Tu Chân Nữ Phụ Đào Hoa Kiếp
Chương 91
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trên con đường âm u, Ân Tử Di cứ một mình đi thong thả, đột nhiên ở phía trước xuất hiện một trận gió, làn váy màu tím cùng áo choàng tối màu trên người nữ tử theo cơn gió kia mà bay phần phật, mái tóc dài buông xỏa cũng thổi tung lên, nhìn qua có cảm giác như không tồn tại.
Thực yên lặng a……. Ân Tử Di thầm nói, bản thân nàng coi như là sống ba đời, trừ bỏ hơn hai mươi năm sống ở ngoài kia lúc đầu, thì vẫn là một người lẻ loi độc hành, nhiều năm như vậy cũng đã thành thói quen, có lẽ chính nàng vốn nên là một người, đi đến hết đời!
Nghĩ vậy, nữ tử cười khẽ một tiếng, đi ra khỏi con đường âm u, ngẩng đầu nhìn trăng sáng như ngọc trên bầu trời, theo bản năng giơ tay với tới, cũng không biết là thời điểm nào mà dưỡng thành thói quen như vậy, lần nào thấy cũng không tự giác mà đưa tay ra muốn chạm vào, rõ ràng là sẽ không đụng tới không phải sao?
A…….. Thời gian trôi qua thật là nhanh……..
Nữ tử hạ tay xuống, xoay người rời đi, dưới ánh trăng, bóng dáng mảnh khảnh kia thật là cô tịch, cũng thật kiên cường.
Ba ngày sau.
Một nữ tử một thân tử y lười biếng tựa vào cái ghế to màu xanh ngọc, trước mặt nàng là một quảng trường rộng lớn, không có người, nhìn qua thật là yên tĩnh.
Nữ tử chậm rãi giơ tay lên, nâng cằm, khoảng không trước mặt bỗng xuất hiện một vật, ánh mắt chuyên chú, khóe miệng câu lên nụ cười không màng danh lợi, hết thảy đều tốt đẹp.
“Báo!" Một thanh âm ồn ào đột nhiên đánh vỡ không khí khó có được này, sau đó một bạch y nam tử xuất hiện, quỳ trước mặt nàng, “ Ma tôn Hồng Liên đã dẫn dắt rất đông ma binh tiến vào tử y thành, nhóm tiên quân đại nhân đã mang người tiến lên trấn áp, hiện tại rất là hỗn loạn, thuộc hạ……."
Nam tử còn chưa nói xong, đã bị nữ tử nhẹ giọng đánh gãy, “Chuyện trong thành, ngươi không cần phải xen vào. Đi xuống dẫn Tiết Mật lại đây cho ta……"
“Đại nhân!" Nam tử khiếp sợ ngẩng đầu, hắn tới đây là hy vọng tiên tôn đại nhân có thể cho hắn cái chỉ thị hay là mệnh lệnh gì đó, tử y thành của bọn họ chưa bao giờ bị mất mặt như thế này, nhưng không ngờ, tiên tôn đại nhân thế nhưng…….
Nữ tử lơ đãng liếc hắn một cái, ánh mắt bình thản vô ba, nhìn không ra cảm xúc gì, lại làm nam tử quỳ ở dưới kia sợ tới mức toàn thân run rẩy, vội vàng cúi đầu lớn tiếng nói, “…….. Dạ!" Sau đó rất nhanh lui xuống.
Thấy hắn đã rời đi, nữ tử nghiêng tai lắng nghe thanh âm càng ngày càng huyên náo, khóe miệng khẽ nhếch.
Bên kia, mấy người Tiết Linh, Nguyệt Kiến ánh mắt mãnh liệt đánh đuổi địch nhân trước mặt, ngẩng đầu nhìn Mộ Bạch Y đứng cùng với Ưng Vấn Thiên đang đối mặt với mười tiên quân thuộc hạ của Ân Tử Di, trong mắt tràn đầy lo lắng, nhưng tình hình chung quanh lại không cho bọn họ nghĩ nhiều, chỉ có thể nhanh chóng dấn thân vào một trận chiến mới.
“Mấy người bọn họ lại đây cứu ngươi à?" Nhìn Tiết Mật chậm rãi đi lại gần mình, Ân Tử Di mỉm cười nói.
“Ân." Tiết Mật gật gật đầu, sắc mặt rối rắm, đã nghe chuyện xưa của người trước này, không biết vì sao, nàng cứ cảm thấy không biết phải đối mặt với nàng ta thế nào, đồng tình gì đó thì khẳng định đối phương không cần, nhưng trong lòng nàng lại thật sự có chút vì nàng ta mà khó chịu. Nhưng nàng ta lại là địch nhân của nàng, bọn tỷ tỷ, Vô Thương còn đang ở bên ngoài chiến đấu, nàng sao có thể đối với người trước mặt này nảy sinh đồng tình chứ? Hơn nữa……
Như nghĩ tới cái gì, Tiết Mật bỗng ngẩng đầu nhìn nữ tử trước mặt, dừng một chút nói, “Năm đó ở Tu Chân Giới, thủ hạ của ngươi đã bắt cha ta đi phải không, lúc đăng tiên lộ, ngươi cũng đã thừa nhận người ở thượng giới. Với ta mà nói, Ân Tử Nhược đã chết đi kia, ta không biết, càng không có một chút cảm tình nào, nhưng Tiết Linh và Tiết Trục Lưu là hai người mà khi ta tiến vào thế giới này, đã đối xử với ta rất tốt, hiện tại ta chỉ muốn biết ngươi có đồng ý thả người đó ra hay không?"
Nói xong Tiết Mật khẩn trương nhìn người trước mặt, kỳ thật ý tưởng nàng đến thượng giới rất là đơn giản, chính là vì cứu Tiết Trục Lưu, không có ý nghĩ khác.
“Nga, phải không?" Ân Tử Di nâng cằm, người hơi hướng về phía trước nhìn Tiết Mật, “Chờ chuyện này chấm dứt, ta sẽ nói cho ngươi biết, thế nào?"
Nghe vậy Tiết Mật cắn cắn môi, chuyện này…… Chấm dứt thế nào? Trước không nói Tiết Linh và nàng có thù giết mẹ, chính là Vũ Văn Tắc và nàng cũng có mối hận diệt môn, hơn nữa……. Sư phụ hiện tại của nàng tên của hắn là Mộ Bạch Y, cùng với Mộc Bạch Y trong chuyện xưa kia không có quan hệ, nàng như thế nào cũng không tin!
Nhìn thấy Tiết Mật cau mày, Ân Tử Di nở nụ cười, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía trước, ánh mắt ngưng trọng, thản nhiên mở miệng nói, “Sẽ chấm dứt……."
Nghe vậy Tiết Mật quay đầu, nhìn ánh mắt kiên định của hoa y nữ tử trước mặt, trong lòng đột nhiên nổi lên cảm giác kỳ dị, nhưng không đợi nàng kịp nhận ra đây là cảm giác gì, phía trước đột nhiên truyền đến một tiếng nổ, hai bạch y nam tử cả người toàn là máu bay ra, mặt đất lúc đầu bằng phẳng thì bây giờ đã bị khoét thành hai cái lỗ thật sâu, máu văng đầy đất.
Thấy thế, Tiết Mật hoảng sợ, sau đó liền thấy Mộ Bạch Y mang mặt nạ dẫn theo một đám người tiến vào, Thích Vô Thương, Vũ Văn Tắc, Nguyệt Kiến, Ưng Vấn Thiên mấy người bọn họ đều ở đó, chỉ là trên người đều dính máu, vô cùng chật vật.
“Tỷ tỷ, Vô Thương……" Tiết Mật theo bản năng đi lên phía trước vài bước, miệng lẩm nhẩm.
“Đúng là đông a!" Ân Tử Di nở nụ cười.
“Đối thủ là tử y tiên tôn, cho dù đem cả binh lực của hòa trạch cũng không nhất định địch nổi! Đương nhiên phải thận trọng." Mộ Bạch Y đồng dạng cười cười, sau đó một đám người phía sau cũng đi đến, mà người cùng bọn họ đánh nhau lúc nãy cũng hỗ trợ người bị thương vội vàng đứng ở phía sau Ân Tử Di, song phương hiện ra thế giằng co.
“A……. Ta vẫn cảm thấy thân hình của ngươi có chút quen thuộc…… Ma tôn Hồng Liên…….." Ân Tử Di nhíu mày, nói từng chữ.
Nghe vậy, Tiết Mật cả kinh, nhưng không đợi nàng kịp phản ứng, một đạo ánh sáng trắng dài mảnh liền trực tiếp đánh vào người Mộ Bạch Y.
Nhưng kỳ quái chính là, đối phương như hoàn toàn không nhìn thấy, đứng tại chỗ không nhúc nhích, mặc cho bạch quang đánh vào người.
“Sư……." Tiết Mật mới vừa phát ra được một tiếng, liền phát hiện mặc na Hồng Liên trên mặt bạch y nam tử phía đối diện như bị người cắt, chia thành hai mảnh rơi xuống đất, hé ra một khuôn mặt ôn nhuận như ngọc.
Nhìn thấy khuôn mặt kia, Ân Tử Di biểu tình nghiêm túc, nói, “Mộc Bạch Y……"
Nhưng khi nhìn thấy nụ cười tà tứ trên khuôn mặt kia, nữ tử híp mắt, “……. Không đúng, ngươi không phải là Mộc Bạch Y, ngươi là ai? Vì sao ngươi và Mộc Bạch Y lại giống nhau như vậy?"
“A…… Như thế nào? Ngươi còn nhớ rõ Mộc Bạch Y sao? Còn nhớ rõ người cam tâm tình nguyện chờ ngươi giết hắn sao?" Trong mắt nam tử đột nhiên hiện ra mạt oán hận.
Nghe vậy, thân mình Ân Tử Di ban đầu có chút thẳng tắp giờ thì chếch về phía trước, lơ đãng cúi đầu nhìn ngón tay chính mình, ngữ khí thản nhiên, “ Nghe khẩu khí của ngươi khi nhắc tới Mộc Bạch Y, hẳn là dư nghiệt của Mộc gia năm đó đi. Thủ hạ làm bổn phận đuổi giết Mộc gia không hoàn thành trách nhiệm sao?"
“Thuộc hạ đáng chết!" Vừa dứt lời, một tiên quân cả người đầy máu đứng ở phía sau nữ tử vội vàng quỳ xuống, “Năm đó chính là thuộc hạ đuổi giết dư đảng Mộc gia, lúc ấy cả trăm người bọn họ liều mạng che chở cho một tiểu hài tử đào thoát, thuộc hạ đã mất vài ngày mới giết chết mọi người, chỉ có tiểu hài tử kia theo tiên phong mà rớt xuống dưới……."
Ân Tử Di nâng tay lên, ý bảo nam tử không cần phải nói tiếp, tiên phong là địa phương nào nàng biết, đó là ranh giới giữa hòa trạch và tiên môn, là địa phương rất kỳ lạ, tiên sĩ và ma sĩ có tu vi từ tôn cấp trở xuống thì ở nơi đó sẽ hoàn toàn bị áp chế, so với phàm nhân thì giống nhau, nếu tiên sĩ rớt xuống dưới trên cơ bản không có đường sống, hơn nữa ngọn núi đó rất dốc, cũng làm người ta khó mà tìm kiếm, trừ phi chính nàng đi, nhưng khi đó nàng…….
Mà ở bên kia Mộ Bạch Y nghe thấy mấy chữ rơi xuống tiên phong trong đầu hiện lên đủ loại suy nghĩ.
……….
“Mộc Thanh, hãy mang tiểu thiếu gia chạy đi!" Nam tử khuôn mặt ôn nhuận kiên định nói.
“Thiếu gia, vậy còn người?" Nam tử gọi là Mộc Thanh đi phía trước hai bước, vội vàng hỏi.
“Ta……." Nam tử trên mặt bỗng xuất hiện biểu tình cô đơn, “Đương nhiên là ở lại chỗ này, mục tiêu của nàng là ta và lão tổ, nếu ta không lưu lại, các ngươi sao có thể chạy thoát!"
“Nhưng nữ nhân kia bản lĩnh lớn như vậy, ngươi khẳng định sẽ chết đó, ca!" Một nam hài khoảng mười bốn tuổi đứng bên cạnh hài người hoảng sợ nói.
“Ta biết……." Trong mắt nam tử đột nhiên hiện ra mạt ôn nhu kỳ lạ, sờ sờ đầu nam tử, nhẹ giọng nói, “Cho dù như vậy ta cũng cam tâm tình nguyện……. Nếu có thể chết trong tay nàng, ta coi như là không uổng………"
Nhìn thái độ của nam tử trước mặt, nam hài như nghe thấy điều khó tin, gạt tay nam tử ra, hét lên, “Ta không rõ, ca, ngươi đang nói cái gì vậy! Ngươi mau đi cùng ta! Bằng không sẽ không kịp! Không thể……."
Nam hài còn chưa nói xong bỗng hôn mê bất tỉnh, Mộc Thanh ở một bên vội vàng ôm lấy, kinh ngạc ngẩng đầu, “Thiếu gia, người……."
“Để cho hắn ngủ……." Nam tử nhìn bộ dáng mê man của nam hài, ánh mắt nhu hòa, sau đó quay đầu nhìn Mộc Thanh, “Đi nhanh đi, đừng quay đầu lại, tốt nhất là có thể chạy tới Hòa Trạch, chỉ có nơi đó mới có đường sống."
“Thiếu……. Ai!" Mộc Thanh thấy ánh mắt của nam tử chỉ có thể nặng nề mà thở dài, ôm nam hài dẫn theo một đám người không quay đầu lại chạy đi.
“Đúng là huynh đệ tình thâm a, Mộc Bạch Y, không ngờ ngươi cũng có lúc ôn nhu như vậy a, ta nghĩ trừ bỏ gặp Ân Tử Nhược sẽ không thấy ngươi biểu lộ ôn nhu cho người khác chứ!" Tử y nữ tử dẫn theo một đám hắc y nhân đột nhiên xuất hiện.
“Tử Di…….." Nhìn thấy nữ tử bỗng xuất hiện trước mặt mình, Mộc Bạch Y trong mắt hiện lên mạt sáng rọi, lập tức ôn hòa nói, “Nàng đã đến rồi…….."
“Đúng, ta đang chờ nàng." Nam tử ánh mắt kiên định, “Ta chỉ muốn biết…….. Chuyện trong kính luân hồi nàng đưa cho ta xem đến tột cùng…….. Là thật hay giả?"
Nghe vậy, nữ tử không có lập tức trả lời, chỉ nhìn chăm chú ánh mắt nam tử chậm rãi nói, “Thật!"
Nghe nữ tử thừa nhận, nam tử đột nhiên nở nụ cười mỉm, ánh mắt bi thương mà tuyệt vọng, qua một hồi lâu mới nhẹ nhàng nói, “Tư cách của ta thì ra đã sớm mất từ lâu……."
Bên kia, nam hài liều mạng chạy về phía trước, nhưng một đám người phía sau không có bỏ qua cho hắn, hắn ngay cả cơ hội muốn rơi lệ bi thương cũng không có.
Mộc Thanh thúc bọn họ không có đuổi theo, khẳng định là đã xảy ra chuyện, ca ca cũng không có ở đây, không còn ai, cũng chỉ có một mình hắn…….
“A!" Mới ngây người, nam hài không phòng bị đột nhiên rơi từ trên ngọn núi xuống, đau quá, thật sự rất đau, hắn khẳng định là đã chết, ca ca……..
“Dừng lại, phía trước là tiên phong!" Thấy thế, đầu lĩnh nam tử chặn lại nói.
Đợi nam hài thức tỉnh lại, đập vào mắt chính là một lão nhân hiền lành đang mỉm cười, lập tức sợ tới mức co rụt người lại.
“Đừng sợ, đừng sợ, ta không có ác ý, ngươi tên là gì a? Sao lại từ trên tiên phong rơi xuống?" Lão nhân mỉm cười nhu hòa nhìn nam hài.
“Ta gọi là Mộc……." Nói xong, nam hài như là nhớ tới cái gì, mở miệng đáp, “…….. Bạch Y. Ta gọi là Mộ Bạch Y."
……….
“Nga, nói vậy mới nhớ, ta cũng đã nghĩ ra, ngươi chính là cái tiểu quỷ luôn đi theo sau Mộc Bạch Y đi? Gọi là gì nhỉ? Mộc…….. Hồng Liên……. Đúng không? A, khó trách ngươi gọi là ma tôn Hồng Liên a…….." Ân Tử Di lại cười nói.
“Đúng, ta là Mộc Hồng Liên, chính là đệ đệ của Mộc Bạch Y người mà ngươi giết chết năm đó!" Mộc Hồng Liên phẫn nộ nói.
“Ai…….. Không cần gán loạn tội danh cho ta, năm đó là Mộc Bạch Y tự nguyện chịu chết, cũng có thể xem như là tự sát, so với bị ta giết chết là hai việc khác nhau." Nữ tử phản bác nói.
“Ca ta nếu không phải thiệt tình yêu ngươi, sao lại tự nguyện chịu chết?" Mộc Hồng Liên căm giận bất bình nói.
“Sao? Tình yêu của hắn không đáng một đồng a, ta chẳng lẽ phải nên cảm động rơi nước mắt, ba quỳ chín lạy sao?" Nữ tử khinh miệt cười.
“Ngươi!" Mộc Hồng Liên hai mắt bỗng nhiên trở nên đỏ đậm, lập tức cả người hướng về phía Ân Tử Di.
Nữ tử thấy thế, hai tay nhẹ nhàng vỗ một cái lên tay vịn, cả người liền nhẹ nhàng khéo léo bay về trước, mà trong nháy mắt lúc nàng bay lên kia, nam tử đã phõng tới, hai tay chưởng một phát thật mạnh về phía trước, ghế dựa lúc trước của nữ tử nhất thời hóa thành bột phấn, mà dưới chỗ đặt ghế thì bị lõm một lỗ thật sâu, những người đứng gần đó cho dù tu vi như thế nào cũng bị công kích kia làm cho phun ra một ngụm máu bay ra ngoài.
Chiến đấu nháy mắt bắt đầu.
Ân Tử Di và Mộc Hồng Liên vì không muốn đả thương người của mình, nên hai người đồng thời lựa chọn đánh nhau ở trên không. Mà mấy người Tiết Linh cũng đều tự lựa chọn đối tượng chiến đấu, bắt đầu một vòng đánh nhau mới.
“Tỷ, Vô Thương, Nguyệt Kiến, Vũ Văn đại ca, không cần như vậy!" Tiết Mật nhịn không đựng lớn tiếng kêu lên, nhưng thanh âm của nàng căn bản không đủ lớn để át tiếng chém giết kia, rất nhanh đã bị vùi lấp.
Thấy thế, Tiết Mật gấp gáp, lại ngẩng đầu lên nhìn phía trên không, dùng hết khí lực la lớn, “Ân Tử Di!"
Hô một lúc, Tiết Mật rõ ràng thấy nữ tử đang ở trên không kia thoáng nhìn xuống dưới, nhưng công kích trong tay cũng không có ngừng lại. Nàng không dừng lại, không chỉ có nàng, tất cả mọi người cũng không có dừng lại, trong hỗn chiến chỉ cần ngươi ngừng, người bị thương tuyệt đối chính là ngươi! Nhưng mà, làm sao bây giờ? Nàng dao động, nàng bởi vì quá khứ của Ân Tử Di mà dao động, nàng thậm chí còn hy vọng song phương không thương tổn lẫn nhau, nhưng mọi việc trước mắt nói cho nàng biết, không có khả năng! Bởi vì mọi người đều là không chết không ngừng!
Sau đó Tiết mật như nhớ tới cái gì, liền chạy vào trong cung điện.
Nàng có thể nhân cơ hội này mà tìm phụ thân, ba ngày này Ân Tử Di căn bản là không hạn chế tự do của nàng, cho nên trong ba ngày này cũng đủ để nàng biết đừng đi lối vào tử y điện, chính là có một số chỗ nàng chưa từng đi qua, cho nên phụ thân khẳng định là ở nơi đó, kế tiếp chỉ cần cẩn thận tìm kiếm là được!
Chính là mới vừa bước được hai bước, liền bị người cản đường, “Tiết sư điệt, sao vội vàng vậy, đi đâu thế?"
“Hồng Anh!" Tiết Mật lạnh giọng nói, “Ngươi đúng là âm hồn không tiêu tan!"
“A………" Hồng y nữ tử cười duyên nói, “Đây là duyên phận của chúng ta a!"
“Phải không? Thấy người hiện tại ở thượng giới cũng không tồi, không biết vào đêm khuya, tiếu đảo chủ có tới báo mộng tìm ngươi không!" Tiết Mật ánh mắt lạnh băng nói, bọn họ đúng là cùng nữ nhân này dây dưa rất lâu!
Tiếng nói vừa dứt, sắc mặt nữ tử phía đối diện bỗng trở nên khó coi vô cùng, giơ tay định tát Tiết Mật.
Lại không ngờ bị Tiết Mật né tránh, chỉ nghe nàng hừ lạnh một tiếng nói, “Cái này gọi là thẹn quá hóa giận sao, trong ấn tượng của ta da mặt của ngươi không có mỏng như vậy a!"
“Miệng lưỡi cũng sắc bén đó!" Hồng Anh ánh mắt âm trầm, tấn công Tiết Mật.
“Tới vừa lúc!" Tiết Mật bỏ lại một câu như vậy, cũng nghênh chiến. Năm đó nàng và Tiết Linh ăn không ít khổ ở dưới tay nữ nhân này, hiện tại coi như là báo thù, hơn nữa tu luyện lâu như vậy vừa lúc thiếu một cái ma đao thạch!
Hai người ngươi tới ta đi mấy trận, Hồng Anh mới đầu còn đùa giỡn thì cũng dần dần nghiêm túc, vài năm không gặp, nha đầu kia tu vi tăng lên đáng kể, hơn nữa cũng không phải là chỉ làm cho có, mà thực lực rất vững chắc, xem ra trong hai năm này nha đầu kia chiếm được không ít lợi ích từ chỗ ma tôn a!
“Hừ!" Tiết Mật thấy đối phương cười lạnh một tiếng, vẻ mặt cũng không có nhạt đi, bỗng dư quang nơi khóe mắt liếc thấy một màn không thể tin, cả người luống cuống, vội vàng hướng về phía người nọ la lớn, “Ân Tử Di, cẩn thận!"
“Cần cẩn thận chính là ngươi!"
Nói còn chưa xong, công kích của Hồng Anh đã tới trước người Tiết Mật.
“Mật nhi!" Thích Vô Thương hốt hoảng thét lên, sau đó trơ mắt nhìn nữ tử mới đầu còn tràn đầy sức sống giờ thì phun một ngụm máu bay ngược ra ngoài, nam tử lúc này bất chấp địch nhân còn chung quanh, chỉ một lòng chạy lại chỗ nữ tử bị thương.
Đợi Thích Vô Thương tiếp được nữ tử, nhìn thấy Hồng Anh đứng đó, lửa giận bừng bừng giơ tay bắn ra một đạo màu đen, trực tiếp xuyên qua người ả, sắc mặt nam tử cũng hơi hơi trắng bệch, nhưng vẫn gắt gao ôm chặt người trong lòng.
Mà Hồng Anh tiếp nhận công kích này thì rớt từ không trung xuống, ngã trên mặt đất, chết không nhắm mắt.
Lúc này Tiết Mật hoàn toàn không quan tâm đến chuyện tình của Hồng Anh, chỉ khiếp sợ nhìn một màn đang diễn ra trước mắt, người xung quanh nháy mắt cũng im lặng, tầm mắt mọi người đều tập trung lên ba người phía trước.
Mộc Hồng Liên dừng công kích, khuôn mặt nghiêm túc, dẫn theo chút kinh ngạc. Ân Tử Di ôm bả vai ngã trên mặt đất, ánh mắt đùa cợt nhìn người đang đứng trước mặt nàng.
Mà người nọ vẻ mặt thường ôn hòa thì lúc này trở nên sắc bén, máu tươi từng giọt từng giọt nhỏ xuống, bạch y nam tử, nhìn qua vẫn đẹp đẽ phiêu dật như vậy, chỉ trừ bỏ trong mắt hắn xẹt qua một tia bi thống.
Ân Tử Di nâng tay chùi đi vết máu ở khóe miệng, nhìn người ở dưới chân nam tử, khóe miệng khẽ nhếch, “Sao? Nhịn nhiều năm như vậy cuối cùng cũng không nhịn được nữa à? Tấn Du tiên tôn đại nhân của ta."
“Tiên tôn!" Mọi người kinh hô.
“Tiểu Di, ngươi đừng mắc thêm lỗi lầm nữa!" Nam tử nhíu mày nói.
“Sai? Ta làm sai cái gì?" Nữ tử cười khẽ ra tiếng, “Mỗi người đều bị trừng phạt đúng tội, Mộc Bạch Y, Vũ Văn Trường Thanh, Ân Tử Nhược, kể cả người dưới chân ngươi cũng vậy, ta chỉ bắt bọn họ phải trả nợ thôi."
Nghe vậy, Vũ Văn Tắc, Tiết Linh, Mộc Hồng Liên sắc mặt mọi người bỗng trở nên khó coi, trong mắt Phượng Tấn Du lại tràn đầy khó hiểu cùng đau xót, “Tội? Vậy ngươi nói bọn họ rốt cuộc làm sai cái gì, đáng giá bắt bọn họ trả nợ như vậy! A Tuyệt năm đó thích ngươi như thế nào, ngươi chẳng lẽ không biết, mà mấy năm nay vì sao hắn phải trải qua cái dạng này?" Nam tử chỉ vào người dưới chân hắn nói.
Tiết Mật cả kinh, Thượng Quan Tuyệt còn sống, sao có thể còn sống? Bất quá…….
Ân Tử Di nhìn người dưới chân nam tử vẫn không nhúc nhích, cười càng lợi hại, “Thích? Đó là cái gì? Thích của hắn chỉ làm ta cảm thấy khuất nhục, ghê tởm……."
Nghe vậy, người ban đầu còn yên lặng bỗng kịch liệt run rẩy, nhưng ánh mắt của Ân Tử Di không có một tia dao động.
“Vậy Bạch Y thì sao? Tuy lúc ấy hắn không rõ người hắn thật lòng yêu là ai, nhưng ta biết kẻ trong cuộc thì u mê, hắn đối với Tử Nhược chỉ là ý loạn tình mê, nhưng đối với ngươi mới là khắc cốt ghi tâm, vì sao ngươi có thể hạ thủ với hắn được?" Phượng Tấn Du nhìn thẳng vào nữ tử hỏi.
Nghe thế, nữ tử nhíu mày, “Có phải ngươi còn muốn hỏi chuyện của từng người từng người phải không? Vũ Văn Trường Thanh? Ân Tử Nhược? Hay là……. Ngươi?"
Nghe nữ tử hỏi lại, Phượng Tấn Du không có nói tiếp, cứ nhìn ánh mắt của nàng, giống như muốn tìm ra thứ gì đó.
“Kỳ thật người ngươi yêu là Phượng đại ca phải không?" Mộc Hồng Liên chen vào hỏi một câu.
Ân Tử Di nghe thế chỉ thản nhiên cười cười, không có trả lời.
“Bằng không sao ngươi lại hạ cấm chế trên người Tiết Linh? Rõ ràng nàng là nữ nhi thân sinh của Phượng đại ca mà?" Trong thanh âm của Mộc Hồng Liên tràn đầy đùa cợt.
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người chấn kinh, chính là Tiết Linh và Phượng Tấn Du.
Mà nụ cười nơi khóe miệng của Ân Tử Di cũng từ từ thu lại, ngẩng đầu cười cười nói, “Đúng thì sao!"
Tiết Mật kinh ngạc nhìn Tiết Linh, sao lại thế? Chẳng lẽ nàng và Tiết Linh là cùng mẹ khác cha? Phụ thân nàng là Tiết Trục Lưu, mà của nàng ấy là Phượng Tấn Du?
Nghe Ân Tử Di thừa nhận, Phượng Tấn Du sắc mặt phức tạp nhìn Tiết Linh, thì ra sau sự kiện năm đó thì Tử Nhược có thai, nhưng……..
“Không, ta không tin! Phụ thân của ta chỉ là Tiết Trục Lưu, sao có thể là người khác? Mật nhi…….." Tiết Linh ánh mắt bàng hoàng nhìn Tiết Mật, hy vọng nàng có thể cho mình lời khẳng định.
“Tiết Mật, lại đây!" Không đợi Tiết Mật nói cái gì, Ân Tử Di liền mở miệng.
Tiết Mật ánh mắt nghi hoặc nhìn nàng.
“Lại đây đỡ ta!" Ân Tử Di nâng lên một bàn tay, ánh mắt thong dong.
“Ta…….." Tiết Mật khó xử nhìn Tiết Linh bên kia, ánh mắt do dự, còn không đợi nàng đưa ra quyết định, Ân Tử Di đột nhiên nôn ra một búng máu, hơn nữa không phải là máu màu đỏ, mà có xen lẫn màu xanh.
“Ngươi làm sao vậy?" Tiết Mật vội vàng chạy qua giúp đỡ nàng, kinh hoảng nói.
“Không có gì…….." Ân Tử Di lau vết máu, “Trúng độc thôi."
“Trúng độc? Ngươi sao lại trúng độc chứ? Rõ ràng……." Nói xong, Tiết Mật như là nhớ tới cái gì, ánh mắt lập tức trừng lớn, quay đầu nhìn Phượng Tấn Du đứng ở chỗ kia, phẫn hận nói, “Thật là đê tiện!"
Ánh mắt của những người khác nhất thời cũng tập trung lên người bạch y nam tử, tán thưởng có, hèn mọn có, nén giận có.
Nghe vậy, Phượng Tấn Du nhắm mắt, “Ta chỉ là không muốn nàng tiếp tục phạm sai lầm, ta sẽ không……."
“Ngươi thì biết cái gì, ngươi rõ ràng cái gì cũng không biết! Người đáng ghét nhất đó chính là ngươi, ra vẻ đạo mạo……." Nói càng về sau trong giọng Tiết Mật thế nhưng mang theo tia nức nở.
“Tiết Mật, đủ rồi!" Ân Tử Di chặn lại, ngẩng đầu nhìn nam tử cách đó không xa, nở nụ cười, “Có thể tìm được loại độc dược để hạ độc ta, ngươi thật là kiên nhẫn chịu đựng nhiều năm a!"
Người dưới chân Phượng Tấn Du hình như nghe hiểu hai chữ độc dược, vội vàng ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt có thể lúc ban đầu được xem là tà mị, nhìn tư thế của hắn hình như là muốn chạy lại bên này.
“Dừng lại!" Ân Tử Di ánh mắt hung ác, “Ngàn vạn lần không được lại đây, nếu không ta cho dù không bị độc chết, cũng sẽ bị ngươi làm cho ghê tởm mà chết, cứ đứng ở đó, cách xa ta ra, không được tiến thêm bước nào!"
Nghe vậy, nam tử liền lập tức ngừng lại, nhìn Ân Tử Di ánh mắt bi thương, nhưng đối phương lại hoàn toàn làm như không thấy.
“Phốc……." Ân Tử Di nói xong lại phun ra một búng máu, lúc này hơn phân nửa là máu đã biến thành màu xanh.
“Ngươi không phải là tử y tiên tôn sao? Ngươi không phải có rất nhiều pháp bảo linh dược sao? Nhất định là có biện pháp giải độc, hơn nữa ở chỗ ta cũng có rất nhiều tiên thảo……" Nói xong Tiết Mật từ không gian lấy ra một đống lớn dược thảo, ý đồ đút vào miệng Ân Tử Di, nhưng lại bị đối phương cự tuyệt, không những thế Tiết Mật còn phát hiện thần hồn của nàng thế mà chậm rãi suy yếu, này rốt cuộc là độc gì đây…….
“Thật tốt……." Ân Tử Di suy yếu nói.
“……. Cái gì?" Tiết Mật sắp khóc.
“Lúc này còn có thể gặp được ngươi thật là tốt, lúc chết có người ở cùng quê hương bên cạnh thật là tốt…… Từ trước tới nay ta chỉ có một mình thật sự là rất tịch mịch, thật sự……. Bản thân ta bị vây ở cái địa phương này, ra không được mà tiến cũng không được, kỳ thật kết cục này đối với ta là tốt nhất, ta đã đợi chuyện này rất lâu……. Chỉ là ta vẫn còn có điều tiếc nuối, ba mẹ ta, ba mẹ Hướng Đông, bọn họ tuổi già, mà hai người chúng ta không có ở bên cạnh, bọn họ về sau phải làm sao đây……." Nói đến đây nước mắt nữ tử chậm rãi chảy xuống, thanh âm càng thêm hư nhược, tay năm Tiết Mật cũng chậm chậm buông lỏng.
Phượng Tấn Du cùng nam tử bẩn thỉu kia nhìn thấy, trong mắt đều tràn đầy thương tiếc cùng bi thương.
“Ngươi…… Không cần lo lắng, bên kia có viện dưỡng lão, ta trước kia đã từng tới xem, việc ăn ngủ rất tốt, không phải lo! Hiện tại quan trọng nhất là, nhanh chóng giúp ngươi giải độc, nghe nói người đạt tới tu vi cấp đế là có thể xuyên qua thời không, ngươi thử một phen, chắc có thể trở về thăm bọn họ phải không……." Tiết Mật nói xong, phát hiện cánh tay nữ tử dần dần vô lực thả xuống.
“Không cần……." Nữ tử nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt vô thanh vô tức chảy xuống.
“A! A!" Chỉ thấynam nhân bẩn thỉu kia giống như bị kích thích, ôm đầu chạy ra ngoài, một hồi đã biến mất không thấy bóng dáng, mà Phượng Tấn Du thì bùm một tiếng quỳ xuống, hai tay buông lỏng trên đất, máu tươi đầm đìa, nước mắt cũng từng giọt từng giọt chảy xuống.
“Tiểu Di………"
“Ba!" Một khối ngọc kính đột nhiên xuất hiện trước mắt hắn, Phượng Tấn Du ngẩng đầu thấy Tiết Mật không chút biểu tình nói, “Nhìn xem, ngài cũng nên biết chuyện gì chứ, ha hả……. Tuy nói chuyện ngài làm không có gì sai…….." Chỉ là cũng không dễ chịu gì!
Đúng lúc này, ở phương xa từ giữa không trung đột nhiên xuất hiện một cột sáng vàng óng ánh, mọi người khắp thượng giới đều thấy được.
“Chuyện gì thế?" Ánh mắt mọi người đều nhìn vào cột sáng.
“Di, hình như bên trong cây cột có người……." Mọi người kinh hô.
Mộc Hồng Liên nheo lại hai mắt, nhìn chăm chú vào cột sáng kia, bỗng phát hiện thấy cái gì, trong mắt phát ra tia kinh hỉ, “……. Ngọc Hàn, là Ngọc Hàn……. Hắn thành công!"
Nghe vậy, mấy người Tiết Mật ngẩng đầu nhìn, chẳng lẽ Quân Ngọc Hàn dùng bốn năm thời gian đã đột phá tới tu vi cấp đế, không, không đúng, Tiết Mật ở trong lòng âm thầm lắc lắc đầu, chính nàng cũng trải qua thời gian ở nơi ba nghìn thế giới kia, bên ngoài là bốn năm, thì bên trong không biết là qua mấy ngàn mấy vạn năm đi.
“Không đúng……." Mộc Hồng Liền nhìn chăm chú vào cột sáng dần dần tiêu tán, trên mặt mang theo tia nghi hoặc, “Tu vi đạt tới cấp đế chính là tình hình như bây giơ sao? Sao cảm thấy hắn giống như biến mất khỏi thế giới này…….."
Nghe nam tử nói những lời này, cả người Tiết Mật giật mình, bàn tay ôm Ân Tử Di nắm chặt, biến mất? Có ý gì? Chẳng lẽ là tới bên kia…….
Mọi người thấy cột sáng vàng óng ánh kia cùng với người ở trong đó dần dần biến mất, vẻ mặt đều mang theo nghi hoặc thật lớn, chẳng lẽ đây là người có tu vi cấp đế? Chẳng lẽ người đạt tới tu vi này sẽ biến mất khỏi thượng giới, đi sang thế giới khác, mà trên thượng giới còn có một thế giới nữa?
Nhưng hiện tại không có bất kỳ ai có đáp án để trả lời những câu hỏi này, chỉ có thể trở thành lời thách đố cho hậu thế, chờ đợi hậu nhân đi giải tỏa nghi vấn này.
Năm năm sau.
Một đôi nam nữ mặc xiêm y màu trắng chậm rãi hướng nơi cao nhất ở trên núi đi bộ đến, nữ tử ôm một bó hoa lớn màu trắng thuần, đóa hoa tiên diễm ướt át.
Đợi lên đến đỉnh núi, hai người vừa mới ngẩng đầu liền thấy đủ loại hoa tươi ở trên mộ, phía trước lập một tấm bia, mặt trên khắc sáu chữ to, Cận môn Nghiêm thị chi mộ.
Tiết Mật ngồi xổm lẳng lặng nhìn ngôi mộ, đem hoa nhẹ nhàng đặt xuống, còn nhớ thời điểm nàng lập mộ cho Ân Tử Di, cơ hồ mọi người đều hỏi qua nàng, vì sao lại khắc những chữ này? Mỗi lần như thế nàng chỉ cười trừ cho qua, chưa từng có giải thích.
Nói thế nào đây? Đối với hai người đó hồi ức quý báu nhất là đoạn tình cảm kia, nhưng trên luân hồi kính kiếp trước kiếp này của Ân Tử Di cũng không có ghi lại, chỉ có nàng biết thôi, Tiết Mật nghĩ có lẽ nữ tử đó không muốn để người khác biết tới đoạn tình cảm đó của hai người, như bây giờ chính là kết cục tốt nhất.
“Trở về thôi……." Ngồi một lúc, Tiết Mật quay đầu nhìn Thích Vô Thương đứng ở phía sau nàng cười nói, kỳ thật chính nàng thật sự rất may mắn không phải sao, bởi vì thủy chung đều có một người như vậy đứng ở phía sau nàng.
“Không sang xem?" Thích Vô Thương chỉ chỉ căn nhà gỗ ở bên cạnh ngôi mộ.
“Không cần, không có gì để nói, chúng ta trở về đi!" Tiết Mật trả lời.
Nàng biết căn nhà gỗ chia chính là nơi ở của Phượng Tấn Du, năm đó sau khi hắn xem qua luân hồi kính nàng đưa cho hắn thì một đêm liền trắng đầu, kỳ thật hắn cũng yêu người đó đi, chuyện lúc trước nàng không có rõ ràng, vì sao tỷ tỷ thì là nữ nhân của hắn, mà vì sao hắn lại yêu Ân Tử Di, lúc lần đầu gặp mặt nàng từng hỏi qua hắn, vì sao không phản kháng? Trừ đi trách nhiệm, thì chính là yêu, một bên thì tự trách, một bên thì yêu say đắm, cuối cùng vẫn lựa chọn thực hiện như vậy.
Đôi khi lựa chọn chính là như vậy, hoặc hợp tình, hoặc hợp lý, thậm chí vừa hợp tình vừa hợp lý, chính là không hợp tâm thôi.
Mà sau khi hai người Tiết Mật rời đi không lâu, một nam tử quần áo tả tơi mang theo một bình rượu theo một hướng sơn đạo khác đi lên, cả người ngã trái ngã phải, tới trước nấm mồ thì mới ầm ầm ngã xuống, biểu tình giống như hoài niệm lại giống như ai oán, cuối cùng đều hóa thành thân thiết bi thương, ngửa cổ hớp một ngụm rượu to, nước mắt cùng nước rượu hòa vào nhau chảy xuống dưới.
Đúng lúc này, cánh cửa căn nhà gỗ đột nhiên mở ra, từ bên trong đi ra một bạch y nam tử một đầu tóc trắng, chỉ thấy hắn nhìn nhìn bó hoa đặt trước mộ, lại nhìn nhìn nam tử đang uống rượu ở kia, mắt nhắm lại, sau đó đi vào nhà.
Gió nhẹ nhàng thổi, vờn lên đóa hoa không biết tên ở nấm mồ, đột nhiên có hai “cánh hoa" lay động, một tím một trắng, bay lượn, thì ra là hai con bướm đậu trên hoa.
Chỉ thấy cánh bướm kia càng bay càng xa, càng bay càng cao, cuối cùng hoàn toàn biến mất tại một nơi trên bầu trời……..
Trên con đường âm u, Ân Tử Di cứ một mình đi thong thả, đột nhiên ở phía trước xuất hiện một trận gió, làn váy màu tím cùng áo choàng tối màu trên người nữ tử theo cơn gió kia mà bay phần phật, mái tóc dài buông xỏa cũng thổi tung lên, nhìn qua có cảm giác như không tồn tại.
Thực yên lặng a……. Ân Tử Di thầm nói, bản thân nàng coi như là sống ba đời, trừ bỏ hơn hai mươi năm sống ở ngoài kia lúc đầu, thì vẫn là một người lẻ loi độc hành, nhiều năm như vậy cũng đã thành thói quen, có lẽ chính nàng vốn nên là một người, đi đến hết đời!
Nghĩ vậy, nữ tử cười khẽ một tiếng, đi ra khỏi con đường âm u, ngẩng đầu nhìn trăng sáng như ngọc trên bầu trời, theo bản năng giơ tay với tới, cũng không biết là thời điểm nào mà dưỡng thành thói quen như vậy, lần nào thấy cũng không tự giác mà đưa tay ra muốn chạm vào, rõ ràng là sẽ không đụng tới không phải sao?
A…….. Thời gian trôi qua thật là nhanh……..
Nữ tử hạ tay xuống, xoay người rời đi, dưới ánh trăng, bóng dáng mảnh khảnh kia thật là cô tịch, cũng thật kiên cường.
Ba ngày sau.
Một nữ tử một thân tử y lười biếng tựa vào cái ghế to màu xanh ngọc, trước mặt nàng là một quảng trường rộng lớn, không có người, nhìn qua thật là yên tĩnh.
Nữ tử chậm rãi giơ tay lên, nâng cằm, khoảng không trước mặt bỗng xuất hiện một vật, ánh mắt chuyên chú, khóe miệng câu lên nụ cười không màng danh lợi, hết thảy đều tốt đẹp.
“Báo!" Một thanh âm ồn ào đột nhiên đánh vỡ không khí khó có được này, sau đó một bạch y nam tử xuất hiện, quỳ trước mặt nàng, “ Ma tôn Hồng Liên đã dẫn dắt rất đông ma binh tiến vào tử y thành, nhóm tiên quân đại nhân đã mang người tiến lên trấn áp, hiện tại rất là hỗn loạn, thuộc hạ……."
Nam tử còn chưa nói xong, đã bị nữ tử nhẹ giọng đánh gãy, “Chuyện trong thành, ngươi không cần phải xen vào. Đi xuống dẫn Tiết Mật lại đây cho ta……"
“Đại nhân!" Nam tử khiếp sợ ngẩng đầu, hắn tới đây là hy vọng tiên tôn đại nhân có thể cho hắn cái chỉ thị hay là mệnh lệnh gì đó, tử y thành của bọn họ chưa bao giờ bị mất mặt như thế này, nhưng không ngờ, tiên tôn đại nhân thế nhưng…….
Nữ tử lơ đãng liếc hắn một cái, ánh mắt bình thản vô ba, nhìn không ra cảm xúc gì, lại làm nam tử quỳ ở dưới kia sợ tới mức toàn thân run rẩy, vội vàng cúi đầu lớn tiếng nói, “…….. Dạ!" Sau đó rất nhanh lui xuống.
Thấy hắn đã rời đi, nữ tử nghiêng tai lắng nghe thanh âm càng ngày càng huyên náo, khóe miệng khẽ nhếch.
Bên kia, mấy người Tiết Linh, Nguyệt Kiến ánh mắt mãnh liệt đánh đuổi địch nhân trước mặt, ngẩng đầu nhìn Mộ Bạch Y đứng cùng với Ưng Vấn Thiên đang đối mặt với mười tiên quân thuộc hạ của Ân Tử Di, trong mắt tràn đầy lo lắng, nhưng tình hình chung quanh lại không cho bọn họ nghĩ nhiều, chỉ có thể nhanh chóng dấn thân vào một trận chiến mới.
“Mấy người bọn họ lại đây cứu ngươi à?" Nhìn Tiết Mật chậm rãi đi lại gần mình, Ân Tử Di mỉm cười nói.
“Ân." Tiết Mật gật gật đầu, sắc mặt rối rắm, đã nghe chuyện xưa của người trước này, không biết vì sao, nàng cứ cảm thấy không biết phải đối mặt với nàng ta thế nào, đồng tình gì đó thì khẳng định đối phương không cần, nhưng trong lòng nàng lại thật sự có chút vì nàng ta mà khó chịu. Nhưng nàng ta lại là địch nhân của nàng, bọn tỷ tỷ, Vô Thương còn đang ở bên ngoài chiến đấu, nàng sao có thể đối với người trước mặt này nảy sinh đồng tình chứ? Hơn nữa……
Như nghĩ tới cái gì, Tiết Mật bỗng ngẩng đầu nhìn nữ tử trước mặt, dừng một chút nói, “Năm đó ở Tu Chân Giới, thủ hạ của ngươi đã bắt cha ta đi phải không, lúc đăng tiên lộ, ngươi cũng đã thừa nhận người ở thượng giới. Với ta mà nói, Ân Tử Nhược đã chết đi kia, ta không biết, càng không có một chút cảm tình nào, nhưng Tiết Linh và Tiết Trục Lưu là hai người mà khi ta tiến vào thế giới này, đã đối xử với ta rất tốt, hiện tại ta chỉ muốn biết ngươi có đồng ý thả người đó ra hay không?"
Nói xong Tiết Mật khẩn trương nhìn người trước mặt, kỳ thật ý tưởng nàng đến thượng giới rất là đơn giản, chính là vì cứu Tiết Trục Lưu, không có ý nghĩ khác.
“Nga, phải không?" Ân Tử Di nâng cằm, người hơi hướng về phía trước nhìn Tiết Mật, “Chờ chuyện này chấm dứt, ta sẽ nói cho ngươi biết, thế nào?"
Nghe vậy Tiết Mật cắn cắn môi, chuyện này…… Chấm dứt thế nào? Trước không nói Tiết Linh và nàng có thù giết mẹ, chính là Vũ Văn Tắc và nàng cũng có mối hận diệt môn, hơn nữa……. Sư phụ hiện tại của nàng tên của hắn là Mộ Bạch Y, cùng với Mộc Bạch Y trong chuyện xưa kia không có quan hệ, nàng như thế nào cũng không tin!
Nhìn thấy Tiết Mật cau mày, Ân Tử Di nở nụ cười, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía trước, ánh mắt ngưng trọng, thản nhiên mở miệng nói, “Sẽ chấm dứt……."
Nghe vậy Tiết Mật quay đầu, nhìn ánh mắt kiên định của hoa y nữ tử trước mặt, trong lòng đột nhiên nổi lên cảm giác kỳ dị, nhưng không đợi nàng kịp nhận ra đây là cảm giác gì, phía trước đột nhiên truyền đến một tiếng nổ, hai bạch y nam tử cả người toàn là máu bay ra, mặt đất lúc đầu bằng phẳng thì bây giờ đã bị khoét thành hai cái lỗ thật sâu, máu văng đầy đất.
Thấy thế, Tiết Mật hoảng sợ, sau đó liền thấy Mộ Bạch Y mang mặt nạ dẫn theo một đám người tiến vào, Thích Vô Thương, Vũ Văn Tắc, Nguyệt Kiến, Ưng Vấn Thiên mấy người bọn họ đều ở đó, chỉ là trên người đều dính máu, vô cùng chật vật.
“Tỷ tỷ, Vô Thương……" Tiết Mật theo bản năng đi lên phía trước vài bước, miệng lẩm nhẩm.
“Đúng là đông a!" Ân Tử Di nở nụ cười.
“Đối thủ là tử y tiên tôn, cho dù đem cả binh lực của hòa trạch cũng không nhất định địch nổi! Đương nhiên phải thận trọng." Mộ Bạch Y đồng dạng cười cười, sau đó một đám người phía sau cũng đi đến, mà người cùng bọn họ đánh nhau lúc nãy cũng hỗ trợ người bị thương vội vàng đứng ở phía sau Ân Tử Di, song phương hiện ra thế giằng co.
“A……. Ta vẫn cảm thấy thân hình của ngươi có chút quen thuộc…… Ma tôn Hồng Liên…….." Ân Tử Di nhíu mày, nói từng chữ.
Nghe vậy, Tiết Mật cả kinh, nhưng không đợi nàng kịp phản ứng, một đạo ánh sáng trắng dài mảnh liền trực tiếp đánh vào người Mộ Bạch Y.
Nhưng kỳ quái chính là, đối phương như hoàn toàn không nhìn thấy, đứng tại chỗ không nhúc nhích, mặc cho bạch quang đánh vào người.
“Sư……." Tiết Mật mới vừa phát ra được một tiếng, liền phát hiện mặc na Hồng Liên trên mặt bạch y nam tử phía đối diện như bị người cắt, chia thành hai mảnh rơi xuống đất, hé ra một khuôn mặt ôn nhuận như ngọc.
Nhìn thấy khuôn mặt kia, Ân Tử Di biểu tình nghiêm túc, nói, “Mộc Bạch Y……"
Nhưng khi nhìn thấy nụ cười tà tứ trên khuôn mặt kia, nữ tử híp mắt, “……. Không đúng, ngươi không phải là Mộc Bạch Y, ngươi là ai? Vì sao ngươi và Mộc Bạch Y lại giống nhau như vậy?"
“A…… Như thế nào? Ngươi còn nhớ rõ Mộc Bạch Y sao? Còn nhớ rõ người cam tâm tình nguyện chờ ngươi giết hắn sao?" Trong mắt nam tử đột nhiên hiện ra mạt oán hận.
Nghe vậy, thân mình Ân Tử Di ban đầu có chút thẳng tắp giờ thì chếch về phía trước, lơ đãng cúi đầu nhìn ngón tay chính mình, ngữ khí thản nhiên, “ Nghe khẩu khí của ngươi khi nhắc tới Mộc Bạch Y, hẳn là dư nghiệt của Mộc gia năm đó đi. Thủ hạ làm bổn phận đuổi giết Mộc gia không hoàn thành trách nhiệm sao?"
“Thuộc hạ đáng chết!" Vừa dứt lời, một tiên quân cả người đầy máu đứng ở phía sau nữ tử vội vàng quỳ xuống, “Năm đó chính là thuộc hạ đuổi giết dư đảng Mộc gia, lúc ấy cả trăm người bọn họ liều mạng che chở cho một tiểu hài tử đào thoát, thuộc hạ đã mất vài ngày mới giết chết mọi người, chỉ có tiểu hài tử kia theo tiên phong mà rớt xuống dưới……."
Ân Tử Di nâng tay lên, ý bảo nam tử không cần phải nói tiếp, tiên phong là địa phương nào nàng biết, đó là ranh giới giữa hòa trạch và tiên môn, là địa phương rất kỳ lạ, tiên sĩ và ma sĩ có tu vi từ tôn cấp trở xuống thì ở nơi đó sẽ hoàn toàn bị áp chế, so với phàm nhân thì giống nhau, nếu tiên sĩ rớt xuống dưới trên cơ bản không có đường sống, hơn nữa ngọn núi đó rất dốc, cũng làm người ta khó mà tìm kiếm, trừ phi chính nàng đi, nhưng khi đó nàng…….
Mà ở bên kia Mộ Bạch Y nghe thấy mấy chữ rơi xuống tiên phong trong đầu hiện lên đủ loại suy nghĩ.
……….
“Mộc Thanh, hãy mang tiểu thiếu gia chạy đi!" Nam tử khuôn mặt ôn nhuận kiên định nói.
“Thiếu gia, vậy còn người?" Nam tử gọi là Mộc Thanh đi phía trước hai bước, vội vàng hỏi.
“Ta……." Nam tử trên mặt bỗng xuất hiện biểu tình cô đơn, “Đương nhiên là ở lại chỗ này, mục tiêu của nàng là ta và lão tổ, nếu ta không lưu lại, các ngươi sao có thể chạy thoát!"
“Nhưng nữ nhân kia bản lĩnh lớn như vậy, ngươi khẳng định sẽ chết đó, ca!" Một nam hài khoảng mười bốn tuổi đứng bên cạnh hài người hoảng sợ nói.
“Ta biết……." Trong mắt nam tử đột nhiên hiện ra mạt ôn nhu kỳ lạ, sờ sờ đầu nam tử, nhẹ giọng nói, “Cho dù như vậy ta cũng cam tâm tình nguyện……. Nếu có thể chết trong tay nàng, ta coi như là không uổng………"
Nhìn thái độ của nam tử trước mặt, nam hài như nghe thấy điều khó tin, gạt tay nam tử ra, hét lên, “Ta không rõ, ca, ngươi đang nói cái gì vậy! Ngươi mau đi cùng ta! Bằng không sẽ không kịp! Không thể……."
Nam hài còn chưa nói xong bỗng hôn mê bất tỉnh, Mộc Thanh ở một bên vội vàng ôm lấy, kinh ngạc ngẩng đầu, “Thiếu gia, người……."
“Để cho hắn ngủ……." Nam tử nhìn bộ dáng mê man của nam hài, ánh mắt nhu hòa, sau đó quay đầu nhìn Mộc Thanh, “Đi nhanh đi, đừng quay đầu lại, tốt nhất là có thể chạy tới Hòa Trạch, chỉ có nơi đó mới có đường sống."
“Thiếu……. Ai!" Mộc Thanh thấy ánh mắt của nam tử chỉ có thể nặng nề mà thở dài, ôm nam hài dẫn theo một đám người không quay đầu lại chạy đi.
“Đúng là huynh đệ tình thâm a, Mộc Bạch Y, không ngờ ngươi cũng có lúc ôn nhu như vậy a, ta nghĩ trừ bỏ gặp Ân Tử Nhược sẽ không thấy ngươi biểu lộ ôn nhu cho người khác chứ!" Tử y nữ tử dẫn theo một đám hắc y nhân đột nhiên xuất hiện.
“Tử Di…….." Nhìn thấy nữ tử bỗng xuất hiện trước mặt mình, Mộc Bạch Y trong mắt hiện lên mạt sáng rọi, lập tức ôn hòa nói, “Nàng đã đến rồi…….."
“Đúng, ta đang chờ nàng." Nam tử ánh mắt kiên định, “Ta chỉ muốn biết…….. Chuyện trong kính luân hồi nàng đưa cho ta xem đến tột cùng…….. Là thật hay giả?"
Nghe vậy, nữ tử không có lập tức trả lời, chỉ nhìn chăm chú ánh mắt nam tử chậm rãi nói, “Thật!"
Nghe nữ tử thừa nhận, nam tử đột nhiên nở nụ cười mỉm, ánh mắt bi thương mà tuyệt vọng, qua một hồi lâu mới nhẹ nhàng nói, “Tư cách của ta thì ra đã sớm mất từ lâu……."
Bên kia, nam hài liều mạng chạy về phía trước, nhưng một đám người phía sau không có bỏ qua cho hắn, hắn ngay cả cơ hội muốn rơi lệ bi thương cũng không có.
Mộc Thanh thúc bọn họ không có đuổi theo, khẳng định là đã xảy ra chuyện, ca ca cũng không có ở đây, không còn ai, cũng chỉ có một mình hắn…….
“A!" Mới ngây người, nam hài không phòng bị đột nhiên rơi từ trên ngọn núi xuống, đau quá, thật sự rất đau, hắn khẳng định là đã chết, ca ca……..
“Dừng lại, phía trước là tiên phong!" Thấy thế, đầu lĩnh nam tử chặn lại nói.
Đợi nam hài thức tỉnh lại, đập vào mắt chính là một lão nhân hiền lành đang mỉm cười, lập tức sợ tới mức co rụt người lại.
“Đừng sợ, đừng sợ, ta không có ác ý, ngươi tên là gì a? Sao lại từ trên tiên phong rơi xuống?" Lão nhân mỉm cười nhu hòa nhìn nam hài.
“Ta gọi là Mộc……." Nói xong, nam hài như là nhớ tới cái gì, mở miệng đáp, “…….. Bạch Y. Ta gọi là Mộ Bạch Y."
……….
“Nga, nói vậy mới nhớ, ta cũng đã nghĩ ra, ngươi chính là cái tiểu quỷ luôn đi theo sau Mộc Bạch Y đi? Gọi là gì nhỉ? Mộc…….. Hồng Liên……. Đúng không? A, khó trách ngươi gọi là ma tôn Hồng Liên a…….." Ân Tử Di lại cười nói.
“Đúng, ta là Mộc Hồng Liên, chính là đệ đệ của Mộc Bạch Y người mà ngươi giết chết năm đó!" Mộc Hồng Liên phẫn nộ nói.
“Ai…….. Không cần gán loạn tội danh cho ta, năm đó là Mộc Bạch Y tự nguyện chịu chết, cũng có thể xem như là tự sát, so với bị ta giết chết là hai việc khác nhau." Nữ tử phản bác nói.
“Ca ta nếu không phải thiệt tình yêu ngươi, sao lại tự nguyện chịu chết?" Mộc Hồng Liên căm giận bất bình nói.
“Sao? Tình yêu của hắn không đáng một đồng a, ta chẳng lẽ phải nên cảm động rơi nước mắt, ba quỳ chín lạy sao?" Nữ tử khinh miệt cười.
“Ngươi!" Mộc Hồng Liên hai mắt bỗng nhiên trở nên đỏ đậm, lập tức cả người hướng về phía Ân Tử Di.
Nữ tử thấy thế, hai tay nhẹ nhàng vỗ một cái lên tay vịn, cả người liền nhẹ nhàng khéo léo bay về trước, mà trong nháy mắt lúc nàng bay lên kia, nam tử đã phõng tới, hai tay chưởng một phát thật mạnh về phía trước, ghế dựa lúc trước của nữ tử nhất thời hóa thành bột phấn, mà dưới chỗ đặt ghế thì bị lõm một lỗ thật sâu, những người đứng gần đó cho dù tu vi như thế nào cũng bị công kích kia làm cho phun ra một ngụm máu bay ra ngoài.
Chiến đấu nháy mắt bắt đầu.
Ân Tử Di và Mộc Hồng Liên vì không muốn đả thương người của mình, nên hai người đồng thời lựa chọn đánh nhau ở trên không. Mà mấy người Tiết Linh cũng đều tự lựa chọn đối tượng chiến đấu, bắt đầu một vòng đánh nhau mới.
“Tỷ, Vô Thương, Nguyệt Kiến, Vũ Văn đại ca, không cần như vậy!" Tiết Mật nhịn không đựng lớn tiếng kêu lên, nhưng thanh âm của nàng căn bản không đủ lớn để át tiếng chém giết kia, rất nhanh đã bị vùi lấp.
Thấy thế, Tiết Mật gấp gáp, lại ngẩng đầu lên nhìn phía trên không, dùng hết khí lực la lớn, “Ân Tử Di!"
Hô một lúc, Tiết Mật rõ ràng thấy nữ tử đang ở trên không kia thoáng nhìn xuống dưới, nhưng công kích trong tay cũng không có ngừng lại. Nàng không dừng lại, không chỉ có nàng, tất cả mọi người cũng không có dừng lại, trong hỗn chiến chỉ cần ngươi ngừng, người bị thương tuyệt đối chính là ngươi! Nhưng mà, làm sao bây giờ? Nàng dao động, nàng bởi vì quá khứ của Ân Tử Di mà dao động, nàng thậm chí còn hy vọng song phương không thương tổn lẫn nhau, nhưng mọi việc trước mắt nói cho nàng biết, không có khả năng! Bởi vì mọi người đều là không chết không ngừng!
Sau đó Tiết mật như nhớ tới cái gì, liền chạy vào trong cung điện.
Nàng có thể nhân cơ hội này mà tìm phụ thân, ba ngày này Ân Tử Di căn bản là không hạn chế tự do của nàng, cho nên trong ba ngày này cũng đủ để nàng biết đừng đi lối vào tử y điện, chính là có một số chỗ nàng chưa từng đi qua, cho nên phụ thân khẳng định là ở nơi đó, kế tiếp chỉ cần cẩn thận tìm kiếm là được!
Chính là mới vừa bước được hai bước, liền bị người cản đường, “Tiết sư điệt, sao vội vàng vậy, đi đâu thế?"
“Hồng Anh!" Tiết Mật lạnh giọng nói, “Ngươi đúng là âm hồn không tiêu tan!"
“A………" Hồng y nữ tử cười duyên nói, “Đây là duyên phận của chúng ta a!"
“Phải không? Thấy người hiện tại ở thượng giới cũng không tồi, không biết vào đêm khuya, tiếu đảo chủ có tới báo mộng tìm ngươi không!" Tiết Mật ánh mắt lạnh băng nói, bọn họ đúng là cùng nữ nhân này dây dưa rất lâu!
Tiếng nói vừa dứt, sắc mặt nữ tử phía đối diện bỗng trở nên khó coi vô cùng, giơ tay định tát Tiết Mật.
Lại không ngờ bị Tiết Mật né tránh, chỉ nghe nàng hừ lạnh một tiếng nói, “Cái này gọi là thẹn quá hóa giận sao, trong ấn tượng của ta da mặt của ngươi không có mỏng như vậy a!"
“Miệng lưỡi cũng sắc bén đó!" Hồng Anh ánh mắt âm trầm, tấn công Tiết Mật.
“Tới vừa lúc!" Tiết Mật bỏ lại một câu như vậy, cũng nghênh chiến. Năm đó nàng và Tiết Linh ăn không ít khổ ở dưới tay nữ nhân này, hiện tại coi như là báo thù, hơn nữa tu luyện lâu như vậy vừa lúc thiếu một cái ma đao thạch!
Hai người ngươi tới ta đi mấy trận, Hồng Anh mới đầu còn đùa giỡn thì cũng dần dần nghiêm túc, vài năm không gặp, nha đầu kia tu vi tăng lên đáng kể, hơn nữa cũng không phải là chỉ làm cho có, mà thực lực rất vững chắc, xem ra trong hai năm này nha đầu kia chiếm được không ít lợi ích từ chỗ ma tôn a!
“Hừ!" Tiết Mật thấy đối phương cười lạnh một tiếng, vẻ mặt cũng không có nhạt đi, bỗng dư quang nơi khóe mắt liếc thấy một màn không thể tin, cả người luống cuống, vội vàng hướng về phía người nọ la lớn, “Ân Tử Di, cẩn thận!"
“Cần cẩn thận chính là ngươi!"
Nói còn chưa xong, công kích của Hồng Anh đã tới trước người Tiết Mật.
“Mật nhi!" Thích Vô Thương hốt hoảng thét lên, sau đó trơ mắt nhìn nữ tử mới đầu còn tràn đầy sức sống giờ thì phun một ngụm máu bay ngược ra ngoài, nam tử lúc này bất chấp địch nhân còn chung quanh, chỉ một lòng chạy lại chỗ nữ tử bị thương.
Đợi Thích Vô Thương tiếp được nữ tử, nhìn thấy Hồng Anh đứng đó, lửa giận bừng bừng giơ tay bắn ra một đạo màu đen, trực tiếp xuyên qua người ả, sắc mặt nam tử cũng hơi hơi trắng bệch, nhưng vẫn gắt gao ôm chặt người trong lòng.
Mà Hồng Anh tiếp nhận công kích này thì rớt từ không trung xuống, ngã trên mặt đất, chết không nhắm mắt.
Lúc này Tiết Mật hoàn toàn không quan tâm đến chuyện tình của Hồng Anh, chỉ khiếp sợ nhìn một màn đang diễn ra trước mắt, người xung quanh nháy mắt cũng im lặng, tầm mắt mọi người đều tập trung lên ba người phía trước.
Mộc Hồng Liên dừng công kích, khuôn mặt nghiêm túc, dẫn theo chút kinh ngạc. Ân Tử Di ôm bả vai ngã trên mặt đất, ánh mắt đùa cợt nhìn người đang đứng trước mặt nàng.
Mà người nọ vẻ mặt thường ôn hòa thì lúc này trở nên sắc bén, máu tươi từng giọt từng giọt nhỏ xuống, bạch y nam tử, nhìn qua vẫn đẹp đẽ phiêu dật như vậy, chỉ trừ bỏ trong mắt hắn xẹt qua một tia bi thống.
Ân Tử Di nâng tay chùi đi vết máu ở khóe miệng, nhìn người ở dưới chân nam tử, khóe miệng khẽ nhếch, “Sao? Nhịn nhiều năm như vậy cuối cùng cũng không nhịn được nữa à? Tấn Du tiên tôn đại nhân của ta."
“Tiên tôn!" Mọi người kinh hô.
“Tiểu Di, ngươi đừng mắc thêm lỗi lầm nữa!" Nam tử nhíu mày nói.
“Sai? Ta làm sai cái gì?" Nữ tử cười khẽ ra tiếng, “Mỗi người đều bị trừng phạt đúng tội, Mộc Bạch Y, Vũ Văn Trường Thanh, Ân Tử Nhược, kể cả người dưới chân ngươi cũng vậy, ta chỉ bắt bọn họ phải trả nợ thôi."
Nghe vậy, Vũ Văn Tắc, Tiết Linh, Mộc Hồng Liên sắc mặt mọi người bỗng trở nên khó coi, trong mắt Phượng Tấn Du lại tràn đầy khó hiểu cùng đau xót, “Tội? Vậy ngươi nói bọn họ rốt cuộc làm sai cái gì, đáng giá bắt bọn họ trả nợ như vậy! A Tuyệt năm đó thích ngươi như thế nào, ngươi chẳng lẽ không biết, mà mấy năm nay vì sao hắn phải trải qua cái dạng này?" Nam tử chỉ vào người dưới chân hắn nói.
Tiết Mật cả kinh, Thượng Quan Tuyệt còn sống, sao có thể còn sống? Bất quá…….
Ân Tử Di nhìn người dưới chân nam tử vẫn không nhúc nhích, cười càng lợi hại, “Thích? Đó là cái gì? Thích của hắn chỉ làm ta cảm thấy khuất nhục, ghê tởm……."
Nghe vậy, người ban đầu còn yên lặng bỗng kịch liệt run rẩy, nhưng ánh mắt của Ân Tử Di không có một tia dao động.
“Vậy Bạch Y thì sao? Tuy lúc ấy hắn không rõ người hắn thật lòng yêu là ai, nhưng ta biết kẻ trong cuộc thì u mê, hắn đối với Tử Nhược chỉ là ý loạn tình mê, nhưng đối với ngươi mới là khắc cốt ghi tâm, vì sao ngươi có thể hạ thủ với hắn được?" Phượng Tấn Du nhìn thẳng vào nữ tử hỏi.
Nghe thế, nữ tử nhíu mày, “Có phải ngươi còn muốn hỏi chuyện của từng người từng người phải không? Vũ Văn Trường Thanh? Ân Tử Nhược? Hay là……. Ngươi?"
Nghe nữ tử hỏi lại, Phượng Tấn Du không có nói tiếp, cứ nhìn ánh mắt của nàng, giống như muốn tìm ra thứ gì đó.
“Kỳ thật người ngươi yêu là Phượng đại ca phải không?" Mộc Hồng Liên chen vào hỏi một câu.
Ân Tử Di nghe thế chỉ thản nhiên cười cười, không có trả lời.
“Bằng không sao ngươi lại hạ cấm chế trên người Tiết Linh? Rõ ràng nàng là nữ nhi thân sinh của Phượng đại ca mà?" Trong thanh âm của Mộc Hồng Liên tràn đầy đùa cợt.
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người chấn kinh, chính là Tiết Linh và Phượng Tấn Du.
Mà nụ cười nơi khóe miệng của Ân Tử Di cũng từ từ thu lại, ngẩng đầu cười cười nói, “Đúng thì sao!"
Tiết Mật kinh ngạc nhìn Tiết Linh, sao lại thế? Chẳng lẽ nàng và Tiết Linh là cùng mẹ khác cha? Phụ thân nàng là Tiết Trục Lưu, mà của nàng ấy là Phượng Tấn Du?
Nghe Ân Tử Di thừa nhận, Phượng Tấn Du sắc mặt phức tạp nhìn Tiết Linh, thì ra sau sự kiện năm đó thì Tử Nhược có thai, nhưng……..
“Không, ta không tin! Phụ thân của ta chỉ là Tiết Trục Lưu, sao có thể là người khác? Mật nhi…….." Tiết Linh ánh mắt bàng hoàng nhìn Tiết Mật, hy vọng nàng có thể cho mình lời khẳng định.
“Tiết Mật, lại đây!" Không đợi Tiết Mật nói cái gì, Ân Tử Di liền mở miệng.
Tiết Mật ánh mắt nghi hoặc nhìn nàng.
“Lại đây đỡ ta!" Ân Tử Di nâng lên một bàn tay, ánh mắt thong dong.
“Ta…….." Tiết Mật khó xử nhìn Tiết Linh bên kia, ánh mắt do dự, còn không đợi nàng đưa ra quyết định, Ân Tử Di đột nhiên nôn ra một búng máu, hơn nữa không phải là máu màu đỏ, mà có xen lẫn màu xanh.
“Ngươi làm sao vậy?" Tiết Mật vội vàng chạy qua giúp đỡ nàng, kinh hoảng nói.
“Không có gì…….." Ân Tử Di lau vết máu, “Trúng độc thôi."
“Trúng độc? Ngươi sao lại trúng độc chứ? Rõ ràng……." Nói xong, Tiết Mật như là nhớ tới cái gì, ánh mắt lập tức trừng lớn, quay đầu nhìn Phượng Tấn Du đứng ở chỗ kia, phẫn hận nói, “Thật là đê tiện!"
Ánh mắt của những người khác nhất thời cũng tập trung lên người bạch y nam tử, tán thưởng có, hèn mọn có, nén giận có.
Nghe vậy, Phượng Tấn Du nhắm mắt, “Ta chỉ là không muốn nàng tiếp tục phạm sai lầm, ta sẽ không……."
“Ngươi thì biết cái gì, ngươi rõ ràng cái gì cũng không biết! Người đáng ghét nhất đó chính là ngươi, ra vẻ đạo mạo……." Nói càng về sau trong giọng Tiết Mật thế nhưng mang theo tia nức nở.
“Tiết Mật, đủ rồi!" Ân Tử Di chặn lại, ngẩng đầu nhìn nam tử cách đó không xa, nở nụ cười, “Có thể tìm được loại độc dược để hạ độc ta, ngươi thật là kiên nhẫn chịu đựng nhiều năm a!"
Người dưới chân Phượng Tấn Du hình như nghe hiểu hai chữ độc dược, vội vàng ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt có thể lúc ban đầu được xem là tà mị, nhìn tư thế của hắn hình như là muốn chạy lại bên này.
“Dừng lại!" Ân Tử Di ánh mắt hung ác, “Ngàn vạn lần không được lại đây, nếu không ta cho dù không bị độc chết, cũng sẽ bị ngươi làm cho ghê tởm mà chết, cứ đứng ở đó, cách xa ta ra, không được tiến thêm bước nào!"
Nghe vậy, nam tử liền lập tức ngừng lại, nhìn Ân Tử Di ánh mắt bi thương, nhưng đối phương lại hoàn toàn làm như không thấy.
“Phốc……." Ân Tử Di nói xong lại phun ra một búng máu, lúc này hơn phân nửa là máu đã biến thành màu xanh.
“Ngươi không phải là tử y tiên tôn sao? Ngươi không phải có rất nhiều pháp bảo linh dược sao? Nhất định là có biện pháp giải độc, hơn nữa ở chỗ ta cũng có rất nhiều tiên thảo……" Nói xong Tiết Mật từ không gian lấy ra một đống lớn dược thảo, ý đồ đút vào miệng Ân Tử Di, nhưng lại bị đối phương cự tuyệt, không những thế Tiết Mật còn phát hiện thần hồn của nàng thế mà chậm rãi suy yếu, này rốt cuộc là độc gì đây…….
“Thật tốt……." Ân Tử Di suy yếu nói.
“……. Cái gì?" Tiết Mật sắp khóc.
“Lúc này còn có thể gặp được ngươi thật là tốt, lúc chết có người ở cùng quê hương bên cạnh thật là tốt…… Từ trước tới nay ta chỉ có một mình thật sự là rất tịch mịch, thật sự……. Bản thân ta bị vây ở cái địa phương này, ra không được mà tiến cũng không được, kỳ thật kết cục này đối với ta là tốt nhất, ta đã đợi chuyện này rất lâu……. Chỉ là ta vẫn còn có điều tiếc nuối, ba mẹ ta, ba mẹ Hướng Đông, bọn họ tuổi già, mà hai người chúng ta không có ở bên cạnh, bọn họ về sau phải làm sao đây……." Nói đến đây nước mắt nữ tử chậm rãi chảy xuống, thanh âm càng thêm hư nhược, tay năm Tiết Mật cũng chậm chậm buông lỏng.
Phượng Tấn Du cùng nam tử bẩn thỉu kia nhìn thấy, trong mắt đều tràn đầy thương tiếc cùng bi thương.
“Ngươi…… Không cần lo lắng, bên kia có viện dưỡng lão, ta trước kia đã từng tới xem, việc ăn ngủ rất tốt, không phải lo! Hiện tại quan trọng nhất là, nhanh chóng giúp ngươi giải độc, nghe nói người đạt tới tu vi cấp đế là có thể xuyên qua thời không, ngươi thử một phen, chắc có thể trở về thăm bọn họ phải không……." Tiết Mật nói xong, phát hiện cánh tay nữ tử dần dần vô lực thả xuống.
“Không cần……." Nữ tử nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt vô thanh vô tức chảy xuống.
“A! A!" Chỉ thấynam nhân bẩn thỉu kia giống như bị kích thích, ôm đầu chạy ra ngoài, một hồi đã biến mất không thấy bóng dáng, mà Phượng Tấn Du thì bùm một tiếng quỳ xuống, hai tay buông lỏng trên đất, máu tươi đầm đìa, nước mắt cũng từng giọt từng giọt chảy xuống.
“Tiểu Di………"
“Ba!" Một khối ngọc kính đột nhiên xuất hiện trước mắt hắn, Phượng Tấn Du ngẩng đầu thấy Tiết Mật không chút biểu tình nói, “Nhìn xem, ngài cũng nên biết chuyện gì chứ, ha hả……. Tuy nói chuyện ngài làm không có gì sai…….." Chỉ là cũng không dễ chịu gì!
Đúng lúc này, ở phương xa từ giữa không trung đột nhiên xuất hiện một cột sáng vàng óng ánh, mọi người khắp thượng giới đều thấy được.
“Chuyện gì thế?" Ánh mắt mọi người đều nhìn vào cột sáng.
“Di, hình như bên trong cây cột có người……." Mọi người kinh hô.
Mộc Hồng Liên nheo lại hai mắt, nhìn chăm chú vào cột sáng kia, bỗng phát hiện thấy cái gì, trong mắt phát ra tia kinh hỉ, “……. Ngọc Hàn, là Ngọc Hàn……. Hắn thành công!"
Nghe vậy, mấy người Tiết Mật ngẩng đầu nhìn, chẳng lẽ Quân Ngọc Hàn dùng bốn năm thời gian đã đột phá tới tu vi cấp đế, không, không đúng, Tiết Mật ở trong lòng âm thầm lắc lắc đầu, chính nàng cũng trải qua thời gian ở nơi ba nghìn thế giới kia, bên ngoài là bốn năm, thì bên trong không biết là qua mấy ngàn mấy vạn năm đi.
“Không đúng……." Mộc Hồng Liền nhìn chăm chú vào cột sáng dần dần tiêu tán, trên mặt mang theo tia nghi hoặc, “Tu vi đạt tới cấp đế chính là tình hình như bây giơ sao? Sao cảm thấy hắn giống như biến mất khỏi thế giới này…….."
Nghe nam tử nói những lời này, cả người Tiết Mật giật mình, bàn tay ôm Ân Tử Di nắm chặt, biến mất? Có ý gì? Chẳng lẽ là tới bên kia…….
Mọi người thấy cột sáng vàng óng ánh kia cùng với người ở trong đó dần dần biến mất, vẻ mặt đều mang theo nghi hoặc thật lớn, chẳng lẽ đây là người có tu vi cấp đế? Chẳng lẽ người đạt tới tu vi này sẽ biến mất khỏi thượng giới, đi sang thế giới khác, mà trên thượng giới còn có một thế giới nữa?
Nhưng hiện tại không có bất kỳ ai có đáp án để trả lời những câu hỏi này, chỉ có thể trở thành lời thách đố cho hậu thế, chờ đợi hậu nhân đi giải tỏa nghi vấn này.
Năm năm sau.
Một đôi nam nữ mặc xiêm y màu trắng chậm rãi hướng nơi cao nhất ở trên núi đi bộ đến, nữ tử ôm một bó hoa lớn màu trắng thuần, đóa hoa tiên diễm ướt át.
Đợi lên đến đỉnh núi, hai người vừa mới ngẩng đầu liền thấy đủ loại hoa tươi ở trên mộ, phía trước lập một tấm bia, mặt trên khắc sáu chữ to, Cận môn Nghiêm thị chi mộ.
Tiết Mật ngồi xổm lẳng lặng nhìn ngôi mộ, đem hoa nhẹ nhàng đặt xuống, còn nhớ thời điểm nàng lập mộ cho Ân Tử Di, cơ hồ mọi người đều hỏi qua nàng, vì sao lại khắc những chữ này? Mỗi lần như thế nàng chỉ cười trừ cho qua, chưa từng có giải thích.
Nói thế nào đây? Đối với hai người đó hồi ức quý báu nhất là đoạn tình cảm kia, nhưng trên luân hồi kính kiếp trước kiếp này của Ân Tử Di cũng không có ghi lại, chỉ có nàng biết thôi, Tiết Mật nghĩ có lẽ nữ tử đó không muốn để người khác biết tới đoạn tình cảm đó của hai người, như bây giờ chính là kết cục tốt nhất.
“Trở về thôi……." Ngồi một lúc, Tiết Mật quay đầu nhìn Thích Vô Thương đứng ở phía sau nàng cười nói, kỳ thật chính nàng thật sự rất may mắn không phải sao, bởi vì thủy chung đều có một người như vậy đứng ở phía sau nàng.
“Không sang xem?" Thích Vô Thương chỉ chỉ căn nhà gỗ ở bên cạnh ngôi mộ.
“Không cần, không có gì để nói, chúng ta trở về đi!" Tiết Mật trả lời.
Nàng biết căn nhà gỗ chia chính là nơi ở của Phượng Tấn Du, năm đó sau khi hắn xem qua luân hồi kính nàng đưa cho hắn thì một đêm liền trắng đầu, kỳ thật hắn cũng yêu người đó đi, chuyện lúc trước nàng không có rõ ràng, vì sao tỷ tỷ thì là nữ nhân của hắn, mà vì sao hắn lại yêu Ân Tử Di, lúc lần đầu gặp mặt nàng từng hỏi qua hắn, vì sao không phản kháng? Trừ đi trách nhiệm, thì chính là yêu, một bên thì tự trách, một bên thì yêu say đắm, cuối cùng vẫn lựa chọn thực hiện như vậy.
Đôi khi lựa chọn chính là như vậy, hoặc hợp tình, hoặc hợp lý, thậm chí vừa hợp tình vừa hợp lý, chính là không hợp tâm thôi.
Mà sau khi hai người Tiết Mật rời đi không lâu, một nam tử quần áo tả tơi mang theo một bình rượu theo một hướng sơn đạo khác đi lên, cả người ngã trái ngã phải, tới trước nấm mồ thì mới ầm ầm ngã xuống, biểu tình giống như hoài niệm lại giống như ai oán, cuối cùng đều hóa thành thân thiết bi thương, ngửa cổ hớp một ngụm rượu to, nước mắt cùng nước rượu hòa vào nhau chảy xuống dưới.
Đúng lúc này, cánh cửa căn nhà gỗ đột nhiên mở ra, từ bên trong đi ra một bạch y nam tử một đầu tóc trắng, chỉ thấy hắn nhìn nhìn bó hoa đặt trước mộ, lại nhìn nhìn nam tử đang uống rượu ở kia, mắt nhắm lại, sau đó đi vào nhà.
Gió nhẹ nhàng thổi, vờn lên đóa hoa không biết tên ở nấm mồ, đột nhiên có hai “cánh hoa" lay động, một tím một trắng, bay lượn, thì ra là hai con bướm đậu trên hoa.
Chỉ thấy cánh bướm kia càng bay càng xa, càng bay càng cao, cuối cùng hoàn toàn biến mất tại một nơi trên bầu trời……..
Tác giả :
Đường Mật