Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung
Chương 167: Bạch Thanh Ngọc và Tiêu Hạm
Trước đó, nằm trên một cái giường gỗ lớn, thiếu nữ chớp chớp đôi mắt to tròn của mình. Ánh sáng lờ mờ chiếu vào mắt của nàng. Nàng ngơ ngác nhìn xung quanh thì thấy được trần nhà làm bằng gỗ hơn nữa chúng còn tỏa ra mùi của gỗ mới. Hẳn căn nhà này mới được tạo nên. Thiếu nữ muốn di chuyển bàn tay của mình thì cảm giác được bàn tay của mình bị người nắm chặt lấy.
Đầu của nàng quay sang thì nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc. Khuôn mặt tuấn tú của một thanh niên có vài phần tái nhợt đi bởi vì lo lắng và thức khuya. Trên vành mắt của hắn có chút thâm đen ẩn hiện qua lớp mái tóc bạch kim. Thiếu nữ cảm nhận trong lòng tràn đầy ngọt ngào và âm áp.
Nàng nhẹ nhàng ngồi dậy, từ bàn tay truyền đến cảm giác ấm áp. Cái cảm giác này tràn ngập trái tim của nàng. Thì ra hắn đã thức đến như vậy chỉ để chăm sóc trông coi nàng hay sao? Tiểu Y Tiên không nhịn được cảm xúc đang sôi trào trong lòng. Bàn tay ngọc thon thả của nàng nhẹ nhàng vuốt lên mặt của hắn. Nhìn khuôn mặt tái nhợt của hắn mà lòng nàng có cảm giác giống như có kim đâm vào vậy. Vừa ngọt ngào lại vừa đau xót.
Thường thường nói nam nhân vốn là kẻ bạc tình bạc nghĩa, có mới nới cũ, cái gì dễ nhận được đều không biết quý trọng nhưng hắn lại so với nam nhân khác thật sự rất khác. Hắn dâm đãng, hắn háo sắc, hắn biến thái… nhưng tất cả biểu hiện này đều là bên ngoài của hắn. Trong lòng Tiểu Y Tiên thì hắn lại là người nam nhân tốt nhất trên đời. Hắn yêu nàng, hắn thương nàng, hắn không quản nguy hiểm bảo vệ nàng, hắn bất kể ngày đêm ở bên chăm có cho nàng. Hắn hoàn toàn khác so với nam nhân khác nhiều.
Khi bàn tay ngọc ngà của Tiểu Y Tiên nhẹ nhàng vuốt lên má của thanh niên bất chợt đôi mắt của thanh niên hơi run rẩy. Hắn từ từ mở mắt ra. Trong con mắt của hắn tràn ngập những tơ máu màu đỏ không biết do lo lắng hay thức khuya nhiều tạo nên. Hắn khi nhìn thấy được Tiểu Y Tiên đã tỉnh dậy, vẻ mặt của hắn chẳng khác một tiểu hài tử nhận được kẹo là bao. Thân hình của hắn bật thót dậy: “Tiên Nhi, nàng… nàng tỉnh dạy rồi sao!?" Còn chưa để cho Tiểu Y Tiên kịp phản ứng, hai tay của hắn trực tiếp ôm lấy nàng.
Hắn mừng rỡ, hắn vui vẻ, hai tay của hắn siết chặt nàng trong vòng bàn tay khiến cho Tiểu Y Tiên thiếu chút nữa bị siết nghẹt thở. Sau đó hắn rời nàng ra, hai tay trực tiếp cầm lấy tay của nàng, khuôn mặt của hắn trực tiếp nhìn về phía nàng hỏi: “Tiên Nhi, nàng có cảm nhận được chỗ nào không được khỏe hay không? Có cảm thấy đau chỗ nào hay không!?"
Nhìn thấy hắn như vậy, Tiểu Y Tiên không biết là vui vẻ còn là đau lòng. Tiểu Y Tiên mỉm cười nhìn hắn nói: “Lão công, ta không sao? Ta không có vấn đề gì!" Tiểu Y Tiên kiểm tra thoáng qua cơ thể của mình không thấy có việc gì.
Tiêu Sơn khe khẽ thở ra một hơi, hắn mỉm cười nói: “Vậy thì tốt quá!"
Tiểu Y Tiên nhìn hắn thấy được hai tròng mắt thâm quầng, nàng cảm giác được hắn vì mình mà già đi mấy tuổi. Tiểu Y Tiên nhẹ nhàng vuốt mặt hắn nói: “Phu quân, xin lỗi ta để cho ngươi lo lắng!"
Tiêu Sơn nhếch miệng cười, hắn ngạo nghễ, có vẻ như hắn muốn để cho nàng biết mấy vấn đề này hoàn toàn đối với hắn không có bất cứ vấn đề gì cả. Tiêu Sơn vuốt ve mặt của Tiêu Y Tiên cảm giác làn da mềm mại trên mặt của nàng. Tiểu Y Tiên đưa bàn tay của mình bắt lấy bàn tay của hắn. Tiêu Sơn thở phào một hơi: “Nàng không có việc gì thật là tốt! Đúng rồi kiểm tra một chút tu vi của mình đi!"
Tiểu Y Tiên xem tu vi của mình một chút thì nàng hoàn toàn giật mình. Ở trong đan điền của nàng có một ngọn lửa màu xanh lá cây đang rừng rực bốc cháy tỏa ra sinh cơ ngào ngạt. Vị tri giữa hình thành một cái xoáy nước vô cùng lớn, nó điên cuồng xoáy rít lên. Tiểu Y Tiên ngơ ngác nhìn về phía Tiêu Sơn nói: “Phu quân, ta đột phá đạt đến tụ hạt kỳ đỉnh phong! Bởi vì lĩnh ngộ chưa đủ lên không có cách nào đạt đến dưỡng hồn kỳ"
“Ách" Tiêu Sơn thiếu một chút ngã ngửa ra. Đây hoàn toàn là người so với người tức chết a. Hắn muốn trực tiếp đè nàng xuống dùng nhục bổng của mình khinh bạc cho bõ tức bất quá hiện giờ sao? Hơn mười ngày không ngủ nghỉ thực sự làm hắn mệt mỏi. Cây nhục bổng muốn ngóc đầu lên là cả một vấn đề. Tiêu Sơn cười khổ lắc lắc đầu của mình.
Nhìn thấy được Tiêu Sơn như vậy, giọng nói của Tiểu Y Tiên giống như trở lên nhu mì câu hồn: “Phu quân…" Tiêu Sơn nhìn về phía nàng, hắn muốn đưa tay sờ mà của nàng ai ngờ nàng lại trực tiếp đưa chiếc môi đỏ mọng như cánh anh đào hôn lên trán của Tiêu Sơn, nàng nở nụ cười giống như hoa anh đào trong gió: “Cảm ơn ngươi phu quân!"
Tiêu Sơn nhẹ nhàng véo mũi của nàng một cái: “Không có gì! Chúng ta là phu thê còn cần nói điểu này sao!? Lần này may mà ngươi không đưa cho ta phiền toái lớn không thật sự là…" Đầu thanh niên lắc lắc nhìn về phía nàng với ánh mắt cảnh báo.
Tiểu Y Tiên nhìn về phía hắn, hai má hơi đỏ lên nói: “Phu quân! Thật xin lỗi ngươi!" Thanh niên cũng chỉ chăm chú nhìn nàng một chút. Trong nhất thời hai bên rơi vào im lặng. Tiểu Y Tiên ngước nhìn về phía xung quanh sau đó hỏi: “Phu quân! Ta đã ngủ được bao lâu rồi! Còn nữa nơi này là nơi nào!?"
Tiêu Sơn bình thản đáp lại: “Ta cũng không biết nơi này là nơi nào. Nơi này có vẻ như là một không gian độc lập. Ta đã thử khả năng truyền tống nhưng phát hiện không thể truyền tống được. Thế nên ta đoán nơi này là một không gian hoàn toàn độc lập chính xác là không gian do người tạo ra. Bất quá Tiên Nhi đừng quá lo lắng nhất định ta sẽ tìm cách đưa chúng ta rời khỏi đây." Ánh mắt của Tiêu Sơn nhìn về phía Tiểu Y Tiên tràn đầy yêu thương, hắn tiếp tục nói: “Nàng ngủ được hơn mười ngày rồi có muốn ăn gì đó hay không!?"
Nghe được lời này của Tiêu Sơn nói ra khiến cho Tiểu Y Tiên giật mình, nàng lên tiếng nói: “Ta… ta ngủ được hơn mười ngày rồi sao!" Thanh niên gật đầu. Tiểu Y Tiên nhìn về phía Tiêu Sơn hỏi: “Phu quân, trong mấy ngày này ngươi đều chăm sóc cho ta hay sao!?"
Tiêu Sơn cười dâm đãng nói: “Hahaha… Thế nào tiểu lão bà của ta vẫn là lão công trực tiếp cho nàng lau người cùng với thay quần áo a! Ngươi không lẽ ngài hay sao? Nếu không để lão công chịu trách nhiệm thế nào!? Nếu như tiễu lão bà muốn ta có thể thoát y đền cho nàng, nàng thấy sao!?"
Nghe được nụ cười dâm đãng của Tiêu Sơn nhất thời Tiểu Y Tiên trở nên đỏ mặt, nàng lắc đầu nói: “Phu quân… không phải thế!"
Đầu của Tiêu Sơn lắc lắc, hắn bình đạm lên tiếng nói: “Được rồi! Tiên Nhi ở lại đây! Ta sẽ giúp nàng nấu chút món ăn!" Nói xong hắn trở dậy muốn di chuyển vài bước, ai ngờ hắn di chuyển lảo đảo được vài bước thì ngã rầm xuống đất. Ai bảo mấy ngày nay hắn liên tục dùng thiên hà nguyên lực ổn định lại thân thể của nàng. Ai bảo hứn thức mười mấy đêm khiến cho tinh thần kiệt quệ, nếu là người bình thường hẳn đã chết lâu rồi.
Tiểu Y Tiên kinh hãi vội vàng bật dậy, chạy đến hô lên: “Phu quân!"
Bất chợt mấy con thú cùng với Hoàng Tử Yên vọt vào bên trong hỏi: “Chủ nhân!"
Tiểu Y Tiên lên tiếng hỏi: “Phu quân, ngươi làm sao vậy!? Ngươi đừng làm ta sợ!?"
Tiêu Sơn mỉm cười nhìn nàng nói: “Tiên Nhi, yên tâm đi! Ta không sao? Ta chỉ cảm giác có chút mệt mỏi mà thôi!" Hắn cảm giác đầu của mình choáng váng, tinh thần vô cùng mệt mỏi nhưng hắn vẫn cố lấy lại trấn tính của bản thân. Hơn mười ngày không ngủ thật sự là có chút mệt mỏi.
Hoàng Tử Yên mở miệng nói: “Hẳn chủ nhân mấy ngày nay liên tục chăm sóc chủ mẫu lên tinh lực kiệt quệ nên mới như vậy!"
Tiêu Sơn cười nhìn về phía mọi người nói: “Hà… Tiên Nhi đừng lo lắng. ta chẳng qua chỉ mệt mỏi muốn ngủ một giấc mà thôi!"
Không ngờ Tiểu Y Tiên trong lúc này lại chảy ra mấy dòng lệ. Mấy dòng lệ nóng bỏng rơi lên mặt của Tiêu Sơn. Tiêu Sơn đưa tay lên sờ vào má của nàng lau đi những giọt lệ nóng hổi. Tiểu Y Tiên mắng hắn: “Phu quân ngươi đúng là ngu ngốc!" Tiêu Sơn chỉ cười trừ. Hắn hiện giờ muốn duy nhất là ngủ. Tiểu Y Tiên trực tiếp dùng kiểu cách bế công chúa bế Tiêu Sơn xoay người vào phòng đặt hắn lên giường. Mình bị bế kiểu công chúa thực sự làm cho Tiêu Sơn có chút dở khóc dở cười.
Tiểu Y Tiên ngọt ngào nói: “Lão công, ngươi ngủ một giấc đi! Ta sẽ chăm sóc ngươi cho đến khi ngươi tỉnh lại!"
Hai mắt của Tiêu Sơn trực tiếp nhắm nghiền lại. Hắn trực tiếp ngủ hai ngày hai đêm. Đến tận ngày thứ ba hắn mới tỉnh lại.…
Trong một căn đình viện nho nhỏ, một thanh niên với mái tóc màu bạch kim đang ngồi trên giường khoanh chân lại. Một tiếng nổ nho vang lên trong người của hắn. Không khí trung quanh của hắn trở nên bạo động đến điên cuồng. Đôi mắt của thanh niên mở ra, trong con ngươi màu xanh biếc của hắn có một ngọn lửa đang rừng rực bốc cháy, khóe miệng của hắn nhếch lên cười: “Đã đạt đến nhị tinh đấu sư. Tốc độ này thật sự có phần hơi chậm, so sánh lên cấp từ đấu giả và đoạn đấu khí chậm hơn khá nhiều. Có vẻ như càng về sau lên cấp càng chậm…"
Thanh niên trầm ngâm ra một chút sau đó lẩm bẩm: “Có vẻ tu luyện ngoại trừ công pháp còn phải dựa vào tư chất của bản thân. Công pháp vốn tăng lên tốc độ tu luyện nhưng căn cứ là dựa trên tư chất thân thể. Mặc dù công pháp của ta là công pháp cao cấp nhất nhưng tư chất thân thể này dù được cải tạo qua so ra vẫn kém tư chất của Tiêu Mị. Tiêu Mị nàng ta hiện giờ đã là tứ tinh đấu sư rồi. Ngày sau tu luyện càng cao tốc độ tu luyện càng chậm lại. Hài…"
“Theo công pháp viêm hỏa chi chủ hoàn toàn có thể mô phỏng bất cứ ngọn lửa nào, nếu như ta có thể sưu tập các loại hỏa thì tốt. Hoàn toàn nuốt một tia lửa của đối phương là có thể mô phỏng đặc tính của dị hỏa đó như vậy ngọn lửa của ta chẳng phải là nghịch thiên hay sao? Đáng tiếc, thật sự đáng tiếc a…"
“hài… hiện giờ bản tôn đã tiến vào khu vực nào đó mà ta cảm giác được hư ảo tồn tại. Rõ ràng có thể cảm ứng đến nhưng lại không thể cảm ứng hắn ở đâu thực sự là kỳ quặc." Đầu của thanh niên lắc lắc, hắn thở ra một cách nhẹ nhàng: “Thôi! Việc của bản tôn hắn tự phải lo lấy, ta cũng chẳng giúp gì được cho hắn!"
“Cốc, cốc…" Từ phía cánh cửa vang lên âm thanh.
Hai hàng lông mày của thanh niên có mái tóc màu bạch kim nhíu lại, hắn lên tiếng hỏi: “Ai vậy!?"
Âm thanh của nữ giới vang lên với giọng vô cùng nhu mì: “Bạch Thanh Ngọc biểu đệ là ta! Là ta, Bạch Hạm đây!"
Thanh niên cười khổ, hắn nếu nhớ không nhầm thì hiển nhiên đã đến. Thanh niên bước ra khỏi cửa nhanh chóng mở ra cánh cửa. Một thiếu nữ có vài phần tư sắc xuất hiện trước mặt của hắn. Thật ra thì khuôn mặt này của nàng chỉ là giả mà thôi, nó biến ảo mà ra. Tên thật của nàng là Tiêu Hạm thì đúng hơn. Bạch Thanh Ngọc mở ra cánh cửa sau đó lên tiếng nói: “Vào đi, Bạch Hạm học tỷ!"
Khuôn mặt của Tiêu Hạm xuất hiện một nụ cười vô cùng mê người. Nụ cười này rõ ràng muốn câu dẫn Bạch Thanh Ngọc. Thiếu nữ trực tiếp bước vào phía bên trong. Thanh niên sau đó nhẹ nhàng nhìn ra bên ngoài thấy không có ai mới đóng lại cánh cửa.
Tiêu Hạm trực tiếp ngồi vào bàn. Bạch Thanh Ngọc tiến tới trực tiếp bắt lấy một cái tích, bàn tay của hắn bốc ra một ngọn lửa đem nước nhanh chóng đun sôi lên. Thiếu nữ nhìn thấy vậy mỉm cười nói: “Khả năng khống hỏa của Bạch Thanh Ngọc học đệ quả thực là cao minh, so với ta còn cao hơn nhiều. Thảo nào sư phụ, lão nhân gia ngài trực tiếp nhận ngươi làm đồ đệ…"
Bạch Thanh Ngọc từ tốn mỉm cười nói: “Tiêu Hạm sư tỷ quá khen rồi! Luyện dược thuật của sư tỷ cao hơn ta nhiều. Người phải hâm mộ là ta mới đúng!"
Đôi môi Tiêu Hạm đỏ như son, cả người nàng bốc ra một mùi hương giống như hương hoa lan nhàn nhạt. Nàng mỉm cười nói: “Sư đệ, ngươi suy nghĩ nhiều rồi chẳng qua công pháp ta tu luyện thích hợp luyện đan mà thôi! Sao ta có thể so sánh được với sư đệ! Nếu tu vi sư đệ vượt qua ta như vậy khó mà nói được…"
Bạch Thanh Ngọc đã chuẩn bị xong, hắn bình đạm rót lấy chén trà. Hai chén trà bốc lên hương thơm ngào ngạt nghi ngút. Hắn ngồi xuống mỉm cười nhìn về phía thiếu nữ hỏi: “Sư tỷ, ngươi lần này tìm tới ta không chỉ nói những thứ này thôi đấy chứ!?"
Tiêu Hạm mỉm cười nhìn hắn nói: “Sư đệ! Ngươi chẳng lẽ với sư tỷ như ta không có bất cứ hứng thú gì hay sao!?" Không biết từ bao giờ khuôn mặt của nàng đã trở lại dĩ vãng. Bởi vì công pháp tu luyện của nàng khiến cho nàng trở lên xinh đẹp hơn so sánh với mấy mỹ nữ ở đây tuyệt đối không kém Tiêu Ngọc, Huân Nhi hay Tiêu Mị chút nào.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp kia, Bạch Thanh Ngọc lên tiếng nói: “Sư tỷ, chúng ta hãy vào việc chính đi!"
“Hừ, đúng là khối đầu gỗ!" Tiêu Hạm lẩm bẩm khá nhỏ nhưng đủ cho Bạch Thanh Ngọc nghe rõ. Bạch Thanh Ngọc chỉ mỉm cười gãi gãi mũi. Tiêu Hạm từ trong trữ vật giới chỉ lấy ra một thanh kiếm được đút trong một cái vỏ kiếm màu xanh, nó bốc ra hàn khí nhè nhẹ. Hơn nữa ở trên thành kiếm còn nhìn thấy gợn sóng ánh sáng màu xanh nước biển. Hơn nữa thanh kiếm còn được tạo ra vô cùng tinh mỹ và đẹp mắt.
Tiêu Hạm trực tiếp đặt nó lên trên bàn, hàn khí của nó tỏa ra khiến cho đám nước trà mà Bạch Thanh Ngọc chuẩn bị nhanh chóng nguội lạnh. Một cảm giác mát mẻ lan tràn toàn căn phòng. Tiêu Hạm đẩy thanh kiếm về phía Bạch Thanh Ngọc nói: “Thanh kiếm này trong thư sư phụ muốn đưa cho ngươi. Ngươi vẫn nhận lấy đi!"
“roẹt…"
Bạch Thanh Ngọc cầm lấy thanh kiếm nhẹ nhàng rút ra thì thấy được thanh kiếm phát ra ánh sáng màu xanh biếc, hơn nữa nó hoàn toàn trong suốt giống như pha lê. Thân kiếm, chuôi kiếm, hoa văn… mọi thứ được tạo ra vô cùng hoa lệ. Có vẻ như thanh kiếm này được tạo ra dành cho nữ nhân.
Tiêu Hạm nhìn về phía thanh kiếm có vài phần tiếc nuối sau đó nàng lẩm bẩm nói: “Thực sự không hiểu sư phụ nghĩ gì tại sao lại đưa một thanh kiếm hàn băng dành cho ngươi nữa. Tu luyện nhất mạch của chúng ta hình như không có người tu luyện công pháp hệ băng hơn nữa ngươi tu luyện đấu khí mà không giống chúng ta…"
“Keng!"
Bạch Thanh Ngọc trực tiếp đẩy thanh kiếm vào trong vỏ. Vẻ mặt của hắn khó chịu nhìn về phía Tiêu Hạm nói: “Sư tỷ ngươi cũng không lên nhiều chuyện như vậy. Sư phụ, lão nhân gia người tự có chú chương. Nếu như ta đoán không nhầm thì sư tỷ hẳn cũng nhận được một vật như vậy. Công pháp tu luyện của sư tỷ là hỏa hệ hình như không thích hợp với thứ này!"
“Hừ" Tiêu Hạm hừ nhẹ một tiếng. Sau đó nàng bình đạm nói: “Sư đệ, ngươi không cần nhắc nhở ta. Ta cũng tự biết những điều này!"
Bạch Thanh Ngọc mỉm cười gật đầu nói: “Sư tỷ, người biết vậy là tốt rồi! Hiện giờ trời đã khá là tối, sư tỷ! Chúng ta cô nam quả nữ, sư tỷ vẫn rời đi nơi này đi! Nếu như có người phát hiện được chúng ta ở cùng nhau trong lúc này thực sự đối với thanh danh của tỷ không được tốt cho lắm!"
Lời này của Bạch Thanh Ngọc rõ ràng có ý muốn đuổi khách. Hai mắt của Tiêu Hạm lóe lên sự giận dự. Nàng hít một hơi sau đó mỉm cười nhìn Bạch Thanh Ngọc nói: “Được rồi! Vậy ta không làm phiền sư đệ ngươi nữa!"
Bạch Thanh Ngọc mỉm cười một cách thân thiện nói: “Để ta tiễn sư tỷ!"
Tiêu Hạm đáp lại: “Không cần! Ta có thể tự rời đi!" Nói xong nàng tự đứng dậy xoay người rời đi. Khi đi ra khỏi cửa Tiêu Hạm chỉ lên tiếng nói với Bạch Thanh Ngọc mấy câu rất khó hiểu: “Sư đệ, ngươi hẳn vẫn nhớ đối với người ngoại mà lời sư phụ đã dặn!?" Khuôn mặt của nàng hiện giờ đã biến ảo lại trở thành Bạch Hạm.
Nghe được lời này Bạch Thanh Ngọc nhíu mày lại, hắn khó chịu lên tiếng nói: “Sư tỷ, ngươi không cần nhắc nhở! Ta tự biết bản thân mình!"
Tiêu Hạm mỉm cười gật đầu nhìn hắn nói: “Sư đệ! Ngươi biết như vậy là tốt! Mặc dù nữ nhân trong học viện này đối với sư đệ ngươi động lòng khá nhiều nhưng ngươi vẫn không nên động lòng là hơn. Sư tỷ nhắc nhở ngươi một câu tốt nhất không nên động lòng với những người nữ nhân ở đây. Sư tỷ chỉ muốn tốt cho ngươi mà thôi!"
Bạch Thanh Ngọc mỉm cười nhìn nàng nói: “Sư tỷ hình như không phải chỉ có sư tỷ là nữ nhân thuộc về Tiêu gia thì phải!"
Nghe được lời này thì khóe miệng của Tiêu Hạm trở nên giật giật. Nàng xoay người rơi đi. Khi đi được một đoạn khá xa khóe miệng của nàng lẩm bẩm nói: “Ngọc sư đệ, sư tỷ tuyệt đối sẽ không chịu thua! Nếu như người không trở thành nam nhân của sư tỷ thì sư đệ sẽ trở thành tâm ma của tỷ tỷ. Tỷ tỷ tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc đấy!"
Đầu của nàng quay sang thì nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc. Khuôn mặt tuấn tú của một thanh niên có vài phần tái nhợt đi bởi vì lo lắng và thức khuya. Trên vành mắt của hắn có chút thâm đen ẩn hiện qua lớp mái tóc bạch kim. Thiếu nữ cảm nhận trong lòng tràn đầy ngọt ngào và âm áp.
Nàng nhẹ nhàng ngồi dậy, từ bàn tay truyền đến cảm giác ấm áp. Cái cảm giác này tràn ngập trái tim của nàng. Thì ra hắn đã thức đến như vậy chỉ để chăm sóc trông coi nàng hay sao? Tiểu Y Tiên không nhịn được cảm xúc đang sôi trào trong lòng. Bàn tay ngọc thon thả của nàng nhẹ nhàng vuốt lên mặt của hắn. Nhìn khuôn mặt tái nhợt của hắn mà lòng nàng có cảm giác giống như có kim đâm vào vậy. Vừa ngọt ngào lại vừa đau xót.
Thường thường nói nam nhân vốn là kẻ bạc tình bạc nghĩa, có mới nới cũ, cái gì dễ nhận được đều không biết quý trọng nhưng hắn lại so với nam nhân khác thật sự rất khác. Hắn dâm đãng, hắn háo sắc, hắn biến thái… nhưng tất cả biểu hiện này đều là bên ngoài của hắn. Trong lòng Tiểu Y Tiên thì hắn lại là người nam nhân tốt nhất trên đời. Hắn yêu nàng, hắn thương nàng, hắn không quản nguy hiểm bảo vệ nàng, hắn bất kể ngày đêm ở bên chăm có cho nàng. Hắn hoàn toàn khác so với nam nhân khác nhiều.
Khi bàn tay ngọc ngà của Tiểu Y Tiên nhẹ nhàng vuốt lên má của thanh niên bất chợt đôi mắt của thanh niên hơi run rẩy. Hắn từ từ mở mắt ra. Trong con mắt của hắn tràn ngập những tơ máu màu đỏ không biết do lo lắng hay thức khuya nhiều tạo nên. Hắn khi nhìn thấy được Tiểu Y Tiên đã tỉnh dậy, vẻ mặt của hắn chẳng khác một tiểu hài tử nhận được kẹo là bao. Thân hình của hắn bật thót dậy: “Tiên Nhi, nàng… nàng tỉnh dạy rồi sao!?" Còn chưa để cho Tiểu Y Tiên kịp phản ứng, hai tay của hắn trực tiếp ôm lấy nàng.
Hắn mừng rỡ, hắn vui vẻ, hai tay của hắn siết chặt nàng trong vòng bàn tay khiến cho Tiểu Y Tiên thiếu chút nữa bị siết nghẹt thở. Sau đó hắn rời nàng ra, hai tay trực tiếp cầm lấy tay của nàng, khuôn mặt của hắn trực tiếp nhìn về phía nàng hỏi: “Tiên Nhi, nàng có cảm nhận được chỗ nào không được khỏe hay không? Có cảm thấy đau chỗ nào hay không!?"
Nhìn thấy hắn như vậy, Tiểu Y Tiên không biết là vui vẻ còn là đau lòng. Tiểu Y Tiên mỉm cười nhìn hắn nói: “Lão công, ta không sao? Ta không có vấn đề gì!" Tiểu Y Tiên kiểm tra thoáng qua cơ thể của mình không thấy có việc gì.
Tiêu Sơn khe khẽ thở ra một hơi, hắn mỉm cười nói: “Vậy thì tốt quá!"
Tiểu Y Tiên nhìn hắn thấy được hai tròng mắt thâm quầng, nàng cảm giác được hắn vì mình mà già đi mấy tuổi. Tiểu Y Tiên nhẹ nhàng vuốt mặt hắn nói: “Phu quân, xin lỗi ta để cho ngươi lo lắng!"
Tiêu Sơn nhếch miệng cười, hắn ngạo nghễ, có vẻ như hắn muốn để cho nàng biết mấy vấn đề này hoàn toàn đối với hắn không có bất cứ vấn đề gì cả. Tiêu Sơn vuốt ve mặt của Tiêu Y Tiên cảm giác làn da mềm mại trên mặt của nàng. Tiểu Y Tiên đưa bàn tay của mình bắt lấy bàn tay của hắn. Tiêu Sơn thở phào một hơi: “Nàng không có việc gì thật là tốt! Đúng rồi kiểm tra một chút tu vi của mình đi!"
Tiểu Y Tiên xem tu vi của mình một chút thì nàng hoàn toàn giật mình. Ở trong đan điền của nàng có một ngọn lửa màu xanh lá cây đang rừng rực bốc cháy tỏa ra sinh cơ ngào ngạt. Vị tri giữa hình thành một cái xoáy nước vô cùng lớn, nó điên cuồng xoáy rít lên. Tiểu Y Tiên ngơ ngác nhìn về phía Tiêu Sơn nói: “Phu quân, ta đột phá đạt đến tụ hạt kỳ đỉnh phong! Bởi vì lĩnh ngộ chưa đủ lên không có cách nào đạt đến dưỡng hồn kỳ"
“Ách" Tiêu Sơn thiếu một chút ngã ngửa ra. Đây hoàn toàn là người so với người tức chết a. Hắn muốn trực tiếp đè nàng xuống dùng nhục bổng của mình khinh bạc cho bõ tức bất quá hiện giờ sao? Hơn mười ngày không ngủ nghỉ thực sự làm hắn mệt mỏi. Cây nhục bổng muốn ngóc đầu lên là cả một vấn đề. Tiêu Sơn cười khổ lắc lắc đầu của mình.
Nhìn thấy được Tiêu Sơn như vậy, giọng nói của Tiểu Y Tiên giống như trở lên nhu mì câu hồn: “Phu quân…" Tiêu Sơn nhìn về phía nàng, hắn muốn đưa tay sờ mà của nàng ai ngờ nàng lại trực tiếp đưa chiếc môi đỏ mọng như cánh anh đào hôn lên trán của Tiêu Sơn, nàng nở nụ cười giống như hoa anh đào trong gió: “Cảm ơn ngươi phu quân!"
Tiêu Sơn nhẹ nhàng véo mũi của nàng một cái: “Không có gì! Chúng ta là phu thê còn cần nói điểu này sao!? Lần này may mà ngươi không đưa cho ta phiền toái lớn không thật sự là…" Đầu thanh niên lắc lắc nhìn về phía nàng với ánh mắt cảnh báo.
Tiểu Y Tiên nhìn về phía hắn, hai má hơi đỏ lên nói: “Phu quân! Thật xin lỗi ngươi!" Thanh niên cũng chỉ chăm chú nhìn nàng một chút. Trong nhất thời hai bên rơi vào im lặng. Tiểu Y Tiên ngước nhìn về phía xung quanh sau đó hỏi: “Phu quân! Ta đã ngủ được bao lâu rồi! Còn nữa nơi này là nơi nào!?"
Tiêu Sơn bình thản đáp lại: “Ta cũng không biết nơi này là nơi nào. Nơi này có vẻ như là một không gian độc lập. Ta đã thử khả năng truyền tống nhưng phát hiện không thể truyền tống được. Thế nên ta đoán nơi này là một không gian hoàn toàn độc lập chính xác là không gian do người tạo ra. Bất quá Tiên Nhi đừng quá lo lắng nhất định ta sẽ tìm cách đưa chúng ta rời khỏi đây." Ánh mắt của Tiêu Sơn nhìn về phía Tiểu Y Tiên tràn đầy yêu thương, hắn tiếp tục nói: “Nàng ngủ được hơn mười ngày rồi có muốn ăn gì đó hay không!?"
Nghe được lời này của Tiêu Sơn nói ra khiến cho Tiểu Y Tiên giật mình, nàng lên tiếng nói: “Ta… ta ngủ được hơn mười ngày rồi sao!" Thanh niên gật đầu. Tiểu Y Tiên nhìn về phía Tiêu Sơn hỏi: “Phu quân, trong mấy ngày này ngươi đều chăm sóc cho ta hay sao!?"
Tiêu Sơn cười dâm đãng nói: “Hahaha… Thế nào tiểu lão bà của ta vẫn là lão công trực tiếp cho nàng lau người cùng với thay quần áo a! Ngươi không lẽ ngài hay sao? Nếu không để lão công chịu trách nhiệm thế nào!? Nếu như tiễu lão bà muốn ta có thể thoát y đền cho nàng, nàng thấy sao!?"
Nghe được nụ cười dâm đãng của Tiêu Sơn nhất thời Tiểu Y Tiên trở nên đỏ mặt, nàng lắc đầu nói: “Phu quân… không phải thế!"
Đầu của Tiêu Sơn lắc lắc, hắn bình đạm lên tiếng nói: “Được rồi! Tiên Nhi ở lại đây! Ta sẽ giúp nàng nấu chút món ăn!" Nói xong hắn trở dậy muốn di chuyển vài bước, ai ngờ hắn di chuyển lảo đảo được vài bước thì ngã rầm xuống đất. Ai bảo mấy ngày nay hắn liên tục dùng thiên hà nguyên lực ổn định lại thân thể của nàng. Ai bảo hứn thức mười mấy đêm khiến cho tinh thần kiệt quệ, nếu là người bình thường hẳn đã chết lâu rồi.
Tiểu Y Tiên kinh hãi vội vàng bật dậy, chạy đến hô lên: “Phu quân!"
Bất chợt mấy con thú cùng với Hoàng Tử Yên vọt vào bên trong hỏi: “Chủ nhân!"
Tiểu Y Tiên lên tiếng hỏi: “Phu quân, ngươi làm sao vậy!? Ngươi đừng làm ta sợ!?"
Tiêu Sơn mỉm cười nhìn nàng nói: “Tiên Nhi, yên tâm đi! Ta không sao? Ta chỉ cảm giác có chút mệt mỏi mà thôi!" Hắn cảm giác đầu của mình choáng váng, tinh thần vô cùng mệt mỏi nhưng hắn vẫn cố lấy lại trấn tính của bản thân. Hơn mười ngày không ngủ thật sự là có chút mệt mỏi.
Hoàng Tử Yên mở miệng nói: “Hẳn chủ nhân mấy ngày nay liên tục chăm sóc chủ mẫu lên tinh lực kiệt quệ nên mới như vậy!"
Tiêu Sơn cười nhìn về phía mọi người nói: “Hà… Tiên Nhi đừng lo lắng. ta chẳng qua chỉ mệt mỏi muốn ngủ một giấc mà thôi!"
Không ngờ Tiểu Y Tiên trong lúc này lại chảy ra mấy dòng lệ. Mấy dòng lệ nóng bỏng rơi lên mặt của Tiêu Sơn. Tiêu Sơn đưa tay lên sờ vào má của nàng lau đi những giọt lệ nóng hổi. Tiểu Y Tiên mắng hắn: “Phu quân ngươi đúng là ngu ngốc!" Tiêu Sơn chỉ cười trừ. Hắn hiện giờ muốn duy nhất là ngủ. Tiểu Y Tiên trực tiếp dùng kiểu cách bế công chúa bế Tiêu Sơn xoay người vào phòng đặt hắn lên giường. Mình bị bế kiểu công chúa thực sự làm cho Tiêu Sơn có chút dở khóc dở cười.
Tiểu Y Tiên ngọt ngào nói: “Lão công, ngươi ngủ một giấc đi! Ta sẽ chăm sóc ngươi cho đến khi ngươi tỉnh lại!"
Hai mắt của Tiêu Sơn trực tiếp nhắm nghiền lại. Hắn trực tiếp ngủ hai ngày hai đêm. Đến tận ngày thứ ba hắn mới tỉnh lại.…
Trong một căn đình viện nho nhỏ, một thanh niên với mái tóc màu bạch kim đang ngồi trên giường khoanh chân lại. Một tiếng nổ nho vang lên trong người của hắn. Không khí trung quanh của hắn trở nên bạo động đến điên cuồng. Đôi mắt của thanh niên mở ra, trong con ngươi màu xanh biếc của hắn có một ngọn lửa đang rừng rực bốc cháy, khóe miệng của hắn nhếch lên cười: “Đã đạt đến nhị tinh đấu sư. Tốc độ này thật sự có phần hơi chậm, so sánh lên cấp từ đấu giả và đoạn đấu khí chậm hơn khá nhiều. Có vẻ như càng về sau lên cấp càng chậm…"
Thanh niên trầm ngâm ra một chút sau đó lẩm bẩm: “Có vẻ tu luyện ngoại trừ công pháp còn phải dựa vào tư chất của bản thân. Công pháp vốn tăng lên tốc độ tu luyện nhưng căn cứ là dựa trên tư chất thân thể. Mặc dù công pháp của ta là công pháp cao cấp nhất nhưng tư chất thân thể này dù được cải tạo qua so ra vẫn kém tư chất của Tiêu Mị. Tiêu Mị nàng ta hiện giờ đã là tứ tinh đấu sư rồi. Ngày sau tu luyện càng cao tốc độ tu luyện càng chậm lại. Hài…"
“Theo công pháp viêm hỏa chi chủ hoàn toàn có thể mô phỏng bất cứ ngọn lửa nào, nếu như ta có thể sưu tập các loại hỏa thì tốt. Hoàn toàn nuốt một tia lửa của đối phương là có thể mô phỏng đặc tính của dị hỏa đó như vậy ngọn lửa của ta chẳng phải là nghịch thiên hay sao? Đáng tiếc, thật sự đáng tiếc a…"
“hài… hiện giờ bản tôn đã tiến vào khu vực nào đó mà ta cảm giác được hư ảo tồn tại. Rõ ràng có thể cảm ứng đến nhưng lại không thể cảm ứng hắn ở đâu thực sự là kỳ quặc." Đầu của thanh niên lắc lắc, hắn thở ra một cách nhẹ nhàng: “Thôi! Việc của bản tôn hắn tự phải lo lấy, ta cũng chẳng giúp gì được cho hắn!"
“Cốc, cốc…" Từ phía cánh cửa vang lên âm thanh.
Hai hàng lông mày của thanh niên có mái tóc màu bạch kim nhíu lại, hắn lên tiếng hỏi: “Ai vậy!?"
Âm thanh của nữ giới vang lên với giọng vô cùng nhu mì: “Bạch Thanh Ngọc biểu đệ là ta! Là ta, Bạch Hạm đây!"
Thanh niên cười khổ, hắn nếu nhớ không nhầm thì hiển nhiên đã đến. Thanh niên bước ra khỏi cửa nhanh chóng mở ra cánh cửa. Một thiếu nữ có vài phần tư sắc xuất hiện trước mặt của hắn. Thật ra thì khuôn mặt này của nàng chỉ là giả mà thôi, nó biến ảo mà ra. Tên thật của nàng là Tiêu Hạm thì đúng hơn. Bạch Thanh Ngọc mở ra cánh cửa sau đó lên tiếng nói: “Vào đi, Bạch Hạm học tỷ!"
Khuôn mặt của Tiêu Hạm xuất hiện một nụ cười vô cùng mê người. Nụ cười này rõ ràng muốn câu dẫn Bạch Thanh Ngọc. Thiếu nữ trực tiếp bước vào phía bên trong. Thanh niên sau đó nhẹ nhàng nhìn ra bên ngoài thấy không có ai mới đóng lại cánh cửa.
Tiêu Hạm trực tiếp ngồi vào bàn. Bạch Thanh Ngọc tiến tới trực tiếp bắt lấy một cái tích, bàn tay của hắn bốc ra một ngọn lửa đem nước nhanh chóng đun sôi lên. Thiếu nữ nhìn thấy vậy mỉm cười nói: “Khả năng khống hỏa của Bạch Thanh Ngọc học đệ quả thực là cao minh, so với ta còn cao hơn nhiều. Thảo nào sư phụ, lão nhân gia ngài trực tiếp nhận ngươi làm đồ đệ…"
Bạch Thanh Ngọc từ tốn mỉm cười nói: “Tiêu Hạm sư tỷ quá khen rồi! Luyện dược thuật của sư tỷ cao hơn ta nhiều. Người phải hâm mộ là ta mới đúng!"
Đôi môi Tiêu Hạm đỏ như son, cả người nàng bốc ra một mùi hương giống như hương hoa lan nhàn nhạt. Nàng mỉm cười nói: “Sư đệ, ngươi suy nghĩ nhiều rồi chẳng qua công pháp ta tu luyện thích hợp luyện đan mà thôi! Sao ta có thể so sánh được với sư đệ! Nếu tu vi sư đệ vượt qua ta như vậy khó mà nói được…"
Bạch Thanh Ngọc đã chuẩn bị xong, hắn bình đạm rót lấy chén trà. Hai chén trà bốc lên hương thơm ngào ngạt nghi ngút. Hắn ngồi xuống mỉm cười nhìn về phía thiếu nữ hỏi: “Sư tỷ, ngươi lần này tìm tới ta không chỉ nói những thứ này thôi đấy chứ!?"
Tiêu Hạm mỉm cười nhìn hắn nói: “Sư đệ! Ngươi chẳng lẽ với sư tỷ như ta không có bất cứ hứng thú gì hay sao!?" Không biết từ bao giờ khuôn mặt của nàng đã trở lại dĩ vãng. Bởi vì công pháp tu luyện của nàng khiến cho nàng trở lên xinh đẹp hơn so sánh với mấy mỹ nữ ở đây tuyệt đối không kém Tiêu Ngọc, Huân Nhi hay Tiêu Mị chút nào.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp kia, Bạch Thanh Ngọc lên tiếng nói: “Sư tỷ, chúng ta hãy vào việc chính đi!"
“Hừ, đúng là khối đầu gỗ!" Tiêu Hạm lẩm bẩm khá nhỏ nhưng đủ cho Bạch Thanh Ngọc nghe rõ. Bạch Thanh Ngọc chỉ mỉm cười gãi gãi mũi. Tiêu Hạm từ trong trữ vật giới chỉ lấy ra một thanh kiếm được đút trong một cái vỏ kiếm màu xanh, nó bốc ra hàn khí nhè nhẹ. Hơn nữa ở trên thành kiếm còn nhìn thấy gợn sóng ánh sáng màu xanh nước biển. Hơn nữa thanh kiếm còn được tạo ra vô cùng tinh mỹ và đẹp mắt.
Tiêu Hạm trực tiếp đặt nó lên trên bàn, hàn khí của nó tỏa ra khiến cho đám nước trà mà Bạch Thanh Ngọc chuẩn bị nhanh chóng nguội lạnh. Một cảm giác mát mẻ lan tràn toàn căn phòng. Tiêu Hạm đẩy thanh kiếm về phía Bạch Thanh Ngọc nói: “Thanh kiếm này trong thư sư phụ muốn đưa cho ngươi. Ngươi vẫn nhận lấy đi!"
“roẹt…"
Bạch Thanh Ngọc cầm lấy thanh kiếm nhẹ nhàng rút ra thì thấy được thanh kiếm phát ra ánh sáng màu xanh biếc, hơn nữa nó hoàn toàn trong suốt giống như pha lê. Thân kiếm, chuôi kiếm, hoa văn… mọi thứ được tạo ra vô cùng hoa lệ. Có vẻ như thanh kiếm này được tạo ra dành cho nữ nhân.
Tiêu Hạm nhìn về phía thanh kiếm có vài phần tiếc nuối sau đó nàng lẩm bẩm nói: “Thực sự không hiểu sư phụ nghĩ gì tại sao lại đưa một thanh kiếm hàn băng dành cho ngươi nữa. Tu luyện nhất mạch của chúng ta hình như không có người tu luyện công pháp hệ băng hơn nữa ngươi tu luyện đấu khí mà không giống chúng ta…"
“Keng!"
Bạch Thanh Ngọc trực tiếp đẩy thanh kiếm vào trong vỏ. Vẻ mặt của hắn khó chịu nhìn về phía Tiêu Hạm nói: “Sư tỷ ngươi cũng không lên nhiều chuyện như vậy. Sư phụ, lão nhân gia người tự có chú chương. Nếu như ta đoán không nhầm thì sư tỷ hẳn cũng nhận được một vật như vậy. Công pháp tu luyện của sư tỷ là hỏa hệ hình như không thích hợp với thứ này!"
“Hừ" Tiêu Hạm hừ nhẹ một tiếng. Sau đó nàng bình đạm nói: “Sư đệ, ngươi không cần nhắc nhở ta. Ta cũng tự biết những điều này!"
Bạch Thanh Ngọc mỉm cười gật đầu nói: “Sư tỷ, người biết vậy là tốt rồi! Hiện giờ trời đã khá là tối, sư tỷ! Chúng ta cô nam quả nữ, sư tỷ vẫn rời đi nơi này đi! Nếu như có người phát hiện được chúng ta ở cùng nhau trong lúc này thực sự đối với thanh danh của tỷ không được tốt cho lắm!"
Lời này của Bạch Thanh Ngọc rõ ràng có ý muốn đuổi khách. Hai mắt của Tiêu Hạm lóe lên sự giận dự. Nàng hít một hơi sau đó mỉm cười nhìn Bạch Thanh Ngọc nói: “Được rồi! Vậy ta không làm phiền sư đệ ngươi nữa!"
Bạch Thanh Ngọc mỉm cười một cách thân thiện nói: “Để ta tiễn sư tỷ!"
Tiêu Hạm đáp lại: “Không cần! Ta có thể tự rời đi!" Nói xong nàng tự đứng dậy xoay người rời đi. Khi đi ra khỏi cửa Tiêu Hạm chỉ lên tiếng nói với Bạch Thanh Ngọc mấy câu rất khó hiểu: “Sư đệ, ngươi hẳn vẫn nhớ đối với người ngoại mà lời sư phụ đã dặn!?" Khuôn mặt của nàng hiện giờ đã biến ảo lại trở thành Bạch Hạm.
Nghe được lời này Bạch Thanh Ngọc nhíu mày lại, hắn khó chịu lên tiếng nói: “Sư tỷ, ngươi không cần nhắc nhở! Ta tự biết bản thân mình!"
Tiêu Hạm mỉm cười gật đầu nhìn hắn nói: “Sư đệ! Ngươi biết như vậy là tốt! Mặc dù nữ nhân trong học viện này đối với sư đệ ngươi động lòng khá nhiều nhưng ngươi vẫn không nên động lòng là hơn. Sư tỷ nhắc nhở ngươi một câu tốt nhất không nên động lòng với những người nữ nhân ở đây. Sư tỷ chỉ muốn tốt cho ngươi mà thôi!"
Bạch Thanh Ngọc mỉm cười nhìn nàng nói: “Sư tỷ hình như không phải chỉ có sư tỷ là nữ nhân thuộc về Tiêu gia thì phải!"
Nghe được lời này thì khóe miệng của Tiêu Hạm trở nên giật giật. Nàng xoay người rơi đi. Khi đi được một đoạn khá xa khóe miệng của nàng lẩm bẩm nói: “Ngọc sư đệ, sư tỷ tuyệt đối sẽ không chịu thua! Nếu như người không trở thành nam nhân của sư tỷ thì sư đệ sẽ trở thành tâm ma của tỷ tỷ. Tỷ tỷ tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc đấy!"
Tác giả :
Dantelucifer