Tu Chân Giả Tại Dị Thế
Chương 8: Vạn kiếm quy nhất
Ngọc thủ của Tô Hân Nhi bị Nhạc Thành lôi kéo, cộng thêm việc lâu lâu Nhạc Thành còn vô ý chạm vào ddija phương mềm mại trước ngực của nàng, ngửi thấy mùi hương thơm ngát từ người của Tô Hân Nhi khiến cho trong lòng Nhạc Thành cảm thấy dậy sóng.
Đi vào diễn võ trường của Nhạc gia, Nhạc Thành đánh giá cẩn thận một phen. Nơi này có một thạch bình rất lớn, chung quanh thạch bình có đầy đủ các loại binh khí, đại bộ phận Nhạc Thành đều đã gặp qua, chỉ có một số thứ kỳ lạ là hắn để ý.
- Biểu ca, huynh ở chỗ này chờ muội, đừng chạy lung tung, chờ sau khi muội luyện tập kỹ xảo xong thì huynh hãy đi ăn với muội.
Tô Hân Nhi cười cười với Nhạc Thành, trước kia Nhạc Thành cũng thường xuyên tới đây luyện công.
- Được, không sao.
Nhạc Thành đáp ứng nói, hắn cũng muốn biết một chút về đấu khí, từ nay về sau gặp gỡ còn ứng phó.
Khi thấy Nhạc Thành đáp ứng mình rồi, Tô Hân Nhi liền cao hứng chạy tới diễn võ trường, trong tay nàng lúc này là một thanh trường kiếm màu xanh, cổ tay nàng khẽ chuyển động, thanh trường kiếm kéo thành một đường vòng cung, một luồng đấu khí hiện lên trên không trung, trong bóng kiếm hiện ra một chút quỷ dị.
Theo bóng hình xinh đẹp di động của Tô Hân Nhi, đấu khí xuyên qua kiếm quang bay ở trên không trung phấp phới, thoạt nhìn uy lực rất bất phàm, khó trách trong những người đời thứ hai không có mấy ai là đối thủ của Tô Hân Nhi. Tô Hân Nhi này quả nhiên là một người thiên phú, tu luyện công pháp này quan trọng nhất chính là thiên phú, nếu như thiên phú tốt, người khác tu luyện ba năm thì ngươi chỉ phải tố nửa năm, chênh lệch đến mấy năm như vậy thì dĩ nhiên là rất lớn.
Nhìn theo bóng hình của Tô Hân Nhi Nhạc Thành cũng không kìm được mà khẽ giật mình, đấu hí có thể ở trên Huyền Thiên Đại Lục mà tung hoành quả nhiên là có sự bất phàm của nó, xem ra kỹ xảo và đấu khí của Tô Hân Nhi so với công pháp tu chân còn lợi hại hơn một chút.
- Vạn Kiếm quy nhất.
Tô Hân Nhi khẽ kêu lên, trên người đấu khí đã sớm tràn ngập toàn thân, toàn thân nàng bao phủ một luồng đấu khí màu xanh. Cổ tay của Tô Hân Nhi mau chóng quay ngược trở lại, trường kiếm thanh sắc tạo ra một đóa hoa sen thật lớn trên không trung, kiếm ảnh thật lớn đột nhiên hiện ra, một thanh mang chói mắt vang lên đì đùng. Một chiêu này vừa dùng để tấn công địch vừa để phòng thủ.
- Biểu ca, Vạn Kiếm quy nhất của muội thế nào? Có lợi hại không?
Tô Hân Nhi cao hứng thu công chạy về phía Nhạc Thành, lập tức sắc mặt của nàng biến đổi, trước kia mỗi lần nàng thể hiện công pháp của mình biểu ca tâm tình đều không tốt, cũng bởi vì Nhạc Thành không thể tu luyện đấu khí cùng ma pháp.
- Ừ, được lắm
Nhạc Thành liền trả lời, xem ra hắn cũng phải tu luyện một chút kỹ xảo công kích, nếu không chạm mặt đối phương thì cũng không hiểu.
Nhìn thấy Nhạc Thành cũng không mất hứng, Tô Hân Nhi thở ra một hơi, trong lòng cảm giác thay đổi hơn rất nhiều.
- Hân Nhi, chỗ này ta có một viên đan dược, muội ăn vào sẽ có tác dụng rất lớn.
Nhạc Thành lấy từ trong bình ngọc ra một viên Trúc Cơ đan đưa cho Tô Hân Nhi, viên đan dược này sẽ có tác dụng rất lớn với nàng.
- Biểu ca, đây là đan dược gì vậy? Huynh lấy ở đâu đó?
Nhìn viên đan dược ở trong tay của Nhạc Thành, Tô Hân Nhi tuy không biết nó là gì nhưng cũng hiểu đó là đan dược không tầm thường, không kìm được mà nghi ngờ hỏi. Biểu ca không tu luyện đấu khí, sao trên người lại có đan dược.
- Cái này muội không cần hỏi, muội cứ nuốt đi, còn nữa không được nói cho người khác biết. Nguồn: https://truyenfull.vn
Nhạc Thành nói với Tô hân Nhi, những chuyện này đúng là không thể cho người khác biết.
- Vâng.
Tô Hân Nhi cầm lấy viên Trúc Cơ đan trong tay của Diệp Bạch mà cất vào, nàng cũng không nói gì nữa, hai người lập tức rời khỏi diễn võ trường.
Ở trong đại sảnh, Phùng Tẩu lúc này đã sớm chuẩn bị bữa ăn, hai ngày nay Nhạc Tử Sơn cũng không xuất hiện, nghe nói ông ra ngoài làm chuyện gì đó. Hai người ăn một chút rồi đi về phía binh phô của Nhạc gia.
Ở trên đường phố, mọi người nào nhiệt hối hả không thôi, Tô Hân Nhi cũng vui sướng bay nhảy ở trong đám người. Sau khi đi vào binh phô của Nhạc gia, Nhạc Thành lập tức tìm Nhạc Tử Phong, lần trước đáp ứng chuyện với Nhạc Tử Phong, Nhạc Thành vẫn chưa quên.
- Thành Nhi, lần này con tới đây làm gì vậy? Lần này ta cũng không có Tinh Khí Chi cho con đâu, đúng rồi, lò luyện đan của ta con có cầm tới không?
Nhạc Tử Phong hỏi Nhạc Thành, lò đan tuy không phải là bảo bối gì nhưng cũng là một thứ xa xỉ.
- Phong thúc, lò đan con còn phải dùng trong một thời gian ngắn nữa, chỉ là con có cái này cho người, ăn vào sẽ rất tốt.
Nhạc Thành liền trả lời, lò đan hiện tại không thể trả lại cho Phong thúc, bằng không thì từ nay về sau sẽ không cách gì luyện dan được, chờ đến khi mình kiếm được một lò đan tốt hơn rồi trả cho Phong thúc cũng không muộn. Nói xong Nhạc Thành liền đưa viên Trúc Cơ đan cuối cùng cho Nhạc Tử Phong.
- Đan dược tam phẩm.
Nhìn thấy đan dược ở trong tay Nhạc Thành, Nhạc Tử Phong kinh ngạc bắt đầu dánh giá, trong miệng thì thì thào: "Tuy phẩm giai vẫn chưa đạt tới tam phẩm đan dược cao giai nhưng tuyệt đối là đan dược tam phẩm.
- Thành Nhi, cái này là do con luyện chế sao?
Nhạc Tử Phong vô cùng hưng phấn và kinh ngạc nhìn Nhạc Thành, với việc mượn lò đan cùng với lấy đi dược liệu của mình, bây giờ lại có một viên đan dược tam phẩm, quả khiến cho người ta suy nghĩ.
- Cái này…
Nhìn thấy vẻ mặt của Nhạc Tử Phong, Nhạc Thành cũng không biết phải nói thế nào cho tốt, đan dược Trúc Cơ đan mà hắn luyện chế không ngờ lại là đan dược tam phẩm, điều này hắn cũng bất ngờ.
- Tiểu tử ngươi nói mau, cái này có phải là do ngươi luyện chế không?
Không thấy Nhạc Thành trả lời, Nhạc Tử Phong liền trở nên khẩn cấp.
- Phong thúc, đây là do con luyện chế.
Dù sao Nhạc Thành cũng không có ý định lừa dối Nhạc Tử Phong cho nên khẽ gật đầu trả lời.
- Ngươi lặp lại lần nữa, thật là do tiểu tử ngươi luyện chế? Không gạt ta chứ?
Thần sắc của Nhạc Tử Phong liền trở nên khần trưởng, một lần nữa hỏi Nhạc Thành, chỉ sợ mình nghe lầm.
- Phong thúc, đây là do con luyện chế.
Nhạc Thành một lần nữa lại khẳng định, chờ đến khi hắn đạt tới Trúc Cơ trung kỳ xong, muốn tu luyện Trúc Cơ đan tin rằng sẽ dễ hơn nhiều.
- Ha ha, phát tài rồi, lão thiên quả là có mắt đó.
Nghe thấy Nhạc Thành khẳng định trả lời, Nhạc Tử Phong không kìm được kích động mà ôm lấy hắn, hưng phấn nhảy dựng lên, giống như là lấy được một bảo tàng vậy.
Đi vào diễn võ trường của Nhạc gia, Nhạc Thành đánh giá cẩn thận một phen. Nơi này có một thạch bình rất lớn, chung quanh thạch bình có đầy đủ các loại binh khí, đại bộ phận Nhạc Thành đều đã gặp qua, chỉ có một số thứ kỳ lạ là hắn để ý.
- Biểu ca, huynh ở chỗ này chờ muội, đừng chạy lung tung, chờ sau khi muội luyện tập kỹ xảo xong thì huynh hãy đi ăn với muội.
Tô Hân Nhi cười cười với Nhạc Thành, trước kia Nhạc Thành cũng thường xuyên tới đây luyện công.
- Được, không sao.
Nhạc Thành đáp ứng nói, hắn cũng muốn biết một chút về đấu khí, từ nay về sau gặp gỡ còn ứng phó.
Khi thấy Nhạc Thành đáp ứng mình rồi, Tô Hân Nhi liền cao hứng chạy tới diễn võ trường, trong tay nàng lúc này là một thanh trường kiếm màu xanh, cổ tay nàng khẽ chuyển động, thanh trường kiếm kéo thành một đường vòng cung, một luồng đấu khí hiện lên trên không trung, trong bóng kiếm hiện ra một chút quỷ dị.
Theo bóng hình xinh đẹp di động của Tô Hân Nhi, đấu khí xuyên qua kiếm quang bay ở trên không trung phấp phới, thoạt nhìn uy lực rất bất phàm, khó trách trong những người đời thứ hai không có mấy ai là đối thủ của Tô Hân Nhi. Tô Hân Nhi này quả nhiên là một người thiên phú, tu luyện công pháp này quan trọng nhất chính là thiên phú, nếu như thiên phú tốt, người khác tu luyện ba năm thì ngươi chỉ phải tố nửa năm, chênh lệch đến mấy năm như vậy thì dĩ nhiên là rất lớn.
Nhìn theo bóng hình của Tô Hân Nhi Nhạc Thành cũng không kìm được mà khẽ giật mình, đấu hí có thể ở trên Huyền Thiên Đại Lục mà tung hoành quả nhiên là có sự bất phàm của nó, xem ra kỹ xảo và đấu khí của Tô Hân Nhi so với công pháp tu chân còn lợi hại hơn một chút.
- Vạn Kiếm quy nhất.
Tô Hân Nhi khẽ kêu lên, trên người đấu khí đã sớm tràn ngập toàn thân, toàn thân nàng bao phủ một luồng đấu khí màu xanh. Cổ tay của Tô Hân Nhi mau chóng quay ngược trở lại, trường kiếm thanh sắc tạo ra một đóa hoa sen thật lớn trên không trung, kiếm ảnh thật lớn đột nhiên hiện ra, một thanh mang chói mắt vang lên đì đùng. Một chiêu này vừa dùng để tấn công địch vừa để phòng thủ.
- Biểu ca, Vạn Kiếm quy nhất của muội thế nào? Có lợi hại không?
Tô Hân Nhi cao hứng thu công chạy về phía Nhạc Thành, lập tức sắc mặt của nàng biến đổi, trước kia mỗi lần nàng thể hiện công pháp của mình biểu ca tâm tình đều không tốt, cũng bởi vì Nhạc Thành không thể tu luyện đấu khí cùng ma pháp.
- Ừ, được lắm
Nhạc Thành liền trả lời, xem ra hắn cũng phải tu luyện một chút kỹ xảo công kích, nếu không chạm mặt đối phương thì cũng không hiểu.
Nhìn thấy Nhạc Thành cũng không mất hứng, Tô Hân Nhi thở ra một hơi, trong lòng cảm giác thay đổi hơn rất nhiều.
- Hân Nhi, chỗ này ta có một viên đan dược, muội ăn vào sẽ có tác dụng rất lớn.
Nhạc Thành lấy từ trong bình ngọc ra một viên Trúc Cơ đan đưa cho Tô Hân Nhi, viên đan dược này sẽ có tác dụng rất lớn với nàng.
- Biểu ca, đây là đan dược gì vậy? Huynh lấy ở đâu đó?
Nhìn viên đan dược ở trong tay của Nhạc Thành, Tô Hân Nhi tuy không biết nó là gì nhưng cũng hiểu đó là đan dược không tầm thường, không kìm được mà nghi ngờ hỏi. Biểu ca không tu luyện đấu khí, sao trên người lại có đan dược.
- Cái này muội không cần hỏi, muội cứ nuốt đi, còn nữa không được nói cho người khác biết. Nguồn: https://truyenfull.vn
Nhạc Thành nói với Tô hân Nhi, những chuyện này đúng là không thể cho người khác biết.
- Vâng.
Tô Hân Nhi cầm lấy viên Trúc Cơ đan trong tay của Diệp Bạch mà cất vào, nàng cũng không nói gì nữa, hai người lập tức rời khỏi diễn võ trường.
Ở trong đại sảnh, Phùng Tẩu lúc này đã sớm chuẩn bị bữa ăn, hai ngày nay Nhạc Tử Sơn cũng không xuất hiện, nghe nói ông ra ngoài làm chuyện gì đó. Hai người ăn một chút rồi đi về phía binh phô của Nhạc gia.
Ở trên đường phố, mọi người nào nhiệt hối hả không thôi, Tô Hân Nhi cũng vui sướng bay nhảy ở trong đám người. Sau khi đi vào binh phô của Nhạc gia, Nhạc Thành lập tức tìm Nhạc Tử Phong, lần trước đáp ứng chuyện với Nhạc Tử Phong, Nhạc Thành vẫn chưa quên.
- Thành Nhi, lần này con tới đây làm gì vậy? Lần này ta cũng không có Tinh Khí Chi cho con đâu, đúng rồi, lò luyện đan của ta con có cầm tới không?
Nhạc Tử Phong hỏi Nhạc Thành, lò đan tuy không phải là bảo bối gì nhưng cũng là một thứ xa xỉ.
- Phong thúc, lò đan con còn phải dùng trong một thời gian ngắn nữa, chỉ là con có cái này cho người, ăn vào sẽ rất tốt.
Nhạc Thành liền trả lời, lò đan hiện tại không thể trả lại cho Phong thúc, bằng không thì từ nay về sau sẽ không cách gì luyện dan được, chờ đến khi mình kiếm được một lò đan tốt hơn rồi trả cho Phong thúc cũng không muộn. Nói xong Nhạc Thành liền đưa viên Trúc Cơ đan cuối cùng cho Nhạc Tử Phong.
- Đan dược tam phẩm.
Nhìn thấy đan dược ở trong tay Nhạc Thành, Nhạc Tử Phong kinh ngạc bắt đầu dánh giá, trong miệng thì thì thào: "Tuy phẩm giai vẫn chưa đạt tới tam phẩm đan dược cao giai nhưng tuyệt đối là đan dược tam phẩm.
- Thành Nhi, cái này là do con luyện chế sao?
Nhạc Tử Phong vô cùng hưng phấn và kinh ngạc nhìn Nhạc Thành, với việc mượn lò đan cùng với lấy đi dược liệu của mình, bây giờ lại có một viên đan dược tam phẩm, quả khiến cho người ta suy nghĩ.
- Cái này…
Nhìn thấy vẻ mặt của Nhạc Tử Phong, Nhạc Thành cũng không biết phải nói thế nào cho tốt, đan dược Trúc Cơ đan mà hắn luyện chế không ngờ lại là đan dược tam phẩm, điều này hắn cũng bất ngờ.
- Tiểu tử ngươi nói mau, cái này có phải là do ngươi luyện chế không?
Không thấy Nhạc Thành trả lời, Nhạc Tử Phong liền trở nên khẩn cấp.
- Phong thúc, đây là do con luyện chế.
Dù sao Nhạc Thành cũng không có ý định lừa dối Nhạc Tử Phong cho nên khẽ gật đầu trả lời.
- Ngươi lặp lại lần nữa, thật là do tiểu tử ngươi luyện chế? Không gạt ta chứ?
Thần sắc của Nhạc Tử Phong liền trở nên khần trưởng, một lần nữa hỏi Nhạc Thành, chỉ sợ mình nghe lầm.
- Phong thúc, đây là do con luyện chế.
Nhạc Thành một lần nữa lại khẳng định, chờ đến khi hắn đạt tới Trúc Cơ trung kỳ xong, muốn tu luyện Trúc Cơ đan tin rằng sẽ dễ hơn nhiều.
- Ha ha, phát tài rồi, lão thiên quả là có mắt đó.
Nghe thấy Nhạc Thành khẳng định trả lời, Nhạc Tử Phong không kìm được kích động mà ôm lấy hắn, hưng phấn nhảy dựng lên, giống như là lấy được một bảo tàng vậy.
Tác giả :
Vũ Phong