Tu Chân Nữ Phụ Đào Hoa Kiếp
Chương 16: Xích luyện
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
LUẬN
Đợi cho Tiết Mật từ giữa mê muội phục hồi tinh thần lại, phát hiện chính mình đang một thân một mình ở một địa phương xa lạ, chung quanh có nước suối chảy róc rách cùng bụi cây thấp bé không biết tên, thực im lặng. Mà mình thì nửa người chôn giữa dòng nước róc rách, phía dưới là mấy viên đá cuội đủ loại bị cọ rửa cực kỳ bóng loáng.
Dùng hai tay chống thân mình từ trong nước đi lên, Tiết Mật quan sát chung quanh, phát hiện địa phương to như vậy mà chỉ có một mình mình, không phải đâu?
“Tỷ! Tỷ! Ngươi có ở đây không? Tỷ……" Tiết Mật kéo chân ẩm ướt nhỏ tách tách từ dòng suối đi ra, hô lớn.
Không ai trả lời, có chút thất vọng ngừng lại, nghĩ đến lúc nãy tiến vào di tích, rõ ràng không có buông tay, không nghĩ tới lực lượng truyền tống lại lớn như vậy, cố gắng chống đỡ mà cũng bị rớt ra, sau đó hoa mắt chóng mặt nên cái gì cũng không biết. Tỷ hiện tại cũng không biết bị rơi vào nơi nào, hẳn là giống nguyên tác cùng nam chủ truyền tống đến một chỗ. Hiện tại mình cũng không ở bên cạnh nàng, thực có thể nàng cùng Độc Cô ý kết thù, làm sao bây giờ?……. Quên đi, vẫn là nhanh chóng chạy đến trung tâm di tích thôi.
Chính là nơi này là chỗ nào a? Trong sách cùng thực tế hình ảnh vẫn là khác biệt không nhỏ, đi như thế nào?
Tiết Mật đứng giữa bụi cây có chút lờ mờ, sau đó đột nhiên nhớ tới cái gì, nhìn ba điểm hồng trong lòng bàn tay ánh mắt tỏa sáng, tâm thần vừa động, thấp giọng thì thầm, “Đi ra."
Thoáng chốc một bóng đen uy phong lẫm liệt xuất hiện trước mặt Tiết Mật, Tiết Mật nhìn thấy lập tức nhào tới, “Tiểu hắc, hoàn hảo có ngươi ở đây……" Sau đó dùng sức ở trên người hắc báo cọ cọ,vẻ mặt thích ý.
Trong mắt hắc báo như có nhân tính hóa hiện lên một mạt bất đắc dĩ, tùy nàng đi. Chờ Tiết Mật cọ đủ, đứng thẳng thân mình, vỗ vỗ lưng hắc báo, “ Hoàn hảo không gian đủ lớn, có thể đem ngươi cất vào, thế nào? Bên trong linh khí nồng đậm chứ?"
Nhìn thấy hắc báo gật gật đầu, Tiết Mật nở nụ cười thỏa mãn, kỳ thật nói đến chuyện này thì phải trở lại thời điểm ở Lung Nguyệt cốc trước lúc xuất phát. Ngày đó được lời khẳng định của Cảnh Trung Lưu, có thể đi theo mọi người xuất cốc, Tiết Mật liền vui vẻ trở về phòng. Nhưng nhìn đến hắc báo lại có chút lúng túng, cho nó đi theo mình thì không có vấn đề gì, nhưng tu vi của mình và nó khác biệt lớn như vậy, bị người có lòng để ý thì sẽ gặp nhiều phiền toái không cần thiết.
Tu sĩ bình thường khi ký kết khế ước với thú sẽ chuẩn bị một vòng tay không gian gì đó cho linh thú, nhưng trong không gian đó cơ hồ một chút linh khí cũng không có, hoàn cảnh tương đối ác liệt, linh thú ở bên trong thực dày vò, chính là chúng nó chỉ có thể cư trú chỗ đó mà thôi. Đối với mình mà nói, một là trong tay không có không gian như vậy, hai là cũng luyến tiếc tiểu hắc chịu khổ. Ai, làm sao bây giờ?
Không gian….. Không gian chính mình có a, nhưng là vào không được! Chính là…… Mình vào không được, không có nghĩa tiểu hắc cũng vào không được a, cho nên…… nghĩ vậy Tiết Mật hai mắt long lanh nhìn hắc báo quỳ rạp trên mặt đất ngủ gật, nhìn đến nỗi nó giật mình một cái, thẳng đứng dậy, cả người run lên.
Tiết Mật thấy thế vội vàng chạy tới, sờ sờ lông trên lưng nó thương lượng nói, “Tiểu hắc, trước ngươi trông coi ngọc bội kia là một cái không gian ngươi có biết không?"
Hắc báo nghe vậy nghi hoặc nhìn nàng.
“Ngươi có muốn đi vào, ta vào không được, ngươi có thể thử nga!" Tiết Mật vẻ mặt không chút do dự, biểu tình mau mau chấp thuận ta đi.
Hắc báo nhìn bộ dáng này của nàng, chần chừ cúi xuống.
Tiết Mật như người nhặt được bảo vật, ôm nó cọ cọ, sau đó đặt tay lại người hắc báo, thì thầm, “Đi vào!"
Sau đó nháy mắt trước mặt không còn, hắc báo không thấy bóng dáng, Tiết Mật thấy thế kinh hỉ trợn to mắt, tinh tường cảm nhận được tiểu hắc đang ở trong không gian, vội vàng giữ vững tâm thần liên hệ nó, “Tiểu hắc tiểu hắc, ngươi ở bên trong sao?"
Cảm nhận được câu khẳng định của hắc báo, Tiết Mật càng cam thấy vui vẻ, đem hắc báo phóng xuất ra, cùng nó thương lượng, “Linh khí có phải hay không so với bên ngoài nồng đậm hơn? Ngày mai xuất cốc, bên ngoài chạy đi ngươi có thể thấy được, cho nên lúc đó ủy khuất ngươi ngốc ở bên trong, có được không? Bất quá chỉ cần muốn ra tùy thời đều có thể!" Nói xong chờ mong nhìn hắc báo.
Hắc báo không sao cả gật đầu, tỏ vẻ đáp ứng.
………
Nhớ lại xong, Tiết Mật nhìn nhìn hắc báo, lại bắt đầu đánh giá hoàn cảnh bốn phía, thật sự không biết đường a, làm sao bây giờ, “Tiểu hắc, ngươi có thể dẫn đường không?"
Đang chờ tiểu hắc làm ra phản ứng, đột nhiên nhìn thấy vẻ mặt lười nhác của nó trở nên ác liệt hẳn, cả người căng thẳng, nhe răng nhìn vị trí phía sau Tiết Mật.
Tiết Mật nhìn nó như vậy vẻ mặt cũng nghiêm túc lên, mà phía sau lại truyền đến thanh âm tê tê, làm da đầu nàng có chút run rẩy, sẽ không, không có khả năng, chẳng lẽ thật là…….
Nàng chậm rãi quay đầu lại, hướng nơi cách dòng suối không xa một đôi mắt đỏ đậm vừa lúc chống lại tầm mắt của nàng, nhất thời trong đầu oanh một tiếng, không còn cảm giác, toàn thân cương cứng lợi hại, rõ ràng nên chạy thật nhanh, chính là không thể động đậy, một đầu ngón tay cũng không động đậy.
Là rắn……Hơn nữa……màu đen……Một con thật lớn……Cơ hô chiếm cả dòng suối, mới nãy không thấy……Từ đâu tới đây……Ô…… Từ nhỏ đến lớn, Tiết Mật không sợ trời không sợ đất, trừ bỏ đồ vật này nọ, chính là rắn, cực độ sợ hãi. Gặp được rắn bất luận lớn nhỏ liền lập tức đình chỉ suy nghĩ, toàn thân cứng ngắc, tay chân không thể nhúc nhích, cùng trạng thái chết giả giống nhau.
“Rống" to một tiếng hắc báo hướng đại xà thị uy, làm cho Tiết Mật trong trạng thái hoảng loạn tỉnh lại.
Cố gắng không chế chính mình run sợ, cắn chặt răng nhìn phía đối diện, con rắn kia không giống dã thú bình thường, hình như là linh thú……
Xích luyện tiên xà, linh thú đỉnh. Ý niệm trong đầu hắc báo truyền tới.
Cái gì? Kia không phải so với ngươi còn……… Tiết Mật trong lòng run lên, nửa năm qua chính mình vẫn cố gắng tu luyện, nhưng là không biết tại sao, tu vi chỉ tăng một tầng, khó khăn lắm mới đạt tới trúc cơ tám tầng. Mà thú loại tu hành tương đối chậm, huống chi hắc báo là linh mẫn thú cao giai, cho nên nó nửa năm nay tu vi linh thú lục cấp vẫn dậm chân tại chỗ. Hiện tại một người một thú chống lại linh thú đỉnh, tương đương với tu sĩ hóa thần kì, còn có phần thắng sao?
Ta hẳn có thể ngăn cản một phen, ngươi trước rời đi! Ý niệm kiên định trong đầu hắc báo truyền đến.
Tiết Mật nghe vậy cắn chặt môi, tay nắm lại, lại là như vậy, lại là như vậy! Vì cái gì! Vì cái gì các ngươi đều là như vậy, Tiết phụ vậy, hắc báo cũng như vậy……
Cúi đầu, tóc bên tai buông xuống che khuôn mặt nàng, như bóng ma thấy không rõ mặt.
Tiết Mật……Cảm nhận được cảm xúc dao động của đối phương, hắc báo lo lắng ngẩng đầu nhìn nàng.
“Không được……. Ngươi ngăn không được……..Sư huynh đã từng nói qua ngươi không thể lại phát ra chiêu thức như vậy, đó là căn nguyên chi hỏa của ngươi, nếu lại phun ra hắc hỏa đó thì, ngươi về sau tu luyện cũng có thể sẽ không tiến giai…….Cho nên không thể….." Tiết Mật cúi đầu lầm bầm nói, nắm tay càng chặt hơn.
Hắc báo nghe vậy có chút giật mình nhìn qua, Tiết Mật…….
Còn chưa biểu đạt ý tứ, xích luyện tiên xà đã muốn nhanh chóng bơi lại đây, hắc báo thấy thế lập tức bày ra tư thế nghênh chiến, đi lên chuẩn bị chiến đấu, ngay sau đó lại phát hiện mình đã xuất hiện tại một không gian khác, chung quanh linh khí thập phần nồng đậm, cách đó không xa trên đất gieo trồng các loại phẩm giai linh thảo, bên cạnh mình còn đặt một ít thứ chơi cùng thức ăn.
Không gian của Tiết Mật! Hắc báo cả kinh, vội vàng liên hệ đối phương, lại phát hiện đối phương căn bản không để ý tới mình, tức giận nó ở tại chỗ không ngừng giậm chân.
Tiết Mật ở bên ngoài thấy hắc báo đã tiến vào không gian, trong lòng khẳng định, kỳ thật nàng cũng không phải có ý nghĩ không sáng suốt, tu vi mình tuy rằng không thể đánh nhau với nó, nhưng lúc trước Thích Vô Thương có cho mình một cái pháp bảo dùng để chạy trốn, hẳn là có thể chống đỡ một đoạn thời gian, trong sách cùng hoàn cảnh thật tuy rằng không thể so được, nhưng là tốt xấu coi như biết một chút đi, mình trực tiếp hướng di tích trung tâm mà chạy hẳn là có cơ hội giữ được mạng!
Hạ quyết tâm Tiết Mật lập tức từ trong lòng xuất ra một viên ngọc châu màu xanh, đem linh lực rót vào trong đó, xoay người tháo chạy, thân hình giống như sao băng xẹt trên trời, trong một thoáng người đã không thấy đâu.
Bên cạnh dòng suối xích luyện tiên xà nhìn thấy con mồi ngay miệng thế nhưng ở trước mắt mình lại tiêu thất, nguyên bản tâm tư có chút trêu tức lập tức hóa phẫn nộ ngập trời, thân thể thật lớn bay lên không, đuổi theo.
………
Cũng không biết qua bao lâu, Tiết Mật cảm thấy mình sắp duy trì không nỗi, linh lực gần khô kiệt, làm sao bây giờ, còn không có tìm được đường chính xác, ngay cả phương hướng cũng chưa biết rõ ràng, làm sao bây giờ!
Quay đầu lại nhìn mắt dữ tợn của xích luyện tiên xà, Tiết Mật chỉ cảm thấy chân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã xuống, đã tới gần như vậy sao? Chỉ thấy trên thân rắn tối đen đầy hoa văn màu tím, mắt rắn càng đỏ, giống như xuất huyết,mơ hồ còn có thể nghe thấy thanh âm đùng đoàng, là………
Lôi điện!
Tiết Mật quay đầu đột nhiên phản ứng lại, đây là sợi thuộc tính lôi, trên người nó căn bản không phải là hoa văn, mà là điện! Làm sao bây giờ…….
Tiết Mật còn chưa có nghĩ ra phương pháp, đột nhiên sau lưng phát lạnh, một chút tê liệt từ sau lưng truyền đến, theo bản năng tránh sang bên cạnh, lại không có biện pháp né tránh hoàn toàn, nửa bả vai bị lôi cầu cực đại đánh trúng, trong nháy mắt bị đánh tan, cả người vuông góc từ không trung té xuống, nặng nề ngã trên mảnh đất trống, “Phốc" một ngụm máu tươi phun lên đất đen bên người, thấm vào trong.
Cố gắng nâng lên nửa thân mình, muốn đứng dậy, thử lại vẫn là thất bại, mắt thấy xích luyện xà cách mình càng ngày càng gần, Tiết Mật có chút cười khổ lau máu bên khóe miệng, chính mình thật sự không nên xuất hành a, mỗi lần như thế lại gặp tình huống này, ta xem như là nữ nhân trong lịch sử xuyên qua bi thảm nhất đi, chính là đáng tiếc vừa mới gặp lại tỷ tỷ……
Nhìn thấy hắc xà cách mình càng ngày càng gần, nàng có chút nhận mệnh nhắm mắt lại, hy vọng không có đau…….
Sau khi nhắm mắt lại nghe thấy một tiếng nổ, dọa nàng nhảy dựng, thử mở mắt ra, kinh ngạc phát hiện cự xà lấy một loại tư thế vặn vẹo ngã xuống trước mặt Tiết Mật, xem ra hình như đã chết, sao…… Sao lại thế này?
“Phát ngốc cái gì, đứng lên!"
Thanh âm quen thuộc vang lên bên tai, Tiết Mật nhanh chóng quay đầu lại phát hiện một người ngoài ý liệu xuất hiện trước mắt mình, góc áo màu đen trong gió bay bay, ánh mắt vẫn như vậy lạnh nhạt không gợn sóng, lại giống như thiên thần bay xuống bên người mình, làm mình sinh ra hy vọng.
“Sư huynh…….." Tiết Mật đỏ mắt nhẹ nhàng kêu, nước mắt theo hai má chảy xuống cứ như thế ngất đi, trước hôn mê một khắc nhìn thấy phía đối diện một nam tử nhíu mày bước nhanh hướng nàng đi tới.
LUẬN
Đợi cho Tiết Mật từ giữa mê muội phục hồi tinh thần lại, phát hiện chính mình đang một thân một mình ở một địa phương xa lạ, chung quanh có nước suối chảy róc rách cùng bụi cây thấp bé không biết tên, thực im lặng. Mà mình thì nửa người chôn giữa dòng nước róc rách, phía dưới là mấy viên đá cuội đủ loại bị cọ rửa cực kỳ bóng loáng.
Dùng hai tay chống thân mình từ trong nước đi lên, Tiết Mật quan sát chung quanh, phát hiện địa phương to như vậy mà chỉ có một mình mình, không phải đâu?
“Tỷ! Tỷ! Ngươi có ở đây không? Tỷ……" Tiết Mật kéo chân ẩm ướt nhỏ tách tách từ dòng suối đi ra, hô lớn.
Không ai trả lời, có chút thất vọng ngừng lại, nghĩ đến lúc nãy tiến vào di tích, rõ ràng không có buông tay, không nghĩ tới lực lượng truyền tống lại lớn như vậy, cố gắng chống đỡ mà cũng bị rớt ra, sau đó hoa mắt chóng mặt nên cái gì cũng không biết. Tỷ hiện tại cũng không biết bị rơi vào nơi nào, hẳn là giống nguyên tác cùng nam chủ truyền tống đến một chỗ. Hiện tại mình cũng không ở bên cạnh nàng, thực có thể nàng cùng Độc Cô ý kết thù, làm sao bây giờ?……. Quên đi, vẫn là nhanh chóng chạy đến trung tâm di tích thôi.
Chính là nơi này là chỗ nào a? Trong sách cùng thực tế hình ảnh vẫn là khác biệt không nhỏ, đi như thế nào?
Tiết Mật đứng giữa bụi cây có chút lờ mờ, sau đó đột nhiên nhớ tới cái gì, nhìn ba điểm hồng trong lòng bàn tay ánh mắt tỏa sáng, tâm thần vừa động, thấp giọng thì thầm, “Đi ra."
Thoáng chốc một bóng đen uy phong lẫm liệt xuất hiện trước mặt Tiết Mật, Tiết Mật nhìn thấy lập tức nhào tới, “Tiểu hắc, hoàn hảo có ngươi ở đây……" Sau đó dùng sức ở trên người hắc báo cọ cọ,vẻ mặt thích ý.
Trong mắt hắc báo như có nhân tính hóa hiện lên một mạt bất đắc dĩ, tùy nàng đi. Chờ Tiết Mật cọ đủ, đứng thẳng thân mình, vỗ vỗ lưng hắc báo, “ Hoàn hảo không gian đủ lớn, có thể đem ngươi cất vào, thế nào? Bên trong linh khí nồng đậm chứ?"
Nhìn thấy hắc báo gật gật đầu, Tiết Mật nở nụ cười thỏa mãn, kỳ thật nói đến chuyện này thì phải trở lại thời điểm ở Lung Nguyệt cốc trước lúc xuất phát. Ngày đó được lời khẳng định của Cảnh Trung Lưu, có thể đi theo mọi người xuất cốc, Tiết Mật liền vui vẻ trở về phòng. Nhưng nhìn đến hắc báo lại có chút lúng túng, cho nó đi theo mình thì không có vấn đề gì, nhưng tu vi của mình và nó khác biệt lớn như vậy, bị người có lòng để ý thì sẽ gặp nhiều phiền toái không cần thiết.
Tu sĩ bình thường khi ký kết khế ước với thú sẽ chuẩn bị một vòng tay không gian gì đó cho linh thú, nhưng trong không gian đó cơ hồ một chút linh khí cũng không có, hoàn cảnh tương đối ác liệt, linh thú ở bên trong thực dày vò, chính là chúng nó chỉ có thể cư trú chỗ đó mà thôi. Đối với mình mà nói, một là trong tay không có không gian như vậy, hai là cũng luyến tiếc tiểu hắc chịu khổ. Ai, làm sao bây giờ?
Không gian….. Không gian chính mình có a, nhưng là vào không được! Chính là…… Mình vào không được, không có nghĩa tiểu hắc cũng vào không được a, cho nên…… nghĩ vậy Tiết Mật hai mắt long lanh nhìn hắc báo quỳ rạp trên mặt đất ngủ gật, nhìn đến nỗi nó giật mình một cái, thẳng đứng dậy, cả người run lên.
Tiết Mật thấy thế vội vàng chạy tới, sờ sờ lông trên lưng nó thương lượng nói, “Tiểu hắc, trước ngươi trông coi ngọc bội kia là một cái không gian ngươi có biết không?"
Hắc báo nghe vậy nghi hoặc nhìn nàng.
“Ngươi có muốn đi vào, ta vào không được, ngươi có thể thử nga!" Tiết Mật vẻ mặt không chút do dự, biểu tình mau mau chấp thuận ta đi.
Hắc báo nhìn bộ dáng này của nàng, chần chừ cúi xuống.
Tiết Mật như người nhặt được bảo vật, ôm nó cọ cọ, sau đó đặt tay lại người hắc báo, thì thầm, “Đi vào!"
Sau đó nháy mắt trước mặt không còn, hắc báo không thấy bóng dáng, Tiết Mật thấy thế kinh hỉ trợn to mắt, tinh tường cảm nhận được tiểu hắc đang ở trong không gian, vội vàng giữ vững tâm thần liên hệ nó, “Tiểu hắc tiểu hắc, ngươi ở bên trong sao?"
Cảm nhận được câu khẳng định của hắc báo, Tiết Mật càng cam thấy vui vẻ, đem hắc báo phóng xuất ra, cùng nó thương lượng, “Linh khí có phải hay không so với bên ngoài nồng đậm hơn? Ngày mai xuất cốc, bên ngoài chạy đi ngươi có thể thấy được, cho nên lúc đó ủy khuất ngươi ngốc ở bên trong, có được không? Bất quá chỉ cần muốn ra tùy thời đều có thể!" Nói xong chờ mong nhìn hắc báo.
Hắc báo không sao cả gật đầu, tỏ vẻ đáp ứng.
………
Nhớ lại xong, Tiết Mật nhìn nhìn hắc báo, lại bắt đầu đánh giá hoàn cảnh bốn phía, thật sự không biết đường a, làm sao bây giờ, “Tiểu hắc, ngươi có thể dẫn đường không?"
Đang chờ tiểu hắc làm ra phản ứng, đột nhiên nhìn thấy vẻ mặt lười nhác của nó trở nên ác liệt hẳn, cả người căng thẳng, nhe răng nhìn vị trí phía sau Tiết Mật.
Tiết Mật nhìn nó như vậy vẻ mặt cũng nghiêm túc lên, mà phía sau lại truyền đến thanh âm tê tê, làm da đầu nàng có chút run rẩy, sẽ không, không có khả năng, chẳng lẽ thật là…….
Nàng chậm rãi quay đầu lại, hướng nơi cách dòng suối không xa một đôi mắt đỏ đậm vừa lúc chống lại tầm mắt của nàng, nhất thời trong đầu oanh một tiếng, không còn cảm giác, toàn thân cương cứng lợi hại, rõ ràng nên chạy thật nhanh, chính là không thể động đậy, một đầu ngón tay cũng không động đậy.
Là rắn……Hơn nữa……màu đen……Một con thật lớn……Cơ hô chiếm cả dòng suối, mới nãy không thấy……Từ đâu tới đây……Ô…… Từ nhỏ đến lớn, Tiết Mật không sợ trời không sợ đất, trừ bỏ đồ vật này nọ, chính là rắn, cực độ sợ hãi. Gặp được rắn bất luận lớn nhỏ liền lập tức đình chỉ suy nghĩ, toàn thân cứng ngắc, tay chân không thể nhúc nhích, cùng trạng thái chết giả giống nhau.
“Rống" to một tiếng hắc báo hướng đại xà thị uy, làm cho Tiết Mật trong trạng thái hoảng loạn tỉnh lại.
Cố gắng không chế chính mình run sợ, cắn chặt răng nhìn phía đối diện, con rắn kia không giống dã thú bình thường, hình như là linh thú……
Xích luyện tiên xà, linh thú đỉnh. Ý niệm trong đầu hắc báo truyền tới.
Cái gì? Kia không phải so với ngươi còn……… Tiết Mật trong lòng run lên, nửa năm qua chính mình vẫn cố gắng tu luyện, nhưng là không biết tại sao, tu vi chỉ tăng một tầng, khó khăn lắm mới đạt tới trúc cơ tám tầng. Mà thú loại tu hành tương đối chậm, huống chi hắc báo là linh mẫn thú cao giai, cho nên nó nửa năm nay tu vi linh thú lục cấp vẫn dậm chân tại chỗ. Hiện tại một người một thú chống lại linh thú đỉnh, tương đương với tu sĩ hóa thần kì, còn có phần thắng sao?
Ta hẳn có thể ngăn cản một phen, ngươi trước rời đi! Ý niệm kiên định trong đầu hắc báo truyền đến.
Tiết Mật nghe vậy cắn chặt môi, tay nắm lại, lại là như vậy, lại là như vậy! Vì cái gì! Vì cái gì các ngươi đều là như vậy, Tiết phụ vậy, hắc báo cũng như vậy……
Cúi đầu, tóc bên tai buông xuống che khuôn mặt nàng, như bóng ma thấy không rõ mặt.
Tiết Mật……Cảm nhận được cảm xúc dao động của đối phương, hắc báo lo lắng ngẩng đầu nhìn nàng.
“Không được……. Ngươi ngăn không được……..Sư huynh đã từng nói qua ngươi không thể lại phát ra chiêu thức như vậy, đó là căn nguyên chi hỏa của ngươi, nếu lại phun ra hắc hỏa đó thì, ngươi về sau tu luyện cũng có thể sẽ không tiến giai…….Cho nên không thể….." Tiết Mật cúi đầu lầm bầm nói, nắm tay càng chặt hơn.
Hắc báo nghe vậy có chút giật mình nhìn qua, Tiết Mật…….
Còn chưa biểu đạt ý tứ, xích luyện tiên xà đã muốn nhanh chóng bơi lại đây, hắc báo thấy thế lập tức bày ra tư thế nghênh chiến, đi lên chuẩn bị chiến đấu, ngay sau đó lại phát hiện mình đã xuất hiện tại một không gian khác, chung quanh linh khí thập phần nồng đậm, cách đó không xa trên đất gieo trồng các loại phẩm giai linh thảo, bên cạnh mình còn đặt một ít thứ chơi cùng thức ăn.
Không gian của Tiết Mật! Hắc báo cả kinh, vội vàng liên hệ đối phương, lại phát hiện đối phương căn bản không để ý tới mình, tức giận nó ở tại chỗ không ngừng giậm chân.
Tiết Mật ở bên ngoài thấy hắc báo đã tiến vào không gian, trong lòng khẳng định, kỳ thật nàng cũng không phải có ý nghĩ không sáng suốt, tu vi mình tuy rằng không thể đánh nhau với nó, nhưng lúc trước Thích Vô Thương có cho mình một cái pháp bảo dùng để chạy trốn, hẳn là có thể chống đỡ một đoạn thời gian, trong sách cùng hoàn cảnh thật tuy rằng không thể so được, nhưng là tốt xấu coi như biết một chút đi, mình trực tiếp hướng di tích trung tâm mà chạy hẳn là có cơ hội giữ được mạng!
Hạ quyết tâm Tiết Mật lập tức từ trong lòng xuất ra một viên ngọc châu màu xanh, đem linh lực rót vào trong đó, xoay người tháo chạy, thân hình giống như sao băng xẹt trên trời, trong một thoáng người đã không thấy đâu.
Bên cạnh dòng suối xích luyện tiên xà nhìn thấy con mồi ngay miệng thế nhưng ở trước mắt mình lại tiêu thất, nguyên bản tâm tư có chút trêu tức lập tức hóa phẫn nộ ngập trời, thân thể thật lớn bay lên không, đuổi theo.
………
Cũng không biết qua bao lâu, Tiết Mật cảm thấy mình sắp duy trì không nỗi, linh lực gần khô kiệt, làm sao bây giờ, còn không có tìm được đường chính xác, ngay cả phương hướng cũng chưa biết rõ ràng, làm sao bây giờ!
Quay đầu lại nhìn mắt dữ tợn của xích luyện tiên xà, Tiết Mật chỉ cảm thấy chân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã xuống, đã tới gần như vậy sao? Chỉ thấy trên thân rắn tối đen đầy hoa văn màu tím, mắt rắn càng đỏ, giống như xuất huyết,mơ hồ còn có thể nghe thấy thanh âm đùng đoàng, là………
Lôi điện!
Tiết Mật quay đầu đột nhiên phản ứng lại, đây là sợi thuộc tính lôi, trên người nó căn bản không phải là hoa văn, mà là điện! Làm sao bây giờ…….
Tiết Mật còn chưa có nghĩ ra phương pháp, đột nhiên sau lưng phát lạnh, một chút tê liệt từ sau lưng truyền đến, theo bản năng tránh sang bên cạnh, lại không có biện pháp né tránh hoàn toàn, nửa bả vai bị lôi cầu cực đại đánh trúng, trong nháy mắt bị đánh tan, cả người vuông góc từ không trung té xuống, nặng nề ngã trên mảnh đất trống, “Phốc" một ngụm máu tươi phun lên đất đen bên người, thấm vào trong.
Cố gắng nâng lên nửa thân mình, muốn đứng dậy, thử lại vẫn là thất bại, mắt thấy xích luyện xà cách mình càng ngày càng gần, Tiết Mật có chút cười khổ lau máu bên khóe miệng, chính mình thật sự không nên xuất hành a, mỗi lần như thế lại gặp tình huống này, ta xem như là nữ nhân trong lịch sử xuyên qua bi thảm nhất đi, chính là đáng tiếc vừa mới gặp lại tỷ tỷ……
Nhìn thấy hắc xà cách mình càng ngày càng gần, nàng có chút nhận mệnh nhắm mắt lại, hy vọng không có đau…….
Sau khi nhắm mắt lại nghe thấy một tiếng nổ, dọa nàng nhảy dựng, thử mở mắt ra, kinh ngạc phát hiện cự xà lấy một loại tư thế vặn vẹo ngã xuống trước mặt Tiết Mật, xem ra hình như đã chết, sao…… Sao lại thế này?
“Phát ngốc cái gì, đứng lên!"
Thanh âm quen thuộc vang lên bên tai, Tiết Mật nhanh chóng quay đầu lại phát hiện một người ngoài ý liệu xuất hiện trước mắt mình, góc áo màu đen trong gió bay bay, ánh mắt vẫn như vậy lạnh nhạt không gợn sóng, lại giống như thiên thần bay xuống bên người mình, làm mình sinh ra hy vọng.
“Sư huynh…….." Tiết Mật đỏ mắt nhẹ nhàng kêu, nước mắt theo hai má chảy xuống cứ như thế ngất đi, trước hôn mê một khắc nhìn thấy phía đối diện một nam tử nhíu mày bước nhanh hướng nàng đi tới.
Tác giả :
Đường Mật