Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung
Chương 276: Nhã Phi ôn nhu hiểu chuyện
Tiêu Sơn thấy được mấy trưởng lão đối với hắn khách khí như vậy thì cười cười gật đầu đáp lại. Bộ dạng có vài phần khách khí. Trong lòng hắn biết rõ một điều hắn được mấy lão già đối với mình khách khí như vậy đơn giản hiện giờ hắn thực lực mạnh mẽ lại có được khả năng luyện dược cao cấp, thế lực cường đại. Chứ thật ra thì hắn không ưa mấy lão già này đều thấy lợi thì tới.
Mấy trưởng lão đối với Tiêu Sơn cực kỳ khách khí. Mọi người đều cười đùa với nhau sau đó mở miệng nói trò chuyện. Đại trưởng lão Mễ Đặc Nhĩ Đằng Sơn cười khan một tiếng sau đó nhìn về phía Tiêu Sơn với ánh mắt hòa ái: “Tiêu Sơn tiểu huynh đệ, ngày mai lão phu có mở một bữa tiệc nhỏ mừng thọ lão phu lên một trăm mươi sáu tuổi nếu tiểu huynh đệ có thời gian rảnh rỗi hãy đến tham dự!"
Người tu luyện đạt đến cấp bậc đấu vương như mấy lão già này thì đều sống lâu đến vài trăm nay. Càng tu luyện được cấp bậc về sau thì tuổi thọ của người tu luyện đấu khí sống càng lâu. Mặc dù thời gian họ sống ngắn hơn người tu chân nhiều nhưng tộc độ tu luyện của họ lại nhanh hơn người tu chân. Càng về sau người tu chân cần phải gọi là ngộ đạo mới đánh đến cấp bậc cao hơn trong khi người tu luyện đấu khí thì phần lớn là lấy lực phá cửa. Chỉ cần thân thể đủ mạnh, đấu khí nhiều là có thể lấy lực phá đại quan mà tiến vào cấp cao hơn.
Mễ Đặc Nhĩ Đằng Sơn ở tuổi này mà vẫn khỏe mạnh là rất bình thường. Riêng về phần lão già giống như Gia Hình Thiên thì Tiêu Sơn cũng không biết được lão già này đã bao nhiêu tuổi rồi. Nghe thấy được Băng Hoàng Hải Ba Đông gọi hắn là lão quái vật thì ẩn ẩn đoán được số tuổi của lão già này không nhỏ chút nào.
“A" Khuôn mặt Tiêu Sơn xuất hiện sự ngạc nhiên. Sau đó hắn mỉm cười nhìn về phía Mễ Đặc Nhĩ Đằng Sơn lên tiếng nói: “Đại trưởng lão khách khí rồi! Thời gian dài mẫu thân, hài tử cùng thê tử của ta đều được đại trưởng lão chiếu cố rất tốt. Nếu như đại trưởng lão đã có lời như vậy sao ta dám không đi!"
Mễ Đặc Nhĩ Đằng Sơn phất phất tay áo của mình, trên khuôn mặt xuất hiện nụ cười rất bình thản. Hắn lên tiếng nói: “Tiêu Sơn tiểu huynh đệ, ngươi nói gì vậy! Ngươi vẫn là khách quý của lão phu đây. Đúng rồi, nếu như Tiêu Sơn tiểu huynh đệ gặp được sư phụ của tiểu huynh đệ vậy thì xin chuyển lời mời của lão phu đến lão nhân gia người!"
Khóe miệng Tiêu Sơn cong lên, hắn mỉm cười gật đầu một cái. Xem ra Mễ Đặc Nhĩ Đằng Sơn đối với cao tầng sau lưng Tiêu Sơn còn là rất hứng thú. Tiêu Sơn bình thản đáp lại nói: “Hiển nhiên rồi! Ta thay mặt gia sư đối với đại trưởng lão ngài cảm ơn. Ta nhất định chuyển lời tới gia sư!"
Một hồi qua lại nói chuyện. Cuộc nói chuyện này kéo dài đến cả nửa canh giờ. Vị đại trưởng lão của gia tộc Mễ Đặc Nhĩ, Mễ Đặc Nhĩ Đằng Sơn chắp hai tay lại với Tiêu Sơn cười cung kính nói: “Vậy giờ chúng ta cũng không làm phiền huynh đệ ngươi tâm tình nữa. Hahahaha… Mấy người chúng ta cũng nên cáo từ!"
Tiêu Sơn lại nhàm chán làm ra cái điệu bộ chắp tay chào hỏi mấy người này. Dù sao thì mấy người bọn họ cũng là người thân của Nhã Phi. Hắn cũng không có phản cảm lắm mặc dù mấy lão này đều là người thấy lợi mà tới. Hắn cũng hiểu nếu như hắn không có thực lực và địa vị liệu mấy lão già có đồng ý gả Nhã Phi ra ngoài hay sao? Câu trả lời hiển nhiên là không rồi.
Thấy mấy lão già vừa đi thì Tiêu Sơn đã thấy được vẻ mặt âm trầm của Tiểu Y Tiên đồng thời khuôn mặt mìm cười của Nhã Phi. Khi hắn quay về phía hai nàng thì thấy được Tiểu Y Tiên quay mặt đi hứ một tiếng làm như không thấy hắn. Ngón chỏ của Tiêu Sơn gãi gãi sống mũi của mình sau đó lên tiếng nói: “Hà… Tiên Nhi nếu muốn tức giận với ta thì trở về phòng được không. Ta thật sự nhớ các nàng muốn chết đây." Tiểu Y Tiên vẫn làm như không thấy hắn, coi hắn cho rằng không khí.
Nhã Phi tiến tới cầm lấy tay của Tiểu Y Tiên nói: “Được rồi muội muội, ngươi đã quên tỷ tỷ ta đã nói với ngươi cái gì sao? Ngươi chẳng lẽ còn không hiểu được tính tình của phu quân chúng ta hay sao? Ngươi còn sợ hắn đi ra ngoài tìm nữ nhân khác! Hơn nữa ngươi còn chưa có nghe hắn giải thích a?" Ánh mắt của Nhã Phi quét về phía Tiêu Sơn một chút quan sát biểu hiện của Tiêu Sơn.
Mặt ngoài Tiêu Sơn bình thản cười nhưng trong lòng tràn ngập sóng ngầm rũng mãnh. Quả thực lần này thực không tốt nói với hai nàng. Chẳng lẽ hắn trực tiếp nói ra mình yêu thích nữ vương Mỹ Đỗ Toa đã đem nàng ăn sạch sành sanh không còn chút nào a. Nếu như vậy còn không bị Tiểu Y Tiên và Nhã Phi sửa trị một trận mới là lạ. Tiêu Sơn nhún nhún vai bất đắc dĩ ngẫm nghĩ kế sách trong đầu thật tốt.
Bất chợt âm thanh cắt ngang dòng suy nghĩ của Tiêu Sơn: “Phu quân, chàng tại sao còn đứng ở đó a?" Tiêu Sơn giật mình tỉnh lại. Hắn ngước lên thì thấy được Nhã Phi đang kéo tay của Tiểu Y Tiên khuôn mặt của nàng mỉm cười nhìn về phía hắn. Tuy nhiên đối lập hoàn toàn với Nhã Phi chính là khuôn mặt đang săm soi của Tiểu Y Tiên.
Tiêu Sơn mỉm cười gật đầu nói: “Hảo a!"
Ba người cùng với nhau trở về. Tiêu Sơn cũng nâng đỡ Nhã Phi vì hiện giờ nàng có bầu, cái bụng khá là lớn lên tốc độ có chậm một chút. Ba người tiến vào một căn phòng rộng lớn. Bởi vì căn phòng này chính là giường dùng cho ba người ngủ nên cực kỳ rộng rãi. Khi bước vào trong phòng Tiểu Y Tiên nhanh chóng đem cánh cửa đóng lại.
Nhã Phi mỉm cười nói: “Phu quân, người có mệt mỏi hay không?" Giọng nói vô cùng ôn nhu và quan tâm.
Khác hắn với Nhã Phi quan tâm và ngọt ngào giống như một vị thiếu phụ thành thục thì Tiểu Y Tiên từng bước sát lại Tiêu Sơn giống như truy vấn nàng. Khóe miệng Tiểu Y Tiên mỉm cười nói: “Phu quân, chắc chàng rất mệt mỏi. Chỉ là thiếp rất ngạc nhiên trong ngực chàng lại có một sợi tóc của nữ nhân a!"
Nghe thấy lời truy vấn như thế thì Tiêu Sơn cười khổ. Hắn biết được tính ghen tuông của Tiểu Y Tiên hoàn toàn đã mở ra. Hắn đưa hai tay giơ lên ngang vai biểu hiện đầu hàng. Hắn bình thản nói: “Tóc này là của nữ vương Mỹ Đỗ Toa?"
Nghe được lời này thì hai người cực kỳ ngạc nhiên. Khuôn mặt của Tiểu Y Tiên tràn ngập tò mò hỏi: “Nữ vương Mỹ Đỗ Toa?"
Nhã Phi chỉ nhẹ nhàng cười hỏi: “Phu quân, ngươi đã gặp nữ vương Mỹ Đỗ Toa?"
Đầu Tiêu Sơn nhẹ nhàng gật xuống. Ngay sau đó hắn mới bình thản lên tiếng nói: “Thực lực của nữ vương Mỹ Đỗ Toa rất mạnh. Ta và nàng trong vài ngày thường sẽ giao đấu một lần!" Tuy nhiên nói đến đây Tiêu Sơn thầm nói trong lòng: “Là giao đấu trên giường a! Chỉ là xem ai nhanh chóng chịu thua trước mà thôi…"
Nhã Phi che miệng cười nói: “Thực không nghĩ đến a! Ta biết được nữ vương Mỹ Đỗ Toa chính là cường giả đấu hoàng đỉnh phong. Thực lực của phu quân mới tương đương với đấu linh đỉnh phong. Khi nào phu quân có thực lực giao chiến với nữ vương Mỹ Đỗ Toa thế?"
Lời nói của Nhã Phi hoàn toàn đánh vào chỗ then chốt của Tiêu Sơn. Rõ ràng thực lực của nữ vương Mỹ Đỗ Toa cao hơn hắn rất nhiều thì làm sao mà hắn có thể khiêu chiến gì được với nữ vương Mỹ Đỗ Toa. Ánh mắt của Tiểu Y Tiên lại tràn ngập hắc tuyến nhìn về phía Tiêu Sơn. Cả người Tiêu Sơn vã cả mồ hôi sau đó hắn mỉm cười nói: “Ai nói các nàng như vậy. Ta tấn cấp rồi. Thực lực của ta hiện giờ tương đương với đấu vương tam tinh. Sử dụng ra tuyệt chiêu đặc biệt thì tuyệt đối không kém người có thực lực đấu hoàng chút nào!"
Thấy hai nữ vẫn chăm chú nhìn về phía hắn. Tiêu Sơn bất đắc dĩ đưa bàn tay tay lên. Trong ba ngón tay của Tiêu Sơn xuất hiện ba ngọn lửa khác nhau: vàng kim, bạc trắng cùng với đỏ. Thấy được ba ngọn lửa này thì ba vị thiếu nữ cực kỳ kinh ngạc. Tiêu Sơn mỉm cười nói: “Ta có ba loại lửa tương đương với ba loại dị hỏa tất cả. Bạo viêm tinh do ba loại dị hỏa tạo ra các nàng biết uy lực thế nào rồi đầy. Tiên Nhi, nàng nghĩ xem nếu ta đem ba loại dị hỏa này dung hợp thì uy lực sẽ như thế nào?"
Bàn tay Tiêu Sơn phẩy phẩy nhẹ đem ngọn lửa dập tắt, hắn bình thản nói ra: “Ta mặc dù không có thực lực thắng được nữ vương Mỹ Đỗ Toa nhưng mà thực lực có thể đấu với nàng ta vài trận là vẫn có. Nếu ta đoán không sai thì cọng tóc trong tay Tiên Nhi có lẽ do ta giao chiến với nàng ta mà xuất hiện!"
“A" Tiểu Y Tiên có vần ngạc nhiên thốt lên tiếng. Tiểu Sơn nghe thấy vậy mỉm cười, hắn đang định chuyển đổi sang chủ để khác thì Tiểu Y Tiên mỉm cười. Một nụ cười nhẹ nhàng mà xinh đẹp nhưng không hiểu tại sao Tiêu Sơn thấy được nụ cười này thì lại cảm giác được tràn đầy nguy cơ. Tiểu Y Tiên nói: “Phu quân ngươi cũng mệt rồi! Nhiều ngày chàng còn không có cùng thiếp a…" Nói đến đây hai má của Tiểu Y Tiên đỏ bừng. Tiêu Sơn cảm giác được miệng nóng lưỡi khô nhưng câu tiếp theo của nàng nói ra là: “Phu quân, nếu không tối nay hai tỷ muội thiếp sẽ song tu linh hồn với chàng thế nào. Tỷ tỷ Nhã Phi hình như cũng chưa có song tu linh hồn với chàng bao giờ. Nghe nói lần đầu song tu linh hồn sẽ có hiệu quả rất tốt!"
Trong lòng Tiêu Sơn tràn ngập cười khổ. Hắn không nghĩ tới được sau một thời gian Nhã Phi thì càng hiền lành ôn nhu mà Tiểu Y Tiên thì lại càng trở nên giống ma nữ. Đây chẳng lẽ là thời phản loạn của thiếu nữ. Tiêu Sơn bây giờ chẳng qua gần mười bảy tuổi trong khi Tiểu Y Tiên cũng chỉ mười bảy mười tám tuổi a. Tiêu Sơn đang không ngừng tìm kiếm cớ thoái thác. Một khi hắn cùng các nàng song tu linh hồn thì bại lộ việc này là cái chắc. Hắn bóp nhẹ cánh mũi sau đó nhún nhún vai nói: “Tiên Nhi, ta đã lâu không gặp được nàng a! Ta quả thực rất nhớ nàng…"
Tiểu Y Tiên cau mày nhìn về phía hắn. Nhã Phi nhẹ nhàng ho nhẹ một tiếng: “Y Tiên muội muội, phu quân đường xa như vậy trở về hẳn là rất mệt mỏi! Chúng ta nên thật tốt bồi hắn nói chuyện mới đúng!"
Tiểu Y Tiên cũng biết Nhã Phi nói đỡ cho Tiêu Sơn nên nàng cũng không có tiếp tục truy vấn. Tuy nhiên Tiểu Y Tiên biết được chắc chắn trong lòng Tiêu Sơn có ma. Nhã Phi cũng nhìn ra điều này nhưng không có vạch trần mà thôi. Tiêu Sơn thầm cười khổ trong lòng ngẫm nghĩ: “Xem ra mình có tính chăng hoa quá rồi! Tu tâm dưỡng tính không đi trêu trọc các nữ nhân xinh đẹp là tốt nhất. Nếu không sau này mang họa thì…"
Ngẫm nghĩ đi ngẫm nghĩ lại thì Tiêu Sơn đúng là đã trêu trọc khá nhiều nữ nhân. Mặc dù hắn không có động tay chân gì đó nhưng lời nói của hắn có nhiều phần không đứng đắn. Hắn nhớ đến Tiêu Mị thì nàng mặc dù là một nữ nhân để ý đến danh vọng và lợi ích nhưng nàng không quá xấu. Tiêu Ngọc thực sự yêu hắn không có lẽ hắn cũng không biết chỉ là thích đi. Còn Tiêu Huân Nhi nàng thực sự yêu Tiêu Viêm mà không phải hắn.
Hắn nhớ được trước đây bởi vì Tiêu Huân Nhi không yêu thích hắn mà hắn liều mình đi trêu trọc nữ nhân. Hắn đi trêu chọc Tiêu Mị để chứng tỏ cho nàng thấy được dù không có nàng nhưng hắn vẫn sẽ được nhiều nữ nhân vây quanh. Đến Tiêu Ngọc hình như cũng là như thế. Xem ra hắn thực sự có chút sai. Nếu như trêu chọc nhiều người như thế chỉ để các nàng thích mình mà sau đó bỏ mặc kệ thì hắn so với đám nam nhân khác có vài phần tệ hơn nhiều.
Tuy nhiên lần này hắn thực sự sai lầm rồi. Hắn đã hứa với Tiểu Y Tiên và Nhã Phi ngoài hai nàng ra sẽ không thu bất cứ nữ nhân nào khác. Xem ra hắn thực sự sai rồi. Hắn là kẻ nói lời mà không giữ lời.
Thấy được khuôn mặt của Tiêu Sơn khe khẽ thở dài như vậy thì Nhã Phi vốn là người tinh ý mới hướng về phía Tiểu Y Tiên nói: “Y Tiên muội muội, ngươi nhờ phòng bếp đun một thùng nước nóng cho phu quân tắm rửa cho tỷ được hay không? Đùng rồi muội nấu cho tỷ vài bữa ăn nữa!" Nói đến đây Nhã Phi cũng nhỏ giọng nói vào tai của Tiểu Y Tiên.
Tiểu Y Tiên nhẹ nhàng gật đầu. Sau khi nàng ra ngoài một chút ánh mắt liếc một chút về khuôn mặt của Tiêu Sơn sau đó mới rời đi. Tiêu Sơn thở dài một hơi sau đó ngồi vào bên giường. Thấy được khuôn mặt của Tiêu Sơn như vậy thì Nhã Phi nhẹ nhàng tiến bên cạnh hắn ngồi gần xuống nhỏ giọng hỏi: “Phu quân, thiếp thấy chàng có tâm sự?"
Nhẹ nhàng hít một hơi khí lạnh sau đó thở ra bên ngoài, Tiêu Sơn ngồi bên cạnh Nhã Phi. Tâm trạng của hắn lúc này thực sự nặng nề. Hắn mới biết được khi mình có nữ nhân bên ngoài mà về đối mặt với hai vị thê tử xinh như hoa như ngọc còn hết lòng yêu thương mình thì mới có áp lực như thế nào. Hắn nhìn về phía nàng sau đó nói mãi mới ra một câu: “Nhã Phi, ta… ta có một nữ nhân khác ở bên ngoài!"
“A" Nhã Phi hơi kêu lên một tiếng. Sau đó nàng mới mở miệng hỏi: “Là nữ vương Mỹ Đỗ Toa sao?"
“A, sao nàng biết!" Tiêu Sơn hốt hoảng hô lên. Bất chợt hắn nhìn về phía nàng tò mò hỏi: “Sao nàng không có phản ứng gì a?"
“Phì" Nhã Phi che miệng lại cười nói. Có lẽ trước kia nàng sẽ oán trách nói bóng nói gió nhưng hiện giờ nàng đâu còn là Nhã Phi năm xưa nữa. Nàng nhẹ nhàng vuốt ve bụng của mình sau đó mỉm cười lên tiếng hỏi: “Vậy phu quân ngươi muốn ta phải có phản ứng như thế nào? Hay ta giống như mấy người nữ nhân ghen tức đến mức cầm dao đuổi chém người thì ngươi mới vui lòng sao?"
Tiêu Sơn thở ra một hơi cười nói: “Cái này thì thôi đi! Dù sao chúng ta là phu thê a! Cái gì dao kéo đều là không tốt a. Còn nữa nàng đang mang bầu như vậy thì tức giận hại tới thai nhi!"
Nhã Phi đưa bàn tay lên nhẹ nhàng vuốt đầu của hắn. Thực sự thì nàng so với hắn lớn tuổi hơn nhiều. Nàng lại mang bầu của hắn. Sự thành thục của nàng hơn xa hắn. Mặc dù Tiêu Sơn có hai đời làm người trí nhớ nhưng hắn dung hợp và trải qua nên có một số việc đâu thể như nàng được. Nhã Phi hòa ái nói: “Phu quân, chẳng lẽ thiếp còn không rõ tính của chàng hay sao? Chàng đi trêu trọc nhiều nữ nhân như vậy còn không phải hy vọng chứng tỏ mình được rất nhiều nữ nhân yêu thích hay sao? A, a…" Nhã Phi cười nói: “Tuy nhiên nữ nhân chúng ta nhiều lúc rất hẹp hòi chàng phải cần thận!"
“Ách" Tiêu Sơn cười khổ bất đắc dĩ nhìn về phía Nhã Phi thở ra một hơi nói: “Nhã Phi, nàng nói đúng! Xem ra ta không nên trêu trọc họ chỉ để chứng tỏ mình!"
Nhã Phi đem đầu của hắn ôm lấy, Tiêu Sơn rúi vào bộ ngực phong mãn của nàng. Tuy nhiên hắn lúc này không có ý dâm với nàng một chút nào. Hắn chỉ cảm thấy được gác đầu lên ngực của nàng quả thực rất thoải mái. Nhã Phi mới mở miệng tiếp tục nói: “Nữ nhân chúng ta nhiều lúc cũng rất nhỏ nhen nhưng nhiều lúc cũng rất độ lượng. Phu quân, nếu ngươi thật yêu thích nữ vương Mỹ Đỗ Toa vậy đem nàng về nơi này. Chúng ta nhất định sẽ sống hòa thuận với nhau không để ngươi phiền lòng!"
Khóe miệng Tiêu Sơn cong lên, hai hàng lông mày hơi cau lại. Phụ nữ cũng thật là kỳ lạ a? Không phải trong trường hợp này các nàng sẽ tức giận nồng lộng lên đòi cắt của quý trượng phu của họ hay sao? Thấy vậy Nhã Phi gõ vào trán của hắn một cái sau đó lên tiếng hỏi: “Có phải thấy thiếp dễ dãi như vậy chàng cảm thấy nghi vấn phải không?"
Tiêu Sơn nghe được lời này thì đành đáp lại: “Nàng rõ ta còn so với Tiên Nhi rõ hơn nhiều a?"
Ánh mắt của Nhã Phi tràn ngập oán trách nhìn về phía hắn nói: “Nếu như tỷ muội thiếp muốn chàng bỏ nàng ta liệu chàng có làm hay không?" Thấy được câu trả lời này thì Tiêu Sơn chỉ ái ngại cười khổ với Nhã Phi. Nhã Phi vực buồn cười vừa bực mình nói: “Thiếp biết chàng sẽ không bỏ nàng ta vậy thì còn không bằng đem nàng ta trở lại đây liên hiệp thật tốt quản chặt chàng thì tốt hơn!"
Tiêu Sơn mỉm cười, hắn cảm giác được trong lòng nhẹ bẫng nói: “Cảm ơn nàng Nhã Phi!"
Nhã Phi trừng mắt cảnh cáo hắn: “Sau này không cho phép chàng đi chọc nữ nhân khác nữa!" Nhã Phi dừng lại một chút sau đó nói: “Còn nữa Y Tiên muội không có độ lượng giống như thiếp. Chàng tự đi mà cùng muội ấy nói việc này! Ngoài ra chàng đừng có nhờ thiếp đi khuyên nhủ muội ấy!"
“A" Tiêu Sơn không biết nói gì đành cười khổ. Hắn đang định mở lời nhờ Nhã Phi đi đem việc này ấn xuống. Hắn không muốn nhờ mẫu thân của mình. Hắn việc này sẽ sinh ra rạn nứt dữa công công, bà bà và nàng dâu.
Sau khi suy nghĩ thì Tiêu Sơn cảm giác may mắn là Nhã Phi quả thực rất hiểu chuyện. Mặc dù sai lầm do hắn làm ra nhưng Nhã Phi vẫn xử lý cực tốt. Tuy nhiên xem ra nàng đối với việc hắn có nữ nhân khác vẫn có tức giận nên mới không muốn tự mình đi khuyên giải Tiểu Y Tiên đem việc này cho Tiểu Y Tiên xử lý cơ bản là chút giận cho bản thân mình một chút.
Tiêu Sơn mỉm cười nói: “Không quan hệ!" Hắn bàn tay vuốt nhẹ lê cái bụng to tướng của Nhã Phi mỉm cười nói: “Bảo bảo có tốt hay không?"
Nhã Phi vuốt ve lên bụng, trên khuôn mặt của nàng tràn ngập từ ái. Nàng lên tiếng nói: “Tên tiểu quỷ này rất tinh nghịch. Nhiều khi nó liên tục đá làm cho thiếp đau muốn chết."
Tiêu Sơn đưa ngón chỏ lên gãi gãi cằm của mình sau đó mỉm cười nói: “Tên tiểu quỷ này xem ra còn rất khỏe mạnh a! Sau này chắc chắn nó sẽ tuấn lãng như ta lại thêm thiên phú tuyệt vời nữa. Hắc, hắc…" Vẻ mặt của Tiêu Sơn tràn đầy hãnh diện.
Thấy vẻ mặt như vậy của Tiêu Sơn thì Nhã Phi phì cười một tiếng. Nàng vuốt ve bụng của mình sau đó nói: “Ta chỉ hy vọng tiểu hài tử của chúng ta sinh ra bình thường có một gia đình hạnh phúc lại qua cuộc sống vô lo vô ưu. Ta không cần nó phải trở thành thiên tài gì đó chỉ cần hắn qua những tháng ngày hạnh phúc là được."
Đôi mắt Tiêu Sơn hơi nhắm lại ngay sau đó hắn mở mắt ra nhìn về phía cái bụng to tướng của Nhã Phi gật đầu nói: “Như vậy sao? Hảo vậy lấy tên của tiểu tử này là Tiêu Phàm đi. Ta cũng muốn nó trôi qua một quãng đời bình phẳng không sóng gió, sống một cuộc sống hạnh phúc!"
Nhã Phi vuốt ve bụng của mình sau đó mỉm cười nói: “Hảo vậy thì lấy tên là Tiêu Phàm đi!"
Trong khi Nhã Phi từ ái vuốt ve bụng của mình thì Tiêu Sơn lại tiếp tục hỏi: “Đúng rồi, Nhã Phi, việc Tiên Nhi mở y quán thế nào?"
“Hì, hì…" Bất chợt Nhã Phi cười, nụ cười của nàng lanh lảnh như chuông bạc. Đôi mắt của nàng nhìn về phía hắn sau đó ân cần trả lời nói: “Phu quân, ngươi còn không có biết. Hiện nay danh tiếng của Tiểu Y Tiên muội muội ở thành đế đô này không nhỏ chút nào. Nàng còn tặng biệt hiệu nữ thần y không gì không thể. Danh tiếng của nàng cơ hồ không có người không biết!"
Tiêu Sơn nghe thấy vậy thì gật đầu. Hắn tò mò lên tiếng hỏi: “Có hay không có người làm khó?"
Nhã Phi lắc lắc đầu của mình sau đó nói tiếp: “Không có! Bởi vì Tiểu Y Tiên đứng dưới danh của gia tộc Mễ Đặc Nhĩ chúng ta nên không có người nào đến làm khó nàng. Ngoài ra cũng có không ít luyện dược sư chịu ơn của nàng. Rất ít người dám tìm nàng phiền phức!"
Nhã Phi thấy được Tiêu Sơn liên tục trầm ngâm gật đầu. Suy nghĩ một chút thì Nhã Phi lại tiếp tục nói: “Nghe nói đại sư Cổ Hà cùng với tông chủ Vân Vận đã trở lại Vân Lam tông. Có lẽ ngày mai họ sẽ tới dự lễ mừng thọ của đại trưởng lão!"
Nghe được Cổ Hà cùng Vân Vận đã trở lại thì Tiêu Sơn rơi vào trầm ngâm. Hắn nhớ được Cổ Hà trong lần này rời đi có lẽ là muốn tìm được dị hỏa. Đôi mắt Tiêu Sơn hơi nheo lại. Hắn đánh chủ ý vào Cổ Hà lâu rồi. Người này mặc dù có chút lớn tuổi nhưng tiềm lực lại hơn xa so với mấy lão già Pháp Mã, Áo Thác, Phất Lan Khắc… Nếu như bồi dưỡng sau này lên luyện dược sư bát phẩm ngay cả cửu phẩm cũng không phải là không có khả năng. Cổ Hà so với mấy người Pháp Mã, Phất Lan Khắc và Áo Thác có tiền đồ hơn nhiều.
Đối với công hội luyện dược sư thì Tiêu Sơn cũng đã thèm nhỏ dãi từ lâu rồi nhưng là không có đủ thực lực thâu tóm mà thôi. Hắn muốn khống chế công hội luyện dược sư sau đó bí ẩn nâng cao thực lực của mình. Mời các vị cao thủ. Như vậy thực lực của hắn sau này sẽ tăng mạnh. Hắn biết trương dương không phải là một việc tốt. Chỉ riêng việc của Tiểu Y Tiên hắn còn không biết mình có phải làm sai rồi hay không nữa?
Tiêu Sơn tò mò nhìn về phía Nhã Phi hỏi: “Nhã Phi, một số vị cấp cao có trong công hội luyện dược sư có tham gia hay không?"
Hai hàng lông mày xinh đẹp của Nhã Phi cau lại, nàng gật đầu nói: “Mấy vị cấp cao của công hội luyện dược sư gia tộc ta đã gửi thiếp đến. Mấy vị luyện dược sư này hẳn nể mặt gia tộc chúng ta đi!"
“A" Tiêu Sơn nghe thấy vậy ngạc nhiên khẽ hô. Ngay sau đó hắn mở miệng nói: “Nhã Phi, nếu như vậy thì mời mấy vị lão già ấy đến một chuyến. Ngươi nói với họ rằng ta đã trở lại như vậy họ nhất định sẽ đến!"
Nhã Phi nhẹ nhàng gật đầu nói: “Hảo! Thiếp sẽ đem việc này báo cho họ!"
Hai người đang mải mê nói chuyện thì Tiểu Y Tiên đã trở lại. Lần này không ngờ lại do chính tay nàng bê lên một cái mâm lớn. Trên chiếc mâm được che tấm vải màu đỏ đặt mấy bát món ăn tràn ngập mùi hương thơm ngát. Xem ra khả năng chế biến dược thiện của nàng càng ngày cao. Theo sau nàng có mấy tên nam gia nhân bê một thùng nước cực lớn. Tiểu Y Tiên đem thức ăn để lên bàn.
Nhã Phi mỉm cười gật đầu hướng về phía mấy người hầu nói: “Để chỗ kia đi!" Ánh mắt của nàng quét về một chỗ rộng rãi. Mấy người gia nhân này gật đầu một cái nhanh chóng đem thùng nước nóng đặt vào nơi đó.
Mấy trưởng lão đối với Tiêu Sơn cực kỳ khách khí. Mọi người đều cười đùa với nhau sau đó mở miệng nói trò chuyện. Đại trưởng lão Mễ Đặc Nhĩ Đằng Sơn cười khan một tiếng sau đó nhìn về phía Tiêu Sơn với ánh mắt hòa ái: “Tiêu Sơn tiểu huynh đệ, ngày mai lão phu có mở một bữa tiệc nhỏ mừng thọ lão phu lên một trăm mươi sáu tuổi nếu tiểu huynh đệ có thời gian rảnh rỗi hãy đến tham dự!"
Người tu luyện đạt đến cấp bậc đấu vương như mấy lão già này thì đều sống lâu đến vài trăm nay. Càng tu luyện được cấp bậc về sau thì tuổi thọ của người tu luyện đấu khí sống càng lâu. Mặc dù thời gian họ sống ngắn hơn người tu chân nhiều nhưng tộc độ tu luyện của họ lại nhanh hơn người tu chân. Càng về sau người tu chân cần phải gọi là ngộ đạo mới đánh đến cấp bậc cao hơn trong khi người tu luyện đấu khí thì phần lớn là lấy lực phá cửa. Chỉ cần thân thể đủ mạnh, đấu khí nhiều là có thể lấy lực phá đại quan mà tiến vào cấp cao hơn.
Mễ Đặc Nhĩ Đằng Sơn ở tuổi này mà vẫn khỏe mạnh là rất bình thường. Riêng về phần lão già giống như Gia Hình Thiên thì Tiêu Sơn cũng không biết được lão già này đã bao nhiêu tuổi rồi. Nghe thấy được Băng Hoàng Hải Ba Đông gọi hắn là lão quái vật thì ẩn ẩn đoán được số tuổi của lão già này không nhỏ chút nào.
“A" Khuôn mặt Tiêu Sơn xuất hiện sự ngạc nhiên. Sau đó hắn mỉm cười nhìn về phía Mễ Đặc Nhĩ Đằng Sơn lên tiếng nói: “Đại trưởng lão khách khí rồi! Thời gian dài mẫu thân, hài tử cùng thê tử của ta đều được đại trưởng lão chiếu cố rất tốt. Nếu như đại trưởng lão đã có lời như vậy sao ta dám không đi!"
Mễ Đặc Nhĩ Đằng Sơn phất phất tay áo của mình, trên khuôn mặt xuất hiện nụ cười rất bình thản. Hắn lên tiếng nói: “Tiêu Sơn tiểu huynh đệ, ngươi nói gì vậy! Ngươi vẫn là khách quý của lão phu đây. Đúng rồi, nếu như Tiêu Sơn tiểu huynh đệ gặp được sư phụ của tiểu huynh đệ vậy thì xin chuyển lời mời của lão phu đến lão nhân gia người!"
Khóe miệng Tiêu Sơn cong lên, hắn mỉm cười gật đầu một cái. Xem ra Mễ Đặc Nhĩ Đằng Sơn đối với cao tầng sau lưng Tiêu Sơn còn là rất hứng thú. Tiêu Sơn bình thản đáp lại nói: “Hiển nhiên rồi! Ta thay mặt gia sư đối với đại trưởng lão ngài cảm ơn. Ta nhất định chuyển lời tới gia sư!"
Một hồi qua lại nói chuyện. Cuộc nói chuyện này kéo dài đến cả nửa canh giờ. Vị đại trưởng lão của gia tộc Mễ Đặc Nhĩ, Mễ Đặc Nhĩ Đằng Sơn chắp hai tay lại với Tiêu Sơn cười cung kính nói: “Vậy giờ chúng ta cũng không làm phiền huynh đệ ngươi tâm tình nữa. Hahahaha… Mấy người chúng ta cũng nên cáo từ!"
Tiêu Sơn lại nhàm chán làm ra cái điệu bộ chắp tay chào hỏi mấy người này. Dù sao thì mấy người bọn họ cũng là người thân của Nhã Phi. Hắn cũng không có phản cảm lắm mặc dù mấy lão này đều là người thấy lợi mà tới. Hắn cũng hiểu nếu như hắn không có thực lực và địa vị liệu mấy lão già có đồng ý gả Nhã Phi ra ngoài hay sao? Câu trả lời hiển nhiên là không rồi.
Thấy mấy lão già vừa đi thì Tiêu Sơn đã thấy được vẻ mặt âm trầm của Tiểu Y Tiên đồng thời khuôn mặt mìm cười của Nhã Phi. Khi hắn quay về phía hai nàng thì thấy được Tiểu Y Tiên quay mặt đi hứ một tiếng làm như không thấy hắn. Ngón chỏ của Tiêu Sơn gãi gãi sống mũi của mình sau đó lên tiếng nói: “Hà… Tiên Nhi nếu muốn tức giận với ta thì trở về phòng được không. Ta thật sự nhớ các nàng muốn chết đây." Tiểu Y Tiên vẫn làm như không thấy hắn, coi hắn cho rằng không khí.
Nhã Phi tiến tới cầm lấy tay của Tiểu Y Tiên nói: “Được rồi muội muội, ngươi đã quên tỷ tỷ ta đã nói với ngươi cái gì sao? Ngươi chẳng lẽ còn không hiểu được tính tình của phu quân chúng ta hay sao? Ngươi còn sợ hắn đi ra ngoài tìm nữ nhân khác! Hơn nữa ngươi còn chưa có nghe hắn giải thích a?" Ánh mắt của Nhã Phi quét về phía Tiêu Sơn một chút quan sát biểu hiện của Tiêu Sơn.
Mặt ngoài Tiêu Sơn bình thản cười nhưng trong lòng tràn ngập sóng ngầm rũng mãnh. Quả thực lần này thực không tốt nói với hai nàng. Chẳng lẽ hắn trực tiếp nói ra mình yêu thích nữ vương Mỹ Đỗ Toa đã đem nàng ăn sạch sành sanh không còn chút nào a. Nếu như vậy còn không bị Tiểu Y Tiên và Nhã Phi sửa trị một trận mới là lạ. Tiêu Sơn nhún nhún vai bất đắc dĩ ngẫm nghĩ kế sách trong đầu thật tốt.
Bất chợt âm thanh cắt ngang dòng suy nghĩ của Tiêu Sơn: “Phu quân, chàng tại sao còn đứng ở đó a?" Tiêu Sơn giật mình tỉnh lại. Hắn ngước lên thì thấy được Nhã Phi đang kéo tay của Tiểu Y Tiên khuôn mặt của nàng mỉm cười nhìn về phía hắn. Tuy nhiên đối lập hoàn toàn với Nhã Phi chính là khuôn mặt đang săm soi của Tiểu Y Tiên.
Tiêu Sơn mỉm cười gật đầu nói: “Hảo a!"
Ba người cùng với nhau trở về. Tiêu Sơn cũng nâng đỡ Nhã Phi vì hiện giờ nàng có bầu, cái bụng khá là lớn lên tốc độ có chậm một chút. Ba người tiến vào một căn phòng rộng lớn. Bởi vì căn phòng này chính là giường dùng cho ba người ngủ nên cực kỳ rộng rãi. Khi bước vào trong phòng Tiểu Y Tiên nhanh chóng đem cánh cửa đóng lại.
Nhã Phi mỉm cười nói: “Phu quân, người có mệt mỏi hay không?" Giọng nói vô cùng ôn nhu và quan tâm.
Khác hắn với Nhã Phi quan tâm và ngọt ngào giống như một vị thiếu phụ thành thục thì Tiểu Y Tiên từng bước sát lại Tiêu Sơn giống như truy vấn nàng. Khóe miệng Tiểu Y Tiên mỉm cười nói: “Phu quân, chắc chàng rất mệt mỏi. Chỉ là thiếp rất ngạc nhiên trong ngực chàng lại có một sợi tóc của nữ nhân a!"
Nghe thấy lời truy vấn như thế thì Tiêu Sơn cười khổ. Hắn biết được tính ghen tuông của Tiểu Y Tiên hoàn toàn đã mở ra. Hắn đưa hai tay giơ lên ngang vai biểu hiện đầu hàng. Hắn bình thản nói: “Tóc này là của nữ vương Mỹ Đỗ Toa?"
Nghe được lời này thì hai người cực kỳ ngạc nhiên. Khuôn mặt của Tiểu Y Tiên tràn ngập tò mò hỏi: “Nữ vương Mỹ Đỗ Toa?"
Nhã Phi chỉ nhẹ nhàng cười hỏi: “Phu quân, ngươi đã gặp nữ vương Mỹ Đỗ Toa?"
Đầu Tiêu Sơn nhẹ nhàng gật xuống. Ngay sau đó hắn mới bình thản lên tiếng nói: “Thực lực của nữ vương Mỹ Đỗ Toa rất mạnh. Ta và nàng trong vài ngày thường sẽ giao đấu một lần!" Tuy nhiên nói đến đây Tiêu Sơn thầm nói trong lòng: “Là giao đấu trên giường a! Chỉ là xem ai nhanh chóng chịu thua trước mà thôi…"
Nhã Phi che miệng cười nói: “Thực không nghĩ đến a! Ta biết được nữ vương Mỹ Đỗ Toa chính là cường giả đấu hoàng đỉnh phong. Thực lực của phu quân mới tương đương với đấu linh đỉnh phong. Khi nào phu quân có thực lực giao chiến với nữ vương Mỹ Đỗ Toa thế?"
Lời nói của Nhã Phi hoàn toàn đánh vào chỗ then chốt của Tiêu Sơn. Rõ ràng thực lực của nữ vương Mỹ Đỗ Toa cao hơn hắn rất nhiều thì làm sao mà hắn có thể khiêu chiến gì được với nữ vương Mỹ Đỗ Toa. Ánh mắt của Tiểu Y Tiên lại tràn ngập hắc tuyến nhìn về phía Tiêu Sơn. Cả người Tiêu Sơn vã cả mồ hôi sau đó hắn mỉm cười nói: “Ai nói các nàng như vậy. Ta tấn cấp rồi. Thực lực của ta hiện giờ tương đương với đấu vương tam tinh. Sử dụng ra tuyệt chiêu đặc biệt thì tuyệt đối không kém người có thực lực đấu hoàng chút nào!"
Thấy hai nữ vẫn chăm chú nhìn về phía hắn. Tiêu Sơn bất đắc dĩ đưa bàn tay tay lên. Trong ba ngón tay của Tiêu Sơn xuất hiện ba ngọn lửa khác nhau: vàng kim, bạc trắng cùng với đỏ. Thấy được ba ngọn lửa này thì ba vị thiếu nữ cực kỳ kinh ngạc. Tiêu Sơn mỉm cười nói: “Ta có ba loại lửa tương đương với ba loại dị hỏa tất cả. Bạo viêm tinh do ba loại dị hỏa tạo ra các nàng biết uy lực thế nào rồi đầy. Tiên Nhi, nàng nghĩ xem nếu ta đem ba loại dị hỏa này dung hợp thì uy lực sẽ như thế nào?"
Bàn tay Tiêu Sơn phẩy phẩy nhẹ đem ngọn lửa dập tắt, hắn bình thản nói ra: “Ta mặc dù không có thực lực thắng được nữ vương Mỹ Đỗ Toa nhưng mà thực lực có thể đấu với nàng ta vài trận là vẫn có. Nếu ta đoán không sai thì cọng tóc trong tay Tiên Nhi có lẽ do ta giao chiến với nàng ta mà xuất hiện!"
“A" Tiểu Y Tiên có vần ngạc nhiên thốt lên tiếng. Tiểu Sơn nghe thấy vậy mỉm cười, hắn đang định chuyển đổi sang chủ để khác thì Tiểu Y Tiên mỉm cười. Một nụ cười nhẹ nhàng mà xinh đẹp nhưng không hiểu tại sao Tiêu Sơn thấy được nụ cười này thì lại cảm giác được tràn đầy nguy cơ. Tiểu Y Tiên nói: “Phu quân ngươi cũng mệt rồi! Nhiều ngày chàng còn không có cùng thiếp a…" Nói đến đây hai má của Tiểu Y Tiên đỏ bừng. Tiêu Sơn cảm giác được miệng nóng lưỡi khô nhưng câu tiếp theo của nàng nói ra là: “Phu quân, nếu không tối nay hai tỷ muội thiếp sẽ song tu linh hồn với chàng thế nào. Tỷ tỷ Nhã Phi hình như cũng chưa có song tu linh hồn với chàng bao giờ. Nghe nói lần đầu song tu linh hồn sẽ có hiệu quả rất tốt!"
Trong lòng Tiêu Sơn tràn ngập cười khổ. Hắn không nghĩ tới được sau một thời gian Nhã Phi thì càng hiền lành ôn nhu mà Tiểu Y Tiên thì lại càng trở nên giống ma nữ. Đây chẳng lẽ là thời phản loạn của thiếu nữ. Tiêu Sơn bây giờ chẳng qua gần mười bảy tuổi trong khi Tiểu Y Tiên cũng chỉ mười bảy mười tám tuổi a. Tiêu Sơn đang không ngừng tìm kiếm cớ thoái thác. Một khi hắn cùng các nàng song tu linh hồn thì bại lộ việc này là cái chắc. Hắn bóp nhẹ cánh mũi sau đó nhún nhún vai nói: “Tiên Nhi, ta đã lâu không gặp được nàng a! Ta quả thực rất nhớ nàng…"
Tiểu Y Tiên cau mày nhìn về phía hắn. Nhã Phi nhẹ nhàng ho nhẹ một tiếng: “Y Tiên muội muội, phu quân đường xa như vậy trở về hẳn là rất mệt mỏi! Chúng ta nên thật tốt bồi hắn nói chuyện mới đúng!"
Tiểu Y Tiên cũng biết Nhã Phi nói đỡ cho Tiêu Sơn nên nàng cũng không có tiếp tục truy vấn. Tuy nhiên Tiểu Y Tiên biết được chắc chắn trong lòng Tiêu Sơn có ma. Nhã Phi cũng nhìn ra điều này nhưng không có vạch trần mà thôi. Tiêu Sơn thầm cười khổ trong lòng ngẫm nghĩ: “Xem ra mình có tính chăng hoa quá rồi! Tu tâm dưỡng tính không đi trêu trọc các nữ nhân xinh đẹp là tốt nhất. Nếu không sau này mang họa thì…"
Ngẫm nghĩ đi ngẫm nghĩ lại thì Tiêu Sơn đúng là đã trêu trọc khá nhiều nữ nhân. Mặc dù hắn không có động tay chân gì đó nhưng lời nói của hắn có nhiều phần không đứng đắn. Hắn nhớ đến Tiêu Mị thì nàng mặc dù là một nữ nhân để ý đến danh vọng và lợi ích nhưng nàng không quá xấu. Tiêu Ngọc thực sự yêu hắn không có lẽ hắn cũng không biết chỉ là thích đi. Còn Tiêu Huân Nhi nàng thực sự yêu Tiêu Viêm mà không phải hắn.
Hắn nhớ được trước đây bởi vì Tiêu Huân Nhi không yêu thích hắn mà hắn liều mình đi trêu trọc nữ nhân. Hắn đi trêu chọc Tiêu Mị để chứng tỏ cho nàng thấy được dù không có nàng nhưng hắn vẫn sẽ được nhiều nữ nhân vây quanh. Đến Tiêu Ngọc hình như cũng là như thế. Xem ra hắn thực sự có chút sai. Nếu như trêu chọc nhiều người như thế chỉ để các nàng thích mình mà sau đó bỏ mặc kệ thì hắn so với đám nam nhân khác có vài phần tệ hơn nhiều.
Tuy nhiên lần này hắn thực sự sai lầm rồi. Hắn đã hứa với Tiểu Y Tiên và Nhã Phi ngoài hai nàng ra sẽ không thu bất cứ nữ nhân nào khác. Xem ra hắn thực sự sai rồi. Hắn là kẻ nói lời mà không giữ lời.
Thấy được khuôn mặt của Tiêu Sơn khe khẽ thở dài như vậy thì Nhã Phi vốn là người tinh ý mới hướng về phía Tiểu Y Tiên nói: “Y Tiên muội muội, ngươi nhờ phòng bếp đun một thùng nước nóng cho phu quân tắm rửa cho tỷ được hay không? Đùng rồi muội nấu cho tỷ vài bữa ăn nữa!" Nói đến đây Nhã Phi cũng nhỏ giọng nói vào tai của Tiểu Y Tiên.
Tiểu Y Tiên nhẹ nhàng gật đầu. Sau khi nàng ra ngoài một chút ánh mắt liếc một chút về khuôn mặt của Tiêu Sơn sau đó mới rời đi. Tiêu Sơn thở dài một hơi sau đó ngồi vào bên giường. Thấy được khuôn mặt của Tiêu Sơn như vậy thì Nhã Phi nhẹ nhàng tiến bên cạnh hắn ngồi gần xuống nhỏ giọng hỏi: “Phu quân, thiếp thấy chàng có tâm sự?"
Nhẹ nhàng hít một hơi khí lạnh sau đó thở ra bên ngoài, Tiêu Sơn ngồi bên cạnh Nhã Phi. Tâm trạng của hắn lúc này thực sự nặng nề. Hắn mới biết được khi mình có nữ nhân bên ngoài mà về đối mặt với hai vị thê tử xinh như hoa như ngọc còn hết lòng yêu thương mình thì mới có áp lực như thế nào. Hắn nhìn về phía nàng sau đó nói mãi mới ra một câu: “Nhã Phi, ta… ta có một nữ nhân khác ở bên ngoài!"
“A" Nhã Phi hơi kêu lên một tiếng. Sau đó nàng mới mở miệng hỏi: “Là nữ vương Mỹ Đỗ Toa sao?"
“A, sao nàng biết!" Tiêu Sơn hốt hoảng hô lên. Bất chợt hắn nhìn về phía nàng tò mò hỏi: “Sao nàng không có phản ứng gì a?"
“Phì" Nhã Phi che miệng lại cười nói. Có lẽ trước kia nàng sẽ oán trách nói bóng nói gió nhưng hiện giờ nàng đâu còn là Nhã Phi năm xưa nữa. Nàng nhẹ nhàng vuốt ve bụng của mình sau đó mỉm cười lên tiếng hỏi: “Vậy phu quân ngươi muốn ta phải có phản ứng như thế nào? Hay ta giống như mấy người nữ nhân ghen tức đến mức cầm dao đuổi chém người thì ngươi mới vui lòng sao?"
Tiêu Sơn thở ra một hơi cười nói: “Cái này thì thôi đi! Dù sao chúng ta là phu thê a! Cái gì dao kéo đều là không tốt a. Còn nữa nàng đang mang bầu như vậy thì tức giận hại tới thai nhi!"
Nhã Phi đưa bàn tay lên nhẹ nhàng vuốt đầu của hắn. Thực sự thì nàng so với hắn lớn tuổi hơn nhiều. Nàng lại mang bầu của hắn. Sự thành thục của nàng hơn xa hắn. Mặc dù Tiêu Sơn có hai đời làm người trí nhớ nhưng hắn dung hợp và trải qua nên có một số việc đâu thể như nàng được. Nhã Phi hòa ái nói: “Phu quân, chẳng lẽ thiếp còn không rõ tính của chàng hay sao? Chàng đi trêu trọc nhiều nữ nhân như vậy còn không phải hy vọng chứng tỏ mình được rất nhiều nữ nhân yêu thích hay sao? A, a…" Nhã Phi cười nói: “Tuy nhiên nữ nhân chúng ta nhiều lúc rất hẹp hòi chàng phải cần thận!"
“Ách" Tiêu Sơn cười khổ bất đắc dĩ nhìn về phía Nhã Phi thở ra một hơi nói: “Nhã Phi, nàng nói đúng! Xem ra ta không nên trêu trọc họ chỉ để chứng tỏ mình!"
Nhã Phi đem đầu của hắn ôm lấy, Tiêu Sơn rúi vào bộ ngực phong mãn của nàng. Tuy nhiên hắn lúc này không có ý dâm với nàng một chút nào. Hắn chỉ cảm thấy được gác đầu lên ngực của nàng quả thực rất thoải mái. Nhã Phi mới mở miệng tiếp tục nói: “Nữ nhân chúng ta nhiều lúc cũng rất nhỏ nhen nhưng nhiều lúc cũng rất độ lượng. Phu quân, nếu ngươi thật yêu thích nữ vương Mỹ Đỗ Toa vậy đem nàng về nơi này. Chúng ta nhất định sẽ sống hòa thuận với nhau không để ngươi phiền lòng!"
Khóe miệng Tiêu Sơn cong lên, hai hàng lông mày hơi cau lại. Phụ nữ cũng thật là kỳ lạ a? Không phải trong trường hợp này các nàng sẽ tức giận nồng lộng lên đòi cắt của quý trượng phu của họ hay sao? Thấy vậy Nhã Phi gõ vào trán của hắn một cái sau đó lên tiếng hỏi: “Có phải thấy thiếp dễ dãi như vậy chàng cảm thấy nghi vấn phải không?"
Tiêu Sơn nghe được lời này thì đành đáp lại: “Nàng rõ ta còn so với Tiên Nhi rõ hơn nhiều a?"
Ánh mắt của Nhã Phi tràn ngập oán trách nhìn về phía hắn nói: “Nếu như tỷ muội thiếp muốn chàng bỏ nàng ta liệu chàng có làm hay không?" Thấy được câu trả lời này thì Tiêu Sơn chỉ ái ngại cười khổ với Nhã Phi. Nhã Phi vực buồn cười vừa bực mình nói: “Thiếp biết chàng sẽ không bỏ nàng ta vậy thì còn không bằng đem nàng ta trở lại đây liên hiệp thật tốt quản chặt chàng thì tốt hơn!"
Tiêu Sơn mỉm cười, hắn cảm giác được trong lòng nhẹ bẫng nói: “Cảm ơn nàng Nhã Phi!"
Nhã Phi trừng mắt cảnh cáo hắn: “Sau này không cho phép chàng đi chọc nữ nhân khác nữa!" Nhã Phi dừng lại một chút sau đó nói: “Còn nữa Y Tiên muội không có độ lượng giống như thiếp. Chàng tự đi mà cùng muội ấy nói việc này! Ngoài ra chàng đừng có nhờ thiếp đi khuyên nhủ muội ấy!"
“A" Tiêu Sơn không biết nói gì đành cười khổ. Hắn đang định mở lời nhờ Nhã Phi đi đem việc này ấn xuống. Hắn không muốn nhờ mẫu thân của mình. Hắn việc này sẽ sinh ra rạn nứt dữa công công, bà bà và nàng dâu.
Sau khi suy nghĩ thì Tiêu Sơn cảm giác may mắn là Nhã Phi quả thực rất hiểu chuyện. Mặc dù sai lầm do hắn làm ra nhưng Nhã Phi vẫn xử lý cực tốt. Tuy nhiên xem ra nàng đối với việc hắn có nữ nhân khác vẫn có tức giận nên mới không muốn tự mình đi khuyên giải Tiểu Y Tiên đem việc này cho Tiểu Y Tiên xử lý cơ bản là chút giận cho bản thân mình một chút.
Tiêu Sơn mỉm cười nói: “Không quan hệ!" Hắn bàn tay vuốt nhẹ lê cái bụng to tướng của Nhã Phi mỉm cười nói: “Bảo bảo có tốt hay không?"
Nhã Phi vuốt ve lên bụng, trên khuôn mặt của nàng tràn ngập từ ái. Nàng lên tiếng nói: “Tên tiểu quỷ này rất tinh nghịch. Nhiều khi nó liên tục đá làm cho thiếp đau muốn chết."
Tiêu Sơn đưa ngón chỏ lên gãi gãi cằm của mình sau đó mỉm cười nói: “Tên tiểu quỷ này xem ra còn rất khỏe mạnh a! Sau này chắc chắn nó sẽ tuấn lãng như ta lại thêm thiên phú tuyệt vời nữa. Hắc, hắc…" Vẻ mặt của Tiêu Sơn tràn đầy hãnh diện.
Thấy vẻ mặt như vậy của Tiêu Sơn thì Nhã Phi phì cười một tiếng. Nàng vuốt ve bụng của mình sau đó nói: “Ta chỉ hy vọng tiểu hài tử của chúng ta sinh ra bình thường có một gia đình hạnh phúc lại qua cuộc sống vô lo vô ưu. Ta không cần nó phải trở thành thiên tài gì đó chỉ cần hắn qua những tháng ngày hạnh phúc là được."
Đôi mắt Tiêu Sơn hơi nhắm lại ngay sau đó hắn mở mắt ra nhìn về phía cái bụng to tướng của Nhã Phi gật đầu nói: “Như vậy sao? Hảo vậy lấy tên của tiểu tử này là Tiêu Phàm đi. Ta cũng muốn nó trôi qua một quãng đời bình phẳng không sóng gió, sống một cuộc sống hạnh phúc!"
Nhã Phi vuốt ve bụng của mình sau đó mỉm cười nói: “Hảo vậy thì lấy tên là Tiêu Phàm đi!"
Trong khi Nhã Phi từ ái vuốt ve bụng của mình thì Tiêu Sơn lại tiếp tục hỏi: “Đúng rồi, Nhã Phi, việc Tiên Nhi mở y quán thế nào?"
“Hì, hì…" Bất chợt Nhã Phi cười, nụ cười của nàng lanh lảnh như chuông bạc. Đôi mắt của nàng nhìn về phía hắn sau đó ân cần trả lời nói: “Phu quân, ngươi còn không có biết. Hiện nay danh tiếng của Tiểu Y Tiên muội muội ở thành đế đô này không nhỏ chút nào. Nàng còn tặng biệt hiệu nữ thần y không gì không thể. Danh tiếng của nàng cơ hồ không có người không biết!"
Tiêu Sơn nghe thấy vậy thì gật đầu. Hắn tò mò lên tiếng hỏi: “Có hay không có người làm khó?"
Nhã Phi lắc lắc đầu của mình sau đó nói tiếp: “Không có! Bởi vì Tiểu Y Tiên đứng dưới danh của gia tộc Mễ Đặc Nhĩ chúng ta nên không có người nào đến làm khó nàng. Ngoài ra cũng có không ít luyện dược sư chịu ơn của nàng. Rất ít người dám tìm nàng phiền phức!"
Nhã Phi thấy được Tiêu Sơn liên tục trầm ngâm gật đầu. Suy nghĩ một chút thì Nhã Phi lại tiếp tục nói: “Nghe nói đại sư Cổ Hà cùng với tông chủ Vân Vận đã trở lại Vân Lam tông. Có lẽ ngày mai họ sẽ tới dự lễ mừng thọ của đại trưởng lão!"
Nghe được Cổ Hà cùng Vân Vận đã trở lại thì Tiêu Sơn rơi vào trầm ngâm. Hắn nhớ được Cổ Hà trong lần này rời đi có lẽ là muốn tìm được dị hỏa. Đôi mắt Tiêu Sơn hơi nheo lại. Hắn đánh chủ ý vào Cổ Hà lâu rồi. Người này mặc dù có chút lớn tuổi nhưng tiềm lực lại hơn xa so với mấy lão già Pháp Mã, Áo Thác, Phất Lan Khắc… Nếu như bồi dưỡng sau này lên luyện dược sư bát phẩm ngay cả cửu phẩm cũng không phải là không có khả năng. Cổ Hà so với mấy người Pháp Mã, Phất Lan Khắc và Áo Thác có tiền đồ hơn nhiều.
Đối với công hội luyện dược sư thì Tiêu Sơn cũng đã thèm nhỏ dãi từ lâu rồi nhưng là không có đủ thực lực thâu tóm mà thôi. Hắn muốn khống chế công hội luyện dược sư sau đó bí ẩn nâng cao thực lực của mình. Mời các vị cao thủ. Như vậy thực lực của hắn sau này sẽ tăng mạnh. Hắn biết trương dương không phải là một việc tốt. Chỉ riêng việc của Tiểu Y Tiên hắn còn không biết mình có phải làm sai rồi hay không nữa?
Tiêu Sơn tò mò nhìn về phía Nhã Phi hỏi: “Nhã Phi, một số vị cấp cao có trong công hội luyện dược sư có tham gia hay không?"
Hai hàng lông mày xinh đẹp của Nhã Phi cau lại, nàng gật đầu nói: “Mấy vị cấp cao của công hội luyện dược sư gia tộc ta đã gửi thiếp đến. Mấy vị luyện dược sư này hẳn nể mặt gia tộc chúng ta đi!"
“A" Tiêu Sơn nghe thấy vậy ngạc nhiên khẽ hô. Ngay sau đó hắn mở miệng nói: “Nhã Phi, nếu như vậy thì mời mấy vị lão già ấy đến một chuyến. Ngươi nói với họ rằng ta đã trở lại như vậy họ nhất định sẽ đến!"
Nhã Phi nhẹ nhàng gật đầu nói: “Hảo! Thiếp sẽ đem việc này báo cho họ!"
Hai người đang mải mê nói chuyện thì Tiểu Y Tiên đã trở lại. Lần này không ngờ lại do chính tay nàng bê lên một cái mâm lớn. Trên chiếc mâm được che tấm vải màu đỏ đặt mấy bát món ăn tràn ngập mùi hương thơm ngát. Xem ra khả năng chế biến dược thiện của nàng càng ngày cao. Theo sau nàng có mấy tên nam gia nhân bê một thùng nước cực lớn. Tiểu Y Tiên đem thức ăn để lên bàn.
Nhã Phi mỉm cười gật đầu hướng về phía mấy người hầu nói: “Để chỗ kia đi!" Ánh mắt của nàng quét về một chỗ rộng rãi. Mấy người gia nhân này gật đầu một cái nhanh chóng đem thùng nước nóng đặt vào nơi đó.
Tác giả :
Dantelucifer