Vi Thắng là được." Vi Thắng khoát khoát tay: "Tiền bối gì gì đó đừng gọi, ta chưa muốn chóng già."
Y Chính bỗng thấy khó xử, song hắn đột nhiên nghĩ ra, đáp: "Vi đại ca!"
Vi Thắng cười cười, không phản bác, hắn thuận miệng hỏi: "Sao ngươi lại tới đây?"
Vừa nói tới đây, khuôn mặt Y CHính lại biến thành khổ sở: "Ta cũng không biết. Tiếp nhận một nhiệm vụ sư môn, vốn cho rằng có thể kiếm chút điểm cống hiến, không ngờ lại xui xẻo bị đưa tới nơi quỷ quái này, chắc là không về được rồi."
Nói xong hắn lại ai oán thở dài.
"Chắc chắn sẽ trở về được." Vi Thắng nói, ngữ khí của hắn không hề mãnh liệt, tựa như nói một câu bình thường tới mức không thể bình thường hơn, song lọt vào trong tai Y Chính không ngờ lại khiến hắn tin tưởng.
"Chúng ta đi về phía trước thôi, lúc trước ta cảm thấy ở hướng này có một luồng kiếm ý." Vi Thắng không nhiều lời, nhấc trảm mã kiếm lên, đi về phía trước. Y Chính thấy thế vội vàng đuổi theo.
Hai người đi chưa được bao lâu, bỗng nhiên Vi Thắng dừng chân, khuôn mặt bỗng lộ vẻ kích động.
"Vi đại ca, sao vậy?" Y Chính dè dặt hỏi.
Vi Thắng không để ý tới hắn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào sâu trong sát vụ, vẻ kích động trên khuôn mặt càng lúc càng đậm, ngay cả môi hắn cũng hơi run run: "Ly Thủy kiếm ý… Ly Thủy kiếm ý… Sư đệ…"
Ở sâu trong sát vụ, Ly Thủy kiếm ý quen thuộc như ẩn như hiện.
Vi Thắng không hề do dự ném phí kiếm ra, tiện tay nhấc theo Y Chính, bước lên trảm mã kiếm. Lúc này hắn hận sau lưng không thể sinh thêm hai cánh, hít sâu một hơi, toàn lực phát động kiếm quang, bay thẳng về phía trước.
oOo
Thiên Lưu nhìn chăm chăm vào sáu đề tiểu yêu thuật trước mặt, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên: "Tên nhóc này có chút thú vị đây."
Người mắt lửa cũng lấy làm lạ: "Đề bài về tiểu yêu thuật? Cái này mà cũng nghĩ ra được! Không biết là tiểu yêu nghiệt do cao nhân nào dạy bảo ra nữa." Hắn lập tức lặng lẽ cười: "Cái này, thật đúng là có trò hay để xem. Tiểu yêu thuật, ha ha, cái tát này cũng thật đau!"
Thiên Lưu không để ý tới người mặt lửa đang hả hê nữa, ánh mắt hắn một lần nữa chuyển lại đề bài về tiểu yêu thuật kia. Hắn rất hiếu kỳ, sáu đề còn lại sẽ ra sao? Nếu như nói lúc trước hắn chỉ hiếu kỳ đôi chút thì lúc này sáu đề bài về tiểu yêu thuật đã thành công đem lòng hiếu kỳ của hắn dâng lên cao ngất.
"Tiểu yêu thuật…" Thiên Lưu thì thào nói nhỏ, trong đầu ra sức suy nghĩ.
Ở trí nhớ của hắn, trong tròn tám trăm năm không hề có Thiên Yêu nào có phong cách như vậy. Nếu tiếp tục ngược dòng về trước đó vậy là thời điểm đại chiến gàn năm rồi, thời điểm đó là thời đại ghi chép hỗn lọan nhất, khuyết thiếu nghiêm trọng. Có quá nhiều yêu thuật, quá nhiều Thiên Yêu đã không cách nào kiểm chứng được.
"Nghĩ nhiều như vậy làm gì?" Người mặt lửa không cho là đúng nói: "Dù sao cũng có trò hay mà xem. Nếu may mắn không chừng ngươi cũng có thể thấy sáu đề sau. Ha ha, hy vọng đám tiểu quỷ kia không chịu thua kém một chút, đừng khiến gia gia ta thất vọng!"
Thiên Lưu bất đắc dĩ vê vê trán, người mặt lửa ồn ào như vậy đã cắt đứt suy nghĩ của hắn.
Bất quắ, hắn cũng đồng ý với cái nhìn của nguời mặt lửa.
Chuyện này chỉ vừa mới bắt đầu, trò hay còn chưa lên sân khấu.
oOo
Cũng không biết do ai truyền ra, sáu đề bài trận chiến phá ngục của Bàn Cờ Hoang Thú nhanh chóng truyền ra. Trên các kênh đại yêu đều nghiên cứu sáu đề bài tiểu yêu thuật này. Rất nhiều yêu đều không cho sáu đề bài này là đúng, có nhiều yêu thậm chí hoài nghi đề bài phá ngục này là giả.
Đề bài về tiểu yêu thuật, đùa cái gì thế!
Song cho dù là người xem thường hay kẻ hiếu kỳ, đã là yêu thu được sáu đề bài này, chuyện đầu tiên làm đều thống nhất lạ thường, chính là thử giải đề.
Rất nhanh chóng, bọn họ đã hiểu suy nghĩ của mình buồn cười tới mức nào, ngây thơ tới mức nào.
Mà mãi tới lúc này đám người buồn chán tới cực điểm đứng ngoài ngục chiến trường ngồi xem kia mới hiểu được, trận chiến phá ngục nhìn như nhàm chán tẻ nhạt thực chất lại kinh tâm động phách ra sao.
Tiểu yêu thuật là cơ sở của tất cả yêu thuật, điều này không có bất cứ yêu, bất cứ lưu phái nào nghi ngờ. Về phần biến hóa của tiểu yêu thuật, khi phủ yêu thuật ra đời vào phát triển không bao lâu đã gần như nghiên cứu tới tận cùng. Hoàn toàn không phải những yêu lúc đó không coi trọng tiểu yêu thuật mà hoàn toàn ngược lại, bọn họ coi trọng tiểu yêu thuật không gì sánh nổi. Cũng bởi vì thế họ mới dồn đại lượng yêu lực vào đó, nghiên cứu gần hết các loại biến hóa của tiểu yêu thuật. Từ đó về sau, tiểu yêu thuật không còn phát triển gì mới, lúc đó các tiên hiền mới bắt đầu dồn nhiều tinh lực hơn vào yêu thuật cấp trung hay cấp cao.
Sáu đề phá ngục như hòn đá lớn rơi xuống hồ nước vốn phẳng lặng, tạo thành sóng to gió lớn.
Sáu đề tiểu yêu thuật theo trình tự từ dễ tới khó. Ba đề phía trước tương đối đơn giản, cũng không lập tức rời khỏi phạm trù tiểu yêu thuật. Song từ đề thứ tư trở đi đã dần dần rời khỏi lý giải đối với tiểu yêu thuật đương thời.
Nói thực ra, Hòe Ca Nhi có thể làm tới đề thứ sáu đã tương đối lợi hại. Dựa vào cơ sở thâm hậu, ngay cả có biến hóa mới hắn vẫn dựa vào trí tuệ hơn người giải thành công tới đề thứ sáu.
Thế nhưng tới đây hắn không thể tiếp tục giải được. Trong đầu hắn suốt ngày đều là đề thứ sáu, cơn nước cũng không nghỉ, tinh thần hốt hoảng.
Mà yêu càng cao minh, như Thiên Lưu, lại có thể từ trong sáu đề bài từ dễ tớikhos này phát hiện ra một con đường hoàn toàn mới, hoàn toàn khác với con đường tiểu yêu thuật hiện tại. Phát hiện này khiến bọn hắn càng thêm thích thú, càng thêm hiếu kỳ. Yêu có thể tu luyện tới mức này há có thể là kẻ ánh mắt nông cạn?
Sáu đề tiểu yêu thuật cũng trở thành đề tài nghiên cứu của những người đứng đầu các phủ yêu thuật. Rất nhiều sư phụ trong phủ yêu thuật liên tiếp bị kinh động, song rất nhanh chóng, bọn họ cũng gặp phải trở ngại. Vì vậy, trong các phủ yêu thuật, các loại "tổ nghiên cứu tiểu yêu thuật" mọc lên như nấm, nhiều tới mức không đếm được.
oOo
Thương Trạch đứng trong ngách, thở cũng không dám thở. Nguyên nhân rất đơn giản, trong phòng quá yên tĩnh. Cúi đầu nhìn chằm chằm vào đầu ngón chân, trong lòng hắn như có sóng to gió lớn, đây tuyệt đối là hội nghị trưởng lão yên tĩnh nhất từ trước tới giờ.
Các trưởng lão quyền cao chức trọng lúc này ai nấy đều cau mày, không nói một tiếng.
"Mọi người nghĩ sao?" Mở miệng chính là tộc trưởng, phụ thân của Thương Trạch. Bất quá cho dù phụ thân là tộc trưởng nhưng trong phòng này vẫn không có chỗ ngồi cho Thương Trạch. Trên thực tế nếu không phải lần trước hắn gặp mặt nói chuyện thành công với chủ nhân của Bàn Cờ Hoang Thú, hắn ngay cả tư cách tiến vào phòng này cũng không có.
"Liên minh thiên tài sẽ không từ bỏ ý đồ." Một trưởng lão do dự nói: "Nếu vì chuyện này mà trở mặt với liên minh thiên tài đối với chúng ta mà nói cũng không phải là chuyện tốt."
"Cái này ai chả biết, còn cần nhiều lời sao?" Một trưởng lão khác tính tình không tốt lắm hừ lạnh nói: "Thế nhưng hắn biết Thương Ngân Thuật."
"Đấy chỉ là hắn nói, chắc gì đã là thật."
...
Trong phòng lập tức trở nên ầm ĩ, gào thét, đỏ mặt tía tai, xắn tay áo muốn động thủ, vân vân… Thương Trạch lại thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy tự nhiên hơn nhiều.
Tộc trưởng thực sự nhìn không thuận mắt, trầm giọng nói: "Ngừng!"
Âm thânh ồn ào hỗn loạn dần dần yên ổn xuống, tộc trưởng lúc này quay sang: "Đại trưởng lão, ngài thấy sao?"
"Mọi người đều xem qua sáu đề bài kia rồi chứ?" Đại trưởng lão mở mắt, giọng nói khàn khàn.
Các trưởng lão đều gật đầu.
"Vậy các ngươi thấy sáu đề bài này ra sao?" Đại trưởng lão hỏi tiếp.
"Rất thú vị."
"Thâm ảo."
"Có phong cách riêng."
Các trưởng lão xôn xao nói.
Đại trưởng lão lắc đầu, đợi thanh âm của mọi người ngưng lại rồi mới mở miệng: "Theo ta thấy, sáu đều bài này, là tiền đề để mở ra một phái."
Lời này vừa nói ra, bên dưới lập tức ồ lên, mọi người không ai ngờ đại trưởng lão lại đánh giá cao sáu đề bài tiểu yêu thuật như vậy. Nhưng không ai dám nghi ngờ ánh mắt của đại trưởng lão, vì vô số thực tế đã chứng minh, ánh mắt của đại trưởng lão chuẩn xác tới mức đáng sợ.
"Chúng ta có quan hệ gì với liên minh thiên tài không?" Đại trưởng lão bỗng nhiên hỏi.
"Không có." Sáu trưởng lão khác đồng loạt lắc đầu, bọn họ ở địa phương có thể coi là có vài phần thế lực song liên minh thiên tài đối với họ mà nói vẫn là cao tới mức không thể với tới.
"Không có quan hệ vậy tất nhiên không có chuyện quan hệ xấu đi." Đại truơnrg lão thản nhiên nói, trong ánh mắt uy nghiêm còn ẩn chứa một tia cuồng nhiệt: "Chư vị đang ngồi đây hẳn đều hiểu Thương Ngân Thuật có ý nghĩa gì đối với chúng ta. Thiên hạ không có bữa ăn nào không phải trả tiền, không có nguy hiểm thì cũng không có lợi ích, mọi người hẳn đều hiểu điểm này."
Đại trưởng lão đứng dậy nói: "Mọi người còn nhớ khi tiến vào hội trưởng lão đã tuyên thệ ra sao không?"
Các trưởng lão khác thần sắc kích động, đồng loạt đứng dậy: "Không dám quên!"
"Chúng ta chờ cơ hội này…" Đại trưởng lão nhìn những trưởng lão nhìn các trưởng lão khác đã lộ vẻ già nua, thở dài một tiếng: "Chờ lâu lắm rồi!"
Hắn lặng lẽ chép lại đề bài, kể cả đề thứ sáu chưa hoàn thành.
Vài chấp sự lao tới.
"Tiểu yêu thuật?"
"Không ngờ lại là tiểu yêu thuật?"
Bọn họ đều lộ vẻ ngạc nhiên, vài người còn không cho là đúng. Đề bài tiểu yêu thuật có chỗ nào khó chứ? Hòe Ca Nhi chú ý thấy vẻ không cho là đúng trên mặt họ nhưng hắn không buồn giải thích.
Rất nhanh chóng, mọi âm thanh hỗn tạp đều biến mất. Lại qua một lúc, trên trán đám người bắt đầu đổ mồ hôi, không còn ai lộ vẻ không cho là đúng.
Trong không gian yên tĩnh, vệt mồ hôi trên trán đám người càng lúc càng dày đặc.
oOo
"Vãn bối Y Chính, đệ tử Đại Phật Tự." Y Chính chỉnh đốn xiêm y trên người, cung kính hành lễ nói. Hắn làm lễ của vãn bối, thiên địa dị tượng vừa rồi đã hoàn toàn chế ngự hắn. Hắn có thể cảm giác rõ ràng được khí thế của kiếm tu trước mắt so với lúc trước đã hoàn toàn tương phản.
Chẳng lẽ là kết đan?
Hắn không dám chắc chắn nhưng cho dù là đột phá cửa khẩu nào, có thể kèm theo thiên địa dị tượng đều là cực kỳ kinh khủng. Chính vì thế hắn mới chủ động hành lễ của vãn bối, tuy rằng tuổi của đối phương xem ra cũng không hơn hắn bao nhiêu.
Vi Thắng mở mắt, khí tức mờ ảo xung quanh đột nhiên tiêu biến, tựa như bị gió thổi tan. Ánh mắt hắn khôi phục vẻ ôn hòa, tựa như thanh kiếm sắc bén trở lại vỏ, không biểu lộ ra nữa.
Song đã thấy qua cảnh tượng kinh tâm động phách vừa rồi, Y Chính không dám khinh thường chút nào, huồng hồ, khóe mắt hắn vẫn liếc thấy được mảnh xác của sát hồn thú bị chém thành vài khối, trong lòng càng thêm căng thẳng.
"Ta là Vi Thắng, tới từ Vô Không Kiếm môn." Vi Thắng cười thản nhiên, thần thái ôn hòa.
"Ngưỡng mộ đã lâu!" Y chính vội vàng nói.
VI Thắng cười ha hả: "Một môn phái nhỏ, ngươi chắc chắn chưa từng nghe nói qua."
Y Chính lập tức ngượng ngùng, hắn cũng không biết có chuyện gì, tuy rằng Vi Thắng trước mặt ôn hòa dễ gần nhưng hắn vẫn cảm thấy có một luồng áp lực vô hình. Chính luồng áp lực không thể thấy đưojc này khiến cho hắn nói và làm khác hẳn so với bình thường.
"Ngươi cứ gọi ta là Vi Thắng là được." Vi Thắng khoát khoát tay: "Tiền bối gì gì đó đừng gọi, ta chưa muốn chóng già."
Y Chính bỗng thấy khó xử, song hắn đột nhiên nghĩ ra, đáp: "Vi đại ca!"
Vi Thắng cười cười, không phản bác, hắn thuận miệng hỏi: "Sao ngươi lại tới đây?"
Vừa nói tới đây, khuôn mặt Y CHính lại biến thành khổ sở: "Ta cũng không biết. Tiếp nhận một nhiệm vụ sư môn, vốn cho rằng có thể kiếm chút điểm cống hiến, không ngờ lại xui xẻo bị đưa tới nơi quỷ quái này, chắc là không về được rồi."
Nói xong hắn lại ai oán thở dài.
"Chắc chắn sẽ trở về được." Vi Thắng nói, ngữ khí của hắn không hề mãnh liệt, tựa như nói một câu bình thường tới mức không thể bình thường hơn, song lọt vào trong tai Y Chính không ngờ lại khiến hắn tin tưởng.
"Chúng ta đi về phía trước thôi, lúc trước ta cảm thấy ở hướng này có một luồng kiếm ý." Vi Thắng không nhiều lời, nhấc trảm mã kiếm lên, đi về phía trước. Y Chính thấy thế vội vàng đuổi theo.
Hai người đi chưa được bao lâu, bỗng nhiên Vi Thắng dừng chân, khuôn mặt bỗng lộ vẻ kích động.
"Vi đại ca, sao vậy?" Y Chính dè dặt hỏi.
Vi Thắng không để ý tới hắn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào sâu trong sát vụ, vẻ kích động trên khuôn mặt càng lúc càng đậm, ngay cả môi hắn cũng hơi run run: "Ly Thủy kiếm ý… Ly Thủy kiếm ý… Sư đệ…"
Ở sâu trong sát vụ, Ly Thủy kiếm ý quen thuộc như ẩn như hiện.
Vi Thắng không hề do dự ném phí kiếm ra, tiện tay nhấc theo Y Chính, bước lên trảm mã kiếm. Lúc này hắn hận sau lưng không thể sinh thêm hai cánh, hít sâu một hơi, toàn lực phát động kiếm quang, bay thẳng về phía trước.
oOo
Thiên Lưu nhìn chăm chăm vào sáu đề tiểu yêu thuật trước mặt, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên: "Tên nhóc này có chút thú vị đây."
Người mắt lửa cũng lấy làm lạ: "Đề bài về tiểu yêu thuật? Cái này mà cũng nghĩ ra được! Không biết là tiểu yêu nghiệt do cao nhân nào dạy bảo ra nữa." Hắn lập tức lặng lẽ cười: "Cái này, thật đúng là có trò hay để xem. Tiểu yêu thuật, ha ha, cái tát này cũng thật đau!"
Thiên Lưu không để ý tới người mặt lửa đang hả hê nữa, ánh mắt hắn một lần nữa chuyển lại đề bài về tiểu yêu thuật kia. Hắn rất hiếu kỳ, sáu đề còn lại sẽ ra sao? Nếu như nói lúc trước hắn chỉ hiếu kỳ đôi chút thì lúc này sáu đề bài về tiểu yêu thuật đã thành công đem lòng hiếu kỳ của hắn dâng lên cao ngất.
"Tiểu yêu thuật…" Thiên Lưu thì thào nói nhỏ, trong đầu ra sức suy nghĩ.
Ở trí nhớ của hắn, trong tròn tám trăm năm không hề có Thiên Yêu nào có phong cách như vậy. Nếu tiếp tục ngược dòng về trước đó vậy là thời điểm đại chiến gàn năm rồi, thời điểm đó là thời đại ghi chép hỗn lọan nhất, khuyết thiếu nghiêm trọng. Có quá nhiều yêu thuật, quá nhiều Thiên Yêu đã không cách nào kiểm chứng được.
"Nghĩ nhiều như vậy làm gì?" Người mặt lửa không cho là đúng nói: "Dù sao cũng có trò hay mà xem. Nếu may mắn không chừng ngươi cũng có thể thấy sáu đề sau. Ha ha, hy vọng đám tiểu quỷ kia không chịu thua kém một chút, đừng khiến gia gia ta thất vọng!"
Thiên Lưu bất đắc dĩ vê vê trán, người mặt lửa ồn ào như vậy đã cắt đứt suy nghĩ của hắn.
Bất quắ, hắn cũng đồng ý với cái nhìn của nguời mặt lửa.
Chuyện này chỉ vừa mới bắt đầu, trò hay còn chưa lên sân khấu.
oOo
Cũng không biết do ai truyền ra, sáu đề bài trận chiến phá ngục của Bàn Cờ Hoang Thú nhanh chóng truyền ra. Trên các kênh đại yêu đều nghiên cứu sáu đề bài tiểu yêu thuật này. Rất nhiều yêu đều không cho sáu đề bài này là đúng, có nhiều yêu thậm chí hoài nghi đề bài phá ngục này là giả.
Đề bài về tiểu yêu thuật, đùa cái gì thế!
Song cho dù là người xem thường hay kẻ hiếu kỳ, đã là yêu thu được sáu đề bài này, chuyện đầu tiên làm đều thống nhất lạ thường, chính là thử giải đề.
Rất nhanh chóng, bọn họ đã hiểu suy nghĩ của mình buồn cười tới mức nào, ngây thơ tới mức nào.
Mà mãi tới lúc này đám người buồn chán tới cực điểm đứng ngoài ngục chiến trường ngồi xem kia mới hiểu được, trận chiến phá ngục nhìn như nhàm chán tẻ nhạt thực chất lại kinh tâm động phách ra sao.
Tiểu yêu thuật là cơ sở của tất cả yêu thuật, điều này không có bất cứ yêu, bất cứ lưu phái nào nghi ngờ. Về phần biến hóa của tiểu yêu thuật, khi phủ yêu thuật ra đời vào phát triển không bao lâu đã gần như nghiên cứu tới tận cùng. Hoàn toàn không phải những yêu lúc đó không coi trọng tiểu yêu thuật mà hoàn toàn ngược lại, bọn họ coi trọng tiểu yêu thuật không gì sánh nổi. Cũng bởi vì thế họ mới dồn đại lượng yêu lực vào đó, nghiên cứu gần hết các loại biến hóa của tiểu yêu thuật. Từ đó về sau, tiểu yêu thuật không còn phát triển gì mới, lúc đó các tiên hiền mới bắt đầu dồn nhiều tinh lực hơn vào yêu thuật cấp trung hay cấp cao.
Sáu đề phá ngục như hòn đá lớn rơi xuống hồ nước vốn phẳng lặng, tạo thành sóng to gió lớn.
Sáu đề tiểu yêu thuật theo trình tự từ dễ tới khó. Ba đề phía trước tương đối đơn giản, cũng không lập tức rời khỏi phạm trù tiểu yêu thuật. Song từ đề thứ tư trở đi đã dần dần rời khỏi lý giải đối với tiểu yêu thuật đương thời.
Nói thực ra, Hòe Ca Nhi có thể làm tới đề thứ sáu đã tương đối lợi hại. Dựa vào cơ sở thâm hậu, ngay cả có biến hóa mới hắn vẫn dựa vào trí tuệ hơn người giải thành công tới đề thứ sáu.
Thế nhưng tới đây hắn không thể tiếp tục giải được. Trong đầu hắn suốt ngày đều là đề thứ sáu, cơn nước cũng không nghỉ, tinh thần hốt hoảng.
Mà yêu càng cao minh, như Thiên Lưu, lại có thể từ trong sáu đề bài từ dễ tớikhos này phát hiện ra một con đường hoàn toàn mới, hoàn toàn khác với con đường tiểu yêu thuật hiện tại. Phát hiện này khiến bọn hắn càng thêm thích thú, càng thêm hiếu kỳ. Yêu có thể tu luyện tới mức này há có thể là kẻ ánh mắt nông cạn?
Sáu đề tiểu yêu thuật cũng trở thành đề tài nghiên cứu của những người đứng đầu các phủ yêu thuật. Rất nhiều sư phụ trong phủ yêu thuật liên tiếp bị kinh động, song rất nhanh chóng, bọn họ cũng gặp phải trở ngại. Vì vậy, trong các phủ yêu thuật, các loại "tổ nghiên cứu tiểu yêu thuật" mọc lên như nấm, nhiều tới mức không đếm được.
oOo
Thương Trạch đứng trong ngách, thở cũng không dám thở. Nguyên nhân rất đơn giản, trong phòng quá yên tĩnh. Cúi đầu nhìn chằm chằm vào đầu ngón chân, trong lòng hắn như có sóng to gió lớn, đây tuyệt đối là hội nghị trưởng lão yên tĩnh nhất từ trước tới giờ.
Các trưởng lão quyền cao chức trọng lúc này ai nấy đều cau mày, không nói một tiếng.
"Mọi người nghĩ sao?" Mở miệng chính là tộc trưởng, phụ thân của Thương Trạch. Bất quá cho dù phụ thân là tộc trưởng nhưng trong phòng này vẫn không có chỗ ngồi cho Thương Trạch. Trên thực tế nếu không phải lần trước hắn gặp mặt nói chuyện thành công với chủ nhân của Bàn Cờ Hoang Thú, hắn ngay cả tư cách tiến vào phòng này cũng không có.
"Liên minh thiên tài sẽ không từ bỏ ý đồ." Một trưởng lão do dự nói: "Nếu vì chuyện này mà trở mặt với liên minh thiên tài đối với chúng ta mà nói cũng không phải là chuyện tốt."
"Cái này ai chả biết, còn cần nhiều lời sao?" Một trưởng lão khác tính tình không tốt lắm hừ lạnh nói: "Thế nhưng hắn biết Thương Ngân Thuật."
"Đấy chỉ là hắn nói, chắc gì đã là thật."
...
Trong phòng lập tức trở nên ầm ĩ, gào thét, đỏ mặt tía tai, xắn tay áo muốn động thủ, vân vân… Thương Trạch lại thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy tự nhiên hơn nhiều.
Tộc trưởng thực sự nhìn không thuận mắt, trầm giọng nói: "Ngừng!"
Âm thânh ồn ào hỗn loạn dần dần yên ổn xuống, tộc trưởng lúc này quay sang: "Đại trưởng lão, ngài thấy sao?"
"Mọi người đều xem qua sáu đề bài kia rồi chứ?" Đại trưởng lão mở mắt, giọng nói khàn khàn.
Các trưởng lão đều gật đầu.
"Vậy các ngươi thấy sáu đề bài này ra sao?" Đại trưởng lão hỏi tiếp.
"Rất thú vị."
"Thâm ảo."
"Có phong cách riêng."
Các trưởng lão xôn xao nói.
Đại trưởng lão lắc đầu, đợi thanh âm của mọi người ngưng lại rồi mới mở miệng: "Theo ta thấy, sáu đều bài này, là tiền đề để mở ra một phái."
Lời này vừa nói ra, bên dưới lập tức ồ lên, mọi người không ai ngờ đại trưởng lão lại đánh giá cao sáu đề bài tiểu yêu thuật như vậy. Nhưng không ai dám nghi ngờ ánh mắt của đại trưởng lão, vì vô số thực tế đã chứng minh, ánh mắt của đại trưởng lão chuẩn xác tới mức đáng sợ.
"Chúng ta có quan hệ gì với liên minh thiên tài không?" Đại trưởng lão bỗng nhiên hỏi.
"Không có." Sáu trưởng lão khác đồng loạt lắc đầu, bọn họ ở địa phương có thể coi là có vài phần thế lực song liên minh thiên tài đối với họ mà nói vẫn là cao tới mức không thể với tới.
"Không có quan hệ vậy tất nhiên không có chuyện quan hệ xấu đi." Đại truơnrg lão thản nhiên nói, trong ánh mắt uy nghiêm còn ẩn chứa một tia cuồng nhiệt: "Chư vị đang ngồi đây hẳn đều hiểu Thương Ngân Thuật có ý nghĩa gì đối với chúng ta. Thiên hạ không có bữa ăn nào không phải trả tiền, không có nguy hiểm thì cũng không có lợi ích, mọi người hẳn đều hiểu điểm này."
Đại trưởng lão đứng dậy nói: "Mọi người còn nhớ khi tiến vào hội trưởng lão đã tuyên thệ ra sao không?"
Các trưởng lão khác thần sắc kích động, đồng loạt đứng dậy: "Không dám quên!"
"Chúng ta chờ cơ hội này…" Đại trưởng lão nhìn những trưởng lão nhìn các trưởng lão khác đã lộ vẻ già nua, thở dài một tiếng: "Chờ lâu lắm rồi!"
Tác giả :
Phương Tưởng