Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung
Chương 330: Trọng thương trốn về
Bàn tay Tiêu Sơn trực tiếp đưa lên đấm nát cái đầu của lão già tóc bạc. Khi mà đầu của hắn bị đấm nát thì từ cái đầu của hắn giống như có tiếng gì gào thét vô cùng đau đớn. Tiêu Sơn cũng biết được tiếng gào thét này chính là phát ra từ linh hồn của lão già tóc bạc. Nắm đấm đưa lên, ở trên đó còn be bét não tương trông vô cùng ghê rợn khiến cho đám người ở đây nhìn thấy cảnh này có chút khó chịu.
Thân mình Tiêu Sơn ngay lập tức bùng cháy. Toàn bộ thân thể của hắn đều rất bình thường. Hiện giờ hắn đã sử dụng ra Thái Dương phụ thể. Cái chiêu thức này quả thực dùng ở chỗ này vô cùng hợp lý. Đáng tiếc cái chiêu thức Thái Dương phụ thể bây giờ chính xác đã biến thành gân gà. Nó chẳng có tăng được sức mạnh bao nhiêu cho Tiêu Sơn ngoài việc cho hắn bớt đi cảm giác đau đớn đồng thời giúp hắn duy trì hoạt động trong một thời gian ngắn mà không bị ngã xuống.
Bàn tay Tiêu Sơn vuốt nhẹ chiếc nhẫn, hắn lấy ra một thứ có hình dáng kỳ quái giống như một cái hình tam giác chéo dài nhưng cũng không hẳn là như thế. Bàn chân Tiêu Sơn trực tiếp đáp lên trên vật có hình dáng kỳ lạ này. Đây chính là pháp bảo phi hành của Tiêu Sơn: phá không toa. Hắn sử dụng phá không toa trực tiếp bắn vút đi. Hướng bay của hắn trực tiếp hướng về phía Hắc Hoàng tông cùng với đám người Tiểu Long Nữ.
Một đám Hắc Hoàng tông ngay lập tức với vẻ mặt đề phòng. Người này dù dùng cách gì nhưng có thể chiến thắng một cường giả đấu tông so với tông chủ Mạc Thiên Hành của họ thì có lẽ chắc chắn một điều cần thiết là phải đề phòng.
Tuy nhiên khi thấy hắn bay về phía đám người ma thú hóa hình kia thì cũng không có ý định tấn công hắn. Bởi vì sức tấn công của Tiêu Sơn hoàn toàn để cho đám người kinh hãi. Mặc dù một bên tay của hắn đã nát bét nhưng lực trấn nhiếp cũng còn ở đó. Nhất thời đám người ở đây run lên, một người vài mạnh bạo thì đứng chắn trước Mạc Thiên Hành và đám người Tiêu Sơn.
Thấy được Tiêu Sơn vô cùng trật vật như thế thì đám người cực kỳ kinh hãi hô lên: “Chủ nhân!"
Tiêu Sơn mở miệng nói nhỏ: “Không cần chống cự, ta đem các ngươi tiến vào khu vực không gian màu xanh. Chúng ta nhanh chóng rời đi nơi này!"
Điều mà đám người Hắc Hoàng tông trợn tròn cả con mắt, khi mà Tiêu Sơn trực tiếp dùng tay của mình sờ lên người của mấy con ma thú thì ngay lập tức mấy con thú biến mất. Giống như ở trong không khí không có chút lưu lại dấu vết của đám ma thú hóa hình.
Mà điều tiếp theo khiến cho đám người Hắc Hoàng tông trợn tròn mắt lên nữa là thân mình Tiêu Sơn ngay lập tức biến mất tại chỗ. Khuôn mặt Tê Sơn xuất hiện vẻ kinh ngạc không tin tưởng, hắn há hốc miệng lên tiếng nói: “Đây rốt cục là chuyện gì đang xảy ra? Hắn làm sao mà biến mất rồi?" Mọi người nhìn về phía thân mình Mạc Thiên Hành đang bị thương nặng. Trong lòng họ bây giờ vô cùng lo lắng. Phải biết được Hắc Hoàng tông chỉ có một vị đấu tông trấn thủ. Nếu như đấu tông không còn vậy thì Hắc Hoàng tông gặp nguy hiểm vô cùng.
Tại trong đình viện khá lớn của gia tộc Mễ Đặc Nhĩ, ở thu đô đế quốc Gia Mã…
Một thanh niên trực tiếp xuất hiện tại trong trên nền đất của gia tộc Mễ Đặc Nhĩ. Một đám tuấn tra mặc binh giáp đi đi lại lại trên hoa viên. Bất chợt có sự xuất hiện đột ngột của một bóng đen thì ngay lập tức người hộ vệ cầm đầu rút ra thanh kiếm quát lên một tiếng: “Ai!?" Mấy tên hộ vệ phía sau cũng cầm vũ khí hướng về phía trước.
“Ộc…" Từ miệng của người thanh niên trong lúc này phun ra một ngụm máu tươi. Máu tươi đỏ lòm ướt đẫm trên nền đá.
Thấy được khuôn mặt bẩn thỉu thì người nam nhân cầm đầu kinh ngạc mở to mắt. Hắn quát lớn một tiếng: “Ngươi là ai mà dám xâm phạm gia tộc Mễ Đặc Nhĩ!" Bởi vì bộ dạng của Tiêu Sơn trong lúc này vô cùng trật vật khiến cho người không có cách nào thấy được bộ dạng chân thật của hắn.
Tuy nhiên hắn không có trả lời đám lính. Bàn tay của hắn đưa ra phất một cái, ngay sau đó cả một con tử sắc giao long khổng lồ xuất hiện trong sân. Bàn tay hắn liên tục đưa ra thì lại xuất hiện hai con ma thú khác, một con Ưng Dực Hổ cùng với một con Thanh Hỏa Kim Trảo Ma Ưng và một con Bát Dực Hắc Xà Hoàng.
Sự xuất hiện của mấy con ma thú này khiến cho đám người ở đây kinh hoàng. Nam nhân cầm đầu ngay lập tức cung kính nói: “Đại nhân, ngươi đã trở về!?"
Tiêu Sơn nói giọng khàn khan: “Mau mời Nhã Phi cùng với Tiểu Y Tiên và Hải lão tới đây!" Bàn tay của Tiêu Sơn phất ra. Trong không khí trực tiếp xuất hiện một người thiếu nữ mặc y phục màu xanh lam của học viện Già Nam.
“Vâng!" Người nam nhân cầm đầu hộ vệ nhanh chóng cúi đầu.
Thiếu nữ xinh đẹp mặc y phục màu lam thấy được thân mình Tiêu Sơn thì vô cùng hốt hoảng lên tiếng quát lớn: “Phu quân!" Đôi chân thon dài của nàng ngay lập tức chạy tới bàn tay đưa ra ôm lấy hắn.
Tiêu Sơn không có trả lời Tiêu Ngọc mà trực tiếp lấy ra một cái ngọc giản truyền một chút thần thức của hắn vào đó. Trong lúc hắn truyền thần thức vào trong ngọc giản thì ngay lập tức đám người Nhã Phi và Tiểu Y Tiên đã vọt tới. Thấy được hình dáng vô cùng trât vật của Tiêu Sơn thì hai người cực kỳ hốt hoảng. Tiểu Y Tiên vọt tới quát lớn: “Phu quân,,,"
Tà áo trắng của nàng trực tiếp bay trong gió, thân mình vọt tới bên cạnh Tiêu Sơn. Ngay cả Mễ Đặc Nhĩ Nhã Phi cũng mặc kệ cái bụng bầu to lớn vọt thẳng tới bên cạnh Tiêu Sơn. Tiểu Y Tiên cũng không có để ý tới bên cạnh Tiêu Ngọc đem Tiêu Ngọc đẩy ra ôm trầm lấy hắn.
Mễ Đặc Nhĩ Hải Ba Đông nhìn về phía Tiêu Sơn kinh ngạc nói: “Thương thế của ngươi tại sao lại lặng như vậy!"
Bàn tay Tiêu Sơn đưa ra ngọc giản hướng về phía Nhã Phi nói: “Nhã Phi, cầm lấy đi!" Trong lúc này Tiểu Y Tiên đặt lên vai dùng Thánh Y Thần Thụ Quyết bắt đầu vì Tiêu Sơn chưa thương.
Trong lúc này thì Tiêu Yên cũng tới. Tiêu Yến nhìn thấy được Tiêu Sơn đã mở to mắt nên nhìn về phía Tiêu Sơn. Khuôn mặt của nàng tái mét lại, nàng chưa từng bao giờ thấy được Tiêu Sơn thương thế nặng như vậy. Ngay cả cánh tay của Tiêu Sơn đã bị hoàn toàn đánh nát. Tiêu Yến kinh ngạc hô lên: “Sơn Nhi…" Nàng có chút hốt hoảng chạy vọt tới.
Tiêu Sơn cũng không có thời gian đáp lại Tiêu Yến. Hắn lấy ra một chiếc ngọc giản nhanh chóng truyền tin tức này vào trong ngọc giản. Sau đó hắn đưa ngọc giản cho Hải Ba Đông. Thân thể của hắn thở ra hồng hộc nói: “Hải Lão, mau đưa ngọc giản này tới nữ vương Mỹ Đỗ Toa!"
“Cái gì?" Khuôn mặt Hải Ba Đông hoàn toàn mở lớn. Với Hải Ba Đông mà muốn hắn đi gặp nữ vương Mỹ Đỗ Toa chính là chuyện vô cùng khó khăn. Nói đứng hơn kể từ khi bị trúng phong ấn của nữ vương Mỹ Đỗ Toa hiện giờ thì Hải Ba Đông hoàn toàn sợ nàng. Nói đúng hơn là nơi có mặt nữ vương Mỹ Đỗ Toa thì không có hắn. Tuy nhiên hắn chưa kịp trả lời thì Tiêu Sơn đã trực tiếp ngất đi. Bàn tay Tiêu Yến trực tiếp đưa lên ôm lấy con của mình. Máu của Tiêu Sơn đem quần áo của Tiêu Yến hoàn toàn ướt đấm. Từng giọt lệ trên đôi mắt của Tiêu Yến nhỏ lên trên thân mình Tiêu Sơn.
Đôi mắt Nhã Phi nhăn lại, nàng đã đọc xong thông tin mà Tiêu Sơn đã lưu lại. Dường như Tiêu Sơn để cho nàng mấy thông tin lần này hắn đến giải cứu đám người học viện Già Nam bị Ma Viêm cốc bắt giữ. Tuy nhiên Ma Viêm cốc lại bị Hắc Hoàng tông thâu tóm. Nhưng điểm kỳ lạ ở đây la tứ trưởng lão của Ma Viêm cốc lại là một đấu tông cao cấp. Tứ trưởng lão Ma Viêm cốc rất có thể là một thế lực nào đó gài vào Ma Viêm cốc. Lần này Tiêu Sơn sợ rằng đã chọc vào ổ kiển lửa. Chính vì vậy mà hắn muốn Nhã Phi chuẩn bị sớm mọi việc.
Việc thứ nhất là đưa thông tin này cho tộc trưởng Mễ Đặc Nhĩ cùng với Tiêu gia. Điều thứ hai di cư một số tộc nhân đảm bảo an toàn. Điều thứ ba đem thông tin này báo cáo cho những người tại học viện Già Nam. Thứ tư cần để Hải Ba Đông nhờ nữ vương Mỹ Đỗ Toa. Hiện giờ Mạc Thiên Hành tông chủa Hắc Hoàng tông đang bị thương nặng. Ba người gồm Hải Ba Đông, nữ vương Mỹ Đỗ Toa cùng với Hoàng Tử Yên dùng dịch dung lấy tốc độ nhanh nhất đi tiêu diệt đám người Ma Viêm cốc không chừa một ai trừ đoàn người học viên. Nhớ rằng tuyệt đối không được để lộ khuôn mặt và hình dáng.
Chú ý cần bắt giữ lại một số người của Ma Viêm cốc và Hắc Hoàng tông vẫn còn ở Ma Viêm cốc giam giữ lại. Tiêu Sơn muốn thay đổi ký ức của đám người này. Nếu như Tiểu Y Tiên có thể làm được là tốt rồi. Nếu như Tiểu Y Tiên không làm được vậy thì phải trờ Tiêu Sơn tỉnh lại.
Ngoài ra còn cần chuẩn bị một số tài liệu luyện khí cùng với luyện đan… Những thứ này là những thứ mà cần chuẩn bị sau khi hắn tỉnh lại. Hắn sẽ cẩn phải dùng những thứ này.
Một tay nâng bụng, một tay mở miệng hướng về phía Hải Ba Đông nói: “Hải gia gia, ngài mau tới Tháp Qua Nhĩ sa mạc đem miến ngọc cho nữ vương Mỹ Đỗ Toa. Tốc độ nhanh nhất!"
“Cái gì? Lão phu không muốn đi!" Bàn tay của Hải Ba Đông phất lên khó chịu.
Khuôn mặt Nhã Phi nhăn lại lên tiếng nói: “Hải gia gia, việc này liên quan tới sinh tử tồn vong của gia tộc chúng ta. Xin hải gia gia nhanh chóng đi làm việc này!"
Khuôn mặt lão già nhăn lại, hắn trầm ngâm gật đầu nói: “Được!" Sau lưng Hải Ba Đông xuất hiện một đôi cánh đấu khí màu trắng toát. Đôi cánh phát ra khí lạnh bàng bạc. Thân mình Hải Ba Đông bay vút vào trong không khí giữa bầu trời đêm.
“Các ngươi đi ra ngoài phong tỏa chỗ này! Tuyệt đối không để bất cứ ai vào đây!" Nhã Phi hướng về phía đám người hộ vệ quát lạnh một tiếng.
Đám người nhìn thấy cảnh này thì ngay lập tức chắp tay nói: “Vâng!"
Trên trán của Tiểu Y Tiên đã tràn ngập mồ hôi. Toàn bộ thương thế của Tiêu Sơn đã được ổn định. Trong lúc này thì Hoàng Tử Yên đã bay đến. Khuôn mặt của nàng tái lại nhìn về phía cảnh này. Nàng vừa mới cảm nhận được động tĩnh muốn xuất quan không ngờ gặp phải tình cảnh như vậy. Hoàng Tử Yên lên tiếng nói: “Chuyện gì thế này!?" Thân mình nàng bay vọt xuống dưới.
Thân mình Thanh Viêm hóa thành hình người, hai bàn tay của hắn đã gẫy lìa cả ra. Hắn hốt hoảng lên tiếng nói: “Chủ mẫu, ngươi mau cứu Tiểu Long Nữ!"
Tiểu Y Tiên nghe được lời này bất kể toàn thân mệt mỏi, nàng trực tiếp bay vọt tới bên cạnh Tiểu Long Nữ. Bàn tay của nàng vươn ra đem vết thương đang chảy máu dòng dòng của Tiểu Long Nữ chữa trị. Một lớp sương phun ra màu trắng nhanh chóng xâm nhập vào vết thương của Tiểu Long Nữ. Bằng vào mắt thường có thể thấy được cơ xương nhanh chóng dài ra. Chỉ một lúc sau thì thương thế của Tiểu Long Nữ đã được ổn định. Tính mạng của nàng không còn đáng ngại nữa.
Cả người Tiểu Y Tiên nhễ nhại ra mồ hôi. So với thương thế của đám người ở đây thì thương thế của Tiêu Sơn vẫn dường như nặng nhất. Sau khi đem thương thế của mọi người chữa được kha khá thì toàn thân Tiểu Y Tiên đã ướt đẫm mồ hôi. Nàng gục hai đầu gối xuống dưới đất, từng giọt mồ hôi lóng lánh trên trán của nàng chảy xuống. Nàng thở ra hồng hộc, khuôn mặt đỏ bừng.
Tiêu Yến có chút lo lắng hỏi: “Tiên Nhi, con có trụ nổi hay không?"
Tiểu Y Tiên lắc lắc nhẹ đầu của nàng, nàng thở ra hồng hộc, bàn tay đưa ra chạm vào nồng ngực của mình. Khuôn mặt của nàng tái lại, nàng mở miệng nói: “Mẫu thân, ta không có sao! Ta còn có thể tiếp tục chữa trị cho mọi người được!"
Khuôn mặt Tiêu Yên đầy lo lắng nói: “Tiên Nhi, con nên nghỉ ngơi một lát sau đó hãy tiếp tục"
…
Trong lúc này thì Hải Ba Đông bay vọt vào trong sa mạc Tháp Qua Nhã. Hắn hiện giờ thực lực tăng cao thế nên Hải Ba Đông cũng không có bất cứ cố kỵ gì hắn toàn lực thúc dục bay về phía bên trong sa mạc của Tháp Qua Nhĩ. Hiện giờ xem ra tình hình rắc rối hơn hắn nghĩ nhiều. Tiêu Sơn đem theo Tiểu Long Nữ đi mà còn bị thương gần chết như vậy thì chắc chắn đối thủ vô cùng đáng sợ. Hải Ba Đông không nghĩ được đám người Tiêu Sơn gặp phải đối thủ cường đại như thế nào cho phải.
Hai hàm răng Hải Ba Đông hơi cắn lại. Quả thực trên đại lục đấu khí này thì cường giả nhiều như mây. Các thế lực thì nhóm ngó nhau, canh trừng nhau. Ngoài ra các thế lực cũng dây mơ rễ má với nhau. Chọc vào một chỗ dẫn động toàn dây. E rằng lần này Tiêu Sơn chọc vào một tổ ong vò vẽ đến lúc đó sợ rằng sẽ có một thế lực lớn tìm tới trả thù.
Hiện giờ thực lực Tiêu Sơn nhìn như lớn mạch tại cái đế quốc Gia Mã này. Tuy nhiên thực lực như thế mà nói ra thì chẳng có đáng là bao. Đối với các thế lực siêu nhiên thì tùy tiện một cường giả ra là có thể diệt sát được đám người Tiêu Sơn. Lần này e rằng đám người gia tộc Mễ Đặc Nhĩ cũng gặp phải liên lụy.
“Cảnh báo ! Cảnh báo ! Bầu trời có người, phi mâu thủ chuẩn bị, mâu độc, chuẩn bị phóng ! "trong đêm đen, nghe tiếng cảnh báo, nhất thời trên tường thành truyền ra một tiếng thét lớn.
Nghe được mệnh lệnh truyền ra, Xà nhân thủ vệ thoáng có chút bối rối, rồi đột nhiên an tĩnh trở lại, nhanh chóng cầm lấy phi mâu tẩm độc đeo trên thắt lưng, trên mặt tràn đầy hung quang, phóng mắt về phía Hải Ba Đông đang bay trên bầu trời.
“Bị phát hiện rồi... "Bị mấy trăm ánh mắt hung hăng chăm chú vào, Hải Ba Đông da đầu thoáng chút tê dại, bất chấp cự điểu đen nhánh không ngừng xoay quanh phía trên, đôi cánh màu trắng bạc vỗ mạnh, thân hình hóa thành một bóng dáng màu đen, nhằm thẳng hướng tường thành lao vút đi.
“Nhắm ngay vị trí của Hắn, bắn rơi hắn xuống cho ta ! "Chỉ một thoáng sau, trên tường thành, một ả Xà nữ xinh đẹp với thân hình quyến rũ, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy lửa giận nhìn về phía Hải Ba Đông, lạnh lùng quát khẻ.
Mệnh lệnh của Xà nữ vừa ban ra, trên tường thành, mấy trăm tên Xà nhân vũ trang đầy đủ, nhất thời hét một tiếng lớn, chân phải lùi về sau một bước, xoay nữa thân trên, sau đó bất chợt xoay hông phát lực, nhất thời trường mâu tẩm độc trong tay phá không bay ra, tiếng trường mâu rít gió vang vọng giữa bầu trời đêm yên tĩnh.
“Nhân loại đáng chết không ngờ lại dám lần nữa xâm phạm lãnh địa xà nhân ta! " Lạnh lẽo nhìn bầu trời đêm, nơi Hải Ba Đông bị trường mâu bao vây, lãnh diễm Xà nữ cắn chặt răng tức giận, bây giờ Hải Ba Đông có một người lại dám phá thành mà vào, còn thể diện gì nữa... Xà nữ, là một kẻ có địa vị cao quý ở bộ lạc, nổi giận.
Ánh mắt băng hàn nhìn chằm chằm lên bầu trời, lãnh diễm Xà nữ tựa hồ như nhìn thấy được khuôn mặt sợ hãi của kẻ kia trước khi chết, đôi môi đỏ mọng khơi gợi lên sự khát máu, cùng đợi bữa tiệc máu tươi từ trên trời, tuy nhiên con mắt của nàng kinh hãi thấy được một đôi cánh bàng bạc phát ra. Dấu hiệu này chính là cường giả đấu vương trở nên mới có.
Tuy nhiên dưới ánh mắt chăm chú của mấy trăm Xà nhân trên tường thành, nhân loại đang phi hành trên trời đó, ngay lúc độc mâu sắp bắn trúng, đột nhiên trong cơ thể dũng xuất ra một lớp khí màu trắng... đối mặt với phô thiên cái địa độc mâu quần bạo xông tới, trong nháy mắt, phía bên dưới Xà nhân trợn mắt há mồm nhìn thấy được đám cốt mâu bị biến thành băng. Hải Ba Đông hừ lạnh phất một cái đem đám cốt mâu bắn ngược lại phía sau.
Sa mạc mênh mông, một tòa thành thị khổng lồ nằm giữa nơi này…
Thân hình một thiếu nữ khỏa thân, mái tóc đen dài thướt tha, khuôn mặt xinh đẹp đến yêu dị. Mỗi cái chớp mắt của nàng cũng khiến cho nam nhân hồn phách run rẩy. Trên người của nàng vẫn đọng lại một chút nước lưu lại trên cơ thể. Bàn tay trắng hồng mềm mại của nàng trực tiếp quơ lấy một cái màu tím cẩm bào khoan thai che lên cơ thể mềm mại, đầy đặn mà lả lướt. Đôi chân thon dài uyển chuyển nâng đỡ cơ thể xinh đẹp của nàng bước từng bước xuống bậc thang.
Phía sau nàng là một cái tế đàn có hình dáng kỳ lạ. Đó là một cái bậc thang nối lên bên trên khá cao. Sau đó một cái tượng khá lớn hình thù thân ngươi, từ phân hông là đuôi rắn, nàng cực kỳ xinh đẹp. Trong tay của nàng cầm lấy một cái bình nước từ đó chảy ra. Phía hai bên cũng là hai con rắn bằng đá lớn há miệng, hai con rắn trực tiếp phun ra dòng nước.
Xem ra nàng vừa từ nơi này đi ra. Đây chính là tế đàn của tộc xà nhân. Bất chợt một nữ xà hộ vệ chạy vọt tới nơi này. Nàng ngay lập tức chắp tay hành lễ đối với nữ nhân cực kỳ xinh đep: “Nữ vương bệ hạ, có cường giả loài người xâm phạm lãnh thổ tộc xà nhân chúng ta. Hắn hiện giờ đang bay về phía thần điện Mỹ Đỗ Toa"
Hàng long mày thanh tú của nữ vương Mỹ Đỗ Toa nhăn lại. Đôi môi đỏ mọng hơi mấp máy, bàn tay nhỏ nhẹ nhàng chạm lên đôi môi. Nàng khe khẽ lẩm bẩm, giọng nói của nàng giống như âm thanh rù rì của mùa xuân: “Hơi thở này… ta cứ tưởng là ai! Hóa ra là Băng Hoàng Hải Ba Đông!"
Một âm thanh lớn phát ra: “Băng Hoảng Hải Ba Đông đến từ đế quốc loài người đế quốc Gia Mã muốn cầu kiến nữ vương Mỹ Đỗ Toa…" Âm thanh sang sảng vang vọng vào bên trong đại điện nơi mà nữ vương Mỹ Đỗ Toa đang ở.
“Di…" Trên khuôn mặt xinh đẹp và câu người của nữ vương Mỹ Đỗ Toa thoáng qua vẻ ngạc nhiên. Nàng khe khẽ lẩm bẩm nói: “Không tệ đây! Không nghĩ đến thời gian qua hơn mười năm, hắn đột phá không ít đây. Xem ra cũng là một đấu hoàng thất tinh a"
Một lão già mặc y phục màu xanh trắng bay lơ lửng ở trên không trung. Cả người của hắn trong lúc này đã nhễ nhại mồ hôi. Một nữ nhân xinh đẹp mà lại hấp dẫn với cái đuôi rắn màu xanh cực kỳ dã tính. Đôi cánh màu xanh nâng cơ thể của nàng bay lên trong không khí. Nàng mở miệng nói: “Thì ra là cường giả đế quốc Gia Mã, Băng Hoàng Hải Ba Đông. Lần trước ngươi bị nữ vương bệ hạ của chúng ta đánh cho thừa sống thiếu chiếu chẳng lẽ vẫn chưa biết sợ vẫn muốn chúng ta dạy dỗ cho ngươi một bài học!"
“Băng Hoàng!" Một nam nhân cao lớn khoanh tay, ánh mắt âm trầm nhìn về phía Băng Hoàng Hải Ba Đông lạnh giọng lên tiếng nói: “Ngươi đừng tưởng ngươi là đấu hoàng cường giả mà có thể tự do xâm nhập lãnh thổ đế quốc xà nhân chúng ta. Bất kể thế nào nếu ngươi hôm nay đã đến nơi này vậy ở lại đây đi!"
Hai hàng long mày lão già Hải Ba Đông nhăn lại, hắn mở miệng nói: “Lão phu hôm nay không phải đến đây là để đánh nhau. Lão phu muốn gặp nữ vương Mỹ Đỗ Toa. Lão phu được người nhờ cậy giao một thứ cho nàng!"
Con ngươi của một thiếu nữ xinh đẹp mặc hoa y, đuôi rắn có đầy hoa văn của nàng khẽ động, nàng tò mò lên tiếng hỏi: “Chúng ta nhớ chưa từng có giao tình gì với nhân loài các ngươi. Mặc dù chúng ta có làm ăn với gia tộc Mễ Đặc Nhĩ. Hải Ba Đông ngươi cũng là người của gia tộc Mễ Đặc Nhĩ đi. Tuy nhiên nó cũng không có nghĩa ngươi được phép xâm nhập đế quốc Xà Nhân chúng ta!"
Lão già Hải Ba Đông lại môt lần nữa lạnh giọng trả lời: “Ta muốn gặp nữ vương bệ hạ là có việc muốn bàn bạc với nàng. Việc này vô cùng hệ trọng"
Thân mình Tiêu Sơn ngay lập tức bùng cháy. Toàn bộ thân thể của hắn đều rất bình thường. Hiện giờ hắn đã sử dụng ra Thái Dương phụ thể. Cái chiêu thức này quả thực dùng ở chỗ này vô cùng hợp lý. Đáng tiếc cái chiêu thức Thái Dương phụ thể bây giờ chính xác đã biến thành gân gà. Nó chẳng có tăng được sức mạnh bao nhiêu cho Tiêu Sơn ngoài việc cho hắn bớt đi cảm giác đau đớn đồng thời giúp hắn duy trì hoạt động trong một thời gian ngắn mà không bị ngã xuống.
Bàn tay Tiêu Sơn vuốt nhẹ chiếc nhẫn, hắn lấy ra một thứ có hình dáng kỳ quái giống như một cái hình tam giác chéo dài nhưng cũng không hẳn là như thế. Bàn chân Tiêu Sơn trực tiếp đáp lên trên vật có hình dáng kỳ lạ này. Đây chính là pháp bảo phi hành của Tiêu Sơn: phá không toa. Hắn sử dụng phá không toa trực tiếp bắn vút đi. Hướng bay của hắn trực tiếp hướng về phía Hắc Hoàng tông cùng với đám người Tiểu Long Nữ.
Một đám Hắc Hoàng tông ngay lập tức với vẻ mặt đề phòng. Người này dù dùng cách gì nhưng có thể chiến thắng một cường giả đấu tông so với tông chủ Mạc Thiên Hành của họ thì có lẽ chắc chắn một điều cần thiết là phải đề phòng.
Tuy nhiên khi thấy hắn bay về phía đám người ma thú hóa hình kia thì cũng không có ý định tấn công hắn. Bởi vì sức tấn công của Tiêu Sơn hoàn toàn để cho đám người kinh hãi. Mặc dù một bên tay của hắn đã nát bét nhưng lực trấn nhiếp cũng còn ở đó. Nhất thời đám người ở đây run lên, một người vài mạnh bạo thì đứng chắn trước Mạc Thiên Hành và đám người Tiêu Sơn.
Thấy được Tiêu Sơn vô cùng trật vật như thế thì đám người cực kỳ kinh hãi hô lên: “Chủ nhân!"
Tiêu Sơn mở miệng nói nhỏ: “Không cần chống cự, ta đem các ngươi tiến vào khu vực không gian màu xanh. Chúng ta nhanh chóng rời đi nơi này!"
Điều mà đám người Hắc Hoàng tông trợn tròn cả con mắt, khi mà Tiêu Sơn trực tiếp dùng tay của mình sờ lên người của mấy con ma thú thì ngay lập tức mấy con thú biến mất. Giống như ở trong không khí không có chút lưu lại dấu vết của đám ma thú hóa hình.
Mà điều tiếp theo khiến cho đám người Hắc Hoàng tông trợn tròn mắt lên nữa là thân mình Tiêu Sơn ngay lập tức biến mất tại chỗ. Khuôn mặt Tê Sơn xuất hiện vẻ kinh ngạc không tin tưởng, hắn há hốc miệng lên tiếng nói: “Đây rốt cục là chuyện gì đang xảy ra? Hắn làm sao mà biến mất rồi?" Mọi người nhìn về phía thân mình Mạc Thiên Hành đang bị thương nặng. Trong lòng họ bây giờ vô cùng lo lắng. Phải biết được Hắc Hoàng tông chỉ có một vị đấu tông trấn thủ. Nếu như đấu tông không còn vậy thì Hắc Hoàng tông gặp nguy hiểm vô cùng.
Tại trong đình viện khá lớn của gia tộc Mễ Đặc Nhĩ, ở thu đô đế quốc Gia Mã…
Một thanh niên trực tiếp xuất hiện tại trong trên nền đất của gia tộc Mễ Đặc Nhĩ. Một đám tuấn tra mặc binh giáp đi đi lại lại trên hoa viên. Bất chợt có sự xuất hiện đột ngột của một bóng đen thì ngay lập tức người hộ vệ cầm đầu rút ra thanh kiếm quát lên một tiếng: “Ai!?" Mấy tên hộ vệ phía sau cũng cầm vũ khí hướng về phía trước.
“Ộc…" Từ miệng của người thanh niên trong lúc này phun ra một ngụm máu tươi. Máu tươi đỏ lòm ướt đẫm trên nền đá.
Thấy được khuôn mặt bẩn thỉu thì người nam nhân cầm đầu kinh ngạc mở to mắt. Hắn quát lớn một tiếng: “Ngươi là ai mà dám xâm phạm gia tộc Mễ Đặc Nhĩ!" Bởi vì bộ dạng của Tiêu Sơn trong lúc này vô cùng trật vật khiến cho người không có cách nào thấy được bộ dạng chân thật của hắn.
Tuy nhiên hắn không có trả lời đám lính. Bàn tay của hắn đưa ra phất một cái, ngay sau đó cả một con tử sắc giao long khổng lồ xuất hiện trong sân. Bàn tay hắn liên tục đưa ra thì lại xuất hiện hai con ma thú khác, một con Ưng Dực Hổ cùng với một con Thanh Hỏa Kim Trảo Ma Ưng và một con Bát Dực Hắc Xà Hoàng.
Sự xuất hiện của mấy con ma thú này khiến cho đám người ở đây kinh hoàng. Nam nhân cầm đầu ngay lập tức cung kính nói: “Đại nhân, ngươi đã trở về!?"
Tiêu Sơn nói giọng khàn khan: “Mau mời Nhã Phi cùng với Tiểu Y Tiên và Hải lão tới đây!" Bàn tay của Tiêu Sơn phất ra. Trong không khí trực tiếp xuất hiện một người thiếu nữ mặc y phục màu xanh lam của học viện Già Nam.
“Vâng!" Người nam nhân cầm đầu hộ vệ nhanh chóng cúi đầu.
Thiếu nữ xinh đẹp mặc y phục màu lam thấy được thân mình Tiêu Sơn thì vô cùng hốt hoảng lên tiếng quát lớn: “Phu quân!" Đôi chân thon dài của nàng ngay lập tức chạy tới bàn tay đưa ra ôm lấy hắn.
Tiêu Sơn không có trả lời Tiêu Ngọc mà trực tiếp lấy ra một cái ngọc giản truyền một chút thần thức của hắn vào đó. Trong lúc hắn truyền thần thức vào trong ngọc giản thì ngay lập tức đám người Nhã Phi và Tiểu Y Tiên đã vọt tới. Thấy được hình dáng vô cùng trât vật của Tiêu Sơn thì hai người cực kỳ hốt hoảng. Tiểu Y Tiên vọt tới quát lớn: “Phu quân,,,"
Tà áo trắng của nàng trực tiếp bay trong gió, thân mình vọt tới bên cạnh Tiêu Sơn. Ngay cả Mễ Đặc Nhĩ Nhã Phi cũng mặc kệ cái bụng bầu to lớn vọt thẳng tới bên cạnh Tiêu Sơn. Tiểu Y Tiên cũng không có để ý tới bên cạnh Tiêu Ngọc đem Tiêu Ngọc đẩy ra ôm trầm lấy hắn.
Mễ Đặc Nhĩ Hải Ba Đông nhìn về phía Tiêu Sơn kinh ngạc nói: “Thương thế của ngươi tại sao lại lặng như vậy!"
Bàn tay Tiêu Sơn đưa ra ngọc giản hướng về phía Nhã Phi nói: “Nhã Phi, cầm lấy đi!" Trong lúc này Tiểu Y Tiên đặt lên vai dùng Thánh Y Thần Thụ Quyết bắt đầu vì Tiêu Sơn chưa thương.
Trong lúc này thì Tiêu Yên cũng tới. Tiêu Yến nhìn thấy được Tiêu Sơn đã mở to mắt nên nhìn về phía Tiêu Sơn. Khuôn mặt của nàng tái mét lại, nàng chưa từng bao giờ thấy được Tiêu Sơn thương thế nặng như vậy. Ngay cả cánh tay của Tiêu Sơn đã bị hoàn toàn đánh nát. Tiêu Yến kinh ngạc hô lên: “Sơn Nhi…" Nàng có chút hốt hoảng chạy vọt tới.
Tiêu Sơn cũng không có thời gian đáp lại Tiêu Yến. Hắn lấy ra một chiếc ngọc giản nhanh chóng truyền tin tức này vào trong ngọc giản. Sau đó hắn đưa ngọc giản cho Hải Ba Đông. Thân thể của hắn thở ra hồng hộc nói: “Hải Lão, mau đưa ngọc giản này tới nữ vương Mỹ Đỗ Toa!"
“Cái gì?" Khuôn mặt Hải Ba Đông hoàn toàn mở lớn. Với Hải Ba Đông mà muốn hắn đi gặp nữ vương Mỹ Đỗ Toa chính là chuyện vô cùng khó khăn. Nói đứng hơn kể từ khi bị trúng phong ấn của nữ vương Mỹ Đỗ Toa hiện giờ thì Hải Ba Đông hoàn toàn sợ nàng. Nói đúng hơn là nơi có mặt nữ vương Mỹ Đỗ Toa thì không có hắn. Tuy nhiên hắn chưa kịp trả lời thì Tiêu Sơn đã trực tiếp ngất đi. Bàn tay Tiêu Yến trực tiếp đưa lên ôm lấy con của mình. Máu của Tiêu Sơn đem quần áo của Tiêu Yến hoàn toàn ướt đấm. Từng giọt lệ trên đôi mắt của Tiêu Yến nhỏ lên trên thân mình Tiêu Sơn.
Đôi mắt Nhã Phi nhăn lại, nàng đã đọc xong thông tin mà Tiêu Sơn đã lưu lại. Dường như Tiêu Sơn để cho nàng mấy thông tin lần này hắn đến giải cứu đám người học viện Già Nam bị Ma Viêm cốc bắt giữ. Tuy nhiên Ma Viêm cốc lại bị Hắc Hoàng tông thâu tóm. Nhưng điểm kỳ lạ ở đây la tứ trưởng lão của Ma Viêm cốc lại là một đấu tông cao cấp. Tứ trưởng lão Ma Viêm cốc rất có thể là một thế lực nào đó gài vào Ma Viêm cốc. Lần này Tiêu Sơn sợ rằng đã chọc vào ổ kiển lửa. Chính vì vậy mà hắn muốn Nhã Phi chuẩn bị sớm mọi việc.
Việc thứ nhất là đưa thông tin này cho tộc trưởng Mễ Đặc Nhĩ cùng với Tiêu gia. Điều thứ hai di cư một số tộc nhân đảm bảo an toàn. Điều thứ ba đem thông tin này báo cáo cho những người tại học viện Già Nam. Thứ tư cần để Hải Ba Đông nhờ nữ vương Mỹ Đỗ Toa. Hiện giờ Mạc Thiên Hành tông chủa Hắc Hoàng tông đang bị thương nặng. Ba người gồm Hải Ba Đông, nữ vương Mỹ Đỗ Toa cùng với Hoàng Tử Yên dùng dịch dung lấy tốc độ nhanh nhất đi tiêu diệt đám người Ma Viêm cốc không chừa một ai trừ đoàn người học viên. Nhớ rằng tuyệt đối không được để lộ khuôn mặt và hình dáng.
Chú ý cần bắt giữ lại một số người của Ma Viêm cốc và Hắc Hoàng tông vẫn còn ở Ma Viêm cốc giam giữ lại. Tiêu Sơn muốn thay đổi ký ức của đám người này. Nếu như Tiểu Y Tiên có thể làm được là tốt rồi. Nếu như Tiểu Y Tiên không làm được vậy thì phải trờ Tiêu Sơn tỉnh lại.
Ngoài ra còn cần chuẩn bị một số tài liệu luyện khí cùng với luyện đan… Những thứ này là những thứ mà cần chuẩn bị sau khi hắn tỉnh lại. Hắn sẽ cẩn phải dùng những thứ này.
Một tay nâng bụng, một tay mở miệng hướng về phía Hải Ba Đông nói: “Hải gia gia, ngài mau tới Tháp Qua Nhĩ sa mạc đem miến ngọc cho nữ vương Mỹ Đỗ Toa. Tốc độ nhanh nhất!"
“Cái gì? Lão phu không muốn đi!" Bàn tay của Hải Ba Đông phất lên khó chịu.
Khuôn mặt Nhã Phi nhăn lại lên tiếng nói: “Hải gia gia, việc này liên quan tới sinh tử tồn vong của gia tộc chúng ta. Xin hải gia gia nhanh chóng đi làm việc này!"
Khuôn mặt lão già nhăn lại, hắn trầm ngâm gật đầu nói: “Được!" Sau lưng Hải Ba Đông xuất hiện một đôi cánh đấu khí màu trắng toát. Đôi cánh phát ra khí lạnh bàng bạc. Thân mình Hải Ba Đông bay vút vào trong không khí giữa bầu trời đêm.
“Các ngươi đi ra ngoài phong tỏa chỗ này! Tuyệt đối không để bất cứ ai vào đây!" Nhã Phi hướng về phía đám người hộ vệ quát lạnh một tiếng.
Đám người nhìn thấy cảnh này thì ngay lập tức chắp tay nói: “Vâng!"
Trên trán của Tiểu Y Tiên đã tràn ngập mồ hôi. Toàn bộ thương thế của Tiêu Sơn đã được ổn định. Trong lúc này thì Hoàng Tử Yên đã bay đến. Khuôn mặt của nàng tái lại nhìn về phía cảnh này. Nàng vừa mới cảm nhận được động tĩnh muốn xuất quan không ngờ gặp phải tình cảnh như vậy. Hoàng Tử Yên lên tiếng nói: “Chuyện gì thế này!?" Thân mình nàng bay vọt xuống dưới.
Thân mình Thanh Viêm hóa thành hình người, hai bàn tay của hắn đã gẫy lìa cả ra. Hắn hốt hoảng lên tiếng nói: “Chủ mẫu, ngươi mau cứu Tiểu Long Nữ!"
Tiểu Y Tiên nghe được lời này bất kể toàn thân mệt mỏi, nàng trực tiếp bay vọt tới bên cạnh Tiểu Long Nữ. Bàn tay của nàng vươn ra đem vết thương đang chảy máu dòng dòng của Tiểu Long Nữ chữa trị. Một lớp sương phun ra màu trắng nhanh chóng xâm nhập vào vết thương của Tiểu Long Nữ. Bằng vào mắt thường có thể thấy được cơ xương nhanh chóng dài ra. Chỉ một lúc sau thì thương thế của Tiểu Long Nữ đã được ổn định. Tính mạng của nàng không còn đáng ngại nữa.
Cả người Tiểu Y Tiên nhễ nhại ra mồ hôi. So với thương thế của đám người ở đây thì thương thế của Tiêu Sơn vẫn dường như nặng nhất. Sau khi đem thương thế của mọi người chữa được kha khá thì toàn thân Tiểu Y Tiên đã ướt đẫm mồ hôi. Nàng gục hai đầu gối xuống dưới đất, từng giọt mồ hôi lóng lánh trên trán của nàng chảy xuống. Nàng thở ra hồng hộc, khuôn mặt đỏ bừng.
Tiêu Yến có chút lo lắng hỏi: “Tiên Nhi, con có trụ nổi hay không?"
Tiểu Y Tiên lắc lắc nhẹ đầu của nàng, nàng thở ra hồng hộc, bàn tay đưa ra chạm vào nồng ngực của mình. Khuôn mặt của nàng tái lại, nàng mở miệng nói: “Mẫu thân, ta không có sao! Ta còn có thể tiếp tục chữa trị cho mọi người được!"
Khuôn mặt Tiêu Yên đầy lo lắng nói: “Tiên Nhi, con nên nghỉ ngơi một lát sau đó hãy tiếp tục"
…
Trong lúc này thì Hải Ba Đông bay vọt vào trong sa mạc Tháp Qua Nhã. Hắn hiện giờ thực lực tăng cao thế nên Hải Ba Đông cũng không có bất cứ cố kỵ gì hắn toàn lực thúc dục bay về phía bên trong sa mạc của Tháp Qua Nhĩ. Hiện giờ xem ra tình hình rắc rối hơn hắn nghĩ nhiều. Tiêu Sơn đem theo Tiểu Long Nữ đi mà còn bị thương gần chết như vậy thì chắc chắn đối thủ vô cùng đáng sợ. Hải Ba Đông không nghĩ được đám người Tiêu Sơn gặp phải đối thủ cường đại như thế nào cho phải.
Hai hàm răng Hải Ba Đông hơi cắn lại. Quả thực trên đại lục đấu khí này thì cường giả nhiều như mây. Các thế lực thì nhóm ngó nhau, canh trừng nhau. Ngoài ra các thế lực cũng dây mơ rễ má với nhau. Chọc vào một chỗ dẫn động toàn dây. E rằng lần này Tiêu Sơn chọc vào một tổ ong vò vẽ đến lúc đó sợ rằng sẽ có một thế lực lớn tìm tới trả thù.
Hiện giờ thực lực Tiêu Sơn nhìn như lớn mạch tại cái đế quốc Gia Mã này. Tuy nhiên thực lực như thế mà nói ra thì chẳng có đáng là bao. Đối với các thế lực siêu nhiên thì tùy tiện một cường giả ra là có thể diệt sát được đám người Tiêu Sơn. Lần này e rằng đám người gia tộc Mễ Đặc Nhĩ cũng gặp phải liên lụy.
“Cảnh báo ! Cảnh báo ! Bầu trời có người, phi mâu thủ chuẩn bị, mâu độc, chuẩn bị phóng ! "trong đêm đen, nghe tiếng cảnh báo, nhất thời trên tường thành truyền ra một tiếng thét lớn.
Nghe được mệnh lệnh truyền ra, Xà nhân thủ vệ thoáng có chút bối rối, rồi đột nhiên an tĩnh trở lại, nhanh chóng cầm lấy phi mâu tẩm độc đeo trên thắt lưng, trên mặt tràn đầy hung quang, phóng mắt về phía Hải Ba Đông đang bay trên bầu trời.
“Bị phát hiện rồi... "Bị mấy trăm ánh mắt hung hăng chăm chú vào, Hải Ba Đông da đầu thoáng chút tê dại, bất chấp cự điểu đen nhánh không ngừng xoay quanh phía trên, đôi cánh màu trắng bạc vỗ mạnh, thân hình hóa thành một bóng dáng màu đen, nhằm thẳng hướng tường thành lao vút đi.
“Nhắm ngay vị trí của Hắn, bắn rơi hắn xuống cho ta ! "Chỉ một thoáng sau, trên tường thành, một ả Xà nữ xinh đẹp với thân hình quyến rũ, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy lửa giận nhìn về phía Hải Ba Đông, lạnh lùng quát khẻ.
Mệnh lệnh của Xà nữ vừa ban ra, trên tường thành, mấy trăm tên Xà nhân vũ trang đầy đủ, nhất thời hét một tiếng lớn, chân phải lùi về sau một bước, xoay nữa thân trên, sau đó bất chợt xoay hông phát lực, nhất thời trường mâu tẩm độc trong tay phá không bay ra, tiếng trường mâu rít gió vang vọng giữa bầu trời đêm yên tĩnh.
“Nhân loại đáng chết không ngờ lại dám lần nữa xâm phạm lãnh địa xà nhân ta! " Lạnh lẽo nhìn bầu trời đêm, nơi Hải Ba Đông bị trường mâu bao vây, lãnh diễm Xà nữ cắn chặt răng tức giận, bây giờ Hải Ba Đông có một người lại dám phá thành mà vào, còn thể diện gì nữa... Xà nữ, là một kẻ có địa vị cao quý ở bộ lạc, nổi giận.
Ánh mắt băng hàn nhìn chằm chằm lên bầu trời, lãnh diễm Xà nữ tựa hồ như nhìn thấy được khuôn mặt sợ hãi của kẻ kia trước khi chết, đôi môi đỏ mọng khơi gợi lên sự khát máu, cùng đợi bữa tiệc máu tươi từ trên trời, tuy nhiên con mắt của nàng kinh hãi thấy được một đôi cánh bàng bạc phát ra. Dấu hiệu này chính là cường giả đấu vương trở nên mới có.
Tuy nhiên dưới ánh mắt chăm chú của mấy trăm Xà nhân trên tường thành, nhân loại đang phi hành trên trời đó, ngay lúc độc mâu sắp bắn trúng, đột nhiên trong cơ thể dũng xuất ra một lớp khí màu trắng... đối mặt với phô thiên cái địa độc mâu quần bạo xông tới, trong nháy mắt, phía bên dưới Xà nhân trợn mắt há mồm nhìn thấy được đám cốt mâu bị biến thành băng. Hải Ba Đông hừ lạnh phất một cái đem đám cốt mâu bắn ngược lại phía sau.
Sa mạc mênh mông, một tòa thành thị khổng lồ nằm giữa nơi này…
Thân hình một thiếu nữ khỏa thân, mái tóc đen dài thướt tha, khuôn mặt xinh đẹp đến yêu dị. Mỗi cái chớp mắt của nàng cũng khiến cho nam nhân hồn phách run rẩy. Trên người của nàng vẫn đọng lại một chút nước lưu lại trên cơ thể. Bàn tay trắng hồng mềm mại của nàng trực tiếp quơ lấy một cái màu tím cẩm bào khoan thai che lên cơ thể mềm mại, đầy đặn mà lả lướt. Đôi chân thon dài uyển chuyển nâng đỡ cơ thể xinh đẹp của nàng bước từng bước xuống bậc thang.
Phía sau nàng là một cái tế đàn có hình dáng kỳ lạ. Đó là một cái bậc thang nối lên bên trên khá cao. Sau đó một cái tượng khá lớn hình thù thân ngươi, từ phân hông là đuôi rắn, nàng cực kỳ xinh đẹp. Trong tay của nàng cầm lấy một cái bình nước từ đó chảy ra. Phía hai bên cũng là hai con rắn bằng đá lớn há miệng, hai con rắn trực tiếp phun ra dòng nước.
Xem ra nàng vừa từ nơi này đi ra. Đây chính là tế đàn của tộc xà nhân. Bất chợt một nữ xà hộ vệ chạy vọt tới nơi này. Nàng ngay lập tức chắp tay hành lễ đối với nữ nhân cực kỳ xinh đep: “Nữ vương bệ hạ, có cường giả loài người xâm phạm lãnh thổ tộc xà nhân chúng ta. Hắn hiện giờ đang bay về phía thần điện Mỹ Đỗ Toa"
Hàng long mày thanh tú của nữ vương Mỹ Đỗ Toa nhăn lại. Đôi môi đỏ mọng hơi mấp máy, bàn tay nhỏ nhẹ nhàng chạm lên đôi môi. Nàng khe khẽ lẩm bẩm, giọng nói của nàng giống như âm thanh rù rì của mùa xuân: “Hơi thở này… ta cứ tưởng là ai! Hóa ra là Băng Hoàng Hải Ba Đông!"
Một âm thanh lớn phát ra: “Băng Hoảng Hải Ba Đông đến từ đế quốc loài người đế quốc Gia Mã muốn cầu kiến nữ vương Mỹ Đỗ Toa…" Âm thanh sang sảng vang vọng vào bên trong đại điện nơi mà nữ vương Mỹ Đỗ Toa đang ở.
“Di…" Trên khuôn mặt xinh đẹp và câu người của nữ vương Mỹ Đỗ Toa thoáng qua vẻ ngạc nhiên. Nàng khe khẽ lẩm bẩm nói: “Không tệ đây! Không nghĩ đến thời gian qua hơn mười năm, hắn đột phá không ít đây. Xem ra cũng là một đấu hoàng thất tinh a"
Một lão già mặc y phục màu xanh trắng bay lơ lửng ở trên không trung. Cả người của hắn trong lúc này đã nhễ nhại mồ hôi. Một nữ nhân xinh đẹp mà lại hấp dẫn với cái đuôi rắn màu xanh cực kỳ dã tính. Đôi cánh màu xanh nâng cơ thể của nàng bay lên trong không khí. Nàng mở miệng nói: “Thì ra là cường giả đế quốc Gia Mã, Băng Hoàng Hải Ba Đông. Lần trước ngươi bị nữ vương bệ hạ của chúng ta đánh cho thừa sống thiếu chiếu chẳng lẽ vẫn chưa biết sợ vẫn muốn chúng ta dạy dỗ cho ngươi một bài học!"
“Băng Hoàng!" Một nam nhân cao lớn khoanh tay, ánh mắt âm trầm nhìn về phía Băng Hoàng Hải Ba Đông lạnh giọng lên tiếng nói: “Ngươi đừng tưởng ngươi là đấu hoàng cường giả mà có thể tự do xâm nhập lãnh thổ đế quốc xà nhân chúng ta. Bất kể thế nào nếu ngươi hôm nay đã đến nơi này vậy ở lại đây đi!"
Hai hàng long mày lão già Hải Ba Đông nhăn lại, hắn mở miệng nói: “Lão phu hôm nay không phải đến đây là để đánh nhau. Lão phu muốn gặp nữ vương Mỹ Đỗ Toa. Lão phu được người nhờ cậy giao một thứ cho nàng!"
Con ngươi của một thiếu nữ xinh đẹp mặc hoa y, đuôi rắn có đầy hoa văn của nàng khẽ động, nàng tò mò lên tiếng hỏi: “Chúng ta nhớ chưa từng có giao tình gì với nhân loài các ngươi. Mặc dù chúng ta có làm ăn với gia tộc Mễ Đặc Nhĩ. Hải Ba Đông ngươi cũng là người của gia tộc Mễ Đặc Nhĩ đi. Tuy nhiên nó cũng không có nghĩa ngươi được phép xâm nhập đế quốc Xà Nhân chúng ta!"
Lão già Hải Ba Đông lại môt lần nữa lạnh giọng trả lời: “Ta muốn gặp nữ vương bệ hạ là có việc muốn bàn bạc với nàng. Việc này vô cùng hệ trọng"
Tác giả :
Dantelucifer